Chương 14:
Thẩm Nghiên Hy
02/03/2024
Do tầm nhìn bị hạn chế, Linh Đan đành dựa vào trí nhớ di chuyển từng chút một về phía cầu thang. Đột nhiên vào lúc này cánh cửa phòng bên cạnh lối cầu thang bất ngờ mở ra, bà lão rất nhanh đã xuất hiện với ngọn nến đang cháy trên tay.
“Ban nãy cháu nghe thấy trên tầng có âm thanh gì đó!”
Linh Đan gấp gáp đi về nơi có ánh sáng, xong không quên kể chuyện tiếng động kỳ lạ vừa rồi cho bà lão nghe.
“Có lẽ là âm thanh của cành cây khô khi va phải cửa sổ!”
“Những rõ ràng âm thanh vừa rồi cháu nghe được….”
“Tôi nghĩ cô nên về phòng nghỉ ngơi!”
Không đợi cô nói hết câu, đối phương nhanh chóng lên tiếng cắt ngang.
Sau khi đưa cô cây nến đang cháy dở, bà lão liền trực tiếp đóng cửa sầm cửa lại. Linh Đan đối với thái độ của bà lão vô cùng bất mãn. Bà ta cố tình không muốn biết? Hay bản thân biết nhưng vẫn muốn che dấu?
Đêm đó, Linh Đan đã mơ thấy một giấc mơ vô cùng kỳ lạ. Lần này không phải là những cơn ác mộng lặp đi lặp lại vô số lần giống như trước đây, thay vào đó cô thấy bản thân đang đứng ở trong một căn phòng, nhìn cách bày trí khá giống với căn phòng mà cô đang ở, có điều đồ đặc nhìn có vẻ xa hoa hơn vài phần.
Phía trước bất ngờ xuất hiện một cô gái, nhìn cách ăn mặc có thể suy đoán là mốt từ những năm cuối thế kỷ mười chín. Cô ta ngồi trước bàn trang điểm nhàn nhã chải tóc, dường như không hề biết đến sự tồn tại của cô.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Linh Đan bỗng cảm thấy người này trông vô cùng quen mắt, để xác nhận rõ hơn, cô lấy hết can đảm dự định đi đến chỗ cô gái.
Tuy nhiên vào lúc này cửa phòng bất ngờ mở ra, một đám người bao gồm cả nam lẫn nữ hùng hổ xông vào. Cô gái kia ban đầu còn khá kinh ngạc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi ý thức được tình hình thì bản thân sớm đã bị đám người kia khống chế, người giữ tay, kẻ giữ chân, hành động này rõ ràng là không muốn để cô ta có cơ hội phản kháng.
Linh Đan đứng một bên tận mắt trông thấy toàn bộ sự việc đang diễn ra, đúng lúc này bên ngoài cửa bất ngờ xuất hiện người phụ nữ trung niên, người này trang điểm cầu kỳ nhằm che đi dấu hiệu của tuổi tác trên gương mặt, dáng lưng thẳng tắp, bước đi chậm rãi, cả thân toát ra dáng vẻ sang trọng, khí thế bức người khó ai sánh kịp.
Người phụ nữ vừa đi vào lạnh lùng liếc nhìn cô gái bị đám người giữ chặt quỳ dưới chân một cách hèn mọn.
Kế đó là một chuỗi hình ảnh đáng sợ khiến Linh Đan ở một bên vô cùng bàng hoàng. Chỉ thấy người phụ nữ trung niên nhận lấy con dao sắc từ tay người làm, giây tiếp theo bà ta dứt khoát xuống tay lột đi lớp da mặt của cô gái, mặc cho đối phương gào khóc, bộ dạng quằn quại đau đớn không từ nào kể xiết, tiếng la hét như sợi dây thép trực tiếp xuyên qua tai khiến Linh Đan cảm nhận rõ nỗi thống khổ mà đối phương đang phải chịu đựng.
Dù vậy người phụ nữ kia sắc mặt vẫn không thay đổi, trái lại biểu cảm vô cùng hưởng thụ. Nếu không phải giữ hai người có mối thù truyền kiếp thì cô căn bản không thể nghĩ ra lý do vì sao người phụ nữ này lại ra tay độc ác như vậy?
Sau khi cắt sạch đi lớp da mặt của cô gái, người phụ nữ gương mặt dính đầy máu tươi, chợt nở nụ quỷ dị tay nâng tấm da mặt lên nhìn ngắm như thể đang tận hưởng chiến lợi phẩm.
“Chẳng phải mày luôn tự hào với gương mặt này hay sao?”
Người phụ nữ nhếch môi cười lạnh, ngữ điệu trào phúng nhắm vào cô gái, kế đó thẳng tay ném lớp da mặt xuống đất rồi nhanh chóng bỏ đi, đám người kia thấy sự việc đã xong liền thả cô gái ra, cơ thể mảnh khảnh không còn sức lực trực tiếp đổ rạp trên mặt đất lạnh lẽo.
Đợi đám người kia đi bớt, lúc này toàn bộ căn phòng đã tràn ngập trong mùi máu tanh nồng, cô gái đáng thương nằm trơ trọi trên vũng máu loang lổ chẳng một ai đoái hoài đến.
Có lẽ cô ta đã chết.
Linh Đan căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt xoa dịu đi chiếc cổ khô khốc, từ từ tiến về phía chỗ cô gái, đột nhiên cô bị đối phương bất ngờ nắm lấy cổ chân xong người đáng lẽ đã chết vậy mà lại ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt đầy căm phẫn.
Linh Đan bị gương mặt bê bết máu dọa tỉnh dậy giữa đêm khuya. Ánh mắt chứa đựng nỗi sợ hãi nhìn chăm chăm lên trần nhà, lồng ngực đập phập phồng theo mỗi một nhịp thở gấp, toàn thân đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm một mảng lưng.
Sau khi tự trấn an bản thân tất cả chỉ là mơ, Linh Đan mệt mỏi trở mình, cố gắng gạt bỏ những hình ảnh đáng sợ ban nãy ra khỏi đầu và miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Chưa được bao lâu, phía sau bỗng chuyền tới âm thanh cót két, tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng do cô vừa trải qua một giấc mơ đáng sợ vì vậy bản thân khá nhạy cảm với những âm thanh lạ, Linh Đan trực tiếp ngồi bật dậy quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy cửa tủ quần áo vô duyên vô cớ bị mở ra.
Xuất phát vì sự tò mò Linh Đan bèn cầm theo ngọn nến đi đến trước tủ kiểm tra, bên trong chiếc tủ trống rỗng ngoài chiếc vali của cô ra thì không còn thứ gì khác, sau khi xem xét một lượt, nhận thấy không có gì bất thường, cô liền đóng cánh cửa tủ lại rồi bất giác thở dài một hơi như thể vừa trút bỏ được gánh nặng.
Khoảnh khắc vừa xoay người lại, cô ngay lập tức bị hình ảnh trước mắt làm cho chết khiếp, không biết từ khi nào thi thể của bà nội đã xuất hiện ở phía sau, chỉ đợi cô xoay người lại liền trực tiếp mặt đối mặt.
Linh Đan biết những gì mình đang nhìn thấy không phải là thật, cô dùng chút ý thức còn sót lại tự nhủ rằng đây chỉ là ác mộng. Nhưng khi nhìn trực diện vào gương mặt đang dần bị thối rữa, cùng đôi đồng tử trắng dã, đầu óc cô phút chốc trở nên tê dại, một cảm giác lạnh lẽo khó diễn tả từ lòng bàn chân chạy lan khắp cả cơ thể, tựa hồ máu trong người cô lúc này đã bị đóng thành lớp băng mỏng không thể lưu thông một cách bình thường.
Còn chưa đợi cô kịp phản ứng, thi thể của bà nội đã bất ngờ mở miệng, bên trong miệng đột nhiên thò ra một cánh tay quỷ dị trực tiếp vươn về phía cô.
Linh Đan lần nữa tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, khác với lần trước, lần này cô tin chắc rằng đây không phải mơ.
Lúc này cô mới nhìn về phía tủ quần áo, thoáng chốc trên gương mặt lộ rõ biểu cảm kinh ngạc, chiếc váy liền thân màu trắng mà bà lão quản gia đặc biệt chuẩn bị cho cô đột nhiên xuất hiện trong phòng, đáng nói hơn là cô nhớ rất rõ tối qua bản thân đã khoá cửa cẩn thận, đừng nói tới con người, ngay đến cả một con muỗi cũng khó lòng lọt vào.
Chắc chắn đây lại là quỷ kế của bà lão, phải chăng nhân lúc cô ngủ, đối phương bằng một cách nào đó đã đặt chiếc váy này ở trong phòng.
Linh Đan hùng hồ cầm theo chiếc váy đi tìm bà lão chất vấn. Trùng hợp thay vừa ra đến cửa liền đụng mặt đối phương đang từ trong phòng bà nội đi ra.
“Nếu bà không muốn cháu ở đây thì cháu sẽ đi, nhưng đừng bày ra cái trò giả thần giả quỷ này nữa!”
Linh Đan nộ khí xung thiên vừa gặp liền nói một hơi.
Bà lão mặt đầy khó hiểu, gương mặt già nua chốc lát nhăn lại càng để lộ từng nếp nhăn, nhưng khi phát hiện chiếc váy trắng vậy mà lại đang nằm trong tay cô, bà ta dường như đã hiểu ra mọi chuyện.
“Chắc là có hiểu lầm gì đó, tôi căn bản không để thứ này trong phòng của cô!”
“Bà nói dễ nghe thật đấy, trong căn nhà này ngoài bà ra thì còn ai có thể làm ra chuyện này? Không lẽ là do bà nội của cháu đã sống lại ư?”
Câu nói vừa được thốt ra, Linh Đan liền hối hận, bầu không khí xung quanh vì một câu nói trong lúc nóng giận lập tức trùng xuống. Bà lão quản gia lần này không phản biện cũng chẳng thanh minh, bà ra im lặng dùng đôi mắt kỳ quái nhìn cô.
Nhận thấy tình huống này không đúng cho lắm, vì không có chứng cứ, để đối phương hết lần này đến lần khác phủ nhận, Linh Đan chỉ còn cách trút giận lên chiếc váy. Cầm theo chiếc váy điên cuồng chạy xuống cầu thang, bà lão quản gia không biết cô định làm gì nên cũng theo sát phía sau.
Vừa ra đến khuôn viên nằm bên ngoài căn biệt thự, cô liền trực tiếp châm lửa đốt bỏ chiếc váy. Nhìn ngọn lửa ngày càng lan rộng, Linh Đan mặt không để lộ cảm xúc, chiếc váy trắng rất nhanh đã cháy đến mức chẳng thể nhìn ra hình dáng ban đầu.
Lúc này bà lão đứng một bên chứng kiến toàn bộ sự việc nhưng lại không có ý định đi lên ngăn cản. Phải chăng là do đối phương tự cảm thấy bản thân không có năng lực khuyên cô từ bỏ việc đốt chiếc váy? Hay là do bà ta sớm tự có tính toán cho riêng mình?
Sau khi quay trở về phòng, Linh Đan không cam tâm từ bỏ chuyện này một cách dễ dàng. Cô cho rằng những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây chắc chắn có liên quan đến bà lão đó.
Để tìm cho ra sự thật, cô đã đứng trước cửa sổ quan sát trong nhiều giờ đồng hồ. Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng đợi được đến lúc bà lão rời khỏi nhà.
Nhìn bóng lưng bà lão rời đi, nhân cơ hội đó cô đã lén lẻn vào phòng của đối phương.
“Ban nãy cháu nghe thấy trên tầng có âm thanh gì đó!”
Linh Đan gấp gáp đi về nơi có ánh sáng, xong không quên kể chuyện tiếng động kỳ lạ vừa rồi cho bà lão nghe.
“Có lẽ là âm thanh của cành cây khô khi va phải cửa sổ!”
“Những rõ ràng âm thanh vừa rồi cháu nghe được….”
“Tôi nghĩ cô nên về phòng nghỉ ngơi!”
Không đợi cô nói hết câu, đối phương nhanh chóng lên tiếng cắt ngang.
Sau khi đưa cô cây nến đang cháy dở, bà lão liền trực tiếp đóng cửa sầm cửa lại. Linh Đan đối với thái độ của bà lão vô cùng bất mãn. Bà ta cố tình không muốn biết? Hay bản thân biết nhưng vẫn muốn che dấu?
Đêm đó, Linh Đan đã mơ thấy một giấc mơ vô cùng kỳ lạ. Lần này không phải là những cơn ác mộng lặp đi lặp lại vô số lần giống như trước đây, thay vào đó cô thấy bản thân đang đứng ở trong một căn phòng, nhìn cách bày trí khá giống với căn phòng mà cô đang ở, có điều đồ đặc nhìn có vẻ xa hoa hơn vài phần.
Phía trước bất ngờ xuất hiện một cô gái, nhìn cách ăn mặc có thể suy đoán là mốt từ những năm cuối thế kỷ mười chín. Cô ta ngồi trước bàn trang điểm nhàn nhã chải tóc, dường như không hề biết đến sự tồn tại của cô.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Linh Đan bỗng cảm thấy người này trông vô cùng quen mắt, để xác nhận rõ hơn, cô lấy hết can đảm dự định đi đến chỗ cô gái.
Tuy nhiên vào lúc này cửa phòng bất ngờ mở ra, một đám người bao gồm cả nam lẫn nữ hùng hổ xông vào. Cô gái kia ban đầu còn khá kinh ngạc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi ý thức được tình hình thì bản thân sớm đã bị đám người kia khống chế, người giữ tay, kẻ giữ chân, hành động này rõ ràng là không muốn để cô ta có cơ hội phản kháng.
Linh Đan đứng một bên tận mắt trông thấy toàn bộ sự việc đang diễn ra, đúng lúc này bên ngoài cửa bất ngờ xuất hiện người phụ nữ trung niên, người này trang điểm cầu kỳ nhằm che đi dấu hiệu của tuổi tác trên gương mặt, dáng lưng thẳng tắp, bước đi chậm rãi, cả thân toát ra dáng vẻ sang trọng, khí thế bức người khó ai sánh kịp.
Người phụ nữ vừa đi vào lạnh lùng liếc nhìn cô gái bị đám người giữ chặt quỳ dưới chân một cách hèn mọn.
Kế đó là một chuỗi hình ảnh đáng sợ khiến Linh Đan ở một bên vô cùng bàng hoàng. Chỉ thấy người phụ nữ trung niên nhận lấy con dao sắc từ tay người làm, giây tiếp theo bà ta dứt khoát xuống tay lột đi lớp da mặt của cô gái, mặc cho đối phương gào khóc, bộ dạng quằn quại đau đớn không từ nào kể xiết, tiếng la hét như sợi dây thép trực tiếp xuyên qua tai khiến Linh Đan cảm nhận rõ nỗi thống khổ mà đối phương đang phải chịu đựng.
Dù vậy người phụ nữ kia sắc mặt vẫn không thay đổi, trái lại biểu cảm vô cùng hưởng thụ. Nếu không phải giữ hai người có mối thù truyền kiếp thì cô căn bản không thể nghĩ ra lý do vì sao người phụ nữ này lại ra tay độc ác như vậy?
Sau khi cắt sạch đi lớp da mặt của cô gái, người phụ nữ gương mặt dính đầy máu tươi, chợt nở nụ quỷ dị tay nâng tấm da mặt lên nhìn ngắm như thể đang tận hưởng chiến lợi phẩm.
“Chẳng phải mày luôn tự hào với gương mặt này hay sao?”
Người phụ nữ nhếch môi cười lạnh, ngữ điệu trào phúng nhắm vào cô gái, kế đó thẳng tay ném lớp da mặt xuống đất rồi nhanh chóng bỏ đi, đám người kia thấy sự việc đã xong liền thả cô gái ra, cơ thể mảnh khảnh không còn sức lực trực tiếp đổ rạp trên mặt đất lạnh lẽo.
Đợi đám người kia đi bớt, lúc này toàn bộ căn phòng đã tràn ngập trong mùi máu tanh nồng, cô gái đáng thương nằm trơ trọi trên vũng máu loang lổ chẳng một ai đoái hoài đến.
Có lẽ cô ta đã chết.
Linh Đan căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt xoa dịu đi chiếc cổ khô khốc, từ từ tiến về phía chỗ cô gái, đột nhiên cô bị đối phương bất ngờ nắm lấy cổ chân xong người đáng lẽ đã chết vậy mà lại ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt đầy căm phẫn.
Linh Đan bị gương mặt bê bết máu dọa tỉnh dậy giữa đêm khuya. Ánh mắt chứa đựng nỗi sợ hãi nhìn chăm chăm lên trần nhà, lồng ngực đập phập phồng theo mỗi một nhịp thở gấp, toàn thân đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm một mảng lưng.
Sau khi tự trấn an bản thân tất cả chỉ là mơ, Linh Đan mệt mỏi trở mình, cố gắng gạt bỏ những hình ảnh đáng sợ ban nãy ra khỏi đầu và miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Chưa được bao lâu, phía sau bỗng chuyền tới âm thanh cót két, tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng do cô vừa trải qua một giấc mơ đáng sợ vì vậy bản thân khá nhạy cảm với những âm thanh lạ, Linh Đan trực tiếp ngồi bật dậy quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy cửa tủ quần áo vô duyên vô cớ bị mở ra.
Xuất phát vì sự tò mò Linh Đan bèn cầm theo ngọn nến đi đến trước tủ kiểm tra, bên trong chiếc tủ trống rỗng ngoài chiếc vali của cô ra thì không còn thứ gì khác, sau khi xem xét một lượt, nhận thấy không có gì bất thường, cô liền đóng cánh cửa tủ lại rồi bất giác thở dài một hơi như thể vừa trút bỏ được gánh nặng.
Khoảnh khắc vừa xoay người lại, cô ngay lập tức bị hình ảnh trước mắt làm cho chết khiếp, không biết từ khi nào thi thể của bà nội đã xuất hiện ở phía sau, chỉ đợi cô xoay người lại liền trực tiếp mặt đối mặt.
Linh Đan biết những gì mình đang nhìn thấy không phải là thật, cô dùng chút ý thức còn sót lại tự nhủ rằng đây chỉ là ác mộng. Nhưng khi nhìn trực diện vào gương mặt đang dần bị thối rữa, cùng đôi đồng tử trắng dã, đầu óc cô phút chốc trở nên tê dại, một cảm giác lạnh lẽo khó diễn tả từ lòng bàn chân chạy lan khắp cả cơ thể, tựa hồ máu trong người cô lúc này đã bị đóng thành lớp băng mỏng không thể lưu thông một cách bình thường.
Còn chưa đợi cô kịp phản ứng, thi thể của bà nội đã bất ngờ mở miệng, bên trong miệng đột nhiên thò ra một cánh tay quỷ dị trực tiếp vươn về phía cô.
Linh Đan lần nữa tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, khác với lần trước, lần này cô tin chắc rằng đây không phải mơ.
Lúc này cô mới nhìn về phía tủ quần áo, thoáng chốc trên gương mặt lộ rõ biểu cảm kinh ngạc, chiếc váy liền thân màu trắng mà bà lão quản gia đặc biệt chuẩn bị cho cô đột nhiên xuất hiện trong phòng, đáng nói hơn là cô nhớ rất rõ tối qua bản thân đã khoá cửa cẩn thận, đừng nói tới con người, ngay đến cả một con muỗi cũng khó lòng lọt vào.
Chắc chắn đây lại là quỷ kế của bà lão, phải chăng nhân lúc cô ngủ, đối phương bằng một cách nào đó đã đặt chiếc váy này ở trong phòng.
Linh Đan hùng hồ cầm theo chiếc váy đi tìm bà lão chất vấn. Trùng hợp thay vừa ra đến cửa liền đụng mặt đối phương đang từ trong phòng bà nội đi ra.
“Nếu bà không muốn cháu ở đây thì cháu sẽ đi, nhưng đừng bày ra cái trò giả thần giả quỷ này nữa!”
Linh Đan nộ khí xung thiên vừa gặp liền nói một hơi.
Bà lão mặt đầy khó hiểu, gương mặt già nua chốc lát nhăn lại càng để lộ từng nếp nhăn, nhưng khi phát hiện chiếc váy trắng vậy mà lại đang nằm trong tay cô, bà ta dường như đã hiểu ra mọi chuyện.
“Chắc là có hiểu lầm gì đó, tôi căn bản không để thứ này trong phòng của cô!”
“Bà nói dễ nghe thật đấy, trong căn nhà này ngoài bà ra thì còn ai có thể làm ra chuyện này? Không lẽ là do bà nội của cháu đã sống lại ư?”
Câu nói vừa được thốt ra, Linh Đan liền hối hận, bầu không khí xung quanh vì một câu nói trong lúc nóng giận lập tức trùng xuống. Bà lão quản gia lần này không phản biện cũng chẳng thanh minh, bà ra im lặng dùng đôi mắt kỳ quái nhìn cô.
Nhận thấy tình huống này không đúng cho lắm, vì không có chứng cứ, để đối phương hết lần này đến lần khác phủ nhận, Linh Đan chỉ còn cách trút giận lên chiếc váy. Cầm theo chiếc váy điên cuồng chạy xuống cầu thang, bà lão quản gia không biết cô định làm gì nên cũng theo sát phía sau.
Vừa ra đến khuôn viên nằm bên ngoài căn biệt thự, cô liền trực tiếp châm lửa đốt bỏ chiếc váy. Nhìn ngọn lửa ngày càng lan rộng, Linh Đan mặt không để lộ cảm xúc, chiếc váy trắng rất nhanh đã cháy đến mức chẳng thể nhìn ra hình dáng ban đầu.
Lúc này bà lão đứng một bên chứng kiến toàn bộ sự việc nhưng lại không có ý định đi lên ngăn cản. Phải chăng là do đối phương tự cảm thấy bản thân không có năng lực khuyên cô từ bỏ việc đốt chiếc váy? Hay là do bà ta sớm tự có tính toán cho riêng mình?
Sau khi quay trở về phòng, Linh Đan không cam tâm từ bỏ chuyện này một cách dễ dàng. Cô cho rằng những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây chắc chắn có liên quan đến bà lão đó.
Để tìm cho ra sự thật, cô đã đứng trước cửa sổ quan sát trong nhiều giờ đồng hồ. Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng đợi được đến lúc bà lão rời khỏi nhà.
Nhìn bóng lưng bà lão rời đi, nhân cơ hội đó cô đã lén lẻn vào phòng của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.