Chương 76: Kẻ trong tối , người ngoài sáng
Châm My
13/06/2023
Thừa Quân sau một đêm say xỉn cuối cùng đã tỉnh dậy.
Đầu đau nhứt, nhưng... có cái gì đè nặng lên người. Dù đang mơ mơ màng màng vẫn cố mở mắt để xem thứ gì đang trên người mình.
Minh Châu vẫn còn say giấc do đêm qua phải vật lộn với tên đáng ghét này.
Minh Châu mặt vẫn áp chặt vào lồng ngực của Thừa Quân, còn cả cơ thể đều bị ai đó ôm lấy.
Cảm thấy vô cùng khó chịu khi tóc che bớt một nửa gương mặt. Thừa Quân tức giận khi đây là... phụ nữ? Tại sao mình lại ở đây?
Thừa Quân đã quá quen thuộc với cảnh này. Chắc là muốn được tiến thân nên mới bày mưu tính kế để cậu say xỉn như thế này, rồi lợi dụng chuyện này đòi chịu trách nhiệm.
Tuy có hơi suy diễn nhưng lời lẽ cũng rất thuyết phục.
Nhưng khoan đã... Tại sao không phải ở khách sạn? Nhìn xung quanh giống như là ở phòng khách của một căn nhà sang trọng. Còn đây lại là một chiếc ghế sofa chật hẹp. Hai người có thể làm gì ở đây được chứ, đồ trên người vẫn còn nguyên vẹn không có dấu hiệu bị người phụ nữ này xâm hại, hay cậu đã suy nghĩ quá nhiều.
Ở đây suy đoán thì có ích lợi gì. Chỉ cần kéo cô ta dậy thì sẽ biết được mục đích rồi.
Thừa Quân không thương hoa tiếc ngọc đẩy mạnh Minh Châu sang một bên, đầu bị đập trúng vào ghế cũng may là thuộc hạng đắc tiền nên chỉ làm Minh Châu tỉnh dậy chứ không đủ sức làm chủ nhân nhà này bị thương.
Minh Châu có hơi choáng váng nhìn người đàn ông quay lưng về phía mình.
Cảm thấy cảm phục bản thân mình tại sao lại có thể chứa chấp loại người vô ơn như vậy.
Anh ta trả ơn người đã cho anh ta ngủ và cái ôm miễn phí suốt cả đêm là đẩy con gái nhà người ta không một chút do dự.
' Thừa Quân... '. Minh Châu hét lên, đây là sự tức giận tột độ, dù rất ghét nhưng cũng hòa nhã gọi Thừa Quân là Giám đốc nhưng hôm nay quá sức chịu đựng nên gọi thẳng tên của anh ta.
Thừa Quân hơi bất ngờ, bởi vì bình thường những người phụ nữ đó sẽ ỏng ẹo đòi tiền hay là những chuyện vớ vẫn khác nữa. Sau cô ta lại lớn tiếng gọi tên mình.
Có điều giọng nói này rất quen.
' Cô... Minh... Châu '. Cậu không khỏi bàng hoàng khi Minh Châu có mặt ở đây.
' Sao cô lại ở đây? '.
' Nhà của tôi '. Minh Châu lạnh nhạt trả lời.
Thừa Quân suy sụp không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao bây giờ bản thân như tự vả. Tại sao lại chạy đến nhà con gái người ta được chứ.
' Sao tôi lại ở đây? '. Cậu bây giờ hoang mang tột độ, và không biết mình hỏi một câu vô cùng thừa thải.
' Anh phải tự hỏi chính mình mới đúng chứ '.
Nghe Minh Châu nói vậy, Thừa Quân cũng lục lại kí ức ngày hôm qua.
Đúng là ngày hôm qua cậu nhớ Chu Linh, nếu muốn quên và không nhớ đến nữa thì chỉ có một cách duy nhất là ' rượu ' nào ngờ quá chén mà tìm đến đây.
' Tôi... Tôi xin lỗi đã làm phiền cô... tối qua '. Biết mình sai nên đã mở lời xin lỗi, chỉ có điều bình thường quát nạt người khác chứ có bao giờ biết xin lỗi ai đâu, nên có hơi lúng túng.
Cũng biết xin lỗi người khác nữa đấy, còn tạm chấp nhận được.
' Được rồi, tôi nhận. Anh có thể về cho tôi đi làm việc '.
' Nhưng hôm nay là chủ nhật '. Thừa Quân phản bác, chủ nhật vẫn làm việc sao, chuyện lạ thật đó.
' Đúng là chủ nhật, nhưng tên sếp của tôi khó tính lắm nên phải làm bán sống bán chết như vậy nhưng mà anh ta vẫn chưa được hài lòng nữa đấy '. Minh Châu tận dụng cơ hội này để đá xéo người nào đó.
Cũng đúng, nhưng mà cảm giác cô ta hình như à không phải là chắc chắn đang chửi mình.
' Cô dám... '. Mà thôi, dù sau cô ta cũng cho ở nhờ một đêm, coi như chuyện này cậu ép bụng bỏ qua, còn lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.
' Tôi về '.
' Không tiễn '. Minh Châu lãnh cảm không muốn nhìn mặt tên này nữa.
Người con gái hung dữ nhất mà Thừa Quân này từng gặp...
Bà ta không biết có chuyện gì mà gương mặt vui vẻ, cười vô cùng đắc ý.
' Coi như là hoàn thành một nửa, chỉ đợi cá mắc câu rồi được xem một vở kịch hoàn hảo do chính tay bà đây sắp xếp '...
Lục Đông ngồi thẫn thờ nhớ Giai Giai, cô đi hai ngày nhưng cứ cảm giác đã xa nhau rất lâu vậy.
Cậu không biết rằng mình sẽ phải xa người con gái ấy mãi mãi.
Còn ông Thẩm cứ cảm giác ông ngủ còn nhiều hơn trước thì phải.
Từ vụ lần trước Lục Đông đã vô cùng cẩn trọng, không để cho có chuyện sơ xuất như vừa rồi nữa.
Nhưng dù có như thế nào cậu vẫn có khe hở để người ta có thể tận dụng.
Kẻ trong tối, người ngoài sáng thì chắc chắn sẽ có sự chênh lệch và không nói cũng sẽ biết ai là người chiến thắng...
Đầu đau nhứt, nhưng... có cái gì đè nặng lên người. Dù đang mơ mơ màng màng vẫn cố mở mắt để xem thứ gì đang trên người mình.
Minh Châu vẫn còn say giấc do đêm qua phải vật lộn với tên đáng ghét này.
Minh Châu mặt vẫn áp chặt vào lồng ngực của Thừa Quân, còn cả cơ thể đều bị ai đó ôm lấy.
Cảm thấy vô cùng khó chịu khi tóc che bớt một nửa gương mặt. Thừa Quân tức giận khi đây là... phụ nữ? Tại sao mình lại ở đây?
Thừa Quân đã quá quen thuộc với cảnh này. Chắc là muốn được tiến thân nên mới bày mưu tính kế để cậu say xỉn như thế này, rồi lợi dụng chuyện này đòi chịu trách nhiệm.
Tuy có hơi suy diễn nhưng lời lẽ cũng rất thuyết phục.
Nhưng khoan đã... Tại sao không phải ở khách sạn? Nhìn xung quanh giống như là ở phòng khách của một căn nhà sang trọng. Còn đây lại là một chiếc ghế sofa chật hẹp. Hai người có thể làm gì ở đây được chứ, đồ trên người vẫn còn nguyên vẹn không có dấu hiệu bị người phụ nữ này xâm hại, hay cậu đã suy nghĩ quá nhiều.
Ở đây suy đoán thì có ích lợi gì. Chỉ cần kéo cô ta dậy thì sẽ biết được mục đích rồi.
Thừa Quân không thương hoa tiếc ngọc đẩy mạnh Minh Châu sang một bên, đầu bị đập trúng vào ghế cũng may là thuộc hạng đắc tiền nên chỉ làm Minh Châu tỉnh dậy chứ không đủ sức làm chủ nhân nhà này bị thương.
Minh Châu có hơi choáng váng nhìn người đàn ông quay lưng về phía mình.
Cảm thấy cảm phục bản thân mình tại sao lại có thể chứa chấp loại người vô ơn như vậy.
Anh ta trả ơn người đã cho anh ta ngủ và cái ôm miễn phí suốt cả đêm là đẩy con gái nhà người ta không một chút do dự.
' Thừa Quân... '. Minh Châu hét lên, đây là sự tức giận tột độ, dù rất ghét nhưng cũng hòa nhã gọi Thừa Quân là Giám đốc nhưng hôm nay quá sức chịu đựng nên gọi thẳng tên của anh ta.
Thừa Quân hơi bất ngờ, bởi vì bình thường những người phụ nữ đó sẽ ỏng ẹo đòi tiền hay là những chuyện vớ vẫn khác nữa. Sau cô ta lại lớn tiếng gọi tên mình.
Có điều giọng nói này rất quen.
' Cô... Minh... Châu '. Cậu không khỏi bàng hoàng khi Minh Châu có mặt ở đây.
' Sao cô lại ở đây? '.
' Nhà của tôi '. Minh Châu lạnh nhạt trả lời.
Thừa Quân suy sụp không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao bây giờ bản thân như tự vả. Tại sao lại chạy đến nhà con gái người ta được chứ.
' Sao tôi lại ở đây? '. Cậu bây giờ hoang mang tột độ, và không biết mình hỏi một câu vô cùng thừa thải.
' Anh phải tự hỏi chính mình mới đúng chứ '.
Nghe Minh Châu nói vậy, Thừa Quân cũng lục lại kí ức ngày hôm qua.
Đúng là ngày hôm qua cậu nhớ Chu Linh, nếu muốn quên và không nhớ đến nữa thì chỉ có một cách duy nhất là ' rượu ' nào ngờ quá chén mà tìm đến đây.
' Tôi... Tôi xin lỗi đã làm phiền cô... tối qua '. Biết mình sai nên đã mở lời xin lỗi, chỉ có điều bình thường quát nạt người khác chứ có bao giờ biết xin lỗi ai đâu, nên có hơi lúng túng.
Cũng biết xin lỗi người khác nữa đấy, còn tạm chấp nhận được.
' Được rồi, tôi nhận. Anh có thể về cho tôi đi làm việc '.
' Nhưng hôm nay là chủ nhật '. Thừa Quân phản bác, chủ nhật vẫn làm việc sao, chuyện lạ thật đó.
' Đúng là chủ nhật, nhưng tên sếp của tôi khó tính lắm nên phải làm bán sống bán chết như vậy nhưng mà anh ta vẫn chưa được hài lòng nữa đấy '. Minh Châu tận dụng cơ hội này để đá xéo người nào đó.
Cũng đúng, nhưng mà cảm giác cô ta hình như à không phải là chắc chắn đang chửi mình.
' Cô dám... '. Mà thôi, dù sau cô ta cũng cho ở nhờ một đêm, coi như chuyện này cậu ép bụng bỏ qua, còn lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.
' Tôi về '.
' Không tiễn '. Minh Châu lãnh cảm không muốn nhìn mặt tên này nữa.
Người con gái hung dữ nhất mà Thừa Quân này từng gặp...
Bà ta không biết có chuyện gì mà gương mặt vui vẻ, cười vô cùng đắc ý.
' Coi như là hoàn thành một nửa, chỉ đợi cá mắc câu rồi được xem một vở kịch hoàn hảo do chính tay bà đây sắp xếp '...
Lục Đông ngồi thẫn thờ nhớ Giai Giai, cô đi hai ngày nhưng cứ cảm giác đã xa nhau rất lâu vậy.
Cậu không biết rằng mình sẽ phải xa người con gái ấy mãi mãi.
Còn ông Thẩm cứ cảm giác ông ngủ còn nhiều hơn trước thì phải.
Từ vụ lần trước Lục Đông đã vô cùng cẩn trọng, không để cho có chuyện sơ xuất như vừa rồi nữa.
Nhưng dù có như thế nào cậu vẫn có khe hở để người ta có thể tận dụng.
Kẻ trong tối, người ngoài sáng thì chắc chắn sẽ có sự chênh lệch và không nói cũng sẽ biết ai là người chiến thắng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.