Lôi Phong Hệ Thống

Chương 117

Phong Lưu Thư Ngốc

28/07/2020

Con trai Lôi Húc – Lôi Hàm không hiểu suy nghĩ phức tạp của người lớn, gắp một miếng gà hầm nấm bỏ vào miệng, sau đó ngạc nhiên nói, “Oa, ngon quá! Tiểu Sâm, em thích thật, ngày nào cũng được ăn đồ chú Tiểu Vũ làm.” Đầu bếp nhà họ Lôi tuy nấu rất ngon, nhưng thực đơn trong tay Hàn Trác Vũ toàn do 9527 tiến hành thí nghiệm cẩn thận mà xây dựng nên, hương vị tất nhiên ngon hơn, giá trị dinh dưỡng cũng cao hơn. Không ăn thì thôi, một khi ăn thì rất dễ nghiện.

“Bố nói cơ bắp trên người em toàn do bố Tiểu Vũ nuôi ra đấy, anh xem này.” Lôi Sâm vén tay áo lên, để lộ cánh tay mũm mĩm như ngó sen, trên bắp tay quả thật nổi cơ nho nhỏ.

“Để anh sờ xem nào.” Lôi Hàm dùng tay chọc chọc, nói, “Cứng thật.”

Lôi Sâm cười đắc ý, gắp salad vào bát anh, “Ăn thử cái này đi, đây là bố tự làm đấy.”

“Ngon lắm! Giòn mà rất thanh.” Lôi Hàm tất nhiên sẽ ra sức khen chú hai nhà mình.

Bầu không khí xấu hổ giữa người lớn dần hòa hoãn lại trước cuộc nói chuyện ngây thơ đáng yêu của bọn nhỏ. Lôi Húc cũng gắp rau, cảm thán, “Không ngờ chú cũng biết nấu ăn, xem ra là đàn ông đảm đang thế hệ mới rồi.”

“Cái gì cũng phải học làm, sao có thể để Tiểu Vũ làm một mình hết?” Lôi Đình vừa nói vừa gắp đồ ăn cho vợ yêu, dặn cậu ăn nhiều vào.

Lucy cúi đầu, máy móc nhai đồ ăn trong miệng, cảm thấy ngọt bùi cay đắng, vị đời nở rộ trong miệng, khiến người khó có thể nuốt xuống. Để giữ gìn một cuộc hôn nhân, người ta không thể dựa vào hoa tươi và lãng mạn, mà là những việc nhỏ rất dễ bị bỏ qua trong cuộc sống hàng ngày, những việc nhỏ nhất mà cũng ấm áp hạnh phúc nhất: Chẳng hạn như cùng nhau nấu cơm, trò chuyện, cái ôm nhẹ, nụ hôn chớp nhoáng, hoặc là nụ cười thấu hiểu…

Chỉ tiếc cô hiểu ra quá muộn.

Lucy ra sức nháy mắt, cố gắng kìm nén nước mắt đang dâng lên dưới đáy mắt. Hôm nay thất bại đủ rồi, không thể để lộ sự yếu đuối của mình nữa.

Lôi lão gia tử yên lặng ăn một lát, lại nhìn Lucy hỏi, “Lucy, lần này cháu có định quay lại nữa không?”

“Cháu không quay lại nữa, về nước hẳn luôn ạ.” Lucy vội vàng cười đáp lời.

“Vậy rất tốt, về thì có nhiều thời gian chăm sóc con hơn.” Lôi lão gia tử xoa đầu chắt trai, cười hỏi, “Tiểu Sâm, mẹ cháu về rồi, cháu có vui không?”

“Không cảm giác.” Lôi Sâm ăn ngay nói thật.

Nụ cười của Lôi lão gia tử cứng lại, tiếp tục hỏi, “Xa mẹ lâu như vậy mà cháu không nhớ mẹ à?”

“Lúc đầu thì nhớ, sau không nhớ nữa.” Lôi Sâm lặng lẽ bám ba Tiểu Vũ vẫn đang yên lặng. Lúc mới về nước, bé quả thật rất nhớ, nhưng mẹ chẳng bao giờ gọi cho bé một cuộc điện thoại, bé vẫn nhớ rõ lúc ba đón mình, mẹ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, xua tay bảo hai người đi nhanh, không đợi bố bước ra khỏi cửa đã quay người bỏ đi. Tuy bé còn rất nhỏ, nhưng bé đã biết nghĩ rồi, bé biết mình bị mẹ từ bỏ.

Sau đó là ngôi nhà xa lạ, rồi vụ bắt cóc…

Nhưng không sao rồi, những chuyện đó đã qua cả rồi, giờ bé có bố Tiểu Vũ, bố Tiểu Vũ giỏi nhất thế giới! Lôi Sâm buông bát đũa, ôm lấy cánh tay Hàn Trác Vũ mà cọ cọ.

Tâm trạng Hàn Trác Vũ vốn đang rất tệ bỗng được xoa dịu, cậu nở nụ cười nhẹ, xoa xoa mái tóc đen nhánh mềm mại của bé con.

Mặt mo của Lôi lão gia tử cứng đờ, lý do chuẩn bị sẵn đều bị chắt trai chặn họng. Lucy là người mẹ như thế nào? Đi một cái là đi suốt ba năm, không gọi về được một cuộc điện thoại nào, ngày lễ ngày Tết cũng chẳng quan tâm, thảo nào con không thân với cô ta. Biết vậy đừng có gọi cô ta về, sắp xếp cho cháu trai đi xem mặt còn hơn.

Nhận được ánh mắt bất mãn của lão gia tử, Lucy cúi đầu, trong lòng không ngừng đấu tranh. Cô thật sự không thể bỏ con và chồng trước. Phiêu bạt ở nước ngoài ba năm, cô mới biết, cô đánh giá bản thân quá cao, không có nhà họ Lôi che chở, không có chồng ủng hộ, cô chẳng là gì cả. Vinh dự và thành tựu mà cô từng tưởng mình có thể đạt được dễ như trở bàn tay nay lại xa xôi vô cùng, cố gắng mãi vẫn không đạt được. Tài hoa, thiên phú hơn người chẳng qua là người khác thổi phồng vì nhà họ Lôi sau lưng cô thôi. So với những người khác, cô còn kém xa.



Bấu víu lấy sự kiêu ngạo của mình, cô đau khổ kiên trì ba năm, nhưng show diễn cô gửi gắm mọi hi vọng đã thất bại, công việc của cô gặp rất nhiều khó khăn. Nhận được điện thoại của bố mẹ, cô suy nghĩ cả đêm, quyết định đớp mồi mà mẹ Quách tung ra. Cô muốn giành lại hạnh phúc mà mình từng vứt bỏ! Những thứ này vốn thuộc về cô!

Lấy lại tinh thần, Lucy cúi người xoa đầu con, dịu dàng nói, “Xin lỗi cục cưng, mẹ sai rồi. Con tha thứ cho mẹ được không? Sau này mẹ sẽ trở thành một người mẹ đủ tư cách.”

Lôi Sâm quay đầu đi, không chịu để Lucy đụng vào mình. Bé thật sự rất sợ sự thay đổi thất thường của mẹ, bé sợ lần này mẹ chỉ nhất thời nổi hứng hoặc lợi dụng mình. Mẹ thật sự yêu mình ư? Lúc ở một mình, bé vẫn tự hỏi như vậy, với trí thông minh của mình, đáp án của bé lúc nào cũng là phủ định. Mẹ không yêu mình, cũng không yêu bố, mẹ chỉ yêu bản thân thôi.

Tay Lucy không chạm được vào đầu con, thoáng nhìn khóe miệng thanh niên hơi nhếch lên, trong lòng tức giận vô cùng, định dùng sức ôm con, Lôi Đình lại lạnh lùng mở miệng, “Đủ rồi, để chúng tôi ăn bữa cơm cho yên cũng không được à? Có việc gì thì ăn xong hãy nói!”

“Đúng thế, ăn cơm đi nào.” Vợ Lôi Húc Ngô Thủy Vân cười hòa giải, đồng thời cũng gắp đồ ăn cho người lớn. Cô không tán thành hành động của bố mẹ và ông chồng. Nhà ba người đang yên ổn, huống hồ Lôi Đình đã quyết định từ chức trong quân đội, nhà họ Lôi cũng không cần anh dệt hoa trên gấm, anh tập trung vào kinh doanh coi như là xây dựng đường lui cho nhà mình. Vì sao trưởng bối lại cứ ôm khư khư thành kiến mà giày vò mọi người vậy? Cuối cùng có khi lại thành công dã tràng mà thôi.

“Ăn không nói, ngủ không nói, ăn cơm đi.” Lôi Húc dùng ánh mắt cảnh cáo Lucy.

Bàn ăn rốt cuộc yên tĩnh, Hàn Trác Vũ lặng lẽ thở ra. Tuy ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng lúc đó, cậu rất sợ Lôi Sâm chọn mẹ mình. Đây là thiên tính của con người, cậu không thể nào cưỡng cầu.

Dường như cảm nhận được sự bất an của bố Tiểu Vũ, Lôi Sâm nhiệt tình gắp đồ ăn cho bố Tiểu Vũ, bát không đủ thì bỏ ra đĩa, đồ ăn chồng chất như núi nhỏ, đập thẳng vào mắt mọi người.

Hàn Trác Vũ không lo ăn, chỉ mải lọc xương cá, rồi bỏ vào bát bé con, thỉnh thoảng lại lau canh dính bên miệng bé.

Nhìn cảnh bố con thân thiết như vậy, vui vẻ trong mắt Lôi Đình như sắp tràn ra.

Một bữa cơm, có người ăn rất vui vẻ, có người lại khó chịu vô cùng. Lôi lão gia tử buông đũa trước, lạnh lùng nói ‘Tôi no rồi’ liền đứng dậy rời khỏi bàn, kế đó là Lôi Hưng Bang và Quách Anh Hà. Một nhà ba người Lôi Húc lại ăn sạch sẽ đồ ăn, lấy khăn mỹ mãn lau miệng.

“Để tôi rửa bát.” Lucy rất ân cần thu dọn bát đũa.

“Không cần đâu, để tôi đi.” Hàn Trác Vũ xua tay.

“Để tôi làm đi.” Lucy rất cần cơ hội thể hiện này, cô muốn cho anh Lôi Húc biết, mình không còn là công chúa Lucy mười ngón tay không dính nước lúc trước. Cô cũng có thể làm người vợ tốt, người mẹ tốt.

“Vậy cùng làm đi.” Sợ tranh giành sẽ làm vỡ bát đĩa, Hàn Trác Vũ bất đắc dĩ đề nghị.

“Được.” Đúng lúc có mấy lời muốn nói với thanh niên, Lucy đồng ý ngay.

Bỏ bát đĩa vào chậu, lại lấy nước rửa bát, Lucy vừa lấy nước, vừa vụng trộm quan sát thanh niên đứng cạnh mình.

Ánh đèn màu cam hắt lên sườn mặt thanh niên, lại càng tôn lên ngũ quan sắc nét hoàn mỹ như tạc tượng của cậu, chiều cao ngoài 1m8, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần nâu nhạt đơn giản cũng đã để lộ khí chất xuất sắc, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cổ tay trắng nõn và mười ngón tay thon dài, rất thu hút ánh mắt người khác.

Dù đứng gần như vậy, cô cũng không thể tìm thấy một khuyết điểm nào trên người cậu. Cậu quả thật có sức hút khiến người điên cuồng, ngay cả ở thủ đô của nước F xa xôi cũng có rất nhiều fan của cậu, họ nói cậu là tài sản chung của nhân dân cả thế giới.

Chỉ nhấc ngón tay là có thể có được hết thảy những thứ người khác mơ ước, sao còn phải giành Lôi Đình với mình? Rời khỏi Lôi Đình, cậu ta còn rất nhiều cơ hội tốt hơn mà?



Nghĩ tới đây, Lucy từ từ mở miệng, “Hàn Trác Vũ, cậu rời khỏi Lôi Đình được không?”

Hàn Trác Vũ không nói gì, chỉ là động tác rửa bát khẽ khựng lại.

“Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới nếu hai người các cậu ở bên nhau thì sẽ gây ảnh hưởng như thế nào cho Lôi Sâm à? Thằng bé còn rất nhỏ, chưa hiểu gì cả, sẽ không thấy có vấn đề gì. Nhưng lúc thằng bé trưởng thành, hiểu chuyện, quan hệ không bình thường của hai người sẽ thành sự sỉ nhục của thằng bé! Hai người sẽ khiến thằng bé không thể ngẩng mặt lên trước mặt người khác!” Mắt Lucy đỏ bừng, như thể rất đau lòng vì con. Quả thật, người Trung Quốc còn rất bảo thủ, phần lớn mọi người không thể nào tiếp nhận quan hệ đồng tính luyến ái, thậm chí cho rằng đó là bệnh, phải trị! Họ sẽ tránh người đồng tính như tránh ôn dịch.

Lần này động tác cậu dừng lại rất lâu, nhưng cuối cùng, Hàn Trác Vũ chỉ bình tĩnh nhìn Lucy một cái, tiếp tục công việc của mình.

Sự im lặng này còn khiến người khó chịu hơn là bị phản bác, Lucy nghẹn họng, thử đổi góc độ khuyên nhủ, “Nghe nói cậu xác định quan hệ với Lôi Đình từ lúc 18 tuổi? Trước đây cậu chưa từng thích ai à? Cậu có biết cái gì gọi là yêu không? Cậu có biết đến cùng là mình thích nam hay nữ không? Cậu đừng có nhận nhầm sự biết ơn là thích, đừng có vì vậy mà chôn vùi hạnh phúc của mình.”

Trên gương mặt không cảm xúc của Hàn Trác Vũ xuất hiện sự dao động nho nhỏ, nghiêng đầu nhìn về phía Lucy.

Ánh mắt thanh niên sạch sẽ, trong sáng vô cùng, như thể có thể nhìn thấu lòng người. Người có được ánh mắt sắc bén như vậy, sao có thể không hiểu rõ tình cảm của mình? Lucy có chút chật vật, đang định rời mắt, lại bị Lôi Đình kéo sang một góc, quát lớn, “Cô nói đủ chưa?!”

Lucy vừa nói đúng nỗi sợ hãi mà anh vẫn cất giấu dưới đáy lòng. Thiếu niên 18 tuổi còn rất ngây thơ, không phân biệt được cái gì là yêu, cái gì là biết ơn. Anh lặng lẽ quản lý cậu, ngăn cản những cô gái khác xuất hiện bên cậu, nhưng khi thanh niên càng ngày càng xuất sắc, càng ngày càng chói mắt, không ai biết nỗi sợ hãi trong lòng anh đã bành trướng đến mức nào. Anh hận không thể bịt mồm cô ta lại.

Lucy va vào bệ bếp, đau đớn tới đột ngột khiến cô ta bùng phát, phản bác, “Em chưa nói đủ! Hai người các anh ở bên nhau là sai, chia tay sớm thì còn có cơ hội để sửa! Lôi Đình, trước kia anh rất bình thường, anh không thích đàn ông! Chỉ vì bị em tổn thương nên mới sinh ảo giác như vậy. Mình phục hôn nhé? Cho cục cưng một gia đình bình thường đi anh!”

Cô vội vàng nắm lấy tay Lôi Đình, lại bị anh vô tình hất ra.

“Gia đình bình thường?” Người đàn ông châm chọc cười nói, “Cô cảm thấy gia đình chúng ta lúc trước là gia đình bình thường à? Cả năm chỉ gặp nhau có hai lần, nếu không cho cô rượu vang, hoa tươi, bữa tối có ánh nến lãng mạn, trang sức, váy vóc, xe sang, biệt thự, thì giận dữ rồi bỏ đi, đấy cũng gọi là bình thường à? Mang thai bảy tháng còn không chịu bỏ giày cao gót 10cm, rồi lúc đi party trẹo chân sinh non, đấy gọi là bình thường à? Sợ sinh mổ để lại sẹo xấu, sống chết không chịu mổ, mặc con trong bụng thiếu chút nữa ngạt thở mà chết, đấy gọi là bình thường à? Sinh con xong vì lấy lại dáng mà không chịu cho con ăn sữa mẹ, đấy gọi là bình thường à? Cả ngày đi hết party này đến show diễn kia, không chịu ở nhà chăm con, đấy gọi là bình thường à?”

Lucy bị hỏi đến nghẹn họng, không trả lời được.

Lôi Đình im lặng một lát, bỗng nhiên ôm lấy thanh niên vẫn im lặng, hôn chụt lên khóe miệng cậu, giọng dịu dàng vô cùng, “Tuy giờ nhà tôi rất nhỏ, chỉ có hơn 90m2, nhưng chỉ cần tôi về nhà, tôi sẽ thấy con trai khỏe mạnh vui vẻ, được ăn đồ ăn nóng hổi, cả nhà cùng nhau xem tivi, kể chuyện trong ngày, sau đó đi tắm rửa, ôm nhau ngủ. Cuộc sống bình dị mà ấm áp này mới là hạnh phúc tôi muốn. Cô về đi, nếu thật sự nhớ Tiểu Sâm, tôi sẽ không ngăn cản cô gặp thằng bé.”

Anh không kiên nhẫn xua tay.

“Bố ơi, con muốn về nhà.” Lôi Sâm đứng ngoài cửa hồi lâu giờ mới mềm mại nói, còn cố tình ngáp một cái thật to. Bé thấy, cụ ông, ông, bà hình như đều không thích ba Tiểu Vũ, cứ hỏi bé mãi có muốn mẹ quay trở lại không, có muốn để ba mẹ ở với nhau không. Bé thấy khó chịu vô cùng.

Bé không hận mẹ, nhưng cũng không muốn sống cùng với mẹ.

“Ừ, mình về nhà.” Lôi Đình ôm con, liếc nhìn mẹ mình đang đứng sau cửa, biểu cảm rất xấu hổ.

Hàn Trác Vũ rửa xà phòng trên tay, gật đầu với mẹ Quách, im lặng ra về.

Tiêu hóa xong những lời chất vấn ban nãy của con, mẹ Quách giận dữ trừng Lucy. Thảo nào cháu trai từ nhỏ đã tự kỷ, hóa ra là sinh non nên chưa phát triển hoàn toàn, hơn nữa còn thiếu chút nữa ngạt thở chết trong bụng mẹ, đều là người làm mẹ, bà không thể nào tiếp nhận hành vi vì sắc đẹp, dáng người, sự nghiệp mà không quan tâm con sống chết ra sao. May mà ly hôn! Làm khó con mình che giấu cho cô ta bao nhiêu năm như vậy.

“Cô về đi, sau này đừng đến đây.” Lúc Lucy sắp xấu hổ đến độn thổ, mẹ Quách rốt cuộc thu hồi ánh mắt sắc như đao, mệt mỏi phất tay.

Lucy nhanh chóng cởi tạp dề, đi mà như chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lôi Phong Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook