Chương 27: Quá khứ (3)
Châm My
14/03/2023
Sau khi được đưa đến bệnh viện, bà ta cũng coi như xong trách nhiệm bỏ mặc bà Chu nằm ở đó. Ở đây chỉ chuốt họa vào thân mà thôi. Lúc bác sĩ bảo vợ của tên bịp rượu mang thai, phận là phụ nữ với nhau thì cũng có chút đồng cảm, vô phước mới lấy trúng phải tên đó. Ở giá như mình coi bộ sướng hơn à. Khỏi phải lo gì hết, tiền bạc phủ đầy người có chồng làm gì để chịu khổ.
Nói là nói vậy thôi chứ bà ta có kiếm cũng không bao giờ được.
Bà Chu hôn mê năm tiếng mới tỉnh lại, miệng thì thều thào gọi tên ' Tiểu Quân '. Có ai trong hoàn cảnh mới hiểu, bản thân đi lo cho chồng bỏ mặc con, không biết bây giờ ra sao nữa.
' Tiểu Quân '. Bà tỉnh dậy người đầu tiên bà gọi là đứa con trai tội nghiệp của mình. Người mẹ này đáng trách không chăm sóc được con. Bà nghẹn ngào, không cầm được nước mắt. Nhưng ở đây là đâu? Sao bà thấy lạ quá, đây không phải là nhà bà.
' Chị tỉnh rồi sao? '. Nữ y tá vô tiêm thuốc cho bà lên tiếng.
' Cô y... y tá, sao tôi ở đây '.
' À, do chị mang thai, sức khỏe yếu nên ngất xỉu. Có một người phụ nữ trung niên đưa chị vô đây '. Y tá cũng nhỏ nhẹ mà giải thích cho bà hiểu.
' Vậy bà ta đâu rồi? Tôi muốn cảm ơn người ta một tiếng '. Là ai đưa mình vô đây chứ. Không lẽ là bà chủ quán. Không đúng, bà ta không hất mình ra đường là may lắm rồi. Nhưng vò đầu, bức tóc cũng không thể nghĩ ra ai là người đã giúp mình. Thôi, ai giúp cũng được miễn sao còn giữ lại cái mạng là mừng lắm rồi.
Nhưng dây thần kinh dựt dựt, nghe kĩ lại hình như lúc nãy cô y tá nói mình ' mang thai '. Không phải bà nghe nhầm chứ... Không được, phải hỏi lại một lần nữa.
' Cô y tá, cô vừa nói tôi mang thai sao? '. Bà rất hồi hợp chợ đợi câu trả lời, bà muốn xác nhận, để không phải mừng hụt.
' Đúng vậy chị mang thai được năm tuần rồi, nên đừng nghĩ ngợi gì nhiều sẽ ãnh hưởng đến cái thai trong bụng. Vậy chị nghĩ ngơi đi tôi xin phép ra ngoài ''.
' Được rồi, cảm ơn cô '.
' Chào chị, nhưng mà khoan đã chị tự thanh toán tiền viện phí hay kêu người nhà vào đóng. Người mà đưa chị vào đây xong rồi cũng ra về, chưa làm thủ tục gì cả '.
Chưa hết cú sốc thất lạc con, lại nhận tin mình sắp làm mẹ. Giờ đây, lại phải đóng tiền. Sao niềm vui chưa được bao lâu thì tai họa lại ập đến. Tiền sao? Làm gì có chứ.
' Được, tôi sẽ đóng sau '. Cứ dùng kế trì hoãn trước đã, nợ được lúc nào thì hay lúc ấy.
Cô y tá gật đầu rồi cũng rời đi, bỏ bà một mình trong căn phòng ngột ngạt mùi thuốc khử trùng. Tâm bà lạnh còn hơn thanh sắt của chiếc giường bệnh này.
Lúc bệnh chồng không chăm sóc, con đi đâu cũng không biết. Cần một người an ủi dỗ dành cũng không có. Bà khóc đến độ không còn cảm nhận vị mặn của giọt nước mắt nữa rồi.
Nhưng dù sao cũng phải mạnh mẽ vì con. Không thể suốt ngày khóc lóc mãi được.
Sau khi sức khỏe đã ổn định, bà bước xuống giường để đi xin người ta nợ tiền viện phí. Chứ bây giờ tiền đâu mà có trả cho người ta được đây.
Đến phòng lễ tân, bà cũng vô cùng ngại phải mở miệng xin thiếu. Dù sớm hay muộn cũng phải nói. Thôi thì làm liều, mất mặt một chút có là gì đâu.
' Cô... '. Lúc nãy còn mạnh miệng nhưng tới rồi mới biết cảm giác sợ hãi như thế nào. Rất khó để mở lời.
' Chị cần gì '. Hằng ngày phải tiếp bao nhiêu người, dù không ra thái độ gì nhưng bên trong rất bực mình.
' Tôi, có... có thể...cho tôi thiếu... tiền viện phí được không '. Bà lấy hết can đảm để mở lời, cơ thể mệt mỏi, lời nói cũng đầy nặng nhọc.
Mặt người y tá cười méo mó, đây là bệnh viện chứ không phải là nhà từ thiện, muốn làm không công cũng phải nhìn trước ngó sau nơi mình đứng là ở đâu chứ.
' Không được, em cũng làm công ăn lương, không có quyền quyết định. Mong chị sớm thanh toán đúng thời hạn. Bây giờ, không còn gì mời chị ra ngoài '.
' Nhưng mà... '. Bà cố nài nỉ thêm nữa, mong y tá có thể thương mà bỏ qua.
Nhưng không phải ai lúc nào cũng có lòng thương người. Đây là bệnh viện, nơi mà cứu người là cái phao cứu vớt tính mạng người khác. Nhưng không có tiền đầy đủ thì cũng không ai giúp nổi mình đâu.
Không phải cô y tá vô tình, mà là nhiệm vụ của cô ta là như vậy không làm khác được.
' Ra ngoài '.
' Nhưng...'
' Đi ra... '. Lần này, y tá có hơi lớn giọng. Người đàn ông vừa bước vào cũng có chút giật mình. Nhưng vừa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
' Tôi sẽ thanh toán giúp cô ấy '.
' Phải anh đến sớm một chút thì đây phải gặp con người phiền phức này rồi '.
Nói rồi cô ta liếc xéo bà Chu.
Bà Chu bất ngờ quay lại, anh ấy giúp mình thật sao?. Bà vô cùng biết ơn, tuy vì sỉ diện muốn từ chối nhưng không nhận thì hai mẹ con bà làm sao ra khỏi nơi đây. Không còn cách nào khác nên quay sang nói lời cảm ơn.
' Cảm ơn anh '. Cô cúi nhẹ đầu bày tỏ lòng biết ơn. Nếu không có anh ta không biết mình có thể làm gì nữa.
Nghe những lời xiên xỏ vừa rồi, không lẽ ông tán một cái chứ, là con người với nhau mà cứ thích gây khó dễ cho người khác làm gì.
Chợt lại nghe âm thanh mềm mại, có thể xua tan mọi ưu phiền trong đầu, cũng đáp trả lại lời cảm ơn vừa rồi.
' Không có gì đâu, cô đừng khách sáo '...
- -----------HẾT CHAP 27-----------
Nói là nói vậy thôi chứ bà ta có kiếm cũng không bao giờ được.
Bà Chu hôn mê năm tiếng mới tỉnh lại, miệng thì thều thào gọi tên ' Tiểu Quân '. Có ai trong hoàn cảnh mới hiểu, bản thân đi lo cho chồng bỏ mặc con, không biết bây giờ ra sao nữa.
' Tiểu Quân '. Bà tỉnh dậy người đầu tiên bà gọi là đứa con trai tội nghiệp của mình. Người mẹ này đáng trách không chăm sóc được con. Bà nghẹn ngào, không cầm được nước mắt. Nhưng ở đây là đâu? Sao bà thấy lạ quá, đây không phải là nhà bà.
' Chị tỉnh rồi sao? '. Nữ y tá vô tiêm thuốc cho bà lên tiếng.
' Cô y... y tá, sao tôi ở đây '.
' À, do chị mang thai, sức khỏe yếu nên ngất xỉu. Có một người phụ nữ trung niên đưa chị vô đây '. Y tá cũng nhỏ nhẹ mà giải thích cho bà hiểu.
' Vậy bà ta đâu rồi? Tôi muốn cảm ơn người ta một tiếng '. Là ai đưa mình vô đây chứ. Không lẽ là bà chủ quán. Không đúng, bà ta không hất mình ra đường là may lắm rồi. Nhưng vò đầu, bức tóc cũng không thể nghĩ ra ai là người đã giúp mình. Thôi, ai giúp cũng được miễn sao còn giữ lại cái mạng là mừng lắm rồi.
Nhưng dây thần kinh dựt dựt, nghe kĩ lại hình như lúc nãy cô y tá nói mình ' mang thai '. Không phải bà nghe nhầm chứ... Không được, phải hỏi lại một lần nữa.
' Cô y tá, cô vừa nói tôi mang thai sao? '. Bà rất hồi hợp chợ đợi câu trả lời, bà muốn xác nhận, để không phải mừng hụt.
' Đúng vậy chị mang thai được năm tuần rồi, nên đừng nghĩ ngợi gì nhiều sẽ ãnh hưởng đến cái thai trong bụng. Vậy chị nghĩ ngơi đi tôi xin phép ra ngoài ''.
' Được rồi, cảm ơn cô '.
' Chào chị, nhưng mà khoan đã chị tự thanh toán tiền viện phí hay kêu người nhà vào đóng. Người mà đưa chị vào đây xong rồi cũng ra về, chưa làm thủ tục gì cả '.
Chưa hết cú sốc thất lạc con, lại nhận tin mình sắp làm mẹ. Giờ đây, lại phải đóng tiền. Sao niềm vui chưa được bao lâu thì tai họa lại ập đến. Tiền sao? Làm gì có chứ.
' Được, tôi sẽ đóng sau '. Cứ dùng kế trì hoãn trước đã, nợ được lúc nào thì hay lúc ấy.
Cô y tá gật đầu rồi cũng rời đi, bỏ bà một mình trong căn phòng ngột ngạt mùi thuốc khử trùng. Tâm bà lạnh còn hơn thanh sắt của chiếc giường bệnh này.
Lúc bệnh chồng không chăm sóc, con đi đâu cũng không biết. Cần một người an ủi dỗ dành cũng không có. Bà khóc đến độ không còn cảm nhận vị mặn của giọt nước mắt nữa rồi.
Nhưng dù sao cũng phải mạnh mẽ vì con. Không thể suốt ngày khóc lóc mãi được.
Sau khi sức khỏe đã ổn định, bà bước xuống giường để đi xin người ta nợ tiền viện phí. Chứ bây giờ tiền đâu mà có trả cho người ta được đây.
Đến phòng lễ tân, bà cũng vô cùng ngại phải mở miệng xin thiếu. Dù sớm hay muộn cũng phải nói. Thôi thì làm liều, mất mặt một chút có là gì đâu.
' Cô... '. Lúc nãy còn mạnh miệng nhưng tới rồi mới biết cảm giác sợ hãi như thế nào. Rất khó để mở lời.
' Chị cần gì '. Hằng ngày phải tiếp bao nhiêu người, dù không ra thái độ gì nhưng bên trong rất bực mình.
' Tôi, có... có thể...cho tôi thiếu... tiền viện phí được không '. Bà lấy hết can đảm để mở lời, cơ thể mệt mỏi, lời nói cũng đầy nặng nhọc.
Mặt người y tá cười méo mó, đây là bệnh viện chứ không phải là nhà từ thiện, muốn làm không công cũng phải nhìn trước ngó sau nơi mình đứng là ở đâu chứ.
' Không được, em cũng làm công ăn lương, không có quyền quyết định. Mong chị sớm thanh toán đúng thời hạn. Bây giờ, không còn gì mời chị ra ngoài '.
' Nhưng mà... '. Bà cố nài nỉ thêm nữa, mong y tá có thể thương mà bỏ qua.
Nhưng không phải ai lúc nào cũng có lòng thương người. Đây là bệnh viện, nơi mà cứu người là cái phao cứu vớt tính mạng người khác. Nhưng không có tiền đầy đủ thì cũng không ai giúp nổi mình đâu.
Không phải cô y tá vô tình, mà là nhiệm vụ của cô ta là như vậy không làm khác được.
' Ra ngoài '.
' Nhưng...'
' Đi ra... '. Lần này, y tá có hơi lớn giọng. Người đàn ông vừa bước vào cũng có chút giật mình. Nhưng vừa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
' Tôi sẽ thanh toán giúp cô ấy '.
' Phải anh đến sớm một chút thì đây phải gặp con người phiền phức này rồi '.
Nói rồi cô ta liếc xéo bà Chu.
Bà Chu bất ngờ quay lại, anh ấy giúp mình thật sao?. Bà vô cùng biết ơn, tuy vì sỉ diện muốn từ chối nhưng không nhận thì hai mẹ con bà làm sao ra khỏi nơi đây. Không còn cách nào khác nên quay sang nói lời cảm ơn.
' Cảm ơn anh '. Cô cúi nhẹ đầu bày tỏ lòng biết ơn. Nếu không có anh ta không biết mình có thể làm gì nữa.
Nghe những lời xiên xỏ vừa rồi, không lẽ ông tán một cái chứ, là con người với nhau mà cứ thích gây khó dễ cho người khác làm gì.
Chợt lại nghe âm thanh mềm mại, có thể xua tan mọi ưu phiền trong đầu, cũng đáp trả lại lời cảm ơn vừa rồi.
' Không có gì đâu, cô đừng khách sáo '...
- -----------HẾT CHAP 27-----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.