Lối Rẽ Nào Cho Tôi

Chương 51

Lê Thúy Diễm

11/08/2020

Một nụ hôn nhẹ được Đức kết thúc mau chóng, a ôm lấy tôi vào lòng, bàn tay ko ngừng vuốt ve mái tóc của tôi. Từng cơn gió nhẹ lướt qua càng làm cho mùi hương trên cơ thể Đức sộc vào mũi khiến tôi chẳng muốn rời. Hai chúng tôi ko ai nói với ai câu nào chỉ im lặng ôm lấy nhau cho đến khi Đức có điện thoại, tôi nhích người để rời khỏi vòng tay Đức nhưng a ko muốn ,một tay cầm điện thoại đặt lên tai một tay vẫn ôm lấy tôi như vậy cho đến khi đầu dây bên kia tắt máy. Đức cũng từ từ buông tôi ra, a nhìn vào mặt tôi rồi nói.

_Thư vừa gọi... Cô ấy muốn e đến sớm một tí.

_Vâng... Sao chị ấy ko gọi cho em nhỉ...

_Thư bảo có gọi nhưng em ko nghe máy.

Tôi nghe xong lấy tay mình xờ vào túi quần chả thấy điện thoại đâu cả, lúc này mới nhớ điện thoại bị tôi vứt trong xe hèn gì mà ko nghe thấy nó đổ chuông.

_Quỳnh... Mình đi thôi em.

Tiếng gọi của Đức làm tôi rời khỏi mạch cảm xúc quay sang nhìn a gật đầu. Hai chúng tôi đi lại xe ô tô để quay trở lại thành phố. Trên đường đi Đức cho xe ghé vào một quán ăn. Sau khi ăn uống xong xuôi chúng tôi trở về khách sạn. Dĩ nhiên, cả hai vẫn phòng ai người ấy ở. Tôi lấy lấy điện thoại gọi về cho mẹ xem tình hình cu Bo ở nhà thế nào, nghe bà nói nó rất ngoan chẳng khóc lóc gì thành ra tôi cũng cảm thấy an tâm.

Lấy một chiếc váy mới tôi đi vào tolec tắm rửa, bước ra khỏi tolec tôi ngồi trên giường vừa chải tóc vừa suy nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, mọi thứ diễn ra nhanh đến mức tôi ko ngờ. Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ko cần nghĩ tôi cũng đoán được là Đức liền đứng dậy đi ra mở cửa. Vừa nhìn thấy tôi a đã lên tiếng.

_Em xong chưa.

_Rồi ạ.

_Vậy mình đi thôi.

_Vâng. Đợi e tí.

Tôi quay vào phòng lấy chiếc túi rồi cùng Đức đến nhà chị Thư. Chị ấy thấy hai chúng tôi đến thì vui mừng ra mặt.

_Hai người đến rồi. Mình vào nhà thôi.

Sắp đến giờ bắt đầu hôn lễ mà nhà chị Thư rất vắng vẻ hầu như ko có họ hàng thân thích nào cả. Tôi thấy lạ nhưng cũng ko hỏi gì nhiều, ngồi tầm ba mươi phút thì chị Thư kéo tôi lên phòng phụ chị ấy thay quần áo. Vừa thay xong bộ váy cưới thì nhân viên trang điểm cũng đến, tôi đứng dậy định xuống nhà nói chuyện với Đức chứ để a ấy ngồi một mình như vậy sợ Đức buồn , vừa quay người đi được vài bữa thì chị Thư đã lên tiếng gọi.

_Quỳnh... Ở đây xem chị trang điểm có được ko.

Tôi nghe chị Thư nói thế thì cũng vui vẻ đồng ý, đi lại kéo chiếc ghế ngồi xuống đợi cho đến khi chị Thư trang điểm xong. Cuối cùng thì cũng đến giờ tổ chức lễ cưới. Chị Thư đi với chồng của mình còn tôi và Đức đi cùng nhau đến nhà hàng. Hôn lễ của chị ấy diễn ra khá lớn, ngồi bên dưới nhìn thấy chị ấy vui vẻ sánh bước bên cạnh một nửa của mình thì trong lòng cảm thấy mừng cho chị ấy, sóng mũi cũng trở nên cay xè. Phụ nữ đã qua một đời chồng như tôi và chị Thư mà có thể gặp được một người đàn ông tốt ,chấp nhận việc chúng tôi đã từng kết hôn thì phúc phần của mình. Một cảm giác ấm nóng từ bàn tay truyền đến, tôi đưa mắt nhìn xuống hóa ra Đức đang nắm lấy tay tôi, a nhìn tôi mỉm cười gật đầu, có lẽ Đức cũng hiểu được những gì trong lòng tôi đang suy nghĩ.



Hôn lễ kết thúc tôi cùng Đức ko trở về khách sạn luôn mà đến bệnh viện nơi bà Thu đang nằm. Từ chiều đến giờ tôi ko thấy Quý gọi nên cũng ko biết bà ấy thế nào. Khi thang máy vừa mở cửa cũng tình cờ chúng tôi gặp Quý , hình như ấy ta đang muốn đi đâu. Nhìn thấy chúng tôi đi cùng nhau vào đây khuôn mặt Quý có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng mau chóng qua đi, Quý nhìn tôi bờ môi mấp máy.

_Hai người đến rồi à.

_Vâng . a định đi đâu vậy.

_A xuống căn tin mua ít đồ. Mà thôi để lác nữa a đi cũng được, để a đưa hai người vào thăm mẹ.

Tôi muốn dứt khoát với Quý, ko muốn a ta phải hi vọng vào mối quan hệ của chúng tôi nữa cho nên đã chủ động nắm lấy tay Đức bước ra khỏi thang máy. Quý nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay Đức của tôi, bờ môi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. A ta quay người đi trước bước về căn phòng cuối dãy hành lang rồi mở cửa đi vào. Khi bước vào phòng, tôi thật ko tin nổi vào mắt của mình. Bà Thu đang nằm bất động trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt, xanh xao. Tôi quay sang Quý .

_Bà ấy sao rồi.

Quý ko nhìn tôi ,đôi mắt chăm chăm nhìn về mẹ của mình rồi thở dài.

_Mẹ đập đầu vào cạnh đá nhọn làm xuất huyết não với mất máu nhiều cho nên tạm thời ko thể tỉnh lại được, mà có tỉnh chắc cũng ko được tỉnh táo như xưa.

_Có cách nào trị được ko.

Quý nghe tôi hỏi xong thì ko trả lời chỉ lắc đầu và thở dài. Tuy trước kia bà Thu hay hằn học, đay nghiến tôi nhưng dù gì bà cũng từng là mẹ chồng của tôi, nhìn bà ấy thế này tôi cũng thấy tội tội. Cuộc đời đúng là ko ai có thể nói trước được điều gì ,con người hôm.qua cầu mới khỏe mạnh hôm nay lại nằm bất động thế này.

Tôi và Đức thăm bà Thu một tí thì đứng dậy ra về. Trước khi rời khỏi đây, Đức rút ví của mình đưa cho Quý một số tiền.

_Tôi và Quỳnh ko biết mua gì cho bà cả cho nên gửi a ít tiền, bà cần gì a mua giúp chúng tôi.

_Thôi tôi ko cần đâu a giữ lấy đi.

Tôi thấy Đức đưa tiền cho Quý thì cũng khá ngạc nhiên ko nghĩ a ấy lại làm vậy nhưng nghĩ cho cùng bây giờ bà Thu nằm đấy chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền làm thế này cũng thiết thực và cũng xem như giúp đỡ Quý được phần nào, tôi cầm lấy số tiền từ tay Đức đặt vào tay Quý.

_A cầm lấy mà lo cho bà ko phải ngại đâu. Thôi chúng tôi về đây, chúc bà mau khỏe lại.

Ko đợi Quý trả lời ,Tôi nắm tay Đức rời khỏi bệnh viện trong lòng thầm cảm ơn a ấy đã sẵn sàng giúp đỡ Quý trong hoàn cảnh này. Từ trước đến giờ Đức luôn là một người suy nghĩ sâu sắc, a luôn mang lại cho tôi cảm giác an toàn. Bây giờ trời cũng đã tối, cả ngày nay từ lúc đáp máy bay xuống đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa được nghỉ ngơi thành ra ai nấy đều mệt mỏi. Đức đưa tôi đi dạo một vòng rồi quay lại khách sạn. Dĩ nhiên chúng tôi vẫn phòng ai nấy ở, tôi vào phòng lấy quần áo đi tắm, sau khi tắm rửa xong xuôi tôi bước ra ngoài lau qua mái tóc của mình rồi leo lên giường đi ngủ. Vừa mới nhắm mắt thì nghe thấy tiếng chuông cửa Tôi mệt mỏi ngồi dậy trong miệng lẩm bẩm "giờ này ai còn đến nữa ko biết". Tôi bước xuống giường đi ra mở cửa liền nhìn thấy Đức, a đang cầm ai tách cafe nhìn tôi cười.



_Mình uống cafe nhé .

Tuy đang mệt, hai mắt lại rất buồn ngủ nhưng nhìn khuôn mặt của Đức tôi ko sao từ chối được đành gật đầu mời Đức vào phòng của mình, hai chúng tôi kéo ghế sát lại cửa sổ ngồi nhâm nhi ly cà phê trong im lặng , thỉnh thoảng tôi liếc nhìn sang liền bắt gặp ánh mắt Đức nhìn tôi, cứ mỗi lần như vậy cả hai đều nhìn nhau cười. Ngoài trời màn đêm dần buông xuống càng rõ hơn, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, ánh đèn điện bên ngoài hắt vào cửa sổ in hằn hình bóng của tôi và Đức lên bức tường như một bức tranh hạnh phúc. Đức kéo ghế xê lại gần tôi, đặt bàn tay sang vai ôm lấy đầu tôi tựa xuống vai a nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của tôi như một cử chỉ cưng chiều. Ở khoảng cách gần như thế này , Tôi có thể nghe rõ từng tiếng đập của trái tim trong ngực Đức, bên cạnh a tôi cảm thấy mình được trân trọng.

Đột nhiên Đức lấy tay mình nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên rồi từ từ đặt môi mình lên môi tôi, nhẹ nhàng di chuyển chiếc lưỡi vào trong khoang miệng tôi mà làm loạn, tôi cũng nhắm mắt đạp lại Đức cho đến khi cảm giác sắp ko thở được nữa mới vỗ nhẹ lên lưng Đức, a hiểu ý liền buông tôi ra sau đó đứng dậy khom người bế tôi lên ,tôi nhìn thấy Đức kinh ngạc hai mắt mở to ra nhìn. Đức thấy tôi vậy thì mỉm cười ghé đầu mình sát vào tai tôi.

_Kể từ hôm nay e chính là vợ của a.

Đức nói đến đây thì chân a cũng vừa chạm đến mép giường, Đức nhẹ nhàng đặt tôi xuống như một món đồ quý báu , sau đó a nằm xuống bên cạnh dùng môi mình hôn lấy môi tôi. Chiếc lưỡi của Đức lần mò vào trong khoang miệng của tôi , bàn tay ko an phận của a mau chóng cởi bỏ những thứ vướng víu trên người của cả hai. Kể từ ngày ly hôn với Quý tôi cũng ko gần gũi với người đàn ông nào, bây giờ bên cạnh Đức lại khiến tôi cảm thấy rạo rực và nóng cả người. Tôi nhắm mắt lại, mặc kệ mọi thứ bắt đầu hòa nhập cùng với Đức. A buông môi tôi ra di chuyển dần xuống cổ. Ko cần suy nghĩ tôi cũng biết chúng tôi sắp xảy ra chuyện gì. Bàn tay a ko an phận, lần mò, chu du khắp mọi nơi trên cơ thể tôi, như một đứa trẻ vừa mới khám phá một trò chơi mới lần mò mãi mà ko biết chán.

Môi Đức dời khỏi môi tôi, di chuyển xuống dưới ngậm lấy nụ thanh xuân của tôi. Cơ thể vốn đã lâu ko đụng chạm đến đàn ông cho nên vừa bị Đức kích tình cơ thể tôi đã cong lên rồi lại hạ xuống nơi nào đó đã mau chóng trở nên ẩm ướt.

Bàn tay của a ra sức nhào nặn quả đào còn lại của tôi, từ từ đưa chiếc lưỡi di chuyển xuống dưới, cơ thể tôi bỗng trở nên đờ đẫn, tay chân buông thõng ko chút sức lực, lời nói trở nên đứt quãng, dùng tay mình tôi nắm chặt lấy tay a ta .

_Anh... Đừng chêu em nữa...mau chóng đi vào đi...em sắp ko chịu nổi rồi.

Đức nhìn tôi , bờ môi cong lên một nụ cười. Cái nụ cười của a ta khiến trái tim tôi tan chảy. Đức mau chóng đưa vật nhỏ của mình lấp đầy khoảng trống trong tôi. Cơ thể tôi cong lên rồi lại hạ xuống. Đã lâu ko gần gũi đàn ông thành ra sau khi a đi vào tôi liền cảm thấy đau nên nhăn mặt.

Thấy tôi như vậy, Đức dừng lại một lúc cho cơ thể tôi quen dần với sự xâm nhập của a. Sau đó từ từ di chuyển ra ra vào vào, cơn đau ban đầu cũng dần biến mất thay vào đó là sự khoái cảm mà a mang lại , ko kiềm chế được cảm xúc của mình tôi liền bật ra tiếng rên rỉ.

_á...ứ...á...ứ...

Dường như những âm thanh đó của tôi càng khiến cho Đức thêm phần kích thích, a đi ra đi vào mỗi lúc nhanh hơn như một cơn lốc xoáy , bàn tay tôi nắm chặt lấy lưng a. Nhắm mắt tận hưởng những cung bậc cảm xúc ,thăng hoa. Hai chúng tôi cứ thế triền miên, day dưa mãi ko dứt .

Tốc độ di chuyển và lực đạo của Đức tăng dần cho đến khi một chất dịch ấm nóng chảy vào bên trong cơ thể tôi, a ta mới dừng lại, từ từ nằm xuống trên người tôi, một lúc sau mới miễn cưỡng rời khỏi người, nằm xuống bên cạnh ôm tôi vào lòng, chiếc cằm của a đặt trên đỉnh đầu tôi khẽ cử động.

_Quỳnh....A yêu em...

Lần đầu tiên tôi nghe Đức tỏ tình với mình tôi đã ko thể tin nổi, bây giờ a lại nói yêu tôi, tôi cứ nghĩ bản thân mình đang mơ, lấy bàn tay của mình tôi cấu vào tay còn lại cảm nhận được cảm giác đau truyền đến tôi mới biết đây là hiện thức ko phải mơ cũng ko phải ảo giác.

Rút đầu vào ngực Đức cảm nhận tiếng đập trầm ổn của con tim bên trong lòng ngực a tôi mỉm cười khẽ nói.

_Em cũng yêu a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lối Rẽ Nào Cho Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook