Chương 28
Lê Thúy Diễm
11/08/2020
Ngày hôm sau , tôi dậy sớm hơn mọi ngày, thứ nhất hôm nay là ngày tôi
bắt đầu đi làm buổi đầu tiên cho nên ko muốn gây ấn tượng xấu với cấp
trên, thứ 2 vì mẹ chồng tôi đã nói , tôi dù có đi làm cũng phải lo chu
toàn tất cả mọi việc trong nhà cho nên tôi buột phải dậy thật sớm.
Tôi sợ dậy như mọi ngày thì làm ko kịp ,đi làm lại trễ cho nên khi mặt trời còn chưa mọc tôi đã phải rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi thì xuống bếp bắt tay vào nấu bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, giặc giũ ,chuẩn bị sẵn thức ăn bữa trưa cho mẹ chồng tôi ở nhà. Nói chung là tất tần tật mọi công việc.
_Hôm nay Mặt Trời mọc đằng tây à. Sao chị dậy sớm thế.
Đang lúi húi lau nhà thì nghe tiếng nói của mẹ chồng ở ngay phía sau làm tôi giật bắn cả người, nhưng rồi cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh tôi quay người lại nhìn bà.
_Hôm nay con đi làm ngày đầu tiên, sợ ko làm kịp nên tranh thủ mẹ ạ.
_Biết thế thì tốt. Chị đã nấu đồ ăn sáng chưa kẻo tí thằng Quý dậy lại ko có mà ăn.
_Con nấu rồi thưa mẹ.
_Được rồi chị làm tiếp đi. Tôi đi tập thể dục.
_Vâng.
Mẹ chồng tôi ở nhà suốt ngày nhưng từ khi tôi về đây làm dâu thì chưa lần nào thấy bà động tay động chân vào việc trong nhà, tất cả đều được đẩy sang cho tôi. Phận dâu con mấy việc đó là bình thường nhưng nghĩ tôi lại thấy chạnh lòng, thay vì bà suốt ngày ăn rồi nằm sao ko phụ tôi lấy một chút cũng xem như mình hoạt động gân cốt một tí có phải sẽ tốt hơn ko. Nghĩ đến tôi lại thấy chán cho số phận của mình, ngày trước khi tôi quyết định lấy Quý mẹ tôi cũng đã khuyên.
_Con nên suy nghĩ cho thật kĩ . Làm dâu người bắc ko dễ như trong mình đâu, gặp bà mẹ chồng thương thì ko nói, gặp bà ko vừa ý thì sống cả đời ko yên. Mẹ ko đánh đồng tất cả nhưng mà đa số người ngoài bắc luôn khắc khe hơn. Kết hôn rồi mọi thứ đều sẽ khác ko phải lúc nào cũng như khi mới yêu. Con còn trẻ nên suy nghĩ cho kĩ, một khi đã kết hôn rồi thì có xấu có đẹp cũng phải chấp nhận.
Mẹ tôi khuyên rất nhiều nhưng tôi ko để lọt vào tai mình. Lúc ấy vì đang trong giai đoạn đắm chìm trong tình yêu và màu hồng hạnh phúc cho nên tôi gạt bỏ ngoài tai tất cả, gật đầu khẳng định chắc nịch một câu.
_Con đã suy nghĩ kĩ rồi. Dù có thế nào con cũng chấp nhận.
Mẹ tôi nghe tôi nói như vậy cũng chỉ im lặng , cầu nguyện cho tôi có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Để tiến đến hôn nhân với Quý , tôi chấp nhận rời bỏ bố, mẹ của mình để theo a ra đây. Cứ nghĩ mọi thứ sẽ tốt đẹp nhưng khi làm vợ Quý, làm dâu ở nhà của a tôi mới thấy mấy lời mẹ của tôi nói rất đúng, mọi thứ ko chỉ có màu hồng mà còn cả nước mắt.
_Em ko định đi làm à.
Câu hỏi của Quý kéo tôi ra khỏi quá khứ để quay về với hiện tại.Tôi quay lại nhìn Quý rồi nói.
_Có chứ. Ngày đầu tiên mà.
_Thế sao ko chuẩn bị đi mà đứng đây.
_Sớm mà.
Vừa nói đến đây tôi vừa đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường cũng đã gần 7h sáng nên hốt hoảng.
_Sao thời gian trôi nhanh vậy. A giúp e dọn đồ ăn sáng ra rồi mời mẹ ra ăn nhé. Em sắp trễ rồi.
Tôi vội vàng đến mức ko kịp đợi Quý trả lời, đã kéo bệ xoay và cay lau nhà đi xuống nhà dưới để cất, sau đó thì chạy mau về phòng của mình thay một bộ quần áo công sở ,tay cầm theo chiếc túi đi ra ngoài.
Mẹ chồng tôi là người hay đay nghiến, bắt lễ nghĩa cho nên trước khi rời khỏi nhà tôi phải chào bà một tiếng nếu ko chắc chắn khi trở về sẽ nghe bà ca một bài ca bất hữu. Quý đang ngồi trong bếp ăn sáng với mẹ thấy tôi xuống thì dừng lại nhìn về phía tôi rồi nói.
_Em ngồi ăn luôn đi.
_Thôi để e mua bánh mì ăn tạm.
_Ừ. Vậy cũng được.
Tôi quay sang mẹ chồng cúi đầu chào.
_ Thưa mẹ con đi làm.
Bà ko hề gật đầu hay đáp lại tôi một tiếng mà chỉ tập trung vào bữa ăn, Quý thấy vậy thì hất hàm ra hiệu cho tôi đi đi. Tôi quay người ra khỏi nhà mà tậm trạng ko mấy vui vẻ.
Lấy chiếc xe máy cũ kĩ của mình tôi lái thẳng đến công ty, cũng may khi tôi đến thì cũng chỉ mới có vài ba nhân viên đến. Cho xe xếp gọn gàng vào bãi giữ xe rồi tôi lại đi thẳng về phía phòng nhân sự. Khi đến nơi tôi ko gõ cửa ngay mà lấy chiếc điện ra xem đã mấy giờ. Nhìn thấy đồng hồ báo mới chỉ hơn 7h30, tôi liền đi vào nhà vệ sinh rửa qua mặt của mình, tô lại tí son rồi đi ra ngoài đợi đến giờ mà a Nghĩa trưởng phòng nhân sự đã dặn.
Ngồi đợi tầm hai mươi phút thì a Nghĩa cũng đến, a ấy thấy tôi đến sớm như vậy thì có vẻ cũng hài lòng nên vui vẻ cười nói.
_Ngồi đợi a tí nhé. A vào cất đồ rồi sẽ đưa e đi.
_Vâng.
A ấy vào phòng một lúc thì cũng đi ra, trên tay cầm theo một tập hồ sơ gì đó.
_Đi thôi.
_Vâng .
Tôi đi phía sau a ấy cho đến khi cả hai vào thang máy. Lúc này, a Nghĩa mới quay sang tôi.
_Công ty a đang thiếu kế toán mà em cũng có kinh nghiệm trong lĩnh vực ấy nên a đưa em vào. Có khó khăn gì thì hỏi kế toán trưởng, chị ấy sẽ bày cho.
_Vâng. E biết rồi.
Tôi vừa nói đến đây thì thang máy cũng vừa mở cửa. A Nghĩa đưa tôi đến phòng kế toán vì công ty mới bắt đầu vào giờ làm việc cho nên ai nấy cũng đều tất bật. Nhìn thấy a Nghĩa và tôi đi vào thì mọi người ai nấy đều ngước mặt lên nhìn, Nghĩa đi trước tôi đi theo a ấy đi vào trong phòng đến trước bàn làm việc của một chị được đặt tách rời ra khỏi các bàn khác, tôi liếc nhìn bảng tên được đặt trên bàn " kế toán trưởng _ Nguyễn Ngọc Thư ". Hóa ra người phụ này là kế toán trưởng của công ty, tôi đang mãi mê với những suy nghĩ của mình thì a Nghĩa đứng bên cạnh lên tiếng.
_Đây là Quỳnh ,cô ấy vừa mới xin vào công ty. Em thấy phòng chị thiếu kế toán mà Quỳnh cũng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên sắp xếp cho phòng chị. Có gì chị chỉ bảo thêm cho cô ấy.
Chị Thư nhìn dáng vẻ rất sang trọng kiểu hình ảnh người phụ nữ vừa có tiền vừa có quyền. Chị ấy nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt sau mới quay sang a Nghĩa nói.
_Được rồi. Em cứ về làm việc đi ,để Quỳnh đó chị sắp xếp cho.
_Vâng . Vậy em về đây.
Tôi nhìn a Nghĩa gật đầu chào một cái, sau khi a ấy đi rồi chị Thư cũng rời khỏi chỗ của mình đứng trước mặt tôi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hẳn.
_Em đã nghe Nghĩa nói sẽ thử việc một tháng chưa.
_Dạ rồi ạ.
_Tốt. Trước tiên chị muốn nhắc lại với em một điều , phòng chị tuy thiếu người nhưng cần một người làm được việc chứ ko muốn đào tạo người . Nếu sau một tháng chị thấy em làm ko đạt hiệu quả chị sẽ báo để công ty cho em thôi việc chứ ko có nhân nhượng để em ở lại mà đào tạo e hiểu ko.
_Vâng. Em hiểu ý chị.
_Được rồi. Em ngồi vào bàn kia đi, chị sẽ đưa cho em ít tài liệu em xem qua ko hiểu gì thì hỏi. Nhưng chị nói trước, em chỉ có một ngày hôm nay để học hỏi cách thức làm việc của mọi người trong phòng, sang ngày mai sẽ bắt tay vào làm luôn. Em làm được ko.
Nghe sơ sơ lời của chị Thư nói tôi đã thấy áp lực nặng nề nhưng mà cuộc sống của tôi từ bé đến lớn cũng trải qua nhiều gian khổ và áp lực thành ra cũng quen, lâu dần cũng trở nên gan góc. Tôi hít sâu một hơi lấy hết can đảm của mình gật đầu một cái.
_Vâng. Em làm được.
_Tốt.
Dứt lời chị Thư quay lại bàn làm việc của mình, lấy một tập tài liệu đi đến đặt lên bàn cho tôi rồi nói.
_Đây là số liệu thống kê của công ty ba tháng vừa qua em xem đi để mai còn làm báo cáo.
Tôi gật đầu lấy tập tài liệu sau đó ngồi xuống bàn chăm chú xem kĩ lưỡng từng con số ghi trong đó. Chỉ mới là số liệu của ba tháng mà tôi xem đã hoa hết cả mắt. Công ty này ko chỉ làm về một mảng bán vật liệu xây dựng mà còn làm cả về du lịch nên số liệu nó mới nhiều như thế này.
Một năm nghỉ ở nhà ko đụng vào các nghiệp vụ cho nên tôi cảm thấy lo lắng ,sợ mình sẽ hạch toán nhầm cho nên tranh thủ giờ ăn cơm trưa ,khi tất cả mọi người trong phòng đã đi ăn thì tôi lại vào máy tính, xem lướt qua một loạt các nghiệp vụ chuyên ngành rồi tập trung xem tiếp các số liệu trong quyển sổ mà chị Thư đưa cho.
Khi sáng sợ đi làm muộn cho nên tôi chưa kịp ăn gì bây giờ lại phải tranh thủ xem tài liệu cho nên cũng ko đi ăn được thành ra chiếc bụng của tôi lại đói réo ầm lên. Đưa tay xoa xoa chiếc bụng trống rỗng của mình như muốn làm dịu đi cơn đói nhưng mà dù thế nào cũng ko đỡ hơn được.
Bất ngờ có một bàn tay đặt một hộp cơm lên bàn của tôi, tôi đưa mắt nhìn lên thì mới phát hiện người mua cơm cho tôi là chị Thư , tôi vừa vui vừa ngạc nhiên thành ra cứ đơ ra mà nhìn chằm chằm vào chị ấy. Thấy vậy chị Thư mới hắng giọng một cái rồi xoay người về bàn làm việc của mình, vừa đi vừa nói
_Ăn đi. Tôi ko muốn mọi người nói tôi bắt ép nhân viên mới
Tôi sợ dậy như mọi ngày thì làm ko kịp ,đi làm lại trễ cho nên khi mặt trời còn chưa mọc tôi đã phải rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi thì xuống bếp bắt tay vào nấu bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, giặc giũ ,chuẩn bị sẵn thức ăn bữa trưa cho mẹ chồng tôi ở nhà. Nói chung là tất tần tật mọi công việc.
_Hôm nay Mặt Trời mọc đằng tây à. Sao chị dậy sớm thế.
Đang lúi húi lau nhà thì nghe tiếng nói của mẹ chồng ở ngay phía sau làm tôi giật bắn cả người, nhưng rồi cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh tôi quay người lại nhìn bà.
_Hôm nay con đi làm ngày đầu tiên, sợ ko làm kịp nên tranh thủ mẹ ạ.
_Biết thế thì tốt. Chị đã nấu đồ ăn sáng chưa kẻo tí thằng Quý dậy lại ko có mà ăn.
_Con nấu rồi thưa mẹ.
_Được rồi chị làm tiếp đi. Tôi đi tập thể dục.
_Vâng.
Mẹ chồng tôi ở nhà suốt ngày nhưng từ khi tôi về đây làm dâu thì chưa lần nào thấy bà động tay động chân vào việc trong nhà, tất cả đều được đẩy sang cho tôi. Phận dâu con mấy việc đó là bình thường nhưng nghĩ tôi lại thấy chạnh lòng, thay vì bà suốt ngày ăn rồi nằm sao ko phụ tôi lấy một chút cũng xem như mình hoạt động gân cốt một tí có phải sẽ tốt hơn ko. Nghĩ đến tôi lại thấy chán cho số phận của mình, ngày trước khi tôi quyết định lấy Quý mẹ tôi cũng đã khuyên.
_Con nên suy nghĩ cho thật kĩ . Làm dâu người bắc ko dễ như trong mình đâu, gặp bà mẹ chồng thương thì ko nói, gặp bà ko vừa ý thì sống cả đời ko yên. Mẹ ko đánh đồng tất cả nhưng mà đa số người ngoài bắc luôn khắc khe hơn. Kết hôn rồi mọi thứ đều sẽ khác ko phải lúc nào cũng như khi mới yêu. Con còn trẻ nên suy nghĩ cho kĩ, một khi đã kết hôn rồi thì có xấu có đẹp cũng phải chấp nhận.
Mẹ tôi khuyên rất nhiều nhưng tôi ko để lọt vào tai mình. Lúc ấy vì đang trong giai đoạn đắm chìm trong tình yêu và màu hồng hạnh phúc cho nên tôi gạt bỏ ngoài tai tất cả, gật đầu khẳng định chắc nịch một câu.
_Con đã suy nghĩ kĩ rồi. Dù có thế nào con cũng chấp nhận.
Mẹ tôi nghe tôi nói như vậy cũng chỉ im lặng , cầu nguyện cho tôi có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Để tiến đến hôn nhân với Quý , tôi chấp nhận rời bỏ bố, mẹ của mình để theo a ra đây. Cứ nghĩ mọi thứ sẽ tốt đẹp nhưng khi làm vợ Quý, làm dâu ở nhà của a tôi mới thấy mấy lời mẹ của tôi nói rất đúng, mọi thứ ko chỉ có màu hồng mà còn cả nước mắt.
_Em ko định đi làm à.
Câu hỏi của Quý kéo tôi ra khỏi quá khứ để quay về với hiện tại.Tôi quay lại nhìn Quý rồi nói.
_Có chứ. Ngày đầu tiên mà.
_Thế sao ko chuẩn bị đi mà đứng đây.
_Sớm mà.
Vừa nói đến đây tôi vừa đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường cũng đã gần 7h sáng nên hốt hoảng.
_Sao thời gian trôi nhanh vậy. A giúp e dọn đồ ăn sáng ra rồi mời mẹ ra ăn nhé. Em sắp trễ rồi.
Tôi vội vàng đến mức ko kịp đợi Quý trả lời, đã kéo bệ xoay và cay lau nhà đi xuống nhà dưới để cất, sau đó thì chạy mau về phòng của mình thay một bộ quần áo công sở ,tay cầm theo chiếc túi đi ra ngoài.
Mẹ chồng tôi là người hay đay nghiến, bắt lễ nghĩa cho nên trước khi rời khỏi nhà tôi phải chào bà một tiếng nếu ko chắc chắn khi trở về sẽ nghe bà ca một bài ca bất hữu. Quý đang ngồi trong bếp ăn sáng với mẹ thấy tôi xuống thì dừng lại nhìn về phía tôi rồi nói.
_Em ngồi ăn luôn đi.
_Thôi để e mua bánh mì ăn tạm.
_Ừ. Vậy cũng được.
Tôi quay sang mẹ chồng cúi đầu chào.
_ Thưa mẹ con đi làm.
Bà ko hề gật đầu hay đáp lại tôi một tiếng mà chỉ tập trung vào bữa ăn, Quý thấy vậy thì hất hàm ra hiệu cho tôi đi đi. Tôi quay người ra khỏi nhà mà tậm trạng ko mấy vui vẻ.
Lấy chiếc xe máy cũ kĩ của mình tôi lái thẳng đến công ty, cũng may khi tôi đến thì cũng chỉ mới có vài ba nhân viên đến. Cho xe xếp gọn gàng vào bãi giữ xe rồi tôi lại đi thẳng về phía phòng nhân sự. Khi đến nơi tôi ko gõ cửa ngay mà lấy chiếc điện ra xem đã mấy giờ. Nhìn thấy đồng hồ báo mới chỉ hơn 7h30, tôi liền đi vào nhà vệ sinh rửa qua mặt của mình, tô lại tí son rồi đi ra ngoài đợi đến giờ mà a Nghĩa trưởng phòng nhân sự đã dặn.
Ngồi đợi tầm hai mươi phút thì a Nghĩa cũng đến, a ấy thấy tôi đến sớm như vậy thì có vẻ cũng hài lòng nên vui vẻ cười nói.
_Ngồi đợi a tí nhé. A vào cất đồ rồi sẽ đưa e đi.
_Vâng.
A ấy vào phòng một lúc thì cũng đi ra, trên tay cầm theo một tập hồ sơ gì đó.
_Đi thôi.
_Vâng .
Tôi đi phía sau a ấy cho đến khi cả hai vào thang máy. Lúc này, a Nghĩa mới quay sang tôi.
_Công ty a đang thiếu kế toán mà em cũng có kinh nghiệm trong lĩnh vực ấy nên a đưa em vào. Có khó khăn gì thì hỏi kế toán trưởng, chị ấy sẽ bày cho.
_Vâng. E biết rồi.
Tôi vừa nói đến đây thì thang máy cũng vừa mở cửa. A Nghĩa đưa tôi đến phòng kế toán vì công ty mới bắt đầu vào giờ làm việc cho nên ai nấy cũng đều tất bật. Nhìn thấy a Nghĩa và tôi đi vào thì mọi người ai nấy đều ngước mặt lên nhìn, Nghĩa đi trước tôi đi theo a ấy đi vào trong phòng đến trước bàn làm việc của một chị được đặt tách rời ra khỏi các bàn khác, tôi liếc nhìn bảng tên được đặt trên bàn " kế toán trưởng _ Nguyễn Ngọc Thư ". Hóa ra người phụ này là kế toán trưởng của công ty, tôi đang mãi mê với những suy nghĩ của mình thì a Nghĩa đứng bên cạnh lên tiếng.
_Đây là Quỳnh ,cô ấy vừa mới xin vào công ty. Em thấy phòng chị thiếu kế toán mà Quỳnh cũng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên sắp xếp cho phòng chị. Có gì chị chỉ bảo thêm cho cô ấy.
Chị Thư nhìn dáng vẻ rất sang trọng kiểu hình ảnh người phụ nữ vừa có tiền vừa có quyền. Chị ấy nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt sau mới quay sang a Nghĩa nói.
_Được rồi. Em cứ về làm việc đi ,để Quỳnh đó chị sắp xếp cho.
_Vâng . Vậy em về đây.
Tôi nhìn a Nghĩa gật đầu chào một cái, sau khi a ấy đi rồi chị Thư cũng rời khỏi chỗ của mình đứng trước mặt tôi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hẳn.
_Em đã nghe Nghĩa nói sẽ thử việc một tháng chưa.
_Dạ rồi ạ.
_Tốt. Trước tiên chị muốn nhắc lại với em một điều , phòng chị tuy thiếu người nhưng cần một người làm được việc chứ ko muốn đào tạo người . Nếu sau một tháng chị thấy em làm ko đạt hiệu quả chị sẽ báo để công ty cho em thôi việc chứ ko có nhân nhượng để em ở lại mà đào tạo e hiểu ko.
_Vâng. Em hiểu ý chị.
_Được rồi. Em ngồi vào bàn kia đi, chị sẽ đưa cho em ít tài liệu em xem qua ko hiểu gì thì hỏi. Nhưng chị nói trước, em chỉ có một ngày hôm nay để học hỏi cách thức làm việc của mọi người trong phòng, sang ngày mai sẽ bắt tay vào làm luôn. Em làm được ko.
Nghe sơ sơ lời của chị Thư nói tôi đã thấy áp lực nặng nề nhưng mà cuộc sống của tôi từ bé đến lớn cũng trải qua nhiều gian khổ và áp lực thành ra cũng quen, lâu dần cũng trở nên gan góc. Tôi hít sâu một hơi lấy hết can đảm của mình gật đầu một cái.
_Vâng. Em làm được.
_Tốt.
Dứt lời chị Thư quay lại bàn làm việc của mình, lấy một tập tài liệu đi đến đặt lên bàn cho tôi rồi nói.
_Đây là số liệu thống kê của công ty ba tháng vừa qua em xem đi để mai còn làm báo cáo.
Tôi gật đầu lấy tập tài liệu sau đó ngồi xuống bàn chăm chú xem kĩ lưỡng từng con số ghi trong đó. Chỉ mới là số liệu của ba tháng mà tôi xem đã hoa hết cả mắt. Công ty này ko chỉ làm về một mảng bán vật liệu xây dựng mà còn làm cả về du lịch nên số liệu nó mới nhiều như thế này.
Một năm nghỉ ở nhà ko đụng vào các nghiệp vụ cho nên tôi cảm thấy lo lắng ,sợ mình sẽ hạch toán nhầm cho nên tranh thủ giờ ăn cơm trưa ,khi tất cả mọi người trong phòng đã đi ăn thì tôi lại vào máy tính, xem lướt qua một loạt các nghiệp vụ chuyên ngành rồi tập trung xem tiếp các số liệu trong quyển sổ mà chị Thư đưa cho.
Khi sáng sợ đi làm muộn cho nên tôi chưa kịp ăn gì bây giờ lại phải tranh thủ xem tài liệu cho nên cũng ko đi ăn được thành ra chiếc bụng của tôi lại đói réo ầm lên. Đưa tay xoa xoa chiếc bụng trống rỗng của mình như muốn làm dịu đi cơn đói nhưng mà dù thế nào cũng ko đỡ hơn được.
Bất ngờ có một bàn tay đặt một hộp cơm lên bàn của tôi, tôi đưa mắt nhìn lên thì mới phát hiện người mua cơm cho tôi là chị Thư , tôi vừa vui vừa ngạc nhiên thành ra cứ đơ ra mà nhìn chằm chằm vào chị ấy. Thấy vậy chị Thư mới hắng giọng một cái rồi xoay người về bàn làm việc của mình, vừa đi vừa nói
_Ăn đi. Tôi ko muốn mọi người nói tôi bắt ép nhân viên mới
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.