Chương 11: Hoa gió ngày đầu tiên
An
22/01/2014
Gió vẫn
thổi. Đèn đường vẫn sáng. Nó và hắn đi cùng nhau. Lãng mạn quá. Giữa bầu trời lộng gió đìu hiu những ánh mây xám trên trời, hai con người lạc
lõng đi cạnh nhau. Một nghịch cảnh. Nó-một con người cô lập trước một
đám đông. Hắn- lạc lõng trong cách suy nghĩ và cô đơn trong đêm về như
lúc này. hai trái tim băng giá thường không dành cho nhau mà cho một mục đích.
hắn muốn nó giữ bí mật về chuyện nó là SUN-Một siêu trộm mong nó hiểu cho cảnh ngộ của hắn mà thông cảm cho. Đổi lại hắn phải giúp nó có một chỗ trụ vững chắc tróng đám đông. Nói một cách nôm na là hắn sẽ làm quản lí để lăng xê cho nó thành một siêu sao. kiểu thế.
Đi cạnh nhau mà chẳng ai nói gì. Hắn muốn mở lời nhưng còn ngại. Nó thì chẳng muốn gì ngoài hai chữ "Bình yên". Cứ thế hai người cùng nhau bước đi và trở về nhà. Nhưng đến ngã rẽ, hắn mở miệng:
- Chủ nhật này sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Nhưng trước hết cho tôi xin số điện thoại của cô.
Nó chẳng quay lại nhìn và cũng chẳng thèm để tâm đến lời hắn nói cứ lẳng lặng đi như không. Hắn tự nhiên thấy khó chịu trước cách xử sự của nó. Bụng nghĩ trong tay cầm một trăm con dao bén và nhạy phi thẳng vào nó cho bõ bực, đã mở lời rồi mà còn không nói gì, chấm cơm ăn mắm với nó, hắn nghĩ thầm:"Thật là ngớ ngẩn khi mình phải làm thế này để giờ ngượng ngùng, ngại muốn chết. ở lớp không chơi thân với cô ta mấy biết là người thế nào không khéo cô ta lại là một tay giỏi diễn xuất hơn cả diễn viên điện ảnh. Và lúc này trong đầu hắn hiện lên hình ảnh nó đang cười ma lãnh trong bộ trang phục của một dân chơi tay ga chuyên nghiệp ở trên một cây cầu dài ơi là dài. Hắn đứng đó lắc đầu xua đi cái hình ảnh ghê rợn đó-cái cảnh mà nó lái xe bốc cả đầu xe lên. Một cảnh tượng thái quá. Rồi hắn lại nghĩ đến hình ảnh nó mít ướt như trẻ con lên ba. Lắc đầu rồi lại nghĩ đến nó trong một hoàn cảnh khác nào là một cô bé ăn xin tội nghiệp giữa đầu đường xó chợ giơ đôi tay ra xin những đồng tiền của người qua đường, ánh mắt ngân ngấn lệ kể ra một hoàn cảnh bịa đặt để kiếm sống, nào là nó trong bộ dạng lưu manh với một toán xã hội đen đi đòi nợ,......
tóm lại hắn cứ đứng đó suy nghĩ về nó một hồi lâu. Một con gió lạnh nửa đêm thoảng qua làm hắn thấy lạnh xỏ hai tay vào túi quần.
Hắn giật mình. Hình như có cái gì đó trong túi. hắn móc túi bên phải ra một tờ giấy có ghi nội dung như sau"Điên thoại tôi không có đừng nên hỏi làm gì nếu cậu mà hỏi tôi thì cậu là thằng ngốc-Lúc 8h30". Hắn đọc mẩu giấy mà não muốn nổ tung ra như một ngọn lửa muốn thiêu đốt mọi thứ, hắn như bế nó ném thẳng vào cái mồi lửa to đang cháy ấy.
- Sao mà cô...
Chưa nói hết câu, hắn lại vớ được một tờ giấy nữa bên túi trái quần với lời nhắn hết sức thân thương chan chứa tình cảm của nó dành cho hắn "Hơ hơ. Đừng tưởng cái hợp đồng ngớ ngẩn tình yêu tình đương này làm tôi phải giữ bí mật cho cậu về cái vụ chôm đồ. Ha ha ha ha. À mà nói luôn cậu lên mua quần khác đi. Mặc cái quần lủng lỗ ở túi thế không sợ mất tiền à. Là bạn cùng một lớp tôi chân thành khuyên giải cậu. Ngọc Dương"
Đọc cái tin lần này hắn còn sốc hơn nữa đến nỗi muốn nhập viện cấp cứu ngay khi có thể trước khi truyền nước và vào phòng cấp cứu.
- Hơ hơ. Cô được lắm. vậy mà tôi cứ tưởng. Xem ra cô ranh ma lắm. Để xem tôi chọc cho cô quê thế nào. Chỉ là anh Gấu đã giao cho tôi trọng trách cao cả là chăm sóc cô thôi mà giờ đâu tôi tàn tạ thế này. vất vả tìm cô bao lâu vậy mà cô lỡ lòng nào chơi xỏ tôi ngay sau khi biết chuyện anh Gấu.-hắn khóc thầm.
ba mươi phút sau khi trở về nhà ngả lưng xuống chiếc giường thân yêu, hắn nằm than thở về cuộc đời sóng gió của mình.
-Sao mà mình phải khổ thế này trong khi mình có hẳn một trang toàn fan hâm mộ mình trên mạng.Sao mình phải khổ sổ chỉ một lời hứa. Sao phải tốn tiền vì một đúa con gái giở người. Sao mình phải ngu ngốc tốn lời nói cho một sự vô nghĩa mà còn bị xỏ mũi mà không hay biết. mà sao cô ta cho mấy cái tờ giấy này vào túi mình bà giờ thế nhỉ. Cứ như ma theo mình vậy. Hơ hơ hay cô ta là ma.- Hắn ngồi bật dậy tự hỏi mình rồi tự mình trả lời.- hay là cô ta là linh hồn lạc lối rồi bị đá khỏi đất Diêm vương. Nhưng mà không đúng nếu là ma thì không ai nhìn thất cô ta chứ.
Theo dòng suy nghĩ, những ảo tưởng hão huyền của hắn về nó, hắn đã chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường yêu dấu của mình từ lúc nào. Trong giấc mộng đêm nay, có lẽ hắn không được yên giấc.
Nó lúc này đang ở quán cà phê nơi mà nó thường làm việc, tay chống cằm, miệng thở dài. Ánh mắt hơi buồn khi không thấy một bóng dáng khách nào vào lúc này khiến nó chán nản. Từ cái ngày hôm đó, White cũng không xuất hiện nữa. Có lẽ là bị giam lỏng ở nhà rồi. Chắc bệnh tim tái phát và đang phải truyền nước trong bệnh viện. Nó nhìn điện thoại trên quầy chán nản. Lâu rồi nó không nhận được những lời quấy rối từ White-một cô em lắm trò trêu chị gái. Điện thoại ở quán từ khi vắng bóng White đến nay chẳng một tiếng rung như đã cắt liên lạc từ lâu. Não nó trống rỗng, mắt dáo dác nhìn xung quanh quán vắng bóng ngươi không gian yên tĩnh khác hẳn giữa những dòng người tập nập bên ngoài lớp kính kia. Nó đưa mắt nhìn ra ngoài, ngắm những bóng đèn đường rọi sáng, những cơn gió nhẹ thổi làm bay bay tóc người qua đường. Chợt nó nhớ ra một người, đập bàn cái mạnh kêu lên vui sướng:
- A. Có chỗ giải khuây rồi.
Nó cười tươi rói nhìn đồng hồ treo tường. Vừa đúng 12 giờ. Nó hít một hơi thật là sâu, thổi "phù" mạnh lấy hai tay giơ lên trời chính xác là trần nhà mở rộng sang hai bên, đầu ngẩng cao, từ từ hai bàn tay nó chạm vào nhau nhẹ nhàng hạ xuống đến ngang ngực. Nó nắm chặt tay lại, miếng nuốt nhẹ một nhúm không khí:
- Quỷ Vương. Ngài ở đâu lúc này??? Ngài mau hiện hình Ngọc Dương có truyện có chuyện cần gặp.
Sau câu nói ấy, miệng nó lẩm bẩm một cậu nói gì đó rồi "á" như bà đồng bị nhập hồn. Ai mà vào quán lúc này chắc giật mình đến xanh mặt với bộ dạng của nó mất.
1s
2s
3s...
Một người đàn ông râu kẽm bước vào với đầy sát khí cùng dự bí ẩn kì diệu. Đầu đội một chiếc mũ đen che một nửa mái tóc trông thật ngầu bước lại gần chỗ nó, ngồi trên chiếc ghế xoa một cách tự nhiên mà chưa có lời chào quý khách mà nó thốt ra.
Hơi ngạc nhiên chút nhưng nó nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười mà trong lòng suy nghĩ" đây là quỷ Vương hay là ông mafia nào ghé thăm quán. Nếu là mafia chắc con chết mất thôi. Đang đâu mình làm mất lòng hắn rồi hắn lại kéo cả bè lũ đến đập phá quán thì chắc con sẽ chết chứ chẳng chơi. Nào là đuổi việc và bị ông chủ bà chủ mắng "Tại sao lại làm mất lòng khách hàng hả??? Tôi đã dặn cô một trăm trăm trăm triệu triệu triệu triệu lần rằng là khách hàng là thượng đế rồi mà cô không nghe hả??? Tai cô để trang trí hả mà không nghe tôi nói j. Lần này là lần cuối cùng quá giới hạn của tôi rồi. Mau mau cuốn gói OUT OUT ngay ra khỏi đây." Nghĩ đến đây mà con sợ quá. Lỡ nó xảy ra thật thì còn chết chứ sống được. Ông chủ mà la, bà chủ mà quát thì chỉ có nước độn thổ." Nó bặm môi nhắm tịt mắt ngĩ đến cảnh tượng mình bị đuổi mất việc làm và phải tha hồ đi tìm một công nghiệp mới. Nó ở tuổi 16 rất khó mà kiếm được việc tốt như chỗ này.
Người đàn ông mũ đen đó khẽ gõ mặt quầy:
- Cô nhóc lấy tôi một chai rượu vang EXZNT(e-ích-zét-en-nờ-tê) được không???
Nó ớ người ra. Làm gì có cái loại rượu nào mà tên nó lạ thế. Đang phân vân, trong lòng hòi hộp sợ hãi thì "bụp".
Một con chim từ trong chiếc mũ của người đàn ông đó bay ra đậu trên vai nó. Một trò ảo thuât!!!
Nó gượng gạo cười định từ chối phục vụ loại rượu đó thì ông ta lê tiếng với giọng đầy thần bí:
- Tiểu thư nhà giàu mà phải làm việc ở một nơi thế này thảo nào tầm hiểu biết hạn hẹp thế.
Và nó vẫn ung dung đường đường chính chính lặng lẽ bước vào nhà kho và lấy loại mà vị khách lạ yêu cầu.
"Không có loại rượu ấy thì ta sẽ chế ra loại rượu ấy" Nó cười mỉm rồi thè lưỡi nhìn rất chi là cute, ma rãnh lon ton ton chạy đi tìm một tờ giấy trắng tinh còn thơm tho, mới nguyên. Dùng một cây bút dạ ngòi to nét đậm từ từ nắn nót viết dòng chữ loại rượu mà ổng ý yêu cầu. Nó cũng lịch sự đặt chai rượu 'giả' ấy lên khay kèm theo một chiếc ly thủy tinh trong suốt mang ra cho khách hàng. Vị THƯỢNG Đế này có vẻ như không được bình thường. Nó vừa mới mang rượu ra đến nơi thì người khách lạ đã lập tức chạy ngay vào nhà vệ sinh tay bịt chặt miệng, mắt trợn to rồi chạy. Như sợ điều gì đó. Lập tức nó quan sát lại mình xem có chỗ nào bị xộc xẹch hay gì đó phản cảm khách hàng không rồi nhìn kĩ chai rượu được nó pha một cách tỉ mỉ.
Nói về rượu thì nó am hiểu lắm từ cách pha đến cách uống. Để là ra một loại rượu tự chế này độc quyền và không đụng hàng với các nhãn hàng sản xuất rượu khác nó đã phải kì công sử dụng 4 loại rượu 'ngon' để sử dụng. Nó dùng rượu từ gạo nếp pha thêm 2mg muối. Đổ vào hỗn hợp đó chút tinh dầu bưởi và một ít nước trái cây nho và còn đổ vào đấy một chút sữa. Thấy màu này chưa ưng ý nó pha thêm nước dừa vào khấy đều nên và cuối cùng là sản phẩm được đóng trong chai bia Nada đã qua sử dụng nhưng được rửa kĩ, lột hết nhãn mác đi rồi. Nó từ từ đưa mũi về miệng chai ngửi thấy mùi thơm phức nó rất hài lòng. Nó tự tin mang lên chiêu đãi khách hàng khó tính và kết quả thành ra thế này. Mùi hương của hoa bưởi bay lên tỏa hương thơm ngát quyện vào không khí kèm theo mùi nước trái cây nho ép và cái mùi đặc trung của nước dừa tạo ra một cái mùi thật khó ngửi như mùi của axit. Thế mà sao nó cũng ngửi được cái mùi này.
15 phút sau,
Vị khách ấy mới ra khỏi nhà tắm. Bước đi loạng choạng như người sỉn mà kì thực là chưa sỉn. tay bịt chặt lấy mũi và mồm.
Ổng dùng nước chanh viết lên tường:"Làm ơn cất ngay loại rượu kì dị đó đi. Ta không chịu được cái mùi nồng nặc axit của nó".
Nó vui mừng hát ca quẳng ngay chai rượu vào thùng rác mà không thương tiếc cho cái chai thủy tinh vừa bị vỡ mụn bởi sức tay của nó. Không những thế nó còn vui vẻ lấy nước xịt phòng xịt quanh quán át đi cái mùi kì dị ấy.
Mắt ông khách trồ ra ngạc nhiên. Lúc này đây cái mũ đen đã đi đâu mất lộ ra cái đầu chọc lốc không một sợi tóc của ổng. Thì ra ông không có tóc.
- A. A. A. A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Âm lượng từ cái loa phóng thanh của nó đã quá 75 đề-xi-ben tức là quá chuẩn mực chống nhiễm tiếng ồn.
Ông khách lúc này mới trơ ra lấy tay sờ sờ lên cái đầu chọc như ông sư của mình rồi bối rối xoa xoa đầu.
"Thôi xong,đã bị phát hiện."
Rồi từ đâu đó, một làn khói trắng bốc lên từ sàn quán rồi người đàn ông lạ biến mất và xuất hiện trước mặt nó hình ảnh là một người cực kì cực kì quen thuộc còn xuất hiện một hình bóng nho nhỏ đằng sau con người quen thuộc ấy.
Lần này nó còn hoảng hốt hơn. Nó run run lập cập giơ bàn tay chỉ vào hình bóng đàng sau ấy:
- NGÀI định dọa ma con đây ư??? Đây là ban ngày mà. Con có mơ không. Ngài có hai linh cơ á??? Con sợ ma lắm. làm ơn hãy cất cái linh hồn còn lại vào trong cái thể xác linh hồn to trình ình kia.
- COn đừng nói với vẩn. Ma đâu mà ma. Đay là linh hồn người đã khuất. mà.
- Thế người đã mất thì linh hồn đã lên thiên đàng còn thể xác thì đã chôn vùi trong lớp đất ngoài nghĩa đia rồi. Mà linh hồn không siêu thoát mới vất vưởng trên trần gian. Tức là họ phải thù ghét ai đó lắm và muốn báo thù. Mà muốn báo thù thì phải làm ma. Làm ma thì chỉ để dọa người chứ còn ai nữa. Nhưng con nói trước là từ trước đến nay con chưa bao giờ bắt nạt ai cả mà chỉ bị người ta bắt nạt thôi.
Nó cứ thế nói làm mấy lần QUỶ VƯƠNG định nói đành im bặt đi nghe nó nói làm NGÀI chảng kịp đường giải thích. Bó tay @ chấm com nó luôn.
-Stop. COn không phải nói nhiều thế đâu. Ta biết ta biết mà. Chỉ là ta muốn giới thiệu với con. Đây là anh trai của con và…
- á!! Con cũng có anh trai á.- Nó chen miệng vào.
- CON để im ta nói hết câu đã làm gì mà lớn tiếng nói nãy giờ cũng phải để ta nói chứ.-QUỶ VƯƠNG phát cáu lên. Từ từ hạ hỏa, NGÀI nói tiếp:
- Đây là anh trai họ hàng xa của chú con ông cậu họ nhà ông bác của bố cháu đến đây để giúp cháu tìm GẤU. Cái người đã làm cục vàng của ta phải khóc mà kì thực là nó chẳng thể nào khóc được.
- Sao phải tìm chứ. SUn bảo ảnh ấy đi ra nước ngoài rồi và đang thực tập gì gì đó cơ mà. Sao anh trai họ hàng xa gì gì tìm ra được???
- thế ta mới nói. COn có tìm được anh Gấu không??? Không chứ gì. Vậy mới cần tới giúp đỡ.
- Nhưng sao phải tìm ạ??? Bây giờ anh ấy đi đâu thì kệ ảnh ấy chứ.
- Có đấy con ạ. Đó là thiên sứ ÁC Quỷ được phái tới trần gian này để giám sát con xem con có bị sao sao sao sao sao không đấy. mà kiếp trước ông giời không biết mà nhầm Thượng đế đã cho con vận gì mà lại làm em gái của hắn ta đến kiếp này chưa dứt. Thế nên con phải tìm bằng được hắn phòng khi con bị sắc thái hóa thì còn…
- Sắc thái hóa là thế nào hả NGÀI???-Nó thắc mắc hỏi.
- Xời. ta cũng không nắm chắc khái niệm. Cho nên con tự tìm hiểu đừng hỏi ta mà nên hỏi anh trai họ hàng xa của ừm… thì biết. Anh ta từng du học nước ngoài 7 năm nhưng vì thiếu vận may nên đã chết trước tuổi. À nhầm. Sau tuổi. Mà nhầm lúc 27 tuổi đã ra đi thanh thản do bị bệnh thiếu máu. Biết tin người em của chú, cháu ông cậu của chú ruột con tức là con sẽ là QUỶ VƯƠNG TƯƠNG LAI cho nên đã theo ta tới đây cốt muốn giúp con ý mà.
Nó gật đầu hiểu ý ngây thơ thản nhiên như trên mây. Nó cười cười nói nói tít cả mắt đi rồi chợt nhận ra:
- Thôi chết rồi mải ngồi chơi mà quên đi cái nhiệm vụ quan trọng. MÀ anh tên là gì ấy nhỉ em còn biết nối mà xưng…
- Cứ gọi anh là K. Anh thích socola thích uống cả cô ca rát thích kẹo bạc hà và cực kì ghét ăn cà. Dưới âm người ta tính anh 23 tuổi. Thường bảo anh là chuối bởi ảnh rất yếu đuối khi đứng trước người khác. Và còn nữa…
- Thôi thôi. Nói thế đủ em hiểu thông tin về nguời anh họ hàng xa jjj rồi. Tức là cứ gọi anh là K và nêu muốn mua gì cho anh thì phải nhất thiết là socola va đừng mua kẹo bạc hà. CÒn nữa đồ uống mà anh muốn lúc khác là cô ca chứ khong phải là ca cao. Không được bảo anh là chuối dù anh hơi yêu đuối. OK OK. Em hiểu rồi.
hắn muốn nó giữ bí mật về chuyện nó là SUN-Một siêu trộm mong nó hiểu cho cảnh ngộ của hắn mà thông cảm cho. Đổi lại hắn phải giúp nó có một chỗ trụ vững chắc tróng đám đông. Nói một cách nôm na là hắn sẽ làm quản lí để lăng xê cho nó thành một siêu sao. kiểu thế.
Đi cạnh nhau mà chẳng ai nói gì. Hắn muốn mở lời nhưng còn ngại. Nó thì chẳng muốn gì ngoài hai chữ "Bình yên". Cứ thế hai người cùng nhau bước đi và trở về nhà. Nhưng đến ngã rẽ, hắn mở miệng:
- Chủ nhật này sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Nhưng trước hết cho tôi xin số điện thoại của cô.
Nó chẳng quay lại nhìn và cũng chẳng thèm để tâm đến lời hắn nói cứ lẳng lặng đi như không. Hắn tự nhiên thấy khó chịu trước cách xử sự của nó. Bụng nghĩ trong tay cầm một trăm con dao bén và nhạy phi thẳng vào nó cho bõ bực, đã mở lời rồi mà còn không nói gì, chấm cơm ăn mắm với nó, hắn nghĩ thầm:"Thật là ngớ ngẩn khi mình phải làm thế này để giờ ngượng ngùng, ngại muốn chết. ở lớp không chơi thân với cô ta mấy biết là người thế nào không khéo cô ta lại là một tay giỏi diễn xuất hơn cả diễn viên điện ảnh. Và lúc này trong đầu hắn hiện lên hình ảnh nó đang cười ma lãnh trong bộ trang phục của một dân chơi tay ga chuyên nghiệp ở trên một cây cầu dài ơi là dài. Hắn đứng đó lắc đầu xua đi cái hình ảnh ghê rợn đó-cái cảnh mà nó lái xe bốc cả đầu xe lên. Một cảnh tượng thái quá. Rồi hắn lại nghĩ đến hình ảnh nó mít ướt như trẻ con lên ba. Lắc đầu rồi lại nghĩ đến nó trong một hoàn cảnh khác nào là một cô bé ăn xin tội nghiệp giữa đầu đường xó chợ giơ đôi tay ra xin những đồng tiền của người qua đường, ánh mắt ngân ngấn lệ kể ra một hoàn cảnh bịa đặt để kiếm sống, nào là nó trong bộ dạng lưu manh với một toán xã hội đen đi đòi nợ,......
tóm lại hắn cứ đứng đó suy nghĩ về nó một hồi lâu. Một con gió lạnh nửa đêm thoảng qua làm hắn thấy lạnh xỏ hai tay vào túi quần.
Hắn giật mình. Hình như có cái gì đó trong túi. hắn móc túi bên phải ra một tờ giấy có ghi nội dung như sau"Điên thoại tôi không có đừng nên hỏi làm gì nếu cậu mà hỏi tôi thì cậu là thằng ngốc-Lúc 8h30". Hắn đọc mẩu giấy mà não muốn nổ tung ra như một ngọn lửa muốn thiêu đốt mọi thứ, hắn như bế nó ném thẳng vào cái mồi lửa to đang cháy ấy.
- Sao mà cô...
Chưa nói hết câu, hắn lại vớ được một tờ giấy nữa bên túi trái quần với lời nhắn hết sức thân thương chan chứa tình cảm của nó dành cho hắn "Hơ hơ. Đừng tưởng cái hợp đồng ngớ ngẩn tình yêu tình đương này làm tôi phải giữ bí mật cho cậu về cái vụ chôm đồ. Ha ha ha ha. À mà nói luôn cậu lên mua quần khác đi. Mặc cái quần lủng lỗ ở túi thế không sợ mất tiền à. Là bạn cùng một lớp tôi chân thành khuyên giải cậu. Ngọc Dương"
Đọc cái tin lần này hắn còn sốc hơn nữa đến nỗi muốn nhập viện cấp cứu ngay khi có thể trước khi truyền nước và vào phòng cấp cứu.
- Hơ hơ. Cô được lắm. vậy mà tôi cứ tưởng. Xem ra cô ranh ma lắm. Để xem tôi chọc cho cô quê thế nào. Chỉ là anh Gấu đã giao cho tôi trọng trách cao cả là chăm sóc cô thôi mà giờ đâu tôi tàn tạ thế này. vất vả tìm cô bao lâu vậy mà cô lỡ lòng nào chơi xỏ tôi ngay sau khi biết chuyện anh Gấu.-hắn khóc thầm.
ba mươi phút sau khi trở về nhà ngả lưng xuống chiếc giường thân yêu, hắn nằm than thở về cuộc đời sóng gió của mình.
-Sao mà mình phải khổ thế này trong khi mình có hẳn một trang toàn fan hâm mộ mình trên mạng.Sao mình phải khổ sổ chỉ một lời hứa. Sao phải tốn tiền vì một đúa con gái giở người. Sao mình phải ngu ngốc tốn lời nói cho một sự vô nghĩa mà còn bị xỏ mũi mà không hay biết. mà sao cô ta cho mấy cái tờ giấy này vào túi mình bà giờ thế nhỉ. Cứ như ma theo mình vậy. Hơ hơ hay cô ta là ma.- Hắn ngồi bật dậy tự hỏi mình rồi tự mình trả lời.- hay là cô ta là linh hồn lạc lối rồi bị đá khỏi đất Diêm vương. Nhưng mà không đúng nếu là ma thì không ai nhìn thất cô ta chứ.
Theo dòng suy nghĩ, những ảo tưởng hão huyền của hắn về nó, hắn đã chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường yêu dấu của mình từ lúc nào. Trong giấc mộng đêm nay, có lẽ hắn không được yên giấc.
Nó lúc này đang ở quán cà phê nơi mà nó thường làm việc, tay chống cằm, miệng thở dài. Ánh mắt hơi buồn khi không thấy một bóng dáng khách nào vào lúc này khiến nó chán nản. Từ cái ngày hôm đó, White cũng không xuất hiện nữa. Có lẽ là bị giam lỏng ở nhà rồi. Chắc bệnh tim tái phát và đang phải truyền nước trong bệnh viện. Nó nhìn điện thoại trên quầy chán nản. Lâu rồi nó không nhận được những lời quấy rối từ White-một cô em lắm trò trêu chị gái. Điện thoại ở quán từ khi vắng bóng White đến nay chẳng một tiếng rung như đã cắt liên lạc từ lâu. Não nó trống rỗng, mắt dáo dác nhìn xung quanh quán vắng bóng ngươi không gian yên tĩnh khác hẳn giữa những dòng người tập nập bên ngoài lớp kính kia. Nó đưa mắt nhìn ra ngoài, ngắm những bóng đèn đường rọi sáng, những cơn gió nhẹ thổi làm bay bay tóc người qua đường. Chợt nó nhớ ra một người, đập bàn cái mạnh kêu lên vui sướng:
- A. Có chỗ giải khuây rồi.
Nó cười tươi rói nhìn đồng hồ treo tường. Vừa đúng 12 giờ. Nó hít một hơi thật là sâu, thổi "phù" mạnh lấy hai tay giơ lên trời chính xác là trần nhà mở rộng sang hai bên, đầu ngẩng cao, từ từ hai bàn tay nó chạm vào nhau nhẹ nhàng hạ xuống đến ngang ngực. Nó nắm chặt tay lại, miếng nuốt nhẹ một nhúm không khí:
- Quỷ Vương. Ngài ở đâu lúc này??? Ngài mau hiện hình Ngọc Dương có truyện có chuyện cần gặp.
Sau câu nói ấy, miệng nó lẩm bẩm một cậu nói gì đó rồi "á" như bà đồng bị nhập hồn. Ai mà vào quán lúc này chắc giật mình đến xanh mặt với bộ dạng của nó mất.
1s
2s
3s...
Một người đàn ông râu kẽm bước vào với đầy sát khí cùng dự bí ẩn kì diệu. Đầu đội một chiếc mũ đen che một nửa mái tóc trông thật ngầu bước lại gần chỗ nó, ngồi trên chiếc ghế xoa một cách tự nhiên mà chưa có lời chào quý khách mà nó thốt ra.
Hơi ngạc nhiên chút nhưng nó nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười mà trong lòng suy nghĩ" đây là quỷ Vương hay là ông mafia nào ghé thăm quán. Nếu là mafia chắc con chết mất thôi. Đang đâu mình làm mất lòng hắn rồi hắn lại kéo cả bè lũ đến đập phá quán thì chắc con sẽ chết chứ chẳng chơi. Nào là đuổi việc và bị ông chủ bà chủ mắng "Tại sao lại làm mất lòng khách hàng hả??? Tôi đã dặn cô một trăm trăm trăm triệu triệu triệu triệu lần rằng là khách hàng là thượng đế rồi mà cô không nghe hả??? Tai cô để trang trí hả mà không nghe tôi nói j. Lần này là lần cuối cùng quá giới hạn của tôi rồi. Mau mau cuốn gói OUT OUT ngay ra khỏi đây." Nghĩ đến đây mà con sợ quá. Lỡ nó xảy ra thật thì còn chết chứ sống được. Ông chủ mà la, bà chủ mà quát thì chỉ có nước độn thổ." Nó bặm môi nhắm tịt mắt ngĩ đến cảnh tượng mình bị đuổi mất việc làm và phải tha hồ đi tìm một công nghiệp mới. Nó ở tuổi 16 rất khó mà kiếm được việc tốt như chỗ này.
Người đàn ông mũ đen đó khẽ gõ mặt quầy:
- Cô nhóc lấy tôi một chai rượu vang EXZNT(e-ích-zét-en-nờ-tê) được không???
Nó ớ người ra. Làm gì có cái loại rượu nào mà tên nó lạ thế. Đang phân vân, trong lòng hòi hộp sợ hãi thì "bụp".
Một con chim từ trong chiếc mũ của người đàn ông đó bay ra đậu trên vai nó. Một trò ảo thuât!!!
Nó gượng gạo cười định từ chối phục vụ loại rượu đó thì ông ta lê tiếng với giọng đầy thần bí:
- Tiểu thư nhà giàu mà phải làm việc ở một nơi thế này thảo nào tầm hiểu biết hạn hẹp thế.
Và nó vẫn ung dung đường đường chính chính lặng lẽ bước vào nhà kho và lấy loại mà vị khách lạ yêu cầu.
"Không có loại rượu ấy thì ta sẽ chế ra loại rượu ấy" Nó cười mỉm rồi thè lưỡi nhìn rất chi là cute, ma rãnh lon ton ton chạy đi tìm một tờ giấy trắng tinh còn thơm tho, mới nguyên. Dùng một cây bút dạ ngòi to nét đậm từ từ nắn nót viết dòng chữ loại rượu mà ổng ý yêu cầu. Nó cũng lịch sự đặt chai rượu 'giả' ấy lên khay kèm theo một chiếc ly thủy tinh trong suốt mang ra cho khách hàng. Vị THƯỢNG Đế này có vẻ như không được bình thường. Nó vừa mới mang rượu ra đến nơi thì người khách lạ đã lập tức chạy ngay vào nhà vệ sinh tay bịt chặt miệng, mắt trợn to rồi chạy. Như sợ điều gì đó. Lập tức nó quan sát lại mình xem có chỗ nào bị xộc xẹch hay gì đó phản cảm khách hàng không rồi nhìn kĩ chai rượu được nó pha một cách tỉ mỉ.
Nói về rượu thì nó am hiểu lắm từ cách pha đến cách uống. Để là ra một loại rượu tự chế này độc quyền và không đụng hàng với các nhãn hàng sản xuất rượu khác nó đã phải kì công sử dụng 4 loại rượu 'ngon' để sử dụng. Nó dùng rượu từ gạo nếp pha thêm 2mg muối. Đổ vào hỗn hợp đó chút tinh dầu bưởi và một ít nước trái cây nho và còn đổ vào đấy một chút sữa. Thấy màu này chưa ưng ý nó pha thêm nước dừa vào khấy đều nên và cuối cùng là sản phẩm được đóng trong chai bia Nada đã qua sử dụng nhưng được rửa kĩ, lột hết nhãn mác đi rồi. Nó từ từ đưa mũi về miệng chai ngửi thấy mùi thơm phức nó rất hài lòng. Nó tự tin mang lên chiêu đãi khách hàng khó tính và kết quả thành ra thế này. Mùi hương của hoa bưởi bay lên tỏa hương thơm ngát quyện vào không khí kèm theo mùi nước trái cây nho ép và cái mùi đặc trung của nước dừa tạo ra một cái mùi thật khó ngửi như mùi của axit. Thế mà sao nó cũng ngửi được cái mùi này.
15 phút sau,
Vị khách ấy mới ra khỏi nhà tắm. Bước đi loạng choạng như người sỉn mà kì thực là chưa sỉn. tay bịt chặt lấy mũi và mồm.
Ổng dùng nước chanh viết lên tường:"Làm ơn cất ngay loại rượu kì dị đó đi. Ta không chịu được cái mùi nồng nặc axit của nó".
Nó vui mừng hát ca quẳng ngay chai rượu vào thùng rác mà không thương tiếc cho cái chai thủy tinh vừa bị vỡ mụn bởi sức tay của nó. Không những thế nó còn vui vẻ lấy nước xịt phòng xịt quanh quán át đi cái mùi kì dị ấy.
Mắt ông khách trồ ra ngạc nhiên. Lúc này đây cái mũ đen đã đi đâu mất lộ ra cái đầu chọc lốc không một sợi tóc của ổng. Thì ra ông không có tóc.
- A. A. A. A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Âm lượng từ cái loa phóng thanh của nó đã quá 75 đề-xi-ben tức là quá chuẩn mực chống nhiễm tiếng ồn.
Ông khách lúc này mới trơ ra lấy tay sờ sờ lên cái đầu chọc như ông sư của mình rồi bối rối xoa xoa đầu.
"Thôi xong,đã bị phát hiện."
Rồi từ đâu đó, một làn khói trắng bốc lên từ sàn quán rồi người đàn ông lạ biến mất và xuất hiện trước mặt nó hình ảnh là một người cực kì cực kì quen thuộc còn xuất hiện một hình bóng nho nhỏ đằng sau con người quen thuộc ấy.
Lần này nó còn hoảng hốt hơn. Nó run run lập cập giơ bàn tay chỉ vào hình bóng đàng sau ấy:
- NGÀI định dọa ma con đây ư??? Đây là ban ngày mà. Con có mơ không. Ngài có hai linh cơ á??? Con sợ ma lắm. làm ơn hãy cất cái linh hồn còn lại vào trong cái thể xác linh hồn to trình ình kia.
- COn đừng nói với vẩn. Ma đâu mà ma. Đay là linh hồn người đã khuất. mà.
- Thế người đã mất thì linh hồn đã lên thiên đàng còn thể xác thì đã chôn vùi trong lớp đất ngoài nghĩa đia rồi. Mà linh hồn không siêu thoát mới vất vưởng trên trần gian. Tức là họ phải thù ghét ai đó lắm và muốn báo thù. Mà muốn báo thù thì phải làm ma. Làm ma thì chỉ để dọa người chứ còn ai nữa. Nhưng con nói trước là từ trước đến nay con chưa bao giờ bắt nạt ai cả mà chỉ bị người ta bắt nạt thôi.
Nó cứ thế nói làm mấy lần QUỶ VƯƠNG định nói đành im bặt đi nghe nó nói làm NGÀI chảng kịp đường giải thích. Bó tay @ chấm com nó luôn.
-Stop. COn không phải nói nhiều thế đâu. Ta biết ta biết mà. Chỉ là ta muốn giới thiệu với con. Đây là anh trai của con và…
- á!! Con cũng có anh trai á.- Nó chen miệng vào.
- CON để im ta nói hết câu đã làm gì mà lớn tiếng nói nãy giờ cũng phải để ta nói chứ.-QUỶ VƯƠNG phát cáu lên. Từ từ hạ hỏa, NGÀI nói tiếp:
- Đây là anh trai họ hàng xa của chú con ông cậu họ nhà ông bác của bố cháu đến đây để giúp cháu tìm GẤU. Cái người đã làm cục vàng của ta phải khóc mà kì thực là nó chẳng thể nào khóc được.
- Sao phải tìm chứ. SUn bảo ảnh ấy đi ra nước ngoài rồi và đang thực tập gì gì đó cơ mà. Sao anh trai họ hàng xa gì gì tìm ra được???
- thế ta mới nói. COn có tìm được anh Gấu không??? Không chứ gì. Vậy mới cần tới giúp đỡ.
- Nhưng sao phải tìm ạ??? Bây giờ anh ấy đi đâu thì kệ ảnh ấy chứ.
- Có đấy con ạ. Đó là thiên sứ ÁC Quỷ được phái tới trần gian này để giám sát con xem con có bị sao sao sao sao sao không đấy. mà kiếp trước ông giời không biết mà nhầm Thượng đế đã cho con vận gì mà lại làm em gái của hắn ta đến kiếp này chưa dứt. Thế nên con phải tìm bằng được hắn phòng khi con bị sắc thái hóa thì còn…
- Sắc thái hóa là thế nào hả NGÀI???-Nó thắc mắc hỏi.
- Xời. ta cũng không nắm chắc khái niệm. Cho nên con tự tìm hiểu đừng hỏi ta mà nên hỏi anh trai họ hàng xa của ừm… thì biết. Anh ta từng du học nước ngoài 7 năm nhưng vì thiếu vận may nên đã chết trước tuổi. À nhầm. Sau tuổi. Mà nhầm lúc 27 tuổi đã ra đi thanh thản do bị bệnh thiếu máu. Biết tin người em của chú, cháu ông cậu của chú ruột con tức là con sẽ là QUỶ VƯƠNG TƯƠNG LAI cho nên đã theo ta tới đây cốt muốn giúp con ý mà.
Nó gật đầu hiểu ý ngây thơ thản nhiên như trên mây. Nó cười cười nói nói tít cả mắt đi rồi chợt nhận ra:
- Thôi chết rồi mải ngồi chơi mà quên đi cái nhiệm vụ quan trọng. MÀ anh tên là gì ấy nhỉ em còn biết nối mà xưng…
- Cứ gọi anh là K. Anh thích socola thích uống cả cô ca rát thích kẹo bạc hà và cực kì ghét ăn cà. Dưới âm người ta tính anh 23 tuổi. Thường bảo anh là chuối bởi ảnh rất yếu đuối khi đứng trước người khác. Và còn nữa…
- Thôi thôi. Nói thế đủ em hiểu thông tin về nguời anh họ hàng xa jjj rồi. Tức là cứ gọi anh là K và nêu muốn mua gì cho anh thì phải nhất thiết là socola va đừng mua kẹo bạc hà. CÒn nữa đồ uống mà anh muốn lúc khác là cô ca chứ khong phải là ca cao. Không được bảo anh là chuối dù anh hơi yêu đuối. OK OK. Em hiểu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.