Chương 34: Viên Đạn Chết Chóc
Khánh Dy
18/05/2024
Cảnh sát Kim nhanh chóng hét lên nói: “Nhật hôm nay tôi cần anh hỗ trợ tôi chặn hết chúng lại, nhất định không để chúng thoát được”.
Khi này Nhật nhanh chóng móc trong túi mình ba viên đạn được anh tự mình chế tạo nói: “Nguyệt với ba viên đạn này hôm nay anh sẽ bắt em về”.
Nguyệt thấy vậy nhanh chóng hét lên: “ Chạy mau đi nếu không tiêu cả lũ đó”.
Khi đó cả nhóm bốn người của Nguyệt nhanh chóng bỏ chạy thì Nhật cùng lúc đó bắn một viên đạn về phía họ đang chạy.
Nhưng nhanh chóng Nguyệt đã lấy trong túi của mình ba chiếc kim và phóng lên trên trời ngăn chặn viên đạn đầu tiên bay đến.
Sau đó đột nhiên một viên đạn khác bay đến chỗ của Phụng và trúng vào mặt của cô khiến cô té xuống đất.
Long thấy vợ mình bị té liền chạy đến đỡ cô lên rồi nói: “Em à em không sao chứ?”.
Phụng: “Không biết tại sao em cảm thấy rất buồn ngủ”.
Nhật: “Đúng vậy một lát sau cô sẽ gục ngã thôi, tôi đã dùng một ít bột thuốc ngủ rồi đỗ nước vào và cuộn tròn nó lại biến nó thành dạng viên để có thể bắn nó đi”.
“Chỉ cần bị bắn trúng vào mặt sau đó hít vào một ít bột ngủ thôi thì lát sau cô sẽ bị gục thôi”.
Khi thấy chị mình có dấu hiệu bất ổn Phượng cũng chạy đến cùng Long đỡ Phụng đứng dậy và chạy tiếp.
Thấy nhóm Nguyệt sắp chạy đi thì cảnh sát Kim liền chạy đến khẩu súng của mình bị rớt dưới đất, rồi đá nó qua chổ của A Thủy nói: “Nè cậu dùng khẩu súng nhắm đến chỗ của chúng bắn đi, tay tôi đang bị thương không cầm súng được”.
A Thủy: “Nhưng em không biết dùng súng lỡ em giết người thì sao!”.
Cảnh sát Kim: “Bộ lần đầu cậu giết người à! Cậu không bắn để chúng chạy thì chết cả lũ đó”.
Khi này A Thủy liền lấy cây súng lên chĩa thẳng về phía của nhóm Nguyệt và bắn loạn xạ về phía họ: “Pằng…pằng…pằng”.
Nhưng khi bắn hết đạn thì dường như đều không trúng viên nào, lúc này Nhật thấy vậy cũng nhanh chóng dùng viên đạn cuối cùng bắn về phía đó nhưng vì khoảng cách quá xa nên cuối cùng phải để họ bỏ chạy thêm một lần nữa.
Sau khi thoát khỏi sự tấn công của nhóm Nhật thì nhóm của Nguyệt cũng lên xe chạy thoát thành công.
Lúc này đang trên xe chạy về nhà, Nguyệt dùng nước cho Phụng rửa mặt để rửa đi đống bột bị bắn vào mặt.
Phượng khi này bỗng nhiên gương mặt của cô bỗng tái mét và trắng bệt, Phụng thấy em gái mình có điều bất thường nói: “Em gái à sao mặt em trắng vậy dường như là không khỏe thì phải?”.
Khi này Phụng nhìn ra đằng sau lưng của em gái thì thấy toàn máu và la lên: “Máu là máu em à sao lưng em toàn máu không vậy?”.
Nguyệt: “Có lẽ là do những phát đạn ban nãy do tên A Thủy đó bắn cũng không chừng đó”.
Phụng: “Khốn kiếp ta đã thoát được rồi tại sao chứ! Em à ráng lên chị và anh rể sẽ đưa em tới bệnh viện nhất định bác sĩ sẽ cứu được em mà”.
Phượng liền nói chuyện với giọng yếu ớt: “Chị hai à không kịp nữa đâu sau khi em đi rồi chị và anh hai hãy quên đi ân oán, hai người hãy rời khỏi nơi này và sống một cuộc đời khác đi được không?”.
“Em và bọn nhóc ở dưới không muốn hai anh chị vì bọn em mà giết người nữa đâu”.
Sau khi nói dứt câu Phượng liền nhắm mắt và ra đi, Phụng thấy thế liền khóc lóc la lên nói: “Nguyệt à anh giúp tôi với cứu cứu nó đi, hồi đó anh có thể cứu được chồng tôi mà, chắc chắn là lần này anh có cách cứu em tôi mà phải không?”.
Nguyệt lắc đầu nói: “Tôi xin lỗi viên đạn đã bay thẳng vào tim của cô ấy nên dù là sư phụ của tôi cũng không thể nào cứu được đâu!”.
Về phía nhóm của Nhật khi này anh đi đến chỗ của hai người kia nói: “Hai người ổn chứ?”.
Cảnh sát Kim: “Cũng may là cậu xuất hiện kịp thời không là tôi đã bị thiêu thành tro rồi”.
Nhật: “ Chà sao nay tôi thấy anh lạ vậy không chửi tôi là không làm được việc để họ bỏ trốn nữa à?”.
Cảnh sát Kim: “Nay cậu cũng biết khịa tôi nữa à! Mà cậu cũng vừa mới cứu tôi một mạng sao mà tôi dám chửi cậu chứ!”.
“Mà tôi phải công nhận rằng mấy người luyện thuật ngũ hành gì đó như cậu quả nhiên nguy hiểm thật”.
“Cỡ cảnh sát như tôi mà khinh suất thì đúng là có thể mất mạng bất cứ lúc nào”.
Nhật: “Thật ra ngay từ lúc ban đầu thuật ngũ hành do sư phụ dạy chúng tôi, không phải là dùng để hại người mà chỉ là dùng để tự vệ mà thôi”.
“Và mỗi lần chúng tôi dùng chúng đều phải chuẩn bị đầy đủ dụng cụ đem theo bên mình, nếu như mà sau khi dùng hết mà không tự vệ được thì chỉ có nước là chịu trận mà thôi”.
“Vì vậy cho nên chúng tôi khi dùng cần phải cân nhắc rất kỹ khi sử dụng chúng và một khi sử dụng thì phải có kết quả thật xứng đáng”.
“Giống như em trai tôi vậy khi dùng hết hàng nóng mà không làm được gì, thì chỉ còn cách bỏ chạy thôi”.
Khi này Nhật nhanh chóng móc trong túi mình ba viên đạn được anh tự mình chế tạo nói: “Nguyệt với ba viên đạn này hôm nay anh sẽ bắt em về”.
Nguyệt thấy vậy nhanh chóng hét lên: “ Chạy mau đi nếu không tiêu cả lũ đó”.
Khi đó cả nhóm bốn người của Nguyệt nhanh chóng bỏ chạy thì Nhật cùng lúc đó bắn một viên đạn về phía họ đang chạy.
Nhưng nhanh chóng Nguyệt đã lấy trong túi của mình ba chiếc kim và phóng lên trên trời ngăn chặn viên đạn đầu tiên bay đến.
Sau đó đột nhiên một viên đạn khác bay đến chỗ của Phụng và trúng vào mặt của cô khiến cô té xuống đất.
Long thấy vợ mình bị té liền chạy đến đỡ cô lên rồi nói: “Em à em không sao chứ?”.
Phụng: “Không biết tại sao em cảm thấy rất buồn ngủ”.
Nhật: “Đúng vậy một lát sau cô sẽ gục ngã thôi, tôi đã dùng một ít bột thuốc ngủ rồi đỗ nước vào và cuộn tròn nó lại biến nó thành dạng viên để có thể bắn nó đi”.
“Chỉ cần bị bắn trúng vào mặt sau đó hít vào một ít bột ngủ thôi thì lát sau cô sẽ bị gục thôi”.
Khi thấy chị mình có dấu hiệu bất ổn Phượng cũng chạy đến cùng Long đỡ Phụng đứng dậy và chạy tiếp.
Thấy nhóm Nguyệt sắp chạy đi thì cảnh sát Kim liền chạy đến khẩu súng của mình bị rớt dưới đất, rồi đá nó qua chổ của A Thủy nói: “Nè cậu dùng khẩu súng nhắm đến chỗ của chúng bắn đi, tay tôi đang bị thương không cầm súng được”.
A Thủy: “Nhưng em không biết dùng súng lỡ em giết người thì sao!”.
Cảnh sát Kim: “Bộ lần đầu cậu giết người à! Cậu không bắn để chúng chạy thì chết cả lũ đó”.
Khi này A Thủy liền lấy cây súng lên chĩa thẳng về phía của nhóm Nguyệt và bắn loạn xạ về phía họ: “Pằng…pằng…pằng”.
Nhưng khi bắn hết đạn thì dường như đều không trúng viên nào, lúc này Nhật thấy vậy cũng nhanh chóng dùng viên đạn cuối cùng bắn về phía đó nhưng vì khoảng cách quá xa nên cuối cùng phải để họ bỏ chạy thêm một lần nữa.
Sau khi thoát khỏi sự tấn công của nhóm Nhật thì nhóm của Nguyệt cũng lên xe chạy thoát thành công.
Lúc này đang trên xe chạy về nhà, Nguyệt dùng nước cho Phụng rửa mặt để rửa đi đống bột bị bắn vào mặt.
Phượng khi này bỗng nhiên gương mặt của cô bỗng tái mét và trắng bệt, Phụng thấy em gái mình có điều bất thường nói: “Em gái à sao mặt em trắng vậy dường như là không khỏe thì phải?”.
Khi này Phụng nhìn ra đằng sau lưng của em gái thì thấy toàn máu và la lên: “Máu là máu em à sao lưng em toàn máu không vậy?”.
Nguyệt: “Có lẽ là do những phát đạn ban nãy do tên A Thủy đó bắn cũng không chừng đó”.
Phụng: “Khốn kiếp ta đã thoát được rồi tại sao chứ! Em à ráng lên chị và anh rể sẽ đưa em tới bệnh viện nhất định bác sĩ sẽ cứu được em mà”.
Phượng liền nói chuyện với giọng yếu ớt: “Chị hai à không kịp nữa đâu sau khi em đi rồi chị và anh hai hãy quên đi ân oán, hai người hãy rời khỏi nơi này và sống một cuộc đời khác đi được không?”.
“Em và bọn nhóc ở dưới không muốn hai anh chị vì bọn em mà giết người nữa đâu”.
Sau khi nói dứt câu Phượng liền nhắm mắt và ra đi, Phụng thấy thế liền khóc lóc la lên nói: “Nguyệt à anh giúp tôi với cứu cứu nó đi, hồi đó anh có thể cứu được chồng tôi mà, chắc chắn là lần này anh có cách cứu em tôi mà phải không?”.
Nguyệt lắc đầu nói: “Tôi xin lỗi viên đạn đã bay thẳng vào tim của cô ấy nên dù là sư phụ của tôi cũng không thể nào cứu được đâu!”.
Về phía nhóm của Nhật khi này anh đi đến chỗ của hai người kia nói: “Hai người ổn chứ?”.
Cảnh sát Kim: “Cũng may là cậu xuất hiện kịp thời không là tôi đã bị thiêu thành tro rồi”.
Nhật: “ Chà sao nay tôi thấy anh lạ vậy không chửi tôi là không làm được việc để họ bỏ trốn nữa à?”.
Cảnh sát Kim: “Nay cậu cũng biết khịa tôi nữa à! Mà cậu cũng vừa mới cứu tôi một mạng sao mà tôi dám chửi cậu chứ!”.
“Mà tôi phải công nhận rằng mấy người luyện thuật ngũ hành gì đó như cậu quả nhiên nguy hiểm thật”.
“Cỡ cảnh sát như tôi mà khinh suất thì đúng là có thể mất mạng bất cứ lúc nào”.
Nhật: “Thật ra ngay từ lúc ban đầu thuật ngũ hành do sư phụ dạy chúng tôi, không phải là dùng để hại người mà chỉ là dùng để tự vệ mà thôi”.
“Và mỗi lần chúng tôi dùng chúng đều phải chuẩn bị đầy đủ dụng cụ đem theo bên mình, nếu như mà sau khi dùng hết mà không tự vệ được thì chỉ có nước là chịu trận mà thôi”.
“Vì vậy cho nên chúng tôi khi dùng cần phải cân nhắc rất kỹ khi sử dụng chúng và một khi sử dụng thì phải có kết quả thật xứng đáng”.
“Giống như em trai tôi vậy khi dùng hết hàng nóng mà không làm được gì, thì chỉ còn cách bỏ chạy thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.