Chương 30: Lau đi
Cỏ Ngáo
13/01/2023
Trông ngóng mãi cũng đến giờ ra về, Bạch Sở Khiết hôm nay khi nghe tiếng chuông tan học cũng không còn ngồi lì ở chỗ ngồi một lúc rồi mới bắt đầu thu dọn sách vở nữa. Hôm nay động tác của cậu dứt khoát hơn nhiều, bạn học dọn sách vở cậu cũng sẽ thu dọn giống hệt bọn họ. Đợi bạn bè tan dần khỏi lớp học, sẽ có một người đứng ở cửa lớp như đã hứa từ trước, mặt kệ những ánh nhìn của học sinh khoá dưới mà gọi Bạch Sở Khiết.
"Bé con..."
Bạch Sở Khiết chỉ đợi có âm thanh này, cậu lập tức mang cặp lên vai chạy về phía Trần Duật Đằng. Bạn bè của cậu cũng trộm ánh mắt nhìn về hướng hai người họ một chút rồi rời đi. Từ sau vụ của hoa khôi trong lớp, cũng chẳng ai dám nói xấu công khai Sở Khiết nữa.
Bạch Sở Khiết đứng trước mặt Trần Duật Đằng, nét mặt hiện lên sự hạnh phúc hỏi.
"Anh...anh thật sự đến sao?"
Bạch Sở Khiết có được người bạn trai trong mơ, trong lòng cũng lo sợ lúc nào hắn cũng sẽ bỏ rơi mình. Lúc nào cũng sợ rằng sẽ có một ngày hắn biến mất khỏi cuộc đời của cậu.
Bạch Sở Khiết hỏi một câu, như thể vừa chờ đợi câu khẳng định, cũng như tự an ủi bản thân.
Trần Duật Đằng cũng không ngại đang ở trường học, rất đỗi dịu dàng dùng tay xoa má của Bạch Sở Khiết đáp.
"Anh là người yêu của em, không đến đón em thì đón ai? Bé ngốc, em còn định đứng đây bao lâu? Chúng ta đi về thôi!"
"Ưm!"
Bạch Sở Khiết gật đầu liên tục, hắn mang sự yêu thương như làn gió mới nắm tay cậu kéo ra khỏi lớp. Tựa như đang công khai cho mọi người biết cậu chỉ là của mình hắn, người bên cạnh hắn chỉ có thể là Bạch Sở Khiết.
Dưới ánh nắng chiều của tuổi học trò, Bạch Sở Khiết không lo nghĩ nhiều cùng người mình thích chạy trên sân trường, cùng nhau tan học, cùng nhau yêu đương. Cậu còn hy vọng rằng sau nay có thể dự lễ tốt nghiệp của người kia, bên nhau đến khi trưởng thành.
Chỉ tiếc là, chỉ có một mình Bạch Sở Khiết mong vậy.
Trần Duật Đằng hôm nay vẫn đi xe moto, vẫn chu đáo giúp Bạch Sở Khiết mang nón bảo hiểm. Hơn nữa, hắn có trí nhớ rất tốt. Chỉ một lần cậu chỉ đường về nhà của mình cho Trần Duật Đằng thì hắn đã nhớ, vừa đi đến đầu đường hắn đã dừng xe để cậu đi xuống.
Hắn cũng chưa từng hỏi nhà của cậu ở đâu, hay chịu khó tìm hiểu nhà của cậu nằm ở nơi nào. Bởi vì hắn đơn giản nghĩ, chơi vui vẻ được rồi hắn không muốn chạm mặt phụ huynh của người ta. Như thế thì khác gì ra mắt, khác gì tự lấy đá đập vào chân mình hét lên câu.
"Cháu đang quen con trai hai bác đấy, sau này cậu ấy là của con!"
Nghĩ đến thôi đã buồn cười, hắn vốn chẳng qua muốn chơi đùa, cái gì mà Sở Khiết là của hắn? Hắn tuỳ tiện vẫy tay cũng có khối người đi theo.
Bạch Sở Khiết chẳng đoán được tâm tư của hắn, lúc cậu trả nón bảo hiểm cho Trần Duật Đằng hắn còn làm ra vẻ luyến tiếc nói.
"Chậc! Mỗi ngày chỉ gặp được em một lúc ở trường sau đó lại phải chia xa, anh cảm thấy hụt hẫng lắm đó. Phải làm sao đây, nhớ em chết mất thôi"
Bạch Sở Khiết thật ra cũng luyến tiếc, cậu thích Trần Duật Đằng nhiều như thế, bản thân lúc nào cũng muốn ở cạnh hắn. Bây giờ phải đợi ngày hôm sau mới có thể gặp được thật sự không vui chút nào.
Trần Duật Đằng bỗng nhiên nhéo nhẹ mũi của cậu, hắn nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng của mình nói.
"Hay là thế này đi, em xin phép cha mẹ ngày mai tan học cùng anh đi dạo một chút rồi về có được không? Như vậy chúng ta sẽ có thời gian gặp nhau"
Lời để nghị này đối với Sở Khiết không có gì quá khó khăn, nếu như có xin phép gia đình thì chắc chắn hai ba ba của cậu cũng sẽ cho. Thậm chí họ còn vui mừng thay cậu.
Nhớ đến hai ba ba luôn hi vọng cậu có thể kết bạn, có thêm nhiều người trong cuộc sống. Bạch Sở Khiết không khỏi vui mừng muốn khoe với hai người nhiều thứ về Trần Duật Đằng hơn.
Cậu ôm cặp sách, gật đầu đồng ý.
"Gia đình em rất dễ tính, một lát nữa em sẽ báo với ba ba một tiếng rồi nhắn tin cho anh ngay"
Hai mắt hắn sáng lấp lánh, miệng cười rộng hơn một chút, làm ra vẻ vui mừng nói.
"Hy vọng ngày mai được ở bên em lâu hơn. Bây giờ em hãy về nhà đi"
Bạch Sở Khiết gật đầu, nhưng trong lòng cậu nảy lên một ý, cậu nhìn xung quanh thấy đường phố còn khá vắng người lập tức bất ngờ rướn người đến hôn lên môi Duật Đằng một cái.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ lướt qua nhưng đã khiến cậu ngại muốn chết, Bạch Sở Khiết sau khi làm xong chuyện thì nhanh chóng ba chân bốn cẳng bỏ chay trước khi chạy về nhà còn nói.
"Anh...anh về cẩn thận!"
Nói rồi, bóng dáng nhỏ bé cũng khuất dần sau con đường lớn.
Trần Duật Đằng bị hôn bất ngờ khiến hắn sững người trong giây lát, đến khi tỉnh táo liền lạnh mặt dùng tay áo lau miệng, hệt như đang lau đi dấu vết mà Bạch Sở Khiết hôn mình.
Hắn nhíu mày, lộ rõ bộ mặt chán ghét nói.
"Phiền chết đi được..."
Sau đó hắn mang theo tâm trạng không vui đội nón bảo hiểm, nhấn chân ga khởi động moto phóng đi.
"Bé con..."
Bạch Sở Khiết chỉ đợi có âm thanh này, cậu lập tức mang cặp lên vai chạy về phía Trần Duật Đằng. Bạn bè của cậu cũng trộm ánh mắt nhìn về hướng hai người họ một chút rồi rời đi. Từ sau vụ của hoa khôi trong lớp, cũng chẳng ai dám nói xấu công khai Sở Khiết nữa.
Bạch Sở Khiết đứng trước mặt Trần Duật Đằng, nét mặt hiện lên sự hạnh phúc hỏi.
"Anh...anh thật sự đến sao?"
Bạch Sở Khiết có được người bạn trai trong mơ, trong lòng cũng lo sợ lúc nào hắn cũng sẽ bỏ rơi mình. Lúc nào cũng sợ rằng sẽ có một ngày hắn biến mất khỏi cuộc đời của cậu.
Bạch Sở Khiết hỏi một câu, như thể vừa chờ đợi câu khẳng định, cũng như tự an ủi bản thân.
Trần Duật Đằng cũng không ngại đang ở trường học, rất đỗi dịu dàng dùng tay xoa má của Bạch Sở Khiết đáp.
"Anh là người yêu của em, không đến đón em thì đón ai? Bé ngốc, em còn định đứng đây bao lâu? Chúng ta đi về thôi!"
"Ưm!"
Bạch Sở Khiết gật đầu liên tục, hắn mang sự yêu thương như làn gió mới nắm tay cậu kéo ra khỏi lớp. Tựa như đang công khai cho mọi người biết cậu chỉ là của mình hắn, người bên cạnh hắn chỉ có thể là Bạch Sở Khiết.
Dưới ánh nắng chiều của tuổi học trò, Bạch Sở Khiết không lo nghĩ nhiều cùng người mình thích chạy trên sân trường, cùng nhau tan học, cùng nhau yêu đương. Cậu còn hy vọng rằng sau nay có thể dự lễ tốt nghiệp của người kia, bên nhau đến khi trưởng thành.
Chỉ tiếc là, chỉ có một mình Bạch Sở Khiết mong vậy.
Trần Duật Đằng hôm nay vẫn đi xe moto, vẫn chu đáo giúp Bạch Sở Khiết mang nón bảo hiểm. Hơn nữa, hắn có trí nhớ rất tốt. Chỉ một lần cậu chỉ đường về nhà của mình cho Trần Duật Đằng thì hắn đã nhớ, vừa đi đến đầu đường hắn đã dừng xe để cậu đi xuống.
Hắn cũng chưa từng hỏi nhà của cậu ở đâu, hay chịu khó tìm hiểu nhà của cậu nằm ở nơi nào. Bởi vì hắn đơn giản nghĩ, chơi vui vẻ được rồi hắn không muốn chạm mặt phụ huynh của người ta. Như thế thì khác gì ra mắt, khác gì tự lấy đá đập vào chân mình hét lên câu.
"Cháu đang quen con trai hai bác đấy, sau này cậu ấy là của con!"
Nghĩ đến thôi đã buồn cười, hắn vốn chẳng qua muốn chơi đùa, cái gì mà Sở Khiết là của hắn? Hắn tuỳ tiện vẫy tay cũng có khối người đi theo.
Bạch Sở Khiết chẳng đoán được tâm tư của hắn, lúc cậu trả nón bảo hiểm cho Trần Duật Đằng hắn còn làm ra vẻ luyến tiếc nói.
"Chậc! Mỗi ngày chỉ gặp được em một lúc ở trường sau đó lại phải chia xa, anh cảm thấy hụt hẫng lắm đó. Phải làm sao đây, nhớ em chết mất thôi"
Bạch Sở Khiết thật ra cũng luyến tiếc, cậu thích Trần Duật Đằng nhiều như thế, bản thân lúc nào cũng muốn ở cạnh hắn. Bây giờ phải đợi ngày hôm sau mới có thể gặp được thật sự không vui chút nào.
Trần Duật Đằng bỗng nhiên nhéo nhẹ mũi của cậu, hắn nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng của mình nói.
"Hay là thế này đi, em xin phép cha mẹ ngày mai tan học cùng anh đi dạo một chút rồi về có được không? Như vậy chúng ta sẽ có thời gian gặp nhau"
Lời để nghị này đối với Sở Khiết không có gì quá khó khăn, nếu như có xin phép gia đình thì chắc chắn hai ba ba của cậu cũng sẽ cho. Thậm chí họ còn vui mừng thay cậu.
Nhớ đến hai ba ba luôn hi vọng cậu có thể kết bạn, có thêm nhiều người trong cuộc sống. Bạch Sở Khiết không khỏi vui mừng muốn khoe với hai người nhiều thứ về Trần Duật Đằng hơn.
Cậu ôm cặp sách, gật đầu đồng ý.
"Gia đình em rất dễ tính, một lát nữa em sẽ báo với ba ba một tiếng rồi nhắn tin cho anh ngay"
Hai mắt hắn sáng lấp lánh, miệng cười rộng hơn một chút, làm ra vẻ vui mừng nói.
"Hy vọng ngày mai được ở bên em lâu hơn. Bây giờ em hãy về nhà đi"
Bạch Sở Khiết gật đầu, nhưng trong lòng cậu nảy lên một ý, cậu nhìn xung quanh thấy đường phố còn khá vắng người lập tức bất ngờ rướn người đến hôn lên môi Duật Đằng một cái.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ lướt qua nhưng đã khiến cậu ngại muốn chết, Bạch Sở Khiết sau khi làm xong chuyện thì nhanh chóng ba chân bốn cẳng bỏ chay trước khi chạy về nhà còn nói.
"Anh...anh về cẩn thận!"
Nói rồi, bóng dáng nhỏ bé cũng khuất dần sau con đường lớn.
Trần Duật Đằng bị hôn bất ngờ khiến hắn sững người trong giây lát, đến khi tỉnh táo liền lạnh mặt dùng tay áo lau miệng, hệt như đang lau đi dấu vết mà Bạch Sở Khiết hôn mình.
Hắn nhíu mày, lộ rõ bộ mặt chán ghét nói.
"Phiền chết đi được..."
Sau đó hắn mang theo tâm trạng không vui đội nón bảo hiểm, nhấn chân ga khởi động moto phóng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.