Lời Nguyền Khoá Hồn

Chương 4: Chân tướng vụ án

Sưu Tảo Giả

05/06/2023

Sau khi "say sưa" vùi đầu vào hương thơm của tô mì hầm cá hoa vàng hơn nửa ngày, Tiết Nhu mới ngẩng đầu lên nói với tôi bằng giọng chắc nịch: "Anh ta không tự sát đâu! Đây là một vụ giết người, hung thủ rất có thể là cô gái mà anh ta luôn gọi tên, Tiểu Linh."

"Ừm." Tôi đáp một cách qua loa, vấn đề này 30 phút trước tôi đã xác định rõ mà không cần phải suy nghĩ gì. Thứ tôi đang nghĩ bây giờ là, tô mì hầm cá hoa vàng này có thể ngon gấp tám lần mì thịt cừu không? Tại sao cùng một tô mì mà giá của nó lại cao hơn tám lần?

Theo tiêu chuẩn của tôi, ăn khuya đến quán "mì kéo Dương Nhị" ở đầu ngõ là đã đủ đẳng cấp rồi, nhưng nghĩ lại, nếu để chiếc xe Hummer của Tiết Nhu đến chắn hết cả quán nhỏ của người ta thì lại có phần hơi ngang ngược, chỉ đành "hạ mình" theo cô ấy đến Quế Lan Phường vậy.

"Rõ ràng, Đàm Tiểu Vĩ đến nhà máy Hướng Dương là để tìm Tiểu Linh, không ai tự sát lại còn có hứng thú quay lại video để làm kỉ niệm cả, hơn nữa với lá gan của anh ta, nếu như bị mẹ cấm cản, anh ta có dám tự tử không?" Tiết Nhu tiếp tục phân tích.

"Thật ra Đàm Tiểu Vĩ không phải là kẻ nhát gan." Tôi thở dài thương xót nói: "Có thể vì người mình yêu mà làm ra chuyện bình thường mình không dám làm nhất, tôi thấy anh ta cũng rất ra dáng đàn ông đấy. Cậu nói xem, cô gái tên Tiểu Linh đó rốt cuộc là người như thế nào nhỉ?"

Tôi thật sự rất có hứng thú với chuyện này, có thể khiến một chàng trai yếu đuối trở nên dũng cảm như vậy, cô gái ấy thật sự có sức hấp dẫn đến vậy sao?

"Sao tôi biết được?" Tiết Nhu có chút không vui, hôm đó sau khi Đàm Tiểu Vĩ xem mắt Tiết Nhu xong cảm thấy thế nào với cô ấy, bây giờ đã không cách nào "kiểm chứng" được nữa. Nhưng xét từ sự si mê của anh ta đối với Tiểu Linh, rõ ràng Tiết Nhu đã thua mất rồi.

"Gia đình của anh ta có hơi cổ quái, người cổ quái có phẩm vị của người cổ quái, có gì lạ đâu?" Ý của Tiết Nhu là, Đàm Tiểu Vĩ không mê mệt trước cô ấy là bởi vì "giá trị quan" của anh ta có vấn đề.

"Ồ, chẳng trách lúc đầu nhà anh ta lại muốn kết thông gia với nhà cậu." Tôi cười nói.

Tiết Nhu tức giận trừng mắt nhìn tôi, nhưng lại không phản bác, chỉ dùng đũa gắp tới gắp lui mấy sợi mì. "Nước mì ở đây được hầm bằng trùng tươi, vừa thơm vừa ngọt, cậu thật sự không muốn thử một chút sao?"

"Không cần đâu, tôi không có hứng thú với cá." Tôi cố nhịn, nuốt nước miếng cái ực rồi đáp. Không phải tôi không có hứng thú với mì hầm cá hoa vàng, chỉ là tôi không hứng thú với giá của nó thôi, 40 tệ đủ cho tôi ăn suốt mấy ngày.

"Tại sao nửa đêm Đàm Tiểu Vĩ lại chạy tới nhà máy Hướng Dương? Tiểu Linh đó là ai? Từ phản ứng của Đàm Tiểu Vĩ cho thấy, tại hiện trường dường như còn có thêm một người nữa, đây là những điểm nghi vấn vô cùng rõ ràng. Nhưng vấn đề là...." Tôi cố ý dừng lại ngay chỗ đó, đợi Tiết Nhu dừng đũa vểnh tai lên nghe, tôi mới nói tiếp.

"Vấn đề rõ ràng như vậy nhưng sao cảnh sát lại làm như không thấy, vẫn kết luận là do tự sát?" Mặc dù tôi không cho rằng mỗi một cảnh sát đều phải là Sherlock Holmes, nhưng ít nhất bọn họ đều là những người có chuyên môn, chúng tôi đều có thể nhìn ra được, vậy thì không lý nào họ lại không nhìn ra? Nếu họ đã kết luận là tự tử, có lẽ vẫn còn những chứng cứ khác mà chúng tôi chưa được biết.

"Sao tôi biết được những cảnh sát đó nghĩ gì? Có lẽ bọn họ đều ngốc như tên kẹo cao su kia không chừng." Tiết Nhu trợn mắt nói.

"Vậy thì đơn giản thôi, tìm một cảnh sát nào đó hỏi chút không phải là được rồi sao." Câu này mới chính là điều tôi đang muốn nói tới.

"Kẹo cao su? Miễn đi!" Tiết Nhu lập tức hiểu ra ý đồ của tôi, dứt khoát từ chối: "Chuyện này đã có liên quan đến cảnh sát, không phải cậu từng nói sẽ không nhúng tay vào án hình sự sao?"

"Đúng là tôi từng nói, nhưng Đàm Tiểu Vĩ dù sao cũng là bạn cũ của cậu! Không phải vì ai khác mà là vì cậu, tôi phải điều tra chuyện này đến cùng." Tôi nói như thể mình vì nghĩa nên không thể từ chối, nhưng thật chất trong lòng tôi lại đang nghĩ đến tấm chi phiếu kia của Đàm phu nhân.

Lúc trước trả lại tấm chi phiếu là bởi vì tôi nghĩ cô ấy bị điên, tôi sẽ không lợi dụng khó khăn của người khác để chiếm lợi cho mình. Nhưng sau khi xem xong đoạn video đó tôi mới phát hiện, vụ án này "rất có triển vọng." Cụ cố của nhà họ Mã đã từng dạy chúng tôi, chỉ cần đạt được 300% lợi nhuận, mọi quy luật trên thế giới đều có thể bị chà đạp, hơn nữa con số trên tấm chi phiếu đó vượt xa hơn ba phần số tiền mà tôi đã đầu tư vào trang web.

Dù sao Tiết Nhu vẫn là một cô gái non nớt, cô ấy đã bị cảm động bởi câu nói của tôi. "Cậu muốn tìm thì tự mà đi tìm, tôi xin tuyên bố trước, chuyện này không có chút liên quan gì đến tôi."

"Alo, Đường Khả hả? Tôi muốn cậu mời chúng tôi ăn mì ở Quế Lan Phường." Tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người đó, "Điên à, tôi làm gì mà phải mời cậu ăn mì, hơn nữa còn là nơi đắt đỏ như Quế Lan Phường?" Xét thấy phản ứng từ đầu dây bên kia rất tỉnh táo, chắc rằng lúc này cậu ấy vẫn chưa ngủ.

"Tôi nói là chúng tôi, Tiết Nhu cũng ở đây.". Nói xong tôi liền cúp máy, chỉ cần hai chữ Tiết Nhu là được rồi, những thứ khác không cần nói thêm nữa.

"Người đẹp, lấy cho tôi một tô mì hầm cá hoa vàng nữa, phải lấy tô lớn đấy nhé." Tôi quay đầu nói với người phục vụ.

Chưa tới 15 phút, Đường Khả đã xuất hiện trước mặt chúng tôi, dùng hành động để chứng minh, cảnh sát của thành phố S làm việc thật nhanh nhạy.

Tôi hoàn toàn có thể hiểu được, tại sao trước khi chết Chu Du lại thở dài nói "Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng." Nhưng khách quan mà nói, tôi thấy lão nhân gia ấy vẫn còn may mắn chán, bởi vì dù sao ông ấy và Gia Cát Lượng cũng đều toả sáng như nhau, còn sự tồn tại của Đường Khả dường như là để chứng minh cho những khuyết điểm của tôi vậy.



Lúc nhỏ, mẹ tôi nói: "Bố nó, anh nói xem có phải Tiểu Chân nhà chúng ta và Tiểu Khả nhà hàng xóm thật sự sinh cùng một năm không? Sao em cứ cảm thấy hai đứa nó một đứa là thỏ trắng nhỏ, một đứa là khỉ bẩn thỉu vậy?"

Lên tiểu học, mẹ tôi nói: "Tạo phản rồi à? Con nói cho mẹ biết, con theo ai học đánh nhau? Tại sao người ta chỉ đánh con, mà không đánh Đường Khả?"

Lên trung học, mẹ tôi nói: "Đây là chuyện nghiêm túc, lúc học hành không được tán gái, con xem Đường Khả nhà người ta nghiêm chỉnh biết bao nhiêu, lúc tán gái toàn nói về chuyện học hành."

Lên đại học, mẹ tôi nói: "Cái gì gọi là thích đá* (Chữ này là 爱踢 pinyin đọc là aiti gần giống với IT, ngành học của Giản Chân) mẹ không hiểu, mẹ chỉ biết những người thích đá cổ phiếu trên sàn chứng khoán sớm muộn gì rồi cũng phá sản. Con xem Đường Khả nhà người ta vừa mới trúng tuyển nguyện vọng vào trường Đại học Công an kìa, con từng thấy cục công an phá sản bao giờ chưa?"

Tốt nghiệp xong, mẹ tôi nói: "Mẹ nói có sai bao giờ, con xem Đường Khả vừa tốt nghiệp đã được phân công về đơn vị làm việc rồi, còn con đến lúc nào mới tìm được việc làm? Bây giờ lợn ở nông trường còn hiếm hơn người làm IT, giá thịt lợn năm nay đã tăng gấp đôi, con trai của dì năm anh họ con năm 2001 bắt đầu học IT, bây giờ đang bán thịt lợn đấy."

Trong mắt tất cả mọi người, Đường Khả tuyệt đối là thanh niên tiêu biểu của thuyết Tám điều vinh, tám điều nhục. Chỉ có tôi là rõ nhất, dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo ấy, thứ trong lòng cậu ấy ngưỡng mộ nhất, thật ra chính là cuộc sống tự do tự tại, phóng túng bất kham của tôi.

Ông trời tạo ra Đường Khả để giày vò tôi, vì để trả thù, tôi và Đường Khả đã trở thành bạn thân nhất của nhau.

"Xin lỗi, tôi đến muộn." Nụ cười của Đường Khả luôn khiến tôi cảm thấy ghen tị, tôi biết rất rõ khi nụ cười sáng bừng này xuất hiện trên gương mặt đẹp trai của cậu ấy sẽ có lực sát thương lớn thế nào. Tôi từng cố bắt chước theo nụ cười ấy mỗi lần đứng trước gương, nhưng cuối cùng mới phát hiện dù là điệu cười giống nhau nhưng khi xuất hiện trên những gương mặt khác nhau thì kết quả đạt được cũng sẽ không giống nhau.

"Các cậu.....ăn rồi?" Đường Khả nhìn hai tô mì trống không trên bàn, nhìn đến tôi cũng có chút ngại ngùng, để cậu ấy đãi một bữa không tính là quá đáng lắm, nhưng bản thân ăn xong mới gọi cậu ấy để trả tiền thì đúng là có chút vô sỉ.

"Đều là cậu ta ăn cả." Tiết Nhu đẩy cái tô trống ở trước mặt sang phía tôi, "Bình thường tôi không ăn khuya, đang giảm cân."

"Ừm, thật ra chúng tôi tìm cậu là vì nhỏ hút máu này có chuyện muốn nhờ cậu giúp." Tôi khéo léo chuyển sang chủ đề chính, Tiết Nhu đá chân tôi dưới gầm bàn, may mà cô ấy không lên tiếng phủ nhận.

"Tiết tiểu thư không cần khách sáo với tôi, chỉ cần có thể giúp được tôi tuyệt đối sẽ dốc lòng giúp đỡ." Đường Khả lập tức duỗi thẳng lưng, "Tôi là cảnh sát, vì dân phục vụ là trách nhiệm của tôi."

"Mấy ngày trước bạn của Tiết Nhu là Đàm Tiểu Vĩ đã qua đời, nghe nói phía cảnh sát các cậu kết luận là tự sát, cô ấy muốn biết nguyên nhân." Tôi "thay" Tiết Nhu nói ra yêu cầu.

Đường Khả đảo mắt một lúc, sau đó bối rối nói: "Đây là thông tin bí mật. Tiết tiểu thư, sao lại muốn biết?" Tên này sau khi thành cảnh sát thì đã thông minh lên rất nhiều, bây giờ muốn lừa cậu ta thì mức độ khó phải tăng lên không ít, vậy nên tôi mới lấy Tiết Nhu ra làm lý do.

"Bớt giở giọng quan liêu trước mặt chúng tôi đi." Tôi bực dọc nói, "Vụ án này đã khép lại rồi, vốn dĩ các cậu nên công bố tình tiết vụ án, phơi bày sự thật cho mọi người cùng biết chứ."

"Tình hình chi tiết có liên quan đến vụ án, chúng tôi đã thông báo cho gia đình người chết, và họ yêu cầu giữ bí mật." Đường Khả giải thích.

"Nhưng đó là vị hôn phu của tôi, lẽ nào tôi không có tư cách được biết chân tướng sự việc sao?" Câu nói bất ngờ này của Tiết Nhu khiến cả tôi và Đường Khả đều sững sờ.

"Ô!" Đường Khả như trút được gánh nặng thở phào một hơi, mặc dù biết được Tiết Nhu có vị hôn phu không phải là tin tức tốt lành gì, thế nhưng vị hôn phu của cô ấy qua đời chắc chắn là một tin tốt.

"Tôi rất lấy làm tiếc về cái chết của anh ta, nhưng có lẽ người này không đáng để cậu đau buồn đâu, bởi vì chúng tôi có đủ bằng chứng chứng minh rằng lúc còn sống Đàm Tiểu Vĩ ít nhất đã từng một chân đạp hai thuyền." Tôi vô cùng khâm phục Đường Khả, làm sao mà cậu ấy có thể duy trì biểu cảm nghiêm túc như vậy mà không để lộ ra một chút ý cười nào.

"Chuyện này không cần cậu giải thích, chúng tôi đã xem qua đoạn video trước lúc Đàm Tiểu Vĩ chết, là mẹ anh ấy đưa cho tôi. Chỉ là chúng tôi muốn biết, rõ ràng anh ấy đang đuổi theo ai đó nên mới chạy lên sân thượng của toà nhà, sau đó cũng rất rõ ràng anh ấy đã gặp một tai nạn nào đó trước khi rơi từ sân thượng xuống. Lẽ nào những nghi điểm rõ ràng đó phía các cậu lại không hề nhìn thấy, tại sao còn kết luận là tự sát?" Tiết Nhu không vòng vèo mà nói thẳng.

"Lần đầu tiên xem đoạn video đó, chúng tôi cũng có suy nghĩ như vậy." Đường Khả gật đầu nói, "Nhưng vấn đề là, ở hiện trường chúng tôi không tìm thấy bất cứ dấu vết nào cho thấy có người khác tồn tại."

"Ý cậu là, không có dấu vết của người thứ hai ở đó?" Tôi kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, nếu như có người khác từng xuất hiện, vậy thì sẽ lưu lại vân tay, dấu chân, mùi hoặc những vết tích khác, nhưng hiện trường không có gì cả." Đường Khả khẳng định chắc nịch.



"Có khi nào có người đã huỷ hết dấu vết ở hiện trường rồi không?" Mặc dù hỏi như vậy có lẽ khá dư thừa, nhưng tôi vẫn sẽ không bỏ qua bất cứ nghi điểm nào.

"Phá huỷ chứng cứ ở hiện trường rất dễ dàng." Đường Khả dùng ngón tay chấm lấy một ít nước trong cốc, sau đó vẽ một đường lên mặt bàn.

"Nhưng nếu muốn không lưu lại bất cứ dấu vết nào thì là chuyện không thể." Cậu ấy dùng lòng bàn tay lau mặt bàn, nước đã biến mất, nhưng thay vào đó vẫn còn một vết nước mờ ảo, "Nơi đó là một nhà máy bỏ hoang, bụi đống dày hơn cả tấc, cho dù con kiến bò qua e là cũng sẽ lưu lại dấu vết. Nhưng ở hiện trường ngoài dấu chân của Đàm Tiểu Vĩ ra, thì không có bất kì vết tích nào khác."

"Tôi biết các cậu nghi ngờ cái gì." Đường Khả tiếp tục nói, "Nếu Đàm phu nhân đã đưa đoạn video này cho các cậu, vậy chắc chắn bà ấy cũng đã nhắc đến bàn tay đó với các cậu rồi đúng không? Bà ấy khẳng định đã nhìn thấy một bàn tay đẩy con trai mình rơi xuống lầu trong đoạn video."

"Nhưng bộ phận kỹ thuật bên phía chúng tôi đã xem xét rất kỹ đoạn video đó rồi, hoàn toàn không hề có bóng dáng người thứ hai, càng đừng nói đến việc có bàn tay đã đẩy anh ta xuống. Lẽ nào, các cậu có nhìn thấy sao?" Đường Khả hỏi ngược lại.

"Vậy Tiểu Linh kia thì sao? Đàm Tiểu Vĩ vì Tiểu Linh mà chạy đến nhà máy Hướng Dương, lẽ nào các cậu không đi tìm người này để tra rõ ngọn nguồn mọi chuyện ư?" Đây là vấn đề thứ hai mà tôi tha thiết được lý giải, nếu như Đường Khả có ảnh của cô ta thì lại càng tốt hơn.

"Chúng tôi không tìm thấy." Đường Khả lắc đầu, "Đàm Tiểu Vĩ là một người khá lầm lì, căn bản không có quá nhiều bạn bè, trong số những người thân quen của anh ta, không có ai từng nghe thấy cái tên Tiểu Linh cả. Di vật mà Đàm Tiểu Vĩ để lại cũng không có bất kỳ ghi chép hay ảnh chụp nào của Tiểu Linh."

"Vậy Tiểu Linh không phải là người do anh ta tưởng tượng ra đâu nhỉ?" Tôi cười giễu, nếu Tiểu Linh có thể khiến cho một người nhát gan như Đàm Tiểu Vĩ nửa đêm dám đi vào nhà nhà máy bỏ hoang một mình, vậy quan hệ giữa họ nhất định là phải vô cùng thân thiết, làm sao có thể không để lại chút dấu vết nào được?

"Không loại trừ khả năng này." Đường Khả bình tĩnh nói, "Mặc dù bây giờ chúng tôi đã không cách nào xác nhận điều này, nhưng chúng tôi vẫn chứng thực được một điều, mẹ của người chết, bà Hoàng Tuệ Phương mắc chứng bệnh tâm thần ngắt quãng, là bệnh di truyền, bây giờ bà ấy vẫn đang tiếp nhận điều trị không định kỳ."

"Ý của cậu là, bởi vì Đàm Tiểu Vĩ phát tát chứng bệnh tâm thần di truyền này, cho nên mới chạy đến nhà máy Hướng Dương tìm một người không tồn tại, sau đó không may ngã xuống chết?" Kết quả này chắc chắn sẽ khiến người khác rất chán nản, điều đó có nghĩa là tấm chi phiếu kia sẽ vĩnh viễn không thể nào lọt vào tay tôi được nữa rồi.

"Đây là kết luận thuyết phục nhất cho đến hiện tại. Bởi vì nó có liên quan đến danh tiếng của nhà họ Đàm, cho nên Đàm Chấn Nghiệp mới yêu cầu phía cảnh sát chúng tôi bảo mật thông tin, vì vậy cũng phiền các cậu phối hợp một chút." Đường Khả nói xong liền quay đầu nhìn Tiết Nhu cười nịnh nọt, "Cảm ơn nha."

"Nói tới nói lui cả buổi, kết cục lại như thế này, thật vô vị!" Tiết Nhu lười nhát duỗi eo, nói với tôi: "Tôi buồn ngủ rồi, không ở đây chơi với hai con người nhạt nhẽo như các cậu nữa, bổn tiểu thư đi đây."

"Tôi đưa cậu về!" Đường Khả lập tức không bỏ qua cơ hội lớn này, nhưng vừa nói xong cậu ấy liền hối hận ngay, bởi vì tài xế của xe chuyên dụng cho người nổi tiếng đang ở sẵn ngoài cửa chờ cô ấy rồi, chiếc xe cảnh sát quèn kia lấy ra trước mặt Tiết Nhu thật sự có phần khó coi.

"Thật sao?" Tiết Nhu vừa nghe đã rất phấn khích, "Cậu có thể bật còi báo động suốt đoạn đường và vượt đèn đỏ để đưa tôi về nhà không? Tài xế nhà tôi lái xe cứ chậm rì rì, không thú vị gì cả."

"Vậy thì không được!" Đường Khả nghe xong liền luống cuống, loại chuyện "vi phạm kỷ luật" như này cậu ấy nghĩ còn chưa từng nghĩ qua chứ đừng nói là làm.

Không biết Tiết Nhu vô tình hay cố ý lại liếc mắt đến giữa hai chân Đường Khả, sau đó cười tươi như hoa nói: "Vậy, đợi khi nào cậu được rồi hẵng nói tiếp."

Đường Khả hệt như pho tượng Quan Công vậy, đỏ mặt tía tai nhìn theo hướng Tiết Nhu rời đi hơn mười phút, sau đó mới hối hận nói với tôi: "Giản Chân, cậu nói xem vừa nãy có phải tôi trả lời sai rồi không?"

"Thanh toán trước đi, rồi tôi sẽ nói cho cậu biết!" Tôi giơ hoá đơn lên nói.

"Giản Chân, cậu thật sự không định cạnh tranh với tôi sao?" Đường Khả đột nhiên nghiêm túc hỏi tôi.

"Cạnh tranh cái rắm!" Tôi cười giễu, "Có bản lĩnh thì cậu theo đuổi đi, có điều với tư cách bạn bè, tôi vẫn phải khuyên cậu một câu: Đây là một trò nguy hiểm mà cậu chơi không nổi đâu."

Tính cách của Đường Khả tôi hiểu rõ nhất, mặc dù cậu ấy đối với mọi cô gái đều hoà nhã dễ gần, nhưng trên thực tế, ánh mắt luôn đặt trên đỉnh đầu. Một người con gái bình thường sẽ không khơi dậy được hứng thú của cậu ấy, trong lòng cậu ấy chỉ toàn tâm toàn ý chờ đợi công chúa Bạch Tuyết của mình mà thôi.

Hậu quả nghiêm trọng của việc thiếu hụt kinh nghiệm yêu đương thực chiến chính là đứng trước yêu nữ như Tiết Nhu, Đường Khả hoàn toàn không có khả năng miễn nhiễm. Lần trước tôi vừa tiện thể giới thiệu Tiết Nhu cho cậu ấy làm quen, cậu ấy vừa gặp một lần đã thần hồn điên đảo, không thể dứt ra được.

Kiểu con gái như Tiết Nhu, tôi đoán lúc cô ấy chưa đến 16 tuổi xung quanh đã bị vây kín bởi đủ loại con trai, "kinh nghiệm thực chiến" của cô ấy so với Đường Khả có lẽ phải hơn gấp mười lần. Gặp phải đối thủ như vậy, Đường Khả không bị cô ấy nghiền nát thành nhiều mảnh thì mới là chuyện lạ.

"Giản Chân, tôi thật ngưỡng mộ cậu, cô ấy đối với cậu và người khác không giống nhau!" Đường Khả cảm thán nói, "Lẽ nào cậu không thích cô ấy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Nguyền Khoá Hồn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook