Chương 14
Cửu Tử
11/10/2017
Editor: Gà
Dù cô ta biết tất cả những gì Đỗ Hoành làm chỉ vì muốn chiều Đỗ Trình Trình thành đại tiểu thư kiêu căng bốc đồng, để cô bị chúng bạn xa lánh, vì tài sản nhà họ Đỗ, nhưng nhìn đến màn trước mắt này, cô ta vẫn cảm thấy chói mắt và ghen tỵ, ghen tỵ điên cuồng, ghen tỵ phát điên.
Cô ta chậm rãi đi đến trước mặt Đỗ Trình Trình, nhìn khuôn mặt chưa trưởng thành non nớt của cô, nếu như. . . . . . Nếu bây giờ có một chai a- xít sun-phu-rit phun lên mặt cô, sẽ có dáng vẻ gì? Cảnh đó nhất định rất thú vị phải không?
Cô ta dường như đã thấy a- xít sun-phu-rit lan tràn trên gương mặt rực rỡ này, nghĩ đi nghĩ lại lập tức nhếch môi cười, ánh mắt âm độc.
Vốn Đỗ Trình Trình nhắm mắt lại hưởng thụ Đỗ Hoành xoa bóp đột nhiên giật mình, đột nhiên mở mắt, chạm vào ánh mắt âm lãnh của Đỗ Nhược, bỗng giật mình, trong lòng chợt hoảng sợ, đối với Đỗ Nhược, theo bản năng cô cảm thấy nguy hiểm, mà tất cả những điều này, cũng bị Đỗ Hoành nhìn thấy.
Trong nháy mắt Đỗ Nhược che giấu cảm xúc trong mắt, nở nụ cười thanh thúy: "Chị lớn như vậy còn không biết gội đầu nha? Em đều tự mình gội đầu đấy!"
Từ trước đến giờ tính tình Đỗ Trình Trình thích mềm không thích cứng, trong nháy mắt đó cô bị ánh mắt ác độc của Đỗ Nhược làm kinh sợ, nhưng không khiến cô lùi bước, ngược lại lập tức kích thích kiêu ngạo của cô, trong nháy mắt khí thế ngang ngược kiêu ngạo được Đỗ Hoành và Đỗ Thành Nghĩa bồi dưỡng xuất hiện, trợn mắt, mang theo ba phần khinh thường ba phần chán ghét lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!"
Đỗ Nhược bị ánh mắt Đỗ Trình Trình nhìn khiến cô ta tức giận đến phát run, lại là ánh mắt này, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn dùng ánh mắt này nhìn cô ta, tựa như cô ta là thứ dơ bẩn gì, bất luận cô ta hãm hại cô thế nào, giành đồ của cô thế nào, trong mắt Đỗ Trình Trình cô ta vĩnh viễn đều ti tiện không lên được mặt bàn, ánh mắt cô nhìn cô ta vĩnh viễn đều như vậy, cô ta cũng là con của ba, cô ta cũng là con gái nhà họ Đỗ, tại sao cô dùng ánh mắt ấy nhìn cô ta!
Cô ta hận không thể đưa hai ngón tay ra móc mắt cô!
Cô sẽ dùng thủ đoạn như kiếp trước đối phó với Đỗ Trình Trình, muốn đánh cô rớt xuống cõi trần, trải qua chuyện bị ngàn người cưỡi vạn người sờ, sau này nhìn xem cô còn kiêu ngạo thế nào, cô ta không nhịn được muốn thấy cô từ trên trời rơi xuống đáy bùn, nghĩ đến tất cả mình đều đã nắm giữ trong tay, do sơ suất mới cho Đỗ Trình Trình cơ hội, cuối cùng không hại được Đỗ Trình Trình, lại khiến chính cô ta. . . . . .
Cô ta đưa tay cầm lấy vòi hoa sen, ân cần cười nói: "Chị, em giúp chị xả nước!"
Nếu dùng nước nóng xối vào đầu chị sẽ có hiệu quả gì đây? Tay Đỗ Nhược chưa kịp mở vòi sen, thì đã bị Đỗ Hoành cầm lấy, đúng lúc vòi hoa sen hướng về phía mặt của Đỗ Nhược, Đỗ Nhược đã nhanh tay mở qua mức nước nóng, nước nóng lập tức phun vào mặt và người Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược kêu thảm một tiếng, cấp tốc lùi về sau vài bước, phải nói là nhảy, cho đến khi ra khỏi phạm vi phun nước của vòi hoa sen, trên tóc và quần áo đều dính nước, đã cuối tháng chín, chưa đến cuối mùa thu, quần áo trên người khá mỏng manh, mặt Đỗ Nhược nóng cộng thêm trên người cũng đau rát.
Cô ta giật mình nhìn Đỗ Hoành, thấy Đỗ Hoành chậm rãi khóa vòi nước, ngước mắt nhìn cô ta, vẻ mặt lo lắng nói: "Sao không cẩn thận vậy, có bị phỏng không? Em mới vừa mở nước nóng đó, lần sau cẩn thận một chút." Dừng một lát, cậu vươn tay ra, tựa như thương tiếc đụng vào làn da phỏng đỏ trên mặt cô ta: "Mặt đã nóng đỏ rồi, nhanh đi tìm bà vú bôi thuốc đi, nếu không bị phồng rộp sẽ không đẹp nữa đâu."
Đỗ Nhược hét lên, bụm mặt vội vàng chạy ra ngoài.
Một màn này bị Đỗ Trình Trình thấy rõ, nếu nói lần trước canh nóng là ngoài ý muốn, như vậy lần này cô tuyệt không dám nghĩ là ngoài ý muốn nữa, không phải cô lấy lòng tiểu nhân đến đo lường Đỗ Nhược, mà cô buộc lòng phải suy nghĩ đến điều này.
Nghĩ đến trước đây thấy biểu tình Đỗ Nhược, trong nháy mắt càng hồi hộp, sắc mặt cô có chút tái nhợt, mới vừa rồi rõ ràng Đỗ Nhược muốn dùng nước nóng làm cô bị bỏng, nhưng bị anh ngăn cản, gậy ông đập lưng ông thôi.
Dù sao cô chỉ là cô gái nhỏ mười hai tuổi, mười hai năm qua cô đều được bảo hộ trong tòa thành, không biết lòng người hiểm ác, chưa từng gặp qua người có ý định ác độc như vậy, nhưng điều này không có nghĩa cô không biết trên đời có người xấu, từ khi cô còn bé đã đọc truyện ‘Cô bé lọ lem’, ‘công chúa Bạch Tuyết’, trong truyện cổ tích, cô cũng biết trên đời này sẽ có người vì một chút lợi ích có thể giết hại một người khác, đừng nói cô đã từng tận mắt nhìn thấy hai chân của anh Đỗ Hoành bị gãy, cô nghe chị y tá trong bệnh viện nói, bị người buôn lậu bẻ gãy, làm như vậy để biến anh thành kẻ ăn xin, xin cơm kiếm tiền cho bọn họ.
Cô đã sớm biết cõi đời này có rất nhiều rất nhiều người xấu, còn xấu xa hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, nhưng bây giờ tự mình trải qua, vẫn cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Đỗ Nhược, cô ta mới mười tuổi!
Cô ta còn nhỏ, nhưng không có nghĩa cô ta không hiểu được nguy cơ, hơn nữa mới vừa rồi nhìn ánh mắt cô ta tràn đầy ác ý như độc xà lạnh lẽo quấn quanh trên người cô, tê tê khạc lưỡi. Cô cảm giác có chút rét run, da gà trên cánh tay muốn dựng hết lên.
Mặc dù cô ghét cô em này, cảm thấy cô ta âm dương quái khí, nhưng không hơn, tựa như ở trường học, có bạn học cô yêu mến, cũng có bạn học khiến cô không thích, nhưng đây đều thuộc về độ tuổi ngây thơ của trẻ con, còn Đỗ Nhược cho cô cảm giác hoàn toàn không giống thế, nguy. . . . . . nguy hiểm hơn nhiều.
Đỗ Hoành xối nước sạch sẽ, dùng khăn lông lau qua, còn dùng tay ấm che mắt Đỗ Trình Trình, cảm giác ấm áp này nhanh chóng loại bỏ sợ hãi trong nội tâm cô, bên tai chỉ nghe âm thanh trầm ổn của Đỗ Hoành: "Đừng sợ, có anh."
"Anh, vừa nãy. . . . . . em ấy cố ý đúng không?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng Đỗ Trình Trình lại dùng giọng khẳng định.
Trái tim cô đập bang bang, sự loạn nhịp đó giúp cô xác định bản thân đã thấy rõ hận ý vô biên trong mắt Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược hận cô, cô chắc chắn!
Đỗ Nhược đi đến nhà họ Đỗ mới được một tuần, trước đó họ hoàn toàn là người xa lạ, không có qua lại, loại hận này, hẳn sẽ không có nguyên do, nếu nói nguyên do, cũng chỉ có điều ba nói nhưng cô không chịu, không cưới mẹ kế vào cửa.
Năm đó cô chỉ có 5, 6 tuổi, đột nhiên ba nói muốn cưới thêm mẹ kế, cô còn nhỏ tuổi nên sợ hãi nói không muốn mẹ kế, ba đã nói cô không đồng ý thì sẽ không cưới mẹ kế, lúc ấy chỉ là lời nói của trẻ con, không ngờ ba thật sự làm được.
Nhưng Đỗ Nhược mới mười tuổi, đương nhiên sẽ không hiểu những thứ này, nhìn hận ý trong mắt cô ta khiến cô càng sợ hãi hơn, không thể nào chỉ một ngày có thể thúc đẩy được đến thế.
Khó trách lần đầu tiên thấy cô ta đã cảm thấy cô ta quái lạ rồi, tựa như tinh thần không bình thường, sợ rằng cô ta đã sớm hận cô, nếu như thế, tất nhiên mẹ cô ta cả ngày nói xấu sau lưng cô, mới có thể ảnh hưởng đến Đỗ Nhược, điều này nói rõ mẹ Đỗ Nhược cũng không phải thứ gì tốt.
Nghĩ vậy, Đỗ Trình Trình càng thêm cảm thấy may mắn khi còn bé cô không đồng ý cưới mẹ kế vào cửa.
Đỗ Nhược không nghĩ đến, bởi vì cô ta thất thường, khiến đáy lòng Đỗ Trình Trình không chỉ đề phòng cô ta, ngay cả người mẹ chưa xuất hiện của cô ta cũng khiến Đỗ Trình Trình cảnh giác.
Đỗ Thành Nghĩa thường xã giao bên ngoài, trong nhà chỉ có Đỗ Hoành, Đỗ Trình Trình và bà vú ba người ăn cơm, hiện tại cộng thêm Đỗ Nhược, đã thành bốn người.
Cơm nước xong Đỗ Trình Trình trở về phòng luyện đàn một tiếng, lại luyện tập vũ đạo cơ bản, sau đó an tĩnh ngồi ở bàn đọc sách làm bài tập.
Đỗ Nhược ngồi ở phòng khách đợi này nọ, muốn đợi Đỗ Thành Nghĩa trở về bày ra gương mặt phỏng đỏ cho Đỗ Thành Nghĩa nhìn.
Lúc ấy mặc dù cô kéo qua mức nóng nhất, nhưng nước phun ra chưa nóng ngay, thông thường sẽ có hai ba giây giảm xóc, nước chảy ra từ vòi hoa sen phát ra một chút nhiệt độ, mặc dù khiến mặt Đỗ Nhược nóng đỏ, nhưng vì sau đó bôi thuốc, cũng không bị hủy dung.
Bởi vì vết đỏ trên mặt, cô ta không dám đùa giỡn với tướng mạo của mình, không có vẽ vời trên mặt, nhưng không có nghĩa, cô ta sẽ không bày khuôn mặt nóng đỏ của mình ra cho Đỗ Thành Nghĩa nhìn, dù sao đi nữa, cô ta sẽ không thể làm mặt mình bị bỏng để hãm hại Đỗ Trình Trình đâu nhỉ?
Cho dù Đỗ Thành Nghĩa thiên vị không tin, một lần không tin hai lần không tin, nhưng cô ta không tin, cô ta dùng cùng một phương thức đến năm lần mười lần, ông vẫn không tin.
Dù cô ta biết tất cả những gì Đỗ Hoành làm chỉ vì muốn chiều Đỗ Trình Trình thành đại tiểu thư kiêu căng bốc đồng, để cô bị chúng bạn xa lánh, vì tài sản nhà họ Đỗ, nhưng nhìn đến màn trước mắt này, cô ta vẫn cảm thấy chói mắt và ghen tỵ, ghen tỵ điên cuồng, ghen tỵ phát điên.
Cô ta chậm rãi đi đến trước mặt Đỗ Trình Trình, nhìn khuôn mặt chưa trưởng thành non nớt của cô, nếu như. . . . . . Nếu bây giờ có một chai a- xít sun-phu-rit phun lên mặt cô, sẽ có dáng vẻ gì? Cảnh đó nhất định rất thú vị phải không?
Cô ta dường như đã thấy a- xít sun-phu-rit lan tràn trên gương mặt rực rỡ này, nghĩ đi nghĩ lại lập tức nhếch môi cười, ánh mắt âm độc.
Vốn Đỗ Trình Trình nhắm mắt lại hưởng thụ Đỗ Hoành xoa bóp đột nhiên giật mình, đột nhiên mở mắt, chạm vào ánh mắt âm lãnh của Đỗ Nhược, bỗng giật mình, trong lòng chợt hoảng sợ, đối với Đỗ Nhược, theo bản năng cô cảm thấy nguy hiểm, mà tất cả những điều này, cũng bị Đỗ Hoành nhìn thấy.
Trong nháy mắt Đỗ Nhược che giấu cảm xúc trong mắt, nở nụ cười thanh thúy: "Chị lớn như vậy còn không biết gội đầu nha? Em đều tự mình gội đầu đấy!"
Từ trước đến giờ tính tình Đỗ Trình Trình thích mềm không thích cứng, trong nháy mắt đó cô bị ánh mắt ác độc của Đỗ Nhược làm kinh sợ, nhưng không khiến cô lùi bước, ngược lại lập tức kích thích kiêu ngạo của cô, trong nháy mắt khí thế ngang ngược kiêu ngạo được Đỗ Hoành và Đỗ Thành Nghĩa bồi dưỡng xuất hiện, trợn mắt, mang theo ba phần khinh thường ba phần chán ghét lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!"
Đỗ Nhược bị ánh mắt Đỗ Trình Trình nhìn khiến cô ta tức giận đến phát run, lại là ánh mắt này, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn dùng ánh mắt này nhìn cô ta, tựa như cô ta là thứ dơ bẩn gì, bất luận cô ta hãm hại cô thế nào, giành đồ của cô thế nào, trong mắt Đỗ Trình Trình cô ta vĩnh viễn đều ti tiện không lên được mặt bàn, ánh mắt cô nhìn cô ta vĩnh viễn đều như vậy, cô ta cũng là con của ba, cô ta cũng là con gái nhà họ Đỗ, tại sao cô dùng ánh mắt ấy nhìn cô ta!
Cô ta hận không thể đưa hai ngón tay ra móc mắt cô!
Cô sẽ dùng thủ đoạn như kiếp trước đối phó với Đỗ Trình Trình, muốn đánh cô rớt xuống cõi trần, trải qua chuyện bị ngàn người cưỡi vạn người sờ, sau này nhìn xem cô còn kiêu ngạo thế nào, cô ta không nhịn được muốn thấy cô từ trên trời rơi xuống đáy bùn, nghĩ đến tất cả mình đều đã nắm giữ trong tay, do sơ suất mới cho Đỗ Trình Trình cơ hội, cuối cùng không hại được Đỗ Trình Trình, lại khiến chính cô ta. . . . . .
Cô ta đưa tay cầm lấy vòi hoa sen, ân cần cười nói: "Chị, em giúp chị xả nước!"
Nếu dùng nước nóng xối vào đầu chị sẽ có hiệu quả gì đây? Tay Đỗ Nhược chưa kịp mở vòi sen, thì đã bị Đỗ Hoành cầm lấy, đúng lúc vòi hoa sen hướng về phía mặt của Đỗ Nhược, Đỗ Nhược đã nhanh tay mở qua mức nước nóng, nước nóng lập tức phun vào mặt và người Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược kêu thảm một tiếng, cấp tốc lùi về sau vài bước, phải nói là nhảy, cho đến khi ra khỏi phạm vi phun nước của vòi hoa sen, trên tóc và quần áo đều dính nước, đã cuối tháng chín, chưa đến cuối mùa thu, quần áo trên người khá mỏng manh, mặt Đỗ Nhược nóng cộng thêm trên người cũng đau rát.
Cô ta giật mình nhìn Đỗ Hoành, thấy Đỗ Hoành chậm rãi khóa vòi nước, ngước mắt nhìn cô ta, vẻ mặt lo lắng nói: "Sao không cẩn thận vậy, có bị phỏng không? Em mới vừa mở nước nóng đó, lần sau cẩn thận một chút." Dừng một lát, cậu vươn tay ra, tựa như thương tiếc đụng vào làn da phỏng đỏ trên mặt cô ta: "Mặt đã nóng đỏ rồi, nhanh đi tìm bà vú bôi thuốc đi, nếu không bị phồng rộp sẽ không đẹp nữa đâu."
Đỗ Nhược hét lên, bụm mặt vội vàng chạy ra ngoài.
Một màn này bị Đỗ Trình Trình thấy rõ, nếu nói lần trước canh nóng là ngoài ý muốn, như vậy lần này cô tuyệt không dám nghĩ là ngoài ý muốn nữa, không phải cô lấy lòng tiểu nhân đến đo lường Đỗ Nhược, mà cô buộc lòng phải suy nghĩ đến điều này.
Nghĩ đến trước đây thấy biểu tình Đỗ Nhược, trong nháy mắt càng hồi hộp, sắc mặt cô có chút tái nhợt, mới vừa rồi rõ ràng Đỗ Nhược muốn dùng nước nóng làm cô bị bỏng, nhưng bị anh ngăn cản, gậy ông đập lưng ông thôi.
Dù sao cô chỉ là cô gái nhỏ mười hai tuổi, mười hai năm qua cô đều được bảo hộ trong tòa thành, không biết lòng người hiểm ác, chưa từng gặp qua người có ý định ác độc như vậy, nhưng điều này không có nghĩa cô không biết trên đời có người xấu, từ khi cô còn bé đã đọc truyện ‘Cô bé lọ lem’, ‘công chúa Bạch Tuyết’, trong truyện cổ tích, cô cũng biết trên đời này sẽ có người vì một chút lợi ích có thể giết hại một người khác, đừng nói cô đã từng tận mắt nhìn thấy hai chân của anh Đỗ Hoành bị gãy, cô nghe chị y tá trong bệnh viện nói, bị người buôn lậu bẻ gãy, làm như vậy để biến anh thành kẻ ăn xin, xin cơm kiếm tiền cho bọn họ.
Cô đã sớm biết cõi đời này có rất nhiều rất nhiều người xấu, còn xấu xa hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, nhưng bây giờ tự mình trải qua, vẫn cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Đỗ Nhược, cô ta mới mười tuổi!
Cô ta còn nhỏ, nhưng không có nghĩa cô ta không hiểu được nguy cơ, hơn nữa mới vừa rồi nhìn ánh mắt cô ta tràn đầy ác ý như độc xà lạnh lẽo quấn quanh trên người cô, tê tê khạc lưỡi. Cô cảm giác có chút rét run, da gà trên cánh tay muốn dựng hết lên.
Mặc dù cô ghét cô em này, cảm thấy cô ta âm dương quái khí, nhưng không hơn, tựa như ở trường học, có bạn học cô yêu mến, cũng có bạn học khiến cô không thích, nhưng đây đều thuộc về độ tuổi ngây thơ của trẻ con, còn Đỗ Nhược cho cô cảm giác hoàn toàn không giống thế, nguy. . . . . . nguy hiểm hơn nhiều.
Đỗ Hoành xối nước sạch sẽ, dùng khăn lông lau qua, còn dùng tay ấm che mắt Đỗ Trình Trình, cảm giác ấm áp này nhanh chóng loại bỏ sợ hãi trong nội tâm cô, bên tai chỉ nghe âm thanh trầm ổn của Đỗ Hoành: "Đừng sợ, có anh."
"Anh, vừa nãy. . . . . . em ấy cố ý đúng không?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng Đỗ Trình Trình lại dùng giọng khẳng định.
Trái tim cô đập bang bang, sự loạn nhịp đó giúp cô xác định bản thân đã thấy rõ hận ý vô biên trong mắt Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược hận cô, cô chắc chắn!
Đỗ Nhược đi đến nhà họ Đỗ mới được một tuần, trước đó họ hoàn toàn là người xa lạ, không có qua lại, loại hận này, hẳn sẽ không có nguyên do, nếu nói nguyên do, cũng chỉ có điều ba nói nhưng cô không chịu, không cưới mẹ kế vào cửa.
Năm đó cô chỉ có 5, 6 tuổi, đột nhiên ba nói muốn cưới thêm mẹ kế, cô còn nhỏ tuổi nên sợ hãi nói không muốn mẹ kế, ba đã nói cô không đồng ý thì sẽ không cưới mẹ kế, lúc ấy chỉ là lời nói của trẻ con, không ngờ ba thật sự làm được.
Nhưng Đỗ Nhược mới mười tuổi, đương nhiên sẽ không hiểu những thứ này, nhìn hận ý trong mắt cô ta khiến cô càng sợ hãi hơn, không thể nào chỉ một ngày có thể thúc đẩy được đến thế.
Khó trách lần đầu tiên thấy cô ta đã cảm thấy cô ta quái lạ rồi, tựa như tinh thần không bình thường, sợ rằng cô ta đã sớm hận cô, nếu như thế, tất nhiên mẹ cô ta cả ngày nói xấu sau lưng cô, mới có thể ảnh hưởng đến Đỗ Nhược, điều này nói rõ mẹ Đỗ Nhược cũng không phải thứ gì tốt.
Nghĩ vậy, Đỗ Trình Trình càng thêm cảm thấy may mắn khi còn bé cô không đồng ý cưới mẹ kế vào cửa.
Đỗ Nhược không nghĩ đến, bởi vì cô ta thất thường, khiến đáy lòng Đỗ Trình Trình không chỉ đề phòng cô ta, ngay cả người mẹ chưa xuất hiện của cô ta cũng khiến Đỗ Trình Trình cảnh giác.
Đỗ Thành Nghĩa thường xã giao bên ngoài, trong nhà chỉ có Đỗ Hoành, Đỗ Trình Trình và bà vú ba người ăn cơm, hiện tại cộng thêm Đỗ Nhược, đã thành bốn người.
Cơm nước xong Đỗ Trình Trình trở về phòng luyện đàn một tiếng, lại luyện tập vũ đạo cơ bản, sau đó an tĩnh ngồi ở bàn đọc sách làm bài tập.
Đỗ Nhược ngồi ở phòng khách đợi này nọ, muốn đợi Đỗ Thành Nghĩa trở về bày ra gương mặt phỏng đỏ cho Đỗ Thành Nghĩa nhìn.
Lúc ấy mặc dù cô kéo qua mức nóng nhất, nhưng nước phun ra chưa nóng ngay, thông thường sẽ có hai ba giây giảm xóc, nước chảy ra từ vòi hoa sen phát ra một chút nhiệt độ, mặc dù khiến mặt Đỗ Nhược nóng đỏ, nhưng vì sau đó bôi thuốc, cũng không bị hủy dung.
Bởi vì vết đỏ trên mặt, cô ta không dám đùa giỡn với tướng mạo của mình, không có vẽ vời trên mặt, nhưng không có nghĩa, cô ta sẽ không bày khuôn mặt nóng đỏ của mình ra cho Đỗ Thành Nghĩa nhìn, dù sao đi nữa, cô ta sẽ không thể làm mặt mình bị bỏng để hãm hại Đỗ Trình Trình đâu nhỉ?
Cho dù Đỗ Thành Nghĩa thiên vị không tin, một lần không tin hai lần không tin, nhưng cô ta không tin, cô ta dùng cùng một phương thức đến năm lần mười lần, ông vẫn không tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.