Chương 127
Sở Hàn Y Thanh
14/01/2023
Gió trên ban công của tòa nhà thí nghiệm này lớn quá.
Trần Nha đứng trước lan can mà nghĩ.
Tóc đuôi ngựa của cô bị gió thổi trong không trung, giống như có một bàn tay vô hình, bám vào tóc đuôi tóc cô, kéo căng da đầu cô.
Cô không hiểu, không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, trong đầu cô đã chết lặng, giống như khóc mãi khóc mãi, não cũng theo nước mắt mà chảy ra, nhìn qua có vẻ vẫn là bộ não kia, mà trên thực tế đã rỗng tuếch từ lâu rồi.
Mình nói với Chân Hoan như vậy, cho dù là mình không đúng, nhưng chẳng lẽ mình phải chịu toàn bộ trách nhiệm sao?
Rõ ràng là Chân Hoan! Rõ ràng chỉ là tự Chân Hoan quyết định nhảy xuống! Căn bản không có ai đẩy sau lưng cậu ấy cả!
Đúng, mình không sai, mình căn bản không sai...
Cô nghĩ như vậy, cơ thể dính sát lan can mới vừa rời xa ranh giới lạnh lẽo, mà điện thoại đặt trong túi lại vang lên.
"Rè rè —— rè rè—— "
Cô giống như bị roi vọt vô hình quất phải, cả người đều run rẩy.
Không, không, đừng gọi nữa, đừng gọi nữa...
Cô nghĩ như vậy, luống cuống tay chân muốn tắt điện thoại đi, nhưng lại lỡ tay nhận điện thoại.
"Đều là lỗi của cậu!" Hứa Thi Cẩn điên cuồng la to từ đầu kia điện thoại, "Nếu như không phải tại cậu, tôi sẽ không trở thành như bây giờ! Đều do cậu làm hại! Đều do cậu làm hại!"
Không phải tôi, không phải...
Cô bắt đầu lấy lại dũng khí muốn bước xuống, thế nhưng dũng khí cùng ý chí đều nhanh chóng tan rã giống như băng tuyết gặp phải mặt trời chói chang dưới sự phẫn nộ của Hứa Thi Cẩn.
Không có ai đứng sau lưng mình, không có ai đẩy mình.
Hình như mình cũng không quá muốn chết...
Sau khi não bộ mất đi công năng, cơ thể đã nắm giữ quyết đoán của chính mình, cô lại đến gần lan can, lan can lạnh lẽo khiến cô run lập cập, cô nhấc chân lên, bước qua lan can, nhìn xuống dưới
Cây cối giống như đồ chơi, đoàn người giống như con kiến.
Lực hút của trái đất cũng thật mạnh.
Mạnh hơn cảm giác bình thường gấp trăm ngàn lần.
Nhảy xuống có đau không?
*
Men theo đường nhỏ từ cổng sau mà tiếp tục đi về phía trước, trên đường sẽ ngang qua sân điền kinh, hai bên trái phải đều có lối rẽ, một lối rẽ dẫn tới lớp học cùng tòa ký túc xá, một lối rẽ dẫn tới nhà ăn cùng tòa nhà thí nghiệm.
Bạn học Chu dẫn Kỷ Tuân đi thẳng theo lối rẽ dẫn tới nhà ăn cùng tòa nhà thí nghiệm.
Cậu giải thích rõ ràng rành mạch: "Trong trường không có bể nước hay sông suối, không thể nhảy cầu tự sát được. Nếu như Trần Nha nhất thời nghĩ quẩn, vậy thì có khả năng nhất chính là nhảy lầu tự sát. Có ba tòa nhà đủ cao để có thể tự sát, giảng đường, tòa ký túc xá, tòa nhà thí nghiệm."
"Tòa ký túc xá có gác cổng nghiêm ngặt, hiện tại chưa tới thời gian tan học, có cô quản lý, sẽ không dễ dàng để học sinh đi vào; nguyên giảng đường đều là giáo viên cùng học sinh, nếu như Trần Nha lựa chọn nhảy lầu ở giảng đường, vậy thì giáo viên cùng học sinh đều có thể phát hiện, hơn nữa từ sau khi Hứa Thi Cẩn muốn nhảy lầu từ ban công của giảng đường, bình thường ban công của giảng đường đều được khóa lại, rất ít khi mở ra, như vậy còn lại nơi nguy hiểm nhất chính là..."
Hai người đã đến dưới chân tòa nhà thí nghiệm.
Hai người gần như cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía ban công trên đỉnh tòa nhà.
Bên rìa ban công, một bóng đen đang lảo đảo bước qua lan can.
Kỷ Tuân chửi thề một tiếng.
"Báo cảnh sát!" Anh quay đầu nói với Trì Văn Lan vừa mới đuổi tới, "Sau đó gọi điện cho tổng phụ trách cùng giáo viên chủ nhiệm —— "
Bọn họ vọt vào tòa nhà thí nghiệm, bên trong tòa nhà thí nghiệm có thang máy, nhưng buổi tối lại không mở, chỉ có thể chạy lên cầu thang xoắn ốc được xây dựng ngay giữa tòa nhà, cầu thang uốn lượn ngoằn nghoèo tựa như không có đích đến, rõ ràng mình đã chạy rất lâu, thế nhưng nhìn lên điểm cuối, vẫn rất xa xôi, đáng sợ hơn chính là, có nhìn lại về điểm xuất phát, cũng trở nên dài dằng dặc.
Tình cảnh khốn cùng giống như bị treo giữa không trung, lên không được, xuống cũng không xong, chỉ có thể quanh quẩn một chỗ giống như ruồi muỗi.
Ngay lúc đang sốt ruột, Kỷ Tuân chợt phát hiện bước chân của bạn học Chu đã chậm lại.
Cậu không còn vọt qua hai, ba bậc đài một lần giống như khi mới vừa leo lên cầu thang nữa, đổi thành thu lại bước chân, bước từng bước một.
Là do đã tiêu hao hết thể lực rồi ư?
Kỷ Tuân nghĩ vậy, thế nhưng rất nhanh, anh đã phát hiện trên mặt đối phương đang hiện lên biểu cảm chán ghét không quá rõ ràng, nhưng quả thực đang tồn tại —— không, không phải chán ghét, mà là chống cự.
Đối phương càng chạy càng chậm, không phải vì thể lực đã tiêu hao hết, là vì cậu đang chống cự đỉnh tòa nhà, chống cự hiện trường đáng sợ đang xảy ra ngay trên đỉnh tòa nhà.
Kỷ Tuân biết rõ nội tâm của đối phương, nhưng lúc này đã không còn thời gian để anh chăm lo an ủi tâm trạng của đối phương, bạn học Chu cũng không phải hoàn toàn trì hoãn.
Cậu giống như không vui, giống như chống cự, thế nhưng sau khi thu lại bước chân vẫn cứ đều đặn leo lên phía trước, cho đến khi bọn họ đến được tầng cao nhất của tòa nhà thí nghiệm, đi đến lối vào ban công, cũng đi qua cửa ra vào, liếc mắt một cái là nhìn thấy Trần Nha.
Trần Nha vốn còn đang mắc trên lan can đã thành công bước qua trong thời gian bọn họ xông lên, hoàn toàn đứng ngoài ban công, hai cánh tay duỗi về phía sau, khuỷu tay bám lấy lan can, như vậy sẽ miễn cưỡng tăng thêm một tầng bảo vệ, chỉ đáng tiếc lại yếu ớt giống như keo dán thủ công.
Kỷ Tuân muốn xông lên phía trước, thế nhưng lại chần chừ —— nếu như xông lên mà cứu được người thì tốt, nhưng nếu như lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ Trần Nha vốn đang kích động, khiến đối phương làm ra chuyện gì, vậy phải làm sao?
Lúc nào thì cảnh sát cùng giáo viên mới đến?
Trong lúc Kỷ Tuân đang âm thầm lo lắng, muốn tranh thủ chút thời gian, Trần Nha đứng ngoài lan can đã quay đầu lại, liếc mắt đã thấy Kỷ Tuân cùng bạn học Chu.
"Đừng tới đây!" Cô hét lên.
"Chúng tôi không qua đó, em bình tĩnh một chút!" Kỷ Tuân nhanh chóng dừng chân, lớn tiếng đáp lại, đồng thời liếc mắt ra hiệu với bạn học Chu, lại tiếp tục nói với Trần Nha, "Bạn học Trần, em có chuyện gì không vui có thể nói với tôi, em nhảy lầu là vì chuyện của Chân Hoan đúng không?"
Bạn học Chu hiểu ý anh, nhân lúc Kỷ Tuân thu hút sự chú ý của Trần Nha, cậu sẽ lặng lẽ men theo điểm mù của Trần Nha mà tiếp cận cô từ một hướng khác.
"Chân Hoan!" Cô lộ rõ phẫn hận, "Tôi chính là bị Chân Hoan hại, sớm biết cậu ấy yếu ớt như vậy, tôi nhất định sẽ cách xa cậu ấy, một câu cũng không nói với cậu ấy, một ánh mắt cũng không thèm nhìn cậu ấy! —— "
Kỷ Tuân kiên trì lắng nghe.
Những lúc đặc thù như thế này, anh chỉ có một nguyện vọng, mong Trần Nha có thể thao thao bất tuyệt, nói đến trên trời dưới biển —— cho dù không nói được dài như vậy, thì ít nhất cũng có thể nói đến lúc cảnh sát cùng giáo viên chạy đến hiện trường, chuẩn bị đầy đủ biện pháp bảo vệ.
Nhưng khi người ta càng muốn, lại càng không có được.
Vận mệnh là một đứa trẻ bướng bỉnh, luôn thích trêu đùa người khác.
Mà trò đùa của nó, lại chính là cuộc đời đang vụn nát của con người.
Trên ban công đột nhiên vang lên tiếng rè rè của điện thoại di dộng, dùng mắt trần cũng có thể thấy được Trần Nha vốn đang nói chuyện với Kỷ Tuân bỗng chốc sụp đổ: "Tắt nó đi, tắt nó đi, ngậm miệng, ngậm miệng lại, tôi không muốn nghe thấy nó! Vứt nó đi, ném nó đến chỗ mà tôi không nhìn thấy được, cũng không nghe thấy được!"
Cô đang nói đến chiếc điện thoại trên mặt đất, ngay khi điện thoại vang lên, Kỷ Tuân đã nhìn thấy.
Một chiếc điện thoại gấp màu bạc thuộc dòng Samsung, rất trùng hợp là, bên trên còn treo móc chìa khóa cảm ứng điện, giữa đêm tối, móc chìa khóa lập loè phát ra ánh sáng màu hồng nhạt rất đáng yêu.
Tuy cảm thấy kinh ngạc vì chỉ một cú điện thoại đã có thể tạo thành kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn như vậy cho Trần Nha, nhưng Kỷ Tuân vẫn lập tức nhặt điện thoại lên, tháo pin điện thoại, trong chớp mắt, điện thoại không ngừng vang lên đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Trần Nha giống như người đang chìm xuống nước cuối cùng cũng được cứu ra, nặng nề mà thở sâu một hơi.
Cơ thể cô đang run rẩy, nghiêng ra ngoài giống như đang thả lỏng, khuỷu tay tóm lấy lan can cũng trượt đi một đoạn, chỉ còn một đoạn cẳng tay còn bám chặt.
Kỷ Tuân nhìn chằm chằm đoạn cẳng tay kia. Trái tim anh đập thình thịch, tốc độ tuần hoàn máu trở nên nhanh hơn, cơ thể bắt đầu toả nhiệt, âm thầm chờ đợi, chuẩn bị có cơ hội sẽ lập tức xông lên.
Anh liếc sang nhìn bạn học Chu.
Bạn học Chu luẩn quẩn một vòng cũng đã chạy tới được vị trí tương đối gần Trần Nha.
Hai người họ cách nhau khoảng năm bước, chỉ cần bước thêm về phía trước hai bước là có thể đột nhiên nhào tới, tóm chặt lấy người...
Thế nhưng lúc này, Trần Nha giống như đã cảm nhận được, bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng ngược lại, liếc mắt nhìn thấy bạn học Chu.
"Đứng lại!" Cô hét lớn.
Bạn học Chu dừng bước: "Đừng kích động."
Cậu nói giống như Kỷ Tuân.
Nhưng lời nói tương tự lại thốt ra từ trong miệng người khác, cũng sẽ cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Vừa nãy Trần Nha chỉ là kích động, còn hiện tại, Trần Nha đã dùng ánh mắt giống như thù hận mà bắn về phía bạn học Chu: "Cậu cảm thấy tôi không dám nhảy, đúng không?"
"Không có." Bạn học Chu dừng lại, "Bình tĩnh đi."
"Tôi biết, cậu cảm thấy tôi không dám nhảy, cậu cảm thấy tôi đang dọa mọi người," Trần Nha cười khẩu, "Cậu tưởng tôi không nhìn ra được sao? Ánh mắt cậu nhìn tôi giống hệt như khi cậu nhìn Chân Hoan! Đều là ánh mắt cực kỳ phiền chán, giống như nhìn thấy rác rưởi, đều đang nói... Được được được, chết đi, chết xa một chút, chết sạch sẽ một chút."
"Tôi sẽ chết." Trần Nha nói, "Bắt đầu từ bây giờ, ai cũng không thể tiếp tục dùng chuyện của Chân Hoan cùng Hứa Thi Cẩn để chỉ trích tôi, tôi không phải hung thủ gϊếŧ người, tôi không có hại người, cậu mới phải!"
Cô đột ngột buông hai tay ra, ngả người xuống phía dưới.
"Không ——" Kỷ Tuân hô lên.
*
Chuyện cũ nói đến đây, Kỷ Tuân liền ngừng lại, giống như tác giả am hiểu sâu sắc làm thế nào để thiết lập tình tiết hồi hộp, tung ra lưỡi câu điều chỉnh khẩu vị của độc giả, khiến độc giả hận không thể gửi dao cho tác giả giống như muốn thọc tiết tiểu nhân.
Anh hỏi Hoắc Nhiễm Nhân: "Em cảm thấy chuyện này sẽ phát triển như thế nào?"
"Nếu anh đã hỏi như thế, vậy thì câu chuyện này chắc chắn sẽ có bước ngoặt." Hoắc Nhiễm Nhân hờ hững nói, "Có phải là bạn học Chu vẫn luôn lạnh lùng cuối cùng cũng thức tỉnh lương tâm, cùng anh cứu người đúng không?"
"Không phải."
"Ồ?" Hoắc Nhiễm Nhân bất ngờ.
"Người có lương tâm quả thật không thể nhắm mắt làm ngơ vào thời khắc nguy hiểm đến mức này được. Nhưng muốn cứu người, chỉ có lương tâm là không đủ." Kỷ Tuân nói.
"..." Hoắc Nhiễm Nhân.
"Em ấy còn cần một trái tim muốn cứu người." Kỷ Tuân chầm chậm nói, "Trong thời khắc nguy hiểm, tuyệt không để tâm đến an nguy sống chết của bản thân, một lòng một dạ mà xông tới cứu người, bạn học Chu không hề lạnh lùng, cho tới nay, bạn học Chu vẫn luôn là người lương thiện như thế."
*
Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Nha buông hai tay ra, Kỷ Tuân đã xông lên trước.
Gió thổi giống như lưỡi dao cắt ngang qua mặt anh, đây là lần anh chạy nhanh nhất kể từ khi sinh ra đến giờ, nhưng anh đã nhanh như vậy, vẫn cứ không bằng sinh mệnh đang rơi xuống ngoài lan can!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người vọt tới, Trần Nha rơi xuống cực nhanh, đã rơi ra ngoài rìa ban công, nếu chỉ cong lưng qua lan can căn bản không có khả năng bắt được người rơi xuống, vì vậy bóng người lao tới từ phía sau không hề suy nghĩ, cậu vượt qua lan can, nhảy ra ngoài, bắt được Trần Nha, sau đó đồng thời rơi xuống cùng Trần Nha!
Không hề có bất cứ chuẩn bị nào, trái tim anh ngừng đập, đại não cũng trống rỗng.
Thế nhưng không có suy xét, trái lại càng khiến cơ thể không hề không do dự mà hoạt động.
Cuối cùng Kỷ Tuân cũng vọt tới lan can, lúc này có nhanh hơn nữa cũng đã muộn, anh chúi người nhìn về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy bạn học Chu đang cố gắng duỗi tay lên trên, anh lập tức khom lưng, nắm chặt lấy cánh tay kia.
Sức nặng to lớn trong tay đã kéo lại thần trí của anh, trái tim đã chết cũng bắt đầu đập trở lại giống như vừa uống thuốc hồi sinh, anh nhìn thấy bạn học Chu sắc mặt đỏ bừng, mà anh cũng đăng nắm chặt cánh tay của bạn học Chu.
Anh lại nhìn xuống dưới, nhìn thấy Trần Nha đã được bạn học Chu túm lấy.
Không biết Trần Nha là bị dọa cho ngơ ngác hay rốt cuộc đã tỉnh táo lại, sau khi rơi xuống khoảng không cao mười mấy mét cuối cùng cũng òa khóc: "Cứu tôi, cứu tôi... Tôi không muốn chết..."
"Im miệng!" Kỷ Tuân quát, "Duy trì thể lực, nắm chặt bạn học Chu!"
Tay của bọn họ cũng bắt đầu ửng hồng, bắp thịt đều cảm thấy căng ra, cánh tay bắt đầu trở nên tê dại, trở thành một bộ phận ngoài cơ thể, mỗi một giây trôi qua đều giống như một năm.
Thế nhưng bất kể là Kỷ Tuân hay bạn học Chu, từ đầu tới cuối, đều không có buông ra cánh tay cứu người.
Vận mệnh cuối cùng cũng coi như tỏ lòng từ bi, vào lúc này, các giáo viên được thông báo từ trước đã đuổi đến, bọn họ nhìn thấy một màn đáng sợ này, lập tức cùng nhau tiến lên, ba chân bốn cẳng kéo bạn học Chu, lại nắm lấy Trần Nha, lần nỗ lực này, cuối cùng cũng đã cứu được Trần Nha đang treo ngoài không trung.
Gió thổi phần phật, mọi người nói chuyện, trao đổi, hô hoán, còn có tiếng còi cảnh sát truyền đến từ đằng xa, khiến cho ban công vốn đang yên tĩnh vắng lặng biến thành chợ thực phẩm náo nhiệt.
Sau đó các thầy cô đều vây quanh Trần Nha, chỉ lo bạn học nữ vừa mới được cứu lại xảy ra chuyện gì.
Còn Kỷ Tuân cùng bạn học Chu lại bị bỏ lại phía sau.
Kỷ Tuân vừa quay đầu đã nhìn thấy bạn học Chu đang ngồi dưới đất, cánh tay đau nhức rũ xuống, cậu ngẩng đầu, sững sờ nhìn bầu trời. Anh đi về bạn học Chu, giơ tay chạm vào cánh tay của đối phương.
Bạn học Chu rụt lại.
"Cánh tay của cậu trật khớp rồi." Kỷ Tuân lên tiếng, lúc này mới nhận ra giọng mình đã khàn đi, giống như trong nháy mắt vừa nãy đã mất sức quá nhiều, không chỉ cánh tay, ngay cả cổ họng cũng bị hao mòn.
"Anh cũng vậy." Bạn học Chu trả lời.
Kỷ Tuân ngồi xuống, dùng cánh tay của chính mình đụng vào cánh tay của đối phương.
"Hợp tác vui vẻ."
Bạn học Chu im lặng không lên tiếng.
"Em đã cứu được người khác."
Bạn học Chu vẫn im lặng như trước.
Kỷ Tuân nói tiếp: "Bạn học Chu, lúc trước tôi nói sai rồi, không cần chờ sau này, hiện tại em cũng đã có huân chương."
Anh trịnh trọng nói cho cậu:
"Đôi tay bị thương này đã chịu tải sức nặng của sinh mạng. Em là anh hùng, bây giờ là, sau này cũng sẽ là."
Trần Nha đứng trước lan can mà nghĩ.
Tóc đuôi ngựa của cô bị gió thổi trong không trung, giống như có một bàn tay vô hình, bám vào tóc đuôi tóc cô, kéo căng da đầu cô.
Cô không hiểu, không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, trong đầu cô đã chết lặng, giống như khóc mãi khóc mãi, não cũng theo nước mắt mà chảy ra, nhìn qua có vẻ vẫn là bộ não kia, mà trên thực tế đã rỗng tuếch từ lâu rồi.
Mình nói với Chân Hoan như vậy, cho dù là mình không đúng, nhưng chẳng lẽ mình phải chịu toàn bộ trách nhiệm sao?
Rõ ràng là Chân Hoan! Rõ ràng chỉ là tự Chân Hoan quyết định nhảy xuống! Căn bản không có ai đẩy sau lưng cậu ấy cả!
Đúng, mình không sai, mình căn bản không sai...
Cô nghĩ như vậy, cơ thể dính sát lan can mới vừa rời xa ranh giới lạnh lẽo, mà điện thoại đặt trong túi lại vang lên.
"Rè rè —— rè rè—— "
Cô giống như bị roi vọt vô hình quất phải, cả người đều run rẩy.
Không, không, đừng gọi nữa, đừng gọi nữa...
Cô nghĩ như vậy, luống cuống tay chân muốn tắt điện thoại đi, nhưng lại lỡ tay nhận điện thoại.
"Đều là lỗi của cậu!" Hứa Thi Cẩn điên cuồng la to từ đầu kia điện thoại, "Nếu như không phải tại cậu, tôi sẽ không trở thành như bây giờ! Đều do cậu làm hại! Đều do cậu làm hại!"
Không phải tôi, không phải...
Cô bắt đầu lấy lại dũng khí muốn bước xuống, thế nhưng dũng khí cùng ý chí đều nhanh chóng tan rã giống như băng tuyết gặp phải mặt trời chói chang dưới sự phẫn nộ của Hứa Thi Cẩn.
Không có ai đứng sau lưng mình, không có ai đẩy mình.
Hình như mình cũng không quá muốn chết...
Sau khi não bộ mất đi công năng, cơ thể đã nắm giữ quyết đoán của chính mình, cô lại đến gần lan can, lan can lạnh lẽo khiến cô run lập cập, cô nhấc chân lên, bước qua lan can, nhìn xuống dưới
Cây cối giống như đồ chơi, đoàn người giống như con kiến.
Lực hút của trái đất cũng thật mạnh.
Mạnh hơn cảm giác bình thường gấp trăm ngàn lần.
Nhảy xuống có đau không?
*
Men theo đường nhỏ từ cổng sau mà tiếp tục đi về phía trước, trên đường sẽ ngang qua sân điền kinh, hai bên trái phải đều có lối rẽ, một lối rẽ dẫn tới lớp học cùng tòa ký túc xá, một lối rẽ dẫn tới nhà ăn cùng tòa nhà thí nghiệm.
Bạn học Chu dẫn Kỷ Tuân đi thẳng theo lối rẽ dẫn tới nhà ăn cùng tòa nhà thí nghiệm.
Cậu giải thích rõ ràng rành mạch: "Trong trường không có bể nước hay sông suối, không thể nhảy cầu tự sát được. Nếu như Trần Nha nhất thời nghĩ quẩn, vậy thì có khả năng nhất chính là nhảy lầu tự sát. Có ba tòa nhà đủ cao để có thể tự sát, giảng đường, tòa ký túc xá, tòa nhà thí nghiệm."
"Tòa ký túc xá có gác cổng nghiêm ngặt, hiện tại chưa tới thời gian tan học, có cô quản lý, sẽ không dễ dàng để học sinh đi vào; nguyên giảng đường đều là giáo viên cùng học sinh, nếu như Trần Nha lựa chọn nhảy lầu ở giảng đường, vậy thì giáo viên cùng học sinh đều có thể phát hiện, hơn nữa từ sau khi Hứa Thi Cẩn muốn nhảy lầu từ ban công của giảng đường, bình thường ban công của giảng đường đều được khóa lại, rất ít khi mở ra, như vậy còn lại nơi nguy hiểm nhất chính là..."
Hai người đã đến dưới chân tòa nhà thí nghiệm.
Hai người gần như cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía ban công trên đỉnh tòa nhà.
Bên rìa ban công, một bóng đen đang lảo đảo bước qua lan can.
Kỷ Tuân chửi thề một tiếng.
"Báo cảnh sát!" Anh quay đầu nói với Trì Văn Lan vừa mới đuổi tới, "Sau đó gọi điện cho tổng phụ trách cùng giáo viên chủ nhiệm —— "
Bọn họ vọt vào tòa nhà thí nghiệm, bên trong tòa nhà thí nghiệm có thang máy, nhưng buổi tối lại không mở, chỉ có thể chạy lên cầu thang xoắn ốc được xây dựng ngay giữa tòa nhà, cầu thang uốn lượn ngoằn nghoèo tựa như không có đích đến, rõ ràng mình đã chạy rất lâu, thế nhưng nhìn lên điểm cuối, vẫn rất xa xôi, đáng sợ hơn chính là, có nhìn lại về điểm xuất phát, cũng trở nên dài dằng dặc.
Tình cảnh khốn cùng giống như bị treo giữa không trung, lên không được, xuống cũng không xong, chỉ có thể quanh quẩn một chỗ giống như ruồi muỗi.
Ngay lúc đang sốt ruột, Kỷ Tuân chợt phát hiện bước chân của bạn học Chu đã chậm lại.
Cậu không còn vọt qua hai, ba bậc đài một lần giống như khi mới vừa leo lên cầu thang nữa, đổi thành thu lại bước chân, bước từng bước một.
Là do đã tiêu hao hết thể lực rồi ư?
Kỷ Tuân nghĩ vậy, thế nhưng rất nhanh, anh đã phát hiện trên mặt đối phương đang hiện lên biểu cảm chán ghét không quá rõ ràng, nhưng quả thực đang tồn tại —— không, không phải chán ghét, mà là chống cự.
Đối phương càng chạy càng chậm, không phải vì thể lực đã tiêu hao hết, là vì cậu đang chống cự đỉnh tòa nhà, chống cự hiện trường đáng sợ đang xảy ra ngay trên đỉnh tòa nhà.
Kỷ Tuân biết rõ nội tâm của đối phương, nhưng lúc này đã không còn thời gian để anh chăm lo an ủi tâm trạng của đối phương, bạn học Chu cũng không phải hoàn toàn trì hoãn.
Cậu giống như không vui, giống như chống cự, thế nhưng sau khi thu lại bước chân vẫn cứ đều đặn leo lên phía trước, cho đến khi bọn họ đến được tầng cao nhất của tòa nhà thí nghiệm, đi đến lối vào ban công, cũng đi qua cửa ra vào, liếc mắt một cái là nhìn thấy Trần Nha.
Trần Nha vốn còn đang mắc trên lan can đã thành công bước qua trong thời gian bọn họ xông lên, hoàn toàn đứng ngoài ban công, hai cánh tay duỗi về phía sau, khuỷu tay bám lấy lan can, như vậy sẽ miễn cưỡng tăng thêm một tầng bảo vệ, chỉ đáng tiếc lại yếu ớt giống như keo dán thủ công.
Kỷ Tuân muốn xông lên phía trước, thế nhưng lại chần chừ —— nếu như xông lên mà cứu được người thì tốt, nhưng nếu như lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ Trần Nha vốn đang kích động, khiến đối phương làm ra chuyện gì, vậy phải làm sao?
Lúc nào thì cảnh sát cùng giáo viên mới đến?
Trong lúc Kỷ Tuân đang âm thầm lo lắng, muốn tranh thủ chút thời gian, Trần Nha đứng ngoài lan can đã quay đầu lại, liếc mắt đã thấy Kỷ Tuân cùng bạn học Chu.
"Đừng tới đây!" Cô hét lên.
"Chúng tôi không qua đó, em bình tĩnh một chút!" Kỷ Tuân nhanh chóng dừng chân, lớn tiếng đáp lại, đồng thời liếc mắt ra hiệu với bạn học Chu, lại tiếp tục nói với Trần Nha, "Bạn học Trần, em có chuyện gì không vui có thể nói với tôi, em nhảy lầu là vì chuyện của Chân Hoan đúng không?"
Bạn học Chu hiểu ý anh, nhân lúc Kỷ Tuân thu hút sự chú ý của Trần Nha, cậu sẽ lặng lẽ men theo điểm mù của Trần Nha mà tiếp cận cô từ một hướng khác.
"Chân Hoan!" Cô lộ rõ phẫn hận, "Tôi chính là bị Chân Hoan hại, sớm biết cậu ấy yếu ớt như vậy, tôi nhất định sẽ cách xa cậu ấy, một câu cũng không nói với cậu ấy, một ánh mắt cũng không thèm nhìn cậu ấy! —— "
Kỷ Tuân kiên trì lắng nghe.
Những lúc đặc thù như thế này, anh chỉ có một nguyện vọng, mong Trần Nha có thể thao thao bất tuyệt, nói đến trên trời dưới biển —— cho dù không nói được dài như vậy, thì ít nhất cũng có thể nói đến lúc cảnh sát cùng giáo viên chạy đến hiện trường, chuẩn bị đầy đủ biện pháp bảo vệ.
Nhưng khi người ta càng muốn, lại càng không có được.
Vận mệnh là một đứa trẻ bướng bỉnh, luôn thích trêu đùa người khác.
Mà trò đùa của nó, lại chính là cuộc đời đang vụn nát của con người.
Trên ban công đột nhiên vang lên tiếng rè rè của điện thoại di dộng, dùng mắt trần cũng có thể thấy được Trần Nha vốn đang nói chuyện với Kỷ Tuân bỗng chốc sụp đổ: "Tắt nó đi, tắt nó đi, ngậm miệng, ngậm miệng lại, tôi không muốn nghe thấy nó! Vứt nó đi, ném nó đến chỗ mà tôi không nhìn thấy được, cũng không nghe thấy được!"
Cô đang nói đến chiếc điện thoại trên mặt đất, ngay khi điện thoại vang lên, Kỷ Tuân đã nhìn thấy.
Một chiếc điện thoại gấp màu bạc thuộc dòng Samsung, rất trùng hợp là, bên trên còn treo móc chìa khóa cảm ứng điện, giữa đêm tối, móc chìa khóa lập loè phát ra ánh sáng màu hồng nhạt rất đáng yêu.
Tuy cảm thấy kinh ngạc vì chỉ một cú điện thoại đã có thể tạo thành kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn như vậy cho Trần Nha, nhưng Kỷ Tuân vẫn lập tức nhặt điện thoại lên, tháo pin điện thoại, trong chớp mắt, điện thoại không ngừng vang lên đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Trần Nha giống như người đang chìm xuống nước cuối cùng cũng được cứu ra, nặng nề mà thở sâu một hơi.
Cơ thể cô đang run rẩy, nghiêng ra ngoài giống như đang thả lỏng, khuỷu tay tóm lấy lan can cũng trượt đi một đoạn, chỉ còn một đoạn cẳng tay còn bám chặt.
Kỷ Tuân nhìn chằm chằm đoạn cẳng tay kia. Trái tim anh đập thình thịch, tốc độ tuần hoàn máu trở nên nhanh hơn, cơ thể bắt đầu toả nhiệt, âm thầm chờ đợi, chuẩn bị có cơ hội sẽ lập tức xông lên.
Anh liếc sang nhìn bạn học Chu.
Bạn học Chu luẩn quẩn một vòng cũng đã chạy tới được vị trí tương đối gần Trần Nha.
Hai người họ cách nhau khoảng năm bước, chỉ cần bước thêm về phía trước hai bước là có thể đột nhiên nhào tới, tóm chặt lấy người...
Thế nhưng lúc này, Trần Nha giống như đã cảm nhận được, bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng ngược lại, liếc mắt nhìn thấy bạn học Chu.
"Đứng lại!" Cô hét lớn.
Bạn học Chu dừng bước: "Đừng kích động."
Cậu nói giống như Kỷ Tuân.
Nhưng lời nói tương tự lại thốt ra từ trong miệng người khác, cũng sẽ cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Vừa nãy Trần Nha chỉ là kích động, còn hiện tại, Trần Nha đã dùng ánh mắt giống như thù hận mà bắn về phía bạn học Chu: "Cậu cảm thấy tôi không dám nhảy, đúng không?"
"Không có." Bạn học Chu dừng lại, "Bình tĩnh đi."
"Tôi biết, cậu cảm thấy tôi không dám nhảy, cậu cảm thấy tôi đang dọa mọi người," Trần Nha cười khẩu, "Cậu tưởng tôi không nhìn ra được sao? Ánh mắt cậu nhìn tôi giống hệt như khi cậu nhìn Chân Hoan! Đều là ánh mắt cực kỳ phiền chán, giống như nhìn thấy rác rưởi, đều đang nói... Được được được, chết đi, chết xa một chút, chết sạch sẽ một chút."
"Tôi sẽ chết." Trần Nha nói, "Bắt đầu từ bây giờ, ai cũng không thể tiếp tục dùng chuyện của Chân Hoan cùng Hứa Thi Cẩn để chỉ trích tôi, tôi không phải hung thủ gϊếŧ người, tôi không có hại người, cậu mới phải!"
Cô đột ngột buông hai tay ra, ngả người xuống phía dưới.
"Không ——" Kỷ Tuân hô lên.
*
Chuyện cũ nói đến đây, Kỷ Tuân liền ngừng lại, giống như tác giả am hiểu sâu sắc làm thế nào để thiết lập tình tiết hồi hộp, tung ra lưỡi câu điều chỉnh khẩu vị của độc giả, khiến độc giả hận không thể gửi dao cho tác giả giống như muốn thọc tiết tiểu nhân.
Anh hỏi Hoắc Nhiễm Nhân: "Em cảm thấy chuyện này sẽ phát triển như thế nào?"
"Nếu anh đã hỏi như thế, vậy thì câu chuyện này chắc chắn sẽ có bước ngoặt." Hoắc Nhiễm Nhân hờ hững nói, "Có phải là bạn học Chu vẫn luôn lạnh lùng cuối cùng cũng thức tỉnh lương tâm, cùng anh cứu người đúng không?"
"Không phải."
"Ồ?" Hoắc Nhiễm Nhân bất ngờ.
"Người có lương tâm quả thật không thể nhắm mắt làm ngơ vào thời khắc nguy hiểm đến mức này được. Nhưng muốn cứu người, chỉ có lương tâm là không đủ." Kỷ Tuân nói.
"..." Hoắc Nhiễm Nhân.
"Em ấy còn cần một trái tim muốn cứu người." Kỷ Tuân chầm chậm nói, "Trong thời khắc nguy hiểm, tuyệt không để tâm đến an nguy sống chết của bản thân, một lòng một dạ mà xông tới cứu người, bạn học Chu không hề lạnh lùng, cho tới nay, bạn học Chu vẫn luôn là người lương thiện như thế."
*
Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Nha buông hai tay ra, Kỷ Tuân đã xông lên trước.
Gió thổi giống như lưỡi dao cắt ngang qua mặt anh, đây là lần anh chạy nhanh nhất kể từ khi sinh ra đến giờ, nhưng anh đã nhanh như vậy, vẫn cứ không bằng sinh mệnh đang rơi xuống ngoài lan can!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người vọt tới, Trần Nha rơi xuống cực nhanh, đã rơi ra ngoài rìa ban công, nếu chỉ cong lưng qua lan can căn bản không có khả năng bắt được người rơi xuống, vì vậy bóng người lao tới từ phía sau không hề suy nghĩ, cậu vượt qua lan can, nhảy ra ngoài, bắt được Trần Nha, sau đó đồng thời rơi xuống cùng Trần Nha!
Không hề có bất cứ chuẩn bị nào, trái tim anh ngừng đập, đại não cũng trống rỗng.
Thế nhưng không có suy xét, trái lại càng khiến cơ thể không hề không do dự mà hoạt động.
Cuối cùng Kỷ Tuân cũng vọt tới lan can, lúc này có nhanh hơn nữa cũng đã muộn, anh chúi người nhìn về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy bạn học Chu đang cố gắng duỗi tay lên trên, anh lập tức khom lưng, nắm chặt lấy cánh tay kia.
Sức nặng to lớn trong tay đã kéo lại thần trí của anh, trái tim đã chết cũng bắt đầu đập trở lại giống như vừa uống thuốc hồi sinh, anh nhìn thấy bạn học Chu sắc mặt đỏ bừng, mà anh cũng đăng nắm chặt cánh tay của bạn học Chu.
Anh lại nhìn xuống dưới, nhìn thấy Trần Nha đã được bạn học Chu túm lấy.
Không biết Trần Nha là bị dọa cho ngơ ngác hay rốt cuộc đã tỉnh táo lại, sau khi rơi xuống khoảng không cao mười mấy mét cuối cùng cũng òa khóc: "Cứu tôi, cứu tôi... Tôi không muốn chết..."
"Im miệng!" Kỷ Tuân quát, "Duy trì thể lực, nắm chặt bạn học Chu!"
Tay của bọn họ cũng bắt đầu ửng hồng, bắp thịt đều cảm thấy căng ra, cánh tay bắt đầu trở nên tê dại, trở thành một bộ phận ngoài cơ thể, mỗi một giây trôi qua đều giống như một năm.
Thế nhưng bất kể là Kỷ Tuân hay bạn học Chu, từ đầu tới cuối, đều không có buông ra cánh tay cứu người.
Vận mệnh cuối cùng cũng coi như tỏ lòng từ bi, vào lúc này, các giáo viên được thông báo từ trước đã đuổi đến, bọn họ nhìn thấy một màn đáng sợ này, lập tức cùng nhau tiến lên, ba chân bốn cẳng kéo bạn học Chu, lại nắm lấy Trần Nha, lần nỗ lực này, cuối cùng cũng đã cứu được Trần Nha đang treo ngoài không trung.
Gió thổi phần phật, mọi người nói chuyện, trao đổi, hô hoán, còn có tiếng còi cảnh sát truyền đến từ đằng xa, khiến cho ban công vốn đang yên tĩnh vắng lặng biến thành chợ thực phẩm náo nhiệt.
Sau đó các thầy cô đều vây quanh Trần Nha, chỉ lo bạn học nữ vừa mới được cứu lại xảy ra chuyện gì.
Còn Kỷ Tuân cùng bạn học Chu lại bị bỏ lại phía sau.
Kỷ Tuân vừa quay đầu đã nhìn thấy bạn học Chu đang ngồi dưới đất, cánh tay đau nhức rũ xuống, cậu ngẩng đầu, sững sờ nhìn bầu trời. Anh đi về bạn học Chu, giơ tay chạm vào cánh tay của đối phương.
Bạn học Chu rụt lại.
"Cánh tay của cậu trật khớp rồi." Kỷ Tuân lên tiếng, lúc này mới nhận ra giọng mình đã khàn đi, giống như trong nháy mắt vừa nãy đã mất sức quá nhiều, không chỉ cánh tay, ngay cả cổ họng cũng bị hao mòn.
"Anh cũng vậy." Bạn học Chu trả lời.
Kỷ Tuân ngồi xuống, dùng cánh tay của chính mình đụng vào cánh tay của đối phương.
"Hợp tác vui vẻ."
Bạn học Chu im lặng không lên tiếng.
"Em đã cứu được người khác."
Bạn học Chu vẫn im lặng như trước.
Kỷ Tuân nói tiếp: "Bạn học Chu, lúc trước tôi nói sai rồi, không cần chờ sau này, hiện tại em cũng đã có huân chương."
Anh trịnh trọng nói cho cậu:
"Đôi tay bị thương này đã chịu tải sức nặng của sinh mạng. Em là anh hùng, bây giờ là, sau này cũng sẽ là."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.