Chương 205
Sở Hàn Y Thanh
13/07/2023
Khi Kỷ Tuân nhìn thấy hình ảnh này, Hoắc Nhiễm Nhân cũng nhìn thấy.
Tương tự, khi Kỷ Tuân nhận ra Mạnh Phụ Sơn, Hoắc Nhiễm Nhân cũng nhận ra Mạnh Phụ Sơn.
Vết thương sau lưng mới vừa khỏi hẳn, trong chút hy vọng sống trở về từ cõi chết, có lẽ bất cứ ai đều sẽ không quên nhanh như thế.
Anh hỏi Đàm Minh Cửu về ghi chép của cảnh sát khi tới hiện trường, lật xem một lát rồi nói: "Lúc nào mới có kết quả khám nghiệm tử thi?"
Đàm Minh Cửu: "Còn chưa bắt đầu khám nghiệm tử thi..."
Hoắc Nhiễm Nhân ngước mắt lên.
Đàm Minh Cửu giải thích: "Tình huống có chút phức tạp. Ý của cục trưởng Chu là chúng ta phải cẩn thận một chút..."
Không chờ Đàm Minh Cửu nói hết lời, Hoắc Nhiễm Nhân đã ném bản ghi chép vào ngực đối phương, đi thẳng ra cửa, nhìn phương hướng thì chính là phòng làm việc của cục trưởng Chu. Đàm Minh Cửu vội hô lên: "Hoắc đội, Hoắc đội —— "
Hắn đương nhiên không thể gọi Hoắc Nhiễm Nhân lại, vì vậy khẩn cấp chuyển sang Kỷ Tuân: "Lão Kỷ, khuyên nhủ?"
Kỷ Tuân đứng dậy, duỗi eo: "Đúng là nên khuyên nhủ, tôi với em ấy cùng đi khuyên nhủ cục trưởng Chu."
Đàm Minh Cửu thật sự giật mình: "Cậu là người cố gắng làm việc như vậy sao?"
"Không phải." Kỷ Tuân.
Đàm Minh Cửu cảm thấy đây là Kỷ Tuân của bình thường.
"Dù sao công việc của tôi là viết tiểu thuyết." Kỷ Tuân bổ sung.
Nhưng như này quá khác thường!
Đàm Minh Cửu dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn Kỷ Tuân, Kỷ Tuân lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn về vành mắt đen của Đàm Minh Cửu: "Dù gì cũng từng là đồng nghiệp với nhau, tôi cũng không muốn anh tráng niên mất sớm."
"... Cái thằng này." Đàm Minh Cửu nhìn bóng lưng đang bước ra khỏi cửa của Kỷ Tuân, khó hiểu nói, "Mới ngủ dậy à? Sao lại cảm thấy cậu ta bắt đầu ân cần, đáng tin thế nhỉ."
"Nhưng," Văn Dạng Dạng rất là khó hiểu, "Thầy Kỷ vẫn luôn ân cần, đáng tin mà."
*
Dẫu sao kỳ nghỉ cũng chỉ còn ngày cuối cùng, trong khoảng thời gian này, cơ thể của Hoắc Nhiễm Nhân đã hồi phục rất tốt, không cần Kỷ Tuân ra tay, tự Hoắc Nhiễm Nhân cũng đã thuyết phục được cục trưởng Chu, từ sau khi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng Chu, cậu lập tức gia nhập trạng thái làm việc khua chuông gõ mõ.
Công việc đầu tiên đương nhiên là tìm hiểu sự kiện cùng phương hướng điều tra của đội 2 về các tình huống đã phát sinh ở thành phố Ninh trong khoảng thời gian mình không có mặt ở đây. Những chuyện này, Kỷ Tuân không có nghe.
Anh đứng trong hành lang, dựa vai vào tường, móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mạnh Phụ Sơn.
Cũng không nói gì cả, chỉ hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
Sau đó là kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng là tin nhắn giống như đá chìm đáy biển, không chút phản hồi. Cũng nằm trong dự liệu thôi, đây chẳng qua chỉ là số điện thoại mà Mạnh Phụ Sơn dùng để liên lạc với anh khi còn ở thành phố Cầm, bây giờ có còn dùng nữa không thì không biết.
Cho dù đang dùng...Cũng chưa chắc sẽ trả lời.
Từ đó về sau, trừ phi không thể tránh khỏi, Mạnh Phụ Sơn căn bản sẽ không liên lạc với anh.
Kỷ Tuân tung lên tung xuống chiếc điện thoại trong tay, đúng lúc đang im lặng mà suy nghĩ sự việc, bỗng nhiên, cửa phòng làm việc mở ra, Hoắc Nhiễm Nhân bước ra trước, có vẻ như sắp xuất phát.
"Làm gì thế?"
"Mang thi thể của Trần Gia Thụ về giải phẫu."
"Không phải nói không thể manh động sao?" Kỷ Tuân hỏi, sau đó nói tiếp, "Tìm được chứng cứ xác thực rồi à?"
"Ừm." Hoắc Nhiễm Nhân, "Điều tra lộ trình hoạt động của người chết trước khi chết một khoảng thời gian, phát hiện Trần Gia Thụ vừa có đợt ra nước ngoài."
Nếu trước giờ luôn có phản ứng đào thải cấp tính, vậy thì hành vi bôn ba vất vả để ra nước ngoài là vô cùng khả nghi. Có điểm đáng ngờ, đương nhiên nhất định phải điều tra sâu hơn —— đây chính là lý do công khai được viết trong báo cáo.
Còn trong thâm tâm, khi phát hiện Mạnh Phụ Sơn nhiều lần ra vào cùng với Trần Gia Thụ thân, xâu chuỗi những sự kiện đã từng tiếp xúc ở thành phố Cầm với hiện tại, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã lập tức nhận ra cái chết của Trần Gia Thụ có vấn đề:
Mạnh Phụ Sơn liên tục xuất hiện bên cạnh Trần Gia Thụ, rất có khả năng là Trần Gia Thụ phái Mạnh Phụ Sơn đến thành phố Cầm.
Nhưng việc Mạnh Phụ Sơn đến thành phố Cầm để phụ trách trường hợp của Phó Bảo Tâm đã được phân tích là cạm bẫy, ngược lại còn biết được thận của Trần Gia Thụ chắc chắn không có vấn đề gì lớn.
Rõ ràng không có vấn đề lớn, sao có thể lập đột nhiên xảy ra phản ứng đào thải cấp tính dẫn đến tử vong như vậy được?
Thật sự có quá nhiều điểm đáng ngờ!
*
Thời gian từ sáng đến tối, sắc trời cũng chuyển từ sáng sang tối.
Hiện trường vụ án vẫn còn nguyên như lúc Đàm Minh Cửu vừa đến, người vốn ở trong biệt thự cũng vẫn còn ở trong biệt thự. Sự xuất hiện của người phụ trách đã vực dậy tinh thần của những người đang oải uể oải suy sụp, đứng ngồi không yên trong biệt hự.
Trịnh Học Vọng lên tiếng đầu tiên: "Cả một ngày rồi ngày, có nhiều việc đến đâu đi nữa thì chắc cảnh sát cũng đã xử lý xong hết rồi chứ? Có phải đã có thể để người nhà xử lý thi thể đang đặt trong nhà tang lễ rồi không?"
"Thi thể đúng là cần phải xử lý." Hoắc Nhiễm Nhân nói tiếp, thậm chí không giải thích nhiều, trực tiếp đưa ra thông báo của cục cảnh sát, "Thi thể sẽ bị mang về sở cảnh sát, tiến hành khám nghiệm tử thi."
Trịnh Học Vọng lập tức biến sắc, sắc mặt chuyển sang màu xanh, nhưng người đầu tiên kêu lên không phải là hắn, mà là bà Tôn vẫn luôn ngồi bên cạnh chiếc giường đã không còn thi thể của Trần Gia Thụ, giọng nói the thé đột nhiên vang giống hệt như tiếng móng tay cào vào lớp kính:
"Không được, Gia Thụ là con trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để nó chết rồi vẫn còn bị người khác chà đạp!"
"Khám nghiệm tử thi là vì xác nhận nguyên nhân cái chết."
"Chúng tôi đã biết được nguyên nhân cái chết!"
"Các người biết cũng không được." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh lùng nói, "Phải có xác nhận của cảnh sát xác mới được."
"Cảnh sát cũng không thể muốn làm gì thì làm!"
"Cảnh sát đúng là không thể muốn làm gì thì làm. Thế nhưng bà Tôn này, cháu nhớ bà không chỉ có một người con trai đúng không?" Đàm Minh Cửu bước ra từ phía sau Hoắc Nhiễm Nhân, ngày hôm nay, ngoại trừ Trịnh Học Vọng thì còn có bà Tôn, hai người này vẫn luôn dùng thủ đoạn mềm dẻo để cản trở lực lượng cảnh sát phá án, lúc đó hắn là người phụ trách, nhất định phải thận trọng, hiện tại có thể bắt đầu cáo mượn oai hùm cho thoả thích rồi, "Những gia đình có hai người con trai như thế này, thường sẽ xảy ra rất nhiều mâu thuẩn, hoặc là vấn đề về tài sản, hoặc là vấn đề về địa vị. Thông qua camera giám sát, chúng tôi phát hiện hai ngày trước khi con trai của bà tử vong, bà từng cãi nhau với anh ta một trận ầm ĩ, không ngại nói cho chúng cháu biết lúc đó hai người đã cãi nhau về vấn đề gì chứ? Có lòng nhắc nhở một chút, chúng cháu có chuyên gia ngôn ngữ môi ngoài biên chế, chính là vị này."
Đàm Minh Cửu chỉ tay về phía Kỷ Tuân.
Kỷ Tuân mở to mắt.
Bà Tôn tức đến phát run: "Cậu có ý gì?"
"Ý của anh ấy là," Hoắc Nhiễm Nhân nghiêm mặt nói, "Xin đừng cản trở lực lượng cảnh sát phá án. Nếu không, mọi người cùng nhau về đồn. Lần này tới đây, ngoại trừ thông báo với thân quyến sẽ tiến hành khám nghiệm tử thi, còn có một vài vấn đề cần mọi người trả lời theo đúng sự thật."
Dù sao thì bà Tôn cũng không phải dạng đàn bà chanh chua, bà không tiếp tục phản đối, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo oán hận nhìn cảnh sát.
"Nếu như có kết quả khám nghiệm tử thi, đúng là do phản ứng đào thải cấp tính thì sao?" Bà hỏi, "Phía cảnh sát sẽ xin lỗi chứ?"
Không có người cản trở, có thể triển khai nhiệm vụ tiếp theo rồi.
Tuy rằng trước mắt có một người vô cùng đáng nghi, nhưng vì phòng ngừa bỏ sót manh mối, bốn người ở hiện trường cũng phải được thẩm vấn.
Phòng ngủ của Trần Gia Thụ trở thành phòng thẩm vấn tạm thời, Hoắc Nhiễm Nhân hỏi, Đàm Minh Cửu ghi chép, Kỷ Tuân ở bên cạnh, hết đứng rồi lại đi, quan sát bốn phía.
Người bước vào đầu tiên là Lý Phong.
Lý Phong là người phụ trách toàn bộ biệt thự, quản lý hành động của nhân viên trong biệt thự, phân phát lương, cùng với bộ phận camera giám sát.
Sau khi hắn đến, Hoắc Nhiễm Nhân yêu cầu hợp đồng nhận việc của Tiểu Phỉ từ chỗ hắn trước.
Lý Phong lấy hợp đồng ra, hợp đồng nhận việc được hoàn thành vào một tháng trước, thủ tục đầy đủ, bên trên còn có chữ ký của Trần Gia Thụ.
Hoắc Nhiễm Nhân lật xem, sau đó hỏi Lý Phong: "Trước khi Tiểu Phỉ báo cảnh sát, có nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng động nào không?"
Lý Phong lắc đầu: "Không nghe thấy, đại ca thích yên tĩnh, phần lớn thời gian trong biệt thự đều không có gì tiếng động quá lớn, nếu trong phòng đại ca có tiếng động nào đó, người trong biệt thự nhất định có thể nghe thấy."
"Trần Gia Thụ bệnh nặng nằm ở trên giường, không có ai túc trực bên cạnh để chăm sóc sao?"
"Đại ca không thích như vậy, cho nên muốn đổi thuốc gì cũng phải tính toán tốt thời gian mới đi vào. Thường chỉ có một mình đại ca ở trong phòng, tôi nghĩ cũng bởi vì vậy, nên khi Tiểu Phỉ đi vào mới có thể bị dọa sợ." Lý Phong giải thích.
Hoắc Nhiễm Nhân không nói gì, bảo Lý Phong đi ra ngoài, người bước vào tiếp theo là một y tá tên Tiểu Phỉ.
"Là cô báo cảnh sát?"
"Tôi đột nhiên phát hiện người đã chết, quá khiếp sợ."
"Bình thường sức khỏe của Trần Gia Thụ như thế nào?"
"Tôi... Không biết, tôi vừa mới đến."
"Đến được bao lâu rồi?"
"Khoảng vài ngày."
"Rốt cuộc là mấy ngày?"
"Ba, bốn ngày."
"Ba, bốn ngày." Hoắc Nhiễm Nhân lặp lại lần nữa, sau đó đưa vài tờ giấy đã được in ra cho cô xem, "Vậy tại sao camera giám sát có thể ghi lại hình ảnh của cô từ một tuần trước?"
Tiểu Phỉ lập tức biến sắc, nhưng trả lời vẫn tương đối trôi chảy: "Tôi là nói... Tôi đến đây được một quãng thời gian rồi, đang thực tập, ba, bốn ngày trước mới thông qua thực tập, bắt đầu chăm sóc cho đại ca... Cho nên nhìn thấy đại ca đột nhiên qua đời, tôi mới rất khiếp sợ. Chúng tôi vẫn cảm thấy đại ca giống như một cây đại thụ, vẫn sẽ luôn chăm sóc cho chúng tôi..."
Tiểu Phỉ đi rồi, Đàm Minh Cửu giữ nhiệm vụ ghi chép lầm bầm một câu: ""Đại ca như một cây đại thụ, vẫn sẽ luôn chăm sóc cho chúng tôi"... Thời đại nào rồi, còn bày đặt làm đại ca xã hội đen? Bảo ai vào tiếp theo đây?"
Hắn hỏi Hoắc Nhiễm Nhân.
"Trịnh Học Vọng." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời.
Trịnh Học Vọng bước vào, từ khi Hoắc Nhiễm Nhân nói phải mang thi thể của Trần Gia Thụ về tiến hành khám nghiệm tử thi, sắc mặt của hắn đã bắt đầu khó coi, nhưng cũng chỉ là khó coi mà thôi.
Hắn ngồi vào chỗ Tiểu Phỉ vừa mới ngồi vào, chủ động hỏi: "Các cậu muốn hỏi cái gì?"
Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp đưa ra ghi chép xuất hành của Trần Gia Thụ cho Trịnh Học Vọng: "Dựa theo bệnh án, Trần Gia Thụ có phản ứng đào thải cấp tính, hắn không ở nhà chữa bệnh lại ra nước ngoài làm gì?"
Trịnh Học Vọng ngẫm nghĩ một lát: "Để tôi giải thích trước đã, tuy phản ứng đào thải cấp tính rất nguy hiểm, nhưng không phải lúc nào cũng cần nằm viện. Phản ứng đào thải cấp tính có thể chữa trị, tình hình sẽ ổn định, trong khoảng thời gian tình hình tương đối ổn định, rốt cuộc người bệnh ra nước ngoài để làm gì, tôi cũng không biết... Nhưng tôi nghĩ, chắc cũng là vì chữa bệnh thôi. Điều kiện chữa bệnh ở nước ngoài cũng rất tốt. Hơn nữa những thứ như thận, trong nước khó tìm, nước ngoài..."
Hắn bắt đầu úp úp mở mở.
Nhưng câu nói này vẫn khiến cảnh sát tại hiện trường kinh ngạc.
Ngay cả Kỷ Tuân đang ngồi ở cửa phòng cũng quay sang nhìn Trịnh Học Vọng một cái.
Hoắc Nhiễm Nhân hỏi: "Anh có phải là người thực hiện phẫu thuật thay thận cho Trần Gia Thụ không?"
"Không phải." Trịnh Học Vọng trả lời vừa nhanh chóng vừa ung dung, "Tôi chỉ phụ trách việc hồi phục của bệnh nhân sau phẫu thuật. Ghi chép hồi phục đã cho cảnh sát các cậu xem từ hôm trước rồi."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Vậy anh có biết Trần Gia Thụ tiến hành phẫu thuật thay thận ở đâu, ai là người thực hiện phẫu thuật cho Trần Gia Thụ không?"
Trịnh Học Vọng: "Tôi không biết, bệnh nhân cũng không nói cho tôi. Chuyện này có quan trọng không? Đối với tôi mà nói, bệnh nhân xuất hiện trước mặt tôi mới thật sự là đối tượng cần tôi phụ trách."
Lúc ra khỏi phòng, bước chân của Trịnh Học Vọng rõ ràng thoải mái hơn lúc bước vào nhiều.
Đàm Minh Cửu nhìn bóng lưng của hắn, căm giận nói một câu: "Kẻ dối trá!"
Kỷ Tuân: "Rất giống người đó."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Ừm."
Không cần chỉ rõ là ai, hai người đã ăn ý mà cùng nghĩ tới một người.
Hứa Tín Nhiên trong vụ án của Hề Lôi.
Nhân vật then chốt cuối cùng bước vào rồi.
Mẹ của Trần Gia Thụ, bà Tôn.
Ánh mắt lạnh lẽo âm u ấy không hề biến mất theo thời gian, khi bà Tôn bước vào phòng, ngồi xuống ghế, ánh mắt của bà vẫn cứ lạnh lẽo.
Giống như người xuất hiện ở đây không phải là cảnh sát giơ cao chính nghĩa, mà là cái loại rác rưởi quản việc không đâu.
"Bà cảm thấy ai sẽ hại chết con trai của bà?" Lần này không giống như lần đối thoại trước, Hoắc Nhiễm Nhân nói thẳng.
Điều gì có thể khiến một người mẹ không quan tâm đến cái chết của con mình?
Trừ phi người mẹ là hung thủ, hoặc là, trừ phi người mẹ đã biết được đáp án thật sự.
Trần Gia Thụ đột nhiên tử vong, có quá nhiều điểm đáng ngờ, vậy thì không ngại suy đoán, bà Tôn đã biết được rốt cuộc là ai hại chết Trần Gia Thụ trước lực lượng cảnh sát một bước!
Nhưng loại thăm dò này không thu được kết quả.
"Tôi không hiểu các cậu đang nói gì." Bà Tôn lạnh lùng cứng rắn giống như một pho tượng, "Con trai của tôi vốn mắc bệnh mà chết."
"Cháu nhất định phải nhắc nhở bà một câu." Đàm Minh Cửu không nhịn được nói chen vào, "Cái chết của Trần Gia Thụ, ai cũng có hiềm nghi."
"Hiềm nghi của tôi là gì đây?" Bà Tôn cười khẩy, "Tôi sinh được hai đứa con trai, cho nên giết con trai lớn, để con trai nhỏ thừa kế tài sản?"
"Có rất nhiều ví dụ như vậy rồi."
"Nó còn đang bị phía cảnh sát truy nã đấy." Bà Tôn chanh chua nói, lý do bà ghét cảnh sát đã được hé lộ.
"Cho nên bà mới muốn tìm đường lui cho hắn." Đàm Minh Cửu.
"Tiện cho các cậu tìm được ngọn nguồn, tìm được chỗ ẩn nấp của nó sao?"
"..."
Hiển nhiên, Đàm Minh Cửu đã thất bại trong đoạn đối thoại này rồi.
Hoắc Nhiễm Nhân để bà Tôn rời khỏi phòng.
Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại ba người: Kỷ Tuân, Hoắc Nhiễm Nhân, Đàm Minh Cửu.
Đàm Minh Cửu chần chừ nói: "Sao cảm giác mỗi người đều có hiềm nghi sát hại Trần Gia Thụ thế nhỉ... Có khả năng mọi người hợp mưu, đồng thời hại chết Trần Gia Thụ không?"
"Đừng suy đoán chủ quan." Hoắc Nhiễm Nhân đáp.
"Khả nghi nhất chính là Trịnh Học Vọng." Kỷ Tuân lên tiếng. Anh vẫn ngồi ở vị trí cửa phòng, gõ ngón tay, chậm rãi nói, "Có thể nhìn ra ngay từ trên bệnh án."
"Bệnh án?" Đàm Minh Cửu nhất thời mờ mịt, "Bệnh án làm sao cơ?"
Chuyện của Mạnh Phụ Sơn không thể nói ra, đương nhiên cũng không thể xuất hiện trong báo cáo, còn phải tìm manh mối khác có thể viết vào trong báo cáo.
Bọn họ đang cầm đáp án, đẩy ngược quá trình.
Hai người đều không để ý đến Đàm Minh Cửu, tiếp tục thảo luận.
"Có lẽ chỉ là vì lừa gạt người khác." Hoắc Nhiễm Nhân. Người khác này, hiển nhiên là chỉ Mạnh Phụ Sơn.
"Ít nhất hắn không có vô tội như cái cách mà hắn biểu hiện ra bên ngoài." Kỷ Tuân nói.
"Hắn đúng là có hiềm nghi rất lớn, nhưng người có hiềm nghi rất lớn không chỉ có mình hắn." Hoắc Nhiễm Nhân.
"Đúng!" Đàm Minh Cửu vỗ đầu một cái, theo kịp dòng suy nghĩ, "Còn có hai vệ sĩ vốn đi theo Trần Gia Thụ, mà bây giờ đều biến mất nữa."
"Không. Hắn không cần."
Không cần điều tra Mạnh Phụ Sơn.
"Đừng lãng phí thời gian." Kỷ Tuân nói.
- ---------------------------
Tương tự, khi Kỷ Tuân nhận ra Mạnh Phụ Sơn, Hoắc Nhiễm Nhân cũng nhận ra Mạnh Phụ Sơn.
Vết thương sau lưng mới vừa khỏi hẳn, trong chút hy vọng sống trở về từ cõi chết, có lẽ bất cứ ai đều sẽ không quên nhanh như thế.
Anh hỏi Đàm Minh Cửu về ghi chép của cảnh sát khi tới hiện trường, lật xem một lát rồi nói: "Lúc nào mới có kết quả khám nghiệm tử thi?"
Đàm Minh Cửu: "Còn chưa bắt đầu khám nghiệm tử thi..."
Hoắc Nhiễm Nhân ngước mắt lên.
Đàm Minh Cửu giải thích: "Tình huống có chút phức tạp. Ý của cục trưởng Chu là chúng ta phải cẩn thận một chút..."
Không chờ Đàm Minh Cửu nói hết lời, Hoắc Nhiễm Nhân đã ném bản ghi chép vào ngực đối phương, đi thẳng ra cửa, nhìn phương hướng thì chính là phòng làm việc của cục trưởng Chu. Đàm Minh Cửu vội hô lên: "Hoắc đội, Hoắc đội —— "
Hắn đương nhiên không thể gọi Hoắc Nhiễm Nhân lại, vì vậy khẩn cấp chuyển sang Kỷ Tuân: "Lão Kỷ, khuyên nhủ?"
Kỷ Tuân đứng dậy, duỗi eo: "Đúng là nên khuyên nhủ, tôi với em ấy cùng đi khuyên nhủ cục trưởng Chu."
Đàm Minh Cửu thật sự giật mình: "Cậu là người cố gắng làm việc như vậy sao?"
"Không phải." Kỷ Tuân.
Đàm Minh Cửu cảm thấy đây là Kỷ Tuân của bình thường.
"Dù sao công việc của tôi là viết tiểu thuyết." Kỷ Tuân bổ sung.
Nhưng như này quá khác thường!
Đàm Minh Cửu dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn Kỷ Tuân, Kỷ Tuân lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn về vành mắt đen của Đàm Minh Cửu: "Dù gì cũng từng là đồng nghiệp với nhau, tôi cũng không muốn anh tráng niên mất sớm."
"... Cái thằng này." Đàm Minh Cửu nhìn bóng lưng đang bước ra khỏi cửa của Kỷ Tuân, khó hiểu nói, "Mới ngủ dậy à? Sao lại cảm thấy cậu ta bắt đầu ân cần, đáng tin thế nhỉ."
"Nhưng," Văn Dạng Dạng rất là khó hiểu, "Thầy Kỷ vẫn luôn ân cần, đáng tin mà."
*
Dẫu sao kỳ nghỉ cũng chỉ còn ngày cuối cùng, trong khoảng thời gian này, cơ thể của Hoắc Nhiễm Nhân đã hồi phục rất tốt, không cần Kỷ Tuân ra tay, tự Hoắc Nhiễm Nhân cũng đã thuyết phục được cục trưởng Chu, từ sau khi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng Chu, cậu lập tức gia nhập trạng thái làm việc khua chuông gõ mõ.
Công việc đầu tiên đương nhiên là tìm hiểu sự kiện cùng phương hướng điều tra của đội 2 về các tình huống đã phát sinh ở thành phố Ninh trong khoảng thời gian mình không có mặt ở đây. Những chuyện này, Kỷ Tuân không có nghe.
Anh đứng trong hành lang, dựa vai vào tường, móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mạnh Phụ Sơn.
Cũng không nói gì cả, chỉ hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
Sau đó là kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng là tin nhắn giống như đá chìm đáy biển, không chút phản hồi. Cũng nằm trong dự liệu thôi, đây chẳng qua chỉ là số điện thoại mà Mạnh Phụ Sơn dùng để liên lạc với anh khi còn ở thành phố Cầm, bây giờ có còn dùng nữa không thì không biết.
Cho dù đang dùng...Cũng chưa chắc sẽ trả lời.
Từ đó về sau, trừ phi không thể tránh khỏi, Mạnh Phụ Sơn căn bản sẽ không liên lạc với anh.
Kỷ Tuân tung lên tung xuống chiếc điện thoại trong tay, đúng lúc đang im lặng mà suy nghĩ sự việc, bỗng nhiên, cửa phòng làm việc mở ra, Hoắc Nhiễm Nhân bước ra trước, có vẻ như sắp xuất phát.
"Làm gì thế?"
"Mang thi thể của Trần Gia Thụ về giải phẫu."
"Không phải nói không thể manh động sao?" Kỷ Tuân hỏi, sau đó nói tiếp, "Tìm được chứng cứ xác thực rồi à?"
"Ừm." Hoắc Nhiễm Nhân, "Điều tra lộ trình hoạt động của người chết trước khi chết một khoảng thời gian, phát hiện Trần Gia Thụ vừa có đợt ra nước ngoài."
Nếu trước giờ luôn có phản ứng đào thải cấp tính, vậy thì hành vi bôn ba vất vả để ra nước ngoài là vô cùng khả nghi. Có điểm đáng ngờ, đương nhiên nhất định phải điều tra sâu hơn —— đây chính là lý do công khai được viết trong báo cáo.
Còn trong thâm tâm, khi phát hiện Mạnh Phụ Sơn nhiều lần ra vào cùng với Trần Gia Thụ thân, xâu chuỗi những sự kiện đã từng tiếp xúc ở thành phố Cầm với hiện tại, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã lập tức nhận ra cái chết của Trần Gia Thụ có vấn đề:
Mạnh Phụ Sơn liên tục xuất hiện bên cạnh Trần Gia Thụ, rất có khả năng là Trần Gia Thụ phái Mạnh Phụ Sơn đến thành phố Cầm.
Nhưng việc Mạnh Phụ Sơn đến thành phố Cầm để phụ trách trường hợp của Phó Bảo Tâm đã được phân tích là cạm bẫy, ngược lại còn biết được thận của Trần Gia Thụ chắc chắn không có vấn đề gì lớn.
Rõ ràng không có vấn đề lớn, sao có thể lập đột nhiên xảy ra phản ứng đào thải cấp tính dẫn đến tử vong như vậy được?
Thật sự có quá nhiều điểm đáng ngờ!
*
Thời gian từ sáng đến tối, sắc trời cũng chuyển từ sáng sang tối.
Hiện trường vụ án vẫn còn nguyên như lúc Đàm Minh Cửu vừa đến, người vốn ở trong biệt thự cũng vẫn còn ở trong biệt thự. Sự xuất hiện của người phụ trách đã vực dậy tinh thần của những người đang oải uể oải suy sụp, đứng ngồi không yên trong biệt hự.
Trịnh Học Vọng lên tiếng đầu tiên: "Cả một ngày rồi ngày, có nhiều việc đến đâu đi nữa thì chắc cảnh sát cũng đã xử lý xong hết rồi chứ? Có phải đã có thể để người nhà xử lý thi thể đang đặt trong nhà tang lễ rồi không?"
"Thi thể đúng là cần phải xử lý." Hoắc Nhiễm Nhân nói tiếp, thậm chí không giải thích nhiều, trực tiếp đưa ra thông báo của cục cảnh sát, "Thi thể sẽ bị mang về sở cảnh sát, tiến hành khám nghiệm tử thi."
Trịnh Học Vọng lập tức biến sắc, sắc mặt chuyển sang màu xanh, nhưng người đầu tiên kêu lên không phải là hắn, mà là bà Tôn vẫn luôn ngồi bên cạnh chiếc giường đã không còn thi thể của Trần Gia Thụ, giọng nói the thé đột nhiên vang giống hệt như tiếng móng tay cào vào lớp kính:
"Không được, Gia Thụ là con trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để nó chết rồi vẫn còn bị người khác chà đạp!"
"Khám nghiệm tử thi là vì xác nhận nguyên nhân cái chết."
"Chúng tôi đã biết được nguyên nhân cái chết!"
"Các người biết cũng không được." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh lùng nói, "Phải có xác nhận của cảnh sát xác mới được."
"Cảnh sát cũng không thể muốn làm gì thì làm!"
"Cảnh sát đúng là không thể muốn làm gì thì làm. Thế nhưng bà Tôn này, cháu nhớ bà không chỉ có một người con trai đúng không?" Đàm Minh Cửu bước ra từ phía sau Hoắc Nhiễm Nhân, ngày hôm nay, ngoại trừ Trịnh Học Vọng thì còn có bà Tôn, hai người này vẫn luôn dùng thủ đoạn mềm dẻo để cản trở lực lượng cảnh sát phá án, lúc đó hắn là người phụ trách, nhất định phải thận trọng, hiện tại có thể bắt đầu cáo mượn oai hùm cho thoả thích rồi, "Những gia đình có hai người con trai như thế này, thường sẽ xảy ra rất nhiều mâu thuẩn, hoặc là vấn đề về tài sản, hoặc là vấn đề về địa vị. Thông qua camera giám sát, chúng tôi phát hiện hai ngày trước khi con trai của bà tử vong, bà từng cãi nhau với anh ta một trận ầm ĩ, không ngại nói cho chúng cháu biết lúc đó hai người đã cãi nhau về vấn đề gì chứ? Có lòng nhắc nhở một chút, chúng cháu có chuyên gia ngôn ngữ môi ngoài biên chế, chính là vị này."
Đàm Minh Cửu chỉ tay về phía Kỷ Tuân.
Kỷ Tuân mở to mắt.
Bà Tôn tức đến phát run: "Cậu có ý gì?"
"Ý của anh ấy là," Hoắc Nhiễm Nhân nghiêm mặt nói, "Xin đừng cản trở lực lượng cảnh sát phá án. Nếu không, mọi người cùng nhau về đồn. Lần này tới đây, ngoại trừ thông báo với thân quyến sẽ tiến hành khám nghiệm tử thi, còn có một vài vấn đề cần mọi người trả lời theo đúng sự thật."
Dù sao thì bà Tôn cũng không phải dạng đàn bà chanh chua, bà không tiếp tục phản đối, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo oán hận nhìn cảnh sát.
"Nếu như có kết quả khám nghiệm tử thi, đúng là do phản ứng đào thải cấp tính thì sao?" Bà hỏi, "Phía cảnh sát sẽ xin lỗi chứ?"
Không có người cản trở, có thể triển khai nhiệm vụ tiếp theo rồi.
Tuy rằng trước mắt có một người vô cùng đáng nghi, nhưng vì phòng ngừa bỏ sót manh mối, bốn người ở hiện trường cũng phải được thẩm vấn.
Phòng ngủ của Trần Gia Thụ trở thành phòng thẩm vấn tạm thời, Hoắc Nhiễm Nhân hỏi, Đàm Minh Cửu ghi chép, Kỷ Tuân ở bên cạnh, hết đứng rồi lại đi, quan sát bốn phía.
Người bước vào đầu tiên là Lý Phong.
Lý Phong là người phụ trách toàn bộ biệt thự, quản lý hành động của nhân viên trong biệt thự, phân phát lương, cùng với bộ phận camera giám sát.
Sau khi hắn đến, Hoắc Nhiễm Nhân yêu cầu hợp đồng nhận việc của Tiểu Phỉ từ chỗ hắn trước.
Lý Phong lấy hợp đồng ra, hợp đồng nhận việc được hoàn thành vào một tháng trước, thủ tục đầy đủ, bên trên còn có chữ ký của Trần Gia Thụ.
Hoắc Nhiễm Nhân lật xem, sau đó hỏi Lý Phong: "Trước khi Tiểu Phỉ báo cảnh sát, có nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng động nào không?"
Lý Phong lắc đầu: "Không nghe thấy, đại ca thích yên tĩnh, phần lớn thời gian trong biệt thự đều không có gì tiếng động quá lớn, nếu trong phòng đại ca có tiếng động nào đó, người trong biệt thự nhất định có thể nghe thấy."
"Trần Gia Thụ bệnh nặng nằm ở trên giường, không có ai túc trực bên cạnh để chăm sóc sao?"
"Đại ca không thích như vậy, cho nên muốn đổi thuốc gì cũng phải tính toán tốt thời gian mới đi vào. Thường chỉ có một mình đại ca ở trong phòng, tôi nghĩ cũng bởi vì vậy, nên khi Tiểu Phỉ đi vào mới có thể bị dọa sợ." Lý Phong giải thích.
Hoắc Nhiễm Nhân không nói gì, bảo Lý Phong đi ra ngoài, người bước vào tiếp theo là một y tá tên Tiểu Phỉ.
"Là cô báo cảnh sát?"
"Tôi đột nhiên phát hiện người đã chết, quá khiếp sợ."
"Bình thường sức khỏe của Trần Gia Thụ như thế nào?"
"Tôi... Không biết, tôi vừa mới đến."
"Đến được bao lâu rồi?"
"Khoảng vài ngày."
"Rốt cuộc là mấy ngày?"
"Ba, bốn ngày."
"Ba, bốn ngày." Hoắc Nhiễm Nhân lặp lại lần nữa, sau đó đưa vài tờ giấy đã được in ra cho cô xem, "Vậy tại sao camera giám sát có thể ghi lại hình ảnh của cô từ một tuần trước?"
Tiểu Phỉ lập tức biến sắc, nhưng trả lời vẫn tương đối trôi chảy: "Tôi là nói... Tôi đến đây được một quãng thời gian rồi, đang thực tập, ba, bốn ngày trước mới thông qua thực tập, bắt đầu chăm sóc cho đại ca... Cho nên nhìn thấy đại ca đột nhiên qua đời, tôi mới rất khiếp sợ. Chúng tôi vẫn cảm thấy đại ca giống như một cây đại thụ, vẫn sẽ luôn chăm sóc cho chúng tôi..."
Tiểu Phỉ đi rồi, Đàm Minh Cửu giữ nhiệm vụ ghi chép lầm bầm một câu: ""Đại ca như một cây đại thụ, vẫn sẽ luôn chăm sóc cho chúng tôi"... Thời đại nào rồi, còn bày đặt làm đại ca xã hội đen? Bảo ai vào tiếp theo đây?"
Hắn hỏi Hoắc Nhiễm Nhân.
"Trịnh Học Vọng." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời.
Trịnh Học Vọng bước vào, từ khi Hoắc Nhiễm Nhân nói phải mang thi thể của Trần Gia Thụ về tiến hành khám nghiệm tử thi, sắc mặt của hắn đã bắt đầu khó coi, nhưng cũng chỉ là khó coi mà thôi.
Hắn ngồi vào chỗ Tiểu Phỉ vừa mới ngồi vào, chủ động hỏi: "Các cậu muốn hỏi cái gì?"
Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp đưa ra ghi chép xuất hành của Trần Gia Thụ cho Trịnh Học Vọng: "Dựa theo bệnh án, Trần Gia Thụ có phản ứng đào thải cấp tính, hắn không ở nhà chữa bệnh lại ra nước ngoài làm gì?"
Trịnh Học Vọng ngẫm nghĩ một lát: "Để tôi giải thích trước đã, tuy phản ứng đào thải cấp tính rất nguy hiểm, nhưng không phải lúc nào cũng cần nằm viện. Phản ứng đào thải cấp tính có thể chữa trị, tình hình sẽ ổn định, trong khoảng thời gian tình hình tương đối ổn định, rốt cuộc người bệnh ra nước ngoài để làm gì, tôi cũng không biết... Nhưng tôi nghĩ, chắc cũng là vì chữa bệnh thôi. Điều kiện chữa bệnh ở nước ngoài cũng rất tốt. Hơn nữa những thứ như thận, trong nước khó tìm, nước ngoài..."
Hắn bắt đầu úp úp mở mở.
Nhưng câu nói này vẫn khiến cảnh sát tại hiện trường kinh ngạc.
Ngay cả Kỷ Tuân đang ngồi ở cửa phòng cũng quay sang nhìn Trịnh Học Vọng một cái.
Hoắc Nhiễm Nhân hỏi: "Anh có phải là người thực hiện phẫu thuật thay thận cho Trần Gia Thụ không?"
"Không phải." Trịnh Học Vọng trả lời vừa nhanh chóng vừa ung dung, "Tôi chỉ phụ trách việc hồi phục của bệnh nhân sau phẫu thuật. Ghi chép hồi phục đã cho cảnh sát các cậu xem từ hôm trước rồi."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Vậy anh có biết Trần Gia Thụ tiến hành phẫu thuật thay thận ở đâu, ai là người thực hiện phẫu thuật cho Trần Gia Thụ không?"
Trịnh Học Vọng: "Tôi không biết, bệnh nhân cũng không nói cho tôi. Chuyện này có quan trọng không? Đối với tôi mà nói, bệnh nhân xuất hiện trước mặt tôi mới thật sự là đối tượng cần tôi phụ trách."
Lúc ra khỏi phòng, bước chân của Trịnh Học Vọng rõ ràng thoải mái hơn lúc bước vào nhiều.
Đàm Minh Cửu nhìn bóng lưng của hắn, căm giận nói một câu: "Kẻ dối trá!"
Kỷ Tuân: "Rất giống người đó."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Ừm."
Không cần chỉ rõ là ai, hai người đã ăn ý mà cùng nghĩ tới một người.
Hứa Tín Nhiên trong vụ án của Hề Lôi.
Nhân vật then chốt cuối cùng bước vào rồi.
Mẹ của Trần Gia Thụ, bà Tôn.
Ánh mắt lạnh lẽo âm u ấy không hề biến mất theo thời gian, khi bà Tôn bước vào phòng, ngồi xuống ghế, ánh mắt của bà vẫn cứ lạnh lẽo.
Giống như người xuất hiện ở đây không phải là cảnh sát giơ cao chính nghĩa, mà là cái loại rác rưởi quản việc không đâu.
"Bà cảm thấy ai sẽ hại chết con trai của bà?" Lần này không giống như lần đối thoại trước, Hoắc Nhiễm Nhân nói thẳng.
Điều gì có thể khiến một người mẹ không quan tâm đến cái chết của con mình?
Trừ phi người mẹ là hung thủ, hoặc là, trừ phi người mẹ đã biết được đáp án thật sự.
Trần Gia Thụ đột nhiên tử vong, có quá nhiều điểm đáng ngờ, vậy thì không ngại suy đoán, bà Tôn đã biết được rốt cuộc là ai hại chết Trần Gia Thụ trước lực lượng cảnh sát một bước!
Nhưng loại thăm dò này không thu được kết quả.
"Tôi không hiểu các cậu đang nói gì." Bà Tôn lạnh lùng cứng rắn giống như một pho tượng, "Con trai của tôi vốn mắc bệnh mà chết."
"Cháu nhất định phải nhắc nhở bà một câu." Đàm Minh Cửu không nhịn được nói chen vào, "Cái chết của Trần Gia Thụ, ai cũng có hiềm nghi."
"Hiềm nghi của tôi là gì đây?" Bà Tôn cười khẩy, "Tôi sinh được hai đứa con trai, cho nên giết con trai lớn, để con trai nhỏ thừa kế tài sản?"
"Có rất nhiều ví dụ như vậy rồi."
"Nó còn đang bị phía cảnh sát truy nã đấy." Bà Tôn chanh chua nói, lý do bà ghét cảnh sát đã được hé lộ.
"Cho nên bà mới muốn tìm đường lui cho hắn." Đàm Minh Cửu.
"Tiện cho các cậu tìm được ngọn nguồn, tìm được chỗ ẩn nấp của nó sao?"
"..."
Hiển nhiên, Đàm Minh Cửu đã thất bại trong đoạn đối thoại này rồi.
Hoắc Nhiễm Nhân để bà Tôn rời khỏi phòng.
Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại ba người: Kỷ Tuân, Hoắc Nhiễm Nhân, Đàm Minh Cửu.
Đàm Minh Cửu chần chừ nói: "Sao cảm giác mỗi người đều có hiềm nghi sát hại Trần Gia Thụ thế nhỉ... Có khả năng mọi người hợp mưu, đồng thời hại chết Trần Gia Thụ không?"
"Đừng suy đoán chủ quan." Hoắc Nhiễm Nhân đáp.
"Khả nghi nhất chính là Trịnh Học Vọng." Kỷ Tuân lên tiếng. Anh vẫn ngồi ở vị trí cửa phòng, gõ ngón tay, chậm rãi nói, "Có thể nhìn ra ngay từ trên bệnh án."
"Bệnh án?" Đàm Minh Cửu nhất thời mờ mịt, "Bệnh án làm sao cơ?"
Chuyện của Mạnh Phụ Sơn không thể nói ra, đương nhiên cũng không thể xuất hiện trong báo cáo, còn phải tìm manh mối khác có thể viết vào trong báo cáo.
Bọn họ đang cầm đáp án, đẩy ngược quá trình.
Hai người đều không để ý đến Đàm Minh Cửu, tiếp tục thảo luận.
"Có lẽ chỉ là vì lừa gạt người khác." Hoắc Nhiễm Nhân. Người khác này, hiển nhiên là chỉ Mạnh Phụ Sơn.
"Ít nhất hắn không có vô tội như cái cách mà hắn biểu hiện ra bên ngoài." Kỷ Tuân nói.
"Hắn đúng là có hiềm nghi rất lớn, nhưng người có hiềm nghi rất lớn không chỉ có mình hắn." Hoắc Nhiễm Nhân.
"Đúng!" Đàm Minh Cửu vỗ đầu một cái, theo kịp dòng suy nghĩ, "Còn có hai vệ sĩ vốn đi theo Trần Gia Thụ, mà bây giờ đều biến mất nữa."
"Không. Hắn không cần."
Không cần điều tra Mạnh Phụ Sơn.
"Đừng lãng phí thời gian." Kỷ Tuân nói.
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.