Chương 61: Quá Khứ Của Kẻ Lầm Đường
Khánh Dy
12/11/2024
Kể về quá khứ của Dũng, khi này hắn đang ở nhà chờ người em trai của mình là Lâm đi học về.
Bỗng nhiên điện thoại của hắn reo lên và có một giọng nói lạ vang lên và nói: “Cho tôi hỏi có phải người nhà của Lâm không?”.
Dũng: “Đúng vậy tôi là người nhà của Lâm đây, không biết anh là ai mà nghe điện thoại của em trai tôi vậy?”.
Sau khi nghe xong cuộc gọi thì ngay lập tức Dũng liền chạy đến chỗ của em trai mình và ở đó chính là bệnh viện.
Khi đến nơi thì hắn liền thấy một người đang nằm trên giường bệnh và được phủ kín bởi một chiếc mền.
Hắn liền đi đến lôi chiếc mền ra từ từ thì đó đúng thật là em trai của hắn, khi đó Dũng từ từ ngồi gục xuống và khóc.
Sau đó từ ngoài cửa cảnh sát đã đi vào và nói: “Khi nãy cậu ta cùng một nhóm người đã vào cướp ngân hàng, sau khi bị phát hiện chúng đã dùng súng chống trả nhưng mà kết cục đã bị chúng tôi tiêu diệt toàn bộ”.
Dũng vừa khóc vừa nói: “Không…không thể nào, nó nói với tôi là nó đi học nhóm với bạn mà tại sao lại đi cướp ngân hàng chứ, các người nói dối!”.
Cảnh sát: “Xin lỗi những gì chúng tôi nói là sự thật, chúng tôi kêu anh đến là để đưa xác của cậu ta về an táng”.
Dũng hắn liền tức giận lao đến nói: “Các người có thể bắn cảnh cáo hoặc bắt nó mà, tại sao lại bắn chết nó chứ, nó còn tương lai ở phía trước tốt hơn tôi, tại sao lại giết nó?”.
Cảnh sát: “Anh bình tĩnh lại đi vì để đảm bảo cho an toàn của người khác chúng tôi bắt buộc phải nổ súng”.
Sau khi đưa xác của em trai về nhà an táng, Dũng hắn đã lục trong tủ đồ của em trai mình thì đã thấy được một cuốn nhật ký.
Hắn mở ra và thấy trong nhật ký của em trai mình ghi rằng: “Anh hai từ nhỏ đến lớn cảm ơn anh vì đã thay mặt bố và mẹ nuôi em khôn lớn”.
“Nhưng mà khi biết được công việc mà anh làm bấy lâu nay để nuôi em khôn lớn, thì em càng cảm thấy bản thân mình thật vô dụng khi không thể làm gì để giúp đỡ bớt gánh nặng”.
“Hàng ngày anh phải đi đánh võ đài, bị người khác đánh bầm dập, nhưng về nhà cứ cố tình về trễ để né em, để che đi những vết thương đó càng làm cho em cảm thấy ray rứt”.
“Nên em quyết định sắp tới đây em cùng với một vài người bạn em mới quen được làm một phi vụ thật lớn”.
“Nếu thành công thì em đã giúp anh giảm được áp lực tiền bạc cho việc học của em, còn nếu thất bại mà để cho anh đọc được cuốn nhật ký này thì cho em xin lỗi, vì em đã phụ lòng anh nuôi dưỡng em bấy lâu nay”.
Sau khi đọc xong cuốn nhật ký của em trai mình Dũng hắn liền quỳ gục xuống đất ôm nhật ký của em trai mình la lớn lên và nói: “Thằng em trai ngốc anh đâu cần em phải báo đáp hay giúp đỡ anh đâu, chỉ cần em học hành đàng hoàng là được rồi tại sao lại ngốc đến như vậy chứ!”.
Trở về hiện tại sau khi hắn bị Trực bắt và nói: “Những thứ nãy giờ tao kể chính là nguyên nhân mà vì sao tao lại ghét lũ cảnh sát chúng mày đến như vậy!”.
“Thằng cảnh sát nổ súng bắn chết em của tao, cũng chính là tao đã giết nó, trong cuộc chiến giữa các băng nhóm xã hội đen tấn công vào trụ sở cảnh sát vào ba năm trước luôn đó”.
Trực khi này liền tức giận nắm cổ áo Dũng lên và nói: “Tại sao mày lại phải làm vậy hả, cậu ta chỉ là làm theo công việc và sứ mệnh công lý của cậu ta thôi tại sao mày lại phải trả thù giết cậu ta”.
“Em trai mày bị bắn chết là do nó làm việc xấu gây hại người khác nên bắt buộc phải chết, vậy mà đến giờ này mày vẫn còn muốn bao che cho tội lỗi của nó à?”.
Dũng: “Nhảm nhí nó chỉ là một thằng nhóc sinh viên và bị người khác dụ dỗ mà thôi, nó không có lỗi gì cả!”.
Trực: “Nếu nó không có lỗi thì mày, chính mày là người có lỗi, vì mày không dạy dỗ nó cho đàng hoàng nên mới xảy ra cái cớ sự như bây giờ”.
Sau đó một tiếng còi xe cảnh sát vang lên thì Trực liền nhận ra mình cần phải rời khỏi nơi này và nói: “Người của tao đã đến rồi, tao nghĩ phần đời còn lại của mày trong tù hãy cố gắng suy nghĩ xem, thật sự những gì mày làm là đúng hay sai”.
Bỗng nhiên điện thoại của hắn reo lên và có một giọng nói lạ vang lên và nói: “Cho tôi hỏi có phải người nhà của Lâm không?”.
Dũng: “Đúng vậy tôi là người nhà của Lâm đây, không biết anh là ai mà nghe điện thoại của em trai tôi vậy?”.
Sau khi nghe xong cuộc gọi thì ngay lập tức Dũng liền chạy đến chỗ của em trai mình và ở đó chính là bệnh viện.
Khi đến nơi thì hắn liền thấy một người đang nằm trên giường bệnh và được phủ kín bởi một chiếc mền.
Hắn liền đi đến lôi chiếc mền ra từ từ thì đó đúng thật là em trai của hắn, khi đó Dũng từ từ ngồi gục xuống và khóc.
Sau đó từ ngoài cửa cảnh sát đã đi vào và nói: “Khi nãy cậu ta cùng một nhóm người đã vào cướp ngân hàng, sau khi bị phát hiện chúng đã dùng súng chống trả nhưng mà kết cục đã bị chúng tôi tiêu diệt toàn bộ”.
Dũng vừa khóc vừa nói: “Không…không thể nào, nó nói với tôi là nó đi học nhóm với bạn mà tại sao lại đi cướp ngân hàng chứ, các người nói dối!”.
Cảnh sát: “Xin lỗi những gì chúng tôi nói là sự thật, chúng tôi kêu anh đến là để đưa xác của cậu ta về an táng”.
Dũng hắn liền tức giận lao đến nói: “Các người có thể bắn cảnh cáo hoặc bắt nó mà, tại sao lại bắn chết nó chứ, nó còn tương lai ở phía trước tốt hơn tôi, tại sao lại giết nó?”.
Cảnh sát: “Anh bình tĩnh lại đi vì để đảm bảo cho an toàn của người khác chúng tôi bắt buộc phải nổ súng”.
Sau khi đưa xác của em trai về nhà an táng, Dũng hắn đã lục trong tủ đồ của em trai mình thì đã thấy được một cuốn nhật ký.
Hắn mở ra và thấy trong nhật ký của em trai mình ghi rằng: “Anh hai từ nhỏ đến lớn cảm ơn anh vì đã thay mặt bố và mẹ nuôi em khôn lớn”.
“Nhưng mà khi biết được công việc mà anh làm bấy lâu nay để nuôi em khôn lớn, thì em càng cảm thấy bản thân mình thật vô dụng khi không thể làm gì để giúp đỡ bớt gánh nặng”.
“Hàng ngày anh phải đi đánh võ đài, bị người khác đánh bầm dập, nhưng về nhà cứ cố tình về trễ để né em, để che đi những vết thương đó càng làm cho em cảm thấy ray rứt”.
“Nên em quyết định sắp tới đây em cùng với một vài người bạn em mới quen được làm một phi vụ thật lớn”.
“Nếu thành công thì em đã giúp anh giảm được áp lực tiền bạc cho việc học của em, còn nếu thất bại mà để cho anh đọc được cuốn nhật ký này thì cho em xin lỗi, vì em đã phụ lòng anh nuôi dưỡng em bấy lâu nay”.
Sau khi đọc xong cuốn nhật ký của em trai mình Dũng hắn liền quỳ gục xuống đất ôm nhật ký của em trai mình la lớn lên và nói: “Thằng em trai ngốc anh đâu cần em phải báo đáp hay giúp đỡ anh đâu, chỉ cần em học hành đàng hoàng là được rồi tại sao lại ngốc đến như vậy chứ!”.
Trở về hiện tại sau khi hắn bị Trực bắt và nói: “Những thứ nãy giờ tao kể chính là nguyên nhân mà vì sao tao lại ghét lũ cảnh sát chúng mày đến như vậy!”.
“Thằng cảnh sát nổ súng bắn chết em của tao, cũng chính là tao đã giết nó, trong cuộc chiến giữa các băng nhóm xã hội đen tấn công vào trụ sở cảnh sát vào ba năm trước luôn đó”.
Trực khi này liền tức giận nắm cổ áo Dũng lên và nói: “Tại sao mày lại phải làm vậy hả, cậu ta chỉ là làm theo công việc và sứ mệnh công lý của cậu ta thôi tại sao mày lại phải trả thù giết cậu ta”.
“Em trai mày bị bắn chết là do nó làm việc xấu gây hại người khác nên bắt buộc phải chết, vậy mà đến giờ này mày vẫn còn muốn bao che cho tội lỗi của nó à?”.
Dũng: “Nhảm nhí nó chỉ là một thằng nhóc sinh viên và bị người khác dụ dỗ mà thôi, nó không có lỗi gì cả!”.
Trực: “Nếu nó không có lỗi thì mày, chính mày là người có lỗi, vì mày không dạy dỗ nó cho đàng hoàng nên mới xảy ra cái cớ sự như bây giờ”.
Sau đó một tiếng còi xe cảnh sát vang lên thì Trực liền nhận ra mình cần phải rời khỏi nơi này và nói: “Người của tao đã đến rồi, tao nghĩ phần đời còn lại của mày trong tù hãy cố gắng suy nghĩ xem, thật sự những gì mày làm là đúng hay sai”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.