Chương 22: Ký Ức Cuối Cùng
Khánh Dy
01/05/2024
Sau khi tra tấn và bắt được Mộc Nhân, nhóm của Phụng liền đưa hắn lên một chiếc xe hơi mà họ đã chuẩn bị sẵn.
Trên đường đưa người về căn cứ thì họ đã chạy lướt qua chiếc xe của Đại Lực, khi này Mộc Nhân đã thấy nhưng chỉ biết nhìn bạn mình chạy ngang qua mình trong tuyệt vọng.
Khi này hắn cuối cùng cũng đã nhận ra rằng số phận của mình đã được định đoạt, đó là cái giá cuối cùng mà hắn phải chịu khi mà khi xưa đã hùa theo bốn tên kia làm điều ngu dốt.
Lát sau nhóm Phụng đưa hắn đến một căn nhà gỗ được họ sắp xếp sẵn, họ đem hắn xuống dười tầng hầm và nói: “Mày ngoan ngoãn ở đây sũy nghĩ về những việc mày đã làm đi, không lâu nữa đâu bọn tao sẽ cho cả đám tụi bây đoàn tụ dưới địa ngục”.
Nói xong thì Phụng liền đóng cửa hầm khóa lại rồi bỏ đi để cho Mộc Nhân nằm lẻ loi trong bóng tối của căn hầm, khi này cơ thể hắn bị trói chặt và miệng còn bị khăn nhét vào nên vừa không lên tiếng được, vừa không di chuyển được.
Hắn nằm im một chỗ mọi ký ức khi xưa của hắn hiện về, khi này hắn và Đại Lực đang ngồi bên con suối nói: “Nè Lực mày muốn sau này mày sẽ làm gì?”.
Đại Lực: “Mày hỏi tao sau này muốn làm gì à! Tao cũng không biết nữa, tao là trẻ mồ côi mà, học thì không chịu học, thông minh như thằng Thủy và cũng không có tiền như gia đình thằng Kim”.
“Tao chỉ có sức trâu này thôi nên chắc là tao sẽ làm những việc nào có thể vận dụng được nó, như là đi bốc vác cũng được”.
Mộc Nhân: “Đâu được chứ nè nếu như sau này tao có thể mở cho mình một căn tiệm nhỏ, thì mày về làm với tao nha?”.
Đại Lực: “Mày nói đó sau này mày mà quên tao là tao cho mày ăn đấm đó”.
Mộc Nhân: “Kìa sao mày giống thằng Lửa vậy hở chút là đòi đấm người ta”.
Sau đó là cả nhóm ba người còn lại đi tới nói: “Nè Nhân mày đang nói xấu gì tao đó hả?”.
Mộc Nhân: “Đâu có tao với thằng Lực đang nói chuyện thử xem ước mơ của tụi tao sau này sẽ làm gì thôi”.
Đầu Lửa: “Làm gì là làm gì chứ? Năm anh em tụi mình ở đây có làm thì làm chung không bỏ ai hết”.
Mộc Nhân: “Đâu được sau này lớn rồi mỗi người đều có con đường riêng chứ, không lẽ cứ dính vô nhau suốt đời à?”.
A Thủy: “Thằng Nhân nói đúng đó, sau nay tao muốn mở cho mình một tiệm vàng cho mẹ tao đếm vàng thoải mái luôn”.
Bạch Kim: “Trời mẹ mày cũng tham quá đó chứ ước được đếm vàng thoải mái à khôn quá chứ”.
A Thủy: “Vậy còn mày thì sao hả Kim thiếu gia, không lẽ mày tính ăn bám anh trai mày suốt đời à?”.
“Chí ít mày cũng có giấc mơ làm gì chứ!”.
Bạch Kim: “Tao à! Tao sau này sẽ mở một quán rượu để khi rãnh anh em mình có thể tập hợp lại uống rượu trò chuyện”.
Đầu Lửa: “Ê ý kiến này của mày cũng hay đó chứ, đó giờ tao cứ tưởng mày chỉ biết ăn bám anh mày thôi chứ”.
Bạch Kim: “Mặc dù cha mẹ tao để lại nhiều tiền cho tao và anh tao thiệt đó, nhưng số tiền đó vốn dĩ cũng chỉ đủ giúp cho anh tao nuôi tao đến khi tao có khả năng tự lập mà thôi”.
“Mà còn mày thì sao Đầu Lửa mày muốn làm gì hả?”.
Đầu Lửa: “Tao à! Sau này nếu có tiền tao sẽ làm đại ca thu thập thật nhiều đàn em, rồi sút cái ông già đang ăn nhờ ở đậu nhà tao đó ra ngoài đường luôn, nhìn thấy là chướng mắt rồi”.
A Thủy: “Trời điều ước gì dã mang vậy chí ít ổng cũng là cha dượng của mày mà, mày làm như thế không sợ mẹ mày buồn à?”.
Đầu Lửa: “Tao mặc kệ cùng lắm thì buồn một chút rồi thôi còn hơn là để cho thứ giả tạo như ông ta sống trong nhà của tao, trước mặt mẹ tao thì giả bộ yêu thương tao, sau lưng thì chửi tao đánh tao”.
Bạch Kim: “À nếu mà gặp tao chắc tao cũng làm thế thôi”.
Sau đó Đầu Lửa liền đem ra năm chai nước nói: “Nè tụi bây do tụi mình chưa đủ lớn để uống rượu nên nay tao dùng nước lọc để thay thế, chúc cho năm đứa tụi mình sau này lớn lên đạt được điều mình mong muốn nha”.
“Dô…dô…dô”.
Trở về với thực tại sau khi nhớ về những ký ức vui vẻ đó thì Mộc Nhân liền khóc và tự nói trong đầu của mình rằng: “Ước mơ thì dường như tất cả đã đạt được nhưng tại sao lại ra nông nổi như thế này chứ!”.
Sau khi đã giam giữ được Mộc Nhân thì Phụng liền gọi điện cho em gái mình nói: “Em gái tình hình bên em sao rồi”.
Phượng: “Dường như bọn cảnh sát hết theo dõi em rồi chị à! Chúng đã không còn nghi ngờ em là mục tiêu giết Đầu Lửa nữa”.
Phụng: “Tốt lắm vậy ta bắt đầu thực hiện kế hoạch tiếp theo thôi”.
Trên đường đưa người về căn cứ thì họ đã chạy lướt qua chiếc xe của Đại Lực, khi này Mộc Nhân đã thấy nhưng chỉ biết nhìn bạn mình chạy ngang qua mình trong tuyệt vọng.
Khi này hắn cuối cùng cũng đã nhận ra rằng số phận của mình đã được định đoạt, đó là cái giá cuối cùng mà hắn phải chịu khi mà khi xưa đã hùa theo bốn tên kia làm điều ngu dốt.
Lát sau nhóm Phụng đưa hắn đến một căn nhà gỗ được họ sắp xếp sẵn, họ đem hắn xuống dười tầng hầm và nói: “Mày ngoan ngoãn ở đây sũy nghĩ về những việc mày đã làm đi, không lâu nữa đâu bọn tao sẽ cho cả đám tụi bây đoàn tụ dưới địa ngục”.
Nói xong thì Phụng liền đóng cửa hầm khóa lại rồi bỏ đi để cho Mộc Nhân nằm lẻ loi trong bóng tối của căn hầm, khi này cơ thể hắn bị trói chặt và miệng còn bị khăn nhét vào nên vừa không lên tiếng được, vừa không di chuyển được.
Hắn nằm im một chỗ mọi ký ức khi xưa của hắn hiện về, khi này hắn và Đại Lực đang ngồi bên con suối nói: “Nè Lực mày muốn sau này mày sẽ làm gì?”.
Đại Lực: “Mày hỏi tao sau này muốn làm gì à! Tao cũng không biết nữa, tao là trẻ mồ côi mà, học thì không chịu học, thông minh như thằng Thủy và cũng không có tiền như gia đình thằng Kim”.
“Tao chỉ có sức trâu này thôi nên chắc là tao sẽ làm những việc nào có thể vận dụng được nó, như là đi bốc vác cũng được”.
Mộc Nhân: “Đâu được chứ nè nếu như sau này tao có thể mở cho mình một căn tiệm nhỏ, thì mày về làm với tao nha?”.
Đại Lực: “Mày nói đó sau này mày mà quên tao là tao cho mày ăn đấm đó”.
Mộc Nhân: “Kìa sao mày giống thằng Lửa vậy hở chút là đòi đấm người ta”.
Sau đó là cả nhóm ba người còn lại đi tới nói: “Nè Nhân mày đang nói xấu gì tao đó hả?”.
Mộc Nhân: “Đâu có tao với thằng Lực đang nói chuyện thử xem ước mơ của tụi tao sau này sẽ làm gì thôi”.
Đầu Lửa: “Làm gì là làm gì chứ? Năm anh em tụi mình ở đây có làm thì làm chung không bỏ ai hết”.
Mộc Nhân: “Đâu được sau này lớn rồi mỗi người đều có con đường riêng chứ, không lẽ cứ dính vô nhau suốt đời à?”.
A Thủy: “Thằng Nhân nói đúng đó, sau nay tao muốn mở cho mình một tiệm vàng cho mẹ tao đếm vàng thoải mái luôn”.
Bạch Kim: “Trời mẹ mày cũng tham quá đó chứ ước được đếm vàng thoải mái à khôn quá chứ”.
A Thủy: “Vậy còn mày thì sao hả Kim thiếu gia, không lẽ mày tính ăn bám anh trai mày suốt đời à?”.
“Chí ít mày cũng có giấc mơ làm gì chứ!”.
Bạch Kim: “Tao à! Tao sau này sẽ mở một quán rượu để khi rãnh anh em mình có thể tập hợp lại uống rượu trò chuyện”.
Đầu Lửa: “Ê ý kiến này của mày cũng hay đó chứ, đó giờ tao cứ tưởng mày chỉ biết ăn bám anh mày thôi chứ”.
Bạch Kim: “Mặc dù cha mẹ tao để lại nhiều tiền cho tao và anh tao thiệt đó, nhưng số tiền đó vốn dĩ cũng chỉ đủ giúp cho anh tao nuôi tao đến khi tao có khả năng tự lập mà thôi”.
“Mà còn mày thì sao Đầu Lửa mày muốn làm gì hả?”.
Đầu Lửa: “Tao à! Sau này nếu có tiền tao sẽ làm đại ca thu thập thật nhiều đàn em, rồi sút cái ông già đang ăn nhờ ở đậu nhà tao đó ra ngoài đường luôn, nhìn thấy là chướng mắt rồi”.
A Thủy: “Trời điều ước gì dã mang vậy chí ít ổng cũng là cha dượng của mày mà, mày làm như thế không sợ mẹ mày buồn à?”.
Đầu Lửa: “Tao mặc kệ cùng lắm thì buồn một chút rồi thôi còn hơn là để cho thứ giả tạo như ông ta sống trong nhà của tao, trước mặt mẹ tao thì giả bộ yêu thương tao, sau lưng thì chửi tao đánh tao”.
Bạch Kim: “À nếu mà gặp tao chắc tao cũng làm thế thôi”.
Sau đó Đầu Lửa liền đem ra năm chai nước nói: “Nè tụi bây do tụi mình chưa đủ lớn để uống rượu nên nay tao dùng nước lọc để thay thế, chúc cho năm đứa tụi mình sau này lớn lên đạt được điều mình mong muốn nha”.
“Dô…dô…dô”.
Trở về với thực tại sau khi nhớ về những ký ức vui vẻ đó thì Mộc Nhân liền khóc và tự nói trong đầu của mình rằng: “Ước mơ thì dường như tất cả đã đạt được nhưng tại sao lại ra nông nổi như thế này chứ!”.
Sau khi đã giam giữ được Mộc Nhân thì Phụng liền gọi điện cho em gái mình nói: “Em gái tình hình bên em sao rồi”.
Phượng: “Dường như bọn cảnh sát hết theo dõi em rồi chị à! Chúng đã không còn nghi ngờ em là mục tiêu giết Đầu Lửa nữa”.
Phụng: “Tốt lắm vậy ta bắt đầu thực hiện kế hoạch tiếp theo thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.