Lời Nói Dối Chân Thành

Chương 200

Sở Hàn Y Thanh

13/07/2023

Ngày thứ hai sau khi chuyển nhà cũng là lúc nên đến bệnh viện thay thuốc.

Bác sĩ ở thành phố Ninh nhìn vết thương của hai người một lúc lâu, đưa ra lời khuyên khác nhau.

Lời khuyên dành cho Hoắc Nhiễm Nhân chính là: "Thường xuyên thay thuốc, chăm sóc cẩn thận, có thể vận động vừa phải nhưng cũng không nên miễn cưỡng."

Ý là phục hồi tương đối tốt, dần dần từng bước một, không có vấn đề gì.

Kỷ Tuân ở bên cạnh hỏi: "Sẹo thì sao ạ? Có thể tự lành không?"

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Kỷ Tuân một cái.

"Tình trạng vết thương do tạo thành từ vụ nổ rất phức tạp, có vết sâu, có vết không sâu, các vết thương ngoài da rất dễ lành lại, chế độ ăn uống thanh đạm, siêng năng tập thể dục, còn có tuổi tác, cũng có tác dụng hỗ trợ hồi phục vết thương sâu."

Bác sĩ nghiên cứu vết thương trên người Hoắc Nhiễm Nhân một lát:

"Làm công việc nguy hiểm đúng không?"

"Cảnh sát."

"Đã làm cảnh sát rồi mà vẫn lo lắng vết sẹo có biến mất hay không à? Biến mất rồi cũng sẽ lại xuất hiện, cái này gọi là tuần hoàn không ngừng, lặp lại không thôi." Bác sĩ ngầm khuyên hai người bằng lòng với số mệnh, đừng phí uổng phí sức lực.

Nói Hoắc Nhiễm Nhân xong, đến lượt Kỷ Tuân.

Lần này phải chú ý hơn một chút, cánh tay từng bị trúng đạn, vậy thì sẽ liên quan đến vấn đề hồi phục chức năng, nếu không thể hồi phục tốt trong giai đoạn vết thương lành lại, sau này sẽ gây ra phiền phức không nhỏ.

"Tiến độ lành lại không tồi, hai ngày nay có từng cử động ngón tay không?"

"Có ạ."

"Cảm thấy thế nào?"

"Không được linh hoạt như trước đây."

"Phản ứng bình thường, tôi dạy cậu một bài tập, dạo này phải luyện nhiều vào. Cũng có thể cử động các ngón tay bất cứ lúc nào, rèn luyện tính linh hoạt."

Bác sĩ cầm tay Kỷ Tuân dạy anh một lần, lại nhìn Kỷ Tuân tự tập thêm một lần, lúc này chẩn đoán mới xem như kết thúc.

Đến đã đến rồi, cũng không vội vàng ra về, hai người rẽ bước, đi tới phòng hồi phục chức năng của bệnh viện để rèn luyện.

Trong phòng hồi phục chức năng có không ít người, bệnh nhân, nhân viên chăm sóc, bác sĩ, người nhà bệnh nhân, tất cả đều đang ở đây.

Tiếng kêu đau thỉnh thoảng vang lên khiến người nghẹt thở, nhưng tiếng cổ vũ theo sát phía sau lại khiến lòng người ấm áp.

Bọn họ tìm một góc ít người mà ngồi xuống.

Kỷ Tuân bắt đầu rèn luyện ngón tay, thật ra trí nhớ của anh rất tốt, nhớ được gần hết những nội dung mà bác sĩ vừa dạy lúc nãy, nhưng trong quá trình rèn luyện, Hoắc Nhiễm Nhân vẫn luôn lên tiếng, chỉnh sửa một vài tư thế cho anh.

"Nhớ kỹ như thế à?"

"Ừm."

"Sao anh lại không nhớ có động tác vặn ngón tay về phía sau nhỉ?"

"Có." Hoắc Nhiễm Nhân, "Nghe em."

Kỷ Tuân nghe thấy đối phương dùng giọng điệu chắc chắn như vậy để đáp lại thì ngẩng đầu lên, nhưng lại không đối diện với ánh mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Nhiễm Nhân hơi rũ mắt xuống, đôi mắt như quét một nước sơn đang nhìn vào ngón tay đang cử động của anh, không chớp một cái.

Phục hồi chức năng là một quá trình hết sức dày công, không thể gấp gáp, cũng không thể trì hoãn.

Khoảng chừng nửa tiếng trôi qua, hai người kết thúc rèn luyện, Kỷ Tuân nói: "Trưa rồi, chúng ta đến trung tâm thương mại ăn cơm, thuận tiện mua chút đồ rồi lại về."

Hoắc Nhiễm Nhân không có ý kiến.

Bệnh viện nằm trong khu vực trung tâm thành phố, cách hai con phố là có ngay một trung tâm mua sắm quy mô lớn, nhưng Kỷ Tuân không chọn trung tâm mua sắm tổng hợp kia, hai người ngồi taxi, taxi rẽ trái rẽ phải giữa thành phố ngựa xe như nước, gần như đi ngang qua một nửa thành phố, cuối cùng cũng tới một trung tâm mua sắm khác.

Thực ra hai trung tâm mua sắm này không khác nhau quá nhiều, thương hiệu quần áo giống nhau, chuỗi cửa hàng giống nhau, chỉ là có thêm một khu vui chơi, trung tâm mua sắm này cách trường học gần hơn, sau khi tan học hay vào dịp cuối tuần, lượng người đi lại trong khu vui chơi đông như mắc cửi, đa số là học sinh gần đó, cùng với một phần là người lớn nhàm chán muốn tới đây giết thời gian.

Tỷ như Kỷ Tuân.

Ăn trưa xong, Kỷ Tuân không làm như những gì đã nói lúc trước, sau khi cùng Hoắc Nhiễm Nhân đi dạo trung tâm thương mại, mua vài món đồ, anh đã trực tiếp kéo người ta đến khu vui chơi, bắt đầu chơi trò chơi.

Lái mô tô, đập chuột, ném bóng rổ, thảm nhảy.

Trò nào Kỷ Tuân cũng thích, trò nào cũng phải bỏ tiền chơi thử.

"Đúng là trẻ con." Hoắc Nhiễm Nhân đứng bên cạnh nhận xét.

Cách đáp lại của Kỷ Tuân là ném bóng rổ về phía Hoắc Nhiễm Nhân: "Hoắc đại cảnh sát, em đừng ra vẻ như thế, lúc chúng ta mới gặp nhau em cũng rất trẻ con mà, còn có thể giả vờ ngoan ngoãn quyến rũ người khác nữa cơ."

Hoắc Nhiễm Nhân nhíu đuôi lông mày, dùng một tay bắt bóng rổ, xoay cổ tay một cái, ném về phía trước.

"Xoạch —— "

Bóng rơi trúng rổ, lưới rổ run lên không ngừng.

Kỷ Tuân huýt sáo một tiếng.

Sau khi chơi hết một vòng, tiền xu dùng trong trò chơi đã hết, mà điểm tích lũy từ trò chơi lại rất nhiều.

Khi Kỷ Tuân đưa những điểm tích lũy này đến quầy lễ tân để đổi quà, Hoắc Nhiễm Nhân mới phát hiện trong một loạt danh sách đổi điểm lấy quà này có một hạng mục là đổi lấy Tamagotchi.

Hoàn toàn không nằm ngoài dự tính, Kỷ Tuân đổi lấy hai cái Tamagotchi.

Mình một cái, Hoắc Nhiễm Nhân một cái.

Đương nhiên màu sắc cũng được lựa chọn tỉ mỉ, một cái màu xanh lục, một cái màu xanh lam.

Mình lấy cái màu xanh lục, đưa cái màu xanh lam cho Hoắc Nhiễm Nhân.

Đồ chơi to bằng quả trứng gà đặt trong lòng bàn tay, Hoắc Nhiễm Nhân nhìn một lúc lâu, giọng nói nhẹ nhành rời khỏi môi.

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Chỉ vậy thôi, là em tự thắng được đó."

"Không xem như là anh tặng hả?" Hoắc Nhiễm Nhân nhìn về phía Kỷ Tuân.

"Tặng cái khác thì anh rất tình nguyện, nhưng cái này thì thôi." Kỷ Tuân trả lời, kéo Hoắc Nhiễm Nhân ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, bắt đầu nghiên cứu Tamagotchi trong tay, "Để anh xem khởi động máy như thế nào..."

"Không phải anh từng chơi à?"

"Chuyện từ bao nhiêu năm trước, anh quên mất rồi." Kỷ Tuân trả lời, ngẫm nghĩ một lát, "Nhưng cho trẻ con chơi không khó, anh nhớ nội dung chủ yếu là nuôi thú cưng, mỗi ngày phải chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ cho thú cưng, mỗi một ngày thú cưng sẽ lớn lên một tuổi, đến sáu tuổi là có thể kết hôn, mặc dù chỉ là đồ chơi điện tử, nhưng rất tiến bộ, đồng tính cũng có thể kết hôn với nhau; kết hôn có hai loại phương thức, một loại là chờ bà mai đến giới thiệu, cái này gọi là hôn nhân sắp đặt; một loại là yêu đương qua mạng, cái này gọi là tự do..."

"Phụ huynh trấn áp." Hoắc Nhiễm Nhân bình thản nói tiếp.

Miệng thì nói không rõ nhớ, nhưng trên thực tế nói mãi nói mãi, lại giống như sách hướng dẫn sử dụng Tamagotchi vậy, năng lực ghi nhớ thật khiến người ta ngưỡng mộ.

Hoắc Nhiễm Nhân bật màn hình, khởi động máy.

Thú cưng pixel xuất hiện trên màn hình nho nhỏ, con trỏ nhấp nháy, ra hiệu chủ nhân của trò chơi hãy nhập tên của thú cưng.

Những năm tháng đi học, mình thật sự từng ngưỡng mộ đồ chơi của người khác sao?

Hoắc Nhiễm Nhân rơi vào tự hỏi.

Có lẽ có, nhưng đến bây giờ, đã quên từ lâu.

Tuổi thơ của cậu cũng giống như những chuyện đã bị quên đi trong quyển nhật ký, mơ hồ mờ mịt, có một cái bóng đáng sợ, mà cái bóng cũng đã trở nên trống rỗng.

Cậu đi rất nhanh, rất kiên quyết, đi đến tận hiện tại.

Nhưng mỗi người đều có quá khứ, quá khứ quyết định hiện tại.



Quyển nhật ký vẫn luôn gắn liền với nơi sâu thẳm trong trái tim cậu, còn có một thứ một thứ luôn bị bỏ qua, luôn bị cậu lãng quên, luôn bị cậu giấu đi trong một góc không ai nhìn thấy...Chính là cậu của thời thơ ấu.

Món đồ chơi trong tay là một cầu nối nho nhỏ.

Ở hai đầu cầu, Hoắc Nhiễm Nhân đã trưởng thành nhìn lại Hoắc Nhiễm Nhân của thời thơ ấu.

Cậu bước lên cầu, kéo lấy chính mình của thời thơ ấu đang cúi đầu giữa màn sương mù.

Gương mặt mờ dần trong màn sương ngẩng lên, nhút nhát mà nở nụ cười mừng rỡ với cậu...

"Hoắc Nhiễm Nhân." Kỷ Tuân lắc lắc đồ chơi trong tay, "Em mau chơi đi, anh đang chờ kết hôn đây này."

"Còn có sáu ngày mới có thể kết hôn, anh vội gì chứ." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời, ấn ngẫu nhiên các chữ cái trong mục tên vật nuôi.

Đầu tiên là "hry", tiếp theo là "jx", tiếp theo nữa là "x&y" (Hoắc Nhiễm Nhân, Kỷ Tuân, Tuân & Nhân)

Cứ chơi như vậy, cho đến khi Kỷ Tuân quay đầu lại nhìn cậu: "Cuối cùng em cũng cười rồi."

Hoắc Nhiễm Nhân đáp lại Kỷ Tuân: "Có anh ở đây mà."Mạnh Phụ Sơn, Trần Gia Thụ, cùng với vệ sĩ chưa từng rời khỏi Trần Gia Thụ, A Tân, đang ở trên biển.

Chuyến tàu du lịch bán chìm này khởi hành từ một bến cảng ở Việt Nam, dừng lại vài lần trên đường đi, người trên thuyền cũng càng lúc càng nhiều.

Làn nước xanh biếc lắc lư bên ngoài ghế ngồi thủy tinh của đáy thuyền, ngọn đèn trần trên trần nhà lặng lẽ sáng lên. Ánh sáng chói mắt chiếu xuống khiến mặt nạ của mỗi một người ngồi ở đây lại càng thêm nhợt nhạt, cứng ngắc.

Mỗi người trên thuyền đều đeo mặt nạ có thể che nửa khuôn mặt, mặt nạ che đi nửa mặt trên của họ, chỉ để lộ những bộ phận từ mũi trở xuống.

Mạnh Phụ Sơn bình tĩnh liếc nhìn khoang thuyền.

Thực ra, phong cảnh trong biển không tồi, thỉnh thoảng có vài loại cá biển không biết tên bị con thuyền thu hút mà bơi tới, mờ mịt đập vào cửa kính. Thế nhưng, không biết có phải những người đàn ông trung niên ăn mặc quần áo cao cấp, tay đeo đồng hồ nổi tiếng trong khoang thuyền hoàn toàn không có chút hứng thú nào với đại dương, hay là vì thường xuyên lui tới, đã chán ngán phong cảnh của đại dương mà đa số những người ở đây, hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi, hoặc là cúi đầu xem điện thoại di động.

Có lẽ là bởi vì ai cũng đeo mặt nạ, bọn họ hoàn toàn không có nhu cầu trò chuyện.

Chỉ có hai người sát trong góc, nhìn có vẻ cũng là một nhóm giống như hắn và Trần Gia Thụ, là đang nhỏ giọng trao đổi.

Nhưng bọn họ thật sự nói quá nhỏ, hai bên lại cách nhau cả một khoang tàu, Mạnh Phụ Sơn không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì.

Mạnh Phụ Sơn không tiếp tục quan sát, thuận thế liếc nhìn thuyền viên ngồi ở cửa khoang, vừa hay cũng cách bọn họ rất gần.

Thuyền viên mặc đồng phục thủy thủ theo đúng quy tắc, mặc dù đang ở trong khoang thuyền vẫn cứ đội mũ, làn da màu đồng cổ lại thô ráp giống như cuộc sống trên biển, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười cứng đờ, nhìn qua rất giống người máy.

Sau đó, hắn nhìn sang Trần Gia Thụ ngồi bên cạnh mình.

Trần Gia Thụ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng một bàn tay vẫn khoát hờ lên eo.

Hiệu quả thay thận thật sự không tồi, nhưng dù sao trên cơ thể cũng xuất hiện thêm một vết dao, mái tóc vốn đen bóng của Trần Gia Thụ đã mơ hồ có thể thấy được một hai nhúm tóc bạc, khóe miệng hắn rủ xuống, môi tím tái, màu trắng bệch lạnh lẽo kia che khuất nửa mặt trên của hắn, khiến hắn trông giống hệt như người đã chết.

Bên tay phải của Trần Gia Thụ chính là A Tân.

A Tân không chú ý tới xung quanh, chỉ chăm chú xem điện thoại di động, nhưng trong biển căn bản không có tín hiệu, hắn không quá bình tĩnh mà xem, chỉ là vẫn cứ kiên trì xem tiếp. Bởi vì sắp tới —— Chuyến tàu này đã đến điểm cuối, mọi người đều sẽ bị tịch thu mất điện thoại di động.

Cũng bởi, bọn họ sắp đến gặp ông Liễu.

Nằm vùng bên cạnh Trần Gia Thụ lâu như vậy, trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng có được cơ hội đến gặp ông Liễu.

Ông Liễu chắc chắn có liên quan đến cái chết của Kỷ Ngữ.

Có thể hung thủ thực sự đằng sau cái chết của Kỷ Ngữ, đằng sau cái chết của cha mẹ Kỷ Tuân, chính là ông Liễu.

Mạnh Phụ Sơn thôi không nhìn nữa.

Hắn không còn quan sát bất cứ người nào trong khoang thuyền, chỉ tập trung nhìn phòng cảnh ngoài cửa kính.

Thời gian trôi quá, màu nước biển càng lúc càng đậm, màu xanh lam giống như hòa tan vào nước mực như thể một lớp màng bao trùm khắp các mặt kính, cá biển vốn rất xinh đẹp cũng bị phủ thêm một tầng xám chì, chỉ còn từng cái bóng giống như âm hồn, thoắt đến thoắt đi.

Mình đang đến gặp người mà mình vẫn luôn muốn gặp.

Mạnh Phụ Sơn nghe thấy nhịp tim căng thẳng của chính mình.

Thịch —— thịch —— thịch ——

Sắp rồi... Sắp rồi... Cuối cùng... Có thể nhìn thấy.

Thình —— thịch ——

Đôi mắt của mình vẫn âm thầm nhìn hắn.

Thịch ——

Đôi mắt của hắn, đôi mắt của ông Liễu, có khi nào cũng đang âm thầm nhìn mình, nhìn mọi người... Nhìn tất cả mọi người trên thuyền hay không?

Đột nhiên, một đôi mắt dẹt màu xanh thẫm đột nhiên dán lên cửa sổ thủy tinh của thuyền.

Thịch!

Mạnh Phụ Sơn căng thẳng đến mức hai má nảy lên một cái.

Hắn bình tĩnh nhìn lại, nhìn rõ đôi mắt ngoài cửa kính chỉ là mắt cá, màng mắt cá là một lớp xám bán trong suốt, ủ dột tối tăm mà nhìn hắn chằm chằm, mắt cá bơi theo con thuyền, cho đến khi thuyền bỗng nhiên dừng lại, nó cũng không có dấu hiệu biến mất trong bóng tối.

Lúc này, thuyền viên ở cửa khoang giống như là được nhấn công tắc, hô to:

"Chúng ta đến rồi!"

Cửa khoang mở ra, dưới sự dẫn dắt của thuyền viên, mọi người cùng nhau ra khỏi đáy thuyền du lịch, đi lên boong tàu. Bầu trời đã tối đen như mực, tầng mây dày đặc cuồn cuộn trên bầu trời, mặt trăng cùng vì sao đều bị che khuất, chỉ còn những mảnh sáng nhỏ vụn lọt ra từ trong khe hở của tầng mây.

Chính những mảnh sáng này đã chiếu rọi quái thú khổng lồ phía trước thuyền du lịch... Một hành lang thật dài giống như lưỡi rắn thò ra đã nối liền với thuyền du lịch, một con thuyền khổng lồ đen hơn mực, giống như thủy quái đang ngủ đông trên mặt biển.

Những người trên boong đã bước vào hành lang nối liền giữa hai con thuyền dưới sự dẫn dắt của thuyền, Mạnh Phụ Sơn đi theo Trần Gia Thụ, cũng trở thành một thành viên trong đoàn, bọn họ bước trên cầu thang mạn được trải thảm đỏ, gió biển xen lẫn trong tiếng sóng biển, luồn qua khe hở của hành lang, quất vào lưng mọi người, thúc giục những người đang trong hành lang nhanh chóng di chuyển về phía trước.

Hành lang không dài, chẳng bao lâu sau, bọn họ đã bước vào trong du thuyền.

Đầu tiên là một hành lang treo đầy tranh sơn dầu cùng đầu thú, sau đó bọn họ đi đến phía trước hai cánh cửa lớn, đến khi cánh cửa được mở ra, cuối cùng, Mạnh Phụ Sơn cũng nhìn thấy tất cả:

Đây là một cung điện rất lớn, vàng son lộng lẫy.

Trong cung điện đèn đuốc sáng choang, rèm nhung đỏ dày nặng được thả xuống từ độ cao tám mét, ung dung lại nặng nề mà che kín mỗi một cánh cửa sổ trong cung điện, đèn pha lê treo giữa trần nhà tỏa ra ánh sáng rực rỡ, dưới ngọn đèn pha lê là một đài cao màu đen.

Bên cạnh đài cao là khu tiệc đứng, ly rượu vang được xếp thành tháp, champagne chảy xuống từ trên đỉnh giống như thác nước. Các món ăn vừa ngon vừa đẹp mắt, rực rỡ muôn màu mà vờn quanh tháp champagne, có thể nói là một bữa tiệc thịnh soạn.

Lại nhìn ra bên ngoài, còn có ghế sô pha cùng bàn tròn.

Các vị khách quý hoặc là ngồi hút thuốc phê pha trong phòng khách, hoặc ngồi reo hò khen hay quanh một chiếc bàn tròn, trên bàn tròn có đủ mọi thứ, từ baccarat, xúc xắc, black jack, đến cò quay kiểu Mỹ, mỗi một vòng kết thúc đều dẫn tới một trận hoan hô, một trận than thở.

Lúc còn ở trên thuyền, những người đi cùng Mạnh Phụ Sơn đều là đàn ông.

Nhưng khi đến đây, bỗng nhiên lại có rất nhiều phụ nữ.

Gần như là mỗi một người đàn ông đeo nửa mặt nạ đều có một cô gái trẻ đứng bên cạnh. Các cô gái trẻ mặc trang phục cung đình, rất phù hợp với phong cách trong đại sảnh, bọn họ dựa sát vào những người đàn ông đeo mặt nạ giống như chim nhỏ nép vào người, nhìn qua cũng không thấy có điểm gì khác thường, ngoại trừ mảnh vải che lại đôi mắt của họ.

Mà không biết tại sao, mỗi một cô gái đứng trong đại giảng đều đeo một tấm vải lụa để che lại mắt.

Vải lụa có trong suốt không?

Đeo vải lụa như vậy, chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy hành động bất tiện sao?

"Đây là lần đầu tiên ngài tới đây đúng không?"

Lúc này nhân viên dẫn đường nở nụ cười rạng rỡ, trò chuyện với Trần Gia Thụ.

Trần Gia Thụ khẽ gật đầu.

"Thần Thần." Cô gái quay đầu lại mà gọi.

Người bước tới theo tiếng gọi là một cô gái, bên cạnh cô gái lại có một cô gái khác mặc áo đen, người dẫn đường nắm tay cô, giao cho Trần Gia Thụ.



Cô ấy còn rất trẻ, cũng giống như tất cả các cô gái trong sảnh đường, cô mặc trang phục xa hoa, dải lụa quấn quanh mắt.

"Không cần." Trần Gia Thụ từ chối.

"Xin đừng vội vàng từ chối." Người dẫn đường nói, "Mỗi một vị khách đến đây đều sẽ có một cô gái như vậy, ngài có được mọi thứ của cô ấy."

Mọi thứ.

Ý là mỗi một vị khách đều được tặng một cô gái sao?

Mạnh Phụ Sơn thầm nghĩ, đột nhiên, tiếng "coong coong" vang lên trong đại sảnh, chiếc đồng hồ lớn dựa sát vào tường vang lên đủ mười, chứng tỏ đã đúng 10 giờ tối.

Tiếng vang thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Mạnh Phụ Sơn phát hiện, đài cao màu đen khổng lồ mà hắn nhìn thấy khi vừa bước vào đại sảnh đang từ từ dâng lên một bàn đánh bạc.

Người chia bài đeo găng tay trắng bước lên bục, khom lưng cúi chào những vị khách trong hội trường, sau đó, mỗi một người đàn ông lần lượt dẫn theo một cô gái bước lên trên từ hai bên cầu thang của đài cao.

Người bên trái rất béo, người bên phải rất cao.

Bọn họ ngồi xuống vị trí của mình, đám đông bỗng xôn xao rối loạn, tựa như gió thổi vào sóng, sóng sau xô sóng trước, mọi thứ đều đang báo trước một việc khiến lòng người kích động sắp xảy ra.

Lúc này, màn hình Led sau lưng đài cao sáng lên, hiển thị dòng chứ:

Phương thức đánh bạc: Tài xỉu

Sau đó, màn hình chuyển sang bàn đánh bạc, đồng loạt quay lại năm người ngồi quanh bàn.

Chỉ thấy người chia bài đeo găng tay trắng lắc xúc xắc, sau đó hai bên đều đặt cược, người cao cược đại, người béo cược tiểu. Trên bàn của hai người đều có những con chip màu sắc rực rỡ, nhưng lạ thay, số con chip kia không chất thành đống trước mặt người đàn ông, mà lại chất thành đống phía trước những người phụ nữ vừa bước vào cùng họ.

Tài xỉu cược đại hoặc tiểu, đây là một sự kiện mang tính xác suất, hai bên có thua có thắng.

Kể từ khi đài cao bắt đầu đánh bạc, tất cả các bàn đánh bạc xung quanh đều dừng lại, những con bạc vốn đang tản ra khắp nơi cũng đều tập trung quanh đài cao, đứng xem màn đánh cược này.

Màn cược chưa bắt đầu được bao lâu, con chip giữa hai bên cũng còn nhiều, thế nhưng khách đứng xem vẫn rất sốt ruột, tiếng cổ vũ, tiếng giục giã nổi lên tứ phía:

"Cược đại đi!"

"Là đàn ông thì đừng có lằng nhằng, nhanh lên!"

"Tin vào chính mình, hôm nay thần may mắn đứng về phía anh!"

Giọng nói ồn ào không ngừng trong đại sảnh giống như hàng loạt đốm lửa, đốt cháy lý trí của hai người đang đánh bạc trên đài cao.

Người vóc dáng cao không nhịn được mà hành động trước, vung cánh tay lên, đẩy toàn bộ con chip chất đống trước người phụ nữ vào giữa bàn:

"Cược tất, một ván quyết định sống chết!"

Cô gái bên cạnh người đàn ông cao lớn có vẻ rất căng thẳng, không cẩn thận làm đổ chiếc cốc trên tay.

Nhưng tiếng cốc vỡ lại nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy giữa đại sảnh tưng bừng náo nhiệt này.

Người béo do dự không quyết, liên tục nhìn về phía cô gái bên cạnh, cô gái bên cạnh cũng dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay hắn, điều này khiến mọi người trong đại sảnh bất mãn, đồng thời mắng người đàn ông mập mạp là "đồ nhát gan", ngay cả người chia bài cũng lịch sự nhắc nhở: "Thưa ngài, đã lên đài đen thì buộc phải đặt cược."

Mạnh Phụ Sơn lập tức hiểu ra, quy tắc trên đài cao này là song phương đã bước lên thì nhất định phải cược đến cuối cùng, hoặc là thua toàn bộ số chip, hoặc là thắng toàn bộ số chip.

Số chip của bọn họ trị giá bao nhiêu tiền?

Người đàn ông mập mạp đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, rút cánh tay ra khỏi hai tay của cô gái, đẩy hết số chip trên bàn vào giữa bàn.

Bọn họ vẫn cược đại – tiểu như cũ.

Người chia bài lắc xúc xắc.

Người cao chọn đại, người béo chọn tiểu.

Năm giây đếm ngược, cốc xúc xắc được mở ra, ba viên xúc xắc, một cái sáu, một cái bốn, một một cái hai, tổng cộng mười hai, là đại.

Người béo thua rồi.

Tiếng hô vang dội bỗng vang lên trong đại sảnh.

Tiếng hô hoán đến từ bốn phương tám hướng, giống như được thốt ra từ trong miệng của mỗi một người ở trong đại sảnh.

Màn hình Led cực lớn đã chiếu rõ tất cả mọi thứ, Mạnh Phụ Sơn nhìn thấy, người chia bài hiển thị kết quả, sau đó nhấn vào một nút lệnh trên mặt bàn, một lồng kính hình bán nguyệt đột nhiên nhô lên phía sau chỗ ngồi của cô gái bên cạnh người đàn ông mập mạp; cùng lúc đó, vài chiếc đai quấn chặt người phụ nữ vào ghế.

Cô gái bị bịt mắt hét lên một tiếng thê lương.

Nhưng tiếng hét như vậy vẫn không thể phá vỡ làn sóng âm thanh vang dội được dựng nên từ các vị khách quý.

Giữa tiếng ồn ào, người chia bài lấy ra một khẩu súng bạc từ dưới bàn, hết mực cung kính giao cho người vóc dáng cao.

Bàn tay to lớn của người vóc dáng cao cầm lên khẩu súng.

Khẩu súng bạc trong lòng bàn tay của hắn tinh xảo như vậy, lại quyến rũ đến thế, ánh sáng chói mắt của ngọn đèn pha lê dường như đột nhiên chiếu vào thân súng, khiến nó xuất hiện trong màn hình một cách rực rỡ như vậy.

Một mảnh đỏ ửng xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông cao lớn, đỏ ửng đổ dồn vào nửa khuôn mặt dưới của hắn, hắn cầm súng, nhắm về phía người phụ nữ đang bị trói bên cạnh người to béo; còn người đàn ông to béo ở đối diện thì sắc mặt như tro tàn, ngơ ngác đứng dậy, né né tránh tránh, rời khỏi cô gái bên cạnh mình...

Cảnh tượng tiếp theo sẽ là gì đây?

Một luồng khí lạnh từ dưới chân xông lên đầu Mạnh Phụ Sơn.

Hắn nhìn chằm chằm phía trước.

Lẽ nào... Lẽ nào...

"Pằng!"

Người đàn ông cao lớn cười gằn mà bóp cò súng, tiếng súng vang lên, âm thanh giống như pháo hoa mang đến hiệu quả giống như pháo hoa.

Đạn bắn trúng cô gái mà người đàn ông to béo mang đến.

Bắn vào từ lồng ngực, xuyên qua lưng, phun ra máu tươi, tràn ra vết máu hình quạt tròn trên lồng kính phía sau.

Người phụ nữ bị bịt mắt không chết ngay lập tức, cơ thể cô co quắp trên ghế, càng lúc càng có nhiều máu tràn ra từ sau lưng cô, miệng cô phát ra tiếng thở hổn hển, giống như tiếng rên rỉ của bất kỳ sinh vật sắp chết nào.

Trong vài phút ngắn ngủi, không có ai động đậy.

Cho đến khi máu tươi chảy xuôi mang đi một chút sức sống cuối cùng của cô gái.

Máu tươi tưới đầy ghế, người phụ nữa hoàn toàn bất động.

Một hồi than thở vang lên trong đám đông đứng xem ở hiện trường.

Sau đó là một hồi hoan hô, một hồi cười vang, một hồi hí lên giống như dã thú!

Bầu không khí trong hội trường đã bị đẩy lên cao trào bởi máu và chết chóc, người thắng đắc ý vô cùng, người thua cúi đầu ủ rũ!

"Tất cả chính là tất cả. Bao gồm cả thân thể lẫn tính mạng của cô ta. Cô ta là tiền cược của các cậu, là điều kiện tiên quyết để tham gia đánh bạc; cũng là thế thân của các cậu, hiến dâng sinh mệnh cho các cậu trong canh bạc của đài cao."

Một giọng nói già nua bỗng truyền đến từ bên cạnh.

Mạnh Phụ Sơn giật cả mình, đột ngột quay người, nhìn thấy một ông lão nhỏ gầy đang đứng bên cạnh.

Ông lão khoảng hơn sáu mươi tuổi, là người duy nhất không đeo mặt nạ ngoại từ những cô gái dẫn dường kia. Mái tóc hoa râm của hắn pha lẫn ánh vàng, giống như kết quả của melanin đã phai đi một nửa, trên mặt đeo kính độc nhãn màu vàng, một bên mắt không đeo kính thì rất có tinh thần, nhưng một bên mắt bị thấu kính che mất lại bao phủ một tầng bụi, ảm đạm giống như con cá mà Mạnh Phụ Sơn đã nhìn thấy khi đến đây.

Hắn vươn tay về phía Trần Gia Thụ, hiền lành thân thiện.

"Tôi họ Liễu."

Hắn chính là ông Liễu!

- ----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Nói Dối Chân Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook