Chương 48: Anh em ?
Châm My
09/04/2023
Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
’ Đúng … là Thế Khải rồi ’.
Ông như có luồng gió quét qua, lạnh không ai thấu.
Tại sao hai đứa nó lại làm ra chuyện không ai tha thứ được chứ.
Ông chợt cảm thấy khó thở mà ôm ngực.
’ Chú không sao chứ? ’. Lục Đông cũng không biết phải làm sao trước hình ảnh mà mình nhìn thấy. Cậu luôn tin tưởng cô tuyệt đối, nhưng mà …
’ Không sao ’. Ông phả tay, ý là khuyên cậu đừng lo lắng.
Cả hai không thể tiếp tục như vậy được. Phần thiệt thòi cũng sẽ do Giai Giai gánh.
Thế Khải chẳng phải là đứa trẻ lúc xưa bà muốn dẫn về chăm sóc nhưng chưa kịp hoàn thành thì đã … Thôi ông không muốn nhắc nữa, chỉ càng nhớ bà hơn.
Nếu vậy hai đứa chẳng phải anh em sao? Làm sao có thể ôm hôn như tình yêu đôi lứa được. Dù Giai Giai có bị cưỡng ép, ông cũng không thể để chuyện này tiếp diễn thêm lần nào nữa.
Hãy cho ông ích kĩ lần này.
Ông không muốn cho Giai Giai biết ba ruột mình là ai. Nếu con bé biết liệu sẽ rời bỏ mình giống như Minh Châu không?
Chỉ mới suy nghĩ ông đã chịu không nỗi, nếu con bé đi thật ông phải sống làm sao đây.
Ông cứ cảm thấy có lỗi với Lục Đông.
Nhất định ông phải giải quyết mọi chuyện cho thật êm đẹp để không làm tổn thương đến bất kì một ai.
’ Lục Đông … ’. Ông cố giữ cho mình giọng nói trôi chảy, nhưng cú sốc quá lớn làm cho ông không thở nỗi.
Ông thều thào gọi tên Lục Đông.
Thấy ông Thẩm đang gọi mình như là có chuyện gì muốn nói. Mặc dù, chỉ kêu tên nhưng cậu cũng hiểu ý mà đáp lại.
’ Chú có gì muốn nói với con sao ’.
’ Lục Đông, con sắp xếp đi, chiều nay chúng ta sẽ trở về ’. Ông không thể cứ tiếp tục ở đây.
’ Nhưng chú không được khỏe … ’. Cậu chỉ lo lắng cho ông nên mới khuyên nên ở lại đều trị. Với lại công việc ở đây con chưa hoàn thành. Nếu bỏ tất cả mà trở về sẽ tổn thất khá nhiều về sức khỏe lẫn tiền bạc.
Ông biết Lục Đông sẽ nói gì, nhưng ở đây ông gần như sắp chết.
Ông phải trở về, nếu không sẽ không thể ngăn cản Thế Khải vượt quá giới hạn với Giai Giai.
’ Chú không sao, nghe lời chú, mau đi đi ’.
Thấy ông Thẩm cương quyết như vậy Lục Đông cũng đành chìu lòng không thôi ông tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Tuy bình thường rất muốn về để gặp người thương. Nhưng khi thấy được hình ảnh đó cậu có chút giận hay nói đúng hơn là ghen.
Mặc dù, cố giữ bình tĩnh như không có gì xảy ra trước mặt ông Thẩm. Cậu đã đạt được vai diễn là một người bao dung nhưng không thế thắng được trái tim già yếu của mình.
’ Được, cháu về khách sạn lấy đồ sẽ quay về ngay ’.
’ Ừm ’. Ông trả lời bằng giọng mũi.
Chưa bao giờ ông cảm thấy mình bất lực đến như vậy, ôm mọi chuyện cho riêng không thể chia sẻ được cho ai.
- ---------------------
Giai Giai tâm trạng cũng không tốt hơn là bao.
Cô không nhận được cuộc gọi nào của Lục Đông và cũng không dám gọi.
Giận cậu vì chuyện lúc sáng, còn giận bản thân hơn vì để cho Thế Khải có cơ hội chiếm tiện nghi của mình.
Từ lúc Thế Khải rời đi, cô ôm nỗi uất ức đến tận bây giờ. Cơm không ăn, ai hỏi gì cũng không nói. Chỉ biết khóc vì tủi mà thôi.
Ngày mai, sao cô dám đem gương mặt này đến trường đây.
Không thể cứ mãi suy nghĩ tiêu cực được. Cô đành mặt dày gọi cho Lục Đông. Nhưng … Chỉ nghe được tiếng ’ tít ’ dài rồi tự động ngắt máy.
Vậy là sao chứ?
Cô gọi thêm lần nữa nhưng kết quả lại như lần đầu.
Mệt mỏi quá nên cô thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay.
Cứ ngủ một giấc ngon trước đã, khóc hờn hay tức giận cũng chỉ làm cho bản thân mình mệt thêm mà thôi.
- ------------------------
Thế Khải đang làm việc nhưng đầu óc toàn là hình bóng của Giai Giai.
Cô lại lên tiếng mắng anh vì cái tên Lục Đông đó.
Đây cũng không phải là chuyện anh bận tâm. Chỉ có điều … Giai Giai nói sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Giai Giai là người rất rõ ràng, thích là thích một khi đã ghét thì khó lòng mà lay chuyển cô ấy.
Có lẽ, mình đã quá manh động mà mất luôn cơ hội làm anh trai của em ấy, huống hồ là người yêu.
Sao rắc rối cứ đổ dồn lên đầu Thế Khải mình chứ.
Còn ba nữa, lúc nào cũng áp đặt lên anh ý định trả thù. Trông khi đó anh không muốn làm tổn thương đến Giai Giai.
Anh thật sự rất mệt mỏi, muốn chia sẽ cũng không ai chịu nghe.
Lúc nhỏ thì còn có Giai Giai luôn lắng nghe anh nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Mặt anh Giai Giai còn không muốn nhìn đừng nói là tâm sự.
- --------------------
’ Có lẽ Giai Giai sẽ bất ngờ lắm khi nhìn thấy chúng ta ’. Dù như thế nào cậu vẫn rất nhớ cô.
’ Ừm ’. Ông trả lời cho có lệ chứ lòng ông bất an đến khó thở.
Hi vọng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp, không đi vào chiều hướng xấu.
Nói xong rồi hai người họ rời khỏi khách sạn để trở về nơi gọi là nhà.
Hai người họ mỗi người một suy nghĩ nhưng cùng hướng về một người mà họ yêu thương …
’ Đúng … là Thế Khải rồi ’.
Ông như có luồng gió quét qua, lạnh không ai thấu.
Tại sao hai đứa nó lại làm ra chuyện không ai tha thứ được chứ.
Ông chợt cảm thấy khó thở mà ôm ngực.
’ Chú không sao chứ? ’. Lục Đông cũng không biết phải làm sao trước hình ảnh mà mình nhìn thấy. Cậu luôn tin tưởng cô tuyệt đối, nhưng mà …
’ Không sao ’. Ông phả tay, ý là khuyên cậu đừng lo lắng.
Cả hai không thể tiếp tục như vậy được. Phần thiệt thòi cũng sẽ do Giai Giai gánh.
Thế Khải chẳng phải là đứa trẻ lúc xưa bà muốn dẫn về chăm sóc nhưng chưa kịp hoàn thành thì đã … Thôi ông không muốn nhắc nữa, chỉ càng nhớ bà hơn.
Nếu vậy hai đứa chẳng phải anh em sao? Làm sao có thể ôm hôn như tình yêu đôi lứa được. Dù Giai Giai có bị cưỡng ép, ông cũng không thể để chuyện này tiếp diễn thêm lần nào nữa.
Hãy cho ông ích kĩ lần này.
Ông không muốn cho Giai Giai biết ba ruột mình là ai. Nếu con bé biết liệu sẽ rời bỏ mình giống như Minh Châu không?
Chỉ mới suy nghĩ ông đã chịu không nỗi, nếu con bé đi thật ông phải sống làm sao đây.
Ông cứ cảm thấy có lỗi với Lục Đông.
Nhất định ông phải giải quyết mọi chuyện cho thật êm đẹp để không làm tổn thương đến bất kì một ai.
’ Lục Đông … ’. Ông cố giữ cho mình giọng nói trôi chảy, nhưng cú sốc quá lớn làm cho ông không thở nỗi.
Ông thều thào gọi tên Lục Đông.
Thấy ông Thẩm đang gọi mình như là có chuyện gì muốn nói. Mặc dù, chỉ kêu tên nhưng cậu cũng hiểu ý mà đáp lại.
’ Chú có gì muốn nói với con sao ’.
’ Lục Đông, con sắp xếp đi, chiều nay chúng ta sẽ trở về ’. Ông không thể cứ tiếp tục ở đây.
’ Nhưng chú không được khỏe … ’. Cậu chỉ lo lắng cho ông nên mới khuyên nên ở lại đều trị. Với lại công việc ở đây con chưa hoàn thành. Nếu bỏ tất cả mà trở về sẽ tổn thất khá nhiều về sức khỏe lẫn tiền bạc.
Ông biết Lục Đông sẽ nói gì, nhưng ở đây ông gần như sắp chết.
Ông phải trở về, nếu không sẽ không thể ngăn cản Thế Khải vượt quá giới hạn với Giai Giai.
’ Chú không sao, nghe lời chú, mau đi đi ’.
Thấy ông Thẩm cương quyết như vậy Lục Đông cũng đành chìu lòng không thôi ông tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Tuy bình thường rất muốn về để gặp người thương. Nhưng khi thấy được hình ảnh đó cậu có chút giận hay nói đúng hơn là ghen.
Mặc dù, cố giữ bình tĩnh như không có gì xảy ra trước mặt ông Thẩm. Cậu đã đạt được vai diễn là một người bao dung nhưng không thế thắng được trái tim già yếu của mình.
’ Được, cháu về khách sạn lấy đồ sẽ quay về ngay ’.
’ Ừm ’. Ông trả lời bằng giọng mũi.
Chưa bao giờ ông cảm thấy mình bất lực đến như vậy, ôm mọi chuyện cho riêng không thể chia sẻ được cho ai.
- ---------------------
Giai Giai tâm trạng cũng không tốt hơn là bao.
Cô không nhận được cuộc gọi nào của Lục Đông và cũng không dám gọi.
Giận cậu vì chuyện lúc sáng, còn giận bản thân hơn vì để cho Thế Khải có cơ hội chiếm tiện nghi của mình.
Từ lúc Thế Khải rời đi, cô ôm nỗi uất ức đến tận bây giờ. Cơm không ăn, ai hỏi gì cũng không nói. Chỉ biết khóc vì tủi mà thôi.
Ngày mai, sao cô dám đem gương mặt này đến trường đây.
Không thể cứ mãi suy nghĩ tiêu cực được. Cô đành mặt dày gọi cho Lục Đông. Nhưng … Chỉ nghe được tiếng ’ tít ’ dài rồi tự động ngắt máy.
Vậy là sao chứ?
Cô gọi thêm lần nữa nhưng kết quả lại như lần đầu.
Mệt mỏi quá nên cô thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay.
Cứ ngủ một giấc ngon trước đã, khóc hờn hay tức giận cũng chỉ làm cho bản thân mình mệt thêm mà thôi.
- ------------------------
Thế Khải đang làm việc nhưng đầu óc toàn là hình bóng của Giai Giai.
Cô lại lên tiếng mắng anh vì cái tên Lục Đông đó.
Đây cũng không phải là chuyện anh bận tâm. Chỉ có điều … Giai Giai nói sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Giai Giai là người rất rõ ràng, thích là thích một khi đã ghét thì khó lòng mà lay chuyển cô ấy.
Có lẽ, mình đã quá manh động mà mất luôn cơ hội làm anh trai của em ấy, huống hồ là người yêu.
Sao rắc rối cứ đổ dồn lên đầu Thế Khải mình chứ.
Còn ba nữa, lúc nào cũng áp đặt lên anh ý định trả thù. Trông khi đó anh không muốn làm tổn thương đến Giai Giai.
Anh thật sự rất mệt mỏi, muốn chia sẽ cũng không ai chịu nghe.
Lúc nhỏ thì còn có Giai Giai luôn lắng nghe anh nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Mặt anh Giai Giai còn không muốn nhìn đừng nói là tâm sự.
- --------------------
’ Có lẽ Giai Giai sẽ bất ngờ lắm khi nhìn thấy chúng ta ’. Dù như thế nào cậu vẫn rất nhớ cô.
’ Ừm ’. Ông trả lời cho có lệ chứ lòng ông bất an đến khó thở.
Hi vọng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp, không đi vào chiều hướng xấu.
Nói xong rồi hai người họ rời khỏi khách sạn để trở về nơi gọi là nhà.
Hai người họ mỗi người một suy nghĩ nhưng cùng hướng về một người mà họ yêu thương …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.