Chương 51: Bất trung bất hiếu không thể dung thứ?
Vô Hiệu
30/11/2024
Người ta nói trần sao âm vậy quá thực không sai. Khi rời khỏi cánh rừng hoa bỉ ngạn đỏ như máu và đặt chân lên trên mặt đường lót đá ẩm ướt và lạnh lẽo, Tần Trương cảm thấy vô cùng choáng ngợp với cảnh tượng trước mắt. Nơi đây cũng có phố phường đường xá, cũng có những mái nhà cao thấp lụp xụp đen hun hút được xây bằng những viên đá được đẽo gọt thủ công. Cứ cách một đoạn đường đi thì sẽ có một cột đá treo vài ba chiếc đèn lồng bằng giấy trắng với ánh lửa xanh nhàn nhạt trông vô cùng u ám ma mị. Càng đáng ngạc nhiên hơn là ở đây cũng có những sạp hàng, những quầy bán buôn với những món đồ vô cùng kì lạ bắt mắt.
- Không ngờ ở nơi đây lại còn có những linh hồn sinh sống quây quần giống như con người vậy - Bạch cốt tân nương lên tiếng.
Vừa nói người thiếu nữ vừa trầm ngâm nhìn dòng người thưa thớt đi lại trên con phố. Dù họ chỉ là những hồn ma những bóng hình mờ ảo nhưng những hình ảnh ấy lại khiến cô chạnh lòng nhớ về những kí ức tuổi thơ. Cô còn nhớ khi xưa lúc cô còn là một đứa trẻ cô rất thích được cùng mẹ cùng cha nắm tay nhau đi trên con phố nhỏ nhộn nhịp tấp nập kẻ ngược kẻ xuôi. Nhất là vào những ngày lễ hội như Trung Thu hay tết nguyên tiêu...thì khắp các con đường còn được trang hoàng hơn với đủ các loại đèn lồng xanh đỏ, với những cánh diều giấy xinh xinh treo lửng lơ trên các quầy hàng ngõ phố. Lúc ấy cô thường hay bắt cha cõng trên vai và rướn người vươn tay thật cao thật cao để chạm vào được những chiếc đèn lồng rực rỡ ấy. Khoảnh khắc ấy mới hạnh phúc mới vui vẻ làm sao! Vậy mà giờ đây...
- Đó là điều đương nhiên rồi. Những người linh hồn sau khi mất mà được sống ở dưới âm phủ thì chứng tỏ họ là người có âm thọ vô cùng cao. Tương truyền rằng linh hồn sau khi uống canh mạnh bà và qua cầu Nại Hà thì sẽ dựa vào công đức mà người đó tích trữ được khi còn sống mà quy đổi sang thời gian linh hồn đó được phép ở lại đây. Trong thời gian sống trên mảnh đấy Hoàng Tuyền này tất cả các linh hồn sẽ được dạy dỗ rèn luyện cách ăn ở cách sống và một số khả năng đặc biệt của con người. Nếu ai càng ở lâu, càng học được nhiều thì khi đầu thai sẽ có vận khí càng tốt càng được ưa tiên nhiều hơn.
Lời giải thích của Ngũ Ca vang lên đã khiến Bạch cốt tân nương nhanh chóng trở về với hiện thực nghiệt ngã. Nhìn dòng người đang từ từ chầm chậm di chuyển ngay trước mắt không hiểu sao lòng cô lại dâng lên một nỗi nghẹn ngào khó tả. Nhưng rồi cô nghĩ về những chuyện mình đã trải qua, nghĩ về lí do khiến mình ra nông nỗi này và lửa hận trong lòng cô cũng bắt đầu trỗi dậy và bùng cháy. Giờ không có thời gian để nghĩ ngợi linh tinh nữa. Tung tích của kẻ thù đang chờ cô ở phía trước cô không thể ra đi tay trắng được.
- Chúng ta đi thôi kẻo muộn!
Sau nửa canh giờ lần mò khắp các cung đường và dò hỏi thì nhóm người Tần Trương đã đặt chân tới trước cửa dẫn vào Quỷ môn quan, nơi mà tưởng chỉ có ở trong truyền thuyết. Đứng từ xa quan sát có thể thấy đây là một tòa thành được xây theo phong cách cổ kính với bốn góc mái vút cong cùng với những viên ngói được xếp chồng lên nhau. Hai bên cảnh cổng được sơn màu đen tuyền tựa như sự huyền ảo bao la của trời đêm bất tận kết hợp với những cây cổ thụ lớn, cánh lá lòa xoa bao phủ lấy một góc tường, và tiếng chim lợn chim quạ kêu inh ỏi khiến cho bầu không khí càng trở nên u ám biết bao. Không chỉ có vậy, đứng dọc hai bên cổng là 16 tên quỷ canh cao to lực lưỡng, ai nấy cũng mặt mày dữ tợn hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Và ở bên góc trái trước cánh cổng gỗ dày đen khịt thì có một tên lính quỷ ăn mặt có vẻ thịch soạn hơn với cây roi dài cả mét trên tay, chốc chốc hắn lại quất xuống đất một cái "vút" kèm theo đó là những lời thúc giục phàn nàn:
- Người tiếp theo đâu? Có lên không? Nhanh đặt tay vào! Ngươi sợ cái gì? Từng Sống thế nào giờ không dám nhận nữa hả? Hai ngươi lôi tên này vào....
Rồi người kia bị hai tên lính canh cưỡng ép đặt tay lên vật làm bằng đá giống như la bàn lớn đặt trên chiếc bàn phía trước. Khi tay người kia vừa tiếp xúc với mặt đá lạnh ngắt thì tảng đá ấy sáng rực lên và chiếc kim gắn bên trên cũng bắt đầu chuyển động dữ dội. Chẳng mấy chống bên trên tảng đá đã hiện lên dòng chữ màu đỏ cam rực rỡ
- Bất trung bất hiếu không thể dung thứ!
- Không ngờ ở nơi đây lại còn có những linh hồn sinh sống quây quần giống như con người vậy - Bạch cốt tân nương lên tiếng.
Vừa nói người thiếu nữ vừa trầm ngâm nhìn dòng người thưa thớt đi lại trên con phố. Dù họ chỉ là những hồn ma những bóng hình mờ ảo nhưng những hình ảnh ấy lại khiến cô chạnh lòng nhớ về những kí ức tuổi thơ. Cô còn nhớ khi xưa lúc cô còn là một đứa trẻ cô rất thích được cùng mẹ cùng cha nắm tay nhau đi trên con phố nhỏ nhộn nhịp tấp nập kẻ ngược kẻ xuôi. Nhất là vào những ngày lễ hội như Trung Thu hay tết nguyên tiêu...thì khắp các con đường còn được trang hoàng hơn với đủ các loại đèn lồng xanh đỏ, với những cánh diều giấy xinh xinh treo lửng lơ trên các quầy hàng ngõ phố. Lúc ấy cô thường hay bắt cha cõng trên vai và rướn người vươn tay thật cao thật cao để chạm vào được những chiếc đèn lồng rực rỡ ấy. Khoảnh khắc ấy mới hạnh phúc mới vui vẻ làm sao! Vậy mà giờ đây...
- Đó là điều đương nhiên rồi. Những người linh hồn sau khi mất mà được sống ở dưới âm phủ thì chứng tỏ họ là người có âm thọ vô cùng cao. Tương truyền rằng linh hồn sau khi uống canh mạnh bà và qua cầu Nại Hà thì sẽ dựa vào công đức mà người đó tích trữ được khi còn sống mà quy đổi sang thời gian linh hồn đó được phép ở lại đây. Trong thời gian sống trên mảnh đấy Hoàng Tuyền này tất cả các linh hồn sẽ được dạy dỗ rèn luyện cách ăn ở cách sống và một số khả năng đặc biệt của con người. Nếu ai càng ở lâu, càng học được nhiều thì khi đầu thai sẽ có vận khí càng tốt càng được ưa tiên nhiều hơn.
Lời giải thích của Ngũ Ca vang lên đã khiến Bạch cốt tân nương nhanh chóng trở về với hiện thực nghiệt ngã. Nhìn dòng người đang từ từ chầm chậm di chuyển ngay trước mắt không hiểu sao lòng cô lại dâng lên một nỗi nghẹn ngào khó tả. Nhưng rồi cô nghĩ về những chuyện mình đã trải qua, nghĩ về lí do khiến mình ra nông nỗi này và lửa hận trong lòng cô cũng bắt đầu trỗi dậy và bùng cháy. Giờ không có thời gian để nghĩ ngợi linh tinh nữa. Tung tích của kẻ thù đang chờ cô ở phía trước cô không thể ra đi tay trắng được.
- Chúng ta đi thôi kẻo muộn!
Sau nửa canh giờ lần mò khắp các cung đường và dò hỏi thì nhóm người Tần Trương đã đặt chân tới trước cửa dẫn vào Quỷ môn quan, nơi mà tưởng chỉ có ở trong truyền thuyết. Đứng từ xa quan sát có thể thấy đây là một tòa thành được xây theo phong cách cổ kính với bốn góc mái vút cong cùng với những viên ngói được xếp chồng lên nhau. Hai bên cảnh cổng được sơn màu đen tuyền tựa như sự huyền ảo bao la của trời đêm bất tận kết hợp với những cây cổ thụ lớn, cánh lá lòa xoa bao phủ lấy một góc tường, và tiếng chim lợn chim quạ kêu inh ỏi khiến cho bầu không khí càng trở nên u ám biết bao. Không chỉ có vậy, đứng dọc hai bên cổng là 16 tên quỷ canh cao to lực lưỡng, ai nấy cũng mặt mày dữ tợn hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Và ở bên góc trái trước cánh cổng gỗ dày đen khịt thì có một tên lính quỷ ăn mặt có vẻ thịch soạn hơn với cây roi dài cả mét trên tay, chốc chốc hắn lại quất xuống đất một cái "vút" kèm theo đó là những lời thúc giục phàn nàn:
- Người tiếp theo đâu? Có lên không? Nhanh đặt tay vào! Ngươi sợ cái gì? Từng Sống thế nào giờ không dám nhận nữa hả? Hai ngươi lôi tên này vào....
Rồi người kia bị hai tên lính canh cưỡng ép đặt tay lên vật làm bằng đá giống như la bàn lớn đặt trên chiếc bàn phía trước. Khi tay người kia vừa tiếp xúc với mặt đá lạnh ngắt thì tảng đá ấy sáng rực lên và chiếc kim gắn bên trên cũng bắt đầu chuyển động dữ dội. Chẳng mấy chống bên trên tảng đá đã hiện lên dòng chữ màu đỏ cam rực rỡ
- Bất trung bất hiếu không thể dung thứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.