Quyển 5 - Chương 12: Thuận xuất chăng
Viên Thái Cực
27/03/2018
Kẻ cầm ô chẳng thèm đếm xỉa tới bọn Lỗ Thịnh Nghĩa, lập tức xoay người
lao vùn vụt qua các mái ngói, chạy về phía thác Nhạn Linh. Khi cơ thể
nhảy vọt lên khỏi mái nhà, hắn hú lên một tiếng kinh dị, sau đó dưới sự
hỗ trợ của chiếc ô, hắn đã nhẹ nhàng bay sang bên kia khe nước.Sau
khi tiếng nổ khủng khiếp dội lên lần thứ hai, phía thác Nhạn Linh không
những liên tiếp vọng đến những tiếng ầm ào, mà còn xen lẫn tiếng người
kêu rú thảm thiết. Phát sinh tình huống quái đản như vậy, đương nhiên gã cầm ô phải chạy tới xem thực hư ra sao.
Lỗ Thiên Liễu chưa kịp định thần, tiếng hú rùng rợn của kẻ cầm ô đã phát huy tác dụng. Lũ quỷ anh bắt đầu gào khóc, âm thanh từ thấp đến cao, từ chậm rãi đến chói gắt, từ đều đặn đến hỗn loạn. Tiếng khóc cũng muôn hình vạn trạng, hơn nữa cứ gào khóc được một lát, chúng lại thay đổi kiểu khóc.
Tiếng khóc vừa vang lên, Lỗ Thịnh Nghĩa và Du Hữu Thích lập tức đưa hai tay lên bịt chặt lỗ tai, sắc mặt tái xanh tái mét. Lũ quỷ anh chỉ phát ra tiếng khóc suông chứ không hề rơi nước mắt, trong khi hai mắt Lỗ Thịnh Nghĩa và Du Hữu Thích đã nước mắt giàn dụa.
Ngũ Lang cúi rạp người lao vào vách Quỷ anh một lần nữa, bộ dạng chẳng khác gì con trâu điên. Nhưng vừa đâm vào, cơ thể đã văng trở lại, hai chân bắt chéo ngồi trên mặt đất, vẻ mặt còn đờ đẫn thất thần hơn cả Lỗ Thiên Liễu.
Tiếng khóc lóc của quỷ anh vô cùng đáng sợ. Chỉ một tiếng rú thảm thiết trước khi chết của một con quỷ anh trong ngõ loanh quanh đã khiến Lỗ Thiên Liễu phải nôn oẹ, huống hồ lúc này có tới hơn trăm con cùng đồng thanh gào khóc.
Kẻ cầm ô vừa lao người vào trong khe núi dẫn đến dòng thác, bỗng có hai bóng đen một trước một sau từ bên trong lao vọt ra ngoài, chạy băng qua hắn mà đi. Chẳng ai để ý đến ai, cứ như không hề nhìn thấy nhau. Nhưng kẻ cầm ô vừa lao vào khe núi, lập tức quay phắt lại, chạy thục mạng ra ngoài theo sau hai người ban nãy. Liền sau đó, một dòng nước cực lớn phun ra cuồn cuộn qua khe núi, thế nước dữ dội không gì cản nổi.
Dòng nước vọt thẳng ra giống như cánh tay của loài yêu quái khổng lồ, chớp mắt đã san bằng tất cả mọi thứ ở cửa khe núi. Rừng cây, hoa cỏ, đá tảng ngổn ngang, cầu ván xoay ba đoạn, chớp mắt đã không thấy đâu nữa, chỉ trơ lại mặt đất ngổn ngang đá vụn cành gãy.
Tuy thế nước vô cùng hung hãn, song không kéo dài. Nó vừa phun ra khỏi khe núi, vách núi hai bên lập tức rung động kịch liệt, hình như có thứ gì đó đã ngăn chặn dòng nước lại. Vì vậy, dòng nước cuồn cuộn đều đổ hết xuống khe sâu bên dưới cầu ván xoay ba đoạn, ào ào chảy đi theo dòng khe, mà chưa chạm đến vị trí của đám Lỗ Thiên Liễu.
Dòng nước cũng không cuốn trôi hai con người đang chạy phía trước. Bọn họ dường như rất có kinh nghiệm trước sự tấn công của dòng nước kiểu này, vừa thoát ra khỏi khe núi, lập tức nép sang một bên vách đá, gắng sức trèo thật nhanh lên trên. Kẻ cầm ô mặc dù chạy nhanh hơn hai người phía trước rất nhiều, thậm chí đã vượt qua bọn họ, song vẫn không thoát khỏi dòng nước hung hãn. Sau khi dòng nước ào qua, chỉ còn thấy chiếc ô giấy dầu bập bềnh một lát dưới khe rồi mất hút.
Sau khi dòng nước đã chảy ào đi theo khe nước, hai người bám trên vách đá lập tức nhìn thấy vách Quỷ anh và bốn người đang bị vây khốn bên trong.
-Lấy tâm cứu vật, vô tri vô giác, vạn vật đều không, trăm giác chẳng thật. Mặc kệ thanh sắc lú hình, tiếng kêu mê hoặc! - Một người bám trên vách đá cất tiếng sang sảng hô lớn.
Những câu này xuất phát từ chương “Ly hư” trong cuốn “Huyền giác”, ý là hãy coi tất cả những thứ đẹp đẽ xấu xa đều là hư ảo, dùng cái tâm để cảm giác sự vật, như vậy mới có được một cái nhìn mới trong khi nhận thức về thế giới, đạt tới được cảnh giới tối cao.
Con mắt thất thần của Lỗ Thiên Liễu đột nhiên chuyển động, rồi lập tức chiếu ra hai tia sáng xanh biếc. “Thanh đồng bích nhãn là bán tiên”, đúng như chưởng giáo thiên sư đã nhận định.
Lỗ Thiên Liễu vẫn nằm trên mặt đất không đứng dậy ngay, chỉ đưa ngón tay chỉ về phía trước.
-Là nó!
Ngón tay vừa chỉ, Phi nhứ bạc lập tức bay vụt ra theo. Mặc dù chỉ còn lại một sợi Phi nhứ bạc, nhưng mục tiêu cũng chỉ có một con quỷ anh, một sợi Phi nhứ bạc đã là quá đủ. Quả cầu thép lao thẳng vào giữa miệng quỷ anh, tiếng khóc của nó lập tức câm bật, chỉ còn gắng gượng ư ử vài tiếng rất khó nghe trong cổ họng. Tiếng khóc của cả đám quỷ anh cũng nhanh chóng lặng xuống, đồng loạt biến thành tiếng ư ử.
Ngũ Lang đang ngồi đờ đẫn trên đất hai mắt chợt đảo tròn rồi tỉnh lại, nhảy bật dậy, tiếp tục lao về phía vách Quỷ anh. Mục tiêu đã rất rõ ràng, chính là con quỷ đã bị quả cầu thép trên Phi nhứ bạc của Lỗ Thiên Liễu tọng vào giữa miệng. Lần này, vách Quỷ anh đã dễ dàng bị đánh thủng một lỗ, Ngũ Lang và con quỷ kia ôm xoắn lấy nhau đánh đấm huỳnh huỵch.
Vách Quỷ anh đã tan rã, vì con quỷ đang giao chiến với Ngũ Lang chính là chủ anh. Nhưng cách hoạt động vách Quỷ anh và vách Bách anh lại có điểm khác nhau. Vách Bách anh sử dụng xác chết của trẻ nhỏ, nếu chủ anh bị phá, những con khác sẽ bị mất đi sự chỉ dẫn của bùa chú, nên hoàn toàn mất đi tác dụng. Nhưng quỷ anh lại khác, sau khi không còn chủ anh dẫn dắt, chúng sẽ tự thân chiến đấu, mục tiêu vẫn là mục tiêu ban đầu.
Không thể dùng đao kiếm để đâm chém quỷ anh, nếu có thể chịu đựng được sự bẩn thỉu ghê tởm của chúng, có thể tay không giao chiến với chúng. Nhưng tuyệt đối không được ra đòn quá mạnh, nếu nước vàng trong người chúng bắn ra, chỉ cần một giọt đã đủ làm tan rữa cả một con người sống.
Vì vậy khi lũ quỷ anh vừa tan rã ào ào lao đến, Lỗ Thịnh Nghĩa và Du Hữu Thích chỉ còn cách tay không chống cự, chỉ có Lỗ Thiên Liễu vẫn có thể sử dụng vũ khí là sợi Phi nhứ bạc, vừa nhảy qua nhảy lại để né tránh, vừa phóng quả cầu sắt nhằm thẳng vào những bộ phận hiểm yếu của lũ quỷ ảnh như mắt, cổ họng.
Chỉ một loáng sau, Ngũ Lang đã bị cả đám quỷ anh bu kín xung quanh, không thể động cựa. Mặc dù Lỗ Thịnh Nghĩa và Du Hữu Thích cùng hỗ trợ lẫn nhau, nhưng cả hai cũng đã mệt đến nỗi thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm, đã sắp không trụ nổi nữa.
Phi nhứ bạc tấn công không thấy hiệu quả, động tác nhảy nhót né tránh liên tục cũng đã trở nên rối loạn, Lỗ Thiên Liễu bắt đầu hoảng sợ, một chút nguyên lý huyền diệu vừa mới lĩnh ngộ ra giờ không biết tiêu tán nơi nào. Cô không thể ngờ được rằng, phá được chủ anh, làm tan rã được vách Quỷ anh, tình cảnh lại trở nên nguy hiểm gấp bội.
-Có cách nào tiêu diệt chúng không? – May mà Lỗ Thiên Liễu vẫn nhớ ra bên khe nước còn có một cao nhân.
-Phong bế toàn bộ chín vạn chín nghìn huyệt trên cơ thể, ba hồi chuông[12] sẽ chết! – Cao nhân ở bên khe nước trả lời.
Nghe nói con người sau khi sinh ra, trên cơ thể có tổng cộng chín vạn chín nghìn huyệt bao gồm cả lỗ chân lông, những huyệt này đều có thể dùng để hô hấp, trao đổi không khí. Muốn huỷ diệt bọn quỷ anh, chỉ còn cách phong bế toàn bộ các huyệt vị trên người chúng. Đáp án này chẳng khác nào bảo với Lỗ Thiên Liễu đã hết cách.
Dần dần, lũ quỷ anh đã dồn ba người Lỗ Thiên Liễu, Du Hữu Thích và Lỗ Thịnh Nghĩa đến cạnh khe nước, thậm chí không còn đủ chỗ để xoay chuyển thân mình. Nhưng lúc này nước dưới khe đã thành dòng cuồn cuộn, mặt nước đầy xoáy lớn xoáy nhỏ, nguy hiểm vô cùng. Lỗ Thiên Liễu, Du Hữu Thích giỏi bơi lội, nên thoạt nhìn đã biết nếu sa chân xuống dưới sẽ chỉ còn đường chết.Bây giờ phải làm thế nào? E rằng chỉ còn cách cầu nguyện mong cho kỳ tích xuất hiện, cầu xin thần tiên hạ phàm cứu rỗi giải cơn nguy ách.
Không có thần tiên, nhưng lại có một vị thiên sư chẳng kém gì thần tiên. Đúng vào lúc Lỗ Thiên Liễu chống đỡ đến chân tay luống cuống, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên nóc nhà bên cạnh:
-Dùng trong đuổi đục, ba mạch cắt đứt không mạch; không phân sống chết, tâm ngưng trệ hành vi chậm chạp. Trâu xanh của Lão Quân, yên tĩnh ngàn dặm; luật lệnh Thái Thượng, hãy xem ta thi hành! - Giọng nói sang sảng vừa vang lên, từ trên mái nhà thấy bột vàng, tro hương mù mịt bay xuống. Bột vàng và tro hương nhanh chóng lan rộng, động tác của lũ quỷ anh dần dần trở nên chậm chạp.
-Mau lên đây! Thứ này chỉ có thể khiến chúng chậm lại một chốc thôi! – Đó là giọng nói của Chu thiên sư. Chu thiên sư đã mất tích trong rừng đạm trúc giờ lại đột nhiên xuất hiện. Lỗ Thiên Liễu lập tức tung mình nhảy vọt lên cao, phóng thẳng Phi nhứ bạc về phía phát ra giọng nói.
Phi nhứ bạc cuốn vào bao kiếm của Chu thiên sư, chỉ thấy phía đó vận lực kéo mạnh, Lỗ Thiên Liễu lập tức bay vọt qua đầu lũ quỷ anh, đáp lên nóc nhà.
Lúc này, phía dưới đã trở nên yên tĩnh, Lỗ Thịnh Nghĩa và Du Hữu Thích vẫn bị lũ quỷ anh xúm xít giữ chặt, không thể nhúc nhích. Song Lỗ Thịnh Nghĩa vừa may lại quay mặt về phía Lỗ Thiên Liễu, thấy cô bay lên nóc nhà, liền gào lên thật lớn:
-Gỗ cụt ngọn hoa nho chùm, cành chia chạc đài sừng hươu. Quyết thì quyết luôn, rìu cưa cùng xuống! – Câu nói này tất cả người nhà họ Lỗ đều hiểu rõ, gỗ đã bị cụt ngọn có thể chạm khắc hoa nho, cành chia chạc có thể dùng để đẽo gọt bộ sừng hươu, ý nói là nên chú ý đến sự tốt xấu lợi hại trước mắt, gặp thời cơ phải quyết đoán, đưa ra lựa chọn chính xác. Ý Lỗ Thịnh Nghĩa muốn bảo Lỗ Thiên Liễu hãy mau chóng thoát thân, nếu cô thuận lợi thoát ra ngoài, rất có thể sẽ có trợ giúp đối với tình thế hiểm nghèo trước mắt.
Lỗ Thiên Liễu không đi, cũng không tìm cách xuống cứu mọi người, mà tập trung quan sát để biện nhận hai người ở bờ bên kia khe nước. Trời tối đen nên cô nhìn không rõ, nhưng ba giác nhạy bén đã giúp cô nghe thấy tiếng cọ xát của bó nan tre đeo trên người Chúc Tiết Cao, ngửi thấy hơi rượu nồng nặc và mùi dầu mỡ trên người Thuỷ Du Bạo.
Lúc này, dưới khe sâu không những nước lớn cuồn cuộn, mà tốc độ của dòng nước cũng đã vô cùng khủng khiếp. Vì vậy hai người kia chỉ có thể đứng ở trên bờ, không có cách nào vượt qua dòng nước xiết để sang trợ giúp.
-Tôi đi trước đây! – Không biết Lỗ Thiên Liễu đang nói với ai.
-Đi sẽ đi, ở tự ở, không chần chờ, tâm tương thông, mang hình bán tiên tự thoát tục, chớ tin lời mê hoặc yêu ma! - Lời của Thuỷ Du Bạo không phải ai nghe cũng hiểu, nhưng hiểu hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là có tin hay không.
Lỗ Thiên Liễu nghe xong, lập tức quay người nhảy qua nóc nhà lao mình vào trong bóng tối. Chu thiên sư bám sát theo sau Lỗ Thiên Liễu, hai cái bóng thoáng chốc đã biến mất trước tầm mắt mọi người.
Vượt qua hai dãy nóc nhà, Lỗ Thiên Liễu không dám tiếp tục di chuyển trên nóc nhà nữa. Đường trên sống nóc là con đường bí mật của đối phương, thường rất hẹp và rất khó nhận ra. Mà thông thường những con đường này đều được nối với những khảm nút bén nhạy và thần tốc gấp bội, nguy hiểm vô cùng. Thế là Lỗ Thiên Liễu theo một mảng ngói có thể khẳng định là an toàn quay trở xuống đường phố, men theo con đường cô đã tiến vào để chạy ngược trở ra.
Trở ra đáng lẽ sẽ thuận lợi hơn nhiều so với lúc tiến vào, vì nhiều khảm nút đã bị phá vỡ. Thế nhưng những mối uy hiếp to lớn hơn, đông đảo hơn đang dần dần vây kín, dần dần áp sát, mỗi một mối uy hiếp đều là một tai hoạ khủng khiếp mà Lỗ Thiên Liễu không thể trốn thoát hay chống trả.
Lúc này, trong rừng cây ở hai bên con đường đá bên ngoài thị trấn đang lúc nhúc một bầy động vật trong tư thế sẵn sàng. Bọn chúng đều mang một bộ mặt quái đản, tựa như những chiếc mặt nạ ma quỷ, hay bộ mặt vẽ màu của diễn viên hát bội, màu sắc chói chang, hình thù kỳ dị. Đàn nút thú này không phải lần đầu tiên được điều động. Trước đó, chúng đã được sắp đặt trong Cửu chuyển thiên cách, đợi đến khi bọn Lỗ Thịnh Nghĩa đi tới vòng thứ tám sẽ đồng loạt tấn công. Nhưng không ngờ mới sau ba vòng, Chúc Tiết Cao đã đưa mọi người chạy thoát. Nút thú chưa được sử dụng, bởi vậy chúng đã được tập hợp đến đây, giữ sức chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.
Trong một rãnh sâu cỏ cây rậm rạp ở phía xa hơn, một đám người bịt mặt y phục xanh chàm đang nhanh chóng di chuyển về phía thị trấn. Kỳ lạ là ở chỗ đám người này đều không có bàn tay, mà trên cổ tay trái có gắn móc câu đuôi bò cạp, cổ tay phải có gắn đao vuốt báo hai lưỡi. Bọn chúng từ nhỏ đã bị chặt đứt hai bàn tay, sau đó dùng đinh chốt chặt vũ khí vào xương bàn tay. Sau khi lớn lên, vũ khí sẽ được cố định như một bộ phận trên cơ thể. “Đôi tay” này ngoài việc giết người sẽ không thể làm được việc gì khác, vì vậy trong giang hồ gọi bọn chúng là “Thiên sinh sát” (sát thủ trời sinh). Mà đám Thiên sinh sát này chính là đội quân tiên phong do môn trưởng Chu gia điều động đến ứng cứu sào huyệt phía đông nam. Mục đích chuyến đi này của bọn họ là giết sạch toàn bộ những người bên ngoài đã đột nhập vào bên trong, đoạt lại thứ mà trưởng môn muốn có.
Trên một triền dốc rợp cỏ nối tiếp với rãnh cỏ, lại có thêm một đám người trang phục đủ loại đang di chuyển về phía thị trấn. Họ di chuyển có vẻ khó khăn, vì triền dốc ở đây rõ ràng đã được bàn tay con người sửa sang, mặt cỏ trơn trượt khác thường, dường như chuyên dùng vào một mục đích gì đó. Đám người tuy không quá đông, song có vẻ ai cũng là cao thủ, họ đang di chuyển rất nhanh và chắc chắn qua khu vực nguy hiểm. Dựa theo tốc độ và hướng di chuyển của họ, có thể thấy chỉ một lát nữa thôi sẽ phải dụng đầu với đám Thiên sinh sát.
Còn ở lối vào bên ngoài vùng núi Thiên Linh, người áo xanh đã từng hai lần đối đầu với Lỗ Nhất Khí cũng dẫn theo một đám người đông đảo tiến về phía thung lũng Ngộ Chân. Mặc dù hắn mặt ngoài tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong tâm tư đang vô cùng căng thẳng.
Lần trước tại vùng Đông Bắc, không lấy được Kim bảo, chỉ coi như là vuột mất trong gang tấc. Tiếp đó đến chuyến hải hành tìm bảo, dẫu rằng không thu hoạch được gì, nhưng cũng không đến nỗi phải thất vọng. Nhưng nơi đây tương truyền là nơi cất giấu Thuỷ bảo, và đây cũng là kết luận mà nhà họ Chu phải vắt kiệt tâm lực suốt mấy đời mới thu được, là cứ địa mà gia tộc bọn họ chắc chắn nhất và cũng đã phải trả giá nhiều nhất. Mặc dù biết bao năm nay vẫn chưa thể tìm ra dấu vết bảo bối, song toàn bộ bảo cấu coi như đã nằm trọn trong tầm kiểm soát của Chu gia. Nếu như bảo bối này lại rơi vào tay người nhà họ Lỗ, thì còn nỗi hối hận nào lớn hơn.
Sau khi nhận được thông tin có người đột nhập vào cứ địa, vốn dĩ hẵn định tập trung lực lượng tiêu diệt tất cả để trừ hậu hoạn. Nhưng sau đó suy đi tính lại, cuối cùng vẫn không thắng được ý tham của bản thân, nên quyết định mạo hiểm, lệnh cho thủ hạ nơi đây cố ý thả cho người Lỗ gia xâm nhập vào, đợi đến khi họ tìm được bảo bối mà bấy lâu gia tộc họ chưa thể lùng ra, mới ra tay cướp về. Nhưng hắn còn chưa kịp đến khu núi Thiên Linh, bên trong liền có tin tức báo ra, nói rằng cục diện đã khó bề khống chế. Những kẻ đột nhập chia làm mấy lộ, mỗi lộ đều áp dụng hành động riêng, cuối cùng cũng không biết đã lấy được bảo vật hay chưa, và ai đã lấy được bảo vật.
Trước tình huống ngoài dự tính, kẻ áo xanh đã không thể bình tĩnh được thêm nữa. Bây giờ buộc phải bắt lấy toàn bộ những kẻ xâm nhập trước khi bọn họ kịp tẩu thoát, bất cứ giá nào cũng không được để một ai lọt lưới. Đây là đối sách duy nhất đảm bảo cho bảo bối không bị vuột mất.
Đường ra trùng trùng vây bủa, trong trấn cạm bẫy giăng kín, trong khi vẫn chưa biết được bộ mặt thật của kẻ đi cùng, lại thêm những người thân yêu đang bị bủa vậy, lành dữ khó đoán, bước chân của Lỗ Thiên Liễu cứ chậm dần, chậm dần, cuối cùng dừng hẳn lại. Cô ngước mắt nhìn lên, gần là nhà cửa, xa là núi non, tất cả đều đã chìm nghỉm trong màn đêm thăm thẳm. Con đường dưới chân vẫn là con đường lúc trước đã đi vào, nhưng không biết bây giờ có còn đi được hay không, có đi qua được hay không? Còn nữa, cho dù cô có thuận lợi thoát ra đúng như quẻ bói đã gieo lúc trước, nhưng sau khi thoát ra, cô sẽ phải đi lối nào đây?
Chưa thể đi ngay được! Vẫn còn chuyện hệ trọng cần phải thực thi!
Trong màn mưa đêm mờ mịt, ánh mắt Lỗ Thiên Liễu một lần nữa lại rừng rực cháy sáng!
Chú thích
[12] Đạo gia thường dùng khoảng thời gian giãn cách giữa các lần đánh chuông để đo đếm những khoảng thời gian ngắn, một hồi chuông tương đương khoảng mười giây.
Lỗ Thiên Liễu chưa kịp định thần, tiếng hú rùng rợn của kẻ cầm ô đã phát huy tác dụng. Lũ quỷ anh bắt đầu gào khóc, âm thanh từ thấp đến cao, từ chậm rãi đến chói gắt, từ đều đặn đến hỗn loạn. Tiếng khóc cũng muôn hình vạn trạng, hơn nữa cứ gào khóc được một lát, chúng lại thay đổi kiểu khóc.
Tiếng khóc vừa vang lên, Lỗ Thịnh Nghĩa và Du Hữu Thích lập tức đưa hai tay lên bịt chặt lỗ tai, sắc mặt tái xanh tái mét. Lũ quỷ anh chỉ phát ra tiếng khóc suông chứ không hề rơi nước mắt, trong khi hai mắt Lỗ Thịnh Nghĩa và Du Hữu Thích đã nước mắt giàn dụa.
Ngũ Lang cúi rạp người lao vào vách Quỷ anh một lần nữa, bộ dạng chẳng khác gì con trâu điên. Nhưng vừa đâm vào, cơ thể đã văng trở lại, hai chân bắt chéo ngồi trên mặt đất, vẻ mặt còn đờ đẫn thất thần hơn cả Lỗ Thiên Liễu.
Tiếng khóc lóc của quỷ anh vô cùng đáng sợ. Chỉ một tiếng rú thảm thiết trước khi chết của một con quỷ anh trong ngõ loanh quanh đã khiến Lỗ Thiên Liễu phải nôn oẹ, huống hồ lúc này có tới hơn trăm con cùng đồng thanh gào khóc.
Kẻ cầm ô vừa lao người vào trong khe núi dẫn đến dòng thác, bỗng có hai bóng đen một trước một sau từ bên trong lao vọt ra ngoài, chạy băng qua hắn mà đi. Chẳng ai để ý đến ai, cứ như không hề nhìn thấy nhau. Nhưng kẻ cầm ô vừa lao vào khe núi, lập tức quay phắt lại, chạy thục mạng ra ngoài theo sau hai người ban nãy. Liền sau đó, một dòng nước cực lớn phun ra cuồn cuộn qua khe núi, thế nước dữ dội không gì cản nổi.
Dòng nước vọt thẳng ra giống như cánh tay của loài yêu quái khổng lồ, chớp mắt đã san bằng tất cả mọi thứ ở cửa khe núi. Rừng cây, hoa cỏ, đá tảng ngổn ngang, cầu ván xoay ba đoạn, chớp mắt đã không thấy đâu nữa, chỉ trơ lại mặt đất ngổn ngang đá vụn cành gãy.
Tuy thế nước vô cùng hung hãn, song không kéo dài. Nó vừa phun ra khỏi khe núi, vách núi hai bên lập tức rung động kịch liệt, hình như có thứ gì đó đã ngăn chặn dòng nước lại. Vì vậy, dòng nước cuồn cuộn đều đổ hết xuống khe sâu bên dưới cầu ván xoay ba đoạn, ào ào chảy đi theo dòng khe, mà chưa chạm đến vị trí của đám Lỗ Thiên Liễu.
Dòng nước cũng không cuốn trôi hai con người đang chạy phía trước. Bọn họ dường như rất có kinh nghiệm trước sự tấn công của dòng nước kiểu này, vừa thoát ra khỏi khe núi, lập tức nép sang một bên vách đá, gắng sức trèo thật nhanh lên trên. Kẻ cầm ô mặc dù chạy nhanh hơn hai người phía trước rất nhiều, thậm chí đã vượt qua bọn họ, song vẫn không thoát khỏi dòng nước hung hãn. Sau khi dòng nước ào qua, chỉ còn thấy chiếc ô giấy dầu bập bềnh một lát dưới khe rồi mất hút.
Sau khi dòng nước đã chảy ào đi theo khe nước, hai người bám trên vách đá lập tức nhìn thấy vách Quỷ anh và bốn người đang bị vây khốn bên trong.
-Lấy tâm cứu vật, vô tri vô giác, vạn vật đều không, trăm giác chẳng thật. Mặc kệ thanh sắc lú hình, tiếng kêu mê hoặc! - Một người bám trên vách đá cất tiếng sang sảng hô lớn.
Những câu này xuất phát từ chương “Ly hư” trong cuốn “Huyền giác”, ý là hãy coi tất cả những thứ đẹp đẽ xấu xa đều là hư ảo, dùng cái tâm để cảm giác sự vật, như vậy mới có được một cái nhìn mới trong khi nhận thức về thế giới, đạt tới được cảnh giới tối cao.
Con mắt thất thần của Lỗ Thiên Liễu đột nhiên chuyển động, rồi lập tức chiếu ra hai tia sáng xanh biếc. “Thanh đồng bích nhãn là bán tiên”, đúng như chưởng giáo thiên sư đã nhận định.
Lỗ Thiên Liễu vẫn nằm trên mặt đất không đứng dậy ngay, chỉ đưa ngón tay chỉ về phía trước.
-Là nó!
Ngón tay vừa chỉ, Phi nhứ bạc lập tức bay vụt ra theo. Mặc dù chỉ còn lại một sợi Phi nhứ bạc, nhưng mục tiêu cũng chỉ có một con quỷ anh, một sợi Phi nhứ bạc đã là quá đủ. Quả cầu thép lao thẳng vào giữa miệng quỷ anh, tiếng khóc của nó lập tức câm bật, chỉ còn gắng gượng ư ử vài tiếng rất khó nghe trong cổ họng. Tiếng khóc của cả đám quỷ anh cũng nhanh chóng lặng xuống, đồng loạt biến thành tiếng ư ử.
Ngũ Lang đang ngồi đờ đẫn trên đất hai mắt chợt đảo tròn rồi tỉnh lại, nhảy bật dậy, tiếp tục lao về phía vách Quỷ anh. Mục tiêu đã rất rõ ràng, chính là con quỷ đã bị quả cầu thép trên Phi nhứ bạc của Lỗ Thiên Liễu tọng vào giữa miệng. Lần này, vách Quỷ anh đã dễ dàng bị đánh thủng một lỗ, Ngũ Lang và con quỷ kia ôm xoắn lấy nhau đánh đấm huỳnh huỵch.
Vách Quỷ anh đã tan rã, vì con quỷ đang giao chiến với Ngũ Lang chính là chủ anh. Nhưng cách hoạt động vách Quỷ anh và vách Bách anh lại có điểm khác nhau. Vách Bách anh sử dụng xác chết của trẻ nhỏ, nếu chủ anh bị phá, những con khác sẽ bị mất đi sự chỉ dẫn của bùa chú, nên hoàn toàn mất đi tác dụng. Nhưng quỷ anh lại khác, sau khi không còn chủ anh dẫn dắt, chúng sẽ tự thân chiến đấu, mục tiêu vẫn là mục tiêu ban đầu.
Không thể dùng đao kiếm để đâm chém quỷ anh, nếu có thể chịu đựng được sự bẩn thỉu ghê tởm của chúng, có thể tay không giao chiến với chúng. Nhưng tuyệt đối không được ra đòn quá mạnh, nếu nước vàng trong người chúng bắn ra, chỉ cần một giọt đã đủ làm tan rữa cả một con người sống.
Vì vậy khi lũ quỷ anh vừa tan rã ào ào lao đến, Lỗ Thịnh Nghĩa và Du Hữu Thích chỉ còn cách tay không chống cự, chỉ có Lỗ Thiên Liễu vẫn có thể sử dụng vũ khí là sợi Phi nhứ bạc, vừa nhảy qua nhảy lại để né tránh, vừa phóng quả cầu sắt nhằm thẳng vào những bộ phận hiểm yếu của lũ quỷ ảnh như mắt, cổ họng.
Chỉ một loáng sau, Ngũ Lang đã bị cả đám quỷ anh bu kín xung quanh, không thể động cựa. Mặc dù Lỗ Thịnh Nghĩa và Du Hữu Thích cùng hỗ trợ lẫn nhau, nhưng cả hai cũng đã mệt đến nỗi thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm, đã sắp không trụ nổi nữa.
Phi nhứ bạc tấn công không thấy hiệu quả, động tác nhảy nhót né tránh liên tục cũng đã trở nên rối loạn, Lỗ Thiên Liễu bắt đầu hoảng sợ, một chút nguyên lý huyền diệu vừa mới lĩnh ngộ ra giờ không biết tiêu tán nơi nào. Cô không thể ngờ được rằng, phá được chủ anh, làm tan rã được vách Quỷ anh, tình cảnh lại trở nên nguy hiểm gấp bội.
-Có cách nào tiêu diệt chúng không? – May mà Lỗ Thiên Liễu vẫn nhớ ra bên khe nước còn có một cao nhân.
-Phong bế toàn bộ chín vạn chín nghìn huyệt trên cơ thể, ba hồi chuông[12] sẽ chết! – Cao nhân ở bên khe nước trả lời.
Nghe nói con người sau khi sinh ra, trên cơ thể có tổng cộng chín vạn chín nghìn huyệt bao gồm cả lỗ chân lông, những huyệt này đều có thể dùng để hô hấp, trao đổi không khí. Muốn huỷ diệt bọn quỷ anh, chỉ còn cách phong bế toàn bộ các huyệt vị trên người chúng. Đáp án này chẳng khác nào bảo với Lỗ Thiên Liễu đã hết cách.
Dần dần, lũ quỷ anh đã dồn ba người Lỗ Thiên Liễu, Du Hữu Thích và Lỗ Thịnh Nghĩa đến cạnh khe nước, thậm chí không còn đủ chỗ để xoay chuyển thân mình. Nhưng lúc này nước dưới khe đã thành dòng cuồn cuộn, mặt nước đầy xoáy lớn xoáy nhỏ, nguy hiểm vô cùng. Lỗ Thiên Liễu, Du Hữu Thích giỏi bơi lội, nên thoạt nhìn đã biết nếu sa chân xuống dưới sẽ chỉ còn đường chết.Bây giờ phải làm thế nào? E rằng chỉ còn cách cầu nguyện mong cho kỳ tích xuất hiện, cầu xin thần tiên hạ phàm cứu rỗi giải cơn nguy ách.
Không có thần tiên, nhưng lại có một vị thiên sư chẳng kém gì thần tiên. Đúng vào lúc Lỗ Thiên Liễu chống đỡ đến chân tay luống cuống, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên nóc nhà bên cạnh:
-Dùng trong đuổi đục, ba mạch cắt đứt không mạch; không phân sống chết, tâm ngưng trệ hành vi chậm chạp. Trâu xanh của Lão Quân, yên tĩnh ngàn dặm; luật lệnh Thái Thượng, hãy xem ta thi hành! - Giọng nói sang sảng vừa vang lên, từ trên mái nhà thấy bột vàng, tro hương mù mịt bay xuống. Bột vàng và tro hương nhanh chóng lan rộng, động tác của lũ quỷ anh dần dần trở nên chậm chạp.
-Mau lên đây! Thứ này chỉ có thể khiến chúng chậm lại một chốc thôi! – Đó là giọng nói của Chu thiên sư. Chu thiên sư đã mất tích trong rừng đạm trúc giờ lại đột nhiên xuất hiện. Lỗ Thiên Liễu lập tức tung mình nhảy vọt lên cao, phóng thẳng Phi nhứ bạc về phía phát ra giọng nói.
Phi nhứ bạc cuốn vào bao kiếm của Chu thiên sư, chỉ thấy phía đó vận lực kéo mạnh, Lỗ Thiên Liễu lập tức bay vọt qua đầu lũ quỷ anh, đáp lên nóc nhà.
Lúc này, phía dưới đã trở nên yên tĩnh, Lỗ Thịnh Nghĩa và Du Hữu Thích vẫn bị lũ quỷ anh xúm xít giữ chặt, không thể nhúc nhích. Song Lỗ Thịnh Nghĩa vừa may lại quay mặt về phía Lỗ Thiên Liễu, thấy cô bay lên nóc nhà, liền gào lên thật lớn:
-Gỗ cụt ngọn hoa nho chùm, cành chia chạc đài sừng hươu. Quyết thì quyết luôn, rìu cưa cùng xuống! – Câu nói này tất cả người nhà họ Lỗ đều hiểu rõ, gỗ đã bị cụt ngọn có thể chạm khắc hoa nho, cành chia chạc có thể dùng để đẽo gọt bộ sừng hươu, ý nói là nên chú ý đến sự tốt xấu lợi hại trước mắt, gặp thời cơ phải quyết đoán, đưa ra lựa chọn chính xác. Ý Lỗ Thịnh Nghĩa muốn bảo Lỗ Thiên Liễu hãy mau chóng thoát thân, nếu cô thuận lợi thoát ra ngoài, rất có thể sẽ có trợ giúp đối với tình thế hiểm nghèo trước mắt.
Lỗ Thiên Liễu không đi, cũng không tìm cách xuống cứu mọi người, mà tập trung quan sát để biện nhận hai người ở bờ bên kia khe nước. Trời tối đen nên cô nhìn không rõ, nhưng ba giác nhạy bén đã giúp cô nghe thấy tiếng cọ xát của bó nan tre đeo trên người Chúc Tiết Cao, ngửi thấy hơi rượu nồng nặc và mùi dầu mỡ trên người Thuỷ Du Bạo.
Lúc này, dưới khe sâu không những nước lớn cuồn cuộn, mà tốc độ của dòng nước cũng đã vô cùng khủng khiếp. Vì vậy hai người kia chỉ có thể đứng ở trên bờ, không có cách nào vượt qua dòng nước xiết để sang trợ giúp.
-Tôi đi trước đây! – Không biết Lỗ Thiên Liễu đang nói với ai.
-Đi sẽ đi, ở tự ở, không chần chờ, tâm tương thông, mang hình bán tiên tự thoát tục, chớ tin lời mê hoặc yêu ma! - Lời của Thuỷ Du Bạo không phải ai nghe cũng hiểu, nhưng hiểu hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là có tin hay không.
Lỗ Thiên Liễu nghe xong, lập tức quay người nhảy qua nóc nhà lao mình vào trong bóng tối. Chu thiên sư bám sát theo sau Lỗ Thiên Liễu, hai cái bóng thoáng chốc đã biến mất trước tầm mắt mọi người.
Vượt qua hai dãy nóc nhà, Lỗ Thiên Liễu không dám tiếp tục di chuyển trên nóc nhà nữa. Đường trên sống nóc là con đường bí mật của đối phương, thường rất hẹp và rất khó nhận ra. Mà thông thường những con đường này đều được nối với những khảm nút bén nhạy và thần tốc gấp bội, nguy hiểm vô cùng. Thế là Lỗ Thiên Liễu theo một mảng ngói có thể khẳng định là an toàn quay trở xuống đường phố, men theo con đường cô đã tiến vào để chạy ngược trở ra.
Trở ra đáng lẽ sẽ thuận lợi hơn nhiều so với lúc tiến vào, vì nhiều khảm nút đã bị phá vỡ. Thế nhưng những mối uy hiếp to lớn hơn, đông đảo hơn đang dần dần vây kín, dần dần áp sát, mỗi một mối uy hiếp đều là một tai hoạ khủng khiếp mà Lỗ Thiên Liễu không thể trốn thoát hay chống trả.
Lúc này, trong rừng cây ở hai bên con đường đá bên ngoài thị trấn đang lúc nhúc một bầy động vật trong tư thế sẵn sàng. Bọn chúng đều mang một bộ mặt quái đản, tựa như những chiếc mặt nạ ma quỷ, hay bộ mặt vẽ màu của diễn viên hát bội, màu sắc chói chang, hình thù kỳ dị. Đàn nút thú này không phải lần đầu tiên được điều động. Trước đó, chúng đã được sắp đặt trong Cửu chuyển thiên cách, đợi đến khi bọn Lỗ Thịnh Nghĩa đi tới vòng thứ tám sẽ đồng loạt tấn công. Nhưng không ngờ mới sau ba vòng, Chúc Tiết Cao đã đưa mọi người chạy thoát. Nút thú chưa được sử dụng, bởi vậy chúng đã được tập hợp đến đây, giữ sức chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.
Trong một rãnh sâu cỏ cây rậm rạp ở phía xa hơn, một đám người bịt mặt y phục xanh chàm đang nhanh chóng di chuyển về phía thị trấn. Kỳ lạ là ở chỗ đám người này đều không có bàn tay, mà trên cổ tay trái có gắn móc câu đuôi bò cạp, cổ tay phải có gắn đao vuốt báo hai lưỡi. Bọn chúng từ nhỏ đã bị chặt đứt hai bàn tay, sau đó dùng đinh chốt chặt vũ khí vào xương bàn tay. Sau khi lớn lên, vũ khí sẽ được cố định như một bộ phận trên cơ thể. “Đôi tay” này ngoài việc giết người sẽ không thể làm được việc gì khác, vì vậy trong giang hồ gọi bọn chúng là “Thiên sinh sát” (sát thủ trời sinh). Mà đám Thiên sinh sát này chính là đội quân tiên phong do môn trưởng Chu gia điều động đến ứng cứu sào huyệt phía đông nam. Mục đích chuyến đi này của bọn họ là giết sạch toàn bộ những người bên ngoài đã đột nhập vào bên trong, đoạt lại thứ mà trưởng môn muốn có.
Trên một triền dốc rợp cỏ nối tiếp với rãnh cỏ, lại có thêm một đám người trang phục đủ loại đang di chuyển về phía thị trấn. Họ di chuyển có vẻ khó khăn, vì triền dốc ở đây rõ ràng đã được bàn tay con người sửa sang, mặt cỏ trơn trượt khác thường, dường như chuyên dùng vào một mục đích gì đó. Đám người tuy không quá đông, song có vẻ ai cũng là cao thủ, họ đang di chuyển rất nhanh và chắc chắn qua khu vực nguy hiểm. Dựa theo tốc độ và hướng di chuyển của họ, có thể thấy chỉ một lát nữa thôi sẽ phải dụng đầu với đám Thiên sinh sát.
Còn ở lối vào bên ngoài vùng núi Thiên Linh, người áo xanh đã từng hai lần đối đầu với Lỗ Nhất Khí cũng dẫn theo một đám người đông đảo tiến về phía thung lũng Ngộ Chân. Mặc dù hắn mặt ngoài tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong tâm tư đang vô cùng căng thẳng.
Lần trước tại vùng Đông Bắc, không lấy được Kim bảo, chỉ coi như là vuột mất trong gang tấc. Tiếp đó đến chuyến hải hành tìm bảo, dẫu rằng không thu hoạch được gì, nhưng cũng không đến nỗi phải thất vọng. Nhưng nơi đây tương truyền là nơi cất giấu Thuỷ bảo, và đây cũng là kết luận mà nhà họ Chu phải vắt kiệt tâm lực suốt mấy đời mới thu được, là cứ địa mà gia tộc bọn họ chắc chắn nhất và cũng đã phải trả giá nhiều nhất. Mặc dù biết bao năm nay vẫn chưa thể tìm ra dấu vết bảo bối, song toàn bộ bảo cấu coi như đã nằm trọn trong tầm kiểm soát của Chu gia. Nếu như bảo bối này lại rơi vào tay người nhà họ Lỗ, thì còn nỗi hối hận nào lớn hơn.
Sau khi nhận được thông tin có người đột nhập vào cứ địa, vốn dĩ hẵn định tập trung lực lượng tiêu diệt tất cả để trừ hậu hoạn. Nhưng sau đó suy đi tính lại, cuối cùng vẫn không thắng được ý tham của bản thân, nên quyết định mạo hiểm, lệnh cho thủ hạ nơi đây cố ý thả cho người Lỗ gia xâm nhập vào, đợi đến khi họ tìm được bảo bối mà bấy lâu gia tộc họ chưa thể lùng ra, mới ra tay cướp về. Nhưng hắn còn chưa kịp đến khu núi Thiên Linh, bên trong liền có tin tức báo ra, nói rằng cục diện đã khó bề khống chế. Những kẻ đột nhập chia làm mấy lộ, mỗi lộ đều áp dụng hành động riêng, cuối cùng cũng không biết đã lấy được bảo vật hay chưa, và ai đã lấy được bảo vật.
Trước tình huống ngoài dự tính, kẻ áo xanh đã không thể bình tĩnh được thêm nữa. Bây giờ buộc phải bắt lấy toàn bộ những kẻ xâm nhập trước khi bọn họ kịp tẩu thoát, bất cứ giá nào cũng không được để một ai lọt lưới. Đây là đối sách duy nhất đảm bảo cho bảo bối không bị vuột mất.
Đường ra trùng trùng vây bủa, trong trấn cạm bẫy giăng kín, trong khi vẫn chưa biết được bộ mặt thật của kẻ đi cùng, lại thêm những người thân yêu đang bị bủa vậy, lành dữ khó đoán, bước chân của Lỗ Thiên Liễu cứ chậm dần, chậm dần, cuối cùng dừng hẳn lại. Cô ngước mắt nhìn lên, gần là nhà cửa, xa là núi non, tất cả đều đã chìm nghỉm trong màn đêm thăm thẳm. Con đường dưới chân vẫn là con đường lúc trước đã đi vào, nhưng không biết bây giờ có còn đi được hay không, có đi qua được hay không? Còn nữa, cho dù cô có thuận lợi thoát ra đúng như quẻ bói đã gieo lúc trước, nhưng sau khi thoát ra, cô sẽ phải đi lối nào đây?
Chưa thể đi ngay được! Vẫn còn chuyện hệ trọng cần phải thực thi!
Trong màn mưa đêm mờ mịt, ánh mắt Lỗ Thiên Liễu một lần nữa lại rừng rực cháy sáng!
Chú thích
[12] Đạo gia thường dùng khoảng thời gian giãn cách giữa các lần đánh chuông để đo đếm những khoảng thời gian ngắn, một hồi chuông tương đương khoảng mười giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.