Chương 33
Lê Thúy Diễm
11/08/2020
Tôi cùng con Huệ đi vào nhà , nó chỉ tay về chiếc ghế đối diện.
_Mày ngồi đi. Tao đi lấy nước cho.
Nhìn nó mang cái bụng bầu to như thế, đi đứng khó khăn cho nên tôi đã lên tiếng.
_Ko cần đâu. Tao vừa uống ở nhà. Mày ngồi xuống đi.
Con Huệ nghe thấy tôi nói thế thì cũng đi lại ngồi vào chiếc ghế bên cạnh rồi quay sang tôi.
_Mày lấy chồng rồi biệt tích luôn à. Mấy năm rồi mới chịu về, năm nay ở lại ăn tết chứ.
_Ừ. Mày gần sinh chưa.
_Dự kiến là mùng 2 tết tao sinh.
Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau được một tí thì chồng của con Huệ về. Tôi ko muốn làm phiền vợ chồng nó cho nên cũng xin phép đi về nhà.
_Thôi tao về đây. Khi khác lại qua thăm mày. Em chào a nhé.
_Chào em.
Trước khi tôi đi về con Huệ còn nắm lấy tay tôi bịn rịn.
_Mai tao với mày đi chợ tết nhé. Lâu rồi hai đứa mình chưa đi đâu cùng nhau.
_Bụng mày to thế kia mà đi đâu. Tết nhất rồi ở nhà cho yên đi. Muốn ăn gì mai tao mua rồi mang sang.
_Tao đi mãi có sao đâu. Mai đi nhé. Mai tao đợi đấy. Ko qua là tao phi sang nhà mày đó.
_Ừ. Thôi tao về đây. Mai gặp.
Nhìn cái bụng của con Huệ to như vậy tôi cũng ko muốn đi nhưng mà nó đã nói như thế ko đi cũng ko được. Tiện thể mai ra chợ mua cho con nó ít đồ. Tôi đi theo con đường quay trở về nhà của mình.
Khi về đến nhà mẹ cũng đã dọn dẹp xong mọi thứ, cơn buồn ngủ lại kéo đến khiến cho đôi mắt của tôi chỉ muốn nhắm lại. Tôi đi nhanh về phòng của mình, ngã lưng xuống chiếc giường rồi ngủ một giấc ngon lành.
Đã lâu rồi tôi ko được ngủ thoải mái như vậy, đúng là ko ở đâu bằng nhà của mình. Khi tôi thức dậy đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mới biết mặt trời đã lặn từ bao giờ. Ánh nắng chói chang đã thay bằng bóng tối.
Đang nằm ngẩn ngơ nhìn ra ngoài thì cửa phòng tôi mở, mẹ đi vào bà ngồi xuống giường bên cạnh chỗ tôi đang nằm rồi hỏi.
_Cuộc sống của vợ chồng con thế nào. Hai đứa có xảy ra việc gì thì nói cho bố mẹ biết , đừng có mà giấu diếm.
Nhìn nét mặt lo lắng của mẹ tôi lại thương bà, mẹ luôn là người lo lắng cho tôi, còn tôi thì ko làm được gì cho bố mẹ của mình. Tôi ngồi dậy ôm lấy mẹ rồi trả lời.
_Bọn con ổn mẹ ạ. Bố mẹ ko phải lo lắng cho con đâu.
_Có thật là ổn ko đấy.
_Thật mà mẹ.
_Vậy mấy năm qua con làm dâu thế nào. Mẹ chồng có đối xử tốt với con ko.
Khi nghe câu hỏi này của mẹ, tôi lại muốn nói ra hết những đắng cay, tủi nhục và cả những uất ức trong lòng của mình mà suốt mấy năm qua tôi phải gồng mình lên chịu đựng. Tôi muốn kể cho mẹ nghe về mẹ chồng của mình, về việc bà đay nghiến, chì chiết và cả những bất công của bà dành cho tôi. Nhưng mà dù có muốn thế nào tôi cũng ko thể nói được. Tôi ko muốn bố mẹ lại phải lo lắng cho tôi cho nên tôi tìm cách nói tốt về mẹ chồng cho mẹ tôi yên tâm.
_Mẹ chồng con tốt với con lắm. Con đi làm thì bà ở nhà dọn dẹp, cơm nước tất cả. Mỗi lần đi chợ thấy gì ngon bà đều mua để dành cho con. Sáng còn dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho vợ chồng con nữa mẹ ạ.
Nghe tôi nói sơ về mẹ chồng của mình, mẹ tôi mỉm cười, bà có lẽ cũng vui mừng khi thấy tôi có một bà mẹ chồng tốt như vậy, chỉ có điều đó là mẹ chồng trong mong ước của tôi mà thôi.
Sau khi nghe tôi nói vậy mẹ tôi cũng lên tiếng.
_Thế thì tốt rồi. Con cũng nên phụ giúp mẹ chồng. Đừng thấy bà tốt với mình mà đẩy hết việc sang cho bà ấy. Cái gì cũng vừa phải thôi đừng để bà phải buồn.
_Vâng. Con biết rồi mẹ ạ.
_Con dậy rửa mặt mũi đi rồi ra ăn cơm. Mẹ nấu xong hết rồi.
_Vâng.
Nói chuyện với tôi xong xuôi mẹ đứng dậy rời khỏi phòng, tôi nhìn theo bóng lưng của bà, trong lòng cảm thấy có lỗi với bố mẹ. Hai người đã già rồi đáng lẽ ra bây giờ tôi phải là người chăm sóc, lo lắng lại cho bố mẹ vậy mà hai người vẫn mãi bận lòng, lo lắng cho tôi.
Nhìn theo bóng lưng của mẹ cho đến khi khuất dần, tôi mới ngồi dậy, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại xem có cuộc gọi nào của Quý hay ko nhưng màn hình trống trơn, ko hiển thị nổi một cuộc gọi nhỡ. Lạ thật , bây giờ đang là nghỉ tết, Quý cũng bảo mẹ ko có gì nghiêm trọng vậy a bận gì mà cả ngày ko gọi cho tôi lấy một cuộc.
Tính tôi trước giờ rất lạ hễ thắc mắc gì là phải tìm cho được câu trả lời. Tôi cầm lấy điện thoại, bấm nút gọi cho Quý. Từng hồi chuông đổ lên rồi lại tắt mà vẫn ko thấy Quý nghe máy. Tôi gọi đến ba cuộc vẫn ko thấy Quý trả lời. Trong lòng, thật sự rất lo lắng, ko biết ở nhà có xảy ra chuyện gì hay ko.
_Quỳnh ơi… xong chưa con, ra ăn cơm.
_Vâng. Con ra ngay đây.
Đang ngồi trên giường suy nghĩ thì mẹ tôi cất tiếng gọi, thật sự lòng tôi lúc này rất lo cho Quý và mẹ chồng ở nhà nhưng ko muốn bố mẹ lại phiền lòng cho nên tôi đặt chiếc điện thoại lại xuống bàn, đi nhanh vào tolec rửa qua mặt mũi rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy bố mẹ đã ngồi sẵn trên bàn, tôi đi nhanh lại, kéo chiếc ghế ngồi xuống sau đó quay sang bố mẹ nói.
_Con mời bố mẹ ăn cơm.
Bố chỉ " ừ" một tiếng ,còn mẹ thì liên tục gắp thức ăn cho tôi. Bữa cơm này mẹ nấu rất ngon nhưng vì đang lo lắng cho Quý và mẹ chồng ở nhà nên ko có tâm trạng để mà ăn uống. Thành ra tôi cũng chị ăn tạm một bát cho bố mẹ vui lòng rồi đứng dậy..
_Con no rồi. Bố mẹ ăn đi nhé. Con về phòng đây ạ.
Mẹ thấy bữa ăn này tôi ăn ít thì bà đặt bát cơm của mình xuống bàn rồi nhìn tôi nói.
_Sao ăn ít vậy con. Đồ ăn ko ngon à.
Tôi nhìn bố mẹ cố gắng nở một nụ cười thật tươi.
_Ngon lắm mẹ ạ. Tại trưa con ăn nhiều quá nên giờ vẫn no. Thôi con về phòng tắm rửa đây.
Tôi quay người đi nhanh về phòng của mình, trước khi đi khuất tôi vẫn có thể nghe rõ tiếng thở đầy nặng nề của bố mẹ phía sau lưng. Tôi về phòng cầm lấy điện thoại đi qua đi lại sốt ruột gọi cho Quý.
Lần này, tôi ko cần đợi lâu nữa. Chuông vừa đổ vài tiếng thì Quý nghe.
_Em làm gì gọi lắm thế.
Nghe giọng điệu gắt gỏng của Quý, tôi rất muốn nói lại nhưng mà nghĩ tết nhất sắp đến, hai vợ chồng đang ở cách xa mà cãi nhau nữa thì lại ko hay cho nên tôi nuốt nước bọt, đè cơn giận của mình xuống rồi nhẹ giọng nói.
_A và mẹ ở nhà có làm sao ko. Sao e gọi mà a ko nghe máy. Hay để em bay về nhé.
Quý nghe tôi nói muốn bay về lại Hà Nội thì lên tiếng nói qua cho tôi biết tình hình ở nhà.
_A và mẹ vẫn ổn. Khi nãy a đi tắm để điện thoại ở ngoài nên ko nghe được. Em cứ ở đó chơi, ăn tết đi về đây cũng ko làm gì. A xin mẹ cho e ăn tết ngoài đó với bố mẹ rồi đấy.
_Vậy khi nào a bay ra.
_A chắc ko ra được. Bỏ mẹ ở nhà một mình ko ổn. Em cứ chơi cho thoái mái đi rồi về. Vé a đã đặt rồi đấy mùng bốn Tết e bay. Tối rồi a ngủ đây.
_Vâng.
Tôi nghe xong cuộc điện thoại của Quý liền cảm thấy hụt hẫng, cả năm mới có được một cái tết mà vợ chồng mỗi người một nơi , còn cả bố mẹ của tôi nữa họ ko thấy Quý về thì ko biết sẽ nghĩ gì. Tôi nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ mãi, vừa buồn vừa lo lắng ko biết ở nhà thế nào ,trong lòng lại dấy lên một cảm giác bất an.
Ngày hôm sau tôi lấy xe máy của bố sang chở con Huệ đi chợ tết. Cuối năm ai ai đều đi chợ sắm sửa cho nhà cửa của mình, thành ra chợ rất đông người, tôi lái xe máy vào gửi rồi cùng con Huệ đi bộ. Đi ngang qua hàng đồ trẻ em tôi lại nhớ đến con của mình, nếu bây giờ nó còn sống mấy bộ đồ này có lẽ sẽ mặc vừa.
_Quỳnh... Quỳnh... Đi thôi.
Tôi đang mãi ngắm nghía mấy bộ quần áo trẻ em mà quên luôn cả việc mình phải đưa con Huệ đi mua đồ,mãi cho đến khi nó gọi tôi mới giật mình quay sang nhìn nó.
_Mấy bộ đồ kia đẹp ghê. Đồ đó trai gái đều mặc được để tao mua tặng cho con mày.
Con Huệ nghe thấy tôi nói thế thì khua tay, lắc đầu từ chối.
_Thôi ko cần đâu. Mình vào chợ ăn tí gì đi, tao đói bụng quá.
_Đợi tao mua xong rồi mình đi ăn.
Mặc kệ con Huệ từ chối, tôi nói dứt lời thì đi thẳng vào tiệm quần áo trẻ em ngay trước mặt ,nhân viên bán hàng thấy tôi đi vào thì niềm nở.
_Chị muốn xem bộ nào ạ.
_Lấy cho chị hai bộ này.
Tôi chỉ tay lên hai bộ đồ được treo ngay trước cửa hàng, nhân viên nghe tôi nói xong thì gật đầu, cầm lấy cây sào lấy hai bộ quần áo xuống đưa cho tôi.
_Đây thưa chị.
_Cảm ơn em. Hai bộ này bao nhiêu vậy.
_Ba trăm năm mươi ngàn chị ạ.
Ngày cận tết cái gì cũng đắc đỏ chỉ có hai bộ đồ cho bé mấy tháng tuổi mà tận ba trăm năm mươi ngàn nhưng mà lâu lâu tôi mới về, ko tặng cho con của con Huệ lúc này thì biết khi nào cho dịp. Nghĩ vậy tôi gật đầu, rút trong ví ra thanh toán tiền cho cửa hàng rồi cầm lấy túi quần áo đi ra ngoài.
Tôi đã từng nghe ai đó nói khi phụ nữ mang thai đã thèm là phải ăn ngay, bây giờ tôi mới thấy đúng. Con Huệ nó ko chịu được đã ngồi sẵn vào quán nem phần vừa cuốn vừa ăn ngon lành. Tôi vừa cười vừa đi lại đặt túi đồ xuống trước mặt nó rồi kéo ghế ngồi xuống.
_Này... Ko đợi tao à.
Con Huệ vừa nhai vừa nhe răng cười hì hì, tay đưa cuốn nem nó đang ăn dở ra trước mặt tôi.
_Tao thèm quá mày ơi. Ngon lắm mày ăn đi này...
_Ọe...ọe...
Bình thường mùi nem phần này rất thơm, nó là món khoái khẩu của cả tôi và con Huệ từ trước giờ nhưng ko hiểu sao bây giờ nghe mùi của nó lại cảm thấy rất khó chịu , mùi hương của nó xộc vào mũi khiến tôi cảm thấy buồn nôn, liền đứng dậy chạy ra khỏi quán một đoạn tôi bắt đầu nôn ọe.
Dạo này dạ dày của tôi nó ko đau như trước mà chỉ có buồn nôn.Ko biết con Huệ đi đến chỗ tôi từ lúc nào, nó vừa vỗ lưng cho tôi vừa hỏi .
_Mày làm sao thế.
Sau khi nôn xong tôi cảm thấy dễ chịu hẳn, đứng dậy nhìn nó rồi trả lời.
_Chắc lại đau dạ dày...
Con Huệ nhìn tôi bằng cái nhìn khó hiểu, sau đó nó kê miệng sát tai tôi rồi hỏi nhỏ.
_Hay mày có thai. Tháng này mày có kinh chưa.
Tôi nghe nó nói xong thì cũng giật mình, dạo gần đây bận quá tôi cũng quên bén đi mất , con Huệ thấy tôi im lặng thì lại nói tiếp.
_Hay mày bầu thật. Thôi đi lại tiệm thuốc đằng kia mua que thử đi cho chắc chắn.
Hai đứa tôi đi lại tiệm thuốc ngay trước mặt mua hai cây que, sau đó ko còn tâm trạng đâu mà đi chợ tết đành quay trở về nhà. Trước khi con Huệ đi vào nhà nó còn dặn dò tôi.
_Tí nữa mày về mày thử 1 cây đi nhé. Còn một cây sáng sớm mai thử lại cho chắc chắn. Mà ông Quý đâu sao bữa giờ ko thấy .
_Mẹ chồng tao ốm nên anh Quý ko vào được. Thôi tao về đây.
_Ừ.
Tôi rời khỏi nhà con Huệ tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng, mẹ đang ngồi nhặt rau thấy tôi về thì hỏi.
_Sao bảo đi chợ tết với con Huệ mà về sớm thế hả con.
_Con Huệ nó bầu to quá nên con cũng ngại mẹ ạ. Lỡ có gì thì chết, nên tranh thủ về sớm.
_Ừ. Nó sắp sinh rồi, bụng to thế hạn chế đi. Thôi vào rửa tay rửa mặt rồi nghỉ ngơi một tí. Mẹ nấu cơm xong mẹ gọi.
_Vâng.
Bình thường tôi sẽ cố nói để mẹ đồng ý cho tôi phụ giúp bà nhưng lần này thì ko. Tôi đi thẳng vào phòng của mình, vứt chiếc túi trên giường, cầm lấy que thử thai đi nhanh vào tolec.
Từng phút trôi qua tôi cứ như người ngồi trên đóng lửa. Rõ ràng là mình đã là phụ nữ có chồng thế mà lúc thử que cứ như gái tơ lỡ dại, hồi hộp, lo lắng kinh khủng.
Năm phút chờ đợi cuối cùng cũng trôi qua, tôi cầm lấy cây que thử thai hiện rõ hai vạch trên tay tâm trạng vừa vui vừa lo lắng. Mỗi lần có việc gì vui là tôi lại muốn gọi điện thoại chia sẻ với Quý nhưng ko hiểu sao lần này tôi ko làm vậy mà đi ra cất cây que vào túi của mình, nè trên giường suy nghĩ. Cuối cùng tôi quyết định sẽ xin phép bố mẹ về Hà Nội sớm hơn dự kiến, để làm Quý bất ngờ.
Bữa cơm hôm nay tôi nói với bố mẹ về việc mình về Hà Nội, mẹ thì lưu luyến ko muốn xa tôi mà muốn tôi ở lại ăn tết với gia đình vì bà ko biết việc tôi có thai. Bố thì lên tiếng.
_Thôi được rồi. Con muốn ăn tết ở đâu cũng được miễn sao con thấy vui và hạnh phúc.
_Vâng. Con cảm ơn bố. Qua năm con sẽ bảo a Quý về cùng với con.
_Ừ.
Sau khi ăn uống xong xuôi tôi vội vàng đi về phòng bắt đầu lên mạng đặt vé máy bay. Ngày hôm sau tôi ngày sớm thử que lại lần nữa như lời con Huệ nói, nó vẫn hiện rõ hai vạch. Hai lần thử cho ra một kết quả tôi cũng đủ chắc chắn mình đã có thai, cất que thử vào túi tôi đi nhanh sang nhà con Huệ nói cho nó biết rồi chào tạm biệt nó để quay vè Hà Nội.
Đúng 10giờ sáng tôi bắt đầu kéo vali ngồi lên taxi để ra sân bay. Bố mẹ muốn đưa tôi ra sân bay nhưng tôi tuyệt đối ko đồng ý, tôi sợ nhìn thấy cảnh chia ly. Ngồi trên taxi hơn một tiếng đồng hồ tôi cũng có mặt ở sân bay Cam Ranh. Sau khi làm thủ tục các thứ xong xuôi tôi ngồi đợi thêm một lác thì đến giờ bay.
Ngồi trên máy bay một khoảng thời gian tôi cũng tới nơi. Hà Nội đón tôi bằng một cái lạnh cuối năm, vẫy chiếc taxi tôi đi thẳng về nhà, trong đầu ko ngừng mường tượng ra cảnh Quý bất ngờ khi thấy tôi trở về và biết tin tôi đang mang thai, a sẽ vui thế nào.
Tôi bảo taxi dừng ngay đầu ngõ để đi bộ vào vì ko muốn cho Quý phát hiện. Để a bất ngờ khi thấy tôi mới được. Tay kéo vali tôi đi về nhà, cánh cổng ko khóa, tôi im lặng đi vào ko hề lên tiếng cho đến. Nhìn thẳng vào phòng khách ko thấy mẹ tôi đâu mà thay vào đó là một đôi giày cao gọt nằm ngay trước cửa nhà.
Nhà này ngoài tôi ra thì còn ai đâu mà mang giày cao gót, với lại tôi có mang cũng ko cao đến thế này, lúc này ko hiểu sao trong lòng tôi lại bất an, cảm giác nóng lòng thôi thút tôi đi nhanh về phòng ngủ của mình. Tim tôi chết lặn, chân ko còn đứng vững, chiếc vali cũng bị tôi buông ra ngã ầm xuống sàn. Miệng lắp bắp.
_Mày ngồi đi. Tao đi lấy nước cho.
Nhìn nó mang cái bụng bầu to như thế, đi đứng khó khăn cho nên tôi đã lên tiếng.
_Ko cần đâu. Tao vừa uống ở nhà. Mày ngồi xuống đi.
Con Huệ nghe thấy tôi nói thế thì cũng đi lại ngồi vào chiếc ghế bên cạnh rồi quay sang tôi.
_Mày lấy chồng rồi biệt tích luôn à. Mấy năm rồi mới chịu về, năm nay ở lại ăn tết chứ.
_Ừ. Mày gần sinh chưa.
_Dự kiến là mùng 2 tết tao sinh.
Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau được một tí thì chồng của con Huệ về. Tôi ko muốn làm phiền vợ chồng nó cho nên cũng xin phép đi về nhà.
_Thôi tao về đây. Khi khác lại qua thăm mày. Em chào a nhé.
_Chào em.
Trước khi tôi đi về con Huệ còn nắm lấy tay tôi bịn rịn.
_Mai tao với mày đi chợ tết nhé. Lâu rồi hai đứa mình chưa đi đâu cùng nhau.
_Bụng mày to thế kia mà đi đâu. Tết nhất rồi ở nhà cho yên đi. Muốn ăn gì mai tao mua rồi mang sang.
_Tao đi mãi có sao đâu. Mai đi nhé. Mai tao đợi đấy. Ko qua là tao phi sang nhà mày đó.
_Ừ. Thôi tao về đây. Mai gặp.
Nhìn cái bụng của con Huệ to như vậy tôi cũng ko muốn đi nhưng mà nó đã nói như thế ko đi cũng ko được. Tiện thể mai ra chợ mua cho con nó ít đồ. Tôi đi theo con đường quay trở về nhà của mình.
Khi về đến nhà mẹ cũng đã dọn dẹp xong mọi thứ, cơn buồn ngủ lại kéo đến khiến cho đôi mắt của tôi chỉ muốn nhắm lại. Tôi đi nhanh về phòng của mình, ngã lưng xuống chiếc giường rồi ngủ một giấc ngon lành.
Đã lâu rồi tôi ko được ngủ thoải mái như vậy, đúng là ko ở đâu bằng nhà của mình. Khi tôi thức dậy đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mới biết mặt trời đã lặn từ bao giờ. Ánh nắng chói chang đã thay bằng bóng tối.
Đang nằm ngẩn ngơ nhìn ra ngoài thì cửa phòng tôi mở, mẹ đi vào bà ngồi xuống giường bên cạnh chỗ tôi đang nằm rồi hỏi.
_Cuộc sống của vợ chồng con thế nào. Hai đứa có xảy ra việc gì thì nói cho bố mẹ biết , đừng có mà giấu diếm.
Nhìn nét mặt lo lắng của mẹ tôi lại thương bà, mẹ luôn là người lo lắng cho tôi, còn tôi thì ko làm được gì cho bố mẹ của mình. Tôi ngồi dậy ôm lấy mẹ rồi trả lời.
_Bọn con ổn mẹ ạ. Bố mẹ ko phải lo lắng cho con đâu.
_Có thật là ổn ko đấy.
_Thật mà mẹ.
_Vậy mấy năm qua con làm dâu thế nào. Mẹ chồng có đối xử tốt với con ko.
Khi nghe câu hỏi này của mẹ, tôi lại muốn nói ra hết những đắng cay, tủi nhục và cả những uất ức trong lòng của mình mà suốt mấy năm qua tôi phải gồng mình lên chịu đựng. Tôi muốn kể cho mẹ nghe về mẹ chồng của mình, về việc bà đay nghiến, chì chiết và cả những bất công của bà dành cho tôi. Nhưng mà dù có muốn thế nào tôi cũng ko thể nói được. Tôi ko muốn bố mẹ lại phải lo lắng cho tôi cho nên tôi tìm cách nói tốt về mẹ chồng cho mẹ tôi yên tâm.
_Mẹ chồng con tốt với con lắm. Con đi làm thì bà ở nhà dọn dẹp, cơm nước tất cả. Mỗi lần đi chợ thấy gì ngon bà đều mua để dành cho con. Sáng còn dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho vợ chồng con nữa mẹ ạ.
Nghe tôi nói sơ về mẹ chồng của mình, mẹ tôi mỉm cười, bà có lẽ cũng vui mừng khi thấy tôi có một bà mẹ chồng tốt như vậy, chỉ có điều đó là mẹ chồng trong mong ước của tôi mà thôi.
Sau khi nghe tôi nói vậy mẹ tôi cũng lên tiếng.
_Thế thì tốt rồi. Con cũng nên phụ giúp mẹ chồng. Đừng thấy bà tốt với mình mà đẩy hết việc sang cho bà ấy. Cái gì cũng vừa phải thôi đừng để bà phải buồn.
_Vâng. Con biết rồi mẹ ạ.
_Con dậy rửa mặt mũi đi rồi ra ăn cơm. Mẹ nấu xong hết rồi.
_Vâng.
Nói chuyện với tôi xong xuôi mẹ đứng dậy rời khỏi phòng, tôi nhìn theo bóng lưng của bà, trong lòng cảm thấy có lỗi với bố mẹ. Hai người đã già rồi đáng lẽ ra bây giờ tôi phải là người chăm sóc, lo lắng lại cho bố mẹ vậy mà hai người vẫn mãi bận lòng, lo lắng cho tôi.
Nhìn theo bóng lưng của mẹ cho đến khi khuất dần, tôi mới ngồi dậy, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại xem có cuộc gọi nào của Quý hay ko nhưng màn hình trống trơn, ko hiển thị nổi một cuộc gọi nhỡ. Lạ thật , bây giờ đang là nghỉ tết, Quý cũng bảo mẹ ko có gì nghiêm trọng vậy a bận gì mà cả ngày ko gọi cho tôi lấy một cuộc.
Tính tôi trước giờ rất lạ hễ thắc mắc gì là phải tìm cho được câu trả lời. Tôi cầm lấy điện thoại, bấm nút gọi cho Quý. Từng hồi chuông đổ lên rồi lại tắt mà vẫn ko thấy Quý nghe máy. Tôi gọi đến ba cuộc vẫn ko thấy Quý trả lời. Trong lòng, thật sự rất lo lắng, ko biết ở nhà có xảy ra chuyện gì hay ko.
_Quỳnh ơi… xong chưa con, ra ăn cơm.
_Vâng. Con ra ngay đây.
Đang ngồi trên giường suy nghĩ thì mẹ tôi cất tiếng gọi, thật sự lòng tôi lúc này rất lo cho Quý và mẹ chồng ở nhà nhưng ko muốn bố mẹ lại phiền lòng cho nên tôi đặt chiếc điện thoại lại xuống bàn, đi nhanh vào tolec rửa qua mặt mũi rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy bố mẹ đã ngồi sẵn trên bàn, tôi đi nhanh lại, kéo chiếc ghế ngồi xuống sau đó quay sang bố mẹ nói.
_Con mời bố mẹ ăn cơm.
Bố chỉ " ừ" một tiếng ,còn mẹ thì liên tục gắp thức ăn cho tôi. Bữa cơm này mẹ nấu rất ngon nhưng vì đang lo lắng cho Quý và mẹ chồng ở nhà nên ko có tâm trạng để mà ăn uống. Thành ra tôi cũng chị ăn tạm một bát cho bố mẹ vui lòng rồi đứng dậy..
_Con no rồi. Bố mẹ ăn đi nhé. Con về phòng đây ạ.
Mẹ thấy bữa ăn này tôi ăn ít thì bà đặt bát cơm của mình xuống bàn rồi nhìn tôi nói.
_Sao ăn ít vậy con. Đồ ăn ko ngon à.
Tôi nhìn bố mẹ cố gắng nở một nụ cười thật tươi.
_Ngon lắm mẹ ạ. Tại trưa con ăn nhiều quá nên giờ vẫn no. Thôi con về phòng tắm rửa đây.
Tôi quay người đi nhanh về phòng của mình, trước khi đi khuất tôi vẫn có thể nghe rõ tiếng thở đầy nặng nề của bố mẹ phía sau lưng. Tôi về phòng cầm lấy điện thoại đi qua đi lại sốt ruột gọi cho Quý.
Lần này, tôi ko cần đợi lâu nữa. Chuông vừa đổ vài tiếng thì Quý nghe.
_Em làm gì gọi lắm thế.
Nghe giọng điệu gắt gỏng của Quý, tôi rất muốn nói lại nhưng mà nghĩ tết nhất sắp đến, hai vợ chồng đang ở cách xa mà cãi nhau nữa thì lại ko hay cho nên tôi nuốt nước bọt, đè cơn giận của mình xuống rồi nhẹ giọng nói.
_A và mẹ ở nhà có làm sao ko. Sao e gọi mà a ko nghe máy. Hay để em bay về nhé.
Quý nghe tôi nói muốn bay về lại Hà Nội thì lên tiếng nói qua cho tôi biết tình hình ở nhà.
_A và mẹ vẫn ổn. Khi nãy a đi tắm để điện thoại ở ngoài nên ko nghe được. Em cứ ở đó chơi, ăn tết đi về đây cũng ko làm gì. A xin mẹ cho e ăn tết ngoài đó với bố mẹ rồi đấy.
_Vậy khi nào a bay ra.
_A chắc ko ra được. Bỏ mẹ ở nhà một mình ko ổn. Em cứ chơi cho thoái mái đi rồi về. Vé a đã đặt rồi đấy mùng bốn Tết e bay. Tối rồi a ngủ đây.
_Vâng.
Tôi nghe xong cuộc điện thoại của Quý liền cảm thấy hụt hẫng, cả năm mới có được một cái tết mà vợ chồng mỗi người một nơi , còn cả bố mẹ của tôi nữa họ ko thấy Quý về thì ko biết sẽ nghĩ gì. Tôi nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ mãi, vừa buồn vừa lo lắng ko biết ở nhà thế nào ,trong lòng lại dấy lên một cảm giác bất an.
Ngày hôm sau tôi lấy xe máy của bố sang chở con Huệ đi chợ tết. Cuối năm ai ai đều đi chợ sắm sửa cho nhà cửa của mình, thành ra chợ rất đông người, tôi lái xe máy vào gửi rồi cùng con Huệ đi bộ. Đi ngang qua hàng đồ trẻ em tôi lại nhớ đến con của mình, nếu bây giờ nó còn sống mấy bộ đồ này có lẽ sẽ mặc vừa.
_Quỳnh... Quỳnh... Đi thôi.
Tôi đang mãi ngắm nghía mấy bộ quần áo trẻ em mà quên luôn cả việc mình phải đưa con Huệ đi mua đồ,mãi cho đến khi nó gọi tôi mới giật mình quay sang nhìn nó.
_Mấy bộ đồ kia đẹp ghê. Đồ đó trai gái đều mặc được để tao mua tặng cho con mày.
Con Huệ nghe thấy tôi nói thế thì khua tay, lắc đầu từ chối.
_Thôi ko cần đâu. Mình vào chợ ăn tí gì đi, tao đói bụng quá.
_Đợi tao mua xong rồi mình đi ăn.
Mặc kệ con Huệ từ chối, tôi nói dứt lời thì đi thẳng vào tiệm quần áo trẻ em ngay trước mặt ,nhân viên bán hàng thấy tôi đi vào thì niềm nở.
_Chị muốn xem bộ nào ạ.
_Lấy cho chị hai bộ này.
Tôi chỉ tay lên hai bộ đồ được treo ngay trước cửa hàng, nhân viên nghe tôi nói xong thì gật đầu, cầm lấy cây sào lấy hai bộ quần áo xuống đưa cho tôi.
_Đây thưa chị.
_Cảm ơn em. Hai bộ này bao nhiêu vậy.
_Ba trăm năm mươi ngàn chị ạ.
Ngày cận tết cái gì cũng đắc đỏ chỉ có hai bộ đồ cho bé mấy tháng tuổi mà tận ba trăm năm mươi ngàn nhưng mà lâu lâu tôi mới về, ko tặng cho con của con Huệ lúc này thì biết khi nào cho dịp. Nghĩ vậy tôi gật đầu, rút trong ví ra thanh toán tiền cho cửa hàng rồi cầm lấy túi quần áo đi ra ngoài.
Tôi đã từng nghe ai đó nói khi phụ nữ mang thai đã thèm là phải ăn ngay, bây giờ tôi mới thấy đúng. Con Huệ nó ko chịu được đã ngồi sẵn vào quán nem phần vừa cuốn vừa ăn ngon lành. Tôi vừa cười vừa đi lại đặt túi đồ xuống trước mặt nó rồi kéo ghế ngồi xuống.
_Này... Ko đợi tao à.
Con Huệ vừa nhai vừa nhe răng cười hì hì, tay đưa cuốn nem nó đang ăn dở ra trước mặt tôi.
_Tao thèm quá mày ơi. Ngon lắm mày ăn đi này...
_Ọe...ọe...
Bình thường mùi nem phần này rất thơm, nó là món khoái khẩu của cả tôi và con Huệ từ trước giờ nhưng ko hiểu sao bây giờ nghe mùi của nó lại cảm thấy rất khó chịu , mùi hương của nó xộc vào mũi khiến tôi cảm thấy buồn nôn, liền đứng dậy chạy ra khỏi quán một đoạn tôi bắt đầu nôn ọe.
Dạo này dạ dày của tôi nó ko đau như trước mà chỉ có buồn nôn.Ko biết con Huệ đi đến chỗ tôi từ lúc nào, nó vừa vỗ lưng cho tôi vừa hỏi .
_Mày làm sao thế.
Sau khi nôn xong tôi cảm thấy dễ chịu hẳn, đứng dậy nhìn nó rồi trả lời.
_Chắc lại đau dạ dày...
Con Huệ nhìn tôi bằng cái nhìn khó hiểu, sau đó nó kê miệng sát tai tôi rồi hỏi nhỏ.
_Hay mày có thai. Tháng này mày có kinh chưa.
Tôi nghe nó nói xong thì cũng giật mình, dạo gần đây bận quá tôi cũng quên bén đi mất , con Huệ thấy tôi im lặng thì lại nói tiếp.
_Hay mày bầu thật. Thôi đi lại tiệm thuốc đằng kia mua que thử đi cho chắc chắn.
Hai đứa tôi đi lại tiệm thuốc ngay trước mặt mua hai cây que, sau đó ko còn tâm trạng đâu mà đi chợ tết đành quay trở về nhà. Trước khi con Huệ đi vào nhà nó còn dặn dò tôi.
_Tí nữa mày về mày thử 1 cây đi nhé. Còn một cây sáng sớm mai thử lại cho chắc chắn. Mà ông Quý đâu sao bữa giờ ko thấy .
_Mẹ chồng tao ốm nên anh Quý ko vào được. Thôi tao về đây.
_Ừ.
Tôi rời khỏi nhà con Huệ tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng, mẹ đang ngồi nhặt rau thấy tôi về thì hỏi.
_Sao bảo đi chợ tết với con Huệ mà về sớm thế hả con.
_Con Huệ nó bầu to quá nên con cũng ngại mẹ ạ. Lỡ có gì thì chết, nên tranh thủ về sớm.
_Ừ. Nó sắp sinh rồi, bụng to thế hạn chế đi. Thôi vào rửa tay rửa mặt rồi nghỉ ngơi một tí. Mẹ nấu cơm xong mẹ gọi.
_Vâng.
Bình thường tôi sẽ cố nói để mẹ đồng ý cho tôi phụ giúp bà nhưng lần này thì ko. Tôi đi thẳng vào phòng của mình, vứt chiếc túi trên giường, cầm lấy que thử thai đi nhanh vào tolec.
Từng phút trôi qua tôi cứ như người ngồi trên đóng lửa. Rõ ràng là mình đã là phụ nữ có chồng thế mà lúc thử que cứ như gái tơ lỡ dại, hồi hộp, lo lắng kinh khủng.
Năm phút chờ đợi cuối cùng cũng trôi qua, tôi cầm lấy cây que thử thai hiện rõ hai vạch trên tay tâm trạng vừa vui vừa lo lắng. Mỗi lần có việc gì vui là tôi lại muốn gọi điện thoại chia sẻ với Quý nhưng ko hiểu sao lần này tôi ko làm vậy mà đi ra cất cây que vào túi của mình, nè trên giường suy nghĩ. Cuối cùng tôi quyết định sẽ xin phép bố mẹ về Hà Nội sớm hơn dự kiến, để làm Quý bất ngờ.
Bữa cơm hôm nay tôi nói với bố mẹ về việc mình về Hà Nội, mẹ thì lưu luyến ko muốn xa tôi mà muốn tôi ở lại ăn tết với gia đình vì bà ko biết việc tôi có thai. Bố thì lên tiếng.
_Thôi được rồi. Con muốn ăn tết ở đâu cũng được miễn sao con thấy vui và hạnh phúc.
_Vâng. Con cảm ơn bố. Qua năm con sẽ bảo a Quý về cùng với con.
_Ừ.
Sau khi ăn uống xong xuôi tôi vội vàng đi về phòng bắt đầu lên mạng đặt vé máy bay. Ngày hôm sau tôi ngày sớm thử que lại lần nữa như lời con Huệ nói, nó vẫn hiện rõ hai vạch. Hai lần thử cho ra một kết quả tôi cũng đủ chắc chắn mình đã có thai, cất que thử vào túi tôi đi nhanh sang nhà con Huệ nói cho nó biết rồi chào tạm biệt nó để quay vè Hà Nội.
Đúng 10giờ sáng tôi bắt đầu kéo vali ngồi lên taxi để ra sân bay. Bố mẹ muốn đưa tôi ra sân bay nhưng tôi tuyệt đối ko đồng ý, tôi sợ nhìn thấy cảnh chia ly. Ngồi trên taxi hơn một tiếng đồng hồ tôi cũng có mặt ở sân bay Cam Ranh. Sau khi làm thủ tục các thứ xong xuôi tôi ngồi đợi thêm một lác thì đến giờ bay.
Ngồi trên máy bay một khoảng thời gian tôi cũng tới nơi. Hà Nội đón tôi bằng một cái lạnh cuối năm, vẫy chiếc taxi tôi đi thẳng về nhà, trong đầu ko ngừng mường tượng ra cảnh Quý bất ngờ khi thấy tôi trở về và biết tin tôi đang mang thai, a sẽ vui thế nào.
Tôi bảo taxi dừng ngay đầu ngõ để đi bộ vào vì ko muốn cho Quý phát hiện. Để a bất ngờ khi thấy tôi mới được. Tay kéo vali tôi đi về nhà, cánh cổng ko khóa, tôi im lặng đi vào ko hề lên tiếng cho đến. Nhìn thẳng vào phòng khách ko thấy mẹ tôi đâu mà thay vào đó là một đôi giày cao gọt nằm ngay trước cửa nhà.
Nhà này ngoài tôi ra thì còn ai đâu mà mang giày cao gót, với lại tôi có mang cũng ko cao đến thế này, lúc này ko hiểu sao trong lòng tôi lại bất an, cảm giác nóng lòng thôi thút tôi đi nhanh về phòng ngủ của mình. Tim tôi chết lặn, chân ko còn đứng vững, chiếc vali cũng bị tôi buông ra ngã ầm xuống sàn. Miệng lắp bắp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.