Chương 41
Sái Tuấn
09/01/2018
Hành lang vang lên
tiếng bước chân của Diệp Tiêu và Văn Hiếu Cổ. Văn Hiếu Cổ rảo bước bám
theo Diệp Tiêu. Diệp Tiêu đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, anh
quay lại nhìn Văn Hiếu Cổ, sau khi lặng đi một lúc, anh mở cánh cửa bên
cạnh, hạ giọng nói:
- Mời vào!
Văn Hiếu Cổ theo chân Diệp Tiêu bước vào phòng, vừa bước qua cửa, ông đã cảm thấy một cảm giác lành lạnh, đặc biệt là phía dưới chân, một cơn lạnh thấu xương. Theo bản năng ông nhìn sang hai bên, thì thấy trên bốn bức tường đều xếp những chiếc tủ kim loại, hay có thể gọi là những chiếc ngăn kéo, cái nào cũng rất to, có khoá, hình như còn có cả niêm phong.
Diệp Tiêu mở một trong những chiếc tủ hay còn gọi là ngăn kéo, đúng là giống một chiếc ngăn kéo to. Anh rút chiếc ngăn kéo đó ra, bên trong có một thi thể bị khí lạnh trùm kín.
Văn Hiếu Cổ đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, ông trấn tĩnh lại một lần nữa, nhìn vào xác chết trong tủ lạnh, vừa nhìn vào ông đã biết, ông cảm thấy trong tim hình như có cái gì tan vỡ, ông gật đầu, chậm chạp nói với Diệp Tiêu:
- Đó là Lâm Tử Tố!
Văn Hiếu Cổ không dám nhìn lâu, ông ngoảnh mặt đi. Diệp Tiêu nhìn ông gật đầu, đẩy xác Lâm Tử Tố vào chỗ cũ, đóng cửa nhà xác lại.
- Chúng ta ra khỏi đây thôi! - Diệp Tiêu dẫn Văn Hiếu Cổ ra khỏi kho lạnh của nhà xác.
Ra đến hành lang, Văn Hiếu Cổ thở mạnh mấy cái liền, có cảm giác như đi vào mộ cổ. Ông quay đầu nói với Diệp Tiêu:
- Cảm ơn các anh đã phát hiện ra xác của hắn ta, cuối cùng hắn cũng bị trừng phạt thích đáng!
- Ông nói trừng phạt cái gì cơ?
- Sáng sớm nay, tôi phát hiện Lâm Tử Tố không đi làm, đã cảm thấy có thể có vấn đề xảy ra. Tôi lập tức cho kiểm tra lại các di vật trong kho, thấy bị mất một số hiện vật quý. Gia đình hắn cũng không biết hắn đi đâu. Giải thích duy nhất là, hắn đã cuỗm những di vật quốc gia bỏ trốn rồi. Tôi đang định báo cáo cơ quan công an các anh thì nhận được thông báo của anh.
- Viện trưởng Văn, thật ra tôi mời ông tới không phải để nhận mặt người chết mà mời đến để nhận lại những di vật quốc gia đó. - Diệp Tiêu lạnh lùng nói - Mời đi theo tôi!
Diệp Tiêu và Văn Hiếu Cổ đi đến cầu thang của một căn nhà khác, vừa đi, Văn Hiếu Cổ vừa hỏi: - Anh Diệp, làm sao các anh lại phát hiện ra hắn?
- Tối hôm qua, Lâm Tử Tố đi taxi mang theo những di vật, chuẩn bị ra sân bay.
Văn Hiếu Cổ phẫn nộ nói:
- Hắn định mang di vật chạy trốn ra nước ngoài à?
- Đúng thế, về sau chúng tôi tìm được trên người hắn hộ chiếu xuất cảnh và vé máy bay quốc tế.
- Có lẽ hắn đã kịp liên hệ với bọn mua bán đồ cổ quốc tế.
- Viện trưởng Văn, ý ông là Lâm Tử Tố mang đồ cổ xuất cảnh là phạm tội có tổ chức à?
- Đó là tôi phán đoán thế thôi. Nhưng mấy năm gần đây, những vụ tương tự thế này rất nhiều, nhiều hiện vật đào được đã bị đưa ra nước ngoài bằng thủ đoạn này. Lâm Tử Tố mang những đồ cổ quý hiếm này ra nước ngoài, một khi đã thoát được, e rằng hắn ta có thể trở thành triệu phú, cho nên hắn mới liều mạng thế. Diệp Tiêu, Lâm Tử Tố chết như thế nào?
- Hắn chết đột ngột trên taxi. - Diệp Tiêu vừa trả lời vừa quan sát sự thay đổi trên mặt Văn Hiếu Cổ.
Văn Hiếu Cổ đột nhiên thận trọng hỏi Diệp Tiêu:
- Thế đã tìm ra nguyên nhân cái chết của Lâm Tử Tố chưa?
- Xin lỗi ông, việc này không thể nói được!
Vừa đi vừa nói, họ đã đi đến một căn phòng khác.
Diệp Tiêu mở tủ bảo hiểm, lấy ra một cái cặp màu đen:
- Viện trưởng Văn, mời ông biên nhận và kiểm kê lại, đây có phải những hiện vật mà quý Viện bị mất không?
Sau đó Diệp Tiêu mở chiếc cặp ra, Văn Hiếu Cổ đeo găng tay vào, kiểm kê các hiện vật trong cặp, vừa kiểm, toàn thân ông vừa run lẩy bẩy.
- Viện trưởng Văn, ông thấy trong người không được khoẻ à? - Diệp Tiêu đứng bên hỏi.
Văn Hiếu Cổ ngẩng đầu lên trả lời:
- Không, tôi hơi kích động, tôi đã nghĩ những hiện vật này nếu Lâm Tử Tố mang đi sẽ chắc chắn không thể quay trở lại được nữa, không ngờ vừa mất đã tìm lại được ngay.
Bỗng Diệp Tiêu nhìn thấy Văn Hiếu Cổ lấy từ trong cặp ra một chiếc mặt nạ màu vàng. Anh nghĩ ngay đến cái gì đó, hỏi:
- Viện trưởng Văn, mặt nạ màu vàng này dùng để làm gì vậy?
- Mặt nạ bằng vàng này được tìm thấy trong một ngôi mộ cổ, khi phát hiện chiếc mặt nạ này đang úp trên mặt chủ nhân nó.
- Là úp trên mặt xác ướp? Giống như úp trên mặt các Pharaon Ai Cập cổ đại phải không?
Giọng Văn Hiếu Cổ có vẻ ngạc nhiên:
- Đúng thế, có lẽ cũng có cùng một tác dụng. Người chủ mộ hy vọng giữ được dung mạo sau khi chết, nên họ cho úp mặt nạ lên mặt mình. Diệp Tiêu, anh có vẻ cũng hứng thú với Ai Cập cổ đại nhỉ?
- Không, tiện thì hỏi thôi.
Văn Hiếu Cổ phải mất rất nhiều thời gian mới kiểm kê hết được số hiện vật, ông ta gật đầu nói:
- Những hiện vật bị mất đều ở đây cả rồi, rất cảm ơn Sở Công an các anh!”
Diệp Tiêu lạnh nhạt nói:
- Được rồi, Viện trưởng Văn, ông đã kiểm kê xong phần hiện vật, mau đem nó về, bảo quản cẩn thận, đừng để mất lần nữa. Bây giờ tôi sẽ đưa ông đi lập biên bản trao trả tang vật, sau đó sẽ lái xe đưa ông và số hiện vật về.
- Mời vào!
Văn Hiếu Cổ theo chân Diệp Tiêu bước vào phòng, vừa bước qua cửa, ông đã cảm thấy một cảm giác lành lạnh, đặc biệt là phía dưới chân, một cơn lạnh thấu xương. Theo bản năng ông nhìn sang hai bên, thì thấy trên bốn bức tường đều xếp những chiếc tủ kim loại, hay có thể gọi là những chiếc ngăn kéo, cái nào cũng rất to, có khoá, hình như còn có cả niêm phong.
Diệp Tiêu mở một trong những chiếc tủ hay còn gọi là ngăn kéo, đúng là giống một chiếc ngăn kéo to. Anh rút chiếc ngăn kéo đó ra, bên trong có một thi thể bị khí lạnh trùm kín.
Văn Hiếu Cổ đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, ông trấn tĩnh lại một lần nữa, nhìn vào xác chết trong tủ lạnh, vừa nhìn vào ông đã biết, ông cảm thấy trong tim hình như có cái gì tan vỡ, ông gật đầu, chậm chạp nói với Diệp Tiêu:
- Đó là Lâm Tử Tố!
Văn Hiếu Cổ không dám nhìn lâu, ông ngoảnh mặt đi. Diệp Tiêu nhìn ông gật đầu, đẩy xác Lâm Tử Tố vào chỗ cũ, đóng cửa nhà xác lại.
- Chúng ta ra khỏi đây thôi! - Diệp Tiêu dẫn Văn Hiếu Cổ ra khỏi kho lạnh của nhà xác.
Ra đến hành lang, Văn Hiếu Cổ thở mạnh mấy cái liền, có cảm giác như đi vào mộ cổ. Ông quay đầu nói với Diệp Tiêu:
- Cảm ơn các anh đã phát hiện ra xác của hắn ta, cuối cùng hắn cũng bị trừng phạt thích đáng!
- Ông nói trừng phạt cái gì cơ?
- Sáng sớm nay, tôi phát hiện Lâm Tử Tố không đi làm, đã cảm thấy có thể có vấn đề xảy ra. Tôi lập tức cho kiểm tra lại các di vật trong kho, thấy bị mất một số hiện vật quý. Gia đình hắn cũng không biết hắn đi đâu. Giải thích duy nhất là, hắn đã cuỗm những di vật quốc gia bỏ trốn rồi. Tôi đang định báo cáo cơ quan công an các anh thì nhận được thông báo của anh.
- Viện trưởng Văn, thật ra tôi mời ông tới không phải để nhận mặt người chết mà mời đến để nhận lại những di vật quốc gia đó. - Diệp Tiêu lạnh lùng nói - Mời đi theo tôi!
Diệp Tiêu và Văn Hiếu Cổ đi đến cầu thang của một căn nhà khác, vừa đi, Văn Hiếu Cổ vừa hỏi: - Anh Diệp, làm sao các anh lại phát hiện ra hắn?
- Tối hôm qua, Lâm Tử Tố đi taxi mang theo những di vật, chuẩn bị ra sân bay.
Văn Hiếu Cổ phẫn nộ nói:
- Hắn định mang di vật chạy trốn ra nước ngoài à?
- Đúng thế, về sau chúng tôi tìm được trên người hắn hộ chiếu xuất cảnh và vé máy bay quốc tế.
- Có lẽ hắn đã kịp liên hệ với bọn mua bán đồ cổ quốc tế.
- Viện trưởng Văn, ý ông là Lâm Tử Tố mang đồ cổ xuất cảnh là phạm tội có tổ chức à?
- Đó là tôi phán đoán thế thôi. Nhưng mấy năm gần đây, những vụ tương tự thế này rất nhiều, nhiều hiện vật đào được đã bị đưa ra nước ngoài bằng thủ đoạn này. Lâm Tử Tố mang những đồ cổ quý hiếm này ra nước ngoài, một khi đã thoát được, e rằng hắn ta có thể trở thành triệu phú, cho nên hắn mới liều mạng thế. Diệp Tiêu, Lâm Tử Tố chết như thế nào?
- Hắn chết đột ngột trên taxi. - Diệp Tiêu vừa trả lời vừa quan sát sự thay đổi trên mặt Văn Hiếu Cổ.
Văn Hiếu Cổ đột nhiên thận trọng hỏi Diệp Tiêu:
- Thế đã tìm ra nguyên nhân cái chết của Lâm Tử Tố chưa?
- Xin lỗi ông, việc này không thể nói được!
Vừa đi vừa nói, họ đã đi đến một căn phòng khác.
Diệp Tiêu mở tủ bảo hiểm, lấy ra một cái cặp màu đen:
- Viện trưởng Văn, mời ông biên nhận và kiểm kê lại, đây có phải những hiện vật mà quý Viện bị mất không?
Sau đó Diệp Tiêu mở chiếc cặp ra, Văn Hiếu Cổ đeo găng tay vào, kiểm kê các hiện vật trong cặp, vừa kiểm, toàn thân ông vừa run lẩy bẩy.
- Viện trưởng Văn, ông thấy trong người không được khoẻ à? - Diệp Tiêu đứng bên hỏi.
Văn Hiếu Cổ ngẩng đầu lên trả lời:
- Không, tôi hơi kích động, tôi đã nghĩ những hiện vật này nếu Lâm Tử Tố mang đi sẽ chắc chắn không thể quay trở lại được nữa, không ngờ vừa mất đã tìm lại được ngay.
Bỗng Diệp Tiêu nhìn thấy Văn Hiếu Cổ lấy từ trong cặp ra một chiếc mặt nạ màu vàng. Anh nghĩ ngay đến cái gì đó, hỏi:
- Viện trưởng Văn, mặt nạ màu vàng này dùng để làm gì vậy?
- Mặt nạ bằng vàng này được tìm thấy trong một ngôi mộ cổ, khi phát hiện chiếc mặt nạ này đang úp trên mặt chủ nhân nó.
- Là úp trên mặt xác ướp? Giống như úp trên mặt các Pharaon Ai Cập cổ đại phải không?
Giọng Văn Hiếu Cổ có vẻ ngạc nhiên:
- Đúng thế, có lẽ cũng có cùng một tác dụng. Người chủ mộ hy vọng giữ được dung mạo sau khi chết, nên họ cho úp mặt nạ lên mặt mình. Diệp Tiêu, anh có vẻ cũng hứng thú với Ai Cập cổ đại nhỉ?
- Không, tiện thì hỏi thôi.
Văn Hiếu Cổ phải mất rất nhiều thời gian mới kiểm kê hết được số hiện vật, ông ta gật đầu nói:
- Những hiện vật bị mất đều ở đây cả rồi, rất cảm ơn Sở Công an các anh!”
Diệp Tiêu lạnh nhạt nói:
- Được rồi, Viện trưởng Văn, ông đã kiểm kê xong phần hiện vật, mau đem nó về, bảo quản cẩn thận, đừng để mất lần nữa. Bây giờ tôi sẽ đưa ông đi lập biên bản trao trả tang vật, sau đó sẽ lái xe đưa ông và số hiện vật về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.