Quyển 4 - Chương 14: Mượn thủ đoạn
Viên Thái Cực
27/03/2018
Vậy thì chắc là có xác động vật lớn chết trôi, bầy chim đã bị xác chết dẫn tới đây! – Sa Khẩu suy đoán.-Cũng không phải! Chúng bay tán loạn, chứ không phải là bu theo xác chết! – Tình hình này thì Bộ Bán Thốn biết rõ.
-Vậy thì không đúng rồi! Bọn chúng không tìm được thức ăn ở đây sẽ không sống nổi, đặc biệt là giống cò biển và cò thìa mặt đen, chúng đều sống ở bãi cạn, ăn mấy thứ nghêu, sò cỡ nhỏ.
-Bãi cạn? Anh vừa nói đến bãi cạn? – Trong chuyến hải trình lần này, Lỗ Nhất Khí vẫn luôn tìm kiếm ba chữ “bãi”, “lang”, “phúc”, giờ đây cuối cùng cũng đã có người nhắc tới chữ “bãi” - Nếu bầy chim này chuyên sống ở bãi cạn đúng như anh nói, chắc chắn ở gần đây sẽ có bãi biển.
Im lặng.
Trong im lặng bỗng mơ hồ xuất hiện một thứ âm thanh, đó là những tiếng u u xen lẫn trong gió mà họ đã rất quen thuộc. Thuyền của đối phương đã lần ra dấu vết đuổi tới.
Cơ thể lão mù rùng mạnh, khuôn mặt rúm lại trong một nỗi khổ sở khác thường. Đúng vào lúc đó, quả tạ chì lại vụt lên từ phía đuôi thuyền, mục tiêu nhằm vào gáy và ngực Sa Khẩu. Lần này là một chão hai tạ, cùng lúc giáp công từ hai hướng khác nhau.
Như chớp loé, như chuông ngân, Sa Khẩu và lão mù cùng ra tay một lúc. Tuy một người chưa kịp đề phòng, một người tinh thần suy sụp, song hai quả tạ chì vẫn bị đánh bật đi, văng theo một đường vòng cung, rơi tõm xuống nước.
Sa Khẩu và lão mù một lần nữa được thể nghiệm công lực kinh người của cao thủ, bàn tay tê dại, hổ khẩu bỏng rát, các đốt ngón tay nhức buốt tận xương. Hai người đều biết chắc rằng, nếu hai quả tạ không phải vòng qua đuôi thuyền mà lao thẳng tới, bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.
Song cú tấn công này lại đem lại cho Bộ Bán Thốn một thu hoạch bất ngờ. Từ tiếng tạ chì rơi xuống nước, hắn đã phát giác ra một điều phi lý:
-Nước ở đây có vẻ khá nông. Quái lạ, còn chưa thấy bờ đâu, làm sao lại nông đến thế được?
Cặp mắt Lỗ Nhất Khí bỗng sáng bừng, lớp lớp mây đen phủ kín bỗng chốc tan biến sạch không. Cậu cố gắng kiềm chế niềm hưng phấn đang dâng trào, ghìm giọng thật thấp mà thì thầm:
-Nước nông! Ở đây có bãi biển, ở đây chính là bãi biển! Anh Bộ, anh tính xem với mực nước ở đây, thuyền cỡ nào có thể qua được?
-Khoảng ba đáy khoang! - Bộ Bán Thốn đáp.
Lỗ Nhất Khí không hiểu “ba đáy khoang” nghĩa là thế nào, bèn hỏi tiếp:
-Cỡ như chiến thuyền của đối phương có qua được không?
-Được!
-Nông hơn nữa thì sao?
-Nông thêm một đáy khoang thì khó mà qua nổi:
Lỗ Nhất Khí khẽ gật đầu, thì thầm vào tai Bộ Bán Thốn hai câu, sau đó rút khẩu pạc-hoọc ra, đứng ở đuôi thuyền. Bộ Bán Thốn kéo Sa Khẩu rón rén đi xuống bệ lái, chui vào trong khoang thuyền.
Lỗ Nhất Khí đứng hiên ngang trên bệ lái, tụ khí ngưng thần, thử dùng cảm giác siêu phàm của mình tìm kiếm vị trí của lão Xoa. Nhưng lần này, cảm giác của cậu đã phải bất lực, có lẽ lão Xoa ẩn nấp ở vị trí gần sát mặt biển, nên trường khí của lão đã được trường khí của biển che lấp, khiến cậu không thể phát hiện ra. Song lúc này, lão Xoa nấp ở đâu cũng không còn quan trọng nữa, thứ Lỗ Nhất Khí thực sự muốn cảm giác chính là những quả tạ chì có thể ra đòn trí mạng thình lình.
Tiếng rít u u trong gió mỗi lúc một rõ dần, kéo theo một khí thế đầy uy hiếp. Lại thêm hai tiếng chim ứng rít chói tai xé toạc không trung, khiến mọi người nghe mà tim như thắt lại, thần kinh căng thẳng tựa dây đàn. Xem ra đối thủ đang dốc hết tốc lực để truy đuổi, và đã nhanh chóng áp sát.
-Ha ha, ngươi không cần phải mất công sắp đặt nữa, chỉ cần thuyền cứ thẳng đường mà tiến, có khảm hay nút ta cũng chẳng quan tâm! - Quả nhiên là một con cáo già xảo trá. Bước chân vào chốn giang hồ, kỵ nhất là tham lam, được voi đòi tiên mà sa vào cạm bẫy lúc nào không biết. Lão Xoa là kẻ thực tế, lão cảm thấy làm được đến bước này đã là không hề đơn giản, nên tốt nhất cứ giữ lấy thế chủ động, đợi đến khi nhân vật chính tới nơi sẽ đưa ra quyết định sau.
Lão Xoa không xuất chiêu nữa, điều này vừa hay cũng phù hợp với mong muốn của Lỗ Nhất Khí. Sự tình đang tiến triển theo đúng như dự tính của cậu, nên tâm thái của cậu trở nên ung dung hơn hẳn.
Cũng vào lúc đó, con thuyền mũi sắt đã âm thầm tăng tốc không một dấu hiệu nhận biết, tốc độ gia tăng chậm rãi nhịp nhàng từng chút một, dòng chảy ngầm được đẩy ra từ cánh guồng đạp dưới đáy khoang thuyền lẫn vào sóng nước lăn tăn nơi vực nước nông rất khó nhận ra.
-Chẳng phải ngươi đã bóc mẽ được bản lĩnh của ta ư? Có muốn mặt đối mặt so tài cao thấp không? Phán đoán đầu tiên thường là phán đoán sai lầm! - Lỗ Nhất Khí lại cất giọng hết sức điềm tĩnh.
-Ha ha! Không cần! Ta chỉ tin vào cảm giác đầu tiên, hơn nữa nếu làm tổn thương đến ngươi, biết lấy ai khai quật bảo cấu? Trách nhiệm này ta không gánh nổi.
-Vậy ngươi thử nói xem, sau chuyến đi này, nếu ta dùng bảo bối giả lừa ngươi, ngươi có nhận ra không?
-Đó không phải việc của ta! Ta chỉ cần giữ chặt lấy ngươi cho đến nơi cần đến. Những chuyện khác đã có người khác lo!
-Nếu ta nói rằng nơi đó không hề có bảo bối, ngươi sẽ có hậu quả thế nào? - Lỗ Nhất Khí lại hỏi tiếp - Nếu ta vừa lấy được bảo bối liền ra tay phá huỷ, ngươi sẽ có hậu quả thế nào?
Lần này phản ứng từ phía dưới vô cùng dữ dội:
-Tốt nhất đừng để những chuyện đó xảy ra, nếu không, tuy ta sẽ có kết cục vô cùng thê thảm, song ta quyết không bỏ qua cho ngươi, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho những kẻ đã làm phương hại đến ta.
-Nói vậy là có ý gì, ta không hiểu lắm!
-Ta không phải là người của Chu môn, song cả gia đình ta đã nằm trong tay họ. Nhiệm vụ của ta chỉ là một chuyến đi này, xong việc thì đường ai nấy đi. Nếu ngươi phá hỏng chuyện của ta, cả gia đình ta sẽ bị tận diệt. Lúc đó, ta chỉ còn cách dùng ngươi làm con tin đổi mạng, hoặc là cả ta và ngươi cùng về chầu Diêm Vương, sẽ chẳng ai có được gì sất.
-Người trong Chu môn yên tâm để ngươi đi cùng với bọn ta, ngươi cho rằng bọn họ không nghĩ đến những điều ngươi toan tính ư? Ta lại cảm thấy sau chuyến đi này, dù thành công hay thất bại, ngươi đều không thể có được kết cục tốt đẹp. Chỉ cần ta không để bảo bối rơi vào tay Chu gia, bọn họ chắc chắn sẽ có sách lược vẹn toàn để bảo vệ cho ta, ngươi thấy có đúng không?-Ngươi muốn ép ta lập tức ra tay bắt cóc ngươi ư? - Giọng nói gằn lên nghe hung hãn khác thường, hệt như tiếng gầm gừ của loài lang sói khát máu.
-Ý đồ của ta là gì, ngươi không biết sao? Chẳng phải ngươi nói đã bóc mẽ được ta rồi ư? - Lỗ Nhất Khí vốn không ưa cật vấn, lúc này lại liên tiếp đưa ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, như lớp lớp sóng đánh dồn dập, vì cậu hiểu rằng không được phép để cho đối thủ có cơ hội tĩnh tâm suy nghĩ. Hai làn nước ngầm dưới đuôi thuyền đã bắt đầu cuộn lên thành dòng, “guồng đạp cứu mệnh” đã đạt tới tốc độ nhất định, con thuyền mũi sắt tiếp tục tăng tốc dưới tác dụng kép của sức gió và sức người.
Tiếng u u trong gió đã yếu đi thấy rõ, tiếng gầm rít của chim ưng cũng bị bỏ xa dần. Những cơn run rẩy của lão mù cũng đã hoà hoãn trở lại, cây gậy thép đã được dựng lên thẳng đứng, vững chãi.
-Có điều ta nghĩ rằng ngươi không thể, và cũng không dám. - Lỗ Nhất Khí lại tiếp tục - Khống chế ta ngay bây giờ ư? Ngươi làm được không? Chẳng phải ta vừa khuyên ngươi thử sức xem sao ư?
Lão Xoa không hề trả lời.
-Thế nào, ngươi không... - Lỗ Nhất Khí hiểu rằng cần phải tiếp tục làm rối loạn tư duy, phân tán sự chú ý của đối thủ, song vừa nói tới đây, cậu đột nhiên khựng lại. Trong cảm giác của cậu, có một luồng áp lực vô hình từ phía dưới đuôi thuyền xộc thẳng lên. Lẽ nào cậu đã biến khéo thành vụng, kích động sát tâm của đối thủ? Không thể nào, một kẻ đã hạ mình ẩn phục suốt bấy nhiên năm như lão Xoa, tâm tính và định lực hẳn đã đến mức phi thường, không thể mới có mấy câu đã không kiềm chế nổi. Hay là lão đã phát hiện ra cậu đang giở kế vườn không nhà trống? Hay là lão đã nhìn thấu kế hoạch của cậu?
Đối mặt với luồng áp lực này, điều duy nhất mà Lỗ Nhất Khí có thể làm là gạt bỏ mọi suy nghĩ rối loạn, quên đi tất cả, từ từ nâng cánh tay cầm súng lên.
-Vừa rồi ngươi nói nước nông, ở đây là bãi biển đúng không? – Sau một hồi im lặng khá lâu, lão Xoa đột nhiên hỏi khẽ một câu.
Lần này tới lượt Lỗ Nhất Khí im lặng.
Tạ chì đột ngột xé gió quét ngang đuôi thuyền mang theo một luồng kình lực khủng khiếp, lần này là một chão ba tạ. Lực đạo hung hãn bá đạo vô cùng, chẳng khác gì một trận cuồng phong ập tới. Song chiêu thức không có mục tiêu rõ ràng, cứ như quăng lưới bắt cá, trúng ai thì trúng.
Lỗ Nhất Khí và lão mù đều ở trong phạm vi quét ngang của ba quả tạ. Họ có thể né tránh, cũng có thể chống đỡ, song dựa vào thân thủ của Lỗ Nhất Khí và trạng thái của lão mù, họ không đủ nhanh để tránh; còn nếu chống đỡ, thực chẳng khác gì châu chấu đá voi.
Tiếng súng đã vang lên, liên tiếp không ngừng. Quả tạ đã khựng lại, đã đổi chiều, đã xoay vòng.
Trong trước tác “Phó Đông thắng đồ kiến”[24] của du tăng Ấn Độ đời Đường tên A Bái Cách có chép rằng: “Qua sa mạc Ca Thập Nhĩ, gặp hầm chứa vô số xác khô, cơ thể phủ kín lông tóc, dài khoảng một thước. Xương vê khẽ là vụn như tro, lông tóc dùng dao cắt cũng không đứt. Dân địa phương nói đó là hầm chứa xác của tộc người lông lá chuyên ăn đá, nay hiếm gặp”.
Sợi chão được bện bằng loại lông tóc đến dao cắt cũng không đứt, đương nhiên cũng không thể sứt mẻ bởi đạn bắn. Tuy dây chão không đứt, song vị trí bắn của Lỗ Nhất Khí lại rất hợp lý. Những viên đạn bắn liên tiếp vào một điểm đã khiến sợi chão đột nhiên có thêm một điểm chịu lực mới, nên phần đầu chão buộc tạ chì đã thay đổi hướng tấn công. Chỉ có một quả chì đập vỡ tan tành một mảnh gỗ nhỏ trên mạn đuôi thuyền, rồi chúng theo nhau rơi thẳng ra ngoài mất hút.
Thời gian sợi chão vụt lên đuôi thuyền cực kỳ chóng vánh, như một tia chớp xẹt qua. Tuy nhiên chỉ trong khoảnh khắc này, Lỗ Nhất Khí đã nhận ra một số điểm bất hợp lý.
-A! Thị lực tốt, thực thiện xạ! – Lão Xoa lên giọng tán thưởng, dường như lão đã quên bẵng mất sự tồn tại của lão mù - Bọn kia đều xuống đạp guồng hết rồi phải không? Vừa nãy bị lời lẽ của ngươi gây bấn loạn, khiến ta sơ suất không phát hiện ra hai dòng chảy ngầm vừa xuất hiện. Có điều tuy ở đây nước nông, song nếu muốn nông thêm một đáy khoang, với tốc độ của con thuyền này, chí ít cũng phải mất hơn nửa ngày nữa. Trong khoảng thời gian đó, thuyền phía sau chắc chắn đã đuổi tới nơi rồi. Người thấy sao?
Lỗ Nhất Khí nghe vậy, trong lòng bất giác hoang mang. Đối thủ quả thực cao minh lão luyện hơn đám Bộ Bán Thốn, Sa Khẩu rất nhiều, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấu toàn bộ kế hoạch của cậu.
Từ dưới đuôi thuyền bỗng vọng lên một tiếng “cạch” rất khẽ, gần như hoà lẫn trong tiếng sóng xô. Tuy Lỗ Nhất Khí không nghe thấy, song âm thanh không thể thoát khỏi đôi tai mẫn tiệp của lão mù. Cái đầu nhọn hoắt đang cúi gằm của lão khẽ ngẩng lên, khó khăn lắm mới thốt được hai từ:
-Đổi khảm!
Hai chữ này đã thức tỉnh Lỗ Nhất Khí. Cậu chẳng còn kịp suy xét gì thêm, lập tức sải một bước về mạn đuôi thuyền. Song bước chân của cậu có phần loạng choạng, vì cậu vừa mới sải chân, tình hình của con thuyền đã bắt đầu biến đổi.
Giờ đây, cậu đã hoảng loạn, hoảng loạn thực sự.
Cậu chĩa khẩu pạc-hoọc ra ngoài mạn thuyền, bắn bừa vào vị trí của chân vịt phía dưới. Song hành động này cũng không thể thay đổi được những diễn biến tiếp theo. Con thuyền đã rẽ ngoặt, và bắt đầu xoay vòng vòng trong một phạm vi không rộng.
Lỗ Nhất Khí xả hết một băng đạn, lập tức thay một băng khác và tiếp tục bắn. Bộ Bán Thốn lao ra khỏi cửa khoang thuyền, hướng xuống phía dưới chửi rủa xối xả. Song lão Xoa cứ như đã chết rấp ở đâu, không hề có một lời phản ứng.
Tiếng rít u u trong gió mỗi lúc càng trở nên âm vang, tiếng chim ưng gào rú cũng mỗi lúc một thêm chói lói. Sa Khẩu vội vã chạy lên boong thuyền, nhìn khắp bốn phía.
-Tới rồi sao? - Thuỷ Băng Hoa đứng dưới khoang thuyền lo lắng hỏi.
-Phía đông lệch mười lăm đường lưới thẳng (chính đông lệch nam mười lăm độ), một sào mặt trời (khoảng thời gian từ lúc mặt trời mọc cho đến khi cao ngang cột buồm) sẽ tới, hai chiếc ba buồm có chân vịt (hai chiếc thuyền ba cột buồm có mang theo mái chèo).
Lời của Sa Khẩu chỉ Bộ Bán Thốn hiểu được, mặt hắn liền sa sầm xuống.
Lúc này lão Xoa đang núp dưới đuôi thuyền mới ông ổng nói vọng lên:
-Vốn dĩ định nới lỏng nút lẫy cho các ngươi, để các ngươi đi tìm bảo bối, sau đó mới thu nút kéo tròng. Nhưng các ngươi lại khăng khăng giở giói bày trò, đường phẳng không đi cứ thích thân lừa ưa nặng!
Lỗ Nhất Khí thôi không bắn nữa, Bộ Bán Thốn cũng ngừng chửi rủa. Họ đều đã hết cách.
-Cứ đợi mà xem! Ta thấy gió thuận nước xuôi như thế này, chẳng cần đến lúc mặt trời lên được một sào, hai con thuyền lớn đã đuổi tới nơi. Nói thực, mọi chuyện dường như đều hợp với số trời. Vốn dĩ có bốn con thuyền lớn bám theo các ngươi, song hai con thuyền đi trước có lẽ đã bị phá huỷ trong cơn sóng lừng, hai con thuyền phía sau hẳn cũng bị tàn tích của trận sóng xô lệch khỏi hành trình, nhưng thành ra lại may mắn tìm được bóng dáng của các ngươi! – Ngưng một lát, lão Xoa nói tiếp – Ta thực sự không hề lưu lại vết tích gì. Dù có lưu, khi sóng lừng ập tới, cũng chẳng biết sẽ dạt đến tận xó xỉnh nào. Khi chiếc bình sứ được lôi lên khỏi mặt nước, ta thấy nó có vẻ cổ quái lạ lùng, cũng cho rằng là món bảo bối. Nhưng sau đó cảm thấy giống Hoạt linh phù do nhà họ Chu cấy trong cơ thể ta có phản ứng bất thường, mới biết bên trong chiếc bình có thứ tà quái.
Lúc này, Bộ Bán Thốn lẳng lặng rứt từ thắt lưng ra một ít sợi bông, vê thành một cục rồi ném xuống nước.
Chú thích
[24] Có nghĩa là những chuyện bắt gặp trên đường đến cõi nước phía Đông.
-Vậy thì không đúng rồi! Bọn chúng không tìm được thức ăn ở đây sẽ không sống nổi, đặc biệt là giống cò biển và cò thìa mặt đen, chúng đều sống ở bãi cạn, ăn mấy thứ nghêu, sò cỡ nhỏ.
-Bãi cạn? Anh vừa nói đến bãi cạn? – Trong chuyến hải trình lần này, Lỗ Nhất Khí vẫn luôn tìm kiếm ba chữ “bãi”, “lang”, “phúc”, giờ đây cuối cùng cũng đã có người nhắc tới chữ “bãi” - Nếu bầy chim này chuyên sống ở bãi cạn đúng như anh nói, chắc chắn ở gần đây sẽ có bãi biển.
Im lặng.
Trong im lặng bỗng mơ hồ xuất hiện một thứ âm thanh, đó là những tiếng u u xen lẫn trong gió mà họ đã rất quen thuộc. Thuyền của đối phương đã lần ra dấu vết đuổi tới.
Cơ thể lão mù rùng mạnh, khuôn mặt rúm lại trong một nỗi khổ sở khác thường. Đúng vào lúc đó, quả tạ chì lại vụt lên từ phía đuôi thuyền, mục tiêu nhằm vào gáy và ngực Sa Khẩu. Lần này là một chão hai tạ, cùng lúc giáp công từ hai hướng khác nhau.
Như chớp loé, như chuông ngân, Sa Khẩu và lão mù cùng ra tay một lúc. Tuy một người chưa kịp đề phòng, một người tinh thần suy sụp, song hai quả tạ chì vẫn bị đánh bật đi, văng theo một đường vòng cung, rơi tõm xuống nước.
Sa Khẩu và lão mù một lần nữa được thể nghiệm công lực kinh người của cao thủ, bàn tay tê dại, hổ khẩu bỏng rát, các đốt ngón tay nhức buốt tận xương. Hai người đều biết chắc rằng, nếu hai quả tạ không phải vòng qua đuôi thuyền mà lao thẳng tới, bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.
Song cú tấn công này lại đem lại cho Bộ Bán Thốn một thu hoạch bất ngờ. Từ tiếng tạ chì rơi xuống nước, hắn đã phát giác ra một điều phi lý:
-Nước ở đây có vẻ khá nông. Quái lạ, còn chưa thấy bờ đâu, làm sao lại nông đến thế được?
Cặp mắt Lỗ Nhất Khí bỗng sáng bừng, lớp lớp mây đen phủ kín bỗng chốc tan biến sạch không. Cậu cố gắng kiềm chế niềm hưng phấn đang dâng trào, ghìm giọng thật thấp mà thì thầm:
-Nước nông! Ở đây có bãi biển, ở đây chính là bãi biển! Anh Bộ, anh tính xem với mực nước ở đây, thuyền cỡ nào có thể qua được?
-Khoảng ba đáy khoang! - Bộ Bán Thốn đáp.
Lỗ Nhất Khí không hiểu “ba đáy khoang” nghĩa là thế nào, bèn hỏi tiếp:
-Cỡ như chiến thuyền của đối phương có qua được không?
-Được!
-Nông hơn nữa thì sao?
-Nông thêm một đáy khoang thì khó mà qua nổi:
Lỗ Nhất Khí khẽ gật đầu, thì thầm vào tai Bộ Bán Thốn hai câu, sau đó rút khẩu pạc-hoọc ra, đứng ở đuôi thuyền. Bộ Bán Thốn kéo Sa Khẩu rón rén đi xuống bệ lái, chui vào trong khoang thuyền.
Lỗ Nhất Khí đứng hiên ngang trên bệ lái, tụ khí ngưng thần, thử dùng cảm giác siêu phàm của mình tìm kiếm vị trí của lão Xoa. Nhưng lần này, cảm giác của cậu đã phải bất lực, có lẽ lão Xoa ẩn nấp ở vị trí gần sát mặt biển, nên trường khí của lão đã được trường khí của biển che lấp, khiến cậu không thể phát hiện ra. Song lúc này, lão Xoa nấp ở đâu cũng không còn quan trọng nữa, thứ Lỗ Nhất Khí thực sự muốn cảm giác chính là những quả tạ chì có thể ra đòn trí mạng thình lình.
Tiếng rít u u trong gió mỗi lúc một rõ dần, kéo theo một khí thế đầy uy hiếp. Lại thêm hai tiếng chim ứng rít chói tai xé toạc không trung, khiến mọi người nghe mà tim như thắt lại, thần kinh căng thẳng tựa dây đàn. Xem ra đối thủ đang dốc hết tốc lực để truy đuổi, và đã nhanh chóng áp sát.
-Ha ha, ngươi không cần phải mất công sắp đặt nữa, chỉ cần thuyền cứ thẳng đường mà tiến, có khảm hay nút ta cũng chẳng quan tâm! - Quả nhiên là một con cáo già xảo trá. Bước chân vào chốn giang hồ, kỵ nhất là tham lam, được voi đòi tiên mà sa vào cạm bẫy lúc nào không biết. Lão Xoa là kẻ thực tế, lão cảm thấy làm được đến bước này đã là không hề đơn giản, nên tốt nhất cứ giữ lấy thế chủ động, đợi đến khi nhân vật chính tới nơi sẽ đưa ra quyết định sau.
Lão Xoa không xuất chiêu nữa, điều này vừa hay cũng phù hợp với mong muốn của Lỗ Nhất Khí. Sự tình đang tiến triển theo đúng như dự tính của cậu, nên tâm thái của cậu trở nên ung dung hơn hẳn.
Cũng vào lúc đó, con thuyền mũi sắt đã âm thầm tăng tốc không một dấu hiệu nhận biết, tốc độ gia tăng chậm rãi nhịp nhàng từng chút một, dòng chảy ngầm được đẩy ra từ cánh guồng đạp dưới đáy khoang thuyền lẫn vào sóng nước lăn tăn nơi vực nước nông rất khó nhận ra.
-Chẳng phải ngươi đã bóc mẽ được bản lĩnh của ta ư? Có muốn mặt đối mặt so tài cao thấp không? Phán đoán đầu tiên thường là phán đoán sai lầm! - Lỗ Nhất Khí lại cất giọng hết sức điềm tĩnh.
-Ha ha! Không cần! Ta chỉ tin vào cảm giác đầu tiên, hơn nữa nếu làm tổn thương đến ngươi, biết lấy ai khai quật bảo cấu? Trách nhiệm này ta không gánh nổi.
-Vậy ngươi thử nói xem, sau chuyến đi này, nếu ta dùng bảo bối giả lừa ngươi, ngươi có nhận ra không?
-Đó không phải việc của ta! Ta chỉ cần giữ chặt lấy ngươi cho đến nơi cần đến. Những chuyện khác đã có người khác lo!
-Nếu ta nói rằng nơi đó không hề có bảo bối, ngươi sẽ có hậu quả thế nào? - Lỗ Nhất Khí lại hỏi tiếp - Nếu ta vừa lấy được bảo bối liền ra tay phá huỷ, ngươi sẽ có hậu quả thế nào?
Lần này phản ứng từ phía dưới vô cùng dữ dội:
-Tốt nhất đừng để những chuyện đó xảy ra, nếu không, tuy ta sẽ có kết cục vô cùng thê thảm, song ta quyết không bỏ qua cho ngươi, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho những kẻ đã làm phương hại đến ta.
-Nói vậy là có ý gì, ta không hiểu lắm!
-Ta không phải là người của Chu môn, song cả gia đình ta đã nằm trong tay họ. Nhiệm vụ của ta chỉ là một chuyến đi này, xong việc thì đường ai nấy đi. Nếu ngươi phá hỏng chuyện của ta, cả gia đình ta sẽ bị tận diệt. Lúc đó, ta chỉ còn cách dùng ngươi làm con tin đổi mạng, hoặc là cả ta và ngươi cùng về chầu Diêm Vương, sẽ chẳng ai có được gì sất.
-Người trong Chu môn yên tâm để ngươi đi cùng với bọn ta, ngươi cho rằng bọn họ không nghĩ đến những điều ngươi toan tính ư? Ta lại cảm thấy sau chuyến đi này, dù thành công hay thất bại, ngươi đều không thể có được kết cục tốt đẹp. Chỉ cần ta không để bảo bối rơi vào tay Chu gia, bọn họ chắc chắn sẽ có sách lược vẹn toàn để bảo vệ cho ta, ngươi thấy có đúng không?-Ngươi muốn ép ta lập tức ra tay bắt cóc ngươi ư? - Giọng nói gằn lên nghe hung hãn khác thường, hệt như tiếng gầm gừ của loài lang sói khát máu.
-Ý đồ của ta là gì, ngươi không biết sao? Chẳng phải ngươi nói đã bóc mẽ được ta rồi ư? - Lỗ Nhất Khí vốn không ưa cật vấn, lúc này lại liên tiếp đưa ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, như lớp lớp sóng đánh dồn dập, vì cậu hiểu rằng không được phép để cho đối thủ có cơ hội tĩnh tâm suy nghĩ. Hai làn nước ngầm dưới đuôi thuyền đã bắt đầu cuộn lên thành dòng, “guồng đạp cứu mệnh” đã đạt tới tốc độ nhất định, con thuyền mũi sắt tiếp tục tăng tốc dưới tác dụng kép của sức gió và sức người.
Tiếng u u trong gió đã yếu đi thấy rõ, tiếng gầm rít của chim ưng cũng bị bỏ xa dần. Những cơn run rẩy của lão mù cũng đã hoà hoãn trở lại, cây gậy thép đã được dựng lên thẳng đứng, vững chãi.
-Có điều ta nghĩ rằng ngươi không thể, và cũng không dám. - Lỗ Nhất Khí lại tiếp tục - Khống chế ta ngay bây giờ ư? Ngươi làm được không? Chẳng phải ta vừa khuyên ngươi thử sức xem sao ư?
Lão Xoa không hề trả lời.
-Thế nào, ngươi không... - Lỗ Nhất Khí hiểu rằng cần phải tiếp tục làm rối loạn tư duy, phân tán sự chú ý của đối thủ, song vừa nói tới đây, cậu đột nhiên khựng lại. Trong cảm giác của cậu, có một luồng áp lực vô hình từ phía dưới đuôi thuyền xộc thẳng lên. Lẽ nào cậu đã biến khéo thành vụng, kích động sát tâm của đối thủ? Không thể nào, một kẻ đã hạ mình ẩn phục suốt bấy nhiên năm như lão Xoa, tâm tính và định lực hẳn đã đến mức phi thường, không thể mới có mấy câu đã không kiềm chế nổi. Hay là lão đã phát hiện ra cậu đang giở kế vườn không nhà trống? Hay là lão đã nhìn thấu kế hoạch của cậu?
Đối mặt với luồng áp lực này, điều duy nhất mà Lỗ Nhất Khí có thể làm là gạt bỏ mọi suy nghĩ rối loạn, quên đi tất cả, từ từ nâng cánh tay cầm súng lên.
-Vừa rồi ngươi nói nước nông, ở đây là bãi biển đúng không? – Sau một hồi im lặng khá lâu, lão Xoa đột nhiên hỏi khẽ một câu.
Lần này tới lượt Lỗ Nhất Khí im lặng.
Tạ chì đột ngột xé gió quét ngang đuôi thuyền mang theo một luồng kình lực khủng khiếp, lần này là một chão ba tạ. Lực đạo hung hãn bá đạo vô cùng, chẳng khác gì một trận cuồng phong ập tới. Song chiêu thức không có mục tiêu rõ ràng, cứ như quăng lưới bắt cá, trúng ai thì trúng.
Lỗ Nhất Khí và lão mù đều ở trong phạm vi quét ngang của ba quả tạ. Họ có thể né tránh, cũng có thể chống đỡ, song dựa vào thân thủ của Lỗ Nhất Khí và trạng thái của lão mù, họ không đủ nhanh để tránh; còn nếu chống đỡ, thực chẳng khác gì châu chấu đá voi.
Tiếng súng đã vang lên, liên tiếp không ngừng. Quả tạ đã khựng lại, đã đổi chiều, đã xoay vòng.
Trong trước tác “Phó Đông thắng đồ kiến”[24] của du tăng Ấn Độ đời Đường tên A Bái Cách có chép rằng: “Qua sa mạc Ca Thập Nhĩ, gặp hầm chứa vô số xác khô, cơ thể phủ kín lông tóc, dài khoảng một thước. Xương vê khẽ là vụn như tro, lông tóc dùng dao cắt cũng không đứt. Dân địa phương nói đó là hầm chứa xác của tộc người lông lá chuyên ăn đá, nay hiếm gặp”.
Sợi chão được bện bằng loại lông tóc đến dao cắt cũng không đứt, đương nhiên cũng không thể sứt mẻ bởi đạn bắn. Tuy dây chão không đứt, song vị trí bắn của Lỗ Nhất Khí lại rất hợp lý. Những viên đạn bắn liên tiếp vào một điểm đã khiến sợi chão đột nhiên có thêm một điểm chịu lực mới, nên phần đầu chão buộc tạ chì đã thay đổi hướng tấn công. Chỉ có một quả chì đập vỡ tan tành một mảnh gỗ nhỏ trên mạn đuôi thuyền, rồi chúng theo nhau rơi thẳng ra ngoài mất hút.
Thời gian sợi chão vụt lên đuôi thuyền cực kỳ chóng vánh, như một tia chớp xẹt qua. Tuy nhiên chỉ trong khoảnh khắc này, Lỗ Nhất Khí đã nhận ra một số điểm bất hợp lý.
-A! Thị lực tốt, thực thiện xạ! – Lão Xoa lên giọng tán thưởng, dường như lão đã quên bẵng mất sự tồn tại của lão mù - Bọn kia đều xuống đạp guồng hết rồi phải không? Vừa nãy bị lời lẽ của ngươi gây bấn loạn, khiến ta sơ suất không phát hiện ra hai dòng chảy ngầm vừa xuất hiện. Có điều tuy ở đây nước nông, song nếu muốn nông thêm một đáy khoang, với tốc độ của con thuyền này, chí ít cũng phải mất hơn nửa ngày nữa. Trong khoảng thời gian đó, thuyền phía sau chắc chắn đã đuổi tới nơi rồi. Người thấy sao?
Lỗ Nhất Khí nghe vậy, trong lòng bất giác hoang mang. Đối thủ quả thực cao minh lão luyện hơn đám Bộ Bán Thốn, Sa Khẩu rất nhiều, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấu toàn bộ kế hoạch của cậu.
Từ dưới đuôi thuyền bỗng vọng lên một tiếng “cạch” rất khẽ, gần như hoà lẫn trong tiếng sóng xô. Tuy Lỗ Nhất Khí không nghe thấy, song âm thanh không thể thoát khỏi đôi tai mẫn tiệp của lão mù. Cái đầu nhọn hoắt đang cúi gằm của lão khẽ ngẩng lên, khó khăn lắm mới thốt được hai từ:
-Đổi khảm!
Hai chữ này đã thức tỉnh Lỗ Nhất Khí. Cậu chẳng còn kịp suy xét gì thêm, lập tức sải một bước về mạn đuôi thuyền. Song bước chân của cậu có phần loạng choạng, vì cậu vừa mới sải chân, tình hình của con thuyền đã bắt đầu biến đổi.
Giờ đây, cậu đã hoảng loạn, hoảng loạn thực sự.
Cậu chĩa khẩu pạc-hoọc ra ngoài mạn thuyền, bắn bừa vào vị trí của chân vịt phía dưới. Song hành động này cũng không thể thay đổi được những diễn biến tiếp theo. Con thuyền đã rẽ ngoặt, và bắt đầu xoay vòng vòng trong một phạm vi không rộng.
Lỗ Nhất Khí xả hết một băng đạn, lập tức thay một băng khác và tiếp tục bắn. Bộ Bán Thốn lao ra khỏi cửa khoang thuyền, hướng xuống phía dưới chửi rủa xối xả. Song lão Xoa cứ như đã chết rấp ở đâu, không hề có một lời phản ứng.
Tiếng rít u u trong gió mỗi lúc càng trở nên âm vang, tiếng chim ưng gào rú cũng mỗi lúc một thêm chói lói. Sa Khẩu vội vã chạy lên boong thuyền, nhìn khắp bốn phía.
-Tới rồi sao? - Thuỷ Băng Hoa đứng dưới khoang thuyền lo lắng hỏi.
-Phía đông lệch mười lăm đường lưới thẳng (chính đông lệch nam mười lăm độ), một sào mặt trời (khoảng thời gian từ lúc mặt trời mọc cho đến khi cao ngang cột buồm) sẽ tới, hai chiếc ba buồm có chân vịt (hai chiếc thuyền ba cột buồm có mang theo mái chèo).
Lời của Sa Khẩu chỉ Bộ Bán Thốn hiểu được, mặt hắn liền sa sầm xuống.
Lúc này lão Xoa đang núp dưới đuôi thuyền mới ông ổng nói vọng lên:
-Vốn dĩ định nới lỏng nút lẫy cho các ngươi, để các ngươi đi tìm bảo bối, sau đó mới thu nút kéo tròng. Nhưng các ngươi lại khăng khăng giở giói bày trò, đường phẳng không đi cứ thích thân lừa ưa nặng!
Lỗ Nhất Khí thôi không bắn nữa, Bộ Bán Thốn cũng ngừng chửi rủa. Họ đều đã hết cách.
-Cứ đợi mà xem! Ta thấy gió thuận nước xuôi như thế này, chẳng cần đến lúc mặt trời lên được một sào, hai con thuyền lớn đã đuổi tới nơi. Nói thực, mọi chuyện dường như đều hợp với số trời. Vốn dĩ có bốn con thuyền lớn bám theo các ngươi, song hai con thuyền đi trước có lẽ đã bị phá huỷ trong cơn sóng lừng, hai con thuyền phía sau hẳn cũng bị tàn tích của trận sóng xô lệch khỏi hành trình, nhưng thành ra lại may mắn tìm được bóng dáng của các ngươi! – Ngưng một lát, lão Xoa nói tiếp – Ta thực sự không hề lưu lại vết tích gì. Dù có lưu, khi sóng lừng ập tới, cũng chẳng biết sẽ dạt đến tận xó xỉnh nào. Khi chiếc bình sứ được lôi lên khỏi mặt nước, ta thấy nó có vẻ cổ quái lạ lùng, cũng cho rằng là món bảo bối. Nhưng sau đó cảm thấy giống Hoạt linh phù do nhà họ Chu cấy trong cơ thể ta có phản ứng bất thường, mới biết bên trong chiếc bình có thứ tà quái.
Lúc này, Bộ Bán Thốn lẳng lặng rứt từ thắt lưng ra một ít sợi bông, vê thành một cục rồi ném xuống nước.
Chú thích
[24] Có nghĩa là những chuyện bắt gặp trên đường đến cõi nước phía Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.