Chương 49
Lê Thúy Diễm
11/08/2020
Tôi nói xong liền tắt máy cho điện thoại vào túi rồi quay sang Thủy và bà
Thu. Một cảnh tượng kinh khủng xảy ra trước mắt, chỉ trong vòng mấy phút ko hiểu hai người bọn họ xô xát kiểu gì mà bà Thu ngã ngửa xuống đường
đầu ko biết đập mạnh vào viên đá hay thế nào mà máu phun ra kinh khủng.
Tôi thấy vậy thì hoảng hốt, vội chạy lại đẩy Thủy sang một bên đưa tay
đỡ bà Thu mới biết đầu bà ấy bị đập vào viên đá có cạnh rất bén làm đầu
tét cả một đường sâu hoắc, tôi quay sang Thủy hét lớn.
_Cô muốn đi tù có phải ko. Mau gọi cấp cứu đưa bà ấy đi bệnh viện, mau lên.
Lúc này, mọi người thấy bà Thu đầu be bét máu thì bắt đầu xúm lại đông hơn, bọn họ chỉ trỏ, bàn tán có người còn mắng cả Thủy.
_Phụ nữ gì mà ác độc thế. Bà ấy già rồi cũng ko tha, ko sớm thì muộn cô cũng bị nghiệp quật mà thôi.
Thủy nhìn thấy bà Thu bị như vậy thì cũng sợ xanh mặt nhưng nghe bà ấy nói thì cô ta lại bắt đầu xù lông lên như một con nhím chuẩn bị tấn công kẻ thù. Thủy trợn mắt, gân cổ lên quát.
_Chuyện nhà tôi bà biết cái quái gì mà nói. Câm mẹ mồm lại đi.
_Mày đúng là đứa bố láo mất dạy. Bố mẹ mày thật vô phúc khi sinh ra mày.
_Bà...
Thủy lao đến chỗ người phụ nữ ấy vung tay lên định tát bà ta thì tôi quát.
_Cô chán sống rồi phải ko. Gọi cấp cứu mau lên còn ở đó mà đánh nhau.
Thủy nghe thấy tiếng tôi quát, lại nhìn xuống máu bà Thu đang chảy loang lổ cả một vùng thì tay chân bắt đầu run rẩy vội vội vàng vàng lấy điện thoại trong túi ra bấm số. Đôi tay tôi ôm lấy đầu bà Thu đã bị ướt đẫm máu, máu của bà ấy vẫn ko ngừng chảy ra ,ướt đẫm cả một vũng. Tuy tôi ko thích bà ấy nhưng nhìn máu chảy nhiều thế này tôi cũng lo lắng cho bà ta. Tuổi già sức yếu ko biết bà ấy có qua khỏi không, tôi đã từng đọc ở đâu đó về tình trạng bị trấn thương, tốt nhất là ko nên để người bị thương ngủ vì họ rất dễ rơi vào hôn mê, bằng mọi cách phải giữ cho họ mở mắt cho đến khi cấp cứu.
Tôi cố gắng dùng tay mình chạm nhẹ lên tay bà Thu rồi gọi.
_Bà Thu... Bà mở mắt ra đi... Bà có nghe tôi nói ko...
Tôi gọi thì gọi nhưng bà ấy hai mắt vẫn nhắm ghiền ko có chút động tĩnh gì, tôi càng lo lắng hơn chẳng biết mình phải làm gì để giúp bà ấy.
_Quỳnh... Bình tĩnh, có việc gì vậy.
Tiếng nói của Đức ngay bên cạnh, tôi cứ như một người chết đuối giữa đại dương mênh mông rộng lớn vớ được chiếc phao cứu sinh, trong lúc hoảng loạn thế này chẳng biết làm gì thì may sao lại có Đức bên cạnh. Đức tuy ko biết bà Thu là ai nhưng a vẫn ngồi xuống bên cạnh tôi , nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên vai tôi vỗ vỗ như một cư chỉ động viên. Ko hiểu sao lúc này, tôi lại thấy yếu đuối, sóng mũi bỗng trở nên cay xè.
_Bà ấy là mẹ chồng cũ của tôi. Cô ta là vợ mới của chồng cũ tôi. Hai người họ ko biết có chuyện gì mà lại đánh nhau ra nông nỗi này.
_Cô cứ bình tĩnh, mọi việc sẽ ổn ko sao đâu, tôi đã gọi cấp cứu rồi. Cô đã gọi điện cho chồng cũ của mình chưa.
Tôi ko trả lời chỉ khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn xuống bà Thu, khuôn mặt bà ấy một lúc càng trở lên tái nhợt, xanh xao vì mất máu. Từ xa tiếng còi xe cấp vang vọng , đám người quây quanh bắt đầu hô hoán.
_Cấp cứu đến rồi ... Cấp cứu đến rồi.
Cuối cùng xe cấp cứu cũng dừng lại chỗ tôi đang đỡ bà Thu, nhân viên y tế mau chóng cầm hộp dụng cụ và đẩy chiếc băng ca lại chỗ bà ấy miệng liên tục nói.
_Phiền mọi người tránh ra một chút. Tránh ra để chúng tôi cấp cứu nào.
Tất cả mọi người nghe thấy thế thì dạt sang một bên, Đức đỡ tôi đứng dậy, bọn họ xem qua vết thương rồi mau chóng đặt bà Thu lên băng ca đẩy đi, lúc này tôi cố đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn ko thấy Quý, trong lòng thật sự rất lo lắng, vội chạy lại kéo tay một nhân viên y tế.
_Bà ấy có sao ko ạ.
Y tá nhìn xuống bàn tay đầy máu me của tôi rồi nhìn vào mặt tôi sau đó chậm rãi trả lời.
_Chúng tôi chưa thể trả lời được, cần đưa bà ấy nhanh chóng đến bệnh viên kiểm tra. Cô là người nhà bà ấy thì lên xe theo chúng tôi.
Tôi lại đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Quý lần nữa mà vẫn ko thấy a ta đâu ,chả biết Quý làm gì mà lại chậm chạp như vậy, tôi thở dài bây giờ để bà ấy đi một mình đến bệnh viên thì ko được lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì tôi lại day dứt trong lòng, suy nghĩ mãi vẫn ko biết làm gì khác, tôi quyết định đi cùng bà Thu đến bệnh viện, trước khi lên xe cấp cứu tôi đi lại gần chỗ Đức nói với a ấy một tiếng .
_Bây giờ tôi sẽ đi cùng xe cấp cứu với bà ấy để đến bệnh viện. Nếu a mệt thì về khách sạn nghỉ ngơi đi nhé.
Dứt lời tôi xoay người bước về phía xe cứu thương thì bất ngờ Đức giữ tay tôi lại.
_Quỳnh... Để tôi đưa cô đi.
_Người nhà bệnh nhân đâu mau mau lên xe .
Tiếng gọi của nhân viên bệnh viện làm tôi giật mình, quay người lại hô lớn.
_Vâng.
Tôi và Đức chạy nhanh lại chỗ xe cứu thương cùng bà Thu đến bệnh viện. Họ đưa bà ấy vào phòng cấp cứu, y tá phát cho tôi một tờ khai thông tin bắt tôi điền vào. Sau khi điền xong cô ta lại đưa thêm cho tôi một phiếu đóng tiền. Đức cầm lấy ko nói ko rằng đi một mạch ra đóng tiền viện phí cho bà Thu. Chả biết sao khi nhìn thấy Đức như vậy trong lòng tôi lại cảm thấy cảm kích, có một thứ cảm xúc gì đó dâng lên ko thể diễn tả được.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, tôi vội lấy ra xem trên màn hình hiện ra số máy của Quý. Ko chần chừ tôi liền nghe máy, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Quý đã nói với giọng điệu gấp gáp và đầy lo lắng.
_Quỳnh... Mẹ a sao rồi. Bà ấy có nguy hiểm ko. A đến nơi rồi em và mẹ chỗ nào sao a ko tìm thấy.
_Quý.. Anh bình tĩnh đi đã. Mẹ a đang ở bệnh viện, đang được bác sĩ cấp cứu. Mọi thứ sẽ ổn thôi, a đến đây đi.
_Được... Được... Em giúp a trông chừng mẹ , a sẽ đến ngay...
_Được. Nhớ đi đường cẩn thận.
_Anh biết rồi.
Tôi cúp máy cho điện thoại vào túi rồi đưa mắt nhìn về phía cánh cửa phòng phẫu thuật, mọi thứ vẫn im lìm ko có bất cứ động tĩnh gì. Ngồi đợi tầm mươi lăm phút thì Quý đến, xém tí nữa tôi đã ko nhận ra Quý. Mới một năm ko gặp mà nhìn a ta gầy hẳn đi, quần áo sộc sệt, râu ria , tóc tai lượm thượm ko còn gọn gàng, chỉnh chú như trước kia nữa. Nếu ko tận mắt gặp Quý thì tôi sẽ ko nghĩ bộ dạng a ta lại thê thảm đến thế này. Quý đứng trước mặt tôi, giọng nói đầy lo lắng.
_Quỳnh .... Mẹ sao rồi.
_Anh bình tĩnh đi chắc sẽ ko sao đâu. Bà ấy đang được bác sĩ cấp cứu bên trong.
Quý đi lại ngồi xuống bên cạnh tôi sau đó bất ngờ dùng tay mình nắm lấy hai tay tôi.
_Cảm ơn em vì đã đưa mẹ đi bệnh viện.
Lúc này, tôi rất muốn rụt tay lại nhưng cảm nhận được sự run rẩy tùe bàn tay của Quý tôi lại ko nỡ cho nên cứ để cho a ta nắm lấy cho bình tĩnh lại.
_Ko có gì, a ko cần suy nghĩ nhiều.
Tôi vừa nói đến đây thì Đức cũng quay lại, ko biết có phải do tôi suy diễn hay ko mà tôi thấy vẻ mặt Đùa ko được vui vẻ cho mấy, a ấy đưa cho tôi tờ tạm ứng rồi nói.
_Tôi đóng tiền rồi này. Cô cầm đi, tôi có việc nên đi trước cô về sau nhé.
Đức nói xong ko đợi tôi trả lời đặt tờ hóa đơn xuống trước mặt tôi rồi quay người rời đi. Tôi nhìn thái độ của Đức cũng cảm thấy khó hiểu, chả biết a ta bị làm sao, hay tại do tôi làm phiền Đức lo cho mẹ chồng cũ cho nên a ấy mới như vậy, tôi đứng dậy, cầm ấy tờ hóa đơn đưa cho Quý.
_Tiền tạm ứng bạn tôi đã đóng rồi, a cầm lấy đi. Tôi có việc nên đi đây có gì thì gọi cho tôi.
Tôi muốn hỏi Đức xem đã có việc gì xảy ra với a ta nên sau khi đưa cho Quý tờ hóa đơn xong liền quay người đi ,bất ngờ bàn tay bị ai đó năm lại, tôi quay mặt nhìn xuống mới biết đó là Quý .
Nhìn khuôn mặt lúc này của a ta trông thật đáng thương, trước đây tôi cũng rất giận Quý nhưng nhìn thấy bà Thu và Quý như thế này thì cũng ko còn ghét nữa mà thấy tội tội.
_Sao thế.
_Em có thể tha thứ cho a được ko..
_Tôi đã nói rõ với a rồi đúng ko, chúng ta ko còn cơ hội nữa. Tốt nhất a nên dành thời gian, tâm trí mà chăm sóc mẹ của mình. Nếu ko còn gì nữa thì tôi đi đây.
Tôi dứt khoát quay người đi nhanh ra khỏi bệnh viện, tôi ko muốn để bản thân mình làm Quý thêm hi vọng, vốn dĩ mối quan hệ giữa tôi và a ta chẳng khác nào tấm gương đã vỡ, gương vỡ rồi làm sao mà làm liền lại được. Bước nhanh ra ngoài tôi đưa mắt nhìn mãi ko thấy Đức đâu, rõ ràng a ta vừa đi ra thì tôi cũng đi ra cơ mà sao bây giờ lại ko thấy nữa. Tôi lấy điện thoại, bấm nút gọi cho Đức. Cuộc gọi đầu tiên Đức ko nghe máy, tôi kiên nhẫn bấm gọi lại lần nữa . Lần này Đức nhấc máy nhưng im lặng ko nói gì tôi thấy vậy nên lên tiếng.
_A đang ở đâu vậy. Nếu chưa về thì cho tôi đi ké xe về khách sạn với. Tôi đang đứng trước cổng bệnh viện.
Tôi nói xong im lặng một lúc vẫn ko thấy Đức trả lời chỉ nghe tiếng thở dài nặng nề vọng ra từ chiếc loa điện thoại. Chẳng hiểu vì sao khi tôi nghe thấy Đức thở dài thì trong lòng cũng trở nên nặng nề cứ như có một tảng đá đè trong lòng của mình. Đức im lặng rất lâu ,tôi cũng ko biết nói gì hơn chỉ biết ôm chặt chiếc điện thoại để vào tai mình đợi chờ câu trả lời của a ấy. Tầm hai phút sau đầu dây bên kia mới chậm rãi cất lời.
_Đợi tôi một lác. Tôi lái xe đến ngay.
_Vâng.
Nghe xong câu nói đó của Đức, tôi thở phào ,tâm trạng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Mọi thứ thật khó hiểu, tôi chả biết bản thân đang nghĩ gì chỉ biết là khi nhìn thấy ánh mắt buồn buồn của Đức nhìn tôi và Quý nắm tay nhau khi nãy thì trong lòng lại muốn được giải thích. Tôi đứng tầm năm phút thì một chiếc xe ô tô thắng kít lại ngay trước mặt, cửa gương từ từ được hạ xuống, tôi nhìn vào bên trong hóa ra là Đức. A ko xuống mở cửa xe cho tôi như mọi lần mà ngồi im trên xe, đôi mắt nhìn thẳng về trước. Quái lạ ,thái độ của a ta như vậy là sao nhỉ, tôi vừa khó hiểu vừa đi lại chỗ chiếc xe ô tô mở cửa ngồi vào. Sau khi thấy tôi đã ngồi yên vào ghế, Đức nhấn ga cho xe lái thẳng đi. Cả quãng đường đi tuyết đối a ta ko lên tiếng, ko khí trong khoang sẽ bỗng trở nên ngột ngạt, tôi thì đứa chẳng thể nào chịu được cái ngột ngạt này nên đành phải mở lời trước.
_Giờ trễ rồi chắc ko ra thăm mộ được, a có muốn ăn gì ko .
_Ko.
Đức trả lời lạnh lùng, khuôn mặt vẫn ko có chút cảm xúc gì, đôi mắt chăm chăm nhìn về trước lái xe . Tôi cố vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn ko thể hiểu được Đức bị gì, có phải vì a ta vừa xuống máy bay mà tôi bắt đi cùng nên mệt đâm ra cáu gắt hay ko nữa. Tôi hít sâu một hơi, quay sang Đức .
_Này... A bị sao thế. Ốm à.
Lần này Đức im lặng đôi mắt chăm chú nhìn thẳng phía trước để lái xe, chưa bao giờ tôi thấy Đức lại có thái độ này, ko biết a ta bị làm sao nữa . Tôi thở dài trong lòng thật sự cũng cảm thấy nặng nề. Trong khoang xe lúc này duy trì sự im lặng, nó im ắng đến nỗi tôi có thể nghe cả tiếng thở dài đầy nặng nề của Đức bên cạnh. Tôi chẳng thể tiếp tục chịu được nữa, tôi đã làm gì mà Đức lại thái độ như vậy, a ta có việc gì thì nói ra chứ kiểu lầm lầm lì lì thế này ai mà chịu được. Tôi hít sâu lấy hết can đảm quay sang Đức quát lớn.
_Này ... Tôi đã làm gì sai hay a có việc gì thì nói ra đi chứ. Cứ lầm lì như thế ko mệt mỏi à. Tôi sắp điên lên rồi nè.
"Kít...kít..." Đức giẫm phanh thắng gấp khiến bánh xe ma sát với lòng đường tạo ra một tiếng rít lớn cùng nếp lằn in hằn rõ trên mặt đường. Tôi hốt hoảng, cũng may tôi phản xạ nhanh ôm chặt lấy đầu mình nếu ko chắc chắn cũng đập vào xe mất rồi. Tôi quay sang nhìn Đức quát.
_ A bị điên rồi à. Chạy xe kiểu gì thế.
Đức quay sang nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, mấy sợ gân trên trán bắt đầu giật giật ,a nhìn tôi hét lớn.
_Phải ... Tôi điên rồi... Tôi vì yêu em nên điên rồi.
_Cô muốn đi tù có phải ko. Mau gọi cấp cứu đưa bà ấy đi bệnh viện, mau lên.
Lúc này, mọi người thấy bà Thu đầu be bét máu thì bắt đầu xúm lại đông hơn, bọn họ chỉ trỏ, bàn tán có người còn mắng cả Thủy.
_Phụ nữ gì mà ác độc thế. Bà ấy già rồi cũng ko tha, ko sớm thì muộn cô cũng bị nghiệp quật mà thôi.
Thủy nhìn thấy bà Thu bị như vậy thì cũng sợ xanh mặt nhưng nghe bà ấy nói thì cô ta lại bắt đầu xù lông lên như một con nhím chuẩn bị tấn công kẻ thù. Thủy trợn mắt, gân cổ lên quát.
_Chuyện nhà tôi bà biết cái quái gì mà nói. Câm mẹ mồm lại đi.
_Mày đúng là đứa bố láo mất dạy. Bố mẹ mày thật vô phúc khi sinh ra mày.
_Bà...
Thủy lao đến chỗ người phụ nữ ấy vung tay lên định tát bà ta thì tôi quát.
_Cô chán sống rồi phải ko. Gọi cấp cứu mau lên còn ở đó mà đánh nhau.
Thủy nghe thấy tiếng tôi quát, lại nhìn xuống máu bà Thu đang chảy loang lổ cả một vùng thì tay chân bắt đầu run rẩy vội vội vàng vàng lấy điện thoại trong túi ra bấm số. Đôi tay tôi ôm lấy đầu bà Thu đã bị ướt đẫm máu, máu của bà ấy vẫn ko ngừng chảy ra ,ướt đẫm cả một vũng. Tuy tôi ko thích bà ấy nhưng nhìn máu chảy nhiều thế này tôi cũng lo lắng cho bà ta. Tuổi già sức yếu ko biết bà ấy có qua khỏi không, tôi đã từng đọc ở đâu đó về tình trạng bị trấn thương, tốt nhất là ko nên để người bị thương ngủ vì họ rất dễ rơi vào hôn mê, bằng mọi cách phải giữ cho họ mở mắt cho đến khi cấp cứu.
Tôi cố gắng dùng tay mình chạm nhẹ lên tay bà Thu rồi gọi.
_Bà Thu... Bà mở mắt ra đi... Bà có nghe tôi nói ko...
Tôi gọi thì gọi nhưng bà ấy hai mắt vẫn nhắm ghiền ko có chút động tĩnh gì, tôi càng lo lắng hơn chẳng biết mình phải làm gì để giúp bà ấy.
_Quỳnh... Bình tĩnh, có việc gì vậy.
Tiếng nói của Đức ngay bên cạnh, tôi cứ như một người chết đuối giữa đại dương mênh mông rộng lớn vớ được chiếc phao cứu sinh, trong lúc hoảng loạn thế này chẳng biết làm gì thì may sao lại có Đức bên cạnh. Đức tuy ko biết bà Thu là ai nhưng a vẫn ngồi xuống bên cạnh tôi , nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên vai tôi vỗ vỗ như một cư chỉ động viên. Ko hiểu sao lúc này, tôi lại thấy yếu đuối, sóng mũi bỗng trở nên cay xè.
_Bà ấy là mẹ chồng cũ của tôi. Cô ta là vợ mới của chồng cũ tôi. Hai người họ ko biết có chuyện gì mà lại đánh nhau ra nông nỗi này.
_Cô cứ bình tĩnh, mọi việc sẽ ổn ko sao đâu, tôi đã gọi cấp cứu rồi. Cô đã gọi điện cho chồng cũ của mình chưa.
Tôi ko trả lời chỉ khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn xuống bà Thu, khuôn mặt bà ấy một lúc càng trở lên tái nhợt, xanh xao vì mất máu. Từ xa tiếng còi xe cấp vang vọng , đám người quây quanh bắt đầu hô hoán.
_Cấp cứu đến rồi ... Cấp cứu đến rồi.
Cuối cùng xe cấp cứu cũng dừng lại chỗ tôi đang đỡ bà Thu, nhân viên y tế mau chóng cầm hộp dụng cụ và đẩy chiếc băng ca lại chỗ bà ấy miệng liên tục nói.
_Phiền mọi người tránh ra một chút. Tránh ra để chúng tôi cấp cứu nào.
Tất cả mọi người nghe thấy thế thì dạt sang một bên, Đức đỡ tôi đứng dậy, bọn họ xem qua vết thương rồi mau chóng đặt bà Thu lên băng ca đẩy đi, lúc này tôi cố đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn ko thấy Quý, trong lòng thật sự rất lo lắng, vội chạy lại kéo tay một nhân viên y tế.
_Bà ấy có sao ko ạ.
Y tá nhìn xuống bàn tay đầy máu me của tôi rồi nhìn vào mặt tôi sau đó chậm rãi trả lời.
_Chúng tôi chưa thể trả lời được, cần đưa bà ấy nhanh chóng đến bệnh viên kiểm tra. Cô là người nhà bà ấy thì lên xe theo chúng tôi.
Tôi lại đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Quý lần nữa mà vẫn ko thấy a ta đâu ,chả biết Quý làm gì mà lại chậm chạp như vậy, tôi thở dài bây giờ để bà ấy đi một mình đến bệnh viên thì ko được lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì tôi lại day dứt trong lòng, suy nghĩ mãi vẫn ko biết làm gì khác, tôi quyết định đi cùng bà Thu đến bệnh viện, trước khi lên xe cấp cứu tôi đi lại gần chỗ Đức nói với a ấy một tiếng .
_Bây giờ tôi sẽ đi cùng xe cấp cứu với bà ấy để đến bệnh viện. Nếu a mệt thì về khách sạn nghỉ ngơi đi nhé.
Dứt lời tôi xoay người bước về phía xe cứu thương thì bất ngờ Đức giữ tay tôi lại.
_Quỳnh... Để tôi đưa cô đi.
_Người nhà bệnh nhân đâu mau mau lên xe .
Tiếng gọi của nhân viên bệnh viện làm tôi giật mình, quay người lại hô lớn.
_Vâng.
Tôi và Đức chạy nhanh lại chỗ xe cứu thương cùng bà Thu đến bệnh viện. Họ đưa bà ấy vào phòng cấp cứu, y tá phát cho tôi một tờ khai thông tin bắt tôi điền vào. Sau khi điền xong cô ta lại đưa thêm cho tôi một phiếu đóng tiền. Đức cầm lấy ko nói ko rằng đi một mạch ra đóng tiền viện phí cho bà Thu. Chả biết sao khi nhìn thấy Đức như vậy trong lòng tôi lại cảm thấy cảm kích, có một thứ cảm xúc gì đó dâng lên ko thể diễn tả được.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, tôi vội lấy ra xem trên màn hình hiện ra số máy của Quý. Ko chần chừ tôi liền nghe máy, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Quý đã nói với giọng điệu gấp gáp và đầy lo lắng.
_Quỳnh... Mẹ a sao rồi. Bà ấy có nguy hiểm ko. A đến nơi rồi em và mẹ chỗ nào sao a ko tìm thấy.
_Quý.. Anh bình tĩnh đi đã. Mẹ a đang ở bệnh viện, đang được bác sĩ cấp cứu. Mọi thứ sẽ ổn thôi, a đến đây đi.
_Được... Được... Em giúp a trông chừng mẹ , a sẽ đến ngay...
_Được. Nhớ đi đường cẩn thận.
_Anh biết rồi.
Tôi cúp máy cho điện thoại vào túi rồi đưa mắt nhìn về phía cánh cửa phòng phẫu thuật, mọi thứ vẫn im lìm ko có bất cứ động tĩnh gì. Ngồi đợi tầm mươi lăm phút thì Quý đến, xém tí nữa tôi đã ko nhận ra Quý. Mới một năm ko gặp mà nhìn a ta gầy hẳn đi, quần áo sộc sệt, râu ria , tóc tai lượm thượm ko còn gọn gàng, chỉnh chú như trước kia nữa. Nếu ko tận mắt gặp Quý thì tôi sẽ ko nghĩ bộ dạng a ta lại thê thảm đến thế này. Quý đứng trước mặt tôi, giọng nói đầy lo lắng.
_Quỳnh .... Mẹ sao rồi.
_Anh bình tĩnh đi chắc sẽ ko sao đâu. Bà ấy đang được bác sĩ cấp cứu bên trong.
Quý đi lại ngồi xuống bên cạnh tôi sau đó bất ngờ dùng tay mình nắm lấy hai tay tôi.
_Cảm ơn em vì đã đưa mẹ đi bệnh viện.
Lúc này, tôi rất muốn rụt tay lại nhưng cảm nhận được sự run rẩy tùe bàn tay của Quý tôi lại ko nỡ cho nên cứ để cho a ta nắm lấy cho bình tĩnh lại.
_Ko có gì, a ko cần suy nghĩ nhiều.
Tôi vừa nói đến đây thì Đức cũng quay lại, ko biết có phải do tôi suy diễn hay ko mà tôi thấy vẻ mặt Đùa ko được vui vẻ cho mấy, a ấy đưa cho tôi tờ tạm ứng rồi nói.
_Tôi đóng tiền rồi này. Cô cầm đi, tôi có việc nên đi trước cô về sau nhé.
Đức nói xong ko đợi tôi trả lời đặt tờ hóa đơn xuống trước mặt tôi rồi quay người rời đi. Tôi nhìn thái độ của Đức cũng cảm thấy khó hiểu, chả biết a ta bị làm sao, hay tại do tôi làm phiền Đức lo cho mẹ chồng cũ cho nên a ấy mới như vậy, tôi đứng dậy, cầm ấy tờ hóa đơn đưa cho Quý.
_Tiền tạm ứng bạn tôi đã đóng rồi, a cầm lấy đi. Tôi có việc nên đi đây có gì thì gọi cho tôi.
Tôi muốn hỏi Đức xem đã có việc gì xảy ra với a ta nên sau khi đưa cho Quý tờ hóa đơn xong liền quay người đi ,bất ngờ bàn tay bị ai đó năm lại, tôi quay mặt nhìn xuống mới biết đó là Quý .
Nhìn khuôn mặt lúc này của a ta trông thật đáng thương, trước đây tôi cũng rất giận Quý nhưng nhìn thấy bà Thu và Quý như thế này thì cũng ko còn ghét nữa mà thấy tội tội.
_Sao thế.
_Em có thể tha thứ cho a được ko..
_Tôi đã nói rõ với a rồi đúng ko, chúng ta ko còn cơ hội nữa. Tốt nhất a nên dành thời gian, tâm trí mà chăm sóc mẹ của mình. Nếu ko còn gì nữa thì tôi đi đây.
Tôi dứt khoát quay người đi nhanh ra khỏi bệnh viện, tôi ko muốn để bản thân mình làm Quý thêm hi vọng, vốn dĩ mối quan hệ giữa tôi và a ta chẳng khác nào tấm gương đã vỡ, gương vỡ rồi làm sao mà làm liền lại được. Bước nhanh ra ngoài tôi đưa mắt nhìn mãi ko thấy Đức đâu, rõ ràng a ta vừa đi ra thì tôi cũng đi ra cơ mà sao bây giờ lại ko thấy nữa. Tôi lấy điện thoại, bấm nút gọi cho Đức. Cuộc gọi đầu tiên Đức ko nghe máy, tôi kiên nhẫn bấm gọi lại lần nữa . Lần này Đức nhấc máy nhưng im lặng ko nói gì tôi thấy vậy nên lên tiếng.
_A đang ở đâu vậy. Nếu chưa về thì cho tôi đi ké xe về khách sạn với. Tôi đang đứng trước cổng bệnh viện.
Tôi nói xong im lặng một lúc vẫn ko thấy Đức trả lời chỉ nghe tiếng thở dài nặng nề vọng ra từ chiếc loa điện thoại. Chẳng hiểu vì sao khi tôi nghe thấy Đức thở dài thì trong lòng cũng trở nên nặng nề cứ như có một tảng đá đè trong lòng của mình. Đức im lặng rất lâu ,tôi cũng ko biết nói gì hơn chỉ biết ôm chặt chiếc điện thoại để vào tai mình đợi chờ câu trả lời của a ấy. Tầm hai phút sau đầu dây bên kia mới chậm rãi cất lời.
_Đợi tôi một lác. Tôi lái xe đến ngay.
_Vâng.
Nghe xong câu nói đó của Đức, tôi thở phào ,tâm trạng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Mọi thứ thật khó hiểu, tôi chả biết bản thân đang nghĩ gì chỉ biết là khi nhìn thấy ánh mắt buồn buồn của Đức nhìn tôi và Quý nắm tay nhau khi nãy thì trong lòng lại muốn được giải thích. Tôi đứng tầm năm phút thì một chiếc xe ô tô thắng kít lại ngay trước mặt, cửa gương từ từ được hạ xuống, tôi nhìn vào bên trong hóa ra là Đức. A ko xuống mở cửa xe cho tôi như mọi lần mà ngồi im trên xe, đôi mắt nhìn thẳng về trước. Quái lạ ,thái độ của a ta như vậy là sao nhỉ, tôi vừa khó hiểu vừa đi lại chỗ chiếc xe ô tô mở cửa ngồi vào. Sau khi thấy tôi đã ngồi yên vào ghế, Đức nhấn ga cho xe lái thẳng đi. Cả quãng đường đi tuyết đối a ta ko lên tiếng, ko khí trong khoang sẽ bỗng trở nên ngột ngạt, tôi thì đứa chẳng thể nào chịu được cái ngột ngạt này nên đành phải mở lời trước.
_Giờ trễ rồi chắc ko ra thăm mộ được, a có muốn ăn gì ko .
_Ko.
Đức trả lời lạnh lùng, khuôn mặt vẫn ko có chút cảm xúc gì, đôi mắt chăm chăm nhìn về trước lái xe . Tôi cố vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn ko thể hiểu được Đức bị gì, có phải vì a ta vừa xuống máy bay mà tôi bắt đi cùng nên mệt đâm ra cáu gắt hay ko nữa. Tôi hít sâu một hơi, quay sang Đức .
_Này... A bị sao thế. Ốm à.
Lần này Đức im lặng đôi mắt chăm chú nhìn thẳng phía trước để lái xe, chưa bao giờ tôi thấy Đức lại có thái độ này, ko biết a ta bị làm sao nữa . Tôi thở dài trong lòng thật sự cũng cảm thấy nặng nề. Trong khoang xe lúc này duy trì sự im lặng, nó im ắng đến nỗi tôi có thể nghe cả tiếng thở dài đầy nặng nề của Đức bên cạnh. Tôi chẳng thể tiếp tục chịu được nữa, tôi đã làm gì mà Đức lại thái độ như vậy, a ta có việc gì thì nói ra chứ kiểu lầm lầm lì lì thế này ai mà chịu được. Tôi hít sâu lấy hết can đảm quay sang Đức quát lớn.
_Này ... Tôi đã làm gì sai hay a có việc gì thì nói ra đi chứ. Cứ lầm lì như thế ko mệt mỏi à. Tôi sắp điên lên rồi nè.
"Kít...kít..." Đức giẫm phanh thắng gấp khiến bánh xe ma sát với lòng đường tạo ra một tiếng rít lớn cùng nếp lằn in hằn rõ trên mặt đường. Tôi hốt hoảng, cũng may tôi phản xạ nhanh ôm chặt lấy đầu mình nếu ko chắc chắn cũng đập vào xe mất rồi. Tôi quay sang nhìn Đức quát.
_ A bị điên rồi à. Chạy xe kiểu gì thế.
Đức quay sang nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, mấy sợ gân trên trán bắt đầu giật giật ,a nhìn tôi hét lớn.
_Phải ... Tôi điên rồi... Tôi vì yêu em nên điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.