Chương 90: Tìm anh
Châm My
05/07/2023
Giai Giai tựa mình lên ghế để ngẫm nghĩ lại mọi việc.
Có phải mình đã quá nặng lời rồi không?
Mấy hôm nay chẳng thấy anh ấy đến nữa. Chắc là giận mình thật rồi.
Trầm tư một lúc lâu cũng chẳng biết làm gì cả.
' Giai Giai à '. Chú Lý xuất hiện làm cô không khỏi bất ngờ. Vừa vào đã nhìn thấy cô thẩn thờ ngồi ra đó. Chú cũng hiểu được lòng của cô, một mình phải trải qua nhiều chuyện nên cảm thấy rất thương và thấu hiểu.
' Chú... '. Cô lật đật ngồi dậy, cứu tinh của cô đến rồi.
Cô mong chú Lý lên thành phố từng ngày, có chú ấy cô cũng đỡ lo đi phần nào.
Cô có thể nghi ngờ tất cả nhưng chú Lý thì không.
Chú Lý cũng vậy, rất vui khi gặp lại cô chủ nhỏ của mình.
Thật không ngờ, vì mẹ ở quê gặp biến cố nên ông phải ở lại thời gian dài.
Nào ngờ nghe tin ông chủ bị như vậy càng sốc hơn.
Nhiều cú sốc đến như vậy, ông già như chú còn chịu không nỗi huống hồ là Giai Giai.
' Giai Giai, con vẫn khỏe chứ '. Chú Lý xoa đầu đứa trẻ lớn xác này.
' Không có chú con chẳng khỏe tí nào '. Cô nhoẻn miệng nịnh nọt, nhưng cũng một phần là sự thật.
' Chỉ giỏi dẻo miệng '. Chú Lý đã quá hiểu cô rồi.
' Chú à, chú ở lại với ba. Con có việc cần đi ra ngoài một lát '. Cô sựt nhớ đến chuyện của Thế Khải. Dù như thế nào cũng phải xin lỗi anh ấy một tiếng, cứ để như vậy lòng cô khó chịu vô cùng.
Chú Lý thở than:
' Vậy mà nói thương, nói nhớ tôi. Vừa mới gặp đã vội vàng rời đi '.
Nghe giọng chú Lý có mùi trêu chọc hơn là oán trách. Cô cười trừ vì biết chú không vì chuyện này mà giận Giai Giai bé nhỏ này đâu.
' Không phải vậy đâu, chú... '. Cô liện giải thích.
' Con bé này, chú nói vậy thôi. Con có việc thì cứ đi, ông chủ cứ để chú chăm sóc '.
' Chú là nhất '. Giai Giai vui vẻ chạy ton đi.
Chú Lý lắc đầu, mỉm cười vui vẻ nhìn Giai Giai rời đi...
Sau mấy tháng mà mọi chuyện lại chuyển biến bất thường như thế.
Nhìn ông chủ nằm yên bất động, chú Lý không khỏi chạnh lòng.
' Ông chủ phải mau tỉnh dậy, Giai Giai lo cho ông lắm và cả tôi nữa '. Hơn ba mươi năm trung thành đi theo ông Thẩm, chưa bao giờ chú Lý phải suy nghĩ đến hai chữ ' thiệt thòi '.
Người như ông chủ sao lại phải gặp nhiều chuyện không may như thế.
Sự nghiệp thăng hoa bên ngoài xã hội không đồng nghĩa với việc sẽ hạnh phúc trong đời sống hôn nhân.
Bà chủ trước đây vì không yêu mà luôn tìm cách rời bỏ. Những tường bà chủ sau này sẽ đồng hành cùng ông chủ trong suốt quãng đời còn lại nào ngờ bà ấy lại hồng nhan bạc mệnh ra đi quá sớm để lại ông chủ với những ngày tháng cô đơn lẻ bóng.
Minh Châu cũng chẳng khá hơn là bao luôn làm cho ông Thẩm phiền lòng. Bây giờ, lại nằm ở đây.
Cũng may, ông chủ vẫn còn có Giai Giai là niềm an ủi cuối cùng...
Giai Giai đến Mặc thị để tìm anh.
Giờ này, cô tin chắc sẽ gặp được anh. Vì đang là giờ nghĩ trưa.
Cô không dám đi vào, vì biết nơi này không thể nào tùy tiện ra vô được.
Cô đứng đợi chỉ mong sẽ gặp được anh.
Nhưng gần ba mươi phút chẳng thấy người mà cô cần gặp.
' Cô tìm ai sao '. Thừa Quân đi ăn vào thì thấy cô đứng ngóng vào công ty của mình, không biết là có mục đích gì xấu xa không.
' Tôi... Chị Minh Châu '. Không ngờ cô lại gặp được Minh Châu ở đây.
Minh Châu nhíu mày vì sự xuất hiện này của Giai Giai.
' Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi '. Thừa Quân quan sát kĩ nhìn cô sao lại đẹp dữ vậy, hình như có nét rất giống cậu.
Có vẻ Giai Giai biết Minh Châu chẳng quan tâm gì đến mình nên cô không có ý định sẽ hỏi.
' Xin lỗi, tôi thất lễ rồi. Tôi muốn gặp... Thế Khải '. Cô cũng không giấu diếm mà nói mục đích của mình đến đây.
Thừa Quân nhìn sang Minh Châu.
Cậu thầm nghĩ Minh Châu đã có thêm tình địch mới nữa rồi.
' Cậu ta mệt, đã xin nghĩ buổi chiều rồi,'. Thừa Quân từ tốn giải thích cho cô gái bé nhỏ trước mặt.
Giai Giai có chút hụt hẫng. Đã cất công đến đây nhưng chẳng thể gặp được người cần gặp.
' Vậy sao '.
' Anh ở đây mà tiếp khách đi, tôi vào trước '. Minh Châu không muốn nghe cuộc trò chuyện nhạt nhẽo này, nên tìm cách tránh né.
' Ơ... '. Thật là chẳng có chút kiên nhận nào cả, Thừa Quân thầm trách.
' Đã làm phiền anh rồi '. Cô cúi đầu coi như thay lời xin lỗi kèm theo đó là lời chào tạm biệt.
Ở đâu ra có một cô gái xinh xắn lại đáng yêu như thế này chứ. Chẳng bù lại cho Minh Châu, hung dữ hết phần người ta.
Cậu muốn gặp lại cô.
' Ngày mai cô quay lại được không '.
' Chuyện này tôi cũng không biết '. Cô không thể tự kiểm soát thời gian của mình như trước đây được nữa.
Hôm nay có chú Lý chăm sóc ba, còn ngày mai thì sao? Cô không thể nói trước được điều gì.
' À, Minh Châu là gì của cô '. Cậu không muốn cô rời đi sớm nên cố bắt chuyện để níu chân cô lại.
' Là chị của tôi '. Cô và Minh Châu nên nói là wuan hệ gì mới đúng nhỉ.
Thừa Quân có hơi sốc với mối quan hệ này.
' Tôi phải về rồi, tạm biệt anh '. Nếu không gặp được anh, cô cũng không cần mất thời gian ở đây làm gì nữa.
' Tôi... Cô '. Cũng thật là, chưa kịp nói gì nữa là bỏ đi rồi. Không sao, để hỏi Minh Châu về cô gái này cũng được.
Có phải mình đã quá nặng lời rồi không?
Mấy hôm nay chẳng thấy anh ấy đến nữa. Chắc là giận mình thật rồi.
Trầm tư một lúc lâu cũng chẳng biết làm gì cả.
' Giai Giai à '. Chú Lý xuất hiện làm cô không khỏi bất ngờ. Vừa vào đã nhìn thấy cô thẩn thờ ngồi ra đó. Chú cũng hiểu được lòng của cô, một mình phải trải qua nhiều chuyện nên cảm thấy rất thương và thấu hiểu.
' Chú... '. Cô lật đật ngồi dậy, cứu tinh của cô đến rồi.
Cô mong chú Lý lên thành phố từng ngày, có chú ấy cô cũng đỡ lo đi phần nào.
Cô có thể nghi ngờ tất cả nhưng chú Lý thì không.
Chú Lý cũng vậy, rất vui khi gặp lại cô chủ nhỏ của mình.
Thật không ngờ, vì mẹ ở quê gặp biến cố nên ông phải ở lại thời gian dài.
Nào ngờ nghe tin ông chủ bị như vậy càng sốc hơn.
Nhiều cú sốc đến như vậy, ông già như chú còn chịu không nỗi huống hồ là Giai Giai.
' Giai Giai, con vẫn khỏe chứ '. Chú Lý xoa đầu đứa trẻ lớn xác này.
' Không có chú con chẳng khỏe tí nào '. Cô nhoẻn miệng nịnh nọt, nhưng cũng một phần là sự thật.
' Chỉ giỏi dẻo miệng '. Chú Lý đã quá hiểu cô rồi.
' Chú à, chú ở lại với ba. Con có việc cần đi ra ngoài một lát '. Cô sựt nhớ đến chuyện của Thế Khải. Dù như thế nào cũng phải xin lỗi anh ấy một tiếng, cứ để như vậy lòng cô khó chịu vô cùng.
Chú Lý thở than:
' Vậy mà nói thương, nói nhớ tôi. Vừa mới gặp đã vội vàng rời đi '.
Nghe giọng chú Lý có mùi trêu chọc hơn là oán trách. Cô cười trừ vì biết chú không vì chuyện này mà giận Giai Giai bé nhỏ này đâu.
' Không phải vậy đâu, chú... '. Cô liện giải thích.
' Con bé này, chú nói vậy thôi. Con có việc thì cứ đi, ông chủ cứ để chú chăm sóc '.
' Chú là nhất '. Giai Giai vui vẻ chạy ton đi.
Chú Lý lắc đầu, mỉm cười vui vẻ nhìn Giai Giai rời đi...
Sau mấy tháng mà mọi chuyện lại chuyển biến bất thường như thế.
Nhìn ông chủ nằm yên bất động, chú Lý không khỏi chạnh lòng.
' Ông chủ phải mau tỉnh dậy, Giai Giai lo cho ông lắm và cả tôi nữa '. Hơn ba mươi năm trung thành đi theo ông Thẩm, chưa bao giờ chú Lý phải suy nghĩ đến hai chữ ' thiệt thòi '.
Người như ông chủ sao lại phải gặp nhiều chuyện không may như thế.
Sự nghiệp thăng hoa bên ngoài xã hội không đồng nghĩa với việc sẽ hạnh phúc trong đời sống hôn nhân.
Bà chủ trước đây vì không yêu mà luôn tìm cách rời bỏ. Những tường bà chủ sau này sẽ đồng hành cùng ông chủ trong suốt quãng đời còn lại nào ngờ bà ấy lại hồng nhan bạc mệnh ra đi quá sớm để lại ông chủ với những ngày tháng cô đơn lẻ bóng.
Minh Châu cũng chẳng khá hơn là bao luôn làm cho ông Thẩm phiền lòng. Bây giờ, lại nằm ở đây.
Cũng may, ông chủ vẫn còn có Giai Giai là niềm an ủi cuối cùng...
Giai Giai đến Mặc thị để tìm anh.
Giờ này, cô tin chắc sẽ gặp được anh. Vì đang là giờ nghĩ trưa.
Cô không dám đi vào, vì biết nơi này không thể nào tùy tiện ra vô được.
Cô đứng đợi chỉ mong sẽ gặp được anh.
Nhưng gần ba mươi phút chẳng thấy người mà cô cần gặp.
' Cô tìm ai sao '. Thừa Quân đi ăn vào thì thấy cô đứng ngóng vào công ty của mình, không biết là có mục đích gì xấu xa không.
' Tôi... Chị Minh Châu '. Không ngờ cô lại gặp được Minh Châu ở đây.
Minh Châu nhíu mày vì sự xuất hiện này của Giai Giai.
' Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi '. Thừa Quân quan sát kĩ nhìn cô sao lại đẹp dữ vậy, hình như có nét rất giống cậu.
Có vẻ Giai Giai biết Minh Châu chẳng quan tâm gì đến mình nên cô không có ý định sẽ hỏi.
' Xin lỗi, tôi thất lễ rồi. Tôi muốn gặp... Thế Khải '. Cô cũng không giấu diếm mà nói mục đích của mình đến đây.
Thừa Quân nhìn sang Minh Châu.
Cậu thầm nghĩ Minh Châu đã có thêm tình địch mới nữa rồi.
' Cậu ta mệt, đã xin nghĩ buổi chiều rồi,'. Thừa Quân từ tốn giải thích cho cô gái bé nhỏ trước mặt.
Giai Giai có chút hụt hẫng. Đã cất công đến đây nhưng chẳng thể gặp được người cần gặp.
' Vậy sao '.
' Anh ở đây mà tiếp khách đi, tôi vào trước '. Minh Châu không muốn nghe cuộc trò chuyện nhạt nhẽo này, nên tìm cách tránh né.
' Ơ... '. Thật là chẳng có chút kiên nhận nào cả, Thừa Quân thầm trách.
' Đã làm phiền anh rồi '. Cô cúi đầu coi như thay lời xin lỗi kèm theo đó là lời chào tạm biệt.
Ở đâu ra có một cô gái xinh xắn lại đáng yêu như thế này chứ. Chẳng bù lại cho Minh Châu, hung dữ hết phần người ta.
Cậu muốn gặp lại cô.
' Ngày mai cô quay lại được không '.
' Chuyện này tôi cũng không biết '. Cô không thể tự kiểm soát thời gian của mình như trước đây được nữa.
Hôm nay có chú Lý chăm sóc ba, còn ngày mai thì sao? Cô không thể nói trước được điều gì.
' À, Minh Châu là gì của cô '. Cậu không muốn cô rời đi sớm nên cố bắt chuyện để níu chân cô lại.
' Là chị của tôi '. Cô và Minh Châu nên nói là wuan hệ gì mới đúng nhỉ.
Thừa Quân có hơi sốc với mối quan hệ này.
' Tôi phải về rồi, tạm biệt anh '. Nếu không gặp được anh, cô cũng không cần mất thời gian ở đây làm gì nữa.
' Tôi... Cô '. Cũng thật là, chưa kịp nói gì nữa là bỏ đi rồi. Không sao, để hỏi Minh Châu về cô gái này cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.