Chương 32
Sái Tuấn
28/12/2017
Ánh đèn xe chiếu sáng đoạn đường trước mặt, những dãy nhà và những hàng cây ven đường vùn vụt lướt qua. Bạch Bích ngồi bên cạnh ghế lái, cô vẫn chưa hoàn hồn nói:
- Diệp Tiêu, xin lỗi vì đã không nghe lời anh!
- Vì sao em phải đến đó?
- Em cũng không biết nữa, nhưng em không cố ý, em đi trên đường, đi mãi đi mãi, chẳng biết thế nào lại đi đến đấy.
Diệp Tiêu cho xe đi chậm lại, từ tốn nói:
- Em chắc không phải là bị bệnh mộng du đấy chứ?
- Mộng du à? Em không biết.
- Bạch Bích, sở dĩ anh phải lái xe đưa em về nhà là bởi vì sợ em bị mộng du, không kiểm soát được hành vi của mình, một lúc nữa lại trốn trở lại Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Còn nữa, vừa nãy em nói nhìn thấy một khuôn mặt màu vàng ngoài cửa sổ, có đúng là có khuôn mặt ấy không?
- Đúng là em nhìn thấy mà, đúng là màu vàng, dưới ánh đèn nó còn phát ra ánh phản quang, con mắt nó nhỏ dài, sống mũi cao, nhìn em không động đậy, biểu hiện rất kỳ lạ, xem ra người bình thường không thể có được.
- Em nói cái mặt ấy không động đậy? Chẳng lẽ mắt lại không chớp? - Diệp Tiêu nghi ngờ nói.
- Đúng vậy!
- Lần trước em nói nhìn thấy Lâm Tử Tố cầm một cái mặt nạ màu vàng ngắm nghía, cái em nhìn thấy phải chăng là mặt nạ ấy?
Bạch Bích đã bị nhắc nhở một lần, cô ngẫm nghĩ thật kỹ rồi nói:
- Mặt nạ, đúng rồi, sao em lại không nghĩ ra nhỉ, đó chỉ là cái mặt nạ, có lẽ chính là cái lần trước em nhìn thấy.
- Cái mà em nhìn thấy có thể là một người nào đó đeo chiếc mặt nạ màu vàng, đúng không?
Bạch Bích không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng đêm phía trước.
Xe đi qua một ngã tư, rồi dừng lại, đã đến nhà Bạch Bích. Họ xuống xe, Diệp Tiêu hỏi bên tai Bạch Bích:
- Có cần anh đi lên cùng không?
Bạch Bích hơi do dự, cô không biết nên từ chối hay đồng ý. Cô nhìn Diệp Tiêu, hình như khuôn mặt này đã sớm trở nên thân thuộc. Đột nhiên cô nhớ lại động thái của mình lúc ở cổng Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Cô thấy má hơi nóng, cuối cùng cô trả lời:
- Xin lỗi, em có thể tự đi lên được, cảm ơn anh đã đưa em về!
- Thế thì tốt, hãy nhớ lời anh, tự lo lấy cho mình! - Diệp Tiêu bình tĩnh nói.
- Thế còn anh bây giờ đi đâu?
Diệp Tiêu cười cười trả lời:
- Tất nhiên là về nhà ngủ, thằng cha ở Viện Nghiên cứu khảo cổ chắc chắn đã chạy rồi, chẳng có gan quay lại nữa đâu.
- Tạm biệt! - Bạch Bích nói.
- Thôi lên đi, ngủ ngon nhé! - Diệp Tiêu nhẹ nhàng nói, đôi mắt anh trong đêm tối lấp lánh những tia nhìn mà cô đã quen thuộc. Ánh mắt ấy phút chốc làm trái tim của cô ấm lên, không còn băng giá nữa. Thế rồi cô cười với Diệp Tiêu và nhanh chân đi lên nhà.
Mới lên được mấy tầng, Bạch Bích đã nghe thấy tiếng khởi động xe, Diệp Tiêu đi rồi. Cô trở về phòng, nhìn ra ngoài của sổ, cô thấy hơi sợ, sợ ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện chiếc mặt nạ màu vàng kia. Cuối cùng cô kéo rèm xuống, lên giường ngủ.
Lại một đêm dài dằng dặc.
- Diệp Tiêu, xin lỗi vì đã không nghe lời anh!
- Vì sao em phải đến đó?
- Em cũng không biết nữa, nhưng em không cố ý, em đi trên đường, đi mãi đi mãi, chẳng biết thế nào lại đi đến đấy.
Diệp Tiêu cho xe đi chậm lại, từ tốn nói:
- Em chắc không phải là bị bệnh mộng du đấy chứ?
- Mộng du à? Em không biết.
- Bạch Bích, sở dĩ anh phải lái xe đưa em về nhà là bởi vì sợ em bị mộng du, không kiểm soát được hành vi của mình, một lúc nữa lại trốn trở lại Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Còn nữa, vừa nãy em nói nhìn thấy một khuôn mặt màu vàng ngoài cửa sổ, có đúng là có khuôn mặt ấy không?
- Đúng là em nhìn thấy mà, đúng là màu vàng, dưới ánh đèn nó còn phát ra ánh phản quang, con mắt nó nhỏ dài, sống mũi cao, nhìn em không động đậy, biểu hiện rất kỳ lạ, xem ra người bình thường không thể có được.
- Em nói cái mặt ấy không động đậy? Chẳng lẽ mắt lại không chớp? - Diệp Tiêu nghi ngờ nói.
- Đúng vậy!
- Lần trước em nói nhìn thấy Lâm Tử Tố cầm một cái mặt nạ màu vàng ngắm nghía, cái em nhìn thấy phải chăng là mặt nạ ấy?
Bạch Bích đã bị nhắc nhở một lần, cô ngẫm nghĩ thật kỹ rồi nói:
- Mặt nạ, đúng rồi, sao em lại không nghĩ ra nhỉ, đó chỉ là cái mặt nạ, có lẽ chính là cái lần trước em nhìn thấy.
- Cái mà em nhìn thấy có thể là một người nào đó đeo chiếc mặt nạ màu vàng, đúng không?
Bạch Bích không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng đêm phía trước.
Xe đi qua một ngã tư, rồi dừng lại, đã đến nhà Bạch Bích. Họ xuống xe, Diệp Tiêu hỏi bên tai Bạch Bích:
- Có cần anh đi lên cùng không?
Bạch Bích hơi do dự, cô không biết nên từ chối hay đồng ý. Cô nhìn Diệp Tiêu, hình như khuôn mặt này đã sớm trở nên thân thuộc. Đột nhiên cô nhớ lại động thái của mình lúc ở cổng Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Cô thấy má hơi nóng, cuối cùng cô trả lời:
- Xin lỗi, em có thể tự đi lên được, cảm ơn anh đã đưa em về!
- Thế thì tốt, hãy nhớ lời anh, tự lo lấy cho mình! - Diệp Tiêu bình tĩnh nói.
- Thế còn anh bây giờ đi đâu?
Diệp Tiêu cười cười trả lời:
- Tất nhiên là về nhà ngủ, thằng cha ở Viện Nghiên cứu khảo cổ chắc chắn đã chạy rồi, chẳng có gan quay lại nữa đâu.
- Tạm biệt! - Bạch Bích nói.
- Thôi lên đi, ngủ ngon nhé! - Diệp Tiêu nhẹ nhàng nói, đôi mắt anh trong đêm tối lấp lánh những tia nhìn mà cô đã quen thuộc. Ánh mắt ấy phút chốc làm trái tim của cô ấm lên, không còn băng giá nữa. Thế rồi cô cười với Diệp Tiêu và nhanh chân đi lên nhà.
Mới lên được mấy tầng, Bạch Bích đã nghe thấy tiếng khởi động xe, Diệp Tiêu đi rồi. Cô trở về phòng, nhìn ra ngoài của sổ, cô thấy hơi sợ, sợ ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện chiếc mặt nạ màu vàng kia. Cuối cùng cô kéo rèm xuống, lên giường ngủ.
Lại một đêm dài dằng dặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.