Chương 0: Quá khứ đau lòng
An
24/10/2013
Nấp sau cánh cửa gỗ của căn phòng sách, cô bé chỉ
mới 6 tuổi đã biết được cái sự thật đó. Khụy đầu gối xuống sàn suy sụp
cả tinh thần lẫn vật chất...
Gia đình Ngọc Dương là một gia đình từng rất giàu có. Từng là một nơi sầm uất với các mặt hàng tươi sống như rau, cá, hải sản,... và rất phát đạt.
Và đứa con gái đời thứ 7 của dòng họ ra đời. Cất tiếng khóc chào đời mà đứa bé đó không nhận được một niềm hy vọng hay nụ cười mãn nguyện của người mẹ. Thay vào đó là những khuôn mặt buồn, những đôi mắt đầy nỗi lo sợ. Đứa bé đó không được chăm sóc đầy đủ, thiếu tình thương cả ba lẫn mẹ mặc dù họ vẫn sống trên đời. Đứa bé đó đã tự tập bò mà không nhận được bất kì một lời khen nào, sinh ra trên đời cứ như là một gánh nặng đối với gia đình. Và cũng từ khi cô bé ấy chào đời, nền kinh tế sụt giảm hẳn. Mọi người không mua đồ ở đó nữa. Một sự thật đáng đau lòng. Bà nội củq đứa bé lắc đầu khi đứa bé gái này chào đời mặc dù rất buồn nhưng bà vẫn đối tốt với đứa bé, bồng bế nó
2 tuổi, cô bé ấy đã lớn lên được phần nào nhưng không được mẹ chăm sóc, tình thương của bờ vai người ba cũng không có, chi có người bà nội gần gũi. Cô bé luôn bị mọi người xa lánh và cô lập giữa đám đông. 2 tuổi rồi đấy mà đến bát cháo cũng không có. Cô bé không được đối đãi đàng hoàng. Một ngày chỉ được 1 nắm cơm với một chút thịt thừa trong bữa ăn thịnh soạn của gia đình. Chỉ vậy thôi. Cũng chính năm đó. Người em gái của cô bé ra đời. Đó là một đứa bé rất bầu bĩnh, dễ thương. Mọi người trong nhà mở tiệc chúc mừng linh đình mừng lễ đứa bé thứ hai chào đời. Chẳng bù cho sinh nhật chào đời của Ngọc Dương. Mọi người trong bữa tiệc liên hoan cười nói chúc tụng, ăn mừng linh đình đến 2, 3 ngày liền. Còn Ngọc Dương thì bị nhốt trong một cái xó xỉnh tối tăm trong phòng chứa gạo dưới tầng hầm. Bà nội không cản được người nhốt cô bé vào hầm. Chỉ biết đau lòng nhìn theo bởi sức bà yếu không làm gì được.
Tại sao??? Tại sao lại có sự đối xử phân biệt như thế giữa nó(Ngọc Dương) và đứa em gái của nó- Nhật Bảo Linh.???
6 tuổi, sự thật bại lộ. Người bà thân thương đã qua đời. Vậy là hết người gần gũi với nó. Người ba của nó ở dưới phòng đọc sách thở dài. Những nếp nhăn trên chán hằn rõ hơn. Ông đeo một cặp kính trông rất nghiêm nghị, khuôn mặt thoáng mệt mỏi rồi ông nhẹ nhàng nói với người hầu cận của mình:
- Liệu như vậy có quá đáng với một đứa bé như nó không???
- Thưa ngài. Có lẽ là không. Nó vẫn sống tốt như bao đứa trẻ khác dù cho bị đối xử lạnh nhạt như thế.
- Nhưng dù sao thì nó vẫn là con ta, là máu mủ của dòng họ Nhật này. Là con đứt ruột vợ ta đã sinh ra. Mỗi đứa trẻ sinh ra đều được chăm sóc yêu thương vậy mà con bé lại bị cô lập như thế cũng hơi quá đáng.
- Không phải là cũng hơi. Con bé bị Quỷ gán cho lời nguyền độc ác nhất trong nhưng những lời nguyền. Số mệnh đã định cho con bé Ngọc Dương phải là người cai quản các loài Quỷ. Nếu mình đối tốt với nó thì sau này sự nguy hiểm đến mạng sống của chúng ta là không tránh khỏi. Bởi vậy, nên tránh xa con bé ra thì hơn.
Tạch...
Cánh cửa chưa được khóa kĩ càng bật mở, cô bé Ngọc Dương khụy xuống đất đau đớn. Tách trà cầm trên tay cô rơi xuống đất một tiếng "choang", tờ giấy đạt 10 điểm theo nước mà ướt nhòa đi. Cô bé ngồi bịch xuống đất. Nhưng... không có nước mắt chảy ra. Ởchân tay bị miếng sứ đâm vào nhưng... không chảy máu. Đó là cái đặc biệt mà chỉ có loài Quỷ Vương mới có.
- Tại sao vậy??? Ba ơi. Tại sao. Con không bị chảy máu???. Tại sao con không có nước mắt.???- Giọng nó run run hỏi.
Người ba nhìn nó giật mình hoảng hốt bế nó lên đưa nó vào trong phòng và kể cho nó nghe mọi việc.
Thì ra nó bị gán với lời nguyền của Quỷ. Quỷ đã in hình xăm hình mặt trăng lên tay trái của nó. Theo như sách ghi lại thì đó là một lời nguyền được định từ kiếp trước. Sau 50 năm Quỷ sẽ bị chết đi khoảng 50 con, nên linh hồn quỷ thứ 50 sẽ tìm đến trần gian để tìm những đứa trẻ thích hợp để làm quỷ, kế thừa loài quỷ, và cai quản loài quỷ thế chỗ cho mình. Và chức cai quản loài quỷ đã đến với cô bé này từ khi chào đời. Họ Nhật thường là mục tiêu nhắm tới của Quỷ. Mục đích của chuyện này là để duy trì số lượng loài quỷ bởi quỷ không thể sinh con nên mới tìm tới trần gian tìm người thay thế cho mình và 49 người khác. Nó không ngoại lệ trong danh sách được chọn của Quỷ Vương. Theo sách đời thứ 2 của họ Nhật viết thì Quỷ Vương là mạnh nhất trong các loài quỷ có thể chỉ huy điều khiển loài quỷ như những con rô-bốt. Quỷ thì không bao giờ có thể chảy máu, không bao giờ có nước mắt đồng thời còn là quỷ có tài năng phi thường. Quỷ có thể dự đoán được tương lại nhất là quỷ Vương. Quỷ Vương cũng là người độc ác nhất. Có thể hút máu người, giết chết con người, cũng có thể sẽ hại chết loài người. Để thỏa thuận với quỷ, những vong linh dưới âm phủ đứng hơn là Diêm Vương sẽ phải kí giấy thỏa thuận với quỷ để tránh quỷ làm hại con người. Nó chính là Quỷ Vương. Đến tuổi 18 nó sẽ phải từ dã đời con người và biến thành quỷ, có thể giết hại khoảng 10 hoặc 15 mạng người gần như thân thiết nhất với nó trước khi biến đổi để họ có thể cùng người được chon la quỷ có bạn bè. Cuộc đời quả thực đáng buồn.
Mặt nó nhăn nhó hiểu ra vấn đề. Như vậy có nghĩa là nó sẽ không thể khóc như bao đứa trẻ khác, không thể chảy máu để nhõng nhẽo cha mẹ như bao đứa bé khác. Vì là Quỷ nên nó sẽ bị xa lánh.
Trong nhà có cố gắng giúp mọi người làm việc gì thì tất cả đều vô nghĩa. Họ cạn tình cạn nghĩa đến mức coi nó như không khí, bỏ mặc nó trong những ngày mùa đông. dù là thế nhưng dòng máu quỷ không cho nó rét, không cho nó bị cảm hay ốm. Đặc biệt nhất trên con người nó là sinh ra nó đã có mọt mái tóc hun đỏ.
Bởi lẽ tóc đỏ và vết xăm hình mặt trăng đó đã hại nó bị cô lập như thế này nên nó cũng cực kì ghét ai có tóc đỏ và vết xăm hình mặt trăng giống như nó và nó sẵn sàng lãnh hình phạt đánh người của người đưa ra hình phạt.
7 tuổi ba mẹ nó đã cho nó ra riêng ở trong một cái ngôi nhà không hẳn là tồi tàn để nó tự sinh sống. Tiền ăn học hàng tháng ba mẹ nó sẽ gửi đến nhà trường mà nó học.
Đến lớp hay ở nhà cũng như là đến ngục tù vậy đó. ở nhà thì bị mọi người xa lánh không quan tâm, chối bỏ, lạnh lùng. Đến lớp thì bị bọn nó trêu là một đứa không biết thế nào quy định, thích làm dân ăn chơi, học theo thói xấu, nhuộm tóc đỏ, lại còn bị tụi nó lấy kéo cắt tóc nó về bảo làm thí nghiệm. Nhưng nó không có nước mắt để mà khóc như bao đứa trẻ chỉ biết căn răng mà chịu. Nhưng gió không thể không thổi trong một thời gian dài vì vậy nó cũng không thể chịu được những lời chỉ trích nó đã vùng lên đánh trả. Nhưng sự thật về thân phận nó bị gán lời nguyền của Quỷ không thể chối bỏ. Nếu một sai sót với giáo viên hay bạn bè nó sẽ bị đuổi học ngay tức khắc không cần lời giải thích của ai hết kể cả thầy hiệu trưởng. Vậy đó. quá khứ của nó đó. 17 năm ròng rã, nó sống dưới căn nhà đó, còn phải làm thêm tự kiếm tiền mà trang trải bữa ăn. Không còn cách nào khác cả.
Trái ngược hoàn toàn với ngọc Dương, Bảo Linh được cưng chiều như một công chúa. Người ta khen ngợi, tán thưởng. Đáng tiếc thay cô bé lại bị bệnh tim không biết sống chết ra sao. mỗi ngày trôi đi là một niềm vui với cô. Co chỉ biets là cô có một người chị tên Ngọc Dương có mái tóc hun đỏ cố định một chiều dài dù có nhuộm thành đen đi nữa thì chỉ được 6 phút sau là nó sẽ trở lại như cũ .
Lời nguyền ác độc đó của Quỷ đã đưa nó đến chân tường, ép nó phải lạnh lùng, phải lạnh nhạt với mọi người mặc dù nó rất muốn gần gũi với mọi người. Nó trở nên cô lập luôn bị người khác tránh xa không lí do.
Còn quá khứ của hắn là một bi kịch dài.
Mới ra đời hắn đã mồ côi mẹ. Ba hắn làm lụng vất vả nuôi hắn. Do lao lực rồi ba hắn lại đi tìm mẹ hắn khi hắn mới 12 tuổi. Hận cuộc đời vì đã cho hắn thiếu tình thương của cha mẹ từ lúc 12 tuổi mà hắn làm nghề ăn trộm. Hắn từng là một fan hâm mộ nhân vật Kid trong Thám tử lừng danh Conan nên đã theo lối của Kid làm nghề ảo thuật gia đồng thời còn là một tên trộm nổi tiếng với những màn ảo thuật là cho cảnh sát không kịp trở tay.
Gia đình Ngọc Dương là một gia đình từng rất giàu có. Từng là một nơi sầm uất với các mặt hàng tươi sống như rau, cá, hải sản,... và rất phát đạt.
Và đứa con gái đời thứ 7 của dòng họ ra đời. Cất tiếng khóc chào đời mà đứa bé đó không nhận được một niềm hy vọng hay nụ cười mãn nguyện của người mẹ. Thay vào đó là những khuôn mặt buồn, những đôi mắt đầy nỗi lo sợ. Đứa bé đó không được chăm sóc đầy đủ, thiếu tình thương cả ba lẫn mẹ mặc dù họ vẫn sống trên đời. Đứa bé đó đã tự tập bò mà không nhận được bất kì một lời khen nào, sinh ra trên đời cứ như là một gánh nặng đối với gia đình. Và cũng từ khi cô bé ấy chào đời, nền kinh tế sụt giảm hẳn. Mọi người không mua đồ ở đó nữa. Một sự thật đáng đau lòng. Bà nội củq đứa bé lắc đầu khi đứa bé gái này chào đời mặc dù rất buồn nhưng bà vẫn đối tốt với đứa bé, bồng bế nó
2 tuổi, cô bé ấy đã lớn lên được phần nào nhưng không được mẹ chăm sóc, tình thương của bờ vai người ba cũng không có, chi có người bà nội gần gũi. Cô bé luôn bị mọi người xa lánh và cô lập giữa đám đông. 2 tuổi rồi đấy mà đến bát cháo cũng không có. Cô bé không được đối đãi đàng hoàng. Một ngày chỉ được 1 nắm cơm với một chút thịt thừa trong bữa ăn thịnh soạn của gia đình. Chỉ vậy thôi. Cũng chính năm đó. Người em gái của cô bé ra đời. Đó là một đứa bé rất bầu bĩnh, dễ thương. Mọi người trong nhà mở tiệc chúc mừng linh đình mừng lễ đứa bé thứ hai chào đời. Chẳng bù cho sinh nhật chào đời của Ngọc Dương. Mọi người trong bữa tiệc liên hoan cười nói chúc tụng, ăn mừng linh đình đến 2, 3 ngày liền. Còn Ngọc Dương thì bị nhốt trong một cái xó xỉnh tối tăm trong phòng chứa gạo dưới tầng hầm. Bà nội không cản được người nhốt cô bé vào hầm. Chỉ biết đau lòng nhìn theo bởi sức bà yếu không làm gì được.
Tại sao??? Tại sao lại có sự đối xử phân biệt như thế giữa nó(Ngọc Dương) và đứa em gái của nó- Nhật Bảo Linh.???
6 tuổi, sự thật bại lộ. Người bà thân thương đã qua đời. Vậy là hết người gần gũi với nó. Người ba của nó ở dưới phòng đọc sách thở dài. Những nếp nhăn trên chán hằn rõ hơn. Ông đeo một cặp kính trông rất nghiêm nghị, khuôn mặt thoáng mệt mỏi rồi ông nhẹ nhàng nói với người hầu cận của mình:
- Liệu như vậy có quá đáng với một đứa bé như nó không???
- Thưa ngài. Có lẽ là không. Nó vẫn sống tốt như bao đứa trẻ khác dù cho bị đối xử lạnh nhạt như thế.
- Nhưng dù sao thì nó vẫn là con ta, là máu mủ của dòng họ Nhật này. Là con đứt ruột vợ ta đã sinh ra. Mỗi đứa trẻ sinh ra đều được chăm sóc yêu thương vậy mà con bé lại bị cô lập như thế cũng hơi quá đáng.
- Không phải là cũng hơi. Con bé bị Quỷ gán cho lời nguyền độc ác nhất trong nhưng những lời nguyền. Số mệnh đã định cho con bé Ngọc Dương phải là người cai quản các loài Quỷ. Nếu mình đối tốt với nó thì sau này sự nguy hiểm đến mạng sống của chúng ta là không tránh khỏi. Bởi vậy, nên tránh xa con bé ra thì hơn.
Tạch...
Cánh cửa chưa được khóa kĩ càng bật mở, cô bé Ngọc Dương khụy xuống đất đau đớn. Tách trà cầm trên tay cô rơi xuống đất một tiếng "choang", tờ giấy đạt 10 điểm theo nước mà ướt nhòa đi. Cô bé ngồi bịch xuống đất. Nhưng... không có nước mắt chảy ra. Ởchân tay bị miếng sứ đâm vào nhưng... không chảy máu. Đó là cái đặc biệt mà chỉ có loài Quỷ Vương mới có.
- Tại sao vậy??? Ba ơi. Tại sao. Con không bị chảy máu???. Tại sao con không có nước mắt.???- Giọng nó run run hỏi.
Người ba nhìn nó giật mình hoảng hốt bế nó lên đưa nó vào trong phòng và kể cho nó nghe mọi việc.
Thì ra nó bị gán với lời nguyền của Quỷ. Quỷ đã in hình xăm hình mặt trăng lên tay trái của nó. Theo như sách ghi lại thì đó là một lời nguyền được định từ kiếp trước. Sau 50 năm Quỷ sẽ bị chết đi khoảng 50 con, nên linh hồn quỷ thứ 50 sẽ tìm đến trần gian để tìm những đứa trẻ thích hợp để làm quỷ, kế thừa loài quỷ, và cai quản loài quỷ thế chỗ cho mình. Và chức cai quản loài quỷ đã đến với cô bé này từ khi chào đời. Họ Nhật thường là mục tiêu nhắm tới của Quỷ. Mục đích của chuyện này là để duy trì số lượng loài quỷ bởi quỷ không thể sinh con nên mới tìm tới trần gian tìm người thay thế cho mình và 49 người khác. Nó không ngoại lệ trong danh sách được chọn của Quỷ Vương. Theo sách đời thứ 2 của họ Nhật viết thì Quỷ Vương là mạnh nhất trong các loài quỷ có thể chỉ huy điều khiển loài quỷ như những con rô-bốt. Quỷ thì không bao giờ có thể chảy máu, không bao giờ có nước mắt đồng thời còn là quỷ có tài năng phi thường. Quỷ có thể dự đoán được tương lại nhất là quỷ Vương. Quỷ Vương cũng là người độc ác nhất. Có thể hút máu người, giết chết con người, cũng có thể sẽ hại chết loài người. Để thỏa thuận với quỷ, những vong linh dưới âm phủ đứng hơn là Diêm Vương sẽ phải kí giấy thỏa thuận với quỷ để tránh quỷ làm hại con người. Nó chính là Quỷ Vương. Đến tuổi 18 nó sẽ phải từ dã đời con người và biến thành quỷ, có thể giết hại khoảng 10 hoặc 15 mạng người gần như thân thiết nhất với nó trước khi biến đổi để họ có thể cùng người được chon la quỷ có bạn bè. Cuộc đời quả thực đáng buồn.
Mặt nó nhăn nhó hiểu ra vấn đề. Như vậy có nghĩa là nó sẽ không thể khóc như bao đứa trẻ khác, không thể chảy máu để nhõng nhẽo cha mẹ như bao đứa bé khác. Vì là Quỷ nên nó sẽ bị xa lánh.
Trong nhà có cố gắng giúp mọi người làm việc gì thì tất cả đều vô nghĩa. Họ cạn tình cạn nghĩa đến mức coi nó như không khí, bỏ mặc nó trong những ngày mùa đông. dù là thế nhưng dòng máu quỷ không cho nó rét, không cho nó bị cảm hay ốm. Đặc biệt nhất trên con người nó là sinh ra nó đã có mọt mái tóc hun đỏ.
Bởi lẽ tóc đỏ và vết xăm hình mặt trăng đó đã hại nó bị cô lập như thế này nên nó cũng cực kì ghét ai có tóc đỏ và vết xăm hình mặt trăng giống như nó và nó sẵn sàng lãnh hình phạt đánh người của người đưa ra hình phạt.
7 tuổi ba mẹ nó đã cho nó ra riêng ở trong một cái ngôi nhà không hẳn là tồi tàn để nó tự sinh sống. Tiền ăn học hàng tháng ba mẹ nó sẽ gửi đến nhà trường mà nó học.
Đến lớp hay ở nhà cũng như là đến ngục tù vậy đó. ở nhà thì bị mọi người xa lánh không quan tâm, chối bỏ, lạnh lùng. Đến lớp thì bị bọn nó trêu là một đứa không biết thế nào quy định, thích làm dân ăn chơi, học theo thói xấu, nhuộm tóc đỏ, lại còn bị tụi nó lấy kéo cắt tóc nó về bảo làm thí nghiệm. Nhưng nó không có nước mắt để mà khóc như bao đứa trẻ chỉ biết căn răng mà chịu. Nhưng gió không thể không thổi trong một thời gian dài vì vậy nó cũng không thể chịu được những lời chỉ trích nó đã vùng lên đánh trả. Nhưng sự thật về thân phận nó bị gán lời nguyền của Quỷ không thể chối bỏ. Nếu một sai sót với giáo viên hay bạn bè nó sẽ bị đuổi học ngay tức khắc không cần lời giải thích của ai hết kể cả thầy hiệu trưởng. Vậy đó. quá khứ của nó đó. 17 năm ròng rã, nó sống dưới căn nhà đó, còn phải làm thêm tự kiếm tiền mà trang trải bữa ăn. Không còn cách nào khác cả.
Trái ngược hoàn toàn với ngọc Dương, Bảo Linh được cưng chiều như một công chúa. Người ta khen ngợi, tán thưởng. Đáng tiếc thay cô bé lại bị bệnh tim không biết sống chết ra sao. mỗi ngày trôi đi là một niềm vui với cô. Co chỉ biets là cô có một người chị tên Ngọc Dương có mái tóc hun đỏ cố định một chiều dài dù có nhuộm thành đen đi nữa thì chỉ được 6 phút sau là nó sẽ trở lại như cũ .
Lời nguyền ác độc đó của Quỷ đã đưa nó đến chân tường, ép nó phải lạnh lùng, phải lạnh nhạt với mọi người mặc dù nó rất muốn gần gũi với mọi người. Nó trở nên cô lập luôn bị người khác tránh xa không lí do.
Còn quá khứ của hắn là một bi kịch dài.
Mới ra đời hắn đã mồ côi mẹ. Ba hắn làm lụng vất vả nuôi hắn. Do lao lực rồi ba hắn lại đi tìm mẹ hắn khi hắn mới 12 tuổi. Hận cuộc đời vì đã cho hắn thiếu tình thương của cha mẹ từ lúc 12 tuổi mà hắn làm nghề ăn trộm. Hắn từng là một fan hâm mộ nhân vật Kid trong Thám tử lừng danh Conan nên đã theo lối của Kid làm nghề ảo thuật gia đồng thời còn là một tên trộm nổi tiếng với những màn ảo thuật là cho cảnh sát không kịp trở tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.