Chương 3:
Thẩm Nghiên Hy
01/03/2024
Linh Đan sau khi biết rõ danh tính của người đàn ông, ngay lập tức thay đổi thái độ, không nói một lời liền đi tới mở cửa, coi đối phương tựa như không khí, hoàn toàn không để lọt vào tầm mắt.
Sở dĩ cô hành động như vậy, là do cách đây không lâu ba cô vì làm ăn với một người bạn nên đã cầm cố toàn bộ tài sản bao gồm cả căn nhà này, kết quả sau khi nhận được tiền người bạn kia liền bạch vô âm tín, tiền đã không kiếm được, ngay đến cả ngôi nhà này cũng sắp bị người ta lấy mất.
Mấy năm nay cô luôn phải tự gồng mình trả số tiền thế chấp khổng lồ cho ngân hàng, chỉ là dạo gần đây bởi vì công việc ở phòng tranh không tốt cho lắm, nào ngờ mới đó đám người kia đã muốn cướp đi căn nhà duy nhất ba mẹ cô để lại.
Người đàn ông thấy thái độ cô đột nhiên thay đổi thì không khỏi lấy làm lạ, có phải mình đã nói điều gì đó khiến cô bất mãn chăng?
“Tôi có thể nói chuyện với cô một lát không?”
“Tôi không có chuyện gì để nói với mấy người, số tiền ba tôi nợ mấy người chắc chắn tôi sẽ trả đủ vì vậy đừng tới làm phiền tôi!”
Linh Đan không nhịn được hét lớn, nỗi uất ức kìm nén bấy lâu coi như được trút bỏ, làm cho đối phương nhất thời sững người, giây tiếp theo người đàn ông mới hiểu ra vấn đề có lẽ không nằm ở mình.
“Chắc là cô đã hiểu lầm chuyện gì đó, tôi đến đây chỉ muốn thông báo bà nội của cô đã mất tại nhà riêng!”
Linh Đan nghe người đàn ông nói xong thì hoàn toàn sững sờ, thao tác mở khóa đột nhiên dừng lại, để chắc chắn những gì mình nghe thấy vừa rồi là đúng cô gấp gáp hỏi lại:
“Ông nói bà của tôi đã chết rồi ư?”
“Đúng vậy, trước lúc chết bà của cô có đặc biệt căn dặn tôi là phải tìm được cô để đưa một số thứ!”
Khi biết đối phương không phải người của ngân hàng, thái độ của cô đối với người đàn ông lập tức dịu đi vài phận, nhận thấy đứng bên ngoài nói chuyện không tiện, cô liền chủ động mời đối phương vào nhà.
Người đàn ông hiển nhiên không từ chối trước lời mời thiện chí của cô. Vừa bước vào bên trong, đối phương cẩn thận nhìn xung quanh, bất chợt sự chú ý phút chốc đều đổ dồn về phía chiếc bàn, bên trên đặt hai bức di ảnh trắng đen.
Người đàn ông đẩy nhẹ gọng kính, chăm chú quan sát hai bức di ảnh, đúng lúc này phía sau đột nhiên vang lên giọng nói:
“Hai người trong di ảnh chính là ba mẹ của tôi!”
Người đàn ông thoáng chốc kinh ngạc quay đầu nhìn cô, chẳng biết từ khi nào cô đã đứng ở phía sau với hai ly trà còn đang bốc khói trên tay.
“Ba mẹ của cô đều đã chết rồi sao?”
“Đúng vậy, hai người họ đều chết trong một vụ tai nạn!”
Linh Đan bình tĩnh trả lời, trong giọng nói có chút đượm buồn, nhẹ nhàng xoay người đặt hai ly trà xuống bàn.
“Tôi rất tiếc khi nghe điều này!”
Người đàn ông từ từ tiến tới chiếc ghế ở phía đối diện xong chậm rãi ngồi xuống.
“Hoa nở hoa tàn đều có lúc, chuyện sống chết của con người đâu phải là thứ có thể cưỡng cầu!”
Linh Đan vừa nói, vừa hướng mắt nhìn về phía hai bức di ảnh, tuy ngoài mặt tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng mấy ai hiểu được trong lòng cô lúc này sớm đã dậy sóng.
“Mục đích ban đầu tôi tới đây là muốn thông báo về cái chết của bà cô, nào ngờ lại biết tin ba mẹ của cô cũng vừa mới mất, thật làm khó cho cô quá!”
Người đàn ông sau khi biết chuyện liền tỏ ra đồng cảm. Kế đó lấy từ trong chiếc cặp táp ra một tập hồ sơ rồi đẩy về phía cô nói tiếp:
“Bà của cô trước lúc qua đời đã uỷ thác cho tôi trao tận tay cô bản di chúc này, bên trong ghi rõ sau khi bà ấy mất thì toàn bộ tài sản sẽ thuộc về cháu gái duy nhất của bà ấy!”
Linh Đan trầm mặc nhìn bản di chúc đặt ngay ngắn trên bàn, biểu cảm không có một chút gì gọi là đau buồn khi hay tin bà mình qua đời, dù sao đối với người bà nhiều năm không gặp, trong ký ức của mình, cô hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào.
“Vì sao bà ấy chết?”
“Bà của cô không may đột quỵ tại nhà riêng, đến khi phát hiện thì đã không thể cứu chữa!”
Cô chậm rãi cầm bản di chúc lật từng trang đọc, quả nhiên đúng như lời luật sư đã nói, bên trong bản di chúc nhắc rất nhiều đến tên cô, tuy nhiên ở bên dưới có ghi một lưu ý nhỏ,
“Dòng lưu ý này có nghĩa là gì?”
Linh Đan có hơi cau mày trực tiếp hỏi lại đối phương.
“Khi lập ra bản di chúc này, bà của cô đã đặc biệt căn dặn cô chỉ được thừa kế tài sản sau khi đến dự tang lễ của bà ấy!”
Nhận được câu trả lời từ đối phương, Linh Đan lần nữa rơi vào trầm tư, thật ra cũng chẳng cần đến dòng lưu ý này, chắc chắn cô sẽ trở về dự tang lễ, cơ mà nhớ lại lời nói của ba trước khi xảy ra tai nạn, lúc đó ba cô đã nhiều lần lặp lại câu “Không thể trở về” kế đó thì chuyến xe bus ba mẹ cô đã gặp tai nạn, tất cả có thật sự chỉ đơn giản là sự trùng hợp?
Chính vào lúc này, trên tờ di chúc đột nhiên xuất hiện một giọt máu, giây tiếp theo nhiều giọt máu giống như vậy liên tục nhỏ xuống, máu từ mũi cô chảy ra không ngừng, tuy Linh Đan sớm đã phát hiện ra nhưng toàn thân trở nên cứng đờ một cách khó hiểu, ngoài hai cánh tay cầm bản di chúc là đang run rẩy ra thì không thể làm gì khác.
“Cô không sao chứ?”
Người đàn ông thấy cô cứ mãi cúi gằm mặt nhìn chăm chăm vào tờ di chúc thì không khỏi tò mò.
Lời nói của đối phương như đánh thức cô, Linh Đan lập tức ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện, màu ở mũi đột nhiên biến mất như thể tất cả chỉ là do cô tưởng tượng. Linh Đan vội đưa tay quẹt qua mũi, không phát hiện ra điều gì bất thường, xong lần nữa nhìn xuống tờ di chúc trên tay, những vệt máu vừa rồi cũng đã biến mất.
Sau khi suy đi tính lại, cuối cùng cô quyết định sẽ đi về gặp bà nội lần cuối. Đừng nghĩ rằng cô làm điều này là bởi vì số tài sản mà bà đã để lại cho mình, một phần là vì cô muốn gặp lại người bà đã nhiều năm không gặp, thậm chí trong trí nhớ cô không thể nhớ nổi dáng vẻ của bà ấy trông như thế nào? Một phần là vì cô muốn tìm hiểu lý do vì sao ba mẹ cô lại nhất mực muốn quay trở về đó ngay trong đêm, bất chấp luôn cả sự ngăn cản của cô?
“Tôi đồng ý sẽ quay trở về!”
Linh Đan trực tiếp gấp tập hồ sơ, ánh mắt tràn đầy sự kiên định nói với người đàn ông, cô hoàn toàn không hề hay biết rằng rất nhanh bản thân sẽ phải hối hận trước quyết định này.
Đêm đó, khoảnh khắc đồng hồ vừa điểm ba giờ sáng.
Linh Đan trong lúc đang ngủ không hề hay biết cánh cửa phòng ngủ đối diện với giường vậy mà lại tự động mở ra. Chiếc chăn mà cô đang đắp vô duyên vô cớ nhô lên, dường như bên trong chăn đang có thứ gì đó chầm chậm bò về phía cô.
Linh Đan phút chốc cảm nhận có điều gì đó không đúng, cô ngay lập tức mở mắt, biểu tình trở nên căng thẳng di chuyển con ngươi màu đen nhìn xuống, sau khi xác nhận bên dưới chăn quả nhiên có thứ gì đó đang động đậy, cô liền hít một hơi lấy dũng khí lật chiếc chăn sang một bên, giây tiếp theo nét mặt bỗng trùng xuống, thì ra thứ không ngừng di chuyển trong chăn chỉ là con mèo mà cô đã nuôi từ nhỏ.
Con mèo có bộ lông màu đen tuyền, vì vậy thường ngày cô vẫn gọi nó là Tiểu Hắc, đôi mắt phát sáng màu xanh lam đặc trưng của loài mèo giống như hai chiếc đèn lồng càng khiến nó thêm nổi bật trong bóng tối.
“Lại đây nào Tiểu Hắc!”
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả lỏng, Linh Đan vui vẻ ôm con mèo vào lòng như muốn tìm kiếm sự an ủi, hoàn toàn không chú ý đến việc bên ngoài cửa lúc này đột nhiên xuất hiện một bóng đen vội vàng lướt nhanh qua.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vẫn còn lấp ló sau những tòa nhà cao lớn, Linh Đan đã đặc biệt dậy từ rất sớm để chuẩn bị hành lý cho mình.
“Cô muốn xin nghỉ một thời gian sao?”
“Đúng vậy, công việc ở phòng tranh phiền cô lo liệu giúp tôi!”
Linh Đan tất bật vừa thu xếp quần áo, vừa phải trả lời người ở trong điện thoại.
“Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, lúc trước vì để lo liệu tang lễ cho ba mẹ mà cô đã xin nghỉ hai tuần liên tiếp, quản lý dường như không hài lòng với điều này đâu!”
Đối phương vừa nói dứt câu, cũng là lúc cô đã sắp xếp xong chiếc vali, thuận tay cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên mặt đối mặt với người phụ nữ trong đoạn call video.
“Chuyện đó tôi tự sẽ có sắp xếp, chỉ cần cô giúp tôi lo liệu công việc ở phòng tranh là được!”
Nói rồi không đợi đối phương trả lời, cô đã trực tiếp cúp máy. Nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại, nhận ra thời gian không còn sớm, Linh Đan gấp gáp mang theo con mèo của mình cùng với chiếc vali rời khỏi nhà.
Nào ngờ vừa ra đến cửa liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, trước căn hộ của cô đột nhiên xuất hiện vô số hình vẽ kỳ lạ.
Sở dĩ cô hành động như vậy, là do cách đây không lâu ba cô vì làm ăn với một người bạn nên đã cầm cố toàn bộ tài sản bao gồm cả căn nhà này, kết quả sau khi nhận được tiền người bạn kia liền bạch vô âm tín, tiền đã không kiếm được, ngay đến cả ngôi nhà này cũng sắp bị người ta lấy mất.
Mấy năm nay cô luôn phải tự gồng mình trả số tiền thế chấp khổng lồ cho ngân hàng, chỉ là dạo gần đây bởi vì công việc ở phòng tranh không tốt cho lắm, nào ngờ mới đó đám người kia đã muốn cướp đi căn nhà duy nhất ba mẹ cô để lại.
Người đàn ông thấy thái độ cô đột nhiên thay đổi thì không khỏi lấy làm lạ, có phải mình đã nói điều gì đó khiến cô bất mãn chăng?
“Tôi có thể nói chuyện với cô một lát không?”
“Tôi không có chuyện gì để nói với mấy người, số tiền ba tôi nợ mấy người chắc chắn tôi sẽ trả đủ vì vậy đừng tới làm phiền tôi!”
Linh Đan không nhịn được hét lớn, nỗi uất ức kìm nén bấy lâu coi như được trút bỏ, làm cho đối phương nhất thời sững người, giây tiếp theo người đàn ông mới hiểu ra vấn đề có lẽ không nằm ở mình.
“Chắc là cô đã hiểu lầm chuyện gì đó, tôi đến đây chỉ muốn thông báo bà nội của cô đã mất tại nhà riêng!”
Linh Đan nghe người đàn ông nói xong thì hoàn toàn sững sờ, thao tác mở khóa đột nhiên dừng lại, để chắc chắn những gì mình nghe thấy vừa rồi là đúng cô gấp gáp hỏi lại:
“Ông nói bà của tôi đã chết rồi ư?”
“Đúng vậy, trước lúc chết bà của cô có đặc biệt căn dặn tôi là phải tìm được cô để đưa một số thứ!”
Khi biết đối phương không phải người của ngân hàng, thái độ của cô đối với người đàn ông lập tức dịu đi vài phận, nhận thấy đứng bên ngoài nói chuyện không tiện, cô liền chủ động mời đối phương vào nhà.
Người đàn ông hiển nhiên không từ chối trước lời mời thiện chí của cô. Vừa bước vào bên trong, đối phương cẩn thận nhìn xung quanh, bất chợt sự chú ý phút chốc đều đổ dồn về phía chiếc bàn, bên trên đặt hai bức di ảnh trắng đen.
Người đàn ông đẩy nhẹ gọng kính, chăm chú quan sát hai bức di ảnh, đúng lúc này phía sau đột nhiên vang lên giọng nói:
“Hai người trong di ảnh chính là ba mẹ của tôi!”
Người đàn ông thoáng chốc kinh ngạc quay đầu nhìn cô, chẳng biết từ khi nào cô đã đứng ở phía sau với hai ly trà còn đang bốc khói trên tay.
“Ba mẹ của cô đều đã chết rồi sao?”
“Đúng vậy, hai người họ đều chết trong một vụ tai nạn!”
Linh Đan bình tĩnh trả lời, trong giọng nói có chút đượm buồn, nhẹ nhàng xoay người đặt hai ly trà xuống bàn.
“Tôi rất tiếc khi nghe điều này!”
Người đàn ông từ từ tiến tới chiếc ghế ở phía đối diện xong chậm rãi ngồi xuống.
“Hoa nở hoa tàn đều có lúc, chuyện sống chết của con người đâu phải là thứ có thể cưỡng cầu!”
Linh Đan vừa nói, vừa hướng mắt nhìn về phía hai bức di ảnh, tuy ngoài mặt tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng mấy ai hiểu được trong lòng cô lúc này sớm đã dậy sóng.
“Mục đích ban đầu tôi tới đây là muốn thông báo về cái chết của bà cô, nào ngờ lại biết tin ba mẹ của cô cũng vừa mới mất, thật làm khó cho cô quá!”
Người đàn ông sau khi biết chuyện liền tỏ ra đồng cảm. Kế đó lấy từ trong chiếc cặp táp ra một tập hồ sơ rồi đẩy về phía cô nói tiếp:
“Bà của cô trước lúc qua đời đã uỷ thác cho tôi trao tận tay cô bản di chúc này, bên trong ghi rõ sau khi bà ấy mất thì toàn bộ tài sản sẽ thuộc về cháu gái duy nhất của bà ấy!”
Linh Đan trầm mặc nhìn bản di chúc đặt ngay ngắn trên bàn, biểu cảm không có một chút gì gọi là đau buồn khi hay tin bà mình qua đời, dù sao đối với người bà nhiều năm không gặp, trong ký ức của mình, cô hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào.
“Vì sao bà ấy chết?”
“Bà của cô không may đột quỵ tại nhà riêng, đến khi phát hiện thì đã không thể cứu chữa!”
Cô chậm rãi cầm bản di chúc lật từng trang đọc, quả nhiên đúng như lời luật sư đã nói, bên trong bản di chúc nhắc rất nhiều đến tên cô, tuy nhiên ở bên dưới có ghi một lưu ý nhỏ,
“Dòng lưu ý này có nghĩa là gì?”
Linh Đan có hơi cau mày trực tiếp hỏi lại đối phương.
“Khi lập ra bản di chúc này, bà của cô đã đặc biệt căn dặn cô chỉ được thừa kế tài sản sau khi đến dự tang lễ của bà ấy!”
Nhận được câu trả lời từ đối phương, Linh Đan lần nữa rơi vào trầm tư, thật ra cũng chẳng cần đến dòng lưu ý này, chắc chắn cô sẽ trở về dự tang lễ, cơ mà nhớ lại lời nói của ba trước khi xảy ra tai nạn, lúc đó ba cô đã nhiều lần lặp lại câu “Không thể trở về” kế đó thì chuyến xe bus ba mẹ cô đã gặp tai nạn, tất cả có thật sự chỉ đơn giản là sự trùng hợp?
Chính vào lúc này, trên tờ di chúc đột nhiên xuất hiện một giọt máu, giây tiếp theo nhiều giọt máu giống như vậy liên tục nhỏ xuống, máu từ mũi cô chảy ra không ngừng, tuy Linh Đan sớm đã phát hiện ra nhưng toàn thân trở nên cứng đờ một cách khó hiểu, ngoài hai cánh tay cầm bản di chúc là đang run rẩy ra thì không thể làm gì khác.
“Cô không sao chứ?”
Người đàn ông thấy cô cứ mãi cúi gằm mặt nhìn chăm chăm vào tờ di chúc thì không khỏi tò mò.
Lời nói của đối phương như đánh thức cô, Linh Đan lập tức ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện, màu ở mũi đột nhiên biến mất như thể tất cả chỉ là do cô tưởng tượng. Linh Đan vội đưa tay quẹt qua mũi, không phát hiện ra điều gì bất thường, xong lần nữa nhìn xuống tờ di chúc trên tay, những vệt máu vừa rồi cũng đã biến mất.
Sau khi suy đi tính lại, cuối cùng cô quyết định sẽ đi về gặp bà nội lần cuối. Đừng nghĩ rằng cô làm điều này là bởi vì số tài sản mà bà đã để lại cho mình, một phần là vì cô muốn gặp lại người bà đã nhiều năm không gặp, thậm chí trong trí nhớ cô không thể nhớ nổi dáng vẻ của bà ấy trông như thế nào? Một phần là vì cô muốn tìm hiểu lý do vì sao ba mẹ cô lại nhất mực muốn quay trở về đó ngay trong đêm, bất chấp luôn cả sự ngăn cản của cô?
“Tôi đồng ý sẽ quay trở về!”
Linh Đan trực tiếp gấp tập hồ sơ, ánh mắt tràn đầy sự kiên định nói với người đàn ông, cô hoàn toàn không hề hay biết rằng rất nhanh bản thân sẽ phải hối hận trước quyết định này.
Đêm đó, khoảnh khắc đồng hồ vừa điểm ba giờ sáng.
Linh Đan trong lúc đang ngủ không hề hay biết cánh cửa phòng ngủ đối diện với giường vậy mà lại tự động mở ra. Chiếc chăn mà cô đang đắp vô duyên vô cớ nhô lên, dường như bên trong chăn đang có thứ gì đó chầm chậm bò về phía cô.
Linh Đan phút chốc cảm nhận có điều gì đó không đúng, cô ngay lập tức mở mắt, biểu tình trở nên căng thẳng di chuyển con ngươi màu đen nhìn xuống, sau khi xác nhận bên dưới chăn quả nhiên có thứ gì đó đang động đậy, cô liền hít một hơi lấy dũng khí lật chiếc chăn sang một bên, giây tiếp theo nét mặt bỗng trùng xuống, thì ra thứ không ngừng di chuyển trong chăn chỉ là con mèo mà cô đã nuôi từ nhỏ.
Con mèo có bộ lông màu đen tuyền, vì vậy thường ngày cô vẫn gọi nó là Tiểu Hắc, đôi mắt phát sáng màu xanh lam đặc trưng của loài mèo giống như hai chiếc đèn lồng càng khiến nó thêm nổi bật trong bóng tối.
“Lại đây nào Tiểu Hắc!”
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả lỏng, Linh Đan vui vẻ ôm con mèo vào lòng như muốn tìm kiếm sự an ủi, hoàn toàn không chú ý đến việc bên ngoài cửa lúc này đột nhiên xuất hiện một bóng đen vội vàng lướt nhanh qua.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vẫn còn lấp ló sau những tòa nhà cao lớn, Linh Đan đã đặc biệt dậy từ rất sớm để chuẩn bị hành lý cho mình.
“Cô muốn xin nghỉ một thời gian sao?”
“Đúng vậy, công việc ở phòng tranh phiền cô lo liệu giúp tôi!”
Linh Đan tất bật vừa thu xếp quần áo, vừa phải trả lời người ở trong điện thoại.
“Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, lúc trước vì để lo liệu tang lễ cho ba mẹ mà cô đã xin nghỉ hai tuần liên tiếp, quản lý dường như không hài lòng với điều này đâu!”
Đối phương vừa nói dứt câu, cũng là lúc cô đã sắp xếp xong chiếc vali, thuận tay cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên mặt đối mặt với người phụ nữ trong đoạn call video.
“Chuyện đó tôi tự sẽ có sắp xếp, chỉ cần cô giúp tôi lo liệu công việc ở phòng tranh là được!”
Nói rồi không đợi đối phương trả lời, cô đã trực tiếp cúp máy. Nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại, nhận ra thời gian không còn sớm, Linh Đan gấp gáp mang theo con mèo của mình cùng với chiếc vali rời khỏi nhà.
Nào ngờ vừa ra đến cửa liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, trước căn hộ của cô đột nhiên xuất hiện vô số hình vẽ kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.