Chương 38
Sở Hàn Y Thanh
19/03/2022
Luật sư Luyện, Luyện Đạt Chương, ngày hôm nay chính thức thăng chức thành đối tác cao cấp của văn phòng luật Trung Tề. Văn phòng luật Trung Tề, văn phòng luật sư hàng đầu của thành phố Ninh, luật sư Luyện, luật sư nổi danh của thành phố Ninh.
Luật sư Luyện năm nay bốn mươi hai tuổi, đã thâm canh trong giới tư pháp của thành phố Ninh mười mấy năm, giải quyết nhiều vụ tố tụng không nhỏ, trong đó bao gồm cả án kiện ly hôn của các ông lớn trong thành phố Ninh, hắn khiến người vợ của các ông lớn này gần như trắng tay sau khi ly hôn; cũng bao gồm trường hợp con ông cháu cha tới vũ trường đánh người đến bị thương tàn phế, vị con ông cháu cha kia cuối cùng chỉ bị xử ba năm, kéo dài thời gian chấp hành hai năm.
Những vụ kiện mà hắn tiếp nhận, rất hiếm khi khiến thân chủ không hài lồng, đồng dạng, thân chủ cũng nhất định phải làm cho hắn thoả mãn.
Đôi bên cùng có lợi.
Đôi bên cùng có lợi, chính là triết học nhân sinh của hắn.
Bây giờ nhân sinh đôi bên cùng có lợi của hắn đi tới tháng ngày nở hoa kết trái, dưới sự vây quanh của các đồng nghiệp, hắn cùng vợ đi vào sảnh ăn buffet của khách sạn, đây là khách sạn 5 sao của thành phố Ninh, ngày hôm nay sảnh ăn của khách sạn này được bao trọn, dùng để chúc mừng luật sư Luyện đã đặt được bước chân vững chắc trên bản đồ sự nghiệp.
Trong phòng buffet đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt, đầu bếp sớm đã chuẩn bị xong các món mỹ vị, chỉ chờ thực khách tản thưởng, mà trước khi các thực khách tán thưởng món ăn, còn phải tâng bốc luật sư Luyện đã.
Hiện trường sôi nổi náo nhiệt, đồng nghiệp vây quanh luật sư Luyện anh một câu tôi một câu:
"Bây giờ luật sư Luyện có tài ắt có danh, ngày sau phải dìu dắt bọn em nhiều hơn nhá."
"Luật sư Luyện vốn yêu thích giúp đỡ đàn em, lúc nào thì không quan tâm chúng ta? Cần cậu phải nhiều lời hả?"
"Đúng đúng đúng, cả văn phòng luật này, chỉ có luật sư Luyện tốt, nghiệp vụ giỏi, đối đãi lại nhiệt tình, bọn em có thể đi theo luật sư Luyện học tập đã là tích đức nửa đời rồi!"
Người đàn ông đứng giữa đám người khẽ mỉm cười, hưởng thụ những lời nịnh nọt tâng bốc.
Hắn đang độ trẻ trung khoẻ mạnh, nét mặt cũng rất nho nhã, chỉ là đuôi mắt có mấy nếp nhăn thật sâu, là do thường xuyên cười híp mắt mà để lại, chỉ nhìn nếp nhăn này cũng có thể tưởng tượng được hắn mỗi ngày đều hiền lành thân thiện lắng nghe yêu cầu của người đại diện như thế nào, sau đó lại tận tâm tận lực vì bọn họ phân ưu giải nạn.
Tóc của hắn đen óng, hai bên tóc mai lại điểm hoa râm. Hoa râm cũng không biết từ lúc nào đã lặng lẽ bò lên trên thái dương, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến mị lực của hắn, trái lại còn tăng thêm mấy phần chuyện xưa muốn nói lại thôi. Thậm chí người vợ đứng ở bên cạnh hắn, cũng rất cẩn trọng xinh đẹp.
Một người đàn ông thành thục, vô cùng giỏi giang, lại chất chứa chuyện xưa. Mà xung quanh người này, không chỉ là tiếng ca ngợi ở gần có thể nghe rõ. Ở góc xa, còn có càng nhiều tiếng xì xào bàn tán cười khẩy:
"Nhìn cái vẻ đắc ý của hắn kìa, giải quyết được mấy vụ cho người giàu có, kiếm được chút tiền bẩn đã cảm thấy bản thân giỏi lên tận trời rồi."
"Vênh váo đi, xem hắn có thể vênh váo được mấy ngày."
"Tiền gì cũng dám kiếm, kiện tụng chỉ nhìn tiền không nhìn lý, giới tư pháp trên toàn thành phố Ninh, tính ra thì hắn là cái loại không ra gì nhất, tôi nói luôn ở đây, sớm muộn có một ngày, hắn cũng bị người khác đánh lén, bị đánh rồi hắn cũng không biết là ai đã đánh mình!"
Giữa phòng tiệc buffet, điện thoại của luật sư Luyện bỗng nhiên vang lên.
Người vợ lấy ra vừa xem, nhìn thấy màn hình điện thoại di động lóe lên mấy chữ "Người môi giới bất động sản", cô đi sang bên cạnh hai bước nhận điện thoại, qua một lát, cô hình như nghe được tin tức không tốt nào đó, đột nhiên thay đổi sắc mặt, mới vừa rồi còn sáng ngời giờ lại như mặt trời bị mây đen che khuất, trong nháy mắt trở nên âm u.
Cô quay về bên cạnh luật sư Luyện, nhỏ giọng nói: "Ông xã, em có việc muốn nói với anh."
Luật sư Luyện nhìn sang những người xung quanh khác, những người này rất nhanh nhẹn nói:
"Trò chuyện một lúc cũng đói quá, chúng ta đi ăn đi."
"Đi đi đi, xem xem có gì ngon không."
Hai vợ chồng đã có được không gian riêng tư, vì thế giọng nói dịu dàng của người vợ chớp mắt chuyển sang sắc bén: "Vừa nãy bên môi giới bất động sản gọi điện thoại cho em, nói căn nhà trong khu trường học lúc trước chúng ta nhìn trúng bị người khác mua mất rồi!"
"Bị mua rồi? Nhanh như vậy? Không phải nói để lại cho chúng ta..."
"Thứ đắt hàng sao có thể để lại cho chúng ta, nhà bị mua mất rồi, bây giờ chuyện đi học của Phán Phán phải làm sao đây?"
"Không có nhà thì lại mua, Phán Phán mới lớp 9, cũng không gấp gáp như vậy, em đừng nói nữa, có chuyện gì chúng ta về nhà nói."
"Lớp 9 không gấp, vậy lúc nào mới gấp? Bảo cho Phán Phán học trường tư, chỉ cần ở thành phố Ninh là có thể học được, anh lại không nghe, nhất định phải bổ lên tỉnh học trường công, còn không giải quyết dứt khoát rõ ràng ..."
Người vợ vẫn vô cùng oán giận, thế nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng khống chế được cổ họng, bưng khuôn mặt tươi cười vừa nhìn đã biết là mới dán vào, tiếp tục cùng chồng xã giao với người khác.
Mọi người ngoài mặt đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình, mà sau lưng tất cả đều là khẽ cười thầm hiểu rõ mà xem trò vui.
Hình ảnh hòa thuận vui vẻ kéo dài gần mười phút, thế nhưng bỗng nhiên, trong phòng ăn vang lên một tiếng rên thật lớn.
Đó là luật sư Luyện!
Luật sư Luyện che bụng, phát ra tiếng thở dốc đau đớn ngắt quãng, hắn nghiêng người, giống như hình ảnh quay chậm, chậm rãi từ trên ghế ngã ngửa xuống mặt đất:
"Hự —— "
Do đó hỗn loạn bắt đầu từ nơi này làm tâm điểm, giống như dao động mà phóng ra bốn phía. Người vợ trước hết hét to một tiếng, nhào lên người:
"Chồng ơi anh làm sao thế?"
Bước chân hoảng loạn của mọi người vang lên.
Một đám đàn ông âu phục giày da sợ bị rớt mất phần mà chen chúc lên trên, ba chân bốn cẳng nâng Luyện Đạt Chương ngã trên mặt đất dậy.
"Luật sư Luyện? Luật sư Luyện anh có ổn không?"
"Xảy ra vấn đề rồi, mau gọi xe cứu thương!"
"Gọi xe cứu thương làm gì, bên kia đường chính là bệnh viện, mau đưa luật sư Luyện tới —— "
Bọn họ lộn xộn nâng luật sư Luyện ra khỏi phòng tiệc buffet, trong chớp mắt, phòng tiệc buffet giờ chỉ còn lại ghế tựa đổ nghiêng đổ ngả cùng mặt bàn bừa bãi, mà trên mặt bàn luật sư Luyện ngã xuống, một giờ giấy bọc kẹo sữa hiệu Con Thỏ Nhỏ đang lẳng lặng nằm đó.
*
Tất cả phát sinh đều quá đột ngột, không thể không bởi vì hắn bất ngờ xuất hiện uy hiếp mà tạm thời bỏ dở thẩm vấn.
Viên Việt khẩn cấp triệu tập người của đội một mở cuộc họp ngắn, mà trong buổi họp cũng không có người nào nói chuyện, không khí trầm lặng giống như sữa bò thiu, sền sệt kết miếng, tỏa ra mùi vị khiến người khác khó lòng nhịn được.
Hồi lâu, có một cậu cảnh sát nhỏ tuổi nhất, Phương Tân Giác, mới chần chờ mở miệng: "Em cảm thấy... Hắn chỉ là đang lừa người khác thôi?"
Cũng không phải chỉ có một mình hắn có quan điểm như thế.
Đa số cảnh sát ở đây, kể cả Viên Việt, đều từng nghĩ tới khả năng này.
Viên Việt nhăn chặt lông mày, hiếm thấy nghiêm khắc nói: "Không nên ôm tâm thái may mắn, dự phòng của cảnh sát tuyệt đối không thể xuất hiện lỡ như."
Cảnh sát mặt vuông hợp tác với Viên Việt lúc trước, tên Cư Chính Quốc, nói: "Tính cách của kẻ tình nghi phạm tội tương đối cố chấp cực đoan, hơn nữa phương thức thu được bạc nitrat lại đơn giản, tính khả thi dùng để hạ độc rất cao, cũng rất khó tìm hiểu nơi bắt nguồn, không thể không phòng, phải tăng tốc thẩm vấn, nghĩ biện pháp từ trong miệng hắn moi ra được càng nhiều tin tức liên quan đến đầu độc."
"Khẩn cấp điều tra quỹ tích hành động, nhật ký điện thoại, hóa đơn tiêu dùng của Tân Vĩnh Sơ trong khoảng thời gian gần đây, quan sát xem hắn có từng tiếp xúc hoặc ra vào khu vực công cộng như siêu thị, cửa hàng tiện lợi, sạp hàng với đối tượng khả nghi nào không. Muốn đầu độc ngẫu nhiên, để người bị hại không hề hay biết mà bỏ vào giỏ mua sắm là lựa chọn hàng đầu, còn có một vài cửa hàng có thói quen đặt kẹo ở cửa vào để khách hàng lấy ăn bất cứ lúc nào, khả năng này cũng rất cao." Viên Việt xoa ấn đường, đồng thời bổ sung, "Tôi đến văn phòng cục trưởng báo cáo."
Tất cả mọi người trong đội một đều im lặng, bọn họ cảm thấy có hơi tê dại da đầu, vụ án vốn rất rõ ràng đơn giản giờ đây đã trở thành vụ án quan trọng buộc phải gấp rút chạy nhanh, tuyệt không quay đầu.
Không giống như vụ án lớn lần trước, nó đã trực tiếp uy hiếp đến an toàn công cộng, ảnh hưởng xã hội càng thêm ác liệt, chắc chắn sau khi Viên Việt báo cáo, cục trưởng sẽ ở trong phòng làm việc mắng đủ 15 phút, sau đó chưa đến mấy tiếng, cũng sẽ thành lập tổ chuyên án ——
Cục cảnh sát đã vô cùng hỗn loạn, mà bên trong phòng thẩm vấn, Tân Vĩnh Sơ vẫn là cái vẻ thành thật khi mới tiến vào, mà câu trước so với câu sau lại khiến người ta sởn cả tóc gáy:
"Cảnh sát, tôi biết các cậu muốn hỏi gì, số kẹo sữa đó đã chuyển đến đâu, lúc nào sẽ phát tác, thực ra bản thân tôi cũng không biết rõ lắm, tất cả đều là ngẫu nhiên, thế nhưng tôi quả thật đã thả rồi."
"Nếu như các cậu đã thương lượng xong muốn mở lại vụ án, vậy thì hãy dùng tài khoản truyền thông trực tuyến mới lập của công an Ninh Châu, đăng một bài thông báo, công bố tiến độ vụ án của kế toán Thang, sau đó đính kèm lời dẫn để công chúng giám sát, lời này tôi hy vọng là giao cho tôi viết. "
"Thế nhưng tuyên bố xong không có nghĩa là hết chuyện, nếu như không đúng giờ thông báo tiến độ điều tra của cục cảnh sát về vụ án của kế toán Thang, bên ngoài sẽ càng ngày càng có nhiều người chết. Kế toán Thang vô tội, những người này cũng vô tội, tôi nghĩ cảnh sát sẽ không vì mấy tên tội phạm gϊếŧ kế toán Thang mà không màng đến an toàn của nhiều người như vậy đâu."
"Cậu muốn viết, chung quy phải có người xem. Nói đi, bên ngoài cậu có bao nhiêu đồng bọn, bọn họ có phải đều có liên quan với kế toán Thang hay không!" Người thẩm vấn cùng tiến vào mở miệng, một câu đánh phủ đầu, giống như dao phẫu thuật, xuyên thẳng vào chỗ yếu của vấn đề.
*
Mà vào lúc này, Kỷ Tuân đã sớm rời khỏi cục cảnh sát.
Án vỡ đầu ngày 18.09 22 năm trước, không có liên quan gì đến anh lắm, chủ yếu là Viên Việt, một bản án cũ mà Viên Việt khá để ý, thế nhưng dù sao thời gian xưa cũ, vật chứng có hạn, vẫn luôn không thể đạt được tiến triển đầy đủ.
Trong khoảng thời gian anh hợp tác với Viên Việt có tiếp xúc với vụ án này, đã từng muốn đi tới huyện Di An quan sát một lần, cũng không xa, ngay xung quanh thành phố Ninh, chỉ là vẫn luôn rất bận, sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện khác, mối bận tâm này vẫn luôn gác lại.
Ai có thể nghĩ tới, ngày hôm nay sau 22 năm, nó sẽ dùng phương thức này, một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người?
Chỉ là bây giờ, vụ án đã không do Kỷ Tuân giải quyết nữa, cảnh sát hình sự trong cục sớm muộn cũng sẽ giải quyết được. Anh an phận chạy đến quán bar Gấu Mèo, gõ trống của chính mình, hưởng thụ sự săn đón của chính mình, uống rượu của chính mình —— còn không có uống.
Trên quầy bar của quán, Jinny bưng một ly cocktail được trang trí kẹo sữa ở mép ly cho anh, nói: "Một ly Daydream, mời anh đó."
Đèn xoay của quán bar nhuốm kẹo sữa trắng ngà thành cách màu sắc biến hóa liên tục.
Kỷ Tuân bưng ly lên xoay một vòng, thả xuống, cầm kẹo sữa lên, hỏi: "Ai mời?"
"Mỗi ngày có nhiều người mời anh uống rượu như vậy, cứ uống là được, sao phải quan tâm là ai mời?"
"Viên kẹo này không phải của thương hiệu Con Thỏ Nhỏ đấy chứ?" Kỷ Tuân lại hỏi.
"Anh lại biết —— ha tôi hiểu rồi!" Jinny tự cho là thông minh, đắc chí nói, "Anh nhất định là thông qua thương hiệu trên viên kẹo mà quán bar đưa lên bàn cho khách, không sai, chính là kẹo Con Thỏ Nhỏ, đầy vị sữa, còn rất ngon."
"Mấy hôm nay đừng ăn kẹo sữa, thu hết kẹo sữa trong quán bar lại đi, qua một khoảng thời gian rồi lại nói."
Jinny hình như cảm giác được gì đó, dùng ánh mắt mờ mịt lại tò mò nhìn sang, tựa như đang nói: Anh biết nội tình gì sao?
Kỷ Tuân mặc kệ hắn, cũng không uống rượu, chỉ bóc xuống kẹo sữa bên mép ly, lúc ra khỏi quán thì bỏ vào miệng.
Miếng đầu tiên cắn xuống, anh cảm thấy chính mình đang cắn một quả bom dưới nước.
Ầm ——
...
Mới là lạ.
Bom không có nổ tung.
Chỉ có mùi sữa thơm nồng, tan ra trong cổ họng.
Ờm ——kẹo sữa bình thường, thuần vị sữa, nguyên liệu khá ok.
Anh nhún nhún vai, ăn xong rồi, trên đường quay về, bởi vì quá chán, anh lấy ra di động mới.
Cầm di động mới lại nhớ tới Hoắc Nhiễm Nhân, nhớ tới Hoắc Nhiễm Nhân, lại nhớ tới cái "tên thanh lịch" nho nhỏ mà anh đã đổi cho Hoắc Nhiễm Nhân.
Kỷ Tuân chăm chú nhìn vị "Quỷ hẹp hòi hào phóng kỳ cục quái gở" trong giao diện WeChat của điện thoại một lúc, cảm thấy nó quả nhiên dị thường bắt mắt, lập tức gửi tin nhắn trêu cậu: "Tình huống hiện tại thế nào rồi? Đã ba ngày, cậu vẫn còn đang thức đêm tăng ca à? Viên Việt cũng thế?"
Hoắc Nhiễm Nhân không trả lời ngay lập tức.
Kỷ Tuân đi khoảng mười mấy bước, mới cảm giác được điện thoại di động rung lên một tiếng.
Hoắc Nhiễm Nhân nói: "Ừm, ở bệnh viện số 3. Xuất hiện trường hợp đầu tiên ăn nhầm bạc nitrat trúng độc, người bệnh trước khi đưa tới bệnh viện từng ăn kẹo sữa con nhỏ."
Sau khi nói xong câu này, qua hai phút.
Hoắc Nhiễm Nhân lại giống như vẽ rắn thêm chân mà bổ sung nói: "Viên đội cũng đang ở nơi đây, ba ngày qua hắn cơ bản chưa từng được nghỉ ngơi hẳn noi."
Kỷ Tuân nhìn hàng chữ này, nhìn thế nào cũng cảm giác Hoắc Nhiễm Nhân đang có ám chỉ khác.
Anh suy ngẫm một hồi, đột nhiên nghĩ đến Hoắc Nhiễm Nhân có hiểu lầm nho nhỏ về quan hệ giữa mình cùng Viên Việt.
Anh đáp lại: "Ờ..."
Hoắc Nhiễm Nhân còn nói: "Mới vừa đánh trống xong về nhà? Mang phần ăn khuya đến bệnh viện số 3, thuận tiện khuyên Viên đội về nghỉ đi."
Kỷ Tuân: "Có gì mà khuyên. Hắn muốn làm việc thì cậu cứ để hắn làm việc, sao, lo hắn quá nỗ lực sau này sẽ trở thành cấp trên trực tiếp của cậu, cho nên bảo tôi đến bệnh viện kéo chân hắn à?"
Anh tự cảm thấy chính mình nói chuyện không có vấn đề gì, mà Hoắc Nhiễm Nhân vẫn cứ có thể từ trong con chữ nhìn ra được những gì người khác không nhìn ra.
Hoắc Nhiễm Nhân: "Đừng bực mình mà. Anh phải thông cảm Viên đội làm việc không dễ dàng, thân thể không chịu nổi."
Kỷ Tuân: "..."
Anh nhìn chữ vuông trong màn hình điện thoại, nhìn mà than thở.
Hoắc Nhiễm Nhân dùng cái giọng khuyên nhủ bà vợ đừng cáu kỉnh mau đi chăm sóc ông chồng rốt cuộc là kiểu gì đây, Hoắc Nhiễm Nhân rốt cuộc là đã âm thầm tự nhảy lên bao nhiêu bước trong mối quan hệ giữa anh cùng Viên Việt rồi?
Còn có, Hoắc Nhiễm Nhân rốt cuộc là dùng tâm thái ra sao, lập trường như thế nào nói ra những lời này.
Cậu ấy không cảm thấy chính mình có chút... trà xanh* hả?
*Gốc茶里茶气:Hán Việt: Trà lý trà khí: Trà trong trà xanh, một vài nam minh tinh có ngoại hình vô cùng đáng yêu, thuần khiết, hơn nữa trong lúc giơ tay nhấc chân còn lộ ra khí chất bất phàm, trong mắt luôn mang theo vẻ đáng thương rõ rệt, cho nên rất nhiều netizen đều dùng từ này để hình dung bọn họ. Trà nhưng không hề ẻo lả, là thật sự nhìn vào đã khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ, nhưng thực tế bản thân "trà" có thể rất tâm cơ. (Nguồn: baike.baidu)
Cậu ấy có lẽ là thật sự không cảm nhận được. Đội trưởng Hoắc của chúng ta, thường ngày cực bận, chắc chắn không biết trà xanh là có ý gì.
Kỷ Tuân cảm thấy vui vẻ. Tâm tình của anh tốt, cũng không ngại đến bệnh viện một chuyến, còn thật sự mua chút mì vằn thắn, cháo ở sạp hàng ăn khuya ven đường, lắc lư đi đến bệnh viện số 3 cách phía trước không xa.
*
Đèn chân không trong bệnh viện, luôn mang theo lạnh lẽo mà bên ngoài không có, tựa như có vô số con mắt giấu sau ánh đèn, lặng lẽ chăm chú nhìn mỗi một người đi ngang qua.
Người bệnh trúng độc bạc nitrat ở trong phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, lúc này đã là thời gian từ chối vào thăm, bên trong hành lang của phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú không có người thân đi lại, chỉ còn không khí lạnh lẽo tán loạn tứ phía cùng tiếng thở gấp đau đớn thỉnh thoảng vang lên, yên tĩnh, lại vắng lặng.
Kỷ Tuân được cảnh sát dưới lầu dẫn đi lên, lên trên lầu, anh nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân trước, Hoắc Nhiễm Nhân đang nói chuyện với Viên Việt, hai người đứng ở chỗ cửa sổ, ánh sáng cùng bóng ảnh đồng thời đan xen giữa hai người, mỗi một đường nét cắt xuống, đều trầm lặng mà cương nghị.
"Hi."
Kỷ Tuân xa xa lên tiếng chào hỏi, anh đi lên trước, đưa phần ăn khuya trong tay cho bọn họ, mì vằn thắn cho Viên Việt, cháo cho Hoắc Nhiễm Nhân.
Thời điểm Hoắc Nhiễm Nhân nhận lấy cháo, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Hẳn là không nghĩ tới chính mình cũng có phần đi, không biết đồng thời cùng Viên Việt nhận được thức ăn khuya trong tay anh có thể khiến cho đối phương xuất hiện liên tưởng thú vị nào không nữa. Kỷ Tuân nổi lên thú vui xấu xa nghĩ.
Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân vẫn khống chế được cảm xúc: "Cảm ơn."
Kỷ Tuân không trả lời, chỉ quơ quơ điện thoại di động trong tay.
Hoắc Nhiễm Nhân lại nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi lên phía trước một chút."
Cậu để lại không gian cho Kỷ Tuân cùng Viên Việt, chính mình đi về phía trước, đi một đoạn, thời điểm đi đến ngã rẽ hành lang thì dừng lại, cậu thật sự không phải cố gắng đi nghe đâu, nhưng không khí là con đường truyền dẫn âm thanh mà, lỗ tai cậu hơi nghiêng về phía sau, vẫn nghe thấy được đối thoại giữa Kỷ Tuân cùng Viên Việt như cũ.
"Tình huống hiện tại thế nào?"
"Một luật sư trúng độc."
"Há, phiền phức."
Âm thanh lạnh nhạt từ bên trong truyền đến, giọng điệu bàng quan xem trò vui không moi ra được khuyết điểm gì nhưng thực sự khiến người ta nóng máu này, ngoại trừ Kỷ Tuân, cũng không có mấy người có thể nói được đúng mực.
Đúng là rất phiền toái.
Khi mọi người trong cảnh cục biết được trúng độc là một luật sư, cơ bản đều đau đầu hơn một bậc.
Luật sư quan hệ xã hội phức tạp, nhân vật tiếp xúc dàn trải, bắt tay sắp xếp điều tra từ bên cạnh hắn, độ khó rất cao.
Cậu không muốn nghe những thứ này, cậu càng muốn biết hậu trường của vụ án này, thứ mà Kỷ Tuân cùng Viên Việt đồng thời để ý. Cậu nghĩ Kỷ Tuân ngày hôm nay cố gắng đến đây, cũng là vì cái này đi.
Có vẻ như hai người bên trong nghe được tiếng lòng của cậu.
Không bao lâu, Kỷ Tuân lại nói: "Án vỡ đầu ngày 18.09, anh thấy thế nào?"
Viên Việt: "Nhất định phải mở lại vụ án. Không phải bởi vì Tân Vĩnh Sơ uy hiếp, mà là hiện tại vụ án có manh mối mới, dựa theo quy trình, tất yếu cũng phải mở lại."
Kỷ Tuân: "Ờm."
Viên Việt bỗng nhiên nói: "Còn nhớ lúc trước cậu đã đồng ý với tôi cái gì không?"
Kỷ Tuân: "Chuyện tôi đồng ý với anh quá nhiều, sao mà nhớ hết được."
Lại tới nữa rồi.
Hoắc Nhiễm Nhân nghe trộm khẽ cười khẩy.
Ai mà không biết anh trí nhớ tốt? Nói không nhớ được, lừa quỷ à. Cậu cơ bản đã đoán được Kỷ Tuân lúc đầu đã đồng ý với Viên Việt cái gì, cũng tin tưởng đối với việc này, Viên Việt sẽ không cho Kỷ Tuân giả bộ ngớ ngẩn.
Viên Việt quả nhiên không cho.
"Cậu đã đồng ý giúp tôi phá vụ án này."
"À..."
Không còn vật cản nữa, Kỷ Tuân sẽ đồng ý đi. Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ. Dù sao cũng là Viên Việt, dù sao cũng là lời hứa trong quá khứ của anh, có lẽ anh không chỉ đồng ý, còn cam tâm tình nguyện, tự nhiên hợp tình mà đồng ý. Nếu có người có thể khiến Kỷ Tuân từ trong trốn tránh đối với cục cảnh sát cùng phá án bước ra, hẳn là Viên Việt chứ không còn ai khác.
Chỉ cần Kỷ Tuân có thể thuận lợi bước ra ——
Đối với mình mà nói ngược lại là một chuyện tốt, Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ. Có khi còn có thể đẩy bọn họ thêm một cái, dù sao Kỷ Tuân để tâm tới Viên Việt cũng là chuyện rõ như ban ngày. Bình thường tránh còn tránh không kịp, nhưng đêm nay Kỷ Tuân lại không tiếc gửi tin nhắn cho mình chỉ vì muốn bóng gió hỏi thăm tình hình thực tế của Viên Việt, cũng đủ để chứng minh điểm này.
Cậu suy nghĩ hơi miên man, thậm chí không ngay lập tức nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ cửa thang máy truyền đến.
"Hoắc đội —— "
Cậu tỉnh táo lại, nhìn sang.
Một đường chạy tới chính là Văn Dạng Dạng, nữ cảnh sát trẻ tuổi giữa ngày đông lạnh giá mà khắp cả mặt mũi đều là mồ hôi lạnh, sợ hãi cùng phẫn nộ trên mặt thay đổi liên tục.
"Xảy ra chuyện rồi, có bên truyền thông phơi bày vụ án đầu độc kẹo sữa, hiện tại đang ở top 1 hotsearch!"
---------------------------------------------------------
Lời của editor: Mọi người đọc truyện của mình edit thì đều biết là mình ít khi nào sẽ chêm mấy câu cảm nhận vào lắm. Nhưng chương này mình xin được phép giãi bày một chút. Mình luôn nhắc đi nhắc lại là nhà mình team chủ công, chủ công chứ không phải công khống hay sủng công hoàn toàn, và mọi chuyện mà mình edit hay mình dịch thì đều vô cùng yêu thích cả công lẫn thụ. Mọi người hay có hiểu lầm là chủ công thì phải sủng công dữ dội lắm. Đương nhiên, là một người team chủ công thì mình chắc chắn sẽ yêu quý công rồi, mà điểm này không có nghĩa là mình không thương thụ. Gần bốn mươi chương đi qua, chắc mọi người team công sẽ cảm thấy em thụ hơi lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng mọi người để ý tag tương ái tương sát thì sẽ biết, hai đứa châm chọc đấu khẩu nhau hoài vậy thôi chứ không làm tổn thương nhau đâu. Cũng có một số bạn đọc đến đây vẫn chưa thấy hai đứa có miếng tình cảm nào sẽ nản, nhưng truyện gần 300 chương lận, đến một nửa mới yêu nhau được nghen. Ở chương này, mình muốn spoil một chút, sau này mọi người sẽ hiểu câu "Chỉ cần Kỷ Tuân có thể thuận lợi bước ra" cho thấy ẻm yêu chồng của ẻm như thế nào, từ đầu đến giờ, Nhân Nhân đều đang cố gắng để anh Tuân dũng cảm đối mặt với nỗi đau, với quá khứ bi thương của mình như thế nào. Nhân Nhân không lạnh lùng và khó gần như mọi người nghĩ đâu, ẻm thật sự thật sự rất yêu Kỷ Tuân cục cưng đấy.
Luật sư Luyện năm nay bốn mươi hai tuổi, đã thâm canh trong giới tư pháp của thành phố Ninh mười mấy năm, giải quyết nhiều vụ tố tụng không nhỏ, trong đó bao gồm cả án kiện ly hôn của các ông lớn trong thành phố Ninh, hắn khiến người vợ của các ông lớn này gần như trắng tay sau khi ly hôn; cũng bao gồm trường hợp con ông cháu cha tới vũ trường đánh người đến bị thương tàn phế, vị con ông cháu cha kia cuối cùng chỉ bị xử ba năm, kéo dài thời gian chấp hành hai năm.
Những vụ kiện mà hắn tiếp nhận, rất hiếm khi khiến thân chủ không hài lồng, đồng dạng, thân chủ cũng nhất định phải làm cho hắn thoả mãn.
Đôi bên cùng có lợi.
Đôi bên cùng có lợi, chính là triết học nhân sinh của hắn.
Bây giờ nhân sinh đôi bên cùng có lợi của hắn đi tới tháng ngày nở hoa kết trái, dưới sự vây quanh của các đồng nghiệp, hắn cùng vợ đi vào sảnh ăn buffet của khách sạn, đây là khách sạn 5 sao của thành phố Ninh, ngày hôm nay sảnh ăn của khách sạn này được bao trọn, dùng để chúc mừng luật sư Luyện đã đặt được bước chân vững chắc trên bản đồ sự nghiệp.
Trong phòng buffet đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt, đầu bếp sớm đã chuẩn bị xong các món mỹ vị, chỉ chờ thực khách tản thưởng, mà trước khi các thực khách tán thưởng món ăn, còn phải tâng bốc luật sư Luyện đã.
Hiện trường sôi nổi náo nhiệt, đồng nghiệp vây quanh luật sư Luyện anh một câu tôi một câu:
"Bây giờ luật sư Luyện có tài ắt có danh, ngày sau phải dìu dắt bọn em nhiều hơn nhá."
"Luật sư Luyện vốn yêu thích giúp đỡ đàn em, lúc nào thì không quan tâm chúng ta? Cần cậu phải nhiều lời hả?"
"Đúng đúng đúng, cả văn phòng luật này, chỉ có luật sư Luyện tốt, nghiệp vụ giỏi, đối đãi lại nhiệt tình, bọn em có thể đi theo luật sư Luyện học tập đã là tích đức nửa đời rồi!"
Người đàn ông đứng giữa đám người khẽ mỉm cười, hưởng thụ những lời nịnh nọt tâng bốc.
Hắn đang độ trẻ trung khoẻ mạnh, nét mặt cũng rất nho nhã, chỉ là đuôi mắt có mấy nếp nhăn thật sâu, là do thường xuyên cười híp mắt mà để lại, chỉ nhìn nếp nhăn này cũng có thể tưởng tượng được hắn mỗi ngày đều hiền lành thân thiện lắng nghe yêu cầu của người đại diện như thế nào, sau đó lại tận tâm tận lực vì bọn họ phân ưu giải nạn.
Tóc của hắn đen óng, hai bên tóc mai lại điểm hoa râm. Hoa râm cũng không biết từ lúc nào đã lặng lẽ bò lên trên thái dương, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến mị lực của hắn, trái lại còn tăng thêm mấy phần chuyện xưa muốn nói lại thôi. Thậm chí người vợ đứng ở bên cạnh hắn, cũng rất cẩn trọng xinh đẹp.
Một người đàn ông thành thục, vô cùng giỏi giang, lại chất chứa chuyện xưa. Mà xung quanh người này, không chỉ là tiếng ca ngợi ở gần có thể nghe rõ. Ở góc xa, còn có càng nhiều tiếng xì xào bàn tán cười khẩy:
"Nhìn cái vẻ đắc ý của hắn kìa, giải quyết được mấy vụ cho người giàu có, kiếm được chút tiền bẩn đã cảm thấy bản thân giỏi lên tận trời rồi."
"Vênh váo đi, xem hắn có thể vênh váo được mấy ngày."
"Tiền gì cũng dám kiếm, kiện tụng chỉ nhìn tiền không nhìn lý, giới tư pháp trên toàn thành phố Ninh, tính ra thì hắn là cái loại không ra gì nhất, tôi nói luôn ở đây, sớm muộn có một ngày, hắn cũng bị người khác đánh lén, bị đánh rồi hắn cũng không biết là ai đã đánh mình!"
Giữa phòng tiệc buffet, điện thoại của luật sư Luyện bỗng nhiên vang lên.
Người vợ lấy ra vừa xem, nhìn thấy màn hình điện thoại di động lóe lên mấy chữ "Người môi giới bất động sản", cô đi sang bên cạnh hai bước nhận điện thoại, qua một lát, cô hình như nghe được tin tức không tốt nào đó, đột nhiên thay đổi sắc mặt, mới vừa rồi còn sáng ngời giờ lại như mặt trời bị mây đen che khuất, trong nháy mắt trở nên âm u.
Cô quay về bên cạnh luật sư Luyện, nhỏ giọng nói: "Ông xã, em có việc muốn nói với anh."
Luật sư Luyện nhìn sang những người xung quanh khác, những người này rất nhanh nhẹn nói:
"Trò chuyện một lúc cũng đói quá, chúng ta đi ăn đi."
"Đi đi đi, xem xem có gì ngon không."
Hai vợ chồng đã có được không gian riêng tư, vì thế giọng nói dịu dàng của người vợ chớp mắt chuyển sang sắc bén: "Vừa nãy bên môi giới bất động sản gọi điện thoại cho em, nói căn nhà trong khu trường học lúc trước chúng ta nhìn trúng bị người khác mua mất rồi!"
"Bị mua rồi? Nhanh như vậy? Không phải nói để lại cho chúng ta..."
"Thứ đắt hàng sao có thể để lại cho chúng ta, nhà bị mua mất rồi, bây giờ chuyện đi học của Phán Phán phải làm sao đây?"
"Không có nhà thì lại mua, Phán Phán mới lớp 9, cũng không gấp gáp như vậy, em đừng nói nữa, có chuyện gì chúng ta về nhà nói."
"Lớp 9 không gấp, vậy lúc nào mới gấp? Bảo cho Phán Phán học trường tư, chỉ cần ở thành phố Ninh là có thể học được, anh lại không nghe, nhất định phải bổ lên tỉnh học trường công, còn không giải quyết dứt khoát rõ ràng ..."
Người vợ vẫn vô cùng oán giận, thế nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng khống chế được cổ họng, bưng khuôn mặt tươi cười vừa nhìn đã biết là mới dán vào, tiếp tục cùng chồng xã giao với người khác.
Mọi người ngoài mặt đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình, mà sau lưng tất cả đều là khẽ cười thầm hiểu rõ mà xem trò vui.
Hình ảnh hòa thuận vui vẻ kéo dài gần mười phút, thế nhưng bỗng nhiên, trong phòng ăn vang lên một tiếng rên thật lớn.
Đó là luật sư Luyện!
Luật sư Luyện che bụng, phát ra tiếng thở dốc đau đớn ngắt quãng, hắn nghiêng người, giống như hình ảnh quay chậm, chậm rãi từ trên ghế ngã ngửa xuống mặt đất:
"Hự —— "
Do đó hỗn loạn bắt đầu từ nơi này làm tâm điểm, giống như dao động mà phóng ra bốn phía. Người vợ trước hết hét to một tiếng, nhào lên người:
"Chồng ơi anh làm sao thế?"
Bước chân hoảng loạn của mọi người vang lên.
Một đám đàn ông âu phục giày da sợ bị rớt mất phần mà chen chúc lên trên, ba chân bốn cẳng nâng Luyện Đạt Chương ngã trên mặt đất dậy.
"Luật sư Luyện? Luật sư Luyện anh có ổn không?"
"Xảy ra vấn đề rồi, mau gọi xe cứu thương!"
"Gọi xe cứu thương làm gì, bên kia đường chính là bệnh viện, mau đưa luật sư Luyện tới —— "
Bọn họ lộn xộn nâng luật sư Luyện ra khỏi phòng tiệc buffet, trong chớp mắt, phòng tiệc buffet giờ chỉ còn lại ghế tựa đổ nghiêng đổ ngả cùng mặt bàn bừa bãi, mà trên mặt bàn luật sư Luyện ngã xuống, một giờ giấy bọc kẹo sữa hiệu Con Thỏ Nhỏ đang lẳng lặng nằm đó.
*
Tất cả phát sinh đều quá đột ngột, không thể không bởi vì hắn bất ngờ xuất hiện uy hiếp mà tạm thời bỏ dở thẩm vấn.
Viên Việt khẩn cấp triệu tập người của đội một mở cuộc họp ngắn, mà trong buổi họp cũng không có người nào nói chuyện, không khí trầm lặng giống như sữa bò thiu, sền sệt kết miếng, tỏa ra mùi vị khiến người khác khó lòng nhịn được.
Hồi lâu, có một cậu cảnh sát nhỏ tuổi nhất, Phương Tân Giác, mới chần chờ mở miệng: "Em cảm thấy... Hắn chỉ là đang lừa người khác thôi?"
Cũng không phải chỉ có một mình hắn có quan điểm như thế.
Đa số cảnh sát ở đây, kể cả Viên Việt, đều từng nghĩ tới khả năng này.
Viên Việt nhăn chặt lông mày, hiếm thấy nghiêm khắc nói: "Không nên ôm tâm thái may mắn, dự phòng của cảnh sát tuyệt đối không thể xuất hiện lỡ như."
Cảnh sát mặt vuông hợp tác với Viên Việt lúc trước, tên Cư Chính Quốc, nói: "Tính cách của kẻ tình nghi phạm tội tương đối cố chấp cực đoan, hơn nữa phương thức thu được bạc nitrat lại đơn giản, tính khả thi dùng để hạ độc rất cao, cũng rất khó tìm hiểu nơi bắt nguồn, không thể không phòng, phải tăng tốc thẩm vấn, nghĩ biện pháp từ trong miệng hắn moi ra được càng nhiều tin tức liên quan đến đầu độc."
"Khẩn cấp điều tra quỹ tích hành động, nhật ký điện thoại, hóa đơn tiêu dùng của Tân Vĩnh Sơ trong khoảng thời gian gần đây, quan sát xem hắn có từng tiếp xúc hoặc ra vào khu vực công cộng như siêu thị, cửa hàng tiện lợi, sạp hàng với đối tượng khả nghi nào không. Muốn đầu độc ngẫu nhiên, để người bị hại không hề hay biết mà bỏ vào giỏ mua sắm là lựa chọn hàng đầu, còn có một vài cửa hàng có thói quen đặt kẹo ở cửa vào để khách hàng lấy ăn bất cứ lúc nào, khả năng này cũng rất cao." Viên Việt xoa ấn đường, đồng thời bổ sung, "Tôi đến văn phòng cục trưởng báo cáo."
Tất cả mọi người trong đội một đều im lặng, bọn họ cảm thấy có hơi tê dại da đầu, vụ án vốn rất rõ ràng đơn giản giờ đây đã trở thành vụ án quan trọng buộc phải gấp rút chạy nhanh, tuyệt không quay đầu.
Không giống như vụ án lớn lần trước, nó đã trực tiếp uy hiếp đến an toàn công cộng, ảnh hưởng xã hội càng thêm ác liệt, chắc chắn sau khi Viên Việt báo cáo, cục trưởng sẽ ở trong phòng làm việc mắng đủ 15 phút, sau đó chưa đến mấy tiếng, cũng sẽ thành lập tổ chuyên án ——
Cục cảnh sát đã vô cùng hỗn loạn, mà bên trong phòng thẩm vấn, Tân Vĩnh Sơ vẫn là cái vẻ thành thật khi mới tiến vào, mà câu trước so với câu sau lại khiến người ta sởn cả tóc gáy:
"Cảnh sát, tôi biết các cậu muốn hỏi gì, số kẹo sữa đó đã chuyển đến đâu, lúc nào sẽ phát tác, thực ra bản thân tôi cũng không biết rõ lắm, tất cả đều là ngẫu nhiên, thế nhưng tôi quả thật đã thả rồi."
"Nếu như các cậu đã thương lượng xong muốn mở lại vụ án, vậy thì hãy dùng tài khoản truyền thông trực tuyến mới lập của công an Ninh Châu, đăng một bài thông báo, công bố tiến độ vụ án của kế toán Thang, sau đó đính kèm lời dẫn để công chúng giám sát, lời này tôi hy vọng là giao cho tôi viết. "
"Thế nhưng tuyên bố xong không có nghĩa là hết chuyện, nếu như không đúng giờ thông báo tiến độ điều tra của cục cảnh sát về vụ án của kế toán Thang, bên ngoài sẽ càng ngày càng có nhiều người chết. Kế toán Thang vô tội, những người này cũng vô tội, tôi nghĩ cảnh sát sẽ không vì mấy tên tội phạm gϊếŧ kế toán Thang mà không màng đến an toàn của nhiều người như vậy đâu."
"Cậu muốn viết, chung quy phải có người xem. Nói đi, bên ngoài cậu có bao nhiêu đồng bọn, bọn họ có phải đều có liên quan với kế toán Thang hay không!" Người thẩm vấn cùng tiến vào mở miệng, một câu đánh phủ đầu, giống như dao phẫu thuật, xuyên thẳng vào chỗ yếu của vấn đề.
*
Mà vào lúc này, Kỷ Tuân đã sớm rời khỏi cục cảnh sát.
Án vỡ đầu ngày 18.09 22 năm trước, không có liên quan gì đến anh lắm, chủ yếu là Viên Việt, một bản án cũ mà Viên Việt khá để ý, thế nhưng dù sao thời gian xưa cũ, vật chứng có hạn, vẫn luôn không thể đạt được tiến triển đầy đủ.
Trong khoảng thời gian anh hợp tác với Viên Việt có tiếp xúc với vụ án này, đã từng muốn đi tới huyện Di An quan sát một lần, cũng không xa, ngay xung quanh thành phố Ninh, chỉ là vẫn luôn rất bận, sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện khác, mối bận tâm này vẫn luôn gác lại.
Ai có thể nghĩ tới, ngày hôm nay sau 22 năm, nó sẽ dùng phương thức này, một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người?
Chỉ là bây giờ, vụ án đã không do Kỷ Tuân giải quyết nữa, cảnh sát hình sự trong cục sớm muộn cũng sẽ giải quyết được. Anh an phận chạy đến quán bar Gấu Mèo, gõ trống của chính mình, hưởng thụ sự săn đón của chính mình, uống rượu của chính mình —— còn không có uống.
Trên quầy bar của quán, Jinny bưng một ly cocktail được trang trí kẹo sữa ở mép ly cho anh, nói: "Một ly Daydream, mời anh đó."
Đèn xoay của quán bar nhuốm kẹo sữa trắng ngà thành cách màu sắc biến hóa liên tục.
Kỷ Tuân bưng ly lên xoay một vòng, thả xuống, cầm kẹo sữa lên, hỏi: "Ai mời?"
"Mỗi ngày có nhiều người mời anh uống rượu như vậy, cứ uống là được, sao phải quan tâm là ai mời?"
"Viên kẹo này không phải của thương hiệu Con Thỏ Nhỏ đấy chứ?" Kỷ Tuân lại hỏi.
"Anh lại biết —— ha tôi hiểu rồi!" Jinny tự cho là thông minh, đắc chí nói, "Anh nhất định là thông qua thương hiệu trên viên kẹo mà quán bar đưa lên bàn cho khách, không sai, chính là kẹo Con Thỏ Nhỏ, đầy vị sữa, còn rất ngon."
"Mấy hôm nay đừng ăn kẹo sữa, thu hết kẹo sữa trong quán bar lại đi, qua một khoảng thời gian rồi lại nói."
Jinny hình như cảm giác được gì đó, dùng ánh mắt mờ mịt lại tò mò nhìn sang, tựa như đang nói: Anh biết nội tình gì sao?
Kỷ Tuân mặc kệ hắn, cũng không uống rượu, chỉ bóc xuống kẹo sữa bên mép ly, lúc ra khỏi quán thì bỏ vào miệng.
Miếng đầu tiên cắn xuống, anh cảm thấy chính mình đang cắn một quả bom dưới nước.
Ầm ——
...
Mới là lạ.
Bom không có nổ tung.
Chỉ có mùi sữa thơm nồng, tan ra trong cổ họng.
Ờm ——kẹo sữa bình thường, thuần vị sữa, nguyên liệu khá ok.
Anh nhún nhún vai, ăn xong rồi, trên đường quay về, bởi vì quá chán, anh lấy ra di động mới.
Cầm di động mới lại nhớ tới Hoắc Nhiễm Nhân, nhớ tới Hoắc Nhiễm Nhân, lại nhớ tới cái "tên thanh lịch" nho nhỏ mà anh đã đổi cho Hoắc Nhiễm Nhân.
Kỷ Tuân chăm chú nhìn vị "Quỷ hẹp hòi hào phóng kỳ cục quái gở" trong giao diện WeChat của điện thoại một lúc, cảm thấy nó quả nhiên dị thường bắt mắt, lập tức gửi tin nhắn trêu cậu: "Tình huống hiện tại thế nào rồi? Đã ba ngày, cậu vẫn còn đang thức đêm tăng ca à? Viên Việt cũng thế?"
Hoắc Nhiễm Nhân không trả lời ngay lập tức.
Kỷ Tuân đi khoảng mười mấy bước, mới cảm giác được điện thoại di động rung lên một tiếng.
Hoắc Nhiễm Nhân nói: "Ừm, ở bệnh viện số 3. Xuất hiện trường hợp đầu tiên ăn nhầm bạc nitrat trúng độc, người bệnh trước khi đưa tới bệnh viện từng ăn kẹo sữa con nhỏ."
Sau khi nói xong câu này, qua hai phút.
Hoắc Nhiễm Nhân lại giống như vẽ rắn thêm chân mà bổ sung nói: "Viên đội cũng đang ở nơi đây, ba ngày qua hắn cơ bản chưa từng được nghỉ ngơi hẳn noi."
Kỷ Tuân nhìn hàng chữ này, nhìn thế nào cũng cảm giác Hoắc Nhiễm Nhân đang có ám chỉ khác.
Anh suy ngẫm một hồi, đột nhiên nghĩ đến Hoắc Nhiễm Nhân có hiểu lầm nho nhỏ về quan hệ giữa mình cùng Viên Việt.
Anh đáp lại: "Ờ..."
Hoắc Nhiễm Nhân còn nói: "Mới vừa đánh trống xong về nhà? Mang phần ăn khuya đến bệnh viện số 3, thuận tiện khuyên Viên đội về nghỉ đi."
Kỷ Tuân: "Có gì mà khuyên. Hắn muốn làm việc thì cậu cứ để hắn làm việc, sao, lo hắn quá nỗ lực sau này sẽ trở thành cấp trên trực tiếp của cậu, cho nên bảo tôi đến bệnh viện kéo chân hắn à?"
Anh tự cảm thấy chính mình nói chuyện không có vấn đề gì, mà Hoắc Nhiễm Nhân vẫn cứ có thể từ trong con chữ nhìn ra được những gì người khác không nhìn ra.
Hoắc Nhiễm Nhân: "Đừng bực mình mà. Anh phải thông cảm Viên đội làm việc không dễ dàng, thân thể không chịu nổi."
Kỷ Tuân: "..."
Anh nhìn chữ vuông trong màn hình điện thoại, nhìn mà than thở.
Hoắc Nhiễm Nhân dùng cái giọng khuyên nhủ bà vợ đừng cáu kỉnh mau đi chăm sóc ông chồng rốt cuộc là kiểu gì đây, Hoắc Nhiễm Nhân rốt cuộc là đã âm thầm tự nhảy lên bao nhiêu bước trong mối quan hệ giữa anh cùng Viên Việt rồi?
Còn có, Hoắc Nhiễm Nhân rốt cuộc là dùng tâm thái ra sao, lập trường như thế nào nói ra những lời này.
Cậu ấy không cảm thấy chính mình có chút... trà xanh* hả?
*Gốc茶里茶气:Hán Việt: Trà lý trà khí: Trà trong trà xanh, một vài nam minh tinh có ngoại hình vô cùng đáng yêu, thuần khiết, hơn nữa trong lúc giơ tay nhấc chân còn lộ ra khí chất bất phàm, trong mắt luôn mang theo vẻ đáng thương rõ rệt, cho nên rất nhiều netizen đều dùng từ này để hình dung bọn họ. Trà nhưng không hề ẻo lả, là thật sự nhìn vào đã khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ, nhưng thực tế bản thân "trà" có thể rất tâm cơ. (Nguồn: baike.baidu)
Cậu ấy có lẽ là thật sự không cảm nhận được. Đội trưởng Hoắc của chúng ta, thường ngày cực bận, chắc chắn không biết trà xanh là có ý gì.
Kỷ Tuân cảm thấy vui vẻ. Tâm tình của anh tốt, cũng không ngại đến bệnh viện một chuyến, còn thật sự mua chút mì vằn thắn, cháo ở sạp hàng ăn khuya ven đường, lắc lư đi đến bệnh viện số 3 cách phía trước không xa.
*
Đèn chân không trong bệnh viện, luôn mang theo lạnh lẽo mà bên ngoài không có, tựa như có vô số con mắt giấu sau ánh đèn, lặng lẽ chăm chú nhìn mỗi một người đi ngang qua.
Người bệnh trúng độc bạc nitrat ở trong phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, lúc này đã là thời gian từ chối vào thăm, bên trong hành lang của phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú không có người thân đi lại, chỉ còn không khí lạnh lẽo tán loạn tứ phía cùng tiếng thở gấp đau đớn thỉnh thoảng vang lên, yên tĩnh, lại vắng lặng.
Kỷ Tuân được cảnh sát dưới lầu dẫn đi lên, lên trên lầu, anh nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân trước, Hoắc Nhiễm Nhân đang nói chuyện với Viên Việt, hai người đứng ở chỗ cửa sổ, ánh sáng cùng bóng ảnh đồng thời đan xen giữa hai người, mỗi một đường nét cắt xuống, đều trầm lặng mà cương nghị.
"Hi."
Kỷ Tuân xa xa lên tiếng chào hỏi, anh đi lên trước, đưa phần ăn khuya trong tay cho bọn họ, mì vằn thắn cho Viên Việt, cháo cho Hoắc Nhiễm Nhân.
Thời điểm Hoắc Nhiễm Nhân nhận lấy cháo, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Hẳn là không nghĩ tới chính mình cũng có phần đi, không biết đồng thời cùng Viên Việt nhận được thức ăn khuya trong tay anh có thể khiến cho đối phương xuất hiện liên tưởng thú vị nào không nữa. Kỷ Tuân nổi lên thú vui xấu xa nghĩ.
Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân vẫn khống chế được cảm xúc: "Cảm ơn."
Kỷ Tuân không trả lời, chỉ quơ quơ điện thoại di động trong tay.
Hoắc Nhiễm Nhân lại nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi lên phía trước một chút."
Cậu để lại không gian cho Kỷ Tuân cùng Viên Việt, chính mình đi về phía trước, đi một đoạn, thời điểm đi đến ngã rẽ hành lang thì dừng lại, cậu thật sự không phải cố gắng đi nghe đâu, nhưng không khí là con đường truyền dẫn âm thanh mà, lỗ tai cậu hơi nghiêng về phía sau, vẫn nghe thấy được đối thoại giữa Kỷ Tuân cùng Viên Việt như cũ.
"Tình huống hiện tại thế nào?"
"Một luật sư trúng độc."
"Há, phiền phức."
Âm thanh lạnh nhạt từ bên trong truyền đến, giọng điệu bàng quan xem trò vui không moi ra được khuyết điểm gì nhưng thực sự khiến người ta nóng máu này, ngoại trừ Kỷ Tuân, cũng không có mấy người có thể nói được đúng mực.
Đúng là rất phiền toái.
Khi mọi người trong cảnh cục biết được trúng độc là một luật sư, cơ bản đều đau đầu hơn một bậc.
Luật sư quan hệ xã hội phức tạp, nhân vật tiếp xúc dàn trải, bắt tay sắp xếp điều tra từ bên cạnh hắn, độ khó rất cao.
Cậu không muốn nghe những thứ này, cậu càng muốn biết hậu trường của vụ án này, thứ mà Kỷ Tuân cùng Viên Việt đồng thời để ý. Cậu nghĩ Kỷ Tuân ngày hôm nay cố gắng đến đây, cũng là vì cái này đi.
Có vẻ như hai người bên trong nghe được tiếng lòng của cậu.
Không bao lâu, Kỷ Tuân lại nói: "Án vỡ đầu ngày 18.09, anh thấy thế nào?"
Viên Việt: "Nhất định phải mở lại vụ án. Không phải bởi vì Tân Vĩnh Sơ uy hiếp, mà là hiện tại vụ án có manh mối mới, dựa theo quy trình, tất yếu cũng phải mở lại."
Kỷ Tuân: "Ờm."
Viên Việt bỗng nhiên nói: "Còn nhớ lúc trước cậu đã đồng ý với tôi cái gì không?"
Kỷ Tuân: "Chuyện tôi đồng ý với anh quá nhiều, sao mà nhớ hết được."
Lại tới nữa rồi.
Hoắc Nhiễm Nhân nghe trộm khẽ cười khẩy.
Ai mà không biết anh trí nhớ tốt? Nói không nhớ được, lừa quỷ à. Cậu cơ bản đã đoán được Kỷ Tuân lúc đầu đã đồng ý với Viên Việt cái gì, cũng tin tưởng đối với việc này, Viên Việt sẽ không cho Kỷ Tuân giả bộ ngớ ngẩn.
Viên Việt quả nhiên không cho.
"Cậu đã đồng ý giúp tôi phá vụ án này."
"À..."
Không còn vật cản nữa, Kỷ Tuân sẽ đồng ý đi. Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ. Dù sao cũng là Viên Việt, dù sao cũng là lời hứa trong quá khứ của anh, có lẽ anh không chỉ đồng ý, còn cam tâm tình nguyện, tự nhiên hợp tình mà đồng ý. Nếu có người có thể khiến Kỷ Tuân từ trong trốn tránh đối với cục cảnh sát cùng phá án bước ra, hẳn là Viên Việt chứ không còn ai khác.
Chỉ cần Kỷ Tuân có thể thuận lợi bước ra ——
Đối với mình mà nói ngược lại là một chuyện tốt, Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ. Có khi còn có thể đẩy bọn họ thêm một cái, dù sao Kỷ Tuân để tâm tới Viên Việt cũng là chuyện rõ như ban ngày. Bình thường tránh còn tránh không kịp, nhưng đêm nay Kỷ Tuân lại không tiếc gửi tin nhắn cho mình chỉ vì muốn bóng gió hỏi thăm tình hình thực tế của Viên Việt, cũng đủ để chứng minh điểm này.
Cậu suy nghĩ hơi miên man, thậm chí không ngay lập tức nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ cửa thang máy truyền đến.
"Hoắc đội —— "
Cậu tỉnh táo lại, nhìn sang.
Một đường chạy tới chính là Văn Dạng Dạng, nữ cảnh sát trẻ tuổi giữa ngày đông lạnh giá mà khắp cả mặt mũi đều là mồ hôi lạnh, sợ hãi cùng phẫn nộ trên mặt thay đổi liên tục.
"Xảy ra chuyện rồi, có bên truyền thông phơi bày vụ án đầu độc kẹo sữa, hiện tại đang ở top 1 hotsearch!"
---------------------------------------------------------
Lời của editor: Mọi người đọc truyện của mình edit thì đều biết là mình ít khi nào sẽ chêm mấy câu cảm nhận vào lắm. Nhưng chương này mình xin được phép giãi bày một chút. Mình luôn nhắc đi nhắc lại là nhà mình team chủ công, chủ công chứ không phải công khống hay sủng công hoàn toàn, và mọi chuyện mà mình edit hay mình dịch thì đều vô cùng yêu thích cả công lẫn thụ. Mọi người hay có hiểu lầm là chủ công thì phải sủng công dữ dội lắm. Đương nhiên, là một người team chủ công thì mình chắc chắn sẽ yêu quý công rồi, mà điểm này không có nghĩa là mình không thương thụ. Gần bốn mươi chương đi qua, chắc mọi người team công sẽ cảm thấy em thụ hơi lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng mọi người để ý tag tương ái tương sát thì sẽ biết, hai đứa châm chọc đấu khẩu nhau hoài vậy thôi chứ không làm tổn thương nhau đâu. Cũng có một số bạn đọc đến đây vẫn chưa thấy hai đứa có miếng tình cảm nào sẽ nản, nhưng truyện gần 300 chương lận, đến một nửa mới yêu nhau được nghen. Ở chương này, mình muốn spoil một chút, sau này mọi người sẽ hiểu câu "Chỉ cần Kỷ Tuân có thể thuận lợi bước ra" cho thấy ẻm yêu chồng của ẻm như thế nào, từ đầu đến giờ, Nhân Nhân đều đang cố gắng để anh Tuân dũng cảm đối mặt với nỗi đau, với quá khứ bi thương của mình như thế nào. Nhân Nhân không lạnh lùng và khó gần như mọi người nghĩ đâu, ẻm thật sự thật sự rất yêu Kỷ Tuân cục cưng đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.