Chương 35
Lê Thúy Diễm
11/08/2020
Tôi ngồi co ro trên giường ôm lấy gối rồi bắt đầu gục mặt xuống khóc, còn
gì đau lòng hơn khi bị chính người đầu ấp tay gối, người mà tôi luôn tin tưởng phản bội. Từng tiếng nấc cứ thế mà bật ra khỏi miệng, tim tôi đau lắm, nó như ko thể đập được, cứ như ai đó đang bóp chặt lấy.
Tôi cứ nghĩ ,cứ hi vọng bản thân mình cố gắng cam chịu, vung vén cho gia đình rồi sẽ được đền đáp nhưng mà mọi thứ đều ko giống như tôi nghĩ. Cuộc sống này nó cay nghiệt hơn rất nhiều, tôi cứ ngồi đó khóc cho đến khi cổ họng khô khan, đôi mắt đau buốt thì nằm xuống giường, mệt mỏi thiếp đi lúc nào ko hay.
Tôi giật mình khi nhìn thấy mặt trời đã lên cao, vội vã lật chiếc chăn bật người ngồi dậy rời khỏi giường như một thói quen mà trước giờ ở nhà Quý tôi vẫn thường làm.
Cho đến khi hoàn hồn trở lại, tôi mới nhận ra mình đang ở nhà nghỉ và mọi chuyện vừa xảy ra với tôi là hiện thực ko phải là cơn ác mộng.
Rời khỏi giường tôi đi vào nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt mình trong gương tôi ko nhận ra chính mình nữa, đã bao lâu rồi tôi ko có thời gian nhìn kĩ lại khuôn mặt mình như vậy, bây giờ tôi mới nhận ra mình tiều tụy đi rất nhiều.
Bật vòi nước rửa qua mặt của mình tôi bước ra ngoài. Cả ngày hôm qua mọi thứ ập tới nhanh đến nổi tôi ko biết chống chọi thế nào, chiếc bụng của tôi từ hôm qua đến giờ cũng chẳng có gì vào bụng, thật sự lúc này tôi cũng chẳng thiết tha gì ăn uống nhưng mà nếu chỉ một mình tôi thì ko sao, bây giờ trong bụng tôi đang có một sinh linh bé nhỏ. Tôi có thể nhịn đói nhưng nó thì ko, dù có thế nào tôi cũng sẽ làm những gì tốt nhất với con của mình.
Mở chiếc túi xách tôi lấy điện thoại ra xem mấy giờ thì nhìn thấy màn hình đã tối đen vì hết pin từ bao giờ. Tôi thở dài, lấy dây sạc ra cắm sau đó thì rời khỏi phòng đi xuống dưới tìm cái gì có thể ăn được.
Đi một vòng quanh khu vực gần nhà nghỉ chẳng biết ăn gì cuối cùng tôi ngồi đại vào một quán cơm kêu cho mình một suất. Một lúc sau, nhân viên mang ra đặt xuống ngay trước mặt làm mùi thức ăn xộc vào mũi khiến dạ dày tôi lại cuồn cuộn lên.
Tôi đứng phất dậy hỏi nhanh qua nhân viên nhà vệ sinh ở hướng nào sau đó ba chân bốn cẳng tôi lao nhanh vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Sau khi nôn xong ,tôi cảm thấy dễ chịu hơn, rửa qua mặt mũi rồi đi ra ngoài, tôi ko ra lại bàn ăn nữa mà đi thẳng ra quầy tính tiền, nếu có cố ngồi tôi cũng ko nuốt nổi.
Lại đi bộ lượn lờ thêm một vòng nữa cũng ko biết ăn gì, tôi quyết định mua một ổ bánh mì không, vừa rẻ lại ko có mùi khiến tôi khó chịu. Quay lại nhà nghỉ, điện thoại lúc này cũng đã vô pin, tôi bật nguồn mở máy vì sợ bố mẹ gọi cho tôi ko được lại lo lắng.
Khi điện thoại vừa bật lên, tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ liên tục hiện đến. Nhìn vào thông báo tôi thấy có năm cuộc gọi của bố mẹ, hai cuộc của con Huệ còn lại gần hai mươi cuộc của Quý. Tôi ít khi để chế độ chuông, toàn dùng chế chế độ yên lặng thành ra ko nghe thấy điện thoại đổ chuông là đúng rồi.
Tôi nghĩ mình nên gọi lại cho bố mẹ và con Huệ còn Quý thì chẳng quan tâm đến nữa. Bấm số tôi gọi cho mẹ, rất nhanh đầu dây bên kia đã nghe máy, mẹ tôi với giọng điệu lo lắng cất lên trong điện thoại.
_Con về đến nhà chưa. Có bị làm sao ko mà mẹ gọi ko nghe máy, cả thằng Quý cũng ko nghe máy.
Nghe thấy giọng nói của mẹ, tôi cứ như một đứa trẻ bị người khác bắt nạt, tôi rất muốn nói với mẹ mọi việc, muốn òa khóc cho nhẹ nhõm cõi lòng, nhưng tôi lại sợ làm bô mẹ buồn và lo lắng cho mình cho nên tôi cố gắng gồng mình, mỉm cười như ko có việc gì xảy ra mà trả lời.
_Con đi về mệt nên ngủ quên mẹ ạ. A Quý đưa mẹ chồng con về quê rồi chắc để điện thoại đâu đấy nên ko biết mẹ gọi đấy ạ.
Mẹ nghe tôi nói thế thì phở phào như trút bỏ bao nhiêu gánh nặng và lo lắng ở trong lòng.
_Ko có gì thì tốt rồi. Con đi vội quá mẹ cũng ko có gì gửi cho chị xui, lác mẹ phải gọi nói bà ấy thông cảm mới được.
Tôi nghe thấy mẹ nói thế thì losợ bà gọi cho mẹ chồng tôi thì sẽ biết chuyện của tôi và Quý lại thêm lo, nên tìm mọi lý do để ngăn mẹ.
_Mẹ ko cần gọi đâu ,hôm qua con đã nói con đi đột xuất nên mẹ ko kịp chuẩn bị gì rồi. Mẹ chồng con lại là người hiểu chuyện nên bà ko bận tâm mấy cái đó đâu. Bây giờ Quý và mẹ chồng con đang về quê thăm mộ bố chồng ,mẹ đừng gọi làm gì lại phiền.
Có lẽ mẹ thấy tôi nói cũng có lý cho nên ngay lặp tức đồng ý.
_Thôi được rồi. Mẹ ko gọi đâu, con nghĩ ngơi đi.
_Vâng.
Nghe tiếng tút tút từ chiếc điện thoại vọng ra, tôi mới buông thõng tay rồi bật khóc như một đứa trẻ. Nước mắt cứ thế tuông ra mang theo sự đau đớn và tủi phận ở trong lòng, có lẽ tôi chính là người phụ nữ bất hạnh cho nên mới có một cuộc hôn nhân đầy vết thương như thế này.
Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, tôi nhìn vào màn hình là số của Quý ,đắn đo mãi tôi quyết định nghe máy, bởi có trốn tránh cũng ko được, tôi cần phải đối diện, nghe xem a ta định nói gì. Khi tôi vừa bấm nút màu xanh đặt lên tai mình đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của Quý.
_Quỳnh… em đang ở đâu vậy. A đã suy nghĩ kĩ rồi a ko muốn ly hôn, em tha thứ cho a một lần được ko.
Lấy tay mình bịt lấy miệng, ko cho những tiếng nấc bật ra. Tôi ko trả lời vì ko muốn Quý nghe thấy giọng mình đang khóc nên lặng lẽ tắt máy, tắt luôn nguồn điện thoại rồi vứt sang một bên. Nằm dài trên giường, tôi suy nghĩ về những việc đã xảy ra dù có tìm ra lý do nào cũng ko thể chấp nhận được. Cả ngày hôm nay tôi ko muốn đi đâu mà chỉ ở lì trong phòng, khi nào đói thì lại nhâm nhi ổ bánh mì, cho qua cơn.
Ngoài trời ánh đèn điện bắt đầu vụt sáng cũng là lúc một ngày nữa lại kết thúc. Tôi lại với tay lấy điện thoại của mình, bật nguồn lên điện thoại liền báo tin nhắn đến liên tục,Quý gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi, tôi ko mở ra xem mà tiện tay bấm xóa luôn vì tôi sợ, khi đọc xong những tin nhắn ấy lòng tôi lại trở nên yếu đuối, tôi sẽ ko đủ mạnh mẽ nữa mà tha thứ cho Quý mất. Xóa hết tất cả tin nhắn đi, tôi mới nhớ ra chưa gọi điện thoại lại cho con Huệ , liền bấm số gọi cho nó, chưa kịp lên tiếng tôi đã nghe thấy giọng nói trách móc của con Huệ vang vọng.
_Mày đi đâu mất tăm vậy hả. Về cũng ko thèm gọi điện thoại nói với tao một câu , bạn bè kiểu gì đấy. Có biết tao lo lắng ko hả.
Từ bé đến giờ tôi rất ít bạn, có mỗi con Huệ là thân với tôi nhất, thấy nó đang bụng mang dạ chửa mà để nó lo lắng thế này tôi cũng thấy áy náy.
_Tao về nhà mệt nên ngủ quên mất, điện thoại lại hết pin quên sạc, nói để gọi cho mày mà loay hoay mãi quên mất.
_Mày về nhà an toàn là tốt rồi. Mà có chuyện gì mày về gấp vậy.
_À… mẹ chồng tao ốm nên tao về ấy mà.
_Quỳnh… mày đừng giấu tao… vợ chồng mày có việc gì phải ko, hôm qua lão Quý gọi cho tao hỏi có biết mày đi đâu ko mà. Bạn bè có gì thì nói ra tao còn biết đường…
Tự nhiên nghe con Huệ nói thế tôi lại rơi nước mắt, nó nghe thấy tiếng thút thít của tôi vọng ra trong điện thoại thì lại cất lời.
_Đã có việc gì xảy ra với mày nói tao nghe xem nào…
Tôi cố gắng nuốt nước bọt, hít thở thật sâu lấy bình tĩnh ,sau đó kể lại mọi việc cho con Huệ. Sau khi nó nghe xong thì gào lên.
_Khốn nạn thật. Tao đã nói rồi mà mày ko chịu nghe, mấy lần tao gọi điện thoại đã dặn mày canh chừng lão rồi, nhìn chồng mày đạo mạo lại công việc ổn định thế kia mà.
_Quý trước giờ ko có tính lăng nhăng nên tao tin tưởng.
_Sao mày khờ vậy Quỳnh… đàn ông bây giờ ko tin được đâu với lại xã hội bây giờ có rất nhiều phò, bọn nó chỉ cần mình lơ là là nhảy vào ngay. Cái loại đấy thì mày ly hôn là đúng rồi nhưng … nhưng ...chỉ tội cho mẹ con mày.
Nghe con Huệ nói thế tôi lại thấy chạnh lòng, đúng rồi trẻ con là vô tội chỉ là lỗi lầm của người lớn làm cho con trẻ phải chịu thiệt thòi, nhưng mà nếu lần này tôi vì con mà nhắm mắt cho qua lỗi lầm của Quý ,có chắc chắn sau này a ta sẽ ko tái phạm hay ko. Người xưa hay bảo phụ nữ thường hi sinh thanh xuân, hạnh phúc của mình, cam chịu đau khổ để vì con nhưng mà nếu sau này khi con cái lớn lên rồi, nó nhận thức đc bố mẹ nó ko hạnh phúc lúc ấy mình lại bảo vì các con mà bố mẹ gượng ép sống với nhau cho nên mới vậy, lúc đó đứa trẻ sẽ nghĩ thế nào, nó sẽ tự trách bản thân nó vì nó mang lại bất hạnh cho bố mẹ.
Tôi thà bây giờ chấp nhận chịu khổ một mình nuôi dạy con, cố gắng bù đắp cho con còn hơn gồng mình cam chịu chấp nhận sự phản bội của Quý , để sau này người đau khổ lại là con tôi. Hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh tôi nói.
_Thà khổ bây giờ còn hơn để nó sống trong sự dằn vặt sau này. Tao tin mình tao có thể chăm sóc và nuôi dạy con nên người.
Huệ nghe thấy tôi nói thế thì cũng chỉ thở dài động viên tôi cố gắng. Hai chúng tôi nói chuyện một lúc thì tắt máy, tôi đứng dậy lấy bộ quần áo đi vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Đau khổ nhiêu đó là đủ rồi, bây giờ tôi cần mạnh mẽ, có thật nhiều sức khỏe để đón con yêu khỏe mạnh chào đời.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đi xuống dưới tìm một quán ăn mà mình thích , ăn một bữa thật no. Hôm nay ko hiểu sao tôi ko cảm thấy buồn nôn nữa, ăn uống cũng ngon miệng hơn. Sau khi ăn xong tôi đi dạo một vòng ,hít thở chút không khí mùa xuân cho tâm trạng thoải mái. Buổi tối, tôi trở về phòng nằm trên giường suy nghĩ mãi cuối cùng cũng có quyết định cho bản thân mình.
Sáng ba mươi tết tôi dậy từ rất sớm, chọn một bộ quần áo thật đẹp, dù có đau lòng thế nào tôi cũng ko muốn xuất hiện trước mặt Quý và mẹ chồng với bộ dạng tiều tụy, tôi muốn cho họ thấy tôi vẫn ổn trước những gì họ gây ra cho tôi. Tô thêm tí son, cột tóc gọn gàng tôi cầm chiếc túi đi xuống bắt taxi đến nhà Quý.
Phố xá thời gian này rất tấp nập, ko khí tết đã tràn ngập mọi ngõ, mọi nhà. Tôi kêu taxi dừng trước cổng rồi mở cửa đi, có lẽ nghe tiếng mở cổng cho nên mẹ chồng tôi vội từ dưới bếp chạy lên, trên người vẫn còn mang chiếc tạp dề. Thời gian tôi sống ở đây tính ra cũng hơn hai năm nhưng chưa một lần tôi thấy bà xuống bếp cho nên nhìn thấy cảnh này có chút ko quen mắt, mà nghĩ cũng phải , nhà này chỉ có mỗi bà và Quý nếu bà ko xuống bếp, ko dọn dẹp thì còn ai nữa ,lúc trước có tôi thì còn tị nạnh bây giờ tôi đi rồi ko làm thì ai làm.
Tôi bước thẳng vào nhà, khi đến gần chỗ mẹ chồng , tôi vẫn lịch sự cuối đầu chào.
_Con chào mẹ.
Mẹ chồng tôi khoanh hai tay trước ngực, hất hàm mỉa mai.
_Chị bỏ nhà đi rồi mà ,giờ vác mặt về đây làm gì. Khổ quá ko chịu được giờ về tiếp tục bám víu con trai tôi à.
Cách nói chuyện của bà chẳng dễ chịu tí nào, nó thật là chói tai. Tôi cũng định nói lại, ko muốn cam chịu nữa nhưng mà nghĩ lại lần này là lần cuối tôi bước về đây cho nên cũng ko muốn tranh cãi ồn ào.
_Có anh Quý ở nhà ko mẹ.
Mẹ chồng tôi ko thèm trả lời mà đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống, hất mặt nhìn tôi.
_Chị hỏi nó làm gì…
_Con muốn gặp a ấy có tí việc.
Tôi vừa dứt lời thì Quý từ trong phòng chạy ra, a đi lại nắm chặt lấy tay tôi.
_Quỳnh… em về rồi à.
Mẹ chồng tôi thấy thế thì bĩu môi rồi bắt đầu móc mỉa.
_Mày làm gì cứ như bắt được vàng thế hả. Tao đã nói rồi nó ko có mày thì ko sống được đâu, cái loại ăn bám thì chỉ ăn bám mà thôi.
Quý nghe thấy mẹ a ta nói thế thì quay sang quát.
_Mẹ…
_Mày làm sao thế hả , nó bỏ nhà đi mấy ngày biết nó có đi với thằng nào ko, ko chừng bị thằng đó bỏ mới về đấy chứ. Mày ngu vừa thôi con ạ.
Đến bây giờ tôi ko thể im lặng được nữa, giữa tôi và Quý cũng đã vụn vỡ rồi. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mẹ chồng, đưa tay mở túi, lấy ra tờ đơn ly hôn mà đêm qua tôi đã chuẩn bị đặt lên bàn.
_Con ko dâm ô, đê tiện như mẹ nghĩ đâu. Mẹ nên xem lại con của mình trước gì nhận xét người khác. Lần này con về đây là muốn ly hôn với a Quý.
Tôi cứ nghĩ ,cứ hi vọng bản thân mình cố gắng cam chịu, vung vén cho gia đình rồi sẽ được đền đáp nhưng mà mọi thứ đều ko giống như tôi nghĩ. Cuộc sống này nó cay nghiệt hơn rất nhiều, tôi cứ ngồi đó khóc cho đến khi cổ họng khô khan, đôi mắt đau buốt thì nằm xuống giường, mệt mỏi thiếp đi lúc nào ko hay.
Tôi giật mình khi nhìn thấy mặt trời đã lên cao, vội vã lật chiếc chăn bật người ngồi dậy rời khỏi giường như một thói quen mà trước giờ ở nhà Quý tôi vẫn thường làm.
Cho đến khi hoàn hồn trở lại, tôi mới nhận ra mình đang ở nhà nghỉ và mọi chuyện vừa xảy ra với tôi là hiện thực ko phải là cơn ác mộng.
Rời khỏi giường tôi đi vào nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt mình trong gương tôi ko nhận ra chính mình nữa, đã bao lâu rồi tôi ko có thời gian nhìn kĩ lại khuôn mặt mình như vậy, bây giờ tôi mới nhận ra mình tiều tụy đi rất nhiều.
Bật vòi nước rửa qua mặt của mình tôi bước ra ngoài. Cả ngày hôm qua mọi thứ ập tới nhanh đến nổi tôi ko biết chống chọi thế nào, chiếc bụng của tôi từ hôm qua đến giờ cũng chẳng có gì vào bụng, thật sự lúc này tôi cũng chẳng thiết tha gì ăn uống nhưng mà nếu chỉ một mình tôi thì ko sao, bây giờ trong bụng tôi đang có một sinh linh bé nhỏ. Tôi có thể nhịn đói nhưng nó thì ko, dù có thế nào tôi cũng sẽ làm những gì tốt nhất với con của mình.
Mở chiếc túi xách tôi lấy điện thoại ra xem mấy giờ thì nhìn thấy màn hình đã tối đen vì hết pin từ bao giờ. Tôi thở dài, lấy dây sạc ra cắm sau đó thì rời khỏi phòng đi xuống dưới tìm cái gì có thể ăn được.
Đi một vòng quanh khu vực gần nhà nghỉ chẳng biết ăn gì cuối cùng tôi ngồi đại vào một quán cơm kêu cho mình một suất. Một lúc sau, nhân viên mang ra đặt xuống ngay trước mặt làm mùi thức ăn xộc vào mũi khiến dạ dày tôi lại cuồn cuộn lên.
Tôi đứng phất dậy hỏi nhanh qua nhân viên nhà vệ sinh ở hướng nào sau đó ba chân bốn cẳng tôi lao nhanh vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Sau khi nôn xong ,tôi cảm thấy dễ chịu hơn, rửa qua mặt mũi rồi đi ra ngoài, tôi ko ra lại bàn ăn nữa mà đi thẳng ra quầy tính tiền, nếu có cố ngồi tôi cũng ko nuốt nổi.
Lại đi bộ lượn lờ thêm một vòng nữa cũng ko biết ăn gì, tôi quyết định mua một ổ bánh mì không, vừa rẻ lại ko có mùi khiến tôi khó chịu. Quay lại nhà nghỉ, điện thoại lúc này cũng đã vô pin, tôi bật nguồn mở máy vì sợ bố mẹ gọi cho tôi ko được lại lo lắng.
Khi điện thoại vừa bật lên, tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ liên tục hiện đến. Nhìn vào thông báo tôi thấy có năm cuộc gọi của bố mẹ, hai cuộc của con Huệ còn lại gần hai mươi cuộc của Quý. Tôi ít khi để chế độ chuông, toàn dùng chế chế độ yên lặng thành ra ko nghe thấy điện thoại đổ chuông là đúng rồi.
Tôi nghĩ mình nên gọi lại cho bố mẹ và con Huệ còn Quý thì chẳng quan tâm đến nữa. Bấm số tôi gọi cho mẹ, rất nhanh đầu dây bên kia đã nghe máy, mẹ tôi với giọng điệu lo lắng cất lên trong điện thoại.
_Con về đến nhà chưa. Có bị làm sao ko mà mẹ gọi ko nghe máy, cả thằng Quý cũng ko nghe máy.
Nghe thấy giọng nói của mẹ, tôi cứ như một đứa trẻ bị người khác bắt nạt, tôi rất muốn nói với mẹ mọi việc, muốn òa khóc cho nhẹ nhõm cõi lòng, nhưng tôi lại sợ làm bô mẹ buồn và lo lắng cho mình cho nên tôi cố gắng gồng mình, mỉm cười như ko có việc gì xảy ra mà trả lời.
_Con đi về mệt nên ngủ quên mẹ ạ. A Quý đưa mẹ chồng con về quê rồi chắc để điện thoại đâu đấy nên ko biết mẹ gọi đấy ạ.
Mẹ nghe tôi nói thế thì phở phào như trút bỏ bao nhiêu gánh nặng và lo lắng ở trong lòng.
_Ko có gì thì tốt rồi. Con đi vội quá mẹ cũng ko có gì gửi cho chị xui, lác mẹ phải gọi nói bà ấy thông cảm mới được.
Tôi nghe thấy mẹ nói thế thì losợ bà gọi cho mẹ chồng tôi thì sẽ biết chuyện của tôi và Quý lại thêm lo, nên tìm mọi lý do để ngăn mẹ.
_Mẹ ko cần gọi đâu ,hôm qua con đã nói con đi đột xuất nên mẹ ko kịp chuẩn bị gì rồi. Mẹ chồng con lại là người hiểu chuyện nên bà ko bận tâm mấy cái đó đâu. Bây giờ Quý và mẹ chồng con đang về quê thăm mộ bố chồng ,mẹ đừng gọi làm gì lại phiền.
Có lẽ mẹ thấy tôi nói cũng có lý cho nên ngay lặp tức đồng ý.
_Thôi được rồi. Mẹ ko gọi đâu, con nghĩ ngơi đi.
_Vâng.
Nghe tiếng tút tút từ chiếc điện thoại vọng ra, tôi mới buông thõng tay rồi bật khóc như một đứa trẻ. Nước mắt cứ thế tuông ra mang theo sự đau đớn và tủi phận ở trong lòng, có lẽ tôi chính là người phụ nữ bất hạnh cho nên mới có một cuộc hôn nhân đầy vết thương như thế này.
Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, tôi nhìn vào màn hình là số của Quý ,đắn đo mãi tôi quyết định nghe máy, bởi có trốn tránh cũng ko được, tôi cần phải đối diện, nghe xem a ta định nói gì. Khi tôi vừa bấm nút màu xanh đặt lên tai mình đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của Quý.
_Quỳnh… em đang ở đâu vậy. A đã suy nghĩ kĩ rồi a ko muốn ly hôn, em tha thứ cho a một lần được ko.
Lấy tay mình bịt lấy miệng, ko cho những tiếng nấc bật ra. Tôi ko trả lời vì ko muốn Quý nghe thấy giọng mình đang khóc nên lặng lẽ tắt máy, tắt luôn nguồn điện thoại rồi vứt sang một bên. Nằm dài trên giường, tôi suy nghĩ về những việc đã xảy ra dù có tìm ra lý do nào cũng ko thể chấp nhận được. Cả ngày hôm nay tôi ko muốn đi đâu mà chỉ ở lì trong phòng, khi nào đói thì lại nhâm nhi ổ bánh mì, cho qua cơn.
Ngoài trời ánh đèn điện bắt đầu vụt sáng cũng là lúc một ngày nữa lại kết thúc. Tôi lại với tay lấy điện thoại của mình, bật nguồn lên điện thoại liền báo tin nhắn đến liên tục,Quý gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi, tôi ko mở ra xem mà tiện tay bấm xóa luôn vì tôi sợ, khi đọc xong những tin nhắn ấy lòng tôi lại trở nên yếu đuối, tôi sẽ ko đủ mạnh mẽ nữa mà tha thứ cho Quý mất. Xóa hết tất cả tin nhắn đi, tôi mới nhớ ra chưa gọi điện thoại lại cho con Huệ , liền bấm số gọi cho nó, chưa kịp lên tiếng tôi đã nghe thấy giọng nói trách móc của con Huệ vang vọng.
_Mày đi đâu mất tăm vậy hả. Về cũng ko thèm gọi điện thoại nói với tao một câu , bạn bè kiểu gì đấy. Có biết tao lo lắng ko hả.
Từ bé đến giờ tôi rất ít bạn, có mỗi con Huệ là thân với tôi nhất, thấy nó đang bụng mang dạ chửa mà để nó lo lắng thế này tôi cũng thấy áy náy.
_Tao về nhà mệt nên ngủ quên mất, điện thoại lại hết pin quên sạc, nói để gọi cho mày mà loay hoay mãi quên mất.
_Mày về nhà an toàn là tốt rồi. Mà có chuyện gì mày về gấp vậy.
_À… mẹ chồng tao ốm nên tao về ấy mà.
_Quỳnh… mày đừng giấu tao… vợ chồng mày có việc gì phải ko, hôm qua lão Quý gọi cho tao hỏi có biết mày đi đâu ko mà. Bạn bè có gì thì nói ra tao còn biết đường…
Tự nhiên nghe con Huệ nói thế tôi lại rơi nước mắt, nó nghe thấy tiếng thút thít của tôi vọng ra trong điện thoại thì lại cất lời.
_Đã có việc gì xảy ra với mày nói tao nghe xem nào…
Tôi cố gắng nuốt nước bọt, hít thở thật sâu lấy bình tĩnh ,sau đó kể lại mọi việc cho con Huệ. Sau khi nó nghe xong thì gào lên.
_Khốn nạn thật. Tao đã nói rồi mà mày ko chịu nghe, mấy lần tao gọi điện thoại đã dặn mày canh chừng lão rồi, nhìn chồng mày đạo mạo lại công việc ổn định thế kia mà.
_Quý trước giờ ko có tính lăng nhăng nên tao tin tưởng.
_Sao mày khờ vậy Quỳnh… đàn ông bây giờ ko tin được đâu với lại xã hội bây giờ có rất nhiều phò, bọn nó chỉ cần mình lơ là là nhảy vào ngay. Cái loại đấy thì mày ly hôn là đúng rồi nhưng … nhưng ...chỉ tội cho mẹ con mày.
Nghe con Huệ nói thế tôi lại thấy chạnh lòng, đúng rồi trẻ con là vô tội chỉ là lỗi lầm của người lớn làm cho con trẻ phải chịu thiệt thòi, nhưng mà nếu lần này tôi vì con mà nhắm mắt cho qua lỗi lầm của Quý ,có chắc chắn sau này a ta sẽ ko tái phạm hay ko. Người xưa hay bảo phụ nữ thường hi sinh thanh xuân, hạnh phúc của mình, cam chịu đau khổ để vì con nhưng mà nếu sau này khi con cái lớn lên rồi, nó nhận thức đc bố mẹ nó ko hạnh phúc lúc ấy mình lại bảo vì các con mà bố mẹ gượng ép sống với nhau cho nên mới vậy, lúc đó đứa trẻ sẽ nghĩ thế nào, nó sẽ tự trách bản thân nó vì nó mang lại bất hạnh cho bố mẹ.
Tôi thà bây giờ chấp nhận chịu khổ một mình nuôi dạy con, cố gắng bù đắp cho con còn hơn gồng mình cam chịu chấp nhận sự phản bội của Quý , để sau này người đau khổ lại là con tôi. Hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh tôi nói.
_Thà khổ bây giờ còn hơn để nó sống trong sự dằn vặt sau này. Tao tin mình tao có thể chăm sóc và nuôi dạy con nên người.
Huệ nghe thấy tôi nói thế thì cũng chỉ thở dài động viên tôi cố gắng. Hai chúng tôi nói chuyện một lúc thì tắt máy, tôi đứng dậy lấy bộ quần áo đi vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Đau khổ nhiêu đó là đủ rồi, bây giờ tôi cần mạnh mẽ, có thật nhiều sức khỏe để đón con yêu khỏe mạnh chào đời.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đi xuống dưới tìm một quán ăn mà mình thích , ăn một bữa thật no. Hôm nay ko hiểu sao tôi ko cảm thấy buồn nôn nữa, ăn uống cũng ngon miệng hơn. Sau khi ăn xong tôi đi dạo một vòng ,hít thở chút không khí mùa xuân cho tâm trạng thoải mái. Buổi tối, tôi trở về phòng nằm trên giường suy nghĩ mãi cuối cùng cũng có quyết định cho bản thân mình.
Sáng ba mươi tết tôi dậy từ rất sớm, chọn một bộ quần áo thật đẹp, dù có đau lòng thế nào tôi cũng ko muốn xuất hiện trước mặt Quý và mẹ chồng với bộ dạng tiều tụy, tôi muốn cho họ thấy tôi vẫn ổn trước những gì họ gây ra cho tôi. Tô thêm tí son, cột tóc gọn gàng tôi cầm chiếc túi đi xuống bắt taxi đến nhà Quý.
Phố xá thời gian này rất tấp nập, ko khí tết đã tràn ngập mọi ngõ, mọi nhà. Tôi kêu taxi dừng trước cổng rồi mở cửa đi, có lẽ nghe tiếng mở cổng cho nên mẹ chồng tôi vội từ dưới bếp chạy lên, trên người vẫn còn mang chiếc tạp dề. Thời gian tôi sống ở đây tính ra cũng hơn hai năm nhưng chưa một lần tôi thấy bà xuống bếp cho nên nhìn thấy cảnh này có chút ko quen mắt, mà nghĩ cũng phải , nhà này chỉ có mỗi bà và Quý nếu bà ko xuống bếp, ko dọn dẹp thì còn ai nữa ,lúc trước có tôi thì còn tị nạnh bây giờ tôi đi rồi ko làm thì ai làm.
Tôi bước thẳng vào nhà, khi đến gần chỗ mẹ chồng , tôi vẫn lịch sự cuối đầu chào.
_Con chào mẹ.
Mẹ chồng tôi khoanh hai tay trước ngực, hất hàm mỉa mai.
_Chị bỏ nhà đi rồi mà ,giờ vác mặt về đây làm gì. Khổ quá ko chịu được giờ về tiếp tục bám víu con trai tôi à.
Cách nói chuyện của bà chẳng dễ chịu tí nào, nó thật là chói tai. Tôi cũng định nói lại, ko muốn cam chịu nữa nhưng mà nghĩ lại lần này là lần cuối tôi bước về đây cho nên cũng ko muốn tranh cãi ồn ào.
_Có anh Quý ở nhà ko mẹ.
Mẹ chồng tôi ko thèm trả lời mà đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống, hất mặt nhìn tôi.
_Chị hỏi nó làm gì…
_Con muốn gặp a ấy có tí việc.
Tôi vừa dứt lời thì Quý từ trong phòng chạy ra, a đi lại nắm chặt lấy tay tôi.
_Quỳnh… em về rồi à.
Mẹ chồng tôi thấy thế thì bĩu môi rồi bắt đầu móc mỉa.
_Mày làm gì cứ như bắt được vàng thế hả. Tao đã nói rồi nó ko có mày thì ko sống được đâu, cái loại ăn bám thì chỉ ăn bám mà thôi.
Quý nghe thấy mẹ a ta nói thế thì quay sang quát.
_Mẹ…
_Mày làm sao thế hả , nó bỏ nhà đi mấy ngày biết nó có đi với thằng nào ko, ko chừng bị thằng đó bỏ mới về đấy chứ. Mày ngu vừa thôi con ạ.
Đến bây giờ tôi ko thể im lặng được nữa, giữa tôi và Quý cũng đã vụn vỡ rồi. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mẹ chồng, đưa tay mở túi, lấy ra tờ đơn ly hôn mà đêm qua tôi đã chuẩn bị đặt lên bàn.
_Con ko dâm ô, đê tiện như mẹ nghĩ đâu. Mẹ nên xem lại con của mình trước gì nhận xét người khác. Lần này con về đây là muốn ly hôn với a Quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.