Chương 21:
Thẩm Nghiên Hy
03/03/2024
Về phần vợ lẽ, ngay khi vừa sinh xong, còn không đợi cơ thể hồi phục, cô ta mỗi ngày đều bế con đi qua đi lại trong căn biệt thự, mục đích chính là muốn cho vợ cả biết chỉ cần có một đứa con, địa vị hai người đã có thể ngang hàng nhau.
Dĩ nhiên với tính cách cao ngạo sẵn có, vợ cả chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn người phụ nữ kia tiểu nhân đắc ý.
Vì vậy bà ta đã tìm đến một thầy pháp nổi tiếng trong vùng lúc bấy giờ, sau khi nghe người vợ cả tường thuật lại mọi chuyện, thầy pháp liền nói rằng sở dĩ bà ta nhiều năm không thể mang thai là bởi vì kiếp trước bà ta đã đắc tội với một người, và người đó sau khi chết đã nguyền rủa bà ta ba đời, ba kiếp phải sống trong cô độc, cuối cùng chết không người đưa tang.
Vợ cả nghe xong thì lập tức sững sờ, nóng lòng hỏi liệu có cách nào hoá giải lời nguyền đó hay không?
Tuy nhiên thầy pháp đã thẳng thừng từ chối, với lý do số trời đã định, nợ kiếp trước kiếp này phải trả đó là quy luật, căn bản ông ta không có cách nào nhúng tay vào.
Đến ngay cả pháp sư giỏi nhất trong vùng đã nói vậy, hiển nhiên mong cầu có con của bà ta bấy lâu nay xem như không còn có hy vọng.
Người vợ cả sau khi từ nhà thầy pháp trở về thì tâm tình cũng trở nên thay đổi, mỗi ngày đều dành ra hàng giờ đồng hồ ngồi một chỗ trầm ngân dõi mắt nhìn về phía xa xăm. Thỉnh thoảng bà ta lại lén lút quan sát hai mẹ con vợ lẽ chơi đùa, đáy mắt chợt xuất hiện tia phức tạp.
Mãi cho đến một ngày nọ, Trần Thế Lâm vì phải giải quyết một số công việc nên tạm thời phải xa nhà vài hôm. Người vợ cả đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe trở theo chồng mình rời đi, nhận thấy thời điểm đã tới, bà ta lập tức dẫn theo người xông vào phòng của vợ lẽ.
Rõ ràng việc không thể mang thai là lỗi của bà ta, là do bản thân đắc tội với người khác, nhưng bà ta lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người vợ lẽ. Nói nếu không phải là do tiện nhân thích dùng nhan sắc quyến rũ đàn ông thì mình sẽ không thảm hại như bây giờ..
Kế đó vợ cả đã dùng dao tàn nhẫn lột sạch da mặt của vợ lẽ, mặc cho người phụ nữ đau đớn thấu tận tâm can thống khổ khóc lóc cầu xin, sau khi lột được da mặt của đối phương, nhìn người phụ nữ nằm thở thoi thóp trên vũng máu, gương mặt sớm đã bị huỷ hoại đến biến dạng, vợ cả chẳng những không đồng cảm, thậm chí còn ra lệnh đám người làm phải lột sạch da trên cơ thể của người phụ nữ.
Biến thái hơn nữa là bà ta muốn lớp da phải nguyên vẹn không chịu bất kỳ tổn hại nào.
Những người có mặt tại đó lúc bấy giờ căn bản không dám ra tay, tuy bọn họ chẳng ưa gì người vợ lẽ này, nhưng kêu bọn họ xuống tay lột da của một người còn đang sống sờ sờ, chẳng phải quá độc ác hay sao?
Người vợ cả sớm dự đoán đám người vô dụng kia sẽ không thể nào nhẫn tâm xuống tay, vì vậy trước khi rời đi bà ta đã nói một câu. Nếu như một tiếng nữa không mang được lớp da của ả đàn bà kia đến gặp mình, bà ta sẽ không ngại lột da những kẻ dám coi như quyền uy của mình.
Ngược lại, nếu ai chịu ra tay thì sẽ được bà ta thưởng một khoản tình hẫu hĩnh, đảm bảo nửa đời sau không phải lo cái ăn cái mặc.
Quả nhiên đứng trước lợi ích, con người cũng dần trở nên biến chất. Đám người ban nãy còn do dự, nay lại bất ngờ lao vào người phụ nữ như những con thú khát máu mặc sức mà cấu xé.
Tiếng gào khóc hòa trong mùi máu tanh nồng, viễn cảnh hỗn loạn thật khiến người ta liên tưởng đến địa ngục trốn trần gian.
Trời tối, căn phòng bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng, người vợ lẽ nằm trên vũng máu loang lổ, cơ thể sớm đã bị lột sạch phần da, chỉ còn lại từng thớ thịt đỏ au những tưởng hình ảnh đáng sợ này chỉ có trong bộ phim kinh dị nào đó.
Cô ta dùng chút ý thức còn sót lại, khổ sở bò từng chút một về phía bức chân dung treo trên tường. Đôi mắt chứa đầy nỗi căm hận, cánh tay chầm chậm vươn ra phía trước, miệng bắt đầu niệm chú thuật. Thì ra lai lịch người vợ lẽ không hề tầm thường, cô ta vốn là hậu nhân của cổ tộc, chỉ vì đem lòng yêu Trần Thế Lâm nên đã bất chấp lời can ngăn của tộc trưởng, quyết đi theo gã đàn ông đó.
Biết bản thân sẽ không còn sống được bao lâu nữa, sẵn trong lòng chứa đầy oán niệm, người phụ nữ trước lúc chết đã sử dụng một loại cổ thuật giam giữ linh hồn mình trong bức tranh, chỉ có như vậy cô ta mới có thể trả thù đám người kia.
Lời niệm chú vừa dứt, cũng là lúc người phụ nữ trút bỏ hơi thở cuối cùng, cô ta nằm gục trên mặt đất, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía bức tranh.
Không lâu sau Trần Thế Lâm vừa quay trở về liền nhận được tin người vợ lẽ đã bỏ trốn theo gã nhân tình. Hiển nhiên ông ta không có cách nào chấp nhận sự thật này, nhưng trên dưới Trần gia đều nói như vậy, dù ông ta không muốn tin cũng không được.
Cho đến một buổi tối, trong lúc đang ngủ ông ta đột nhiên bị đánh thức bởi một giọng nói quen thuộc, lần theo giọng nói ông ta đi đến khuôn viên trước căn biệt thự, tại đây có một cái cây hoè rất lớn, tuy nhiên cây hòe trước đây vốn xanh tốt, nhưng kể từ khi vợ lẽ bỏ đi thì cây cũng khô héo với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Linh cảm mách bảo hình như bên dưới cái cây này đang che giấu thứ gì đó, vì vậy ông ta nhân lúc đêm khuya ai chú ý đã đào vùng đất xung quanh cái cây lên. Quả nhiên đào chưa được bao lâu, Trần Thế Lâm đã vô tình phát hiện dưới lớp đất có một bộ da người, trên lớp da ông ta còn phát hiện một vết bớt màu đỏ.
Không thể nào sai được, rõ ràng đây chính là da của người vợ lẽ.
Thì ra từ trước tời nay ông ta vẫn luôn bị lừa gạt, nghĩ tới đây cơ thể không kiềm được mà run rẩy, đồng tử hằn lên những tia máu. Nhất thời không thể chấp nhận việc bản thân bị qua mặt, trong cơn tức giận, lý trí giống như bị ai đó điều khiển, ông ta đầu óc mơ hồ cầm theo khẩu súng của mình, đầu tiên là giết chết đám người làm trong nhà, hàng chục tiếng súng vang lên trực tiếp phá vỡ không gian yên tĩnh vốn có.
Cuối cùng sau khi giải quyết hết đám người ở tầng dưới, Trần Thế Lâm đã vào phòng của vợ cả, mặc cho bà ta quỳ dưới chân khóc lóc xin tha, Trần Thế Lâm chẳng chút lưu tình trực tiếp bắn thêm hai phát súng định mệnh.
Trong một buổi tối đã có hơn chục người phải bỏ mạng, xác chết nằm la liệt khắp lối đi. Về phía Trần Thế Lâm, sau khi lấy lại tỉnh táo thì mọi chuyện đã chẳng thể vãn hồi, không biết là vì cắn dứt lương tâm, hay không muốn nửa đời còn lại phải chịu đủ sự dày vò trong trại giam? Ông ta đã chọn cách treo cổ tự tử.
Kết thúc dòng hồi tưởng, vừa hay công đoạn cuối cùng cho nghi thức đã hoàn thiện. Bà lão chậm rãi đứng dậy, mỉm cười hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của mình, toàn bộ cơ thể của Linh Đan chớp mắt đã bị vô số văn tự cổ bao phủ.
“Tôi vẫn không hiểu? Nếu câu chuyện đúng như những gì bà vừa kể, vậy người bà nên hận là kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết cho mẹ của mình, tôi và bà căn bản không thù, không oán, tại sao lại muốn nhắm vào tôi?”
“Là bởi vì tôi cần cơ thể của cô để hồi sinh người mẹ đã mất.”
Linh Đan có chút mơ hồ sau khi biết mục đích thật của đối phương. Lần này cô không chỉ nghĩ bà ta bị điên, mà còn cho rằng đối phương bị mắc chứng hoang tưởng, phải chăng là do cú sốc mất đi người thân duy nhất để biến bà ta thành bộ dạng như bây giờ?
Hồi sinh người chết ư? Chuyện này càng nghe càng thấy thật hoang đường.
Bà lão nhìn biểu cảm không muốn tin của cô, vội nói tiếp:
“Như cô đã biết mẹ tôi là hậu nhân của cổ tộc, tôi khi vừa sinh ra đã có nửa dòng máu cổ nhân. Sau khi Trần gia xảy ra thảm án diệt môn, tôi là người duy nhất còn sống và được đưa tới cô nhi viện, đến năm bảy tuổi, tôi ý thức được bản thân không giống như những đứa trẻ cùng trang lứa khác, tôi được thừa hưởng khả năng thông linh từ mẹ, cũng chính nhờ khả năng đặc biệt này mà tôi đã liên kết được linh hồn của mẹ mình trong bức tranh.”
“Bà ấy đã dạy tôi về thuật chú hoàn hồn, cho phép linh hồn nhập vào cơ thể người còn sống, và linh hồn bên trong sẽ chiếm đoạt cơ thể đó thành của mình. Bà nội của cô chính là mục tiêu đầu tiên.”
“Bà nói bà nội của tôi cũng liên quan đến việc này ư?”
Linh Đan không giấu nổi sự kinh ngạc mà thốt lên.
“Cách đây nhiều năm trước, tôi tình cờ gặp bà nội của cô trong một buổi triển lãm tranh, và tôi đã chú ý đến đôi mắt dị đồng của bà ấy, tương chuyền người sở hữu đôi mắt dị đồng thường là những có dòng chảy sinh mệnh cực âm, vừa hay phù hợp làm vật hiến tế cho nghi thức hoán linh hồn.”
Cô phần nào đã hiểu ra mọi chuyện, thì ra bản thân không phải là nạn nhân đầu tiên bị đối phương nhắm tới. Trước đó bà nội của cô cũng từng là vật hy sinh cho mục đích đích điên rồ này, nói một cách khác, giống như lời mà ba cô nói trước khi chết, người đó không phải bà của cô, mà chính là một ác linh đang chiếm giữ thân xác của bà ấy.
“Vậy mục đích cuối cùng của bà là muốn sử dụng cơ thể của tôi để mẹ bà được sống lại ư?”
“Đúng vậy, cô rất giống bà ấy, đều là cực âm nữ sở hữu đôi mắt dị đồng đặc biệt hiếm có.”
“Đúng là suy nghĩ điên khùng, chuyện sống chết của con người là thứ bà có thể quản ư? Mẹ của bà chết là do số kiếp bà ấy đã tận, bà không thể cứ mãi chấp mê bất ngộ đắm chìm trong tà thuật để rồi đảo lộn trắng đen như vậy.”
Linh Đan cố gắng vùng vẫy mặc cho tay chân đang bị trói chặt, cô biết nếu để nghi thức diễn ra thì mọi chuyện sẽ chẳng thể nào cứu vãn.
Bà lão lúc này đang ôm lấy hy vọng có thể trao cho mẹ mình một cơ thể hoàn hảo, căn bản lời cô nói bà ta một chút cũng không nghe lọt tai.
Chỉ thấy bà lão nhắm hai mắt, miệng bắt đầu đọc chú pháp, giây tiếp theo xung quanh như gặp phải dư chấn, những chiếc chuông nhỏ trên sợi chỉ đỏ không ngừng rung lắc dù trong phòng kín mít không có chút gió trời nào.
Kế đó ánh nến xung quanh bắt đầu nghiêng ngả, đột nhiên hàng loạt âm thanh nứt vỡ vang lên, toàn bộ tấm gương trong phòng đồng loạt nứt vỡ, từ bên trong khe nứt, một luồng khói đen chầm chậm bay tới, còn không đợi cô kịp phản ứng, liền bị đám khói đen trực tiếp xâm nhập vào cơ thể.
Văn tự trên người lúc này giống như có sự sống, chúng bắt đầu di chuyển thông qua các mạch máu. Linh Đan bỗng cảm thấy có thứ gì đó đang cố gắng chui vào trong người mình, khiến cô không còn kiểm soát được hành vi, thân thể vặn vẹo một cách mất kiểm soát, mạch máu đột nhiên phình lớn và chuyển dần sang màu đen khá kỳ lạ, đến ngay cả mắt thường cũng dễ dàng nhìn thấy chúng ẩn hiện sau lớp da.
Tiếng niệm chú càng lúc càng trở nên gấp gáp hoà cùng tiếng chuông đinh tai nhức óc, Linh Đan bắt đầu la hét vùng vẫy, cơ thể cô giống như bị xé toạc ra làm hai vậy, thất khiết bắt đầu chảy ra thứ chất lỏng màu đen, bản thần phải chịu nỗi đau đớn không thể tả xiết.
Chính vào lúc nghi thức sắp hoàn thành, cánh cửa đột nhiên bị mở toang, mang theo gió ở bên ngoài vào khiến những ngọn nến xung quanh đồng loạt tắt, sự xuất hiện của người luật sư đã vô tình ngăn cản buổi nghi thức.
Mắt thấy Linh Đan nằm im bất động trên mặt đất, người luật sư không kịp do dự lập tức đi tới cởi chiếc áo khoác đắp vội lên cơ thể không mảnh vải che thân, tiếp đó giúp cô cởi trói.
Bà lão quản gia thấy nghi thức mà mình kỳ công sắp đặt vậy mà lại bị phá hỏng, bà ta tức giận cầm theo con dao nhỏ lao về phía người luật sư, may sao đối phương thân thủ nhanh nhẹn, một bà lão căn bản không phải là đối thủ, chỉ với một đòn duy nhất người luật sư đã thành công đánh ngất bà ta.
Nhận thấy nơi này không thể nán lại lâu, người luật sư bỏ mặc bà lão, vội vàng bế theo Linh Đan còn đang bất tỉnh rời khỏi căn biệt thự.
Bên ngoài mưa rơi không ngớt, trước cổng có một chiếc xe ô tô đang đợi sẵn, người luật sư sau khi đặt cô nằm ở hàng ghế sau thì cũng nhanh chóng lái xe bỏ đi.
Chiếc xe đi băng qua cánh rằng, chớp mắt đã nhìn thấy đường lớn. Trong lúc lái xe, đối phương thỉnh thoảng nhìn qua gương nhằm quan sát cô nằm ở phía sau, mái tóc đen dài ướt sũng ước mưa đã che đi gương mặt. Người đàn ông rất muốn biết trước lúc mình đến, cô và bà lão kia đã xảy ra chuyện gì, mà bộ dạng trở nên nhếch nhác như vậy?
Trên đường lớn không một bóng xe qua lại, vì muốn mau chóng đưa cô đến bệnh viện, người luật sư đã cho xe đi với vận tốc tối đa, lúc này radio trong xe đột nhiên mở, tiếng rè rè lập tức thu hút sự chú ý của đối phương.
Tuy cảm thấy khá kỳ lạ khi radio đột nhiên mở, nhưng ông ta không nghĩ nhiều lập tức vươn tay tắt radio. Tuy nhiên ngay khi vừa ngẩng đầu lên, ông ta liền bị hình ảnh phản chiếu trong gương làm cho giật mình suýt mất tay lái.
Linh Đan vừa rồi còn bất tỉnh, đột nhiên ngồi bật dậy từ lúc nào không hay?
Mái tóc dài rủ xuống che đi khuôn mặt, vì vậy không thể thấy biểu cảm của cô lúc này.
“Cô không sao chứ?”
Đối phương có lòng hỏi thăm, nhưng đổi lại chỉ nhận được sự im lặng quỷ dị từ cô.
Người luật sư thấy cô không có bất kỳ phản ứng gì thì tiếp tục hỏi. Cơ mà lời chưa kịp nói ra, Linh Đan ở phía sau giống như biến thành một con mãnh thú, chẳng nói chẳng rằng bất ngờ lao tới, cô không do dự dùng hai tay móc lấy mắt của đối phương.
Chiếc xe trong giây lát bị mất lái, không ngừng trao đảo trên đường lớn, giây tiếp theo chiếc xe trực tiếp đâm phải một cái cây ở bên đường, đầu xe sau cú va chạm hoàn toàn bị biến dạng, người luật sư nằm gục đầu trên chiếc vô lăng, hai hốc mắt chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ, nhìn qua có thể thấy không còn dấu hiệu của sự sống.
Mặt khác, Linh Đan một mình lững thững bước đi dưới cơn mưa tầm tã, sau cú va chạm, bản thân cô cũng bị thương không ít, trên gương mặt vô hồn có vô số mảnh kính ghim vào, máu hòa cùng nước mưa chảy thành dòng, nhưng dường như cô không hề cảm nhận một chút đau đớn nào.
Đi được một đoạn, bỗng từ xa có một chiếc xe đang đi hướng ngược lại, thấy cô không mảnh vải che thân, một mình bước về phía trước mà chẳng có mục đích, người lái chiếc xe có lòng tốt dừng lại hỏi dự định hỏi cô có cần giúp đỡ gì không? Nhưng vừa hạ kính xe xuống, đối phương đã bị gương mặt ghim đầy mảnh kính của cô doạ cho sững sờ, phải mất một lúc mới có thể bình tĩnh.
“Cô gặp tai nạn ư? Có cần tôi đưa đi bệnh viện không?”
Linh Đan phút chốc dừng lại, quay sang liếc nhìn người ngồi trong xe bằng cặp mắt vô hồn, xong nở nụ cười nói:
“Có thể chở tôi tới căn biệt thự trong rừng không?”
Đồng tử màu đen tuyền chợt ánh lên tia quỷ dị khác thường, điều đó càng chứng minh rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, chỉ cần chú thật kia vẫn còn tồn tại thì lời nguyền sẽ còn tiếp diễn.
————————-END———————
P/S: Chú ý một chi tiết, Linh Đan trước đây do được thừa hưởng gen của bà nội nên có đôi mắt màu nâu sáng đặc trưng, nó còn có một cách gọi khác là dị đồng, tuy nhiên sau khi bị chiếm giữ thân xác, dị đồng cũng theo đó mà trở thành màu đen.
Dĩ nhiên với tính cách cao ngạo sẵn có, vợ cả chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn người phụ nữ kia tiểu nhân đắc ý.
Vì vậy bà ta đã tìm đến một thầy pháp nổi tiếng trong vùng lúc bấy giờ, sau khi nghe người vợ cả tường thuật lại mọi chuyện, thầy pháp liền nói rằng sở dĩ bà ta nhiều năm không thể mang thai là bởi vì kiếp trước bà ta đã đắc tội với một người, và người đó sau khi chết đã nguyền rủa bà ta ba đời, ba kiếp phải sống trong cô độc, cuối cùng chết không người đưa tang.
Vợ cả nghe xong thì lập tức sững sờ, nóng lòng hỏi liệu có cách nào hoá giải lời nguyền đó hay không?
Tuy nhiên thầy pháp đã thẳng thừng từ chối, với lý do số trời đã định, nợ kiếp trước kiếp này phải trả đó là quy luật, căn bản ông ta không có cách nào nhúng tay vào.
Đến ngay cả pháp sư giỏi nhất trong vùng đã nói vậy, hiển nhiên mong cầu có con của bà ta bấy lâu nay xem như không còn có hy vọng.
Người vợ cả sau khi từ nhà thầy pháp trở về thì tâm tình cũng trở nên thay đổi, mỗi ngày đều dành ra hàng giờ đồng hồ ngồi một chỗ trầm ngân dõi mắt nhìn về phía xa xăm. Thỉnh thoảng bà ta lại lén lút quan sát hai mẹ con vợ lẽ chơi đùa, đáy mắt chợt xuất hiện tia phức tạp.
Mãi cho đến một ngày nọ, Trần Thế Lâm vì phải giải quyết một số công việc nên tạm thời phải xa nhà vài hôm. Người vợ cả đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe trở theo chồng mình rời đi, nhận thấy thời điểm đã tới, bà ta lập tức dẫn theo người xông vào phòng của vợ lẽ.
Rõ ràng việc không thể mang thai là lỗi của bà ta, là do bản thân đắc tội với người khác, nhưng bà ta lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người vợ lẽ. Nói nếu không phải là do tiện nhân thích dùng nhan sắc quyến rũ đàn ông thì mình sẽ không thảm hại như bây giờ..
Kế đó vợ cả đã dùng dao tàn nhẫn lột sạch da mặt của vợ lẽ, mặc cho người phụ nữ đau đớn thấu tận tâm can thống khổ khóc lóc cầu xin, sau khi lột được da mặt của đối phương, nhìn người phụ nữ nằm thở thoi thóp trên vũng máu, gương mặt sớm đã bị huỷ hoại đến biến dạng, vợ cả chẳng những không đồng cảm, thậm chí còn ra lệnh đám người làm phải lột sạch da trên cơ thể của người phụ nữ.
Biến thái hơn nữa là bà ta muốn lớp da phải nguyên vẹn không chịu bất kỳ tổn hại nào.
Những người có mặt tại đó lúc bấy giờ căn bản không dám ra tay, tuy bọn họ chẳng ưa gì người vợ lẽ này, nhưng kêu bọn họ xuống tay lột da của một người còn đang sống sờ sờ, chẳng phải quá độc ác hay sao?
Người vợ cả sớm dự đoán đám người vô dụng kia sẽ không thể nào nhẫn tâm xuống tay, vì vậy trước khi rời đi bà ta đã nói một câu. Nếu như một tiếng nữa không mang được lớp da của ả đàn bà kia đến gặp mình, bà ta sẽ không ngại lột da những kẻ dám coi như quyền uy của mình.
Ngược lại, nếu ai chịu ra tay thì sẽ được bà ta thưởng một khoản tình hẫu hĩnh, đảm bảo nửa đời sau không phải lo cái ăn cái mặc.
Quả nhiên đứng trước lợi ích, con người cũng dần trở nên biến chất. Đám người ban nãy còn do dự, nay lại bất ngờ lao vào người phụ nữ như những con thú khát máu mặc sức mà cấu xé.
Tiếng gào khóc hòa trong mùi máu tanh nồng, viễn cảnh hỗn loạn thật khiến người ta liên tưởng đến địa ngục trốn trần gian.
Trời tối, căn phòng bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng, người vợ lẽ nằm trên vũng máu loang lổ, cơ thể sớm đã bị lột sạch phần da, chỉ còn lại từng thớ thịt đỏ au những tưởng hình ảnh đáng sợ này chỉ có trong bộ phim kinh dị nào đó.
Cô ta dùng chút ý thức còn sót lại, khổ sở bò từng chút một về phía bức chân dung treo trên tường. Đôi mắt chứa đầy nỗi căm hận, cánh tay chầm chậm vươn ra phía trước, miệng bắt đầu niệm chú thuật. Thì ra lai lịch người vợ lẽ không hề tầm thường, cô ta vốn là hậu nhân của cổ tộc, chỉ vì đem lòng yêu Trần Thế Lâm nên đã bất chấp lời can ngăn của tộc trưởng, quyết đi theo gã đàn ông đó.
Biết bản thân sẽ không còn sống được bao lâu nữa, sẵn trong lòng chứa đầy oán niệm, người phụ nữ trước lúc chết đã sử dụng một loại cổ thuật giam giữ linh hồn mình trong bức tranh, chỉ có như vậy cô ta mới có thể trả thù đám người kia.
Lời niệm chú vừa dứt, cũng là lúc người phụ nữ trút bỏ hơi thở cuối cùng, cô ta nằm gục trên mặt đất, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía bức tranh.
Không lâu sau Trần Thế Lâm vừa quay trở về liền nhận được tin người vợ lẽ đã bỏ trốn theo gã nhân tình. Hiển nhiên ông ta không có cách nào chấp nhận sự thật này, nhưng trên dưới Trần gia đều nói như vậy, dù ông ta không muốn tin cũng không được.
Cho đến một buổi tối, trong lúc đang ngủ ông ta đột nhiên bị đánh thức bởi một giọng nói quen thuộc, lần theo giọng nói ông ta đi đến khuôn viên trước căn biệt thự, tại đây có một cái cây hoè rất lớn, tuy nhiên cây hòe trước đây vốn xanh tốt, nhưng kể từ khi vợ lẽ bỏ đi thì cây cũng khô héo với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Linh cảm mách bảo hình như bên dưới cái cây này đang che giấu thứ gì đó, vì vậy ông ta nhân lúc đêm khuya ai chú ý đã đào vùng đất xung quanh cái cây lên. Quả nhiên đào chưa được bao lâu, Trần Thế Lâm đã vô tình phát hiện dưới lớp đất có một bộ da người, trên lớp da ông ta còn phát hiện một vết bớt màu đỏ.
Không thể nào sai được, rõ ràng đây chính là da của người vợ lẽ.
Thì ra từ trước tời nay ông ta vẫn luôn bị lừa gạt, nghĩ tới đây cơ thể không kiềm được mà run rẩy, đồng tử hằn lên những tia máu. Nhất thời không thể chấp nhận việc bản thân bị qua mặt, trong cơn tức giận, lý trí giống như bị ai đó điều khiển, ông ta đầu óc mơ hồ cầm theo khẩu súng của mình, đầu tiên là giết chết đám người làm trong nhà, hàng chục tiếng súng vang lên trực tiếp phá vỡ không gian yên tĩnh vốn có.
Cuối cùng sau khi giải quyết hết đám người ở tầng dưới, Trần Thế Lâm đã vào phòng của vợ cả, mặc cho bà ta quỳ dưới chân khóc lóc xin tha, Trần Thế Lâm chẳng chút lưu tình trực tiếp bắn thêm hai phát súng định mệnh.
Trong một buổi tối đã có hơn chục người phải bỏ mạng, xác chết nằm la liệt khắp lối đi. Về phía Trần Thế Lâm, sau khi lấy lại tỉnh táo thì mọi chuyện đã chẳng thể vãn hồi, không biết là vì cắn dứt lương tâm, hay không muốn nửa đời còn lại phải chịu đủ sự dày vò trong trại giam? Ông ta đã chọn cách treo cổ tự tử.
Kết thúc dòng hồi tưởng, vừa hay công đoạn cuối cùng cho nghi thức đã hoàn thiện. Bà lão chậm rãi đứng dậy, mỉm cười hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của mình, toàn bộ cơ thể của Linh Đan chớp mắt đã bị vô số văn tự cổ bao phủ.
“Tôi vẫn không hiểu? Nếu câu chuyện đúng như những gì bà vừa kể, vậy người bà nên hận là kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết cho mẹ của mình, tôi và bà căn bản không thù, không oán, tại sao lại muốn nhắm vào tôi?”
“Là bởi vì tôi cần cơ thể của cô để hồi sinh người mẹ đã mất.”
Linh Đan có chút mơ hồ sau khi biết mục đích thật của đối phương. Lần này cô không chỉ nghĩ bà ta bị điên, mà còn cho rằng đối phương bị mắc chứng hoang tưởng, phải chăng là do cú sốc mất đi người thân duy nhất để biến bà ta thành bộ dạng như bây giờ?
Hồi sinh người chết ư? Chuyện này càng nghe càng thấy thật hoang đường.
Bà lão nhìn biểu cảm không muốn tin của cô, vội nói tiếp:
“Như cô đã biết mẹ tôi là hậu nhân của cổ tộc, tôi khi vừa sinh ra đã có nửa dòng máu cổ nhân. Sau khi Trần gia xảy ra thảm án diệt môn, tôi là người duy nhất còn sống và được đưa tới cô nhi viện, đến năm bảy tuổi, tôi ý thức được bản thân không giống như những đứa trẻ cùng trang lứa khác, tôi được thừa hưởng khả năng thông linh từ mẹ, cũng chính nhờ khả năng đặc biệt này mà tôi đã liên kết được linh hồn của mẹ mình trong bức tranh.”
“Bà ấy đã dạy tôi về thuật chú hoàn hồn, cho phép linh hồn nhập vào cơ thể người còn sống, và linh hồn bên trong sẽ chiếm đoạt cơ thể đó thành của mình. Bà nội của cô chính là mục tiêu đầu tiên.”
“Bà nói bà nội của tôi cũng liên quan đến việc này ư?”
Linh Đan không giấu nổi sự kinh ngạc mà thốt lên.
“Cách đây nhiều năm trước, tôi tình cờ gặp bà nội của cô trong một buổi triển lãm tranh, và tôi đã chú ý đến đôi mắt dị đồng của bà ấy, tương chuyền người sở hữu đôi mắt dị đồng thường là những có dòng chảy sinh mệnh cực âm, vừa hay phù hợp làm vật hiến tế cho nghi thức hoán linh hồn.”
Cô phần nào đã hiểu ra mọi chuyện, thì ra bản thân không phải là nạn nhân đầu tiên bị đối phương nhắm tới. Trước đó bà nội của cô cũng từng là vật hy sinh cho mục đích đích điên rồ này, nói một cách khác, giống như lời mà ba cô nói trước khi chết, người đó không phải bà của cô, mà chính là một ác linh đang chiếm giữ thân xác của bà ấy.
“Vậy mục đích cuối cùng của bà là muốn sử dụng cơ thể của tôi để mẹ bà được sống lại ư?”
“Đúng vậy, cô rất giống bà ấy, đều là cực âm nữ sở hữu đôi mắt dị đồng đặc biệt hiếm có.”
“Đúng là suy nghĩ điên khùng, chuyện sống chết của con người là thứ bà có thể quản ư? Mẹ của bà chết là do số kiếp bà ấy đã tận, bà không thể cứ mãi chấp mê bất ngộ đắm chìm trong tà thuật để rồi đảo lộn trắng đen như vậy.”
Linh Đan cố gắng vùng vẫy mặc cho tay chân đang bị trói chặt, cô biết nếu để nghi thức diễn ra thì mọi chuyện sẽ chẳng thể nào cứu vãn.
Bà lão lúc này đang ôm lấy hy vọng có thể trao cho mẹ mình một cơ thể hoàn hảo, căn bản lời cô nói bà ta một chút cũng không nghe lọt tai.
Chỉ thấy bà lão nhắm hai mắt, miệng bắt đầu đọc chú pháp, giây tiếp theo xung quanh như gặp phải dư chấn, những chiếc chuông nhỏ trên sợi chỉ đỏ không ngừng rung lắc dù trong phòng kín mít không có chút gió trời nào.
Kế đó ánh nến xung quanh bắt đầu nghiêng ngả, đột nhiên hàng loạt âm thanh nứt vỡ vang lên, toàn bộ tấm gương trong phòng đồng loạt nứt vỡ, từ bên trong khe nứt, một luồng khói đen chầm chậm bay tới, còn không đợi cô kịp phản ứng, liền bị đám khói đen trực tiếp xâm nhập vào cơ thể.
Văn tự trên người lúc này giống như có sự sống, chúng bắt đầu di chuyển thông qua các mạch máu. Linh Đan bỗng cảm thấy có thứ gì đó đang cố gắng chui vào trong người mình, khiến cô không còn kiểm soát được hành vi, thân thể vặn vẹo một cách mất kiểm soát, mạch máu đột nhiên phình lớn và chuyển dần sang màu đen khá kỳ lạ, đến ngay cả mắt thường cũng dễ dàng nhìn thấy chúng ẩn hiện sau lớp da.
Tiếng niệm chú càng lúc càng trở nên gấp gáp hoà cùng tiếng chuông đinh tai nhức óc, Linh Đan bắt đầu la hét vùng vẫy, cơ thể cô giống như bị xé toạc ra làm hai vậy, thất khiết bắt đầu chảy ra thứ chất lỏng màu đen, bản thần phải chịu nỗi đau đớn không thể tả xiết.
Chính vào lúc nghi thức sắp hoàn thành, cánh cửa đột nhiên bị mở toang, mang theo gió ở bên ngoài vào khiến những ngọn nến xung quanh đồng loạt tắt, sự xuất hiện của người luật sư đã vô tình ngăn cản buổi nghi thức.
Mắt thấy Linh Đan nằm im bất động trên mặt đất, người luật sư không kịp do dự lập tức đi tới cởi chiếc áo khoác đắp vội lên cơ thể không mảnh vải che thân, tiếp đó giúp cô cởi trói.
Bà lão quản gia thấy nghi thức mà mình kỳ công sắp đặt vậy mà lại bị phá hỏng, bà ta tức giận cầm theo con dao nhỏ lao về phía người luật sư, may sao đối phương thân thủ nhanh nhẹn, một bà lão căn bản không phải là đối thủ, chỉ với một đòn duy nhất người luật sư đã thành công đánh ngất bà ta.
Nhận thấy nơi này không thể nán lại lâu, người luật sư bỏ mặc bà lão, vội vàng bế theo Linh Đan còn đang bất tỉnh rời khỏi căn biệt thự.
Bên ngoài mưa rơi không ngớt, trước cổng có một chiếc xe ô tô đang đợi sẵn, người luật sư sau khi đặt cô nằm ở hàng ghế sau thì cũng nhanh chóng lái xe bỏ đi.
Chiếc xe đi băng qua cánh rằng, chớp mắt đã nhìn thấy đường lớn. Trong lúc lái xe, đối phương thỉnh thoảng nhìn qua gương nhằm quan sát cô nằm ở phía sau, mái tóc đen dài ướt sũng ước mưa đã che đi gương mặt. Người đàn ông rất muốn biết trước lúc mình đến, cô và bà lão kia đã xảy ra chuyện gì, mà bộ dạng trở nên nhếch nhác như vậy?
Trên đường lớn không một bóng xe qua lại, vì muốn mau chóng đưa cô đến bệnh viện, người luật sư đã cho xe đi với vận tốc tối đa, lúc này radio trong xe đột nhiên mở, tiếng rè rè lập tức thu hút sự chú ý của đối phương.
Tuy cảm thấy khá kỳ lạ khi radio đột nhiên mở, nhưng ông ta không nghĩ nhiều lập tức vươn tay tắt radio. Tuy nhiên ngay khi vừa ngẩng đầu lên, ông ta liền bị hình ảnh phản chiếu trong gương làm cho giật mình suýt mất tay lái.
Linh Đan vừa rồi còn bất tỉnh, đột nhiên ngồi bật dậy từ lúc nào không hay?
Mái tóc dài rủ xuống che đi khuôn mặt, vì vậy không thể thấy biểu cảm của cô lúc này.
“Cô không sao chứ?”
Đối phương có lòng hỏi thăm, nhưng đổi lại chỉ nhận được sự im lặng quỷ dị từ cô.
Người luật sư thấy cô không có bất kỳ phản ứng gì thì tiếp tục hỏi. Cơ mà lời chưa kịp nói ra, Linh Đan ở phía sau giống như biến thành một con mãnh thú, chẳng nói chẳng rằng bất ngờ lao tới, cô không do dự dùng hai tay móc lấy mắt của đối phương.
Chiếc xe trong giây lát bị mất lái, không ngừng trao đảo trên đường lớn, giây tiếp theo chiếc xe trực tiếp đâm phải một cái cây ở bên đường, đầu xe sau cú va chạm hoàn toàn bị biến dạng, người luật sư nằm gục đầu trên chiếc vô lăng, hai hốc mắt chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ, nhìn qua có thể thấy không còn dấu hiệu của sự sống.
Mặt khác, Linh Đan một mình lững thững bước đi dưới cơn mưa tầm tã, sau cú va chạm, bản thân cô cũng bị thương không ít, trên gương mặt vô hồn có vô số mảnh kính ghim vào, máu hòa cùng nước mưa chảy thành dòng, nhưng dường như cô không hề cảm nhận một chút đau đớn nào.
Đi được một đoạn, bỗng từ xa có một chiếc xe đang đi hướng ngược lại, thấy cô không mảnh vải che thân, một mình bước về phía trước mà chẳng có mục đích, người lái chiếc xe có lòng tốt dừng lại hỏi dự định hỏi cô có cần giúp đỡ gì không? Nhưng vừa hạ kính xe xuống, đối phương đã bị gương mặt ghim đầy mảnh kính của cô doạ cho sững sờ, phải mất một lúc mới có thể bình tĩnh.
“Cô gặp tai nạn ư? Có cần tôi đưa đi bệnh viện không?”
Linh Đan phút chốc dừng lại, quay sang liếc nhìn người ngồi trong xe bằng cặp mắt vô hồn, xong nở nụ cười nói:
“Có thể chở tôi tới căn biệt thự trong rừng không?”
Đồng tử màu đen tuyền chợt ánh lên tia quỷ dị khác thường, điều đó càng chứng minh rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, chỉ cần chú thật kia vẫn còn tồn tại thì lời nguyền sẽ còn tiếp diễn.
————————-END———————
P/S: Chú ý một chi tiết, Linh Đan trước đây do được thừa hưởng gen của bà nội nên có đôi mắt màu nâu sáng đặc trưng, nó còn có một cách gọi khác là dị đồng, tuy nhiên sau khi bị chiếm giữ thân xác, dị đồng cũng theo đó mà trở thành màu đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.