Chương 12: Tỉnh Dậy Sau Cơn Ác Mộng Là Đêm Tối
Sưu Tảo Giả
15/06/2023
Sáng sớm hôm sau, tôi nằm trên đất nhìn ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, tôi dám khẳng định thời gian lại bị ai đó kéo cho trôi chậm đi nữa rồi, tia nắng rọi xuống hệt như kẹo cao su dính trên nền đất, không nhúc nhích.
Tôi nôn nóng nhoài người trên mặt đất, rất muốn dùng tay kéo nó ra, xem
thử có nắm được không.
"Cạch" Tiếng mở khoá cửa vang lên, tôi không quay đầu lại, có lẽ là y tá mang thuốc buổi sáng đến cho tôi, "Anh nằm trên đất làm gì vậy?" Đó không phải là giọng của y tá.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, đứng trước mặt tôi vậy mà lại là Tiểu Linh, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, dáng vẻ vô cùng dễ thương.
"Đang xem thời gian." Tôi trả lời cô ấy, "Lúc những tia nắng này chiếu rọi đến giường của anh thì chính là lúc mọi người được ra ngoài hóng gió."
"Anh thật sự muốn gặp em đến vậy sao?" Tiểu Linh cắn môi nói, tôi dám chắc khoé miệng của cô ấy nhất định rất ngọt.
Đầu óc tôi lập tức hỗn loạn, tôi lúng túng nói: "Anh nên uống thuốc rồi." Bởi vì thứ xuất hiện trong đầu tôi bây giờ không phải là thứ tốt đẹp gì cả, tôi không thể phát điên trước mặt Tiểu Linh được.
"Hôm nay đổi sang loại thuốc khác." Tiểu Linh xoè tay ra, trong lòng bàn tay cô ấy có hai viên thuốc màu xanh lục, cô ấy nhét một viên vào trong miệng tôi, viên còn lại bỏ vào miệng mình.
Tiểu Linh lần lượt cởi từng cúc áo trên người cô ấy ra, mỗi lần cởi là lại có một đoá hoa nở rộ, khi cô ấy cởi hết cúc trên vạt áo trước, tôi đã nhìn thấy một khu vườn hoa đẹp nhất thế gian này.
Tôi muốn bay lên, Tiểu Linh đang nằm trên một đám mây trắng bồng bềnh, cơ thể trần truồng của cô ấy hoàn hảo không tì vết như một thiên thần. Tôi nằm sấp trước ngực cô ấy, cảm nhận thứ cảm giác căng tràn trong lòng bàn tay.
"Nhanh một chút, muốn em đi!" Tiểu Linh thở dốc dữ dội, cô ấy giữ đầu tôi, mạnh mẽ ấn vào ngực của mình. Tôi tham lam mút lấy, mùi hương trên cơ thể cô ấy khiến mọi tế bào trên người tôi đều trở nên hưng phấn. Thế nhưng không biết tại sao, tôi lại nhớ đến một mùi hương khác, rất nhạt, nhưng nó cứ luôn vấn vít trong giấc mơ của tôi, không cách nào quên được.
"Sao vậy?" Tiểu Linh cảm nhận được động tác của tôi có sự ngập ngừng.
"Mùi hương..." Tôi bối rối nói, "Anh nhớ mùi hương đó..."
"Lẽ nào mùi hương của em không được sao?" Hơi thở của Tiểu Linh mang theo một hương thơm nào đó, nhưng không phải mùi hương mà tôi muốn, có một ý niệm cố chấp trong lòng cứ luôn nói với tôi, mùi hương đó mới chính là thứ mà tôi khao khát nhất.
"Mùi hương của hoa lan, mới là thứ đẹp đẽ nhất."
"Ai? Ai có mùi hương đó?" Tôi cảm thấy cơ thể của Tiểu Linh đang dần trở nên nguội lạnh.
"Tiết Nhu." Tôi nói ra cái tên đã chôn sâu trong lòng mình.
"Cô ta chỉ tồn tại trong ảo tưởng của anh thôi." Tiểu Linh ôm lấy mặt tôi, nhìn vào trong mắt tôi nói: "Cô ta vốn không hề tồn tại."
"Đúng vậy." Tôi chán nản cúi thấp đầu, tôi biết hình bóng đó là ảo mộng, thế nhưng tôi lại không biết tại sao mình vẫn không có cách nào loại bỏ cô ấy ra khỏi tâm trí.
"Anh nhất định phải quên cô ta đi!" Tiểu Linh nói với tôi bằng giọng chắc nịch, "Nếu như anh không thể quên cô ta, anh mãi mãi sẽ không gặp lại em được nữa."
"Không!" Tôi vội nắm lấy Tiểu Linh, tôi không thể mất đi sự dịu dàng của cô ấy, thiên đường của tôi, "Xin lỗi, anh không biết tại sao mình lại như vậy nữa."
"Quên cô ta, nếu không anh mãi mãi cũng sẽ không thể gặp lại em được nữa." Tiểu Linh mặc quần áo vào, không thèm quay đầu mà đi thẳng.
Hai ngày sau đó, Tiểu Linh không xuất hiện trong khoảng thời gian mọi người được ra ngoài hóng gió nữa, tôi biết nhất định cô ấy đang trách tôi không nghiêm túc chữa khỏi chứng bệnh hoang tưởng của mình, cho nên tôi nhất định phải quên Tiết Nhu đi, nhưng tôi càng muốn quên cái tên đó, nó lại càng khắc sâu trong tâm trí mình.
Ngay lúc tôi đang vô cùng đau đầu, thằng cha số 512 cứ bu quanh tôi như một con ruồi đáng ghét, không ngừng đọc số của tôi, sau đó cười he he với điệu bộ hết sức cợt nhã.
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, quyết định cho hắn biết tay, cậu có biết đếm số không ư? Tôi còn biết cả toán cao cấp nữa này! Tôi học theo dáng vẻ của ông ta, bắt đầu đếm số của người khác, "702, 414, 643, he he, ông biết tại sao không?"
Thằng cha đó vừa nghe xong, lập tức dậm chân nhảy dựng lên với tôi, "Sai rồi, sai rồi."
"Không sai." Tôi kiên quyết nói, "Cậu ta là 702, cô ấy là 414, anh này là 643, còn ông là 512, các người đều là bệnh nhân tâm thần."
"Sai rồi, sai rồi." Ông ta giận đến mức sắp bốc hoả, dùng ngón trỏ chỉ vào từng người rồi nói: "Là 414, 643, 702, cậu chẳng biết gì cả."
"Không phải đều giống nhau cả ư?" Tôi cũng giận đến mức phát run.
"Sao lại giống nhau? Cậu chẳng biết gì cả." Ông ta khinh khỉnh nói.
"Còn ông thì biết cái gì?" Tôi hỏi lại vẻ châm biếm.
"414 cậu ta đến trước tiên, rồi tới 512, sau đó là 643, sau đó nữa là 702, cậu là 773, cậu là người đến sau cùng." 512 đắc ý cười đáp.
Tôi là người đến sau cùng ư? Hệt như một tia chớp trong đêm tối mờ mịt, tôi bỗng như nhìn thấy gì đó.
"702 đến từ lúc nào?" Tôi nghiến răng hỏi.
"Một buổi trưa vào 2 tháng lẻ 3 ngày trước, cậu là vào một đêm của bảy ngày trước." 512 thấy tôi đang khiêm tốn hỏi ông ta, biểu cảm lúc này càng trở nên khoa trương hơn.
Tôi đến đây vào bảy ngày trước, bỗng nhiên, tôi muốn oà khóc. Cái gì gọi là bị đả kích tinh thần vì thất tình vào nửa năm trước, cái gì gọi là bệnh hoang tưởng, toàn bộ đều là giả. "Tôi là Giản Chân, tôi là Giản Chân, tôi là Giản Chân." Một giọng nói trong đầu tôi bắt đầu vang lên càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.
"Tôi là Giản Chân." Tôi kích động đến không kìm được mà hét lớn.
"Anh nhớ lại rồi...." Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Linh đang buồn bã đứng ở đó, kế đến những bác sĩ y tá kia hệt như đang đưa tang người thân đồng loạt nhào về phía tôi.
Tôi muốn liều mạng kháng cự, nhưng thời gian gần đây liên tục bị tiêm thuốc khiến tôi gần như mất hết sức lực, rất nhanh tôi đã bị bọn chúng ấn xuống sàn, y tá mập thuần thục lấy kim tiêm ra cắm vào cánh tay tôi.
"Đưa cậu ta về phòng, về sau không cho phép ra ngoài hóng gió nữa!" Bác sĩ nghiêm mặt nói, tôi bị bọn họ đưa lên cáng, giống như một con chó chết bị đưa đi vậy. Lúc này, tôi nhìn thấy có một người vội vã chạy lại thì thầm gì đó vào tai bác sĩ.
"Nói với cậu ta, không có người như vậy!" Sắc mặt của bác sĩ lập tức trở nên vô cùng mất tự nhiên.
"Nhưng cậu ta đã báo cảnh sát rồi." Lúc người đó nói câu này, vừa hay tôi đang bị kéo đi ngang qua, mặc dù giọng nói ấy rất nhỏ nhưng tôi có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Cảnh sát! Nhất định là Đường Khả, cuối cùng cậu ấy cũng tìm đến đây rồi, tôi không kiềm được suýt thì bật khóc, nhưng nước mắt lại không thể rơi ra.
"Cứ nói cậu ta đang ở đây." Bác sĩ cười gằn, "Tiêm cho cậu ta thêm 50mg LSD nữa đi."
Tôi lại bị trói trên giường lần nữa, dưới tác dụng phụ của thuốc, khi Đường Khả và Tiết Nhu xuất hiện trước mặt mình, tôi đã không còn chút sức lực nào để chào hỏi họ nữa. Trên thực tế, tôi cũng không biết nên dùng phiên bản nào của bản thân để chào hỏi họ, bởi vì trong đầu tôi có rất nhiều luồng suy nghĩ đang đấu tranh với nhau, có vài thứ đã bị tôi trục xuất ra khỏi cơ thể, cho nên tất cả mọi thứ tôi nhìn thấy đều là bản sao.
"Giản Chân!" Tiết Nhu vừa nhìn thấy tôi, lập tức kinh ngạc đưa tay lên che miệng, hai mắt đỏ hoe.
"Cậu chắc chắn đây là người cậu đang tìm ư?" Bác sĩ hỏi Đường Khả.
"Không sai." Đường Khả trầm giọng đáp xen lẫn chút nghẹn ngào, "Sao cậu ấy lại bị đưa tới đây?"
"Khoảng vài ngày trước, không biết là ai đã đưa cậu ta đến trước cổng bệnh viện, cậu ta đã mất đi hoàn toàn những kí ức trước kia, tư duy cũng không còn bình thường nữa. Bệnh viện chúng tôi vốn rất nhân đạo, nên đã tạm thời tiếp nhận cậu ta."
"Anh nói dối....anh nói dối...." Lòng tôi không ngừng gào thét, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại chỉ còn là những tiếng nghiến răng ken két.
"Vậy chuyện này là sao?" Đường Khả lấy từ trong túi công văn ra một cái áo, bên trên là thư cầu cứu được viết bằng máu của tôi.
"Sao các người lại có được cái áo này?" Bác sĩ giả vờ kinh ngạc cầm áo lên xem thử, "Một đêm nọ cậu ta đã ném quần áo của mình ra ngoài, chúng tôi cũng không để ý là cậu ta đã viết gì lên đó nữa."
"Có điều từ những thứ cậu ta đã viết có thể chứng minh được rằng, cậu ta mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng." Bác sĩ bình tĩnh giải thích, "Cậu xem, cậu ta ký tên là Tiết Nhu, ngay cả bản thân mình là ai cậu ta cũng không phân biệt được nữa rồi. Tôi tin rằng chuyện cậu ta phát bệnh không phải là chuyện mới ngày một ngày hai đâu, các người là bạn của cậu ta, có lẽ đã biết trước khi mất tích cậu ta đã có biểu hiện bất thường rồi đúng không?"
"Đúng là có chút bất thường." Đường Khả thở dài nói, nhất định là cậu ấy đã nghĩ chuyện tôi tìm Tiểu Linh trong bệnh viện là dấu hiệu của sự bất thường rồi.
"Chúng tôi có thể đưa cậu ấy đi không?" Tiết Nhu cau mày nói, "Nơi đây cứ như nhà tù vậy."
"Đương nhiên là có thể, tôi không có quyền gì ép buộc cậu ta ở lại đây cả." Bác sĩ gật đầu nói, "Tuy nhiên, với tư cách là bác sĩ, tôi có trách nhiệm phải thông báo, tính cách chống đối của bệnh nhân khá mạnh mẽ,, tốt nhất vẫn nên tạm thời để bệnh nhân ở lại đây cho tới khi bệnh tình của cậu ta trở nên ổn định."
"Vậy các người cũng không được trói cậu ấy như vậy!" Tiết Nhu không cầm được nước mắt bật khóc, cô ấy bước đến vuốt ve khuôn mặt tôi.
"Cẩn thận một chút, bệnh nhân có xu hướng bạo lực chống đối." Bác sĩ nhắc nhở Tiết Nhu, "Hôm qua cậu ta vừa cắn bị thương một y tá của chúng tôi."
Bạo lực cái con mẹ mày, nếu như ông đây mà có khả năng dùng bạo lực, người đầu tiên ăn đấm sẽ là mày! Tôi kêu lên ư ư rồi bật nhảy ra khỏi giường, "Á", Tiết Nhu sợ hãi lùi về sau mấy bước, "Cẩn thận." Đường Khả nhân cơ hội đỡ lấy cô ấy, sau đó quay nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác.
Trong mắt họ, nhất định giờ đây tôi cũng giống như một con chó điên hung tợn vậy. Tiết Nhu, Đường Khả, hai người là bạn thân nhất của tôi! Lẽ nào hai người đều không tin tôi ư? Lòng tôi đau như bị dao cứa, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Giản Chân, cậu yên tâm, tôi sẽ bảo bọn họ chữa khỏi cho cậu!" Tiết Nhu vừa khóc vừa nói.
"Để chúng tôi ở riêng với nhau một lát được không?" Đường Khả hỏi bác sĩ, "Chú ý một chút, đừng tới gần quá." Bác sĩ nhắc đi nhắc lại ba lần rồi ra ngoài.
"Giản Chân, cậu có thể nói chuyện không?" Đường Khả bước đến gần tôi, thấp giọng hỏi, "Nói với tôi, có phải có người bắt cóc cậu tới đây không?"
Tôi rất muốn nói, nhưng chỉ có thể phun ra được một vũng nước bọt, tôi rất muốn gật đầu, kết quả toàn thân chỉ có thể co rút lại.
"Tại sao lại trở nên như vậy?" Tiết Nhu đau xót nói.
Đường Khả buồn bã đáp: "Cậu ấy không nên đi điều tra chuyện về nhà máy Hướng Dương, tôi đã cảnh cáo cậu ấy rồi, nhưng sao cậu ấy cứ một mực không nghe chứ?"
"Cậu cảm thấy bệnh của Giản Chân có liên quan tới nhà máy Hướng Dương?" Tiết Nhu kinh ngạc hỏi.
"Chuyện đến nước này, tôi cũng không thể không nói." Đường Khả bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nơi này cho dù là cảnh sát bọn tôi cũng không dám tuỳ tiện bước vào."
"Thi thể của Đàm Tiểu Vĩ được bố mẹ anh ta phát hiện đầu tiên sau đó mới báo cảnh sát. Lúc chúng tôi đến trước cửa nhà máy Hướng Dương, lão đội trưởng đã bắt tất cả mọi người phải đeo khẩu trang vào. Tôi hỏi ông ta tại sao, ông ta nói, chỗ này không sạch sẽ, đeo khẩu trang là bởi vì không muốn thứ kia nhận ra chúng tôi."
"Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ, chúng tôi làm cảnh sát nên theo chủ nghĩa duy vật mới đúng, từ lúc nào phải sợ bóng sợ gió thế này? Sau đó tôi đã đi hỏi một cảnh sát hình sự lâu năm, ông ấy bảo tôi tự mình đi tra tài liệu đi, tôi đã đến phòng hồ sơ và tìm thấy một tài liệu mật từ 12 năm trước."
"Trước thời nhà Thanh, nhà máy Hướng Dương này từng là nơi hành quyết tù nhân của huyện nha, tù nhân sau khi bị hành hình sẽ chôn ở đây. Những năm 60, ngành công nghiệp luyện thép phát triển, không hiểu sao nơi này lại được chọn làm nhà máy luyện thép. Khi đặt nền móng, lúc đất được đào lên, bên dưới không biết đã có bao nhiêu bộ hài cốt chồng thành từng lớp. Khi đó, rất nhiều người đều sợ hãi, nhưng lãnh đạo vụ việc vì để bài trừ mê tín, đã gom tất cả hài cốt lại rồi đốt chúng đi.
"Sau khi xây dựng nhà máy, đúc thành công lò nung thép đầu tiên, nhà máy liền mở tiệc lớn ăn mừng, nhưng trong lúc đang chúc mừng, thùng đựng nước thép đột nhiên bị lật, mấy tấn nước thép nóng chảy đổ xuống, rơi thẳng vào đám người trong bữa tiệc...."
Tiết Nhu bất giác siết chặt lấy tay tôi, có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó kinh khủng như thế nào.
"Cứ như vậy, nhà máy còn chưa đi vào sản xuất chính thức đã giải thể, chỉ còn lại mấy người gác cổng. Nhưng không hiểu tại sao những người gác cổng cũng lần lượt biến mất, hoặc phát điên, không một ai trong số họ có được kết cục tốt đẹp cả. Kể từ 12 năm trước, lúc người gác cổng cuối cùng rời đi đến nay, không còn ai dám bước vào trong nhà máy này nữa."
"Mặc dù không có ai dám công khai thừa nhận, nhưng mọi người đều cho rằng nơi đây hẳn phải có một lời nguyền thần bí nào đó. Để tránh hoang mang dư luận, tất cả mọi tài liệu về nhà máy Hướng Dương đều được bảo mật tuyệt đối, không thể tiết lộ ra bên ngoài. Cho nên lần trước tôi cũng không dám nói sự thật này với Giản Chân, bây giờ tôi thật sự rất hối hận." Đường Khả chán nản tự gõ vào đầu mình.
Thì ra nhà máy Hướng Dương đã từng xảy ra sự việc kinh khủng như vậy, chẳng trách lão tài xế taxi hôm nọ lại không dám đưa tôi tới đó. Vậy nơi đó thật sự có ma sao? Đàm phu nhân nói có, Tiểu Linh cũng nói có, ngay cả Đàm Chấn Nghiệp cũng vì nó mà gặp ác mộng mỗi đêm. Kể từ khi đến nhà máy Hướng Dương, tôi cũng liên tiếp gặp ác mộng, bây giờ còn rơi vào kết cục thảm thương bị người khác xâu xé, có phải là bởi vì lời nguyền ở nhà máy Hướng Dương đã linh ứng rồi không?
Nhưng bất kể thế nào, cuối cùng vị cứu tinh của tôi cũng đến rồi. Đây là cơ hội duy nhất để tôi xoay chuyển cơn ác mộng này, chỉ cần tôi có thể nói được một câu, một câu thôi là đủ. Tôi cố hết sức tập trung tinh thần, muốn đưa linh hồn đang phiêu dạt của mình quay trở lại với thể xác.
Cổ họng của tôi phát ra tiếng khàn khàn, Tiết Nhu căng thẳng hỏi Đường Khả: "Có phải Giản Chân đang muốn nói gì với chúng ta không?"
Lúc Đường Khả vừa định tiến lại gần nghe tôi nói, tên bác sĩ kia đã đột ngột bước vào: "Đến giờ làm trị liệu cho bệnh nhân rồi, tâm trạng của bệnh nhân vẫn còn chưa ổn định, không nên bị kích động quá mạnh, hay là hai người lần sau lại đến thăm cậu ta đi." Bác sĩ khéo léo đuổi khách.
Đừng đi, đừng đi, trong lòng tôi thầm cầu nguyện. Cơ thể của tôi đã dần lấy lại được ý thức, chỉ cần cho tôi thêm chút thời gian nữa là được rồi.
"Tôi muốn ở lại với cậu ấy thêm một chút." Tiết Nhu nói với bác sĩ.
"Chúng ta ở đây cũng vô dụng." Đường Khả đặt tay lên vai Tiết Nhu, "Chi bằng dùng thời gian ở lại này làm chút việc gì đó có ích đi."
"Giản Chân, cậu phải cố gắng lên, ngày mai tôi lại đến thăm cậu." Tiết Nhu quyến luyến không nỡ rời đi.
Tôi hét lớn trong lòng: "Đừng đi, đừng bỏ tôi lại một mình!" Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đi mất, nhiệt độ trong phòng dường như đang giảm mạnh. Bác sĩ và y tá nở một nụ cười nham hiểm nói với tôi: Tất cả hy vọng đều đã tan biến rồi!
"Ý chí của tên này quá mạnh mẽ, nếu bọn họ lại tới thêm vài lần nữa e là sẽ bại lộ mất!" Y tá mập nghiến răng nói, "Chi bằng tiêm cho hắn một mũi 'thuốc thanh tẩy' đi, như vậy thì mọi chuyện sẽ xong xuôi hết."
"Cạch" Tiếng mở khoá cửa vang lên, tôi không quay đầu lại, có lẽ là y tá mang thuốc buổi sáng đến cho tôi, "Anh nằm trên đất làm gì vậy?" Đó không phải là giọng của y tá.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, đứng trước mặt tôi vậy mà lại là Tiểu Linh, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, dáng vẻ vô cùng dễ thương.
"Đang xem thời gian." Tôi trả lời cô ấy, "Lúc những tia nắng này chiếu rọi đến giường của anh thì chính là lúc mọi người được ra ngoài hóng gió."
"Anh thật sự muốn gặp em đến vậy sao?" Tiểu Linh cắn môi nói, tôi dám chắc khoé miệng của cô ấy nhất định rất ngọt.
Đầu óc tôi lập tức hỗn loạn, tôi lúng túng nói: "Anh nên uống thuốc rồi." Bởi vì thứ xuất hiện trong đầu tôi bây giờ không phải là thứ tốt đẹp gì cả, tôi không thể phát điên trước mặt Tiểu Linh được.
"Hôm nay đổi sang loại thuốc khác." Tiểu Linh xoè tay ra, trong lòng bàn tay cô ấy có hai viên thuốc màu xanh lục, cô ấy nhét một viên vào trong miệng tôi, viên còn lại bỏ vào miệng mình.
Tiểu Linh lần lượt cởi từng cúc áo trên người cô ấy ra, mỗi lần cởi là lại có một đoá hoa nở rộ, khi cô ấy cởi hết cúc trên vạt áo trước, tôi đã nhìn thấy một khu vườn hoa đẹp nhất thế gian này.
Tôi muốn bay lên, Tiểu Linh đang nằm trên một đám mây trắng bồng bềnh, cơ thể trần truồng của cô ấy hoàn hảo không tì vết như một thiên thần. Tôi nằm sấp trước ngực cô ấy, cảm nhận thứ cảm giác căng tràn trong lòng bàn tay.
"Nhanh một chút, muốn em đi!" Tiểu Linh thở dốc dữ dội, cô ấy giữ đầu tôi, mạnh mẽ ấn vào ngực của mình. Tôi tham lam mút lấy, mùi hương trên cơ thể cô ấy khiến mọi tế bào trên người tôi đều trở nên hưng phấn. Thế nhưng không biết tại sao, tôi lại nhớ đến một mùi hương khác, rất nhạt, nhưng nó cứ luôn vấn vít trong giấc mơ của tôi, không cách nào quên được.
"Sao vậy?" Tiểu Linh cảm nhận được động tác của tôi có sự ngập ngừng.
"Mùi hương..." Tôi bối rối nói, "Anh nhớ mùi hương đó..."
"Lẽ nào mùi hương của em không được sao?" Hơi thở của Tiểu Linh mang theo một hương thơm nào đó, nhưng không phải mùi hương mà tôi muốn, có một ý niệm cố chấp trong lòng cứ luôn nói với tôi, mùi hương đó mới chính là thứ mà tôi khao khát nhất.
"Mùi hương của hoa lan, mới là thứ đẹp đẽ nhất."
"Ai? Ai có mùi hương đó?" Tôi cảm thấy cơ thể của Tiểu Linh đang dần trở nên nguội lạnh.
"Tiết Nhu." Tôi nói ra cái tên đã chôn sâu trong lòng mình.
"Cô ta chỉ tồn tại trong ảo tưởng của anh thôi." Tiểu Linh ôm lấy mặt tôi, nhìn vào trong mắt tôi nói: "Cô ta vốn không hề tồn tại."
"Đúng vậy." Tôi chán nản cúi thấp đầu, tôi biết hình bóng đó là ảo mộng, thế nhưng tôi lại không biết tại sao mình vẫn không có cách nào loại bỏ cô ấy ra khỏi tâm trí.
"Anh nhất định phải quên cô ta đi!" Tiểu Linh nói với tôi bằng giọng chắc nịch, "Nếu như anh không thể quên cô ta, anh mãi mãi sẽ không gặp lại em được nữa."
"Không!" Tôi vội nắm lấy Tiểu Linh, tôi không thể mất đi sự dịu dàng của cô ấy, thiên đường của tôi, "Xin lỗi, anh không biết tại sao mình lại như vậy nữa."
"Quên cô ta, nếu không anh mãi mãi cũng sẽ không thể gặp lại em được nữa." Tiểu Linh mặc quần áo vào, không thèm quay đầu mà đi thẳng.
Hai ngày sau đó, Tiểu Linh không xuất hiện trong khoảng thời gian mọi người được ra ngoài hóng gió nữa, tôi biết nhất định cô ấy đang trách tôi không nghiêm túc chữa khỏi chứng bệnh hoang tưởng của mình, cho nên tôi nhất định phải quên Tiết Nhu đi, nhưng tôi càng muốn quên cái tên đó, nó lại càng khắc sâu trong tâm trí mình.
Ngay lúc tôi đang vô cùng đau đầu, thằng cha số 512 cứ bu quanh tôi như một con ruồi đáng ghét, không ngừng đọc số của tôi, sau đó cười he he với điệu bộ hết sức cợt nhã.
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, quyết định cho hắn biết tay, cậu có biết đếm số không ư? Tôi còn biết cả toán cao cấp nữa này! Tôi học theo dáng vẻ của ông ta, bắt đầu đếm số của người khác, "702, 414, 643, he he, ông biết tại sao không?"
Thằng cha đó vừa nghe xong, lập tức dậm chân nhảy dựng lên với tôi, "Sai rồi, sai rồi."
"Không sai." Tôi kiên quyết nói, "Cậu ta là 702, cô ấy là 414, anh này là 643, còn ông là 512, các người đều là bệnh nhân tâm thần."
"Sai rồi, sai rồi." Ông ta giận đến mức sắp bốc hoả, dùng ngón trỏ chỉ vào từng người rồi nói: "Là 414, 643, 702, cậu chẳng biết gì cả."
"Không phải đều giống nhau cả ư?" Tôi cũng giận đến mức phát run.
"Sao lại giống nhau? Cậu chẳng biết gì cả." Ông ta khinh khỉnh nói.
"Còn ông thì biết cái gì?" Tôi hỏi lại vẻ châm biếm.
"414 cậu ta đến trước tiên, rồi tới 512, sau đó là 643, sau đó nữa là 702, cậu là 773, cậu là người đến sau cùng." 512 đắc ý cười đáp.
Tôi là người đến sau cùng ư? Hệt như một tia chớp trong đêm tối mờ mịt, tôi bỗng như nhìn thấy gì đó.
"702 đến từ lúc nào?" Tôi nghiến răng hỏi.
"Một buổi trưa vào 2 tháng lẻ 3 ngày trước, cậu là vào một đêm của bảy ngày trước." 512 thấy tôi đang khiêm tốn hỏi ông ta, biểu cảm lúc này càng trở nên khoa trương hơn.
Tôi đến đây vào bảy ngày trước, bỗng nhiên, tôi muốn oà khóc. Cái gì gọi là bị đả kích tinh thần vì thất tình vào nửa năm trước, cái gì gọi là bệnh hoang tưởng, toàn bộ đều là giả. "Tôi là Giản Chân, tôi là Giản Chân, tôi là Giản Chân." Một giọng nói trong đầu tôi bắt đầu vang lên càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.
"Tôi là Giản Chân." Tôi kích động đến không kìm được mà hét lớn.
"Anh nhớ lại rồi...." Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Linh đang buồn bã đứng ở đó, kế đến những bác sĩ y tá kia hệt như đang đưa tang người thân đồng loạt nhào về phía tôi.
Tôi muốn liều mạng kháng cự, nhưng thời gian gần đây liên tục bị tiêm thuốc khiến tôi gần như mất hết sức lực, rất nhanh tôi đã bị bọn chúng ấn xuống sàn, y tá mập thuần thục lấy kim tiêm ra cắm vào cánh tay tôi.
"Đưa cậu ta về phòng, về sau không cho phép ra ngoài hóng gió nữa!" Bác sĩ nghiêm mặt nói, tôi bị bọn họ đưa lên cáng, giống như một con chó chết bị đưa đi vậy. Lúc này, tôi nhìn thấy có một người vội vã chạy lại thì thầm gì đó vào tai bác sĩ.
"Nói với cậu ta, không có người như vậy!" Sắc mặt của bác sĩ lập tức trở nên vô cùng mất tự nhiên.
"Nhưng cậu ta đã báo cảnh sát rồi." Lúc người đó nói câu này, vừa hay tôi đang bị kéo đi ngang qua, mặc dù giọng nói ấy rất nhỏ nhưng tôi có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Cảnh sát! Nhất định là Đường Khả, cuối cùng cậu ấy cũng tìm đến đây rồi, tôi không kiềm được suýt thì bật khóc, nhưng nước mắt lại không thể rơi ra.
"Cứ nói cậu ta đang ở đây." Bác sĩ cười gằn, "Tiêm cho cậu ta thêm 50mg LSD nữa đi."
Tôi lại bị trói trên giường lần nữa, dưới tác dụng phụ của thuốc, khi Đường Khả và Tiết Nhu xuất hiện trước mặt mình, tôi đã không còn chút sức lực nào để chào hỏi họ nữa. Trên thực tế, tôi cũng không biết nên dùng phiên bản nào của bản thân để chào hỏi họ, bởi vì trong đầu tôi có rất nhiều luồng suy nghĩ đang đấu tranh với nhau, có vài thứ đã bị tôi trục xuất ra khỏi cơ thể, cho nên tất cả mọi thứ tôi nhìn thấy đều là bản sao.
"Giản Chân!" Tiết Nhu vừa nhìn thấy tôi, lập tức kinh ngạc đưa tay lên che miệng, hai mắt đỏ hoe.
"Cậu chắc chắn đây là người cậu đang tìm ư?" Bác sĩ hỏi Đường Khả.
"Không sai." Đường Khả trầm giọng đáp xen lẫn chút nghẹn ngào, "Sao cậu ấy lại bị đưa tới đây?"
"Khoảng vài ngày trước, không biết là ai đã đưa cậu ta đến trước cổng bệnh viện, cậu ta đã mất đi hoàn toàn những kí ức trước kia, tư duy cũng không còn bình thường nữa. Bệnh viện chúng tôi vốn rất nhân đạo, nên đã tạm thời tiếp nhận cậu ta."
"Anh nói dối....anh nói dối...." Lòng tôi không ngừng gào thét, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại chỉ còn là những tiếng nghiến răng ken két.
"Vậy chuyện này là sao?" Đường Khả lấy từ trong túi công văn ra một cái áo, bên trên là thư cầu cứu được viết bằng máu của tôi.
"Sao các người lại có được cái áo này?" Bác sĩ giả vờ kinh ngạc cầm áo lên xem thử, "Một đêm nọ cậu ta đã ném quần áo của mình ra ngoài, chúng tôi cũng không để ý là cậu ta đã viết gì lên đó nữa."
"Có điều từ những thứ cậu ta đã viết có thể chứng minh được rằng, cậu ta mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng." Bác sĩ bình tĩnh giải thích, "Cậu xem, cậu ta ký tên là Tiết Nhu, ngay cả bản thân mình là ai cậu ta cũng không phân biệt được nữa rồi. Tôi tin rằng chuyện cậu ta phát bệnh không phải là chuyện mới ngày một ngày hai đâu, các người là bạn của cậu ta, có lẽ đã biết trước khi mất tích cậu ta đã có biểu hiện bất thường rồi đúng không?"
"Đúng là có chút bất thường." Đường Khả thở dài nói, nhất định là cậu ấy đã nghĩ chuyện tôi tìm Tiểu Linh trong bệnh viện là dấu hiệu của sự bất thường rồi.
"Chúng tôi có thể đưa cậu ấy đi không?" Tiết Nhu cau mày nói, "Nơi đây cứ như nhà tù vậy."
"Đương nhiên là có thể, tôi không có quyền gì ép buộc cậu ta ở lại đây cả." Bác sĩ gật đầu nói, "Tuy nhiên, với tư cách là bác sĩ, tôi có trách nhiệm phải thông báo, tính cách chống đối của bệnh nhân khá mạnh mẽ,, tốt nhất vẫn nên tạm thời để bệnh nhân ở lại đây cho tới khi bệnh tình của cậu ta trở nên ổn định."
"Vậy các người cũng không được trói cậu ấy như vậy!" Tiết Nhu không cầm được nước mắt bật khóc, cô ấy bước đến vuốt ve khuôn mặt tôi.
"Cẩn thận một chút, bệnh nhân có xu hướng bạo lực chống đối." Bác sĩ nhắc nhở Tiết Nhu, "Hôm qua cậu ta vừa cắn bị thương một y tá của chúng tôi."
Bạo lực cái con mẹ mày, nếu như ông đây mà có khả năng dùng bạo lực, người đầu tiên ăn đấm sẽ là mày! Tôi kêu lên ư ư rồi bật nhảy ra khỏi giường, "Á", Tiết Nhu sợ hãi lùi về sau mấy bước, "Cẩn thận." Đường Khả nhân cơ hội đỡ lấy cô ấy, sau đó quay nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác.
Trong mắt họ, nhất định giờ đây tôi cũng giống như một con chó điên hung tợn vậy. Tiết Nhu, Đường Khả, hai người là bạn thân nhất của tôi! Lẽ nào hai người đều không tin tôi ư? Lòng tôi đau như bị dao cứa, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Giản Chân, cậu yên tâm, tôi sẽ bảo bọn họ chữa khỏi cho cậu!" Tiết Nhu vừa khóc vừa nói.
"Để chúng tôi ở riêng với nhau một lát được không?" Đường Khả hỏi bác sĩ, "Chú ý một chút, đừng tới gần quá." Bác sĩ nhắc đi nhắc lại ba lần rồi ra ngoài.
"Giản Chân, cậu có thể nói chuyện không?" Đường Khả bước đến gần tôi, thấp giọng hỏi, "Nói với tôi, có phải có người bắt cóc cậu tới đây không?"
Tôi rất muốn nói, nhưng chỉ có thể phun ra được một vũng nước bọt, tôi rất muốn gật đầu, kết quả toàn thân chỉ có thể co rút lại.
"Tại sao lại trở nên như vậy?" Tiết Nhu đau xót nói.
Đường Khả buồn bã đáp: "Cậu ấy không nên đi điều tra chuyện về nhà máy Hướng Dương, tôi đã cảnh cáo cậu ấy rồi, nhưng sao cậu ấy cứ một mực không nghe chứ?"
"Cậu cảm thấy bệnh của Giản Chân có liên quan tới nhà máy Hướng Dương?" Tiết Nhu kinh ngạc hỏi.
"Chuyện đến nước này, tôi cũng không thể không nói." Đường Khả bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nơi này cho dù là cảnh sát bọn tôi cũng không dám tuỳ tiện bước vào."
"Thi thể của Đàm Tiểu Vĩ được bố mẹ anh ta phát hiện đầu tiên sau đó mới báo cảnh sát. Lúc chúng tôi đến trước cửa nhà máy Hướng Dương, lão đội trưởng đã bắt tất cả mọi người phải đeo khẩu trang vào. Tôi hỏi ông ta tại sao, ông ta nói, chỗ này không sạch sẽ, đeo khẩu trang là bởi vì không muốn thứ kia nhận ra chúng tôi."
"Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ, chúng tôi làm cảnh sát nên theo chủ nghĩa duy vật mới đúng, từ lúc nào phải sợ bóng sợ gió thế này? Sau đó tôi đã đi hỏi một cảnh sát hình sự lâu năm, ông ấy bảo tôi tự mình đi tra tài liệu đi, tôi đã đến phòng hồ sơ và tìm thấy một tài liệu mật từ 12 năm trước."
"Trước thời nhà Thanh, nhà máy Hướng Dương này từng là nơi hành quyết tù nhân của huyện nha, tù nhân sau khi bị hành hình sẽ chôn ở đây. Những năm 60, ngành công nghiệp luyện thép phát triển, không hiểu sao nơi này lại được chọn làm nhà máy luyện thép. Khi đặt nền móng, lúc đất được đào lên, bên dưới không biết đã có bao nhiêu bộ hài cốt chồng thành từng lớp. Khi đó, rất nhiều người đều sợ hãi, nhưng lãnh đạo vụ việc vì để bài trừ mê tín, đã gom tất cả hài cốt lại rồi đốt chúng đi.
"Sau khi xây dựng nhà máy, đúc thành công lò nung thép đầu tiên, nhà máy liền mở tiệc lớn ăn mừng, nhưng trong lúc đang chúc mừng, thùng đựng nước thép đột nhiên bị lật, mấy tấn nước thép nóng chảy đổ xuống, rơi thẳng vào đám người trong bữa tiệc...."
Tiết Nhu bất giác siết chặt lấy tay tôi, có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó kinh khủng như thế nào.
"Cứ như vậy, nhà máy còn chưa đi vào sản xuất chính thức đã giải thể, chỉ còn lại mấy người gác cổng. Nhưng không hiểu tại sao những người gác cổng cũng lần lượt biến mất, hoặc phát điên, không một ai trong số họ có được kết cục tốt đẹp cả. Kể từ 12 năm trước, lúc người gác cổng cuối cùng rời đi đến nay, không còn ai dám bước vào trong nhà máy này nữa."
"Mặc dù không có ai dám công khai thừa nhận, nhưng mọi người đều cho rằng nơi đây hẳn phải có một lời nguyền thần bí nào đó. Để tránh hoang mang dư luận, tất cả mọi tài liệu về nhà máy Hướng Dương đều được bảo mật tuyệt đối, không thể tiết lộ ra bên ngoài. Cho nên lần trước tôi cũng không dám nói sự thật này với Giản Chân, bây giờ tôi thật sự rất hối hận." Đường Khả chán nản tự gõ vào đầu mình.
Thì ra nhà máy Hướng Dương đã từng xảy ra sự việc kinh khủng như vậy, chẳng trách lão tài xế taxi hôm nọ lại không dám đưa tôi tới đó. Vậy nơi đó thật sự có ma sao? Đàm phu nhân nói có, Tiểu Linh cũng nói có, ngay cả Đàm Chấn Nghiệp cũng vì nó mà gặp ác mộng mỗi đêm. Kể từ khi đến nhà máy Hướng Dương, tôi cũng liên tiếp gặp ác mộng, bây giờ còn rơi vào kết cục thảm thương bị người khác xâu xé, có phải là bởi vì lời nguyền ở nhà máy Hướng Dương đã linh ứng rồi không?
Nhưng bất kể thế nào, cuối cùng vị cứu tinh của tôi cũng đến rồi. Đây là cơ hội duy nhất để tôi xoay chuyển cơn ác mộng này, chỉ cần tôi có thể nói được một câu, một câu thôi là đủ. Tôi cố hết sức tập trung tinh thần, muốn đưa linh hồn đang phiêu dạt của mình quay trở lại với thể xác.
Cổ họng của tôi phát ra tiếng khàn khàn, Tiết Nhu căng thẳng hỏi Đường Khả: "Có phải Giản Chân đang muốn nói gì với chúng ta không?"
Lúc Đường Khả vừa định tiến lại gần nghe tôi nói, tên bác sĩ kia đã đột ngột bước vào: "Đến giờ làm trị liệu cho bệnh nhân rồi, tâm trạng của bệnh nhân vẫn còn chưa ổn định, không nên bị kích động quá mạnh, hay là hai người lần sau lại đến thăm cậu ta đi." Bác sĩ khéo léo đuổi khách.
Đừng đi, đừng đi, trong lòng tôi thầm cầu nguyện. Cơ thể của tôi đã dần lấy lại được ý thức, chỉ cần cho tôi thêm chút thời gian nữa là được rồi.
"Tôi muốn ở lại với cậu ấy thêm một chút." Tiết Nhu nói với bác sĩ.
"Chúng ta ở đây cũng vô dụng." Đường Khả đặt tay lên vai Tiết Nhu, "Chi bằng dùng thời gian ở lại này làm chút việc gì đó có ích đi."
"Giản Chân, cậu phải cố gắng lên, ngày mai tôi lại đến thăm cậu." Tiết Nhu quyến luyến không nỡ rời đi.
Tôi hét lớn trong lòng: "Đừng đi, đừng bỏ tôi lại một mình!" Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đi mất, nhiệt độ trong phòng dường như đang giảm mạnh. Bác sĩ và y tá nở một nụ cười nham hiểm nói với tôi: Tất cả hy vọng đều đã tan biến rồi!
"Ý chí của tên này quá mạnh mẽ, nếu bọn họ lại tới thêm vài lần nữa e là sẽ bại lộ mất!" Y tá mập nghiến răng nói, "Chi bằng tiêm cho hắn một mũi 'thuốc thanh tẩy' đi, như vậy thì mọi chuyện sẽ xong xuôi hết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.