Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai
Chương 48: Lời nói dối của em cũng êm tai (3)
Nhị Nguyệt Sinh
30/07/2024
Sau một năm kết hôn, Hành Tri Chỉ và Tần Phỉ tích cực chuẩn bị mang
thai, đáng tiếc thiên sứ nhỏ mãi không chịu đến báo danh. Sau kết hôn,
Tần Phỉ cơ bản là trạng thái nửa ở ẩn, toàn bộ thời gian đều ở việc
thiết kế. Cho đến khi nhận được lời mời tham dự show diễn lớn của nhà V, cô mới phát hiện đã sắp một năm bản thân không đi catwalk rồi.
“Show diễn lớn của nhà V hôm nay được tổ chức ở Trung Quốc, người mẫu được coi là nổi bật trong nước đều tham gia phỏng vấn, chị là người mẫu Châu Á duy nhất được miễn phỏng vấn.” Cà Phê hưng phấn muốn nhảy cẫng lên, hoàn toàn không có dáng vẻ bạn gái của đại minh tinh, vẫn là dáng vẻ trợ lý lúc trước.
Tần Phỉ cầm thư mời nhưng trên mặt không chút che đậy sự đắn đo.
Cà Phê thấy cô mãi không lên tiếng mới phát hiện không bình thường: “Chị, sao chị không hứng phấn chút nào vậy?”
Tần Phỉ để thư mời lên bàn, mở ngăn kéo ra, lấy que thử thai bên trong đưa cho Cà Phê.
Cà Phê nhìn hai vạch đỏ rõ ràng bên trên, ngây ngốc: “Không trùng hợp như vậy chứ?”
“Sáng nay mới thử.” Tần Phỉ nhún vai, chính là trùng hợp như vậy: “Chị tính toán một chút, nếu đúng như cái que này thì đứa bé trong bụng chị vừa đúng một tháng. Cách show diễn còn hơn hai tháng nữa, lúc đó chị đã lộ bụng rồi.”
“Trời ạ!” Cà Phê che mặt, thở dài, ngồi bệt xuống ghế: “Em nên chúc mừng chị hay an ủi chị đây?”
“Tùy em.” Tần Phỉ cong môi, nhìn thư mời màu hồng nhạt kia, thực sự không cam lòng cho lắm. Buổi diễn này tuyệt đối có thể trở thành cột mốc lịch sử trong sự nghiệp người mẫu của cô. Cô cúi đầu sờ bụng, nhóc con này, con biết chọn thời gian thật đó.
Bỗng nhiên Cà Phê kêu lên, chỉ vào bụng cô la “á á”, nhảy cẫng lên.
“Em đừng dọa bé cưng nhà chị chứ.”
“Không phải, không phải, chị nói xem chúng ta có thể nói chuyện với nhà V một chút không, ba tháng rưỡi chắc sẽ không lộ bụng quá đâu, hơi che chắn một chút, chị có thể mang cục cưng nhà chị đi catwalk rồi.” Mắt Cà Phê vô cùng sáng: “Nếu như được, bé cưng nhà chị là người mẫu nhỏ tuổi nhất được biểu diễn trong show diễn của thương hiệu nổi tiếng thế giới đấy.”
Mắt Tần Phỉ cũng sáng bừng lên.
“Em đi nói chuyện.” Cà Phê gần như xông ra ngoài.
“Này…” Tần Phỉ muốn gọi cũng không gọi cô ấy lại được, chỉ đành lắc đầu bất lực, xách túi rời khỏi công ty. Hành Tri Chỉ vẫn chưa biết chuyện cô mang thai, con là của hai người, chuyện mang con đi catwalk này nói thế nào cũng nên thương lượng với bố đứa bé một chút.
Tần Phỉ đi thẳng đến bệnh viện, làm kiểm tra thai sản xong, đúng lúc đến giờ tan làm của Hành Tri Chỉ. Khi thấy cô xuất hiện ở phòng khám vào giờ này, Hành Tri Chỉ hơi ngẩn người, nhưng lập tức nở nụ cười: “Đến đón anh tan làm à?”
Tần Phỉ đưa giấy khám vừa mới nhận được vào lòng bàn tay anh: “Chủ yếu là đến làm kiểm tra, tiện đường đón anh tan làm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Kiểm tra?” Hành Tri Chỉ lập tức cau mày, nhìn rõ tên trên giấy khám, nuốt vài ngụm nước bọt mới bật cười, lập tức ôm lấy cô: “Anh sắp làm bố rồi.”
“Phải phải phải, anh sắp làm bố rồi.” Tần Phỉ cũng cười tươi tắn, không hề che đậy niềm vui. Vì cục cưng này, bọn họ đã chuẩn bị một năm rồi: “Em có chuyện muốn thương lượng với anh.”
“Em nói là được, không cần thương lượng.” Hành Tri Chỉ đồng ý nhanh chóng, nắm chặt tay cô giống hệt như tên ngốc.
Lúc lên xe, nói thế nào anh cũng không cho Tần Phỉ lái xe, dìu cô ngồi vào ghế lái phụ, giúp cô thắt dây an toàn rồi mới trở về ghế lái. Anh dè dặt cẩn thận như vậy khiến những lời Tần Phỉ muốn nói hơi khó mở lời.
Có điều, chuyện nên nói vẫn phải nói. Hai người sống chung với nhau, có thể thương lượng mới là trạng thái tốt nhất: “Em nhận được thư mời tham dự show diễn của nhà V, hai tháng rưỡi nữa show sẽ diễn ra.”
Tay khởi động xe của Hành Tri Chỉ khựng lại.
“Cà Phê đang cố gắng giúp em để bọn họ đồng ý cho em mang con đi catwalk, nhưng không biết có thành công hay không.”
Xe từ từ khởi động, Hành Tri Chỉ mím chặt môi.
Tần Phỉ hơi hoảng loạn: “Em cũng không nhất định phải tham gia, chỉ cảm thấy không tham gia thì hơi đáng tiếc.”
Cô nói xong cũng im lặng, con đường hai mươi phút trở nên yên tĩnh lạ thường, cho đến khi xe dừng ở dưới hầm. Hành Tri Chỉ tắt máy, nhưng không cử động.
Tần Phỉ nhìn anh, anh đưa tay ra, xoa tóc cô: “Em muốn đi thì đi, đó là sự nghiệp của em.”
“Nhưng con là của chúng ta, anh cũng có quyền quyết định có để con mạo hiểm hay không.”
“Anh tin em.” Hành Tri Chỉ vô cùng kiên định, sự kiên định này khiến Tần Phỉ gần như muốn từ bỏ show diễn theo bản năng, cuối cùng chỉ hóa thành một câu nói mang theo giọng mũi: “Đồ ngốc.”
Hành Tri Chỉ cười, ôm cô giống hệt như đang ôm cả thế giới.
“Cũng không biết nhà V có đồng ý hay không.” Đến tối Cà Phê vẫn chưa có tin tức gì, hiếm khi Tần Phỉ thấy thấp thỏm.
Nhưng Hành Tri Chỉ lại kiên định đến lạ: “Họ nhất định sẽ đồng ý.”
“Anh đối với em tuyệt đối là sùng bái mù quáng mà.”
“Sai rồi, là tuyệt đối tin tưởng.”
Hai người đều cười, vừa cười xong thì Cà Phê gọi điện tới, giọng nói gần như là hét lớn phát ra từ trong điện thoại: “Họ đồng ý rồi, đồng ý rồi. Hơn nữa còn đưa vị trí vedette cho chị. Á á á, là vedette đó!”
Sau khi tắt điện thoại, Tần Phỉ hơi hoảng hốt, nhìn khuôn mặt cười dịu dàng của Hành Tri Chỉ, bĩu môi: “Xem ra tuyệt đối tin tưởng của anh cũng đáng tin lắm.”
Trước show diễn, các người mẫu đều phải tập trung tập luyện, Tần Phỉ đang trong thời kỳ đầu của thai kỳ không cách nào tập luyện cường độ mạnh. Để có thể khiến cô xuất hiện trên sân khấu trong trạng thái tốt nhất, công ty đặc biệt sắp xếp cho cô huấn luyện viên chuyên nghiệp và bác sĩ dinh dưỡng, cân bằng lượng vận động và dinh dưỡng cần thiết cho thai phụ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điều thần kỳ là phần lớn phản ứng trong đầu thai kỳ, Tần Phỉ đều không có. Trong hai tháng hơn tập trung tập luyện, ngoại trừ bụng cô hơi nhô lên ra, cơ thể không thay đổi chút nào cả.
Ngày diễn, trước khi công ty thông báo tin cô mang thai, không ngờ không có ai phát hiện chuyện Tần Phỉ có thai. Cho đến bốn tiếng trước khi buổi diễn bắt đầu, trang chính thức của nhà V mới công bố người mẫu vedette và chuyện cô mang con đi catwalk.
Tin tức này vừa công bố, phía truyền thông lập tức bùng nổ.
Rất nhiều năm sau, đoạn video đi catwalk này của Tần Phỉ vẫn trở thành sách giáo khoa trong giới người mẫu.
Phỏng vấn sau buổi diễn, Tần Phỉ dịu dàng xoa bụng mình: “Con gái tôi chắc là vedette nhỏ tuổi nhất rồi.”
“Lỡ như là con trai thì sao?” Có phóng viên đưa ra câu hỏi.
Khuôn mặt tươi cười của Tần Phỉ lập tức xụ xuống, cũng không biết tại sao bỗng chốc không kìm nén được cảm xúc, cười khẩy một tiếng: “Anh mới là con trai, cả nhà anh đều là con trai.” Mắng xong, cô quay đầu đi vào hậu trường, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Cùng với lúc kết thúc buổi diễn, phản ứng ốm nghén của Tần Phỉ cũng cuồn cuộn ập đến. Cảm xúc hóa, thích ngủ, nôn nghén, cho đến lúc bé cưng Hành chào đời mới kết thúc.
Có điều, hình như bị người phóng viên kia đoán trúng rồi.
Ngày tuyết rơi đầu mùa này, Tần Phỉ thuận lợi sinh ra một bé trai, nặng ba ký chín, mẹ tròn con vuông.
“Tại sao là con trai?” Tần Phỉ cau mày oán trách.
Mẹ Hành ôm cháu trai, vừa đung đưa vừa nói: “Thích con gái thì sinh thêm đứa nữa, đến lúc đó anh trai chăm sóc em gái, tốt biết mấy.”
Tần Phỉ đầy kháng cự: “Thôi bỏ đi, đứa này con không biết phải nuôi dạy trưởng thành như thế nào nữa.” Cô đẩy đống tã chất bên giường, thực sự không hiểu tại sao không dùng tã giấy mà cứ phải dùng đống vải rách này: “Mẹ, ban ngày Hành Tri Chỉ đi làm, buổi tối về còn phải giặt tã, hay là dùng tã giấy đi.”
“Vậy sao mà được, tụi con còn trẻ không hiểu, loại vải mềm mại này dễ chịu hơn tã giấy nhiều.”
Tần Phỉ thực sự không hiểu, mẹ chồng nói tốt chính là tốt, cô mím môi: “Nhìn đống tã này, con không muốn sinh đứa thứ hai nữa rồi.”
Mẹ Hành cười: “Đứa thứ hai thì dễ dàng rồi, con lớn nuôi như cục cưng, con thứ nuôi như chó.”
Tần Phỉ không kìm được tặc lưỡi.
Biểu cảm của con thứ Hành Tri Chỉ bưng tã mới giặt xong đi ra từ nhà vệ sinh vô cùng sượng trân.
“Show diễn lớn của nhà V hôm nay được tổ chức ở Trung Quốc, người mẫu được coi là nổi bật trong nước đều tham gia phỏng vấn, chị là người mẫu Châu Á duy nhất được miễn phỏng vấn.” Cà Phê hưng phấn muốn nhảy cẫng lên, hoàn toàn không có dáng vẻ bạn gái của đại minh tinh, vẫn là dáng vẻ trợ lý lúc trước.
Tần Phỉ cầm thư mời nhưng trên mặt không chút che đậy sự đắn đo.
Cà Phê thấy cô mãi không lên tiếng mới phát hiện không bình thường: “Chị, sao chị không hứng phấn chút nào vậy?”
Tần Phỉ để thư mời lên bàn, mở ngăn kéo ra, lấy que thử thai bên trong đưa cho Cà Phê.
Cà Phê nhìn hai vạch đỏ rõ ràng bên trên, ngây ngốc: “Không trùng hợp như vậy chứ?”
“Sáng nay mới thử.” Tần Phỉ nhún vai, chính là trùng hợp như vậy: “Chị tính toán một chút, nếu đúng như cái que này thì đứa bé trong bụng chị vừa đúng một tháng. Cách show diễn còn hơn hai tháng nữa, lúc đó chị đã lộ bụng rồi.”
“Trời ạ!” Cà Phê che mặt, thở dài, ngồi bệt xuống ghế: “Em nên chúc mừng chị hay an ủi chị đây?”
“Tùy em.” Tần Phỉ cong môi, nhìn thư mời màu hồng nhạt kia, thực sự không cam lòng cho lắm. Buổi diễn này tuyệt đối có thể trở thành cột mốc lịch sử trong sự nghiệp người mẫu của cô. Cô cúi đầu sờ bụng, nhóc con này, con biết chọn thời gian thật đó.
Bỗng nhiên Cà Phê kêu lên, chỉ vào bụng cô la “á á”, nhảy cẫng lên.
“Em đừng dọa bé cưng nhà chị chứ.”
“Không phải, không phải, chị nói xem chúng ta có thể nói chuyện với nhà V một chút không, ba tháng rưỡi chắc sẽ không lộ bụng quá đâu, hơi che chắn một chút, chị có thể mang cục cưng nhà chị đi catwalk rồi.” Mắt Cà Phê vô cùng sáng: “Nếu như được, bé cưng nhà chị là người mẫu nhỏ tuổi nhất được biểu diễn trong show diễn của thương hiệu nổi tiếng thế giới đấy.”
Mắt Tần Phỉ cũng sáng bừng lên.
“Em đi nói chuyện.” Cà Phê gần như xông ra ngoài.
“Này…” Tần Phỉ muốn gọi cũng không gọi cô ấy lại được, chỉ đành lắc đầu bất lực, xách túi rời khỏi công ty. Hành Tri Chỉ vẫn chưa biết chuyện cô mang thai, con là của hai người, chuyện mang con đi catwalk này nói thế nào cũng nên thương lượng với bố đứa bé một chút.
Tần Phỉ đi thẳng đến bệnh viện, làm kiểm tra thai sản xong, đúng lúc đến giờ tan làm của Hành Tri Chỉ. Khi thấy cô xuất hiện ở phòng khám vào giờ này, Hành Tri Chỉ hơi ngẩn người, nhưng lập tức nở nụ cười: “Đến đón anh tan làm à?”
Tần Phỉ đưa giấy khám vừa mới nhận được vào lòng bàn tay anh: “Chủ yếu là đến làm kiểm tra, tiện đường đón anh tan làm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Kiểm tra?” Hành Tri Chỉ lập tức cau mày, nhìn rõ tên trên giấy khám, nuốt vài ngụm nước bọt mới bật cười, lập tức ôm lấy cô: “Anh sắp làm bố rồi.”
“Phải phải phải, anh sắp làm bố rồi.” Tần Phỉ cũng cười tươi tắn, không hề che đậy niềm vui. Vì cục cưng này, bọn họ đã chuẩn bị một năm rồi: “Em có chuyện muốn thương lượng với anh.”
“Em nói là được, không cần thương lượng.” Hành Tri Chỉ đồng ý nhanh chóng, nắm chặt tay cô giống hệt như tên ngốc.
Lúc lên xe, nói thế nào anh cũng không cho Tần Phỉ lái xe, dìu cô ngồi vào ghế lái phụ, giúp cô thắt dây an toàn rồi mới trở về ghế lái. Anh dè dặt cẩn thận như vậy khiến những lời Tần Phỉ muốn nói hơi khó mở lời.
Có điều, chuyện nên nói vẫn phải nói. Hai người sống chung với nhau, có thể thương lượng mới là trạng thái tốt nhất: “Em nhận được thư mời tham dự show diễn của nhà V, hai tháng rưỡi nữa show sẽ diễn ra.”
Tay khởi động xe của Hành Tri Chỉ khựng lại.
“Cà Phê đang cố gắng giúp em để bọn họ đồng ý cho em mang con đi catwalk, nhưng không biết có thành công hay không.”
Xe từ từ khởi động, Hành Tri Chỉ mím chặt môi.
Tần Phỉ hơi hoảng loạn: “Em cũng không nhất định phải tham gia, chỉ cảm thấy không tham gia thì hơi đáng tiếc.”
Cô nói xong cũng im lặng, con đường hai mươi phút trở nên yên tĩnh lạ thường, cho đến khi xe dừng ở dưới hầm. Hành Tri Chỉ tắt máy, nhưng không cử động.
Tần Phỉ nhìn anh, anh đưa tay ra, xoa tóc cô: “Em muốn đi thì đi, đó là sự nghiệp của em.”
“Nhưng con là của chúng ta, anh cũng có quyền quyết định có để con mạo hiểm hay không.”
“Anh tin em.” Hành Tri Chỉ vô cùng kiên định, sự kiên định này khiến Tần Phỉ gần như muốn từ bỏ show diễn theo bản năng, cuối cùng chỉ hóa thành một câu nói mang theo giọng mũi: “Đồ ngốc.”
Hành Tri Chỉ cười, ôm cô giống hệt như đang ôm cả thế giới.
“Cũng không biết nhà V có đồng ý hay không.” Đến tối Cà Phê vẫn chưa có tin tức gì, hiếm khi Tần Phỉ thấy thấp thỏm.
Nhưng Hành Tri Chỉ lại kiên định đến lạ: “Họ nhất định sẽ đồng ý.”
“Anh đối với em tuyệt đối là sùng bái mù quáng mà.”
“Sai rồi, là tuyệt đối tin tưởng.”
Hai người đều cười, vừa cười xong thì Cà Phê gọi điện tới, giọng nói gần như là hét lớn phát ra từ trong điện thoại: “Họ đồng ý rồi, đồng ý rồi. Hơn nữa còn đưa vị trí vedette cho chị. Á á á, là vedette đó!”
Sau khi tắt điện thoại, Tần Phỉ hơi hoảng hốt, nhìn khuôn mặt cười dịu dàng của Hành Tri Chỉ, bĩu môi: “Xem ra tuyệt đối tin tưởng của anh cũng đáng tin lắm.”
Trước show diễn, các người mẫu đều phải tập trung tập luyện, Tần Phỉ đang trong thời kỳ đầu của thai kỳ không cách nào tập luyện cường độ mạnh. Để có thể khiến cô xuất hiện trên sân khấu trong trạng thái tốt nhất, công ty đặc biệt sắp xếp cho cô huấn luyện viên chuyên nghiệp và bác sĩ dinh dưỡng, cân bằng lượng vận động và dinh dưỡng cần thiết cho thai phụ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điều thần kỳ là phần lớn phản ứng trong đầu thai kỳ, Tần Phỉ đều không có. Trong hai tháng hơn tập trung tập luyện, ngoại trừ bụng cô hơi nhô lên ra, cơ thể không thay đổi chút nào cả.
Ngày diễn, trước khi công ty thông báo tin cô mang thai, không ngờ không có ai phát hiện chuyện Tần Phỉ có thai. Cho đến bốn tiếng trước khi buổi diễn bắt đầu, trang chính thức của nhà V mới công bố người mẫu vedette và chuyện cô mang con đi catwalk.
Tin tức này vừa công bố, phía truyền thông lập tức bùng nổ.
Rất nhiều năm sau, đoạn video đi catwalk này của Tần Phỉ vẫn trở thành sách giáo khoa trong giới người mẫu.
Phỏng vấn sau buổi diễn, Tần Phỉ dịu dàng xoa bụng mình: “Con gái tôi chắc là vedette nhỏ tuổi nhất rồi.”
“Lỡ như là con trai thì sao?” Có phóng viên đưa ra câu hỏi.
Khuôn mặt tươi cười của Tần Phỉ lập tức xụ xuống, cũng không biết tại sao bỗng chốc không kìm nén được cảm xúc, cười khẩy một tiếng: “Anh mới là con trai, cả nhà anh đều là con trai.” Mắng xong, cô quay đầu đi vào hậu trường, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Cùng với lúc kết thúc buổi diễn, phản ứng ốm nghén của Tần Phỉ cũng cuồn cuộn ập đến. Cảm xúc hóa, thích ngủ, nôn nghén, cho đến lúc bé cưng Hành chào đời mới kết thúc.
Có điều, hình như bị người phóng viên kia đoán trúng rồi.
Ngày tuyết rơi đầu mùa này, Tần Phỉ thuận lợi sinh ra một bé trai, nặng ba ký chín, mẹ tròn con vuông.
“Tại sao là con trai?” Tần Phỉ cau mày oán trách.
Mẹ Hành ôm cháu trai, vừa đung đưa vừa nói: “Thích con gái thì sinh thêm đứa nữa, đến lúc đó anh trai chăm sóc em gái, tốt biết mấy.”
Tần Phỉ đầy kháng cự: “Thôi bỏ đi, đứa này con không biết phải nuôi dạy trưởng thành như thế nào nữa.” Cô đẩy đống tã chất bên giường, thực sự không hiểu tại sao không dùng tã giấy mà cứ phải dùng đống vải rách này: “Mẹ, ban ngày Hành Tri Chỉ đi làm, buổi tối về còn phải giặt tã, hay là dùng tã giấy đi.”
“Vậy sao mà được, tụi con còn trẻ không hiểu, loại vải mềm mại này dễ chịu hơn tã giấy nhiều.”
Tần Phỉ thực sự không hiểu, mẹ chồng nói tốt chính là tốt, cô mím môi: “Nhìn đống tã này, con không muốn sinh đứa thứ hai nữa rồi.”
Mẹ Hành cười: “Đứa thứ hai thì dễ dàng rồi, con lớn nuôi như cục cưng, con thứ nuôi như chó.”
Tần Phỉ không kìm được tặc lưỡi.
Biểu cảm của con thứ Hành Tri Chỉ bưng tã mới giặt xong đi ra từ nhà vệ sinh vô cùng sượng trân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.