Chương 123
Phong Lưu Thư Ngốc
28/07/2020
Động đất xảy ra quá đột ngột, cả huyện Ngọc Sơn đất trời sụp đổ, cuộc sống của người dân huyện Ngọc Sơn cũng thay đổi long trời lở đất. Biết bao người đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi hoặc đau đớn khi mất người thân, chỉ biết ngơ ngác làm theo sự sắp xếp của nhân viên cứu trợ.
Cứu trợ, sắp xếp, tìm kiếm, dựng lều, phân phát vật tư… Tất cả những việc này đều do tổ cứu trợ làm, nhưng họ chỉ có 150 người thì sao mà đủ? Khó khăn lắm mới dựng được thêm vài chiếc lều quân dụng trước khi trời mưa, gần hai trăm người chen chúc với nhau trong một chiếc lều, ngay cả chỗ để xoay người cũng không có.
Một ngày đáng sợ đã qua, trong màn mưa to, thấy Đặng Tử Kiều nắm chặt tay mẹ chạy về, gương mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt, khóe miệng lại cong lên cười hạnh phúc, dân chúng đang ngơ ngác ngồi trong lều như thể nhận được động lực rất lớn. Họ như tỉnh lại, đôi mắt đục ngầu ánh lên hi vọng, chủ động giúp tổ cứu viện dựng thêm lều vài, phân phát đồ dùng, chăm sóc bệnh nhân, tìm người mắc kẹt.
Lôi Đình triệu tập những thanh niên khỏe mạnh không bị thương, chia họ thành các đội, tìm từng khu vực trong thành phố; những người đã học y thì tập trung thành các tổ chữa trị, phụ nữ và trẻ em còn lại giúp nấu ăn, chăm sóc trẻ con và người già.
Hiệu suất làm việc của tổ cứu viện bỗng chốc cao hơn hẳn, đến trưa đã nâng không ít người về. Ba ngày đầu động đất xảy ra rất quan trọng, sau ba ngày, hi vọng sống của những người mắc kẹt sẽ tắt dần. Đây là cuộc chạy đua với tử thần, không ai dám thả lỏng.
Biết được có người bị thương nặng cần mổ ngay qua bộ đàm, Hàn Trác Vũ giao máy dò sinh mạng cho người khác, nhanh chóng chạy về khu đóng quân. Người bệnh là một người đàn ông trung niên bị đá đè trúng chân, phải cắt chi ngay, phòng giải phẫu đã chuẩn bị xong.
Phẫu thuật xong lại có bệnh nhân bị chấn thương não được đưa tới, Hàn Trác Vũ chỉ kịp ra ngoài phòng giải phẫu dặn dò vài câu rồi lại tiếp tục mổ.
Bất giác, cả buổi sáng đã qua, mỗi khi thấy Hàn thiếu có thời gian rảnh, vệ sĩ đứng gác ở ngoài lại định bước tới nói gì đó, rồi lại bị cắt ngang khi có bệnh nhân đưa tới.
Mãi đến hai ba giờ chiều, người bệnh được đưa tới ít dần, Hàn Trác Vũ mới có thời gian ngồi xuống uống ngụm nước.
“Anh bị thương à?” Nhìn thấy Lôi Đình đứng ngoài phòng phẫu thuật, thanh niên nhíu mày. Đây là nỗi lo lớn nhất dưới lòng cậu. Họ phải bình an, phải an toàn ra về.
“Bữa sáng bữa trưa em đều chưa ăn, đi nào, thay ca với người khác đi.” Lôi Đình kéo người yêu đi luôn.
Khu lều đã rộng lớn hơn hẳn hôm qua, nhưng vẫn không đủ mỗi người một giường, giường không đủ thì dùng gạch và ván gỗ, xếp thành một chiếc giường tập thể lớn, mỗi hàng phải đủ cho hơn mười người nằm. Trên bãi đất trống bên ngoài lều có mấy bếp lớn dựng tạm, trên dùng gậy trúc làm cọc cắm vải plastic để che mưa, mấy người phụ nữ đang đun nước.
Lôi Đình vốn định ở chung với bộ đội luôn, nhưng vì vợ mình thân phận đặc thù, hiện tại không biết có bao nhiêu thế lực đang dõi theo cậu, không để ý là bị bắt cóc ngay. Bởi vậy đành phải lấy riêng một lều cho mình, để cậu lúc nào cũng được bảo vệ.
“Cởi quần áo ra lau người đi.” Bê một thùng nước nóng đến, Lôi Đình cởi áo sơ mi của vợ, dùng khăn ấm lau người cho cậu, sau đó lại tìm một bộ quần áo khô cho cậu mặc, lại dùng nước sôi ngâm mì.
“Ăn tạm đi, em bỏ bữa trưa, giờ chỉ còn cái này thôi.” Đợi mì chín, Lôi Đình đưa bát cho vợ.
Hàn Trác Vũ gật đầu, cúi đầu ăn mì.
“Ăn từ từ thôi, gấp cái gì!” Giữ tay vợ, Lôi Đình bất mãn nói.
Hàn Trác Vũ quả nhiên ăn chậm lại, uống ngụm canh nóng ấm dạ dày, cậu ân cần hỏi, “Anh ăn chưa?”
“Ăn rồi, nghe mọi người nói từ sáng đến giờ em chưa ăn, anh mới chạy qua xem.”
Hàn Trác Vũ yên tâm, chậm rãi ăn hết bát mì, ngay cả nước dùng cũng uống hết, rồi đứng dậy định đi đến khu chữa bệnh.
“Không phải vội, ngủ một giấc đã.” Lôi Đình ôm chặt eo cậu, kéo người ngã xuống giường.
Hàn Trác Vũ nhíu mày, giãy dụa muốn đứng lên.
“Mặt em trắng bệch, mắt đỏ bừng kìa.” Đau lòng vuốt ve gương mặt thanh niên, giọng Lôi Đình đột nhiên nghiêm khắc hơn hẳn, “Em có thể đảm bảo mình sẽ không mắc sai lầm khi đang mệt nhọc vì vất vả quá độ không? Nên nhớ nếu em cầm dao không vững, vậy không phải cứu người mà là giết người! Nghỉ ngơi thật tốt cho anh, tỉnh táo lại rồi hãy đi!”
Giơ tay lên, phát hiện ngón tay mình đang run rẩy, Hàn Trác Vũ thở dài, nằm xuống.
“Ngoan, yên tâm ngủ đi, anh ở bên em.” Lôi Đình hôn lên trán vợ, xoa xoa ngón tay út của cậu. Đây là thói quen từ hồi trước giúp người yêu phục hồi chức năng, giờ vẫn chưa bỏ được.
Hàn Trác Vũ được sự dịu dàng của anh trấn an, nhắm mắt lại ngủ.
Kéo chăn đắp lên cho vợ, Lôi Đình ngồi yên vài phút rồi vội vàng rời đi.
Trong lòng vẫn còn lo lắng, Hàn Trác Vũ ngủ cũng không say, chỉ hơn một giờ đã tỉnh.
Ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã, khí hậu này khiến lòng người rất khó chịu.
Rảo bước đến khu chữa bệnh, người bệnh đưa tới dần dần giảm bớt, bên ngoài phòng cấp cứu có mấy thi thể đắp vải trắng, đang đưa đi thiêu. Gương mặt ai cũng đầy sự buồn bã bi ai, phụ năng lượng tràn ngập khắp bầu không khí ẩm ướt mà oi bức.
Hàn Trác Vũ mặc áo blouse trắng, xoa huyệt thái dương đang đau nhức.
“Bác sĩ, mau lên, có người tự sát!” Tiếng hét lo lắng từ phía xa truyền đến, bốn người đàn ông đỡ một người phụ nữ thất tha thất thểu chạy tới.
Nhân viên y tế biến sắc, vội vã kéo giường cấp cứu tới đón. Cổ tay trái của người phụ nữ được một người đàn ông dùng vải buộc chặt, máu đỏ tươi thấm qua vải, nhỏ giọt xuống đất. Môi cô tái nhợt, mắt đã dần mất đi thần thái, tay phải ôm chặt hũ tro cốt.
Nhân viên y tế nhìn thấy là đã hiểu ra.
“Đưa cô ấy vào phòng cấp cứu, chuẩn bị máu.” Hàn Trác Vũ sớm đã mặc đồ phẫu thuật, đi găng tay. Hết thảy mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, cúi đầu nhìn gương mặt người phụ nữ, cậu biến sắc.
Đây là mẹ của Tào Uông Dương.
“Không, tôi không cần cậu cứu! Để tôi chết!” Người phụ nữ vẫn còn chút tỉnh táo, thấy y tá đang định mở tay mình để lấy hũ tro, cô liền ngồi dậy, vết thương trên cổ tay sâu đến tận xương, lập tức đỏ máu.
“Đừng lấy hũ tro nữa, giữ chặt cô ấy, gây tê.” Hàn Trác Vũ tỉnh táo ra lệnh.
Y tá vội vàng giữ chặt người phụ nữ, đeo ống thở đầy khí đi-ete cho cô. Ánh mắt cô dần mơ màng, trước lúc ngất xỉu, cô còn dùng ánh mắt căm giận trừng thanh niên.
Hít sâu, xóa bỏ mọi tạp niệm trong lòng, Hàn Trác Vũ thuần thục cầm máu, nối mạch máu và gân tay đã đứt.
Vì phát hiện đúng lúc, người phụ nữ không gặp nguy hiểm gì, phẫu thuật xong thì được đưa vào khu chăm sóc. Nhưng từ lúc đó, Hàn Trác Vũ bỗng cảm thấy ngực như bị cái gì chẹn ngang, khiến cậu rất khó chịu.
Một ngày nặng nề đã trôi qua, sáng hôm sau, mưa vẫn tầm tã cọ rửa mặt đất.
Lôi Đình ngủ không đến hai giờ đã đi, Hàn Trác Vũ cũng dậy đi thăm người bệnh.
Còn chưa vào lều, giọng tức giận của một người đàn ông trung niên đã vang lên, “Uống thuốc làm đ*o gì? Ông đây không uống! Bao giờ trực thăng và quân đội mới đến? Chính phủ mặc kệ dân luôn à? Bao nhiêu người chết thế kia mà họ vẫn mặc kệ à? Ông đây đ*o uống! Chết đi cho nhẹ nợ! Chết là do chúng mày làm hại!”
Y tá lúc đầu nhỏ giọng khuyên nhủ, cuối cùng cũng nức nở, “Sao lại do cháu hại chú? Bọn cháu vất vả chăm sóc chú, không được một câu cảm ơn thì thôi, sao chú lại thái độ như vậy? Bên ngoài mưa rất to, đường cũng lún, trực thăng đến kiểu gì? Không có tổ cứu viện bọn cháu thì chú chết từ lâu rồi, làm gì còn cơ hội ngồi đây mắng chửi cháu? Chú đừng có vô lương tâm như vậy chứ!”
Hàn Trác Vũ xốc màn cửa lên, thấy khay y tế rơi trên đất, thuốc vung vãi khắp nơi. Người đàn ông trung niên kia cả người toàn sự oán giận, người bệnh xung quanh không hề định khuyên can, chỉ dùng ánh mắt chết lặng quan sát mọi việc, trên chiếc khay nhựa nhỏ bên giường họ cũng còn rất nhiều thuốc. Hiển nhiên, họ cũng giống người đàn ông trung niên kia, đều không muốn uống thuốc. Vết thương có nặng hơn, có thể khỏi không, họ đã không quan tâm nữa rồi.
Chết lặng, hậm hực, tức giận, tuyệt vọng, im lặng, tội lỗi… Thiên tai lần này đã để lại những vết thương rất sâu trong lòng người, tất cả những cảm xúc tiêu cực đang dần phá hủy chút kỉ niệm hạnh phúc trong lòng họ.
So với sự khỏe mạnh về mặt thể chất, họ lại càng cần có một tâm hồn khỏe mạnh. Ra khỏi lều, Hàn Trác Vũ gọi Khúc Tĩnh, bảo ông cụ cử một nhóm bác sĩ tâm lý tới. Chữa bệnh tâm lý sau thiên tai phải nhanh chóng bắt đầu.
Y tá trưởng vội chạy ra xin lỗi, đợi lúc Hàn Trác Vũ bước vào, mọi thứ đã được dọn dẹp, nhưng bầu không khí vẫn rất áp lực.
Hàn Trác Vũ ngồi xuống bên giường mẹ Tào, lẳng lặng nhìn cô.
Mẹ Tào vốn chết lặng bỗng gào lên, “Cậu cút ra chỗ khác cho tôi!”
Y tá trưởng sợ hãi chạy tới, vệ sĩ đứng canh ở cửa thì đề phòng nhìn vào, tay đút túi, sờ khẩu súng lạnh lẽo.
Hàn Trác Vũ xua tay, ý bảo mọi người không phải lo lắng. Đối mặt với người bệnh mất máu đến suýt ngất, cậu có đầy đủ khả năng để tự bảo vệ mình.
“Xin chị hãy bình tĩnh một chút.” Cậu bình tĩnh mở miệng, trầm ngâm một lát mới cúi người nói, “Tôi rất xin lỗi.” Nếu đối phương đã nhận định đó là lỗi của cậu, cậu sẽ không biện giải cho mình. Dù sao cũng nên có người đứng ra chịu trách nhiệm.
Mẹ Tào cười lạnh.
Mọi người quay sang nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi này.
“Nghe nói lúc tảng đã rơi xuống, con chị đã ôm lấy đầu chị. Người vốn nên bị thương phải là chị.” Thanh niên dùng giọng đều đều kể lại, chẳng giống đang an ủi người ta chút nào.
“Đúng vậy, lẽ ra tôi mới là người phải chết.” Mẹ Tào rốt cuộc có biểu cảm khác sự phẫn nộ và căm thù, ôm chặt hũ tro cốt của con trai, cô muốn khóc, mà nước mắt đã cạn.
“Con chị hi vọng chị có thể tiếp tục sống.” Ánh mắt Hàn Trác Vũ mơ màng, từ từ mở miệng, “Không biết chị đã nghe nói chưa, hôm qua có một cô bé, mọi người đều nói mẹ bé chết rồi, nhưng bé không tin. Bé nói mẹ đang gọi bé, mẹ rất đau, mẹ còn sống. Chúng tôi đến nhà cô bé, cuối cùng mẹ bé còn sống thật. Chị nói xem vì sao bé lại nghe thấy mẹ gọi? Là vì bi thương quá độ nên sinh ảo giác, hay mẹ bé đang thật sự dùng linh hồn mình để gọi bé?”
Mẹ Tào bất giác chăm chú lắng nghe.
Phòng bệnh cũng yên tĩnh hơn hẳn.
“Nếu con người có linh hồn, vậy họ nhất định sẽ ở lại bên người thân yêu nhất của mình. Con chị rất yêu chị, cậu ấy trao hy vọng sống sót cho chị, chị lại dùng tự sát để đáp trả. Chị nói giờ cậu ấy sẽ cảm thấy như thế nào? Liệu có đau lòng thất vọng không, có phẫn nộ gào thét bên tai chị không? Chị có tưởng tượng ra cảnh cậu ấy chết không nhắm mắt không?”
Đáy mắt khô ráo bỗng ướt nước mắt, mẹ Tào ôm hũ tro cốt, gào lên. Kỳ thật cô biết rõ, đấy không phải là lỗi của bác sĩ, nhưng cô cứ bất giác nghĩ rằng, nếu bác sĩ đưa con vào phòng phẫu thuật trước, thằng bé sẽ có hi vọng sống sót đúng không? Càng nghĩ lại càng đau lòng…
Sự bi thương của cô lan tỏa khắp phòng, tiếng khóc lóc liên tiếp vang lên trong lều.
Khóc đi, khóc được là tốt rồi. Hàn Trác Vũ thở dài, chậm rãi đi ra ngoài.
Sau lưng truyền đến tiếng nghẹn ngào của người đàn ông trung niên, “Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây! Tôi muốn uống thuốc! Vợ tôi đang nhìn tôi, bà ấy nhất định sẽ mắng tôi!”
“Tới ngay, cháu tới ngay đây!” Y tá nức nở chạy vào, khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
“Đinh ~ Nhận được 1000 điểm giá trị cảm ơn từ mẹ Tào!”
“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ xxx!”
“Đinh ~ Nhận được 300 điểm giá trị cảm ơn từ xx!”
Đinh…
Đinh…
Thứ duy nhất có thể đánh bại tuyệt vọng, chỉ có tình yêu và hi vọng mà thôi.
Cứu trợ, sắp xếp, tìm kiếm, dựng lều, phân phát vật tư… Tất cả những việc này đều do tổ cứu trợ làm, nhưng họ chỉ có 150 người thì sao mà đủ? Khó khăn lắm mới dựng được thêm vài chiếc lều quân dụng trước khi trời mưa, gần hai trăm người chen chúc với nhau trong một chiếc lều, ngay cả chỗ để xoay người cũng không có.
Một ngày đáng sợ đã qua, trong màn mưa to, thấy Đặng Tử Kiều nắm chặt tay mẹ chạy về, gương mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt, khóe miệng lại cong lên cười hạnh phúc, dân chúng đang ngơ ngác ngồi trong lều như thể nhận được động lực rất lớn. Họ như tỉnh lại, đôi mắt đục ngầu ánh lên hi vọng, chủ động giúp tổ cứu viện dựng thêm lều vài, phân phát đồ dùng, chăm sóc bệnh nhân, tìm người mắc kẹt.
Lôi Đình triệu tập những thanh niên khỏe mạnh không bị thương, chia họ thành các đội, tìm từng khu vực trong thành phố; những người đã học y thì tập trung thành các tổ chữa trị, phụ nữ và trẻ em còn lại giúp nấu ăn, chăm sóc trẻ con và người già.
Hiệu suất làm việc của tổ cứu viện bỗng chốc cao hơn hẳn, đến trưa đã nâng không ít người về. Ba ngày đầu động đất xảy ra rất quan trọng, sau ba ngày, hi vọng sống của những người mắc kẹt sẽ tắt dần. Đây là cuộc chạy đua với tử thần, không ai dám thả lỏng.
Biết được có người bị thương nặng cần mổ ngay qua bộ đàm, Hàn Trác Vũ giao máy dò sinh mạng cho người khác, nhanh chóng chạy về khu đóng quân. Người bệnh là một người đàn ông trung niên bị đá đè trúng chân, phải cắt chi ngay, phòng giải phẫu đã chuẩn bị xong.
Phẫu thuật xong lại có bệnh nhân bị chấn thương não được đưa tới, Hàn Trác Vũ chỉ kịp ra ngoài phòng giải phẫu dặn dò vài câu rồi lại tiếp tục mổ.
Bất giác, cả buổi sáng đã qua, mỗi khi thấy Hàn thiếu có thời gian rảnh, vệ sĩ đứng gác ở ngoài lại định bước tới nói gì đó, rồi lại bị cắt ngang khi có bệnh nhân đưa tới.
Mãi đến hai ba giờ chiều, người bệnh được đưa tới ít dần, Hàn Trác Vũ mới có thời gian ngồi xuống uống ngụm nước.
“Anh bị thương à?” Nhìn thấy Lôi Đình đứng ngoài phòng phẫu thuật, thanh niên nhíu mày. Đây là nỗi lo lớn nhất dưới lòng cậu. Họ phải bình an, phải an toàn ra về.
“Bữa sáng bữa trưa em đều chưa ăn, đi nào, thay ca với người khác đi.” Lôi Đình kéo người yêu đi luôn.
Khu lều đã rộng lớn hơn hẳn hôm qua, nhưng vẫn không đủ mỗi người một giường, giường không đủ thì dùng gạch và ván gỗ, xếp thành một chiếc giường tập thể lớn, mỗi hàng phải đủ cho hơn mười người nằm. Trên bãi đất trống bên ngoài lều có mấy bếp lớn dựng tạm, trên dùng gậy trúc làm cọc cắm vải plastic để che mưa, mấy người phụ nữ đang đun nước.
Lôi Đình vốn định ở chung với bộ đội luôn, nhưng vì vợ mình thân phận đặc thù, hiện tại không biết có bao nhiêu thế lực đang dõi theo cậu, không để ý là bị bắt cóc ngay. Bởi vậy đành phải lấy riêng một lều cho mình, để cậu lúc nào cũng được bảo vệ.
“Cởi quần áo ra lau người đi.” Bê một thùng nước nóng đến, Lôi Đình cởi áo sơ mi của vợ, dùng khăn ấm lau người cho cậu, sau đó lại tìm một bộ quần áo khô cho cậu mặc, lại dùng nước sôi ngâm mì.
“Ăn tạm đi, em bỏ bữa trưa, giờ chỉ còn cái này thôi.” Đợi mì chín, Lôi Đình đưa bát cho vợ.
Hàn Trác Vũ gật đầu, cúi đầu ăn mì.
“Ăn từ từ thôi, gấp cái gì!” Giữ tay vợ, Lôi Đình bất mãn nói.
Hàn Trác Vũ quả nhiên ăn chậm lại, uống ngụm canh nóng ấm dạ dày, cậu ân cần hỏi, “Anh ăn chưa?”
“Ăn rồi, nghe mọi người nói từ sáng đến giờ em chưa ăn, anh mới chạy qua xem.”
Hàn Trác Vũ yên tâm, chậm rãi ăn hết bát mì, ngay cả nước dùng cũng uống hết, rồi đứng dậy định đi đến khu chữa bệnh.
“Không phải vội, ngủ một giấc đã.” Lôi Đình ôm chặt eo cậu, kéo người ngã xuống giường.
Hàn Trác Vũ nhíu mày, giãy dụa muốn đứng lên.
“Mặt em trắng bệch, mắt đỏ bừng kìa.” Đau lòng vuốt ve gương mặt thanh niên, giọng Lôi Đình đột nhiên nghiêm khắc hơn hẳn, “Em có thể đảm bảo mình sẽ không mắc sai lầm khi đang mệt nhọc vì vất vả quá độ không? Nên nhớ nếu em cầm dao không vững, vậy không phải cứu người mà là giết người! Nghỉ ngơi thật tốt cho anh, tỉnh táo lại rồi hãy đi!”
Giơ tay lên, phát hiện ngón tay mình đang run rẩy, Hàn Trác Vũ thở dài, nằm xuống.
“Ngoan, yên tâm ngủ đi, anh ở bên em.” Lôi Đình hôn lên trán vợ, xoa xoa ngón tay út của cậu. Đây là thói quen từ hồi trước giúp người yêu phục hồi chức năng, giờ vẫn chưa bỏ được.
Hàn Trác Vũ được sự dịu dàng của anh trấn an, nhắm mắt lại ngủ.
Kéo chăn đắp lên cho vợ, Lôi Đình ngồi yên vài phút rồi vội vàng rời đi.
Trong lòng vẫn còn lo lắng, Hàn Trác Vũ ngủ cũng không say, chỉ hơn một giờ đã tỉnh.
Ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã, khí hậu này khiến lòng người rất khó chịu.
Rảo bước đến khu chữa bệnh, người bệnh đưa tới dần dần giảm bớt, bên ngoài phòng cấp cứu có mấy thi thể đắp vải trắng, đang đưa đi thiêu. Gương mặt ai cũng đầy sự buồn bã bi ai, phụ năng lượng tràn ngập khắp bầu không khí ẩm ướt mà oi bức.
Hàn Trác Vũ mặc áo blouse trắng, xoa huyệt thái dương đang đau nhức.
“Bác sĩ, mau lên, có người tự sát!” Tiếng hét lo lắng từ phía xa truyền đến, bốn người đàn ông đỡ một người phụ nữ thất tha thất thểu chạy tới.
Nhân viên y tế biến sắc, vội vã kéo giường cấp cứu tới đón. Cổ tay trái của người phụ nữ được một người đàn ông dùng vải buộc chặt, máu đỏ tươi thấm qua vải, nhỏ giọt xuống đất. Môi cô tái nhợt, mắt đã dần mất đi thần thái, tay phải ôm chặt hũ tro cốt.
Nhân viên y tế nhìn thấy là đã hiểu ra.
“Đưa cô ấy vào phòng cấp cứu, chuẩn bị máu.” Hàn Trác Vũ sớm đã mặc đồ phẫu thuật, đi găng tay. Hết thảy mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, cúi đầu nhìn gương mặt người phụ nữ, cậu biến sắc.
Đây là mẹ của Tào Uông Dương.
“Không, tôi không cần cậu cứu! Để tôi chết!” Người phụ nữ vẫn còn chút tỉnh táo, thấy y tá đang định mở tay mình để lấy hũ tro, cô liền ngồi dậy, vết thương trên cổ tay sâu đến tận xương, lập tức đỏ máu.
“Đừng lấy hũ tro nữa, giữ chặt cô ấy, gây tê.” Hàn Trác Vũ tỉnh táo ra lệnh.
Y tá vội vàng giữ chặt người phụ nữ, đeo ống thở đầy khí đi-ete cho cô. Ánh mắt cô dần mơ màng, trước lúc ngất xỉu, cô còn dùng ánh mắt căm giận trừng thanh niên.
Hít sâu, xóa bỏ mọi tạp niệm trong lòng, Hàn Trác Vũ thuần thục cầm máu, nối mạch máu và gân tay đã đứt.
Vì phát hiện đúng lúc, người phụ nữ không gặp nguy hiểm gì, phẫu thuật xong thì được đưa vào khu chăm sóc. Nhưng từ lúc đó, Hàn Trác Vũ bỗng cảm thấy ngực như bị cái gì chẹn ngang, khiến cậu rất khó chịu.
Một ngày nặng nề đã trôi qua, sáng hôm sau, mưa vẫn tầm tã cọ rửa mặt đất.
Lôi Đình ngủ không đến hai giờ đã đi, Hàn Trác Vũ cũng dậy đi thăm người bệnh.
Còn chưa vào lều, giọng tức giận của một người đàn ông trung niên đã vang lên, “Uống thuốc làm đ*o gì? Ông đây không uống! Bao giờ trực thăng và quân đội mới đến? Chính phủ mặc kệ dân luôn à? Bao nhiêu người chết thế kia mà họ vẫn mặc kệ à? Ông đây đ*o uống! Chết đi cho nhẹ nợ! Chết là do chúng mày làm hại!”
Y tá lúc đầu nhỏ giọng khuyên nhủ, cuối cùng cũng nức nở, “Sao lại do cháu hại chú? Bọn cháu vất vả chăm sóc chú, không được một câu cảm ơn thì thôi, sao chú lại thái độ như vậy? Bên ngoài mưa rất to, đường cũng lún, trực thăng đến kiểu gì? Không có tổ cứu viện bọn cháu thì chú chết từ lâu rồi, làm gì còn cơ hội ngồi đây mắng chửi cháu? Chú đừng có vô lương tâm như vậy chứ!”
Hàn Trác Vũ xốc màn cửa lên, thấy khay y tế rơi trên đất, thuốc vung vãi khắp nơi. Người đàn ông trung niên kia cả người toàn sự oán giận, người bệnh xung quanh không hề định khuyên can, chỉ dùng ánh mắt chết lặng quan sát mọi việc, trên chiếc khay nhựa nhỏ bên giường họ cũng còn rất nhiều thuốc. Hiển nhiên, họ cũng giống người đàn ông trung niên kia, đều không muốn uống thuốc. Vết thương có nặng hơn, có thể khỏi không, họ đã không quan tâm nữa rồi.
Chết lặng, hậm hực, tức giận, tuyệt vọng, im lặng, tội lỗi… Thiên tai lần này đã để lại những vết thương rất sâu trong lòng người, tất cả những cảm xúc tiêu cực đang dần phá hủy chút kỉ niệm hạnh phúc trong lòng họ.
So với sự khỏe mạnh về mặt thể chất, họ lại càng cần có một tâm hồn khỏe mạnh. Ra khỏi lều, Hàn Trác Vũ gọi Khúc Tĩnh, bảo ông cụ cử một nhóm bác sĩ tâm lý tới. Chữa bệnh tâm lý sau thiên tai phải nhanh chóng bắt đầu.
Y tá trưởng vội chạy ra xin lỗi, đợi lúc Hàn Trác Vũ bước vào, mọi thứ đã được dọn dẹp, nhưng bầu không khí vẫn rất áp lực.
Hàn Trác Vũ ngồi xuống bên giường mẹ Tào, lẳng lặng nhìn cô.
Mẹ Tào vốn chết lặng bỗng gào lên, “Cậu cút ra chỗ khác cho tôi!”
Y tá trưởng sợ hãi chạy tới, vệ sĩ đứng canh ở cửa thì đề phòng nhìn vào, tay đút túi, sờ khẩu súng lạnh lẽo.
Hàn Trác Vũ xua tay, ý bảo mọi người không phải lo lắng. Đối mặt với người bệnh mất máu đến suýt ngất, cậu có đầy đủ khả năng để tự bảo vệ mình.
“Xin chị hãy bình tĩnh một chút.” Cậu bình tĩnh mở miệng, trầm ngâm một lát mới cúi người nói, “Tôi rất xin lỗi.” Nếu đối phương đã nhận định đó là lỗi của cậu, cậu sẽ không biện giải cho mình. Dù sao cũng nên có người đứng ra chịu trách nhiệm.
Mẹ Tào cười lạnh.
Mọi người quay sang nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi này.
“Nghe nói lúc tảng đã rơi xuống, con chị đã ôm lấy đầu chị. Người vốn nên bị thương phải là chị.” Thanh niên dùng giọng đều đều kể lại, chẳng giống đang an ủi người ta chút nào.
“Đúng vậy, lẽ ra tôi mới là người phải chết.” Mẹ Tào rốt cuộc có biểu cảm khác sự phẫn nộ và căm thù, ôm chặt hũ tro cốt của con trai, cô muốn khóc, mà nước mắt đã cạn.
“Con chị hi vọng chị có thể tiếp tục sống.” Ánh mắt Hàn Trác Vũ mơ màng, từ từ mở miệng, “Không biết chị đã nghe nói chưa, hôm qua có một cô bé, mọi người đều nói mẹ bé chết rồi, nhưng bé không tin. Bé nói mẹ đang gọi bé, mẹ rất đau, mẹ còn sống. Chúng tôi đến nhà cô bé, cuối cùng mẹ bé còn sống thật. Chị nói xem vì sao bé lại nghe thấy mẹ gọi? Là vì bi thương quá độ nên sinh ảo giác, hay mẹ bé đang thật sự dùng linh hồn mình để gọi bé?”
Mẹ Tào bất giác chăm chú lắng nghe.
Phòng bệnh cũng yên tĩnh hơn hẳn.
“Nếu con người có linh hồn, vậy họ nhất định sẽ ở lại bên người thân yêu nhất của mình. Con chị rất yêu chị, cậu ấy trao hy vọng sống sót cho chị, chị lại dùng tự sát để đáp trả. Chị nói giờ cậu ấy sẽ cảm thấy như thế nào? Liệu có đau lòng thất vọng không, có phẫn nộ gào thét bên tai chị không? Chị có tưởng tượng ra cảnh cậu ấy chết không nhắm mắt không?”
Đáy mắt khô ráo bỗng ướt nước mắt, mẹ Tào ôm hũ tro cốt, gào lên. Kỳ thật cô biết rõ, đấy không phải là lỗi của bác sĩ, nhưng cô cứ bất giác nghĩ rằng, nếu bác sĩ đưa con vào phòng phẫu thuật trước, thằng bé sẽ có hi vọng sống sót đúng không? Càng nghĩ lại càng đau lòng…
Sự bi thương của cô lan tỏa khắp phòng, tiếng khóc lóc liên tiếp vang lên trong lều.
Khóc đi, khóc được là tốt rồi. Hàn Trác Vũ thở dài, chậm rãi đi ra ngoài.
Sau lưng truyền đến tiếng nghẹn ngào của người đàn ông trung niên, “Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây! Tôi muốn uống thuốc! Vợ tôi đang nhìn tôi, bà ấy nhất định sẽ mắng tôi!”
“Tới ngay, cháu tới ngay đây!” Y tá nức nở chạy vào, khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
“Đinh ~ Nhận được 1000 điểm giá trị cảm ơn từ mẹ Tào!”
“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ xxx!”
“Đinh ~ Nhận được 300 điểm giá trị cảm ơn từ xx!”
Đinh…
Đinh…
Thứ duy nhất có thể đánh bại tuyệt vọng, chỉ có tình yêu và hi vọng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.