Chương 6: Nhật Hạ Ngọc Dương???
An
24/10/2013
- Tôi không phải Nhật Hạ Ngọc Dương.
Từ khi từ nhà ba mẹ nó về, tâm trạng nó ủ rũ hẳn. Dường như nó không thể biết mình đang nghĩ gì trong đầu nữa. Một mớ suy nghĩ xuất hiện dưới mọi thể loại. Cuốn sách thất lạc ấy có thể chứa nhiều bí mật mà nó chưa hề biết. Phải làm sao để mà biết được nới đang cất giữ nó. Nhưng mà tại sao khi nhìn người người gia nhân nữ ấy bị va mạnh vào tường mà nó lại không chút cảm giác thương tâm tại sao vậy. Nó cũng không thốt ra được câu "Cô có sao không?" trước mặt mọi người. Vì sao lại thế. Không lẽ 8 năm qua. Nó đã vô cảm đến mức đó. Bất cần đời và không cần biết mình đã hại ai chưa sao? Nó đang suy nghĩ- một cách lẳng lặng mà chẳng ai hiểu nó đnag nghĩ gì mà ánh mắt lại đáng sợ đến thế kia làm người khác phải giật mình. Mỗi bước chân của nó thật nặng nề như hòn đá đeo trên người trên con đường khô khốc. Nó cảm giác như thời gian đang dần trôi chậm lại. Và nó càng thấy chán nản hơn khi còn ở trên cõi trần này. Nó mệt mỏi nắm rồi. Nó nhìn trên bầu trời đầy sao kia mà tự hỏi lòng mình:" Liệu cuộc sống của một Quỷ Vương có tốt hơn bây giờ nhiều không?"
Cái gió se lạnh của ban đêm tạt vào mặt phũ phàng xông vào cánh mũi nó lạnh lẽo, hất tung những nọn tóc phất phơ trước mặt. Nó vẫn nhìn trời, nhìn và nghĩ về thế giới mà mình sắp sống mai này. Chỉ 2 năm nữa. 2 năm nữa…
***********************************
Còn hắn đang phải cắn răng cắn lòng bán đi một viên ngọc quý mới kiếm được đem bán. Không phai rlaf hắn muốn mà là ép buộc. Hắn phải bán nó đi để còn có tiền mua thuốc cho đàn em của hắn trị thương sau đòn va chạm của nó. Mà hắn phải công nhận là sức công phá về thể lực của nó rất tốt phải xứng hạnh cao thủ. Hắn đưa viên ngọc ấy cho chủ cửa hàng mà còn lĩu giữ hoàn, líu giữ mãi không chịu buông làm ông ta phải giật mạnh khỏi tay hắn. Đã bị lấy mất ra khỏi lòng bàn tay, đôi mắt hắn còn luyến tiếc, bàn tay hắn giơ ra phía ông trong không trung níu giữ nó nhưng không được nữa rồi. Hắn đau đáu mắt nhìn theo nó bị cướp đi khỏi tay mình. Tim hắn đau như cắt. Chưa bao giờ hắn phải rơi vào hoàn cảnh này-phải đi cầm cố một viên ngọc quý giá để đủ tiền mua thuốc thang cho 16 thằng em của hắn lại còn phải bồi thường nữa. Nếu như hắn không phạm sai lầm thì có lẽ hắn khong phải làm thế. Nhân danh là một Siêu trộm vậy mà bị nó đánh bại một cách dễ dàng như trở bàn tay là một nỗi nhục mà không gì nhục hơn thế.
RA khỏi tiệm hắn thở dài:
- Tiền chi tiêu thì tiết kiệm từng đồng. Kiếm lại được vốn đi đầu tư thì lại phải thước men cho 16 thằng em vô dụng. Đúng thật mình là một đứa ngốc. Sao lại đụng phải nó để rồi bị thất bại ê chề trong một tốt ngắn ngủi. Hết nỗi bực hơn.
Hắn xị mặt xuống đến một tiệm thuốc. Tất nhiên là hắn cũng có chiến thuật cua gái siêu đẳng. Đến cửa hàng thuốc thế thôi chứ hắn ăn mặc diệm lắm chứ chẳng như thường ngày. Hắn diện một chiếc áo sơ mi xanh gợi sóng bung chiếc cúc đầu tiên trước ngực. Một chiếc quần jeans hàng hiệu mà hắn mới bới được trong mớ đồ của hàng quần áo cũ hay bị ế nên miễn phí cho hắn vài bộ đã tan ành mây khói, hắn phải tu sửa thiết kế lại thật chỉnh chu. Hắn đã phải kiếm lấy 3 cái "giẻ rách" tồi tàn ra mà thiết kế đến hết một đêm để mà ra đời một mẫu thiết kế có 1 không hai trên đời này. Vì là hắn tự khâu nên ống quần rất xộc xệch nhưng mốt. Hắn đeo một cái vòng cổ bạc có hình cây thánh giá trông cho nổi bật(đồ đi mược cả). Hắn chỉnh chỉnh lại mái tóc của mình mới bước vào cửa hàng. Lúc này sẽ không ai tưởng tượng được một kẻ tiết kiệm từng khắc dù chỉ là 500 đồng nhưu hắn lại trở nên hoang phí tiền vào nơi này. Hắn nhìn mấy cô ở quầy đầy ẩn ý còn nháy mắt tinh nghịch làm hồn họ dựng ngược cành cây.
- Mấy cô cho tối 16 loại thuốc trị thương hiệu quả.- hắn cười nhẹ.
Mấy cô y tá đờ đẫn đờ đẫn tay đưa vào tủ đựng thuốc đấy nhưng mắt không dời khỏi hắn làm rớt hết đồ xuống. Một cô bảo:
- Công nhận anh đẹp trai thật. Tuyệt. Da không một tì vết. Liệu anh có đi dương trắng không vậy???
- Mấy cô nhanh lên đi. Tôi còn có việc. Tôi không phải sao Idol gì mà nhìn đắm đuối nãy giờ.
- Ai bảo tôi nhìn anh.- một cô cau có.
- thế trong tiệm này còn có chàng trai nào hoàn hảo ngoài tôi sao.
"Rầm" Cô bên quầy vác 16 hộp thuốc trị thương đặc hiệu đặt mạnh trước mặt hắn. Rời thanh toán phí cho hắn hết tổng cộng 1600000 của hắn.
Rồi hắn vất vả khiêng đống 16 hộp thuốc ấy về nhà. Ra đến ngoài hắn mới để ý xem cái nãy mấy cô kia ngắm ai mà say sưa thế.
Hắn mở to hết cỡ, dụi mắt nhìn xem mình có nhìn nhầm không. Lại là cô ta- nó.
Lần này hắn như muốn tức điên lên. Đến cả khi nó giả trai mà còn điển trai hơn mình sao. Hắn không tin như thế.
Chờ nó ra đến ngoài tiệm thuốc hắn lại gần hỏi:
- Ê. Đồ không biết xấu hổ. Là con gái sao lại đi đóng giả con trai đi mua thuốc thế. Sao mà hèn quá vậy.
Người đó vẫn ngây nguời nhìn hắn như chẳng hiểu chuyện gì.
- What does it mean??? I can't understand.(Điều đó nghĩa là gì? Tôi khổng thể hiểu.)
-Còn giả giọng Anh nữa chứ. Đồ không biết ngại. Đã vậy chơi luôn Anh với cô.
- You're woman, aren't you?(Bạn là nữ?)
- No. No. No. I'm from England and I am not woman. You can wrong.(Không. Không. Không. Tôi đến từ nước Anh và tôi không phải là nữ. Có thể bạn nhầm người.)
- Hơ. Lại còn chối nữa cơ đấy. Rõ là tóc đỏ mà. Cả cái khuôn mặt nữa. Không lẽ mắt tôi bị lác chắc. Không có đâu cô bé giả ngơ kia. Cô có biết tại cô mà tôi phải bỏ tiền ra mà mau thuốc khong hả. Dừng giả nai nữa. Anh Mĩ gì ở đây. Giả nai tơ gì nữa. tài đóng kịch cũng không tồi nhỉ. Lấy gì kiểm chứng cô là NAM hả Nhật Hạ Ngọc Dương
Người đàn ông đó cũng không nói gì nhiều lắm dẫn hắn vào nhà vệ sinh rồi nói:
- Sorry anh ban. Tôi là nam thật đó. Anh nghe giọng mà không biết sao. Nhật Hạ Ngọc Dương là ai. Tôi đâu có biết. Tôi là người nước Anh nên chỉ sõ một số từ của Tiếng Việt thôi. Hy vọng anh bạn hiểu cho. Mái tóc này là tóc giả. Anh không biết phân biệt sao?
- Không. Tôi không biết phân biệt được chưa??? Này mau mau đưa tiền bồi thường đây.-- Hắn tỏ ý không quan tâm trước nói đó còn khoanh tay vênh cái mặt nên nữa.
- No. No. Tôi đã nói là không phải mà. Anh không tin sao??? Vậy tôi phải làm gì để anh tin đây hả anh bạn .
- Hơ. Sao tôi có thể tin được chứ. Tóc đỏ này. Khuôn mặt này. Ai mà có thể tin đây không phải là Ngọc Dương trường S.A chứ. Nói. Nói. Nói đi.- Hắn quát vào mặt người đàn ông đó.
- S.A là cái trường nào vậy???. Tôi không hiểu. S.A? Năm nay tôi 27 tuổi rồi đó. Không còn học phổ thông đâu. Tôi có chứng minh nhân dân đây này. Không tin tôi có thể cho anh xem. Thế nhưng mà tóc đỏ này là giả đấy. Tại tóc tôi nó đen quá tôi không thích nên mới đội tóc giả thôi. Đây đây này.- Nói rồi là làm, người dàn ông đó gỡ bộ tóc giả xuống rồi cười trừ.
Hắn ngạc nhiên. Rồi cúi đầu xuống xấu hổ. vì những hành động chẳng ra làm sao của mình. Hắn gãi đầu hối lỗi. Nhưng trong đầu hắn cứ nghĩ rõ làm tóc thật sao lại thành tóc giả được chứ. Hay là cô ta biết ảo thuật. Nhưng thôi nghĩ làm gì nữa cho mệt óc. Hắn chào người đàn ông kì quặc đó rồi đi về nơi thuộc hắn-nơi được gọi là thiên đường đối với hắn.
Hắn huýt sáo, lạc quan yêu đời. Ngắm nhìn cửa tiệm thịt nướng vỉa hè mà mỉm cười. Chắc hắn đang vui lắm.
Còn người đàn ông đó vẫn ở đó đang nở một nụ cười ma rãnh.
- Hai ngày vất vả lặn lội đến trần gian cũng tìm được cô. Tình yêu của tôi.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Sáng hôm sau thức giấc sau một ngày làm việc nặng nhọc. Nó rời khỏi tấm nệm trải trên nền đất ngồi chồm dậy vươn vai thở dài. Cuộc sống với nó luôn mệt mỏi như thế. Sáng và chiều nó đi học. Tối muộn rồi nó không trở về nhà mà phải đi làm thêm ở hai nơi một là ở quán cà phê, hai là phụ bếp ở một quán ăn gần đó. Đến 3 giờ sang nó mới tan ca được về nhà nằm chợp mắt có 10-20 phút là lại phải dậy ngồi làm bài vở kịp cho giờ tới trường. Không lúc nào nó được nghỉ ngơi nhiều. Chẳng ai xung quan thương nó hết đơn giản là khuôn mặt nó lúc nào cũng điềm đạm như không. Nhưng thực chất nó lại rất mệt mỏi. Tại nó không khóc được thôi chứ nếu như có cơ hội được khóc thì nó có thể khóc hết cả ngày thậm chí là cả tuần để vơi đi cái được gọi là uất ức và nặng nhọc đi.
Nó mệt mỏi mặc đồng phục khoác cặp đi ra khỏi căn hộ tối tăm lạnh lẽo của mình, ngáp dài rồi đi bộ từ đó tới trường. Quãng đường từ nơi nó ở tới trường khá xa. Nhưng nó vẫn phải đi. Đến mà còn hoàn thành bộ hồ sơ tốt nghiệp phổ thông trước khi nó rời khỏi thế gian này. Để nó có thể trở về thế giới của nó thế giới của một Quỷ Vương.
Bộp…
Hình như là có tiếng nước chảy ở ống nước nào ấy nó đang rơi xuống rất nhanh.
Và hắn xuất hiện ngay trước mặt nó như một cơn lốc nước. Hắn ngạo nghễ xuất hiện.
- Ha… Ha… Đây mới đúng là Nhật Hạ Ngọc Dương. Sao hả???. Muốn thách đấu không???. 2 lần rồi, cô hại tôi ngã bầm dập chân tay. Đó là một điều thật không chấp nhận được. Cho nên tôi muốn chính thức tuyên chiến với cô. Ok???
- Tưởng gì. Một lần chào tôi bằng cách ôm cột là được rồi. Lần hai thì ngã bẹp dí trên đường khi mới gặp tôi. Còn làn này may ra hẳn hoi được chút. Không chào tôi bằng cách của người xưa chào chủ nhân như hai làn trước. Nhưng mà hơi bất ngờ đấy. Siêu…
Chưa kịp nói hết câu thì hắn chạy lại bịt chặt miệng nó không cho nó nói tiếp.
- Đây là chỗ đông người đấy cô biết không mà nói bừa bãi. Không cần phải khen tôi quá chớn thế đâu. Tôi biết mình siêu rồi cả mấy học kì liền tôi đạt thủ khoa rồi tôi biết sức của tôi giỏi đến đâu mà. Hay là có ý định thích tôi đấy hả. Tôi có nhiều người thích rồi. Không đến lượt cô thích tôi đâu.
Nó gỡ tay hắn xuống rồi chê:
- Ai bảo thế??? Tôi thích cậu hồi nào. Đừng có kích đểu. Tôi ghét những ai nói nhiều như cậu đấy.
- Hơ. Thì cũng vì lí do đó mà cô không có bạn chứ sao. ờ- hắn bĩu môi như con nít nhìn nó.
Hai người cứ thế cãi nhau đến khi cái họng nó không thốt ra tiếng nữa. Lúc đó họ mới dừng lại. Hắn ho hụ hụ lấy lại tiếng nhưng không phát âm ra được. Nó thì im lặng theo cái bản tính vốn có do cái cuộc sống bất công này tôi luyện nên. Nhưng chưa bao giờ nó nói nhiều như thế kể từ khi nó bắt đầu quen với cuộc sống thuộc về xã hội tự do của thế giới loài người. Hắn là người đầu tiên cho nó nói nhiều như thế. Nó thấy nhẹ nhõm hẳn.
Rồi hắn bỏ đi chẳng nói lời nào chả hiểu hắn nghĩ gì nữa,chỉ để lại một mẩu giấy cho nó:"Muốn đầu thì hẹn gặp nhau ở khu công viên cách trường 200m lúc 7 giờ tối. Tôi sẽ là người ra luật thi."
Nhìn mấu giấy nhỏ, ngắm nghía kĩ những dòng chữ nguệch ngoạc của hắn mà nó thấy mắc cười. Sao chữ hắn có thể xấu đến thế. May mà nó không bị cận hay viễn thị không chữ hắn sẽ thành nhưng mật mã vô cùng rắc rối.
Nó cười trừ.
- Nếu thích thì tôi chiều.
Và một người nữa cũng vậy. Hắn ta đang cười rất mãn nguyện trên một tầng lầu của một khách sạn trang trọng trên phòng VIP và đang nhìn nó. Ánh mắt đầy gian tà "Sẽ mau được giải quyết thôi mà cô bé con của ta"
Từ khi từ nhà ba mẹ nó về, tâm trạng nó ủ rũ hẳn. Dường như nó không thể biết mình đang nghĩ gì trong đầu nữa. Một mớ suy nghĩ xuất hiện dưới mọi thể loại. Cuốn sách thất lạc ấy có thể chứa nhiều bí mật mà nó chưa hề biết. Phải làm sao để mà biết được nới đang cất giữ nó. Nhưng mà tại sao khi nhìn người người gia nhân nữ ấy bị va mạnh vào tường mà nó lại không chút cảm giác thương tâm tại sao vậy. Nó cũng không thốt ra được câu "Cô có sao không?" trước mặt mọi người. Vì sao lại thế. Không lẽ 8 năm qua. Nó đã vô cảm đến mức đó. Bất cần đời và không cần biết mình đã hại ai chưa sao? Nó đang suy nghĩ- một cách lẳng lặng mà chẳng ai hiểu nó đnag nghĩ gì mà ánh mắt lại đáng sợ đến thế kia làm người khác phải giật mình. Mỗi bước chân của nó thật nặng nề như hòn đá đeo trên người trên con đường khô khốc. Nó cảm giác như thời gian đang dần trôi chậm lại. Và nó càng thấy chán nản hơn khi còn ở trên cõi trần này. Nó mệt mỏi nắm rồi. Nó nhìn trên bầu trời đầy sao kia mà tự hỏi lòng mình:" Liệu cuộc sống của một Quỷ Vương có tốt hơn bây giờ nhiều không?"
Cái gió se lạnh của ban đêm tạt vào mặt phũ phàng xông vào cánh mũi nó lạnh lẽo, hất tung những nọn tóc phất phơ trước mặt. Nó vẫn nhìn trời, nhìn và nghĩ về thế giới mà mình sắp sống mai này. Chỉ 2 năm nữa. 2 năm nữa…
***********************************
Còn hắn đang phải cắn răng cắn lòng bán đi một viên ngọc quý mới kiếm được đem bán. Không phai rlaf hắn muốn mà là ép buộc. Hắn phải bán nó đi để còn có tiền mua thuốc cho đàn em của hắn trị thương sau đòn va chạm của nó. Mà hắn phải công nhận là sức công phá về thể lực của nó rất tốt phải xứng hạnh cao thủ. Hắn đưa viên ngọc ấy cho chủ cửa hàng mà còn lĩu giữ hoàn, líu giữ mãi không chịu buông làm ông ta phải giật mạnh khỏi tay hắn. Đã bị lấy mất ra khỏi lòng bàn tay, đôi mắt hắn còn luyến tiếc, bàn tay hắn giơ ra phía ông trong không trung níu giữ nó nhưng không được nữa rồi. Hắn đau đáu mắt nhìn theo nó bị cướp đi khỏi tay mình. Tim hắn đau như cắt. Chưa bao giờ hắn phải rơi vào hoàn cảnh này-phải đi cầm cố một viên ngọc quý giá để đủ tiền mua thuốc thang cho 16 thằng em của hắn lại còn phải bồi thường nữa. Nếu như hắn không phạm sai lầm thì có lẽ hắn khong phải làm thế. Nhân danh là một Siêu trộm vậy mà bị nó đánh bại một cách dễ dàng như trở bàn tay là một nỗi nhục mà không gì nhục hơn thế.
RA khỏi tiệm hắn thở dài:
- Tiền chi tiêu thì tiết kiệm từng đồng. Kiếm lại được vốn đi đầu tư thì lại phải thước men cho 16 thằng em vô dụng. Đúng thật mình là một đứa ngốc. Sao lại đụng phải nó để rồi bị thất bại ê chề trong một tốt ngắn ngủi. Hết nỗi bực hơn.
Hắn xị mặt xuống đến một tiệm thuốc. Tất nhiên là hắn cũng có chiến thuật cua gái siêu đẳng. Đến cửa hàng thuốc thế thôi chứ hắn ăn mặc diệm lắm chứ chẳng như thường ngày. Hắn diện một chiếc áo sơ mi xanh gợi sóng bung chiếc cúc đầu tiên trước ngực. Một chiếc quần jeans hàng hiệu mà hắn mới bới được trong mớ đồ của hàng quần áo cũ hay bị ế nên miễn phí cho hắn vài bộ đã tan ành mây khói, hắn phải tu sửa thiết kế lại thật chỉnh chu. Hắn đã phải kiếm lấy 3 cái "giẻ rách" tồi tàn ra mà thiết kế đến hết một đêm để mà ra đời một mẫu thiết kế có 1 không hai trên đời này. Vì là hắn tự khâu nên ống quần rất xộc xệch nhưng mốt. Hắn đeo một cái vòng cổ bạc có hình cây thánh giá trông cho nổi bật(đồ đi mược cả). Hắn chỉnh chỉnh lại mái tóc của mình mới bước vào cửa hàng. Lúc này sẽ không ai tưởng tượng được một kẻ tiết kiệm từng khắc dù chỉ là 500 đồng nhưu hắn lại trở nên hoang phí tiền vào nơi này. Hắn nhìn mấy cô ở quầy đầy ẩn ý còn nháy mắt tinh nghịch làm hồn họ dựng ngược cành cây.
- Mấy cô cho tối 16 loại thuốc trị thương hiệu quả.- hắn cười nhẹ.
Mấy cô y tá đờ đẫn đờ đẫn tay đưa vào tủ đựng thuốc đấy nhưng mắt không dời khỏi hắn làm rớt hết đồ xuống. Một cô bảo:
- Công nhận anh đẹp trai thật. Tuyệt. Da không một tì vết. Liệu anh có đi dương trắng không vậy???
- Mấy cô nhanh lên đi. Tôi còn có việc. Tôi không phải sao Idol gì mà nhìn đắm đuối nãy giờ.
- Ai bảo tôi nhìn anh.- một cô cau có.
- thế trong tiệm này còn có chàng trai nào hoàn hảo ngoài tôi sao.
"Rầm" Cô bên quầy vác 16 hộp thuốc trị thương đặc hiệu đặt mạnh trước mặt hắn. Rời thanh toán phí cho hắn hết tổng cộng 1600000 của hắn.
Rồi hắn vất vả khiêng đống 16 hộp thuốc ấy về nhà. Ra đến ngoài hắn mới để ý xem cái nãy mấy cô kia ngắm ai mà say sưa thế.
Hắn mở to hết cỡ, dụi mắt nhìn xem mình có nhìn nhầm không. Lại là cô ta- nó.
Lần này hắn như muốn tức điên lên. Đến cả khi nó giả trai mà còn điển trai hơn mình sao. Hắn không tin như thế.
Chờ nó ra đến ngoài tiệm thuốc hắn lại gần hỏi:
- Ê. Đồ không biết xấu hổ. Là con gái sao lại đi đóng giả con trai đi mua thuốc thế. Sao mà hèn quá vậy.
Người đó vẫn ngây nguời nhìn hắn như chẳng hiểu chuyện gì.
- What does it mean??? I can't understand.(Điều đó nghĩa là gì? Tôi khổng thể hiểu.)
-Còn giả giọng Anh nữa chứ. Đồ không biết ngại. Đã vậy chơi luôn Anh với cô.
- You're woman, aren't you?(Bạn là nữ?)
- No. No. No. I'm from England and I am not woman. You can wrong.(Không. Không. Không. Tôi đến từ nước Anh và tôi không phải là nữ. Có thể bạn nhầm người.)
- Hơ. Lại còn chối nữa cơ đấy. Rõ là tóc đỏ mà. Cả cái khuôn mặt nữa. Không lẽ mắt tôi bị lác chắc. Không có đâu cô bé giả ngơ kia. Cô có biết tại cô mà tôi phải bỏ tiền ra mà mau thuốc khong hả. Dừng giả nai nữa. Anh Mĩ gì ở đây. Giả nai tơ gì nữa. tài đóng kịch cũng không tồi nhỉ. Lấy gì kiểm chứng cô là NAM hả Nhật Hạ Ngọc Dương
Người đàn ông đó cũng không nói gì nhiều lắm dẫn hắn vào nhà vệ sinh rồi nói:
- Sorry anh ban. Tôi là nam thật đó. Anh nghe giọng mà không biết sao. Nhật Hạ Ngọc Dương là ai. Tôi đâu có biết. Tôi là người nước Anh nên chỉ sõ một số từ của Tiếng Việt thôi. Hy vọng anh bạn hiểu cho. Mái tóc này là tóc giả. Anh không biết phân biệt sao?
- Không. Tôi không biết phân biệt được chưa??? Này mau mau đưa tiền bồi thường đây.-- Hắn tỏ ý không quan tâm trước nói đó còn khoanh tay vênh cái mặt nên nữa.
- No. No. Tôi đã nói là không phải mà. Anh không tin sao??? Vậy tôi phải làm gì để anh tin đây hả anh bạn .
- Hơ. Sao tôi có thể tin được chứ. Tóc đỏ này. Khuôn mặt này. Ai mà có thể tin đây không phải là Ngọc Dương trường S.A chứ. Nói. Nói. Nói đi.- Hắn quát vào mặt người đàn ông đó.
- S.A là cái trường nào vậy???. Tôi không hiểu. S.A? Năm nay tôi 27 tuổi rồi đó. Không còn học phổ thông đâu. Tôi có chứng minh nhân dân đây này. Không tin tôi có thể cho anh xem. Thế nhưng mà tóc đỏ này là giả đấy. Tại tóc tôi nó đen quá tôi không thích nên mới đội tóc giả thôi. Đây đây này.- Nói rồi là làm, người dàn ông đó gỡ bộ tóc giả xuống rồi cười trừ.
Hắn ngạc nhiên. Rồi cúi đầu xuống xấu hổ. vì những hành động chẳng ra làm sao của mình. Hắn gãi đầu hối lỗi. Nhưng trong đầu hắn cứ nghĩ rõ làm tóc thật sao lại thành tóc giả được chứ. Hay là cô ta biết ảo thuật. Nhưng thôi nghĩ làm gì nữa cho mệt óc. Hắn chào người đàn ông kì quặc đó rồi đi về nơi thuộc hắn-nơi được gọi là thiên đường đối với hắn.
Hắn huýt sáo, lạc quan yêu đời. Ngắm nhìn cửa tiệm thịt nướng vỉa hè mà mỉm cười. Chắc hắn đang vui lắm.
Còn người đàn ông đó vẫn ở đó đang nở một nụ cười ma rãnh.
- Hai ngày vất vả lặn lội đến trần gian cũng tìm được cô. Tình yêu của tôi.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Sáng hôm sau thức giấc sau một ngày làm việc nặng nhọc. Nó rời khỏi tấm nệm trải trên nền đất ngồi chồm dậy vươn vai thở dài. Cuộc sống với nó luôn mệt mỏi như thế. Sáng và chiều nó đi học. Tối muộn rồi nó không trở về nhà mà phải đi làm thêm ở hai nơi một là ở quán cà phê, hai là phụ bếp ở một quán ăn gần đó. Đến 3 giờ sang nó mới tan ca được về nhà nằm chợp mắt có 10-20 phút là lại phải dậy ngồi làm bài vở kịp cho giờ tới trường. Không lúc nào nó được nghỉ ngơi nhiều. Chẳng ai xung quan thương nó hết đơn giản là khuôn mặt nó lúc nào cũng điềm đạm như không. Nhưng thực chất nó lại rất mệt mỏi. Tại nó không khóc được thôi chứ nếu như có cơ hội được khóc thì nó có thể khóc hết cả ngày thậm chí là cả tuần để vơi đi cái được gọi là uất ức và nặng nhọc đi.
Nó mệt mỏi mặc đồng phục khoác cặp đi ra khỏi căn hộ tối tăm lạnh lẽo của mình, ngáp dài rồi đi bộ từ đó tới trường. Quãng đường từ nơi nó ở tới trường khá xa. Nhưng nó vẫn phải đi. Đến mà còn hoàn thành bộ hồ sơ tốt nghiệp phổ thông trước khi nó rời khỏi thế gian này. Để nó có thể trở về thế giới của nó thế giới của một Quỷ Vương.
Bộp…
Hình như là có tiếng nước chảy ở ống nước nào ấy nó đang rơi xuống rất nhanh.
Và hắn xuất hiện ngay trước mặt nó như một cơn lốc nước. Hắn ngạo nghễ xuất hiện.
- Ha… Ha… Đây mới đúng là Nhật Hạ Ngọc Dương. Sao hả???. Muốn thách đấu không???. 2 lần rồi, cô hại tôi ngã bầm dập chân tay. Đó là một điều thật không chấp nhận được. Cho nên tôi muốn chính thức tuyên chiến với cô. Ok???
- Tưởng gì. Một lần chào tôi bằng cách ôm cột là được rồi. Lần hai thì ngã bẹp dí trên đường khi mới gặp tôi. Còn làn này may ra hẳn hoi được chút. Không chào tôi bằng cách của người xưa chào chủ nhân như hai làn trước. Nhưng mà hơi bất ngờ đấy. Siêu…
Chưa kịp nói hết câu thì hắn chạy lại bịt chặt miệng nó không cho nó nói tiếp.
- Đây là chỗ đông người đấy cô biết không mà nói bừa bãi. Không cần phải khen tôi quá chớn thế đâu. Tôi biết mình siêu rồi cả mấy học kì liền tôi đạt thủ khoa rồi tôi biết sức của tôi giỏi đến đâu mà. Hay là có ý định thích tôi đấy hả. Tôi có nhiều người thích rồi. Không đến lượt cô thích tôi đâu.
Nó gỡ tay hắn xuống rồi chê:
- Ai bảo thế??? Tôi thích cậu hồi nào. Đừng có kích đểu. Tôi ghét những ai nói nhiều như cậu đấy.
- Hơ. Thì cũng vì lí do đó mà cô không có bạn chứ sao. ờ- hắn bĩu môi như con nít nhìn nó.
Hai người cứ thế cãi nhau đến khi cái họng nó không thốt ra tiếng nữa. Lúc đó họ mới dừng lại. Hắn ho hụ hụ lấy lại tiếng nhưng không phát âm ra được. Nó thì im lặng theo cái bản tính vốn có do cái cuộc sống bất công này tôi luyện nên. Nhưng chưa bao giờ nó nói nhiều như thế kể từ khi nó bắt đầu quen với cuộc sống thuộc về xã hội tự do của thế giới loài người. Hắn là người đầu tiên cho nó nói nhiều như thế. Nó thấy nhẹ nhõm hẳn.
Rồi hắn bỏ đi chẳng nói lời nào chả hiểu hắn nghĩ gì nữa,chỉ để lại một mẩu giấy cho nó:"Muốn đầu thì hẹn gặp nhau ở khu công viên cách trường 200m lúc 7 giờ tối. Tôi sẽ là người ra luật thi."
Nhìn mấu giấy nhỏ, ngắm nghía kĩ những dòng chữ nguệch ngoạc của hắn mà nó thấy mắc cười. Sao chữ hắn có thể xấu đến thế. May mà nó không bị cận hay viễn thị không chữ hắn sẽ thành nhưng mật mã vô cùng rắc rối.
Nó cười trừ.
- Nếu thích thì tôi chiều.
Và một người nữa cũng vậy. Hắn ta đang cười rất mãn nguyện trên một tầng lầu của một khách sạn trang trọng trên phòng VIP và đang nhìn nó. Ánh mắt đầy gian tà "Sẽ mau được giải quyết thôi mà cô bé con của ta"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.