Chương 46
Lê Thúy Diễm
11/08/2020
Vì tôi đã báo trước với chủ nhà trọ cho nên khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi
tôi chỉ việc gửi chìa khóa lại rồi đi khỏi đây mà thôi. Tôi ôm cu Bo
trên tay đi ra thì thấy Đức đã mở sẵn cửa xe ô tô đợi tôi. Nhìn thấy mẹ
con tôi đã ngồi an toàn vài ghế phụ, Đức cũng mong chóng quay lại ghế
lái nhấn ga rời đi.
Từ phòng trọ của tôi đến chung cư của bạn Đức ko quá xa nó chỉ mất tầm hai mươi phút. Từ lúc đi tới giờ cu Bo nằm im lặng trên tay tôi mà ngủ ngon lành. Đức cho xe vào bãi đỗ xe của chung cư rồi mở cửa xe cho tôi xuống , sau đó Đức vòng ra cóp xách mấy túi đồ của hai mẹ con tôi trên tay.
_Mình đi thôi.
Tôi gật đầu bước theo Đức đi vào thang máy, ba chúng tôi đứng trong đó một ít thời gian thì cửa thang máy mở ra. Đức tay cầm túi to túi nhỏ bước ra ngoài đi về phía căn hộ của bạn a ta. Khi vào đến bên trong căn phòng, tôi thật sự ngạc nhiên trước độ sang trọng và đầy đủ của nó.
Hình như ở đây là căn hộ cao cấp và bạn của Đức cũng rất giàu có thì phải. Những thứ được bày trí trong căn hộ này toàn là đồ đắt tiền,tôi nhìn Đức lo lắng nói.
_Hay để tôi quay lại phòng trọ. Ở đây toàn đồ đắt tiền ko khéo lại làm hỏng thì tôi lấy gì mà đền.
Đức nghe tôi nói thì phì cười, đặt mấy túi đồ xuống một góc rồi đi lại chiếc tủ lạnh lấy chai nước cam rót ra hai cốc, a ta đưa cho tôi một cốc còn một cốc thì uống cạn sau đó đặt xuống bàn.
_Cô cứ yên tâm đi. Đồ ở đây đắt tiền cho nên khó hỏng lắm. Cô cứ dùng thoải mái đi.
_Biết đâu được ,lỡ như nó hỏng thì sao.
_Thì tôi đền thay cô được chưa. Thôi ko bàn cãi nữa ,cô đặt cu Bo lên giường cho thằng bé ngủ đi, rồi muốn sắp xếp đồ của mình ở đâu cho dễ nhớ thì cô làm .
Tôi nghe thấy Đức nói vậy thì cũng ko đôi co nữa , đi nhanh vào trong phòng cho Cu Bo nằm xuống giường để ngủ rồi đi ra ngoài cất đồ đạc của hai mẹ con vào cho ngăn nắp.
Đang loay hoay dọn dẹp thì nghe thấy tiếng cu Bo khóc, Đức đang ngồi trên ghế thì đứng dậy đi lại chỗ tôi.
_Cô vào dỗ thằng bé đi, để đấy tôi dọn nốt cho.
Tôi đứng dậy nhìn Đức áy náy nói.
_Vâng. A dọn giúp tôi.
Rồi quay người chạy nhanh vào giường ôm lấy cu Bo mà dỗ dành, cho thằng bé ti sữa một lác thì nó lại ngủ thiếp đi. Khi tôi quay ra ngoài nhìn thấy Đức lúi húi dọn dẹp, mồ hôi đổ ra ướt cả một vạc áo phía sau lưng, ko hiểu sao trong lòng tôi lúc này lại dâng lên một cảm xúc khó diễn đạt. Tôi cứ vô thức đứng im lặng ở đó ngắm nhìn Đức, lúc này tôi thấy a ta rất đẹp. Tôi cứ đứng nhìn mãi như thế cho đến khi Đức quay lại thì giật mình hốt hoảng, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
_Anh...anh...anh dọn dẹp xong rồi à.
Đức chỉ " ừ " một tiếng rồi đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống,có lẽ từ sáng đến giờ Đức quần quật dọn nhà giúp tôi cho nên đã thấm mệt. Tôi thấy vậy thì đi lại tủ lạnh lấy cho a ta chai nước lọc.
_A uống nước đi. Cảm ơn a vì đã giúp đỡ mẹ con tôi.
Đức nhận lấy chai nước từ tay tôi rồi uống ực một hơi hết sạch, sau đó a ta nhìn tôi bờ môi chậm rãi lên tiếng.
_Thay vì dùng lời nói để cảm ơn, thì tôi thấy tốt nhất cô nên dùng hành động để thể hiện.
Nghe Đức nói như vậy tự nhiên khuôn mặt tôi đỏ ửng lên, cái người này nói thế là có ý gì vậy nhỉ, tôi tuy là gái đã một đời chồng cũng ko đến nổi dễ dãi như thế. Càng nghĩ tôi càng thấy bực, vừa nãy còn biết ơn a ta vậy mà bây giờ lại cảm thấy a ta thật đáng ghét. Tôi nhìn Đức quát.
_Này... A đừng có mà lợi dụng cơ hội nhé. Tôi ko phải loại người ấy đâu.
_Loại người ấy là loại người nào.
_Thì... Thì...
_Thì sao... Cô nói tôi nghe xem nào...
_A bảo dùng hành động là còn gì, ý a rõ ràng thế cần gì tôi nói nữa.
Đức nghe đến đây thì bật cười thành tiếng, phải công nhận nụ cười của a ta trong rất đẹp. Tôi hai má ko ngừng đỏ ửng lên miệng lắp bắp.
_Anh... Anh cười gì hả.
_Bà cô của tôi ơi, cô đang nghĩ cái gì thế hả. Tôi bảo cô dùng hành động thay cho lời nói có nghĩa là cô nên nấu một bữa đãi tôi ăn thay cho lời cảm ơn đấy.
Tôi nghe Đức nói xong thì mặt càng đỏ hơn vì xấu hổ,ngay lúc này chỉ mong có cái hỗ vào mà nhảy xuống, tôi nhìn a ta miệng vẫn cố nói.
_Vậy ko nói sớm. A nhìn cu Bo ,tôi chạy đi mua đồ ăn nhé.
Ko đợi Đức trả lời tôi đã quay người chạy khỏi đây, khi ra đến hành lang tôi tự lấy tay đánh nhẹ vào đầu mình miệng lẩm bẩm.
_Quỳnh ơi... Đầu óc mày nghĩ đi đâu thế.
Vừa rồi đúng là xấu hổ, tôi đi vào thang máy để đi xuống. Cũng may bên dưới tòa nhà có sẵn siêu thị cho nên tôi ko cần phải đi xa mất thời gian. Từ ngày biết Đức đến nay tính ra cũng được hơn nửa năm nhưng tôi chưa đi ăn với a ta bao giờ cho nên cũng ko biết khẩu vị của Đức ra làm sao. Tôi đi dạo một vòng quanh siêu thị, nghĩ mãi cũng chẳng biết nấu món gì cho hợp với Đức ,cuối cùng tôi đành nấu theo khẩu vị của mình chứ cứ đi lòng vòng mãi thế này thì cu Bo sẽ dậy mất.
Thanh tóa xong xuôi, tôi xách số thực phẩm mà mình đã mua được quay trở lại căn hộ. Khi tôi về đến nơi thấy Đức đang nằm trên giường đùa giỡn với cu Bo. A ta thấy tôi về thì nói.
_Siêu thị ngay bên dưới mà sao cô đi lâu thế.
Tôi đặt số thực phẩm lên bàn, rửa tay sạch sẽ rồi đi vào phòng .
_Tôi cần phải suy nghĩ xem nấu món gì để còn mua đồ nữa chứ. Mà thằng bé dậy lâu chưa.
_Cô đi được một tí thì nó dậy. Có lẽ nó đói rồi đấy.
Đức nói đến đây thì đứng dậy đi ra ngoài, tôi khép cánh cửa lại cho cu Bo ti một hơi đến khi thằng bé no nê thì ôm nó ra ngoài đưa sang cho Đức .
_A bế nó giúp tôi để tôi nấu cơm.
_Cu Bo sang đây bố bế nào.
Giao cu Bo cho Đức tôi di nhanh vào bếp bắt tay vào chuẩn bị bữa ăn, từ ngày về làm dâu nhà Quý đối với tôi việc bếp núc ko có gì khó khăn cả. Chỉ mất tầm ba mươi phút mọi thứ đã được tôi chuẩn bị tươm tất và bày trí sẵn ra bàn. Tôi đi ra ngoài bế lấy cu Bo rồi mời Đức.
_Mời a vào ăn cơm.
Đức gật đầu cùng tôi đi đến bàn ăn. Đức nhìn thấy tôi một tay bế con một tay ăn cơm thì liên tục gắp thức ăn bỏ vào bát cho tôi. Thỉnh thoảng a lại còn tranh ôm cu Bo cho tôi ăn được thoải mái nhưng tôi ko chịu, ai lại làm thế được. Đã từ lâu lắm rồi, tôi mới cảm nhận được một bữa cơm đầm ấm thế này. Ăn uống xong xuôi, Đức liên tục giục tôi cho cu Bo ngủ con a tự tay dọn dẹp mọi thứ. Ban đầu, tôi ko đồng ý nhưng vì cu Bo buồn ngủ lên cứ cáu gắt thành ra tôi cũng ko còn cách nào khác.
Định bế con vào phòng cho nó ti ngủ rồi ra ngoài dọn dẹp nhưng khi ra thì mọi thứ đã sạch sẽ, Đức đang ngồi trên ghế thấy tôi ra thì đứng dậy .
_Thôi cô cũng vào nghỉ ngơi đi. Tôi về đây.
_Vâng.
Tôi tiễn Đức ra về, khóa cửa cẩn thận rồi đi vào nằm bên cạnh ôm lấy cu Bo mà ngủ. Cuộc sống cuộc tôi hiện tại cứ xem như là ổn. Thời gian thấm thoát trôi cũng là năm tháng sau đó, tôi đang vắt óc suy nghĩ ko biết gửi cu Bo ở đâu uy tín để đi làm thì điện thoại lại đổ chuông. Nhìn vào màn hình là số máy của chị Thư ,tôi mỉm cười nghe máy.
_Em nghe đấy ạ.
_Dạo này chị bận quá ko gọi điện thoại hỏi thăm mày được. Hai mẹ con thế nào, khỏe chứ.
_Vâng. Em khỏe c ạ. Chị khỏe ko.
_Chị đang sống dở chết dở đây này, mấy hôm nay nghén có ăn uống được quái gì đâu.
Tôi nghe chị Thư nói thế thì há hốc mồm kinh ngạc, bà này ly hôn chồng rồi đang sống độc thân mà giờ lại nghén là thế nào. Đại não tôi đơ mất tầm ba giây mới có thể hoạt động lại, hắng giọng tôi hỏi.
_Nghén là thế nào chị. Chị vớ được ông nào à.
_Ừ. Mày coi thu xếp sang tuần ra đây dự đám cưới chị nhé. Mang cả cu Bo theo luôn.
_Thật hay đùa thế chị.
_Cái con hâm này, chị mày nói thật mà ko tin à. Tao bảo ông Đức đặt vé máy bay cho mày luôn rồi đấy, có mang theo con có lão ấy cũng đỡ vất vả. Thôi chị tắt máy đây.
_Vâng.
Tôi nghe xong cuộc điện thoại của chị Thư thì quay sang nhìn cu Bo. Nó còn bé quá mà đưa đi như thế sẽ ko ổn, dù gì tôi cũng sắp phải đi làm cũng cần có ai đó chăm sóc con, dạo này trên mạng xã hội nhiều vụ bạo hành trẻ mầm non quá cho nên tôi cũng ko an tâm. Đặt tay trên trán của mình, tôi đưa mắt nhìn lên trần nhà màu trắng trước mặt, trong lòng lại ngỗn ngang suy nghĩ. Có lẽ cũng đến lúc bố mẹ tôi cần biết được mọi việc, chỉ có gửi cu Bo cho ông bà tôi mới có thể yên tâm.
Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm ,dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chuẩn bị ít quần áo và vài vật dụng cần thiết của cu Bo cho vào chiếc balo. Một lúc sau, thằng bé thức giấc, tôi cho nó ti sữa no thì đặt một chiếc grap, đeo balo lên vai tay ôm con đi xuống dưới lầu.
Xa chạy tầm hơn bốn mươi phút thì tới nhà của tôi. Ở đây là vùng ngoại ô ,dân chủ yếu làm nghề nông. Bây giờ đang là buổi sáng hầu như tất cả mọi người đều ra đồng, bố tôi cũng vậy. Tôi bước xuống xe thanh toán tiền cho tài xế rồi bế cu Bo đi vào nhà. Mẹ tôi vừa đi chợ về đến đầu cổng nhìn thấy ôtô thì đi nhanh vào. Tôi nhìn mẹ gọi một tiếng.
_Mẹ...
Mẹ nhìn thấy tôi hai mắt đỏ hoe, bà vội đặt chiếc giỏ nhựa vừa đi chợ xuống đất chạy lại chỗ tôi.
_Con sinh con từ khi nào mà ko báo cho bố mẹ biết. Đưa thằng bé cho mẹ bế cái nào.
_Xe ô tô chở ai đến thế bà.
Tiếng nói của bố tôi ngoài cổng vọng vào làm cả tôi và mẹ đều ngoáy đầu nhìn ra. Mẹ tôi nghe bố hỏi thì vội trả lời.
_Con Quỳnh nó về đây này... Nó mang cả cháu ngoại về nữa.
Bố tôi nghe thấy thế thì vội vứt chiếc cuốc trên vai của mình xuống sân, đi lại giếng mút vội gáo nước rửa qua tay chân rồi đi nhanh vào nhà.
_Đâu... Mẹ con nó đâu.
Tôi nhìn thấy Bố mẹ của mình tự dưng cổ họng lại nghẹn ứa chỉ có thể thốt lên một tiếng.
_Bố...
Ông nhìn tôi " ừ" một cái rồi đi nhanh lại chỗ cu Bo, nhìn hai ông bà quý cháu như thế trong lòng tôi lại dâng lên một giác có lỗi. Thế mà suốt thời gian qua tôi lại giấu bố mẹ về cu Bo. Tôi nhìn hai đấng sinh thành của mình, cố nuốt nước bọt cho cổ họng đỡ ứ nghẹn rồi nói .
_Bố mẹ con có việc muốn nói.
Hai người đang nựng cu Bo nghe thấy tôi nói thì đều đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống. Từ trước đến giờ mỗi khi tôi nói nghiêm túc như vậy thường là có việc quan trọng, bố mẹ đã quá hiểu tính cách của tôi. Mẹ bế cu Bo trên tay nhìn tôi .
_Có việc gì vậy con.
Ngồi xuống cạnh bố mẹ, tôi bắt đầu kể cho họ nghe tất cả mọi chuyện ,từ việc tôi làm dâu bị bà Thu đối xử thế nào đến mối quan hệ của tôi và Quý. Sau khi nghe tôi nói xong ,bố chỉ im lặng rồi thở dài còn mẹ nước mắt đã trực trào rơi ướt cả khuôn mặt. Bà đưa cu Bo sang cho bố rồi ôm chầm lấy tôi khóc thút thít.
_Khổ thân con gái của mẹ. Bây giờ ổn rồi, hai mẹ con cứ về đây có rau ăn rau có mắm ăn mắm. Bố mẹ nuôi được.
Tôi ko biết mình đã khóc từ bao giờ cho đến khi cảm nhận được một giọt nước mắt rơi trên tay thì mới giật mình, hóa ra khuôn mặt tôi cũng đã ướt đẫm. Nói ra hết những gì trong lòng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lúc này, cu Bo cũng đã bắt đầu cáu gắt vì khát sữa, tôi bế lấy nó đi vào phòng cho con ti sữa rồi dỗ dành cho thằng bé ngủ. Khi tôi đi ra ngoài, nhìn thấy bố đang ngồi trước hiên nhà hút thuốc với đôi mắt nhìn ra ngõ. Đã là bố mẹ chẳng ai muốn con mình lại đứt gánh giữa được, họ đều mong con cái của mình được hạnh phúc trọn vẹn. Tôi biết bố mẹ chắc chắn sẽ rất buồn vì cuộc sống của tôi ko trọn vẹn. Tôi đi lại ngồi xuống bên cạnh bố. Bố nghe thấy tiếng động thì quay sang ,ông thấy tôi liền vứt vội điếu thuốc đang hút dở của mình.
_Con ko cần suy nghĩ nhiều, bố mẹ vẫn luôn là nơi để con tựa vào khi cần. Trong mắt bố mẹ con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ. Bây giờ có cu Bo rồi con ko thể vừa đi làm vừa chăm thằng bé được. Con định sẽ thế nào.
_Con sẽ gửi cu Bo ở đây với bố mẹ, thứ bảy và chủ nhật hàng tuần con sẽ về thăm cháu. Đợi đến khi thằng bé lớn hơn một tí con sẽ đón nó xuống ở với con rồi cho nó đi học .
Bố nghe tôi nói xong thì cũng gật đầu đồng ý.
_Ừ. Như vậy cũng được. Trước mặt con cứ lo ổn định công việc, để nó ở đây với bố mẹ.
Từ phòng trọ của tôi đến chung cư của bạn Đức ko quá xa nó chỉ mất tầm hai mươi phút. Từ lúc đi tới giờ cu Bo nằm im lặng trên tay tôi mà ngủ ngon lành. Đức cho xe vào bãi đỗ xe của chung cư rồi mở cửa xe cho tôi xuống , sau đó Đức vòng ra cóp xách mấy túi đồ của hai mẹ con tôi trên tay.
_Mình đi thôi.
Tôi gật đầu bước theo Đức đi vào thang máy, ba chúng tôi đứng trong đó một ít thời gian thì cửa thang máy mở ra. Đức tay cầm túi to túi nhỏ bước ra ngoài đi về phía căn hộ của bạn a ta. Khi vào đến bên trong căn phòng, tôi thật sự ngạc nhiên trước độ sang trọng và đầy đủ của nó.
Hình như ở đây là căn hộ cao cấp và bạn của Đức cũng rất giàu có thì phải. Những thứ được bày trí trong căn hộ này toàn là đồ đắt tiền,tôi nhìn Đức lo lắng nói.
_Hay để tôi quay lại phòng trọ. Ở đây toàn đồ đắt tiền ko khéo lại làm hỏng thì tôi lấy gì mà đền.
Đức nghe tôi nói thì phì cười, đặt mấy túi đồ xuống một góc rồi đi lại chiếc tủ lạnh lấy chai nước cam rót ra hai cốc, a ta đưa cho tôi một cốc còn một cốc thì uống cạn sau đó đặt xuống bàn.
_Cô cứ yên tâm đi. Đồ ở đây đắt tiền cho nên khó hỏng lắm. Cô cứ dùng thoải mái đi.
_Biết đâu được ,lỡ như nó hỏng thì sao.
_Thì tôi đền thay cô được chưa. Thôi ko bàn cãi nữa ,cô đặt cu Bo lên giường cho thằng bé ngủ đi, rồi muốn sắp xếp đồ của mình ở đâu cho dễ nhớ thì cô làm .
Tôi nghe thấy Đức nói vậy thì cũng ko đôi co nữa , đi nhanh vào trong phòng cho Cu Bo nằm xuống giường để ngủ rồi đi ra ngoài cất đồ đạc của hai mẹ con vào cho ngăn nắp.
Đang loay hoay dọn dẹp thì nghe thấy tiếng cu Bo khóc, Đức đang ngồi trên ghế thì đứng dậy đi lại chỗ tôi.
_Cô vào dỗ thằng bé đi, để đấy tôi dọn nốt cho.
Tôi đứng dậy nhìn Đức áy náy nói.
_Vâng. A dọn giúp tôi.
Rồi quay người chạy nhanh vào giường ôm lấy cu Bo mà dỗ dành, cho thằng bé ti sữa một lác thì nó lại ngủ thiếp đi. Khi tôi quay ra ngoài nhìn thấy Đức lúi húi dọn dẹp, mồ hôi đổ ra ướt cả một vạc áo phía sau lưng, ko hiểu sao trong lòng tôi lúc này lại dâng lên một cảm xúc khó diễn đạt. Tôi cứ vô thức đứng im lặng ở đó ngắm nhìn Đức, lúc này tôi thấy a ta rất đẹp. Tôi cứ đứng nhìn mãi như thế cho đến khi Đức quay lại thì giật mình hốt hoảng, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
_Anh...anh...anh dọn dẹp xong rồi à.
Đức chỉ " ừ " một tiếng rồi đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống,có lẽ từ sáng đến giờ Đức quần quật dọn nhà giúp tôi cho nên đã thấm mệt. Tôi thấy vậy thì đi lại tủ lạnh lấy cho a ta chai nước lọc.
_A uống nước đi. Cảm ơn a vì đã giúp đỡ mẹ con tôi.
Đức nhận lấy chai nước từ tay tôi rồi uống ực một hơi hết sạch, sau đó a ta nhìn tôi bờ môi chậm rãi lên tiếng.
_Thay vì dùng lời nói để cảm ơn, thì tôi thấy tốt nhất cô nên dùng hành động để thể hiện.
Nghe Đức nói như vậy tự nhiên khuôn mặt tôi đỏ ửng lên, cái người này nói thế là có ý gì vậy nhỉ, tôi tuy là gái đã một đời chồng cũng ko đến nổi dễ dãi như thế. Càng nghĩ tôi càng thấy bực, vừa nãy còn biết ơn a ta vậy mà bây giờ lại cảm thấy a ta thật đáng ghét. Tôi nhìn Đức quát.
_Này... A đừng có mà lợi dụng cơ hội nhé. Tôi ko phải loại người ấy đâu.
_Loại người ấy là loại người nào.
_Thì... Thì...
_Thì sao... Cô nói tôi nghe xem nào...
_A bảo dùng hành động là còn gì, ý a rõ ràng thế cần gì tôi nói nữa.
Đức nghe đến đây thì bật cười thành tiếng, phải công nhận nụ cười của a ta trong rất đẹp. Tôi hai má ko ngừng đỏ ửng lên miệng lắp bắp.
_Anh... Anh cười gì hả.
_Bà cô của tôi ơi, cô đang nghĩ cái gì thế hả. Tôi bảo cô dùng hành động thay cho lời nói có nghĩa là cô nên nấu một bữa đãi tôi ăn thay cho lời cảm ơn đấy.
Tôi nghe Đức nói xong thì mặt càng đỏ hơn vì xấu hổ,ngay lúc này chỉ mong có cái hỗ vào mà nhảy xuống, tôi nhìn a ta miệng vẫn cố nói.
_Vậy ko nói sớm. A nhìn cu Bo ,tôi chạy đi mua đồ ăn nhé.
Ko đợi Đức trả lời tôi đã quay người chạy khỏi đây, khi ra đến hành lang tôi tự lấy tay đánh nhẹ vào đầu mình miệng lẩm bẩm.
_Quỳnh ơi... Đầu óc mày nghĩ đi đâu thế.
Vừa rồi đúng là xấu hổ, tôi đi vào thang máy để đi xuống. Cũng may bên dưới tòa nhà có sẵn siêu thị cho nên tôi ko cần phải đi xa mất thời gian. Từ ngày biết Đức đến nay tính ra cũng được hơn nửa năm nhưng tôi chưa đi ăn với a ta bao giờ cho nên cũng ko biết khẩu vị của Đức ra làm sao. Tôi đi dạo một vòng quanh siêu thị, nghĩ mãi cũng chẳng biết nấu món gì cho hợp với Đức ,cuối cùng tôi đành nấu theo khẩu vị của mình chứ cứ đi lòng vòng mãi thế này thì cu Bo sẽ dậy mất.
Thanh tóa xong xuôi, tôi xách số thực phẩm mà mình đã mua được quay trở lại căn hộ. Khi tôi về đến nơi thấy Đức đang nằm trên giường đùa giỡn với cu Bo. A ta thấy tôi về thì nói.
_Siêu thị ngay bên dưới mà sao cô đi lâu thế.
Tôi đặt số thực phẩm lên bàn, rửa tay sạch sẽ rồi đi vào phòng .
_Tôi cần phải suy nghĩ xem nấu món gì để còn mua đồ nữa chứ. Mà thằng bé dậy lâu chưa.
_Cô đi được một tí thì nó dậy. Có lẽ nó đói rồi đấy.
Đức nói đến đây thì đứng dậy đi ra ngoài, tôi khép cánh cửa lại cho cu Bo ti một hơi đến khi thằng bé no nê thì ôm nó ra ngoài đưa sang cho Đức .
_A bế nó giúp tôi để tôi nấu cơm.
_Cu Bo sang đây bố bế nào.
Giao cu Bo cho Đức tôi di nhanh vào bếp bắt tay vào chuẩn bị bữa ăn, từ ngày về làm dâu nhà Quý đối với tôi việc bếp núc ko có gì khó khăn cả. Chỉ mất tầm ba mươi phút mọi thứ đã được tôi chuẩn bị tươm tất và bày trí sẵn ra bàn. Tôi đi ra ngoài bế lấy cu Bo rồi mời Đức.
_Mời a vào ăn cơm.
Đức gật đầu cùng tôi đi đến bàn ăn. Đức nhìn thấy tôi một tay bế con một tay ăn cơm thì liên tục gắp thức ăn bỏ vào bát cho tôi. Thỉnh thoảng a lại còn tranh ôm cu Bo cho tôi ăn được thoải mái nhưng tôi ko chịu, ai lại làm thế được. Đã từ lâu lắm rồi, tôi mới cảm nhận được một bữa cơm đầm ấm thế này. Ăn uống xong xuôi, Đức liên tục giục tôi cho cu Bo ngủ con a tự tay dọn dẹp mọi thứ. Ban đầu, tôi ko đồng ý nhưng vì cu Bo buồn ngủ lên cứ cáu gắt thành ra tôi cũng ko còn cách nào khác.
Định bế con vào phòng cho nó ti ngủ rồi ra ngoài dọn dẹp nhưng khi ra thì mọi thứ đã sạch sẽ, Đức đang ngồi trên ghế thấy tôi ra thì đứng dậy .
_Thôi cô cũng vào nghỉ ngơi đi. Tôi về đây.
_Vâng.
Tôi tiễn Đức ra về, khóa cửa cẩn thận rồi đi vào nằm bên cạnh ôm lấy cu Bo mà ngủ. Cuộc sống cuộc tôi hiện tại cứ xem như là ổn. Thời gian thấm thoát trôi cũng là năm tháng sau đó, tôi đang vắt óc suy nghĩ ko biết gửi cu Bo ở đâu uy tín để đi làm thì điện thoại lại đổ chuông. Nhìn vào màn hình là số máy của chị Thư ,tôi mỉm cười nghe máy.
_Em nghe đấy ạ.
_Dạo này chị bận quá ko gọi điện thoại hỏi thăm mày được. Hai mẹ con thế nào, khỏe chứ.
_Vâng. Em khỏe c ạ. Chị khỏe ko.
_Chị đang sống dở chết dở đây này, mấy hôm nay nghén có ăn uống được quái gì đâu.
Tôi nghe chị Thư nói thế thì há hốc mồm kinh ngạc, bà này ly hôn chồng rồi đang sống độc thân mà giờ lại nghén là thế nào. Đại não tôi đơ mất tầm ba giây mới có thể hoạt động lại, hắng giọng tôi hỏi.
_Nghén là thế nào chị. Chị vớ được ông nào à.
_Ừ. Mày coi thu xếp sang tuần ra đây dự đám cưới chị nhé. Mang cả cu Bo theo luôn.
_Thật hay đùa thế chị.
_Cái con hâm này, chị mày nói thật mà ko tin à. Tao bảo ông Đức đặt vé máy bay cho mày luôn rồi đấy, có mang theo con có lão ấy cũng đỡ vất vả. Thôi chị tắt máy đây.
_Vâng.
Tôi nghe xong cuộc điện thoại của chị Thư thì quay sang nhìn cu Bo. Nó còn bé quá mà đưa đi như thế sẽ ko ổn, dù gì tôi cũng sắp phải đi làm cũng cần có ai đó chăm sóc con, dạo này trên mạng xã hội nhiều vụ bạo hành trẻ mầm non quá cho nên tôi cũng ko an tâm. Đặt tay trên trán của mình, tôi đưa mắt nhìn lên trần nhà màu trắng trước mặt, trong lòng lại ngỗn ngang suy nghĩ. Có lẽ cũng đến lúc bố mẹ tôi cần biết được mọi việc, chỉ có gửi cu Bo cho ông bà tôi mới có thể yên tâm.
Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm ,dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chuẩn bị ít quần áo và vài vật dụng cần thiết của cu Bo cho vào chiếc balo. Một lúc sau, thằng bé thức giấc, tôi cho nó ti sữa no thì đặt một chiếc grap, đeo balo lên vai tay ôm con đi xuống dưới lầu.
Xa chạy tầm hơn bốn mươi phút thì tới nhà của tôi. Ở đây là vùng ngoại ô ,dân chủ yếu làm nghề nông. Bây giờ đang là buổi sáng hầu như tất cả mọi người đều ra đồng, bố tôi cũng vậy. Tôi bước xuống xe thanh toán tiền cho tài xế rồi bế cu Bo đi vào nhà. Mẹ tôi vừa đi chợ về đến đầu cổng nhìn thấy ôtô thì đi nhanh vào. Tôi nhìn mẹ gọi một tiếng.
_Mẹ...
Mẹ nhìn thấy tôi hai mắt đỏ hoe, bà vội đặt chiếc giỏ nhựa vừa đi chợ xuống đất chạy lại chỗ tôi.
_Con sinh con từ khi nào mà ko báo cho bố mẹ biết. Đưa thằng bé cho mẹ bế cái nào.
_Xe ô tô chở ai đến thế bà.
Tiếng nói của bố tôi ngoài cổng vọng vào làm cả tôi và mẹ đều ngoáy đầu nhìn ra. Mẹ tôi nghe bố hỏi thì vội trả lời.
_Con Quỳnh nó về đây này... Nó mang cả cháu ngoại về nữa.
Bố tôi nghe thấy thế thì vội vứt chiếc cuốc trên vai của mình xuống sân, đi lại giếng mút vội gáo nước rửa qua tay chân rồi đi nhanh vào nhà.
_Đâu... Mẹ con nó đâu.
Tôi nhìn thấy Bố mẹ của mình tự dưng cổ họng lại nghẹn ứa chỉ có thể thốt lên một tiếng.
_Bố...
Ông nhìn tôi " ừ" một cái rồi đi nhanh lại chỗ cu Bo, nhìn hai ông bà quý cháu như thế trong lòng tôi lại dâng lên một giác có lỗi. Thế mà suốt thời gian qua tôi lại giấu bố mẹ về cu Bo. Tôi nhìn hai đấng sinh thành của mình, cố nuốt nước bọt cho cổ họng đỡ ứ nghẹn rồi nói .
_Bố mẹ con có việc muốn nói.
Hai người đang nựng cu Bo nghe thấy tôi nói thì đều đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống. Từ trước đến giờ mỗi khi tôi nói nghiêm túc như vậy thường là có việc quan trọng, bố mẹ đã quá hiểu tính cách của tôi. Mẹ bế cu Bo trên tay nhìn tôi .
_Có việc gì vậy con.
Ngồi xuống cạnh bố mẹ, tôi bắt đầu kể cho họ nghe tất cả mọi chuyện ,từ việc tôi làm dâu bị bà Thu đối xử thế nào đến mối quan hệ của tôi và Quý. Sau khi nghe tôi nói xong ,bố chỉ im lặng rồi thở dài còn mẹ nước mắt đã trực trào rơi ướt cả khuôn mặt. Bà đưa cu Bo sang cho bố rồi ôm chầm lấy tôi khóc thút thít.
_Khổ thân con gái của mẹ. Bây giờ ổn rồi, hai mẹ con cứ về đây có rau ăn rau có mắm ăn mắm. Bố mẹ nuôi được.
Tôi ko biết mình đã khóc từ bao giờ cho đến khi cảm nhận được một giọt nước mắt rơi trên tay thì mới giật mình, hóa ra khuôn mặt tôi cũng đã ướt đẫm. Nói ra hết những gì trong lòng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lúc này, cu Bo cũng đã bắt đầu cáu gắt vì khát sữa, tôi bế lấy nó đi vào phòng cho con ti sữa rồi dỗ dành cho thằng bé ngủ. Khi tôi đi ra ngoài, nhìn thấy bố đang ngồi trước hiên nhà hút thuốc với đôi mắt nhìn ra ngõ. Đã là bố mẹ chẳng ai muốn con mình lại đứt gánh giữa được, họ đều mong con cái của mình được hạnh phúc trọn vẹn. Tôi biết bố mẹ chắc chắn sẽ rất buồn vì cuộc sống của tôi ko trọn vẹn. Tôi đi lại ngồi xuống bên cạnh bố. Bố nghe thấy tiếng động thì quay sang ,ông thấy tôi liền vứt vội điếu thuốc đang hút dở của mình.
_Con ko cần suy nghĩ nhiều, bố mẹ vẫn luôn là nơi để con tựa vào khi cần. Trong mắt bố mẹ con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ. Bây giờ có cu Bo rồi con ko thể vừa đi làm vừa chăm thằng bé được. Con định sẽ thế nào.
_Con sẽ gửi cu Bo ở đây với bố mẹ, thứ bảy và chủ nhật hàng tuần con sẽ về thăm cháu. Đợi đến khi thằng bé lớn hơn một tí con sẽ đón nó xuống ở với con rồi cho nó đi học .
Bố nghe tôi nói xong thì cũng gật đầu đồng ý.
_Ừ. Như vậy cũng được. Trước mặt con cứ lo ổn định công việc, để nó ở đây với bố mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.