Chương 53
Lê Thúy Diễm
11/08/2020
Đức dùng hai tay mình ôm chặt tôi vào lòng, ko hiểu sao khi ở trong lòng
Đức tôi lại thấy an tâm. Đức ôm tôi một lúc thì buông ra sau đó lấy quần áo của mình vào phòng tắm, tôi ngồi trên giường, tay vẫn ôm chặt hủ tro cốt của con,cuối cùng tôi đã thực hiện được lời hứa của mình. Bên ngoài có tiếng gọi cửa, tôi đặt hủ tro cốt nhẹ nhàng xuống bàn rồi đứng dậy
đi ra mở cửa. . Nhân viên khách sạn đẩy một bàn thức ăn tôi nhìn nhân
viên rồi nói.
_Em có nhầm phòng ko. Chị đâu gọi thức ăn.
_Là a gọi đấy.
Đức bước ra từ nhà tắm, trên ngực vẫn còn đọng lại vài giọt nước , a bước ra cửa tay cầm theo chiếc ví rút ra một tờ tiền đặt lên bàn thức ăn .
_A bo cho chú. Đem thức ăn vào phòng giúp a.
Nhân viên gật đầu mau chóng đẩy thức ăn vào phòng rồi bày trí gọn gàng sau đó thì xin phép đi. Tôi nhìn bàn thức ăn ko dám tin vào mắt của mình, chỉ có hai người mà Đức lại gọi nhiều đến vậy, ăn ko hết lại tốn tiền tôi quay sang Đức hỏi.
_Mình có khách hay sao a gọi nhiều thức ăn vậy.
Đức mỉm cười dùng tay mình nắm lấy tay tôi kéo tôi đi lại chiếc bàn thức ăn rồi ấn tôi ngồi vào.
_Làm gì có ai , chỉ có a và em thôi. Ngồi xuống đi a có việc quan trọng muốn nói với em.
Tôi nghe Đức nói cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, Đức vứt chiếc khăn vừa mới lau vào sọt, lấy chiếc áo mặt vào rồi ngồi ở vị trí đối diện tôi. A bắt đầu kể cho tôi nghe về cuộc đời của mình, về những gì mà a đã trải qua và lý do vì sao Đức lại yêu tôi.
_A là trẻ mồ côi và a lớn lên trong cô nhi viện.Ngày đầu tiên gặp em ở quán cà phê chính là ngày bạn gái a đi bệnh viện bỏ đi đứa con của cả hai.
Đức nói đến đây thì dừng lại, tay nâng ly nước lên uống một ngụm rồi thở dài bờ môi lại bắt đầu mấp máy.
_Cuối cùng a cũng không thể cứu được nó. Cô ấy đã nhẫn tâm bỏ đi giọt máu của mình. Lúc a gặp em, một thân một mình trong quán cà phê, em còn lớn tiếng nói mình mang thai trong khi đó a nhìn xung quanh chả có ai đi cùng . Ko hiểu sao khi ấy a lại muốn tìm hiểu về em. A cho người điều tra mới biết e chính là nhân viên của công ty a và cũng có cuộc hôn nhân ko mấy hạnh phúc , a định đến gặp để nói lời xin lỗi vì đụng trúng e hôm đó nhưng tổng công ty lại mở công ty con ở tận Nha Trang, a thì chán Hà Nội vì ở đây chỉ quanh quẩn toàn chuyện đau lòng nên quyết định vào đó lập nghiệp ko ngờ lại một lần nữa gặp em. Vừa hay Thư gọi điện cho a để gửi gắm e cho a nên thông qua cô ấy , a biết thêm về cuộc sống của em, a biết e ly hôn thì lại càng muốn che chở cho mẹ con em.
Nghe Đức nói xong tôi cũng chẳng biết mình đã khóc từ bao giờ, mãi cho đến khi Đức dùng tay mình chạm vào mặt lau nước mắt cho tôi thì tôi mới bừng tĩnh. Hóa ra, trên đời này ko phải chỉ mình tôi là chịu thiệt thòi, cuộc đời Đức còn khổ ải hơn tôi gấp trăm lần. A từ một đứa trẻ mồ côi bị bố mẹ ruồng bỏ ở cô nhi viện , trải qua bao đắng cay của cuộc đời rồi cố gắng để có được ngày hôm nay quả là ko dễ dàng gì.
_Quỳnh . ...
Đang suy nghĩ thì Đức gọi làm tôi gật mình rời khỏi mạch cảm xúc quay về với hiện tại, tôi nhìn Đức " vâng " một tiếng. Đức đẩy ghế đứng dậy tiến lại chỗ tôi rồi đột nhiên quỳ xuống, tay nắm lấy tay tôi.
_Quỳnh... Làm vợ a nhé.
Tôi nghe Đức nói xong thì trái tim trong lòng ngực cũng đánh thình thịch, cổ họng bỗng nhiên lại trở nên nghẹn ứ ko sao nói nổi một lời nào, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Đức thấy tôi gật đầu thì mỉm cười, lấy chiếc nhẫn đã được a chuẩn bị trong chiếc hộp đỏ đeo vào tay cho tôi. A đứng dậy lấy tay mình ôm trọn tôi vào lòng, ở khoảng cách gần như thế này tôi có thể nghe được từng tiếng đập của con tim Đức nó cũng đang gào thét như tôi. Hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau được một lúc thì buông ra, a dùng tay mình lau nước mắt cho tôi.
_Kể từ hôm nay em ko cần phải khóc nữa. A sẽ cố gắng làm chồng, làm bố thật tốt.
_Vâng.
Hai chúng tôi ko nói thêm gì nữa, dường như ai cũng hiểu được đối phương nghĩ gì, hai chúng tôi cùng nhau ăn uống trong niềm hạnh phúc. Đức hỏi tôi về nghi thức đám cưới trong này, a muốn cho tôi một đám cưới lộng lẫy nhưng tôi từ chối. Ko phải vì tôi mặc cảm mình đã qua một đời chồng cũng ko phải sợ xóm làng dị nghị thứ tôi muốn là một cuộc hôn nhân hạnh phúc, chẳng cần mâm cao cổ đầy, xe đưa xe rước chỉ cần tôi và Đức hạnh phúc là đủ rồi. Tôi nghĩ vậy cho nên mới bảo Đức.
_Chỉ cần a về thưa chuyện với bố mẹ em. Mình làm mâm cơm nho nhỏ là được rồi. Em ko muốn cưới hỏi rình rang đâu, quan trọng mình thấy hạnh phúc là đủ.
Đức nghe tôi nói xong ban đầu ko đồng ý, vì a muốn cho tôi và bố mẹ nở mày nở mặt bù đắp lại những gì tôi phải chịu, nhưng tôi kiên quyết ko đồng ý cuối cùng Đức cũng gật đầu theo ý kiến của tôi. Chúng tôi ở lại Hà Nội thêm một ngày, đi dạo lại các con phố ,ăn vài món Hà Nội quen thuộc rồi ghé nhà chào tạm biệt vợ chồng chị Thư một tiếng. Chị ấy thấy chúng tôi còn ở Hà Nội thì ngạc nhiên ,bởi tôi nói với chị Thư là đã về Nha Trang vì ko muốn chị ấy bụng mang dạ chửa lại phải vất vả qua lại đón tiếp tôi và Đức.
Ngồi ở nhà chị Thư chơi tầm ba mươi phút thì tôi và Đức ra về chuẩn bị lại hành lý để sáng mai bay sớm. Sau khi mọi thứ xong xuôi thì trời cũng đã tối, cả hai leo lên giường đi ngủ, lúc này tôi mới quay sang hỏi Đức.
_A về cùng em ko thấy mang ô tô theo, vậy ô tô bữa giờ mình đi là của ai vậy ạ.
Đức luồng tay mình xuống dưới cho tôi gối đầu lên rồi trả lời.
_A mượn nhân viên cũ.
Tôi nghe xong thì phì cười, cái lão này lúc nào cũng làm người khác ngạc nhiên. Nụ cười trên môi chưa kịp tắt tôi đã bị môi Đức bịt lại. A dùng lưỡi của mình nhẹ nhàng tách miệng tôi ra rồi di chuyển vào trong khoang miệng mà càng quét. Bàn tay ko an phận của a bắt đầu cởi bỏ những thứ vướng víu trên người của cả hai, sau khi cả hai ko còn lại gì Đức lại dùng tay mình chu du khắp cơ thể tôi. Nụ hôn cũng di chuyển theo cho đến khi môi Đức chạm lấy nụ hoa của tôi và ngậm lấy, bàn tay Đức vẫn miệt mài ra sức nhào nặn quả đào căng mọng của tôi ,rồi từ từ di chuyển xuống nơi mật đạo mà trêu đùa, đến khi cảm nhận được sự ướt át của nó Đức bắt đầu lấy chân mình tách hai chân tôi ra mau chóng đưa vật nhỏ của mình lấp đầy khoảng trống trong tôi. A mặc sức ra ra vào vào lúc nhanh lúc chậm ,lúc sâu lúc cạn như một cơn vũ bão. Tôi bị những cảm xúc mà Đức mang lại làm cho đê mê, đầu óc cũng trở nên lú lẫn, mắt đờ đẫn miệng ko kìm được mà bật ra tiếng rên rỉ đầy dục vọng.
Dường như những âm thanh rên rỉ ấy càng làm cho Đức trở nên thích thú, a ra vào trong tôi mỗi lúc một nhanh hơn, tốc độ như phong ba bão táp tôi chẳng còn biết gì nữa, tôi như đang ở tận chín tầng mây miệng ko ngừng rên rỉ cho đến khi một dòng nước ấm nóng chảy vào trong cơ thể tôi, Đức mới dừng lại, a nằm xuống bên cạnh ôm lấy tôi vào lòng. Hai chúng tôi cứ ôm chặt lấy nhau mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau tôi tỉnh dậy với một có thể uể oải vì trận kích tình đầy mãnh liệt tối qua, nhìn sang bên cạnh ko thấy Đức đâu cả tôi vội bật dậy tưởng mình bị bỏ lại, luống cuống nhìn khắp phòng vali đồ đạc vẫn còn nguyên thì thở phào. Lúc này, Đức cũng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh , a nhìn tôi nở một nụ cười thật tươi.
_Em dậy rồi à.
_Vâng. Sao a dậy sớm thế.
_Sớm gì nữa gần đến giờ bay rồi đấy cô nương à. E dậy rửa mặt đi rồi mình đi.
Tôi nghe Đức nói xong vội bật chăn đi nhanh vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Khi tôi bước ra ngoài, Đức đã chuẩn bị xong, quần áo chỉnh tề đang ngồi trên ghế đọc báo, nghe tiếng bước chân của tôi Đức đặt tờ báo xuống bàn rồi hỏi.
_Em xong rồi à.
_Vâng. Mình đi thôi a.
_Ừ.
Hai chúng tôi kéo vali mang theo hủ tro cốt của con rời khỏi khách sạn đón taxi ra thẳng sân bay, trong thời gian đợi làm thủ tục cả hai tranh thủ ăn sáng. Mất ba người phút thì thủ tục xong xuôi, hai chúng tôi lên máy bay để bay vào lại Nha Trang. Khi về đến Nha Trang Đức đưa tôi về căn hộ cất hành lý rồi cùng tôi đi ra một ngôi chùa gần nhất để gửi tro cốt của con tôi. Làm lễ xong xuôi tôi thắp cho con nén hương, tạm biệt sư thầy cùng Đức trở về nhà bố mẹ.
Bây giờ trời cũng đã tắt nắng, bố tôi cũng từ ngoài đồng trở về nhà. Khi xe vừa dừng ngay trước ngõ tôi quay sang nhìn Đức, nhìn vào ánh mắt tôi có lẽ Đức biết tôi đang lo lắng, a nhìn tôi gật đầu , dùng tay mình nắm chặt lấy tay tôi.
_Em yên tâm. A nhất định sẽ thuyết phục bố mẹ đồng ý.
Từ ngày quen Đức tới giờ, a luôn mang lại cho tôi cảm giác an tâm. Tôi gật đầu, cùng Đức bước xuống xe đi vào nhà. Cu Bo đang ngồi trong chiếc xe tròn tập đi nhìn thấy tôi thì mừng rỡ, tôi đi nhanh lại bế lấy nó tiện cúi đầu chào bố mẹ một tiếng.
_Thưa bố mẹ con mới về.
Đức đứng bên cạnh nghe thấy tôi chào ,a cũng lên tiếng.
_Cháu chào hai bác.
_Đức ngồi xuống đi cháu.
Mẹ tôi rót ra hai tách nước trà đẩy về phía bố và Đức.
_Uống nước đi cháu.
_Vâng. Cháu cảm ơn bác .
Bố và Đức ngồi ở nhà trên nhâm nhi tách trà, tôi và mẹ đi xuống nhà sau dọn cơm. Khi ra đến nhà sau, chỉ còn tôi và mẹ tôi mới bắt đầu kể cho bà nghe mọi chuyện vừa xảy ra, sau khi nghe xong thì mẹ thở dài.
_Trên đời này luôn tồn tại luật nhân quả, ngày xưa con làm dâu bị bà ta chèn ép bây giờ gặp đứa con dâu này nó lại trả báo lại cho bà ấy. Nói gì thì nói thấy bà ấy bị vậy cũng tội. Còn việc của con với cậu Đức bố mẹ ko can dự, hai đứa lớn rồi tự mà quyết định để sau này ko trách bố mẹ. Thôi dọn cơm lên ko bố đợi.
_Vâng ạ.
Tôi đưa cu Bo sang cho mẹ bế còn mình thì dọn cơm ,mọi thứ xong xuôi tôi đi lên gọi bố và Đức mà tâm trạng lo lắng, ko biết a đã nói gì với bố hay chưa. Tôi chăm chú nhìn nét mặt bố nhưng ko có chút thay đổi trong lòng lại chẳng yên. Khi cả bốn người ngồi vào mâm cơm bố tôi mới lên tiếng.
_Bố đã nghe qua chuyện của hai đứa. Bây giờ hai đứa lớn rồi, bố mẹ sẽ ko can dự vào việc của các con, sướng khổ gì hai đứa tự chịu. Nếu cái Quỳnh về làm vợ thằng Đức thì để cu Bo lại cho bố mẹ , nhà mình ít người để nó ở với bố mẹ cho vui cửa vui nhà.
_Vâng ạ.
_Thế hai đứa định tổ chức thế nào.
_Con đã qua một đời chồng rồi nên cũng ko muốn cưới hỏi rình rang, làm mâm cơm nho nhỏ ra mắt ông bà tổ tiên là được rồi ạ
_Ừ. Tùy hai đứa. Bố mẹ ko có ý kiến. Chủ yếu hai đứa hạnh phúc là được rồi. Thôi ăn cơm đi ko thức ăn nguội hết.
_Vâng ạ.
Bốn người chúng tôi ăn cơm rất vui vẻ, ăn uống xong xuôi thì Đức quay về lại Nha Trang để ngày mai giải quyết công việc của mình. Tôi ở lại nhà với bố mẹ vì chưa hết chế độ thai sản. Cả đêm tôi ko sao chợp mắt được, ko phải vì lo lắng mà là vì vui mừng, tôi ko ngờ cuộc đời của tôi trải qua bao đắng cay cuối cùng lại có thể tìm được một người tốt như Đức. Một tuần sau, chúng tôi làm mâm cơm ra mắt ông bà tổ tiên và chính thức dọn về sống chung tại căn hộ mà trước đây tôi và cu Bo đã sống, hóa ra nó ko phải là của bạn Đức mà là của a.
Thời gian này tôi cũng hết chế độ thai sản cho nên phải quay lại công việc, cu Bo tôi gửi cho bố mẹ của mình cuối tuần tôi và Đức cùng về thăm bố mẹ với cu Bo. Cuộc sống của chúng tôi trôi qua yên bình, mọi thứ đều tốt đẹp thậm chí nhiều đêm tôi ngủ cứ nghĩ cuộc sống hiện tại này là trong giấc mơ nhưng mà sáng hôm sau tôi tỉnh dậy mọi thứ vẫn như vậy ko thay đổi. Đức vẫn luôn bên cạnh yêu thương, chăm sóc tôi chu đáo. Ngoài thời gian làm việc Đức hầu như ko tụ tập bạn bè ,mọi thời gian của a đều dành cho tôi. Cuộc sống của tôi cuối cùng cũng được ông trời thương xót,tôi đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc bên người chồng vừa đẹp trai, tài giỏi lại thương yêu tôi hết lòng như Đức. Trải qua bao nhiêu phong ba bão táp cuối cùng tôi cũng tìm được bến đỗ bình yên cho cuộc đời mình. ( HẾT)
_Em có nhầm phòng ko. Chị đâu gọi thức ăn.
_Là a gọi đấy.
Đức bước ra từ nhà tắm, trên ngực vẫn còn đọng lại vài giọt nước , a bước ra cửa tay cầm theo chiếc ví rút ra một tờ tiền đặt lên bàn thức ăn .
_A bo cho chú. Đem thức ăn vào phòng giúp a.
Nhân viên gật đầu mau chóng đẩy thức ăn vào phòng rồi bày trí gọn gàng sau đó thì xin phép đi. Tôi nhìn bàn thức ăn ko dám tin vào mắt của mình, chỉ có hai người mà Đức lại gọi nhiều đến vậy, ăn ko hết lại tốn tiền tôi quay sang Đức hỏi.
_Mình có khách hay sao a gọi nhiều thức ăn vậy.
Đức mỉm cười dùng tay mình nắm lấy tay tôi kéo tôi đi lại chiếc bàn thức ăn rồi ấn tôi ngồi vào.
_Làm gì có ai , chỉ có a và em thôi. Ngồi xuống đi a có việc quan trọng muốn nói với em.
Tôi nghe Đức nói cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, Đức vứt chiếc khăn vừa mới lau vào sọt, lấy chiếc áo mặt vào rồi ngồi ở vị trí đối diện tôi. A bắt đầu kể cho tôi nghe về cuộc đời của mình, về những gì mà a đã trải qua và lý do vì sao Đức lại yêu tôi.
_A là trẻ mồ côi và a lớn lên trong cô nhi viện.Ngày đầu tiên gặp em ở quán cà phê chính là ngày bạn gái a đi bệnh viện bỏ đi đứa con của cả hai.
Đức nói đến đây thì dừng lại, tay nâng ly nước lên uống một ngụm rồi thở dài bờ môi lại bắt đầu mấp máy.
_Cuối cùng a cũng không thể cứu được nó. Cô ấy đã nhẫn tâm bỏ đi giọt máu của mình. Lúc a gặp em, một thân một mình trong quán cà phê, em còn lớn tiếng nói mình mang thai trong khi đó a nhìn xung quanh chả có ai đi cùng . Ko hiểu sao khi ấy a lại muốn tìm hiểu về em. A cho người điều tra mới biết e chính là nhân viên của công ty a và cũng có cuộc hôn nhân ko mấy hạnh phúc , a định đến gặp để nói lời xin lỗi vì đụng trúng e hôm đó nhưng tổng công ty lại mở công ty con ở tận Nha Trang, a thì chán Hà Nội vì ở đây chỉ quanh quẩn toàn chuyện đau lòng nên quyết định vào đó lập nghiệp ko ngờ lại một lần nữa gặp em. Vừa hay Thư gọi điện cho a để gửi gắm e cho a nên thông qua cô ấy , a biết thêm về cuộc sống của em, a biết e ly hôn thì lại càng muốn che chở cho mẹ con em.
Nghe Đức nói xong tôi cũng chẳng biết mình đã khóc từ bao giờ, mãi cho đến khi Đức dùng tay mình chạm vào mặt lau nước mắt cho tôi thì tôi mới bừng tĩnh. Hóa ra, trên đời này ko phải chỉ mình tôi là chịu thiệt thòi, cuộc đời Đức còn khổ ải hơn tôi gấp trăm lần. A từ một đứa trẻ mồ côi bị bố mẹ ruồng bỏ ở cô nhi viện , trải qua bao đắng cay của cuộc đời rồi cố gắng để có được ngày hôm nay quả là ko dễ dàng gì.
_Quỳnh . ...
Đang suy nghĩ thì Đức gọi làm tôi gật mình rời khỏi mạch cảm xúc quay về với hiện tại, tôi nhìn Đức " vâng " một tiếng. Đức đẩy ghế đứng dậy tiến lại chỗ tôi rồi đột nhiên quỳ xuống, tay nắm lấy tay tôi.
_Quỳnh... Làm vợ a nhé.
Tôi nghe Đức nói xong thì trái tim trong lòng ngực cũng đánh thình thịch, cổ họng bỗng nhiên lại trở nên nghẹn ứ ko sao nói nổi một lời nào, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Đức thấy tôi gật đầu thì mỉm cười, lấy chiếc nhẫn đã được a chuẩn bị trong chiếc hộp đỏ đeo vào tay cho tôi. A đứng dậy lấy tay mình ôm trọn tôi vào lòng, ở khoảng cách gần như thế này tôi có thể nghe được từng tiếng đập của con tim Đức nó cũng đang gào thét như tôi. Hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau được một lúc thì buông ra, a dùng tay mình lau nước mắt cho tôi.
_Kể từ hôm nay em ko cần phải khóc nữa. A sẽ cố gắng làm chồng, làm bố thật tốt.
_Vâng.
Hai chúng tôi ko nói thêm gì nữa, dường như ai cũng hiểu được đối phương nghĩ gì, hai chúng tôi cùng nhau ăn uống trong niềm hạnh phúc. Đức hỏi tôi về nghi thức đám cưới trong này, a muốn cho tôi một đám cưới lộng lẫy nhưng tôi từ chối. Ko phải vì tôi mặc cảm mình đã qua một đời chồng cũng ko phải sợ xóm làng dị nghị thứ tôi muốn là một cuộc hôn nhân hạnh phúc, chẳng cần mâm cao cổ đầy, xe đưa xe rước chỉ cần tôi và Đức hạnh phúc là đủ rồi. Tôi nghĩ vậy cho nên mới bảo Đức.
_Chỉ cần a về thưa chuyện với bố mẹ em. Mình làm mâm cơm nho nhỏ là được rồi. Em ko muốn cưới hỏi rình rang đâu, quan trọng mình thấy hạnh phúc là đủ.
Đức nghe tôi nói xong ban đầu ko đồng ý, vì a muốn cho tôi và bố mẹ nở mày nở mặt bù đắp lại những gì tôi phải chịu, nhưng tôi kiên quyết ko đồng ý cuối cùng Đức cũng gật đầu theo ý kiến của tôi. Chúng tôi ở lại Hà Nội thêm một ngày, đi dạo lại các con phố ,ăn vài món Hà Nội quen thuộc rồi ghé nhà chào tạm biệt vợ chồng chị Thư một tiếng. Chị ấy thấy chúng tôi còn ở Hà Nội thì ngạc nhiên ,bởi tôi nói với chị Thư là đã về Nha Trang vì ko muốn chị ấy bụng mang dạ chửa lại phải vất vả qua lại đón tiếp tôi và Đức.
Ngồi ở nhà chị Thư chơi tầm ba mươi phút thì tôi và Đức ra về chuẩn bị lại hành lý để sáng mai bay sớm. Sau khi mọi thứ xong xuôi thì trời cũng đã tối, cả hai leo lên giường đi ngủ, lúc này tôi mới quay sang hỏi Đức.
_A về cùng em ko thấy mang ô tô theo, vậy ô tô bữa giờ mình đi là của ai vậy ạ.
Đức luồng tay mình xuống dưới cho tôi gối đầu lên rồi trả lời.
_A mượn nhân viên cũ.
Tôi nghe xong thì phì cười, cái lão này lúc nào cũng làm người khác ngạc nhiên. Nụ cười trên môi chưa kịp tắt tôi đã bị môi Đức bịt lại. A dùng lưỡi của mình nhẹ nhàng tách miệng tôi ra rồi di chuyển vào trong khoang miệng mà càng quét. Bàn tay ko an phận của a bắt đầu cởi bỏ những thứ vướng víu trên người của cả hai, sau khi cả hai ko còn lại gì Đức lại dùng tay mình chu du khắp cơ thể tôi. Nụ hôn cũng di chuyển theo cho đến khi môi Đức chạm lấy nụ hoa của tôi và ngậm lấy, bàn tay Đức vẫn miệt mài ra sức nhào nặn quả đào căng mọng của tôi ,rồi từ từ di chuyển xuống nơi mật đạo mà trêu đùa, đến khi cảm nhận được sự ướt át của nó Đức bắt đầu lấy chân mình tách hai chân tôi ra mau chóng đưa vật nhỏ của mình lấp đầy khoảng trống trong tôi. A mặc sức ra ra vào vào lúc nhanh lúc chậm ,lúc sâu lúc cạn như một cơn vũ bão. Tôi bị những cảm xúc mà Đức mang lại làm cho đê mê, đầu óc cũng trở nên lú lẫn, mắt đờ đẫn miệng ko kìm được mà bật ra tiếng rên rỉ đầy dục vọng.
Dường như những âm thanh rên rỉ ấy càng làm cho Đức trở nên thích thú, a ra vào trong tôi mỗi lúc một nhanh hơn, tốc độ như phong ba bão táp tôi chẳng còn biết gì nữa, tôi như đang ở tận chín tầng mây miệng ko ngừng rên rỉ cho đến khi một dòng nước ấm nóng chảy vào trong cơ thể tôi, Đức mới dừng lại, a nằm xuống bên cạnh ôm lấy tôi vào lòng. Hai chúng tôi cứ ôm chặt lấy nhau mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau tôi tỉnh dậy với một có thể uể oải vì trận kích tình đầy mãnh liệt tối qua, nhìn sang bên cạnh ko thấy Đức đâu cả tôi vội bật dậy tưởng mình bị bỏ lại, luống cuống nhìn khắp phòng vali đồ đạc vẫn còn nguyên thì thở phào. Lúc này, Đức cũng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh , a nhìn tôi nở một nụ cười thật tươi.
_Em dậy rồi à.
_Vâng. Sao a dậy sớm thế.
_Sớm gì nữa gần đến giờ bay rồi đấy cô nương à. E dậy rửa mặt đi rồi mình đi.
Tôi nghe Đức nói xong vội bật chăn đi nhanh vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Khi tôi bước ra ngoài, Đức đã chuẩn bị xong, quần áo chỉnh tề đang ngồi trên ghế đọc báo, nghe tiếng bước chân của tôi Đức đặt tờ báo xuống bàn rồi hỏi.
_Em xong rồi à.
_Vâng. Mình đi thôi a.
_Ừ.
Hai chúng tôi kéo vali mang theo hủ tro cốt của con rời khỏi khách sạn đón taxi ra thẳng sân bay, trong thời gian đợi làm thủ tục cả hai tranh thủ ăn sáng. Mất ba người phút thì thủ tục xong xuôi, hai chúng tôi lên máy bay để bay vào lại Nha Trang. Khi về đến Nha Trang Đức đưa tôi về căn hộ cất hành lý rồi cùng tôi đi ra một ngôi chùa gần nhất để gửi tro cốt của con tôi. Làm lễ xong xuôi tôi thắp cho con nén hương, tạm biệt sư thầy cùng Đức trở về nhà bố mẹ.
Bây giờ trời cũng đã tắt nắng, bố tôi cũng từ ngoài đồng trở về nhà. Khi xe vừa dừng ngay trước ngõ tôi quay sang nhìn Đức, nhìn vào ánh mắt tôi có lẽ Đức biết tôi đang lo lắng, a nhìn tôi gật đầu , dùng tay mình nắm chặt lấy tay tôi.
_Em yên tâm. A nhất định sẽ thuyết phục bố mẹ đồng ý.
Từ ngày quen Đức tới giờ, a luôn mang lại cho tôi cảm giác an tâm. Tôi gật đầu, cùng Đức bước xuống xe đi vào nhà. Cu Bo đang ngồi trong chiếc xe tròn tập đi nhìn thấy tôi thì mừng rỡ, tôi đi nhanh lại bế lấy nó tiện cúi đầu chào bố mẹ một tiếng.
_Thưa bố mẹ con mới về.
Đức đứng bên cạnh nghe thấy tôi chào ,a cũng lên tiếng.
_Cháu chào hai bác.
_Đức ngồi xuống đi cháu.
Mẹ tôi rót ra hai tách nước trà đẩy về phía bố và Đức.
_Uống nước đi cháu.
_Vâng. Cháu cảm ơn bác .
Bố và Đức ngồi ở nhà trên nhâm nhi tách trà, tôi và mẹ đi xuống nhà sau dọn cơm. Khi ra đến nhà sau, chỉ còn tôi và mẹ tôi mới bắt đầu kể cho bà nghe mọi chuyện vừa xảy ra, sau khi nghe xong thì mẹ thở dài.
_Trên đời này luôn tồn tại luật nhân quả, ngày xưa con làm dâu bị bà ta chèn ép bây giờ gặp đứa con dâu này nó lại trả báo lại cho bà ấy. Nói gì thì nói thấy bà ấy bị vậy cũng tội. Còn việc của con với cậu Đức bố mẹ ko can dự, hai đứa lớn rồi tự mà quyết định để sau này ko trách bố mẹ. Thôi dọn cơm lên ko bố đợi.
_Vâng ạ.
Tôi đưa cu Bo sang cho mẹ bế còn mình thì dọn cơm ,mọi thứ xong xuôi tôi đi lên gọi bố và Đức mà tâm trạng lo lắng, ko biết a đã nói gì với bố hay chưa. Tôi chăm chú nhìn nét mặt bố nhưng ko có chút thay đổi trong lòng lại chẳng yên. Khi cả bốn người ngồi vào mâm cơm bố tôi mới lên tiếng.
_Bố đã nghe qua chuyện của hai đứa. Bây giờ hai đứa lớn rồi, bố mẹ sẽ ko can dự vào việc của các con, sướng khổ gì hai đứa tự chịu. Nếu cái Quỳnh về làm vợ thằng Đức thì để cu Bo lại cho bố mẹ , nhà mình ít người để nó ở với bố mẹ cho vui cửa vui nhà.
_Vâng ạ.
_Thế hai đứa định tổ chức thế nào.
_Con đã qua một đời chồng rồi nên cũng ko muốn cưới hỏi rình rang, làm mâm cơm nho nhỏ ra mắt ông bà tổ tiên là được rồi ạ
_Ừ. Tùy hai đứa. Bố mẹ ko có ý kiến. Chủ yếu hai đứa hạnh phúc là được rồi. Thôi ăn cơm đi ko thức ăn nguội hết.
_Vâng ạ.
Bốn người chúng tôi ăn cơm rất vui vẻ, ăn uống xong xuôi thì Đức quay về lại Nha Trang để ngày mai giải quyết công việc của mình. Tôi ở lại nhà với bố mẹ vì chưa hết chế độ thai sản. Cả đêm tôi ko sao chợp mắt được, ko phải vì lo lắng mà là vì vui mừng, tôi ko ngờ cuộc đời của tôi trải qua bao đắng cay cuối cùng lại có thể tìm được một người tốt như Đức. Một tuần sau, chúng tôi làm mâm cơm ra mắt ông bà tổ tiên và chính thức dọn về sống chung tại căn hộ mà trước đây tôi và cu Bo đã sống, hóa ra nó ko phải là của bạn Đức mà là của a.
Thời gian này tôi cũng hết chế độ thai sản cho nên phải quay lại công việc, cu Bo tôi gửi cho bố mẹ của mình cuối tuần tôi và Đức cùng về thăm bố mẹ với cu Bo. Cuộc sống của chúng tôi trôi qua yên bình, mọi thứ đều tốt đẹp thậm chí nhiều đêm tôi ngủ cứ nghĩ cuộc sống hiện tại này là trong giấc mơ nhưng mà sáng hôm sau tôi tỉnh dậy mọi thứ vẫn như vậy ko thay đổi. Đức vẫn luôn bên cạnh yêu thương, chăm sóc tôi chu đáo. Ngoài thời gian làm việc Đức hầu như ko tụ tập bạn bè ,mọi thời gian của a đều dành cho tôi. Cuộc sống của tôi cuối cùng cũng được ông trời thương xót,tôi đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc bên người chồng vừa đẹp trai, tài giỏi lại thương yêu tôi hết lòng như Đức. Trải qua bao nhiêu phong ba bão táp cuối cùng tôi cũng tìm được bến đỗ bình yên cho cuộc đời mình. ( HẾT)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.