Chương 3: Sự trở lại của họa sĩ tài năng
Ni Xảo Nhi
12/05/2013
“Nhã Tuyên,” Thu Hạ Hạ kéo tay áo Trương Nhã Tuyên ngồi đằng trước,
nói với vẻ đáng thương, “hành vi theo dõi của mình bị lộ rồi.”
Trương Nhã Tuyên theo đà kéo của Thu Hạ Hạ quay người lại, nhìn cô rồi hỏi: “Sao lại bị bại lộ?”.
Thu Hạ Hạ nằm gục đầu trên bàn, kể cho cô bạn thân tỉ mỉ sự việc ngày hôm qua. Nhưng cô cố ý che giấu đoạn nấu cơm cùng Âu Dương Dị. Dù gì thì Trương Nhã Tuyên cũng thích Âu Dương Dị, điều này thì Thu Hạ Hạ không có quên. Nếu không vì Trương Nhã Tuyên thì cô cũng không để ý tới Âu Dương Dị. Cho nên những chuyện này không cần thiết phải kể lại tất cả cho Trương Nhã Tuyên nghe để tránh cô ấy hiểu lầm. Thu Hạ Hạ nghĩ như vậy, trong lòng chẳng hiểu sao lại xuất hiện cảm giác chua chát.
Chờ một chút!! Thu Hạ Hạ, mày đang chua với chả chát cái gì cơ chứ? Dù sao Âu Dương Dị cũng là người Trương Nhã Tuyên thích, mày đừng có mà nghĩ lung tung! Thu Hạ Hạ lắc lắc đầu, kìm nén cảm giác chua chát trong lòng, tự cảnh cáo bản thân.
Trương Nhã Tuyên nhìn động tác kỳ lạ của bạn mình, không thể không lo lắng, đưa tay sờ lên trán bạn: “Không thấy sốt! Hạ Hạ, cậu thấy khó chịu ở đâu?”.
“Mình không sao.” Thu Hạ Hạ nằm bò trên bàn, ngẩng đầu nhìn Trương Nhã Tuyên, yếu ớt cười.
“Thực ra cậu không cần phải chán nản như vậy,” Trương Nhã Tuyên cho rằng Hạ Hạ buồn bã vì việc theo dõi bị bại lộ, nên nói ra những lời an ủi, “Âu Dương Dị không phải đã đồng ý để cậu sau này có thể đường đường chính chính theo dõi cậu ta rồi sao? Đây là việc tốt mà! Như vậy cậu có thể bớt được không ít lo âu.”
Nếu sự việc đơn giản như thế thì tốt quá! Thu Hạ Hạ thở dài, cảm thấy buồn bã trong lòng nhưng lại không thể nói ra nguyên nhân thật sự nỗi buồn chán của cô cho Trương Nhã Tuyên, chỉ có thể nói theo chủ đề câu chuyện của Nhã Tuyên. “Mình nghĩ rằng, nếu Âu Dương Dị biết mình đang theo dõi cậu ta thì sau này lúc gây án, cậu ta sẽ càng thận trọng và cẩn thận hơn, phải không? Nếu đúng là như vậy thì nhiệm vụ điều tra lần này của mình chẳng phải sẽ càng khó khăn hơn sao? Đến năm nào thì mới có thể điều tra ra Âu Dương Dị có phải là tên sát nhân ấy đây?”.
Hóa ra là lo lắng điều này, Trương Nhã Tuyên thở phào, cười rồi nói: “Việc này thì cậu không cần phải lo lắng đâu. Chúng mình có thời gian mà, không phải sao? Hơn nữa, giả sử Âu Dương Dị chính là tên sát nhân thì cậu ta sẽ vì sự có mặt của cậu mà kiêng kị, đó không phải là điều tốt ư! Cậu nghĩ mà xem, nếu đúng là như vậy thì không phải là số người bị hại sẽ giảm đi sao?”.
Thu Hạ Hạ nghiêng đầu nghĩ ngợi, Nhã Tương nói có vẻ cũng có lý đấy chứ!
“OK! Mình sẽ kiên trì đến cùng. Ôi! Mình mà không xuống địa ngục thì ai sẽ xuống địa ngục cơ chứ!”.
Trương Nhã Tuyên cười rồi liếc mắt nhìn cô chọc ghẹo: “Cậu dùng cái giọng bi thương gì thế hả? Cậu cũng hơi khoa trương đấy nhỉ?”.
Thu Hạ Hạ chu mỏ vừa mới định “đấu” lại thì phía gần cửa lớp có những tiếng ồn ào vọng lại.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Thu Hạ Hạ ngồi thẳng lưng, nghển cổ nhìn về đám nữ sinh đang tụ tập ở cửa lớp.
“Không phải là phát hiện ra “hot-boy” nào đấy chứ?” Trương Nhã Tuyên cũng quay ra sau, nhìn về phía ồn ào vẻ hiếu kỳ.
Mới nghe thấy “hot-boy”, mắt Thu Hạ Hạ liền “phát sáng”, đứng dậy phấn khích, nhảy nhảy, hỏi dò ý kiến của Trương Nhã Tuyên: “Nhã Tuyên, chúng mình có nên gia nhập vào đám đông náo nhiệt kia không?”.
Trương Nhã Tuyên còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng Chung Ngọc Thanh lanh lảnh, phấn khích từ cửa lớp vọng tới: “Trời ạ! Học sinh mới chuyển tới đúng là “hot-boy” chính hiệu nhỉ!”.
Cái con bé Chung Ngọc Thanh này không phải là thích Âu Dương Dị sao? Không phải bây giờ lại chuyển sang theo đuổi mục tiêu mới đấy chứ? Thu Hạ Hạ không nói được câu nào, đưa tay lên xoa xoa trán, không hiểu có phải là đang toát mồ hôi không. Có điều…
“Nhã Tuyên, lớp trên có học sinh mới chuyển tới ư? Sao mình lại không biết?” Thu Hạ Hạ cúi đầu thắc mắc hỏi cô bạn thân.
Trương Nhã Tuyên cũng ngây người lắc đầu, hoang mang trả lời: “Mình không biết, không thấy ai nói gì. Nhưng tin tức của bọn con gái ngốc nghếch do Chung Ngọc Thanh cầm đầu rất nhanh và chính xác. Bọn họ biết sớm hơn chúng mình cũng không có gì là lạ.”
Hai người còn đang băn khoăn thì từ cửa lớp lại rộ lên những tiếng lảnh lót.
“Oa!!! Đúng là rất đẹp trai!!! Cậu ấy đẹp trai tới mức ma mị, mê hồn!!”
“Tớ nghe bảo cậu ta là họa sỹ trẻ của trường Quốc tế Hưởng Diệu đấy!”
“Tớ cũng có nghe qua!! Hồi xưa tớ là bạn học cấp II của cậu ấy đấy! Hồi cấp II, cậu ấy vẽ đẹp kinh khủng, sau khi hiệu trưởng phát hiện ra tài năng của cậu ấy liền tiến cử tới Học viện mỹ thuật Paris! Tớ còn nghe đồn gần đây cậu ấy định vẽ một bức theo chủ đề “Thiếu nữ Trung Quốc”. Lần này cậu ấy trở về là để tìm người mẫu cho tác phẩm của cậu ấy!”.
“Oa! Thật không? Nếu cậu ta chọn mình thì tốt quá rồi!”
“Cuối cùng là thần thánh phương nào vậy? Tự nhiên có thể thu hút, làm náo động đến như thế này!” Trương Nhã Tuyên chịu không nổi đứng dậy, tò mò nhìn về phía cánh cửa lớp học.
Đám nữ sinh họ bất ngờ không hẹn mà cùng yên lặng, má đỏ bừng, thu tay vẻ bẽn lẽn, tất cả đều có vẻ gượng gạo. Sau đó, đám người tự động phân thành hai hàng, mở ra một lối đi nhỏ dẫn vào lớp học.
Một lát sau, một nam sinh mặc đồng phục của trường từ từ đi vào lớp. Tay trái cậu đút vào trong túi quần, tay phải nhàn nhã cầm vào quai cặp đang vác trên vai, mái tóc ngắn nhẹ bay phất phơ trong gió. Cậu từ từ quay người lại, ánh nắng vàng rải trên dáng người to cao của cậu, bóng cậu đổ dài trên nền xi măng. Cậu cười, đôi môi mỏng và đỏ tuôn ra sức hút ma mị. Đôi mắt đẹp, quyến rũ khiến mọi người mê mẩn.
Thu Hạ Hạ sững người lại, lấy tay che miệng đồng thời che giấu tiếng kêu ngạc nhiên suýt chút nữa bật ra.
Tại sao lại là cậu ấy?
Sau khi tan học, Thu Hạ Hạ lơ đãng đi bộ về nhà. Chiếc xe đạp của cô, tối qua vì trời tối quá, cô không cẩn thận lao xuống cống nên bị hỏng.
Đi bên cạnh Thu Hạ Hạ, Trương Nhã Tuyên lặng lẽ nhìn bạn chí cốt rất lâu. Cô có thể thấy rất rõ là bạn mình đang rất lơ đễnh, cuối cùng, không chịu nổi liền quan tâm hỏi: “Hạ Hạ, cậu sao thế? Kể từ lúc cậu học sinh mới chuyển trường tên Mạc Trần Bạch đó tới giờ, cậu bắt đầu không để ý mọi thứ rồi. Cậu quen cậu ấy có phải không?”.
Thu Hạ Hạ im lặng một lát rồi thì thầm: “Mình quen cậu ấy. Đó là hàng xóm của mình.
Ngày xưa mình yêu đơn phương cậu ấy!”.
“Á?!” Trương Nhã Tuyên ngạc nhiên, kêu lên một tiếng, thuận miệng hỏi, “Thế cậu ấy có biết không?”.
“Cậu ấy…” Thu Hạ Hạ còn chưa nói hết câu thì từ phía sau có tiếng bước chân rất nhanh, cùng với âm thanh trăm phần trăm của con trai vang lên.
“Tiểu nha đầu!”
Thu Hạ Hạ đứng khựng lại, cơ thể rõ ràng là đã đóng băng. Trương Nhã Tuyên ở bên cạnh bối rối nhăn mũi, không hỏi nữa, nhưng nhanh chóng, không do dự kéo tay Hạ Hạ, cố gắng dùng hơi ấm từ trong tim để truyền tới cho người bạn thân.
Mạc Trần Bạch bước tới trước mặt Thu Hạ Hạ, ánh mặt trời đỏ bao trùm khắp người cậu, trên mặt là nụ cười đẹp mê hồn có sức mạnh làm mê muội người khác. Cậu ấy và Âu Dương Dị đều rất hay dùng nụ cười cuốn hút người khác. Nụ cười của Âu Dương Dị thì dịu dàng còn nụ cười của Mạc Trần Bạch thì ma mị. Năm đó, Hạ Hạ bị chính nụ cười ma mị đó làm cho mê mẩn!
“Tiểu nha đầu, lâu như vậy không gặp, cậu gầy đi nhiều, xinh hơn trước bao nhiêu!” Cậu cười, thật thà khen ngợi.
Miệng Thu Hạ Hạ động đậy, nở nụ cười cứng đờ, khách sáo nói: “À! À! Cảm ơn!”.
“Tiểu nha đầu, sao lại khách sáo với mình như vậy? Hôm nay lại còn cứ tránh mặt mình, có phải trong thời gian mình không ở đây, cậu đã làm việc gì có lỗi với mình không hả? Ví dụ như tranh thủ lúc mình đi du học đã lén “vượt rào” rồi?”.
“Cái gì mà “vượt rào” cơ?” Trương Nhã Tuyên ở bên cạnh ngốc nghếch hỏi.
Ánh mắt quyến rũ của Mạc Trần Bạch dừng lại nhìn Trương Nhã Tuyên một giây, cười hi hi giải thích: “Thì là “vượt đèn đỏ” ấy!”. Giải thích xong, ánh mắt cậu lại chuyển sang nhìn Thu Hạ Hạ.
Trương Nhã Tuyên kinh ngạc, miệng há hốc, ánh mắt nghi ngờ nhìn Thu Hạ Hạ rồi lại chuyển sang nhìn Mạc Trần Bạch, cuối cùng tập trung nhìn Thu Hạ Hạ. Bất kể là như thế nào, cô cũng đều tin tưởng bạn thân của cô. Cô tin tưởng rằng lúc Thu Hạ Hạ muốn nói, cô ấy sẽ tự nói cho cô biết.
“Cậu…” Thu Hạ Hạ yên lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng, “Cậu tìm mình có việc gì không?”.
Mạc Trần Bạch liếc cô rồi bước tới bên cạnh: “Cậu đều chào đón bạn bè cũ như thế này phải không?”.
Bạn bè…
Kỷ niệm đau khổ lúc trước thoáng hiện ra trong đầu Thu Hạ Hạ, cô khẽ nói, “Chúng ta… không tính là bạn bè.”
“Không tính phải không?” Mạc Trần Bạch nhìn cô đang cúi đầu rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
Tiếng cười vang trong không trung, mọi thứ xung quanh trở nên trống rỗng. Tiếng cười ấy từng tiếng, từng tiếng như đang đâm vào thần kinh của Thu Hạ Hạ. Mím mím đôi môi khô ráp, sần sùi, cô càng cúi thấp đầu hơn.
Trương Nhã Tuyên nhìn qua nhìn lại hai con người cổ quái ấy. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại nhìn Mạc Trần Bạch đang cười ra nước mắt. Lông mày của cô từ từ chau lại, tay trái cũng từ từ nắm chặt; sau cùng chịu không nổi liền dùng tay phải nắm lấy tay Thu Hạ Hạ thật chặt.
Cuối cùng, Mạc Trần Bạch không cười nữa, cậu cúi đầu, đôi mắt ngập tràn hoa đào quyến rũ ấy trở nên dịu dàng hơn, “Tiểu nha đầu, mình mời cậu đi ăn cơm nhé!”.
Thu Hạ Hạ im lặng rất lâu rồi gật đầu. Có một vài câu hỏi đã đến lúc phải biết câu trả lời là gì rồi.
Trương Nhã Tuyên ở bên đã nhìn thấy liền nói xen vào: “Mình cũng muốn đi!” Chỉ cần nhìn là biết hai người bạn này có vấn đề nên cô phải đi cùng để bảo vệ bạn chí cốt.
Mạc Trần Bạch liếc nhìn Trương Nhã Tuyên cười rồi nói: “Chúng mình đi ôn lại thời thanh mai trúc mã, cậu đến góp vui cái gì?”.
“Mình không cần biết, mình nhất định phải đi!” Một Trương Nhã Tuyên hiền dịu, biết điều vì bảo vệ bạn thân mà tự nhiên cũng đanh đá hét lên.
“Ai thèm quan tâm đến cậu!” Mạc Trần Bạch từ chối rồi “ra lệnh”: “Cậu mau về nhà đi!”.
“Mình muốn đi với Nhã Tuyên.” Thu Hạ Hạ nhẹ nhàng cất tiếng, khiến Mạc Trần Bạch không kịp nói thêm điều gì nữa.
Nghe thấy thế, Trương Nhã Tuyên đắc ý quay sang Mạc Trần Bạch “hứ!” một tiếng. Mạc Trần Bạch chỉ đáp lại một câu: “Trẻ con!”, rồi tiếp tục cười nói, trêu chọc Thu Hạ Hạ.
Hơn mười phút sau, ba người họ đã ngồi trong nhà hàng cao cấp nhất thị trấn Hạnh Phúc có tên Á Mễ Khắc.
Loại nhà hàng năm sao kiểu này, trong lòng Thu Hạ Hạ sớm đã muốn được ăn một trận no nê, thoải mái! Có điều sự thoải mái này có được là do bữa hôm nay được người khác mời, nếu không phải vì như thế thì Thu Hạ Hạ sẽ không thấy hoan hỉ đến như vậy. Nếu như theo giá cả trên menu, ăn một bữa bình thường thôi thì ví tiền cũng có thể lép đi trông thấy.
Bây giờ có người mời rồi, Thu Hạ Hạ bình thường lắm lời như thế bỗng nhiên im lặng, lặng lẽ đảo đồ ăn trong bát, ăn một miếng rồi thôi, hương vị đồ ăn nhạt như nước ốc. Nhưng Trương Nhã Tuyên nhu mì, dịu dàng thì không khách sáo, gọi đầy một bàn các món ăn. Lúc thức ăn được đưa lên, cô cũng không ăn, chỉ chăm chăm chế giễu Mạc Trần Bạch, câu nào câu nấy đều chĩa mũi nhọn vào cậu. Rõ ràng là cô chỉ muốn “đánh” vào ví tiền của Mạc Trần Bạch, không hề có ý động đến đồ ăn trên bàn. Tốt nhất là anh chàng này không đủ tiền trả, cô nhất định sẽ xúi quản lý nhà hàng giữ cậu ta lại rửa bát trừ nợ.
Về phía Mạc Trần Bạch, cậu không hề so đo với Trương Nhã Tuyên. Trong suốt thời gian dùng bữa, cậu chỉ lặng lẽ quan sát Thu Hạ Hạ, trên môi vẫn nở nụ cười mê hoặc ấy. Đến lúc thanh toán, cậu mới nhìn chế giễu Trương Nhã Tuyên, giọng châm chích: “Hôm nay có nghe một bạn nam trong lớp nói, bạn Nhã Tuyên là một cô gái rất nhu mì, tuyệt đối không thể ngờ cậu lại háu ăn đến thế. Mình nghĩ sau khi các bạn cùng lớp biết điều này, bọn họ nhất định sẽ rất kinh ngạc đấy!”.
“Hứ!” Trương Nhã Tuyên không thèm để ý tới cậu ta, quay sang nói với người bạn thân thiết: “Hạ Hạ, mình đưa cậu về.”
Từ bữa tối đến giờ, Thu Hạ Hạ lơ đãng, giờ mới dần dần lấy lại được chút tinh thần. Cô ngẩng đầu nhìn Trương Nhã Tuyên, cười miễn cưỡng: “Nhã Tuyên, không cần đâu! Mình có thể tự về được.”
“Nhưng mà…” Trương Nhã Tuyên không an tâm, liếc sang Mạc Trần Bạch.
Thu Hạ Hạ hiểu ý, vỗ vỗ vào mu bàn tay Nhã Tuyên, xoa dịu: “Đừng lo! Mình có thể tự bảo vệ bản thân!”.
Mạc Trần Bạch đảo mắt khinh khỉnh, hai cô nương này tính toán phòng bị như thể cậu là Đại Ma Vương vô cùng tàn nhẫn không bằng!
Thu Hạ Hạ đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, sau khi Nhã Tuyên ngồi vào trong, còn nhìn Mãi theo cho tới khi chiếc taxi đi xa chỉ bé bằng một cái chấm nhỏ mới lặng lẽ quay lại bên cạnh Mạc Trần Bạch.
Im lặng một lúc, cô nghe thấy âm thanh khàn khàn của mình vang lên trên con phố vắng lặng: “Mình về trước đây!”.
“Mình đưa cậu về!” Cậu nói, ngữ khí không phải là câu hỏi mà là sự quyết định.
Thu Hạ Hạ im lặng gật đầu.
Hai người im lặng bước đi trên con đường yên tĩnh, không ai nói câu nào. Có tiếng cười ồn ào vọng lại từ phía con phố đêm cách đó không xa nhưng những âm thanh náo nhiệt đó không lọt vào tai họ. Lúc này, chỉ có hai người bên nhau, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không hề liên quan tới họ.
Tối nay không có ánh trăng, trên trời chỉ có những đám mây dày đã giấu mặt trăng và những ngôi sao đi đâu mất. Dưới ánh đèn đường, bóng đèn không mới lắm phủ một lớp bụi dày, có một vài con thiêu thân bay phía dưới, bay vòng vòng không nghỉ hòng tìm kiếm ánh hào quang cho riêng mình. Ánh đèn màu vàng, tạo thành quầng loang trên con phố tĩnh lặng, thưa thớt, hắt lên người họ tạo thành hai chiếc bóng đổ dài, rất gần nhau, gần như trùng hẳn vào nhau, như đã từng trải qua những năm tháng quấn quýt bên nhau.
“Tiểu nha đầu.”
Giọng Mạc Trần Bạch trầm ấm vang lên từ trong đêm tối mông lung, giọng nói bớt đi vài phần “tà khí”, thêm vào đó là một chút đau buồn không dễ nhận thấy.
Thu Hạ Hạ lặng lẽ không đáp lại. Cô đang tự giễu cợt, hôm nay cô làm sao vậy? Không phải bình thường giống con chim sẻ rất thích chi chi cha cha, nói luôn miệng sao? Tại sao hôm nay lại cứ im lặng như vậy? Thật là không giống cô chút nào cả!
“Cậu vẫn còn giận mình phải không?” Mạc Trần Bạch hỏi.
Cô vẫn còn giận cậu sao? Thu Hạ Hạ tự hỏi. Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, nhưng đến lúc nhớ lại cảnh cậu quay lưng lạnh lùng, những tiếng khóc bất lực rõ mồn một lại vang lên, quanh quẩn bên tai. Như thế có được tính là không tức giận không?
“Mình không biết.” Thu Hạ Hạ nghe thấy mình nói như vậy.
“Tiểu nha đầu, nếu bên trong những biểu hiện của sự việc còn ẩn giấu một sự thật khác, cậu có tha thứ cho mình không?” Mạc Trần Bạch cúi đầu nhìn cô dò hỏi, ánh mắt như có ngọn đuốc. Thu Hạ Hạ bối rối cúi đầu xuống nhìn đôi giày của cô, tránh cái nhìn chằm chằm như có lửa của cậu.
“Tiểu nha đầu…” Cậu hạ giọng gọi cô, kìm nén sự căng thẳng và kích động trong giọng nói. Cậu đút tay vào trong túi quần mà không gây ra tiếng động nào, lấy ra một vật gì đó rồi để trong lòng bàn tay, xúc động run run chuẩn bị đưa cho cô.
“Mình về đến nhà rồi!” Cô dừng bước, nhìn xuống đất, nhẹ nhàng nói, không hề phát hiện ra câu nói của cô đã làm gián đoạn hành động của cậu.
Mạc Trần Bạch khựng lại, bàn tay sắp đưa ra cứng đờ trong không trung.
Gió lặng lẽ thổi vào khoảng không giữa hai người.
Một lúc lâu sau, tay Mạc Trần Bạch run lên một chút, cuối cùng không còn chút lực nào buông thõng xuống.
“Thôi! Cậu vào nhà đi!” Mạc Trần Bạch miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Đôi mắt ngập tràn hoa đào dần dần trở nên buồn bã.
“Ừ! Cậu… cũng về nhà đi!” Thu Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn sang căn hộ bên cạnh nhà cô, ánh mắt thoáng chút đăm chiêu. Lẳng lặng thu ánh nhìn về, cô lộ vẻ bối rối, nhanh chóng mở cửa sắt rồi chạy vào nhà.
Nhìn bộ dạng cô như thể đang tránh ma, nhanh nhanh chóng chóng từ bên cạnh chạy thoát, Mạc Trần Bạch không nén nổi một nụ cười chua xót. Cô ấy nhất định rất hận cậu cho nên đến cả việc ở bên cạnh cậu thêm một lát thôi, cô ấy cũng không muốn. Cười đau khổ, cậu giơ bàn tay phải đang nắm chặt lên, các ngón tay từ từ mở ra. Nằm trong bàn tay đầy đặn của cậu là một chuỗi vòng tay dùng để thay cho một lời xin lỗi được thiết kế rất tinh xảo. Chiếc vòng tay bằng bạc dưới ánh sáng màu vàng của ngọn đèn tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, dịu dàng.
Một năm trước vào ngày mà chiếc lắc bằng bạc này lẽ ra phải được đeo lên cổ tay cô ấy, chính sự ngu muội của cậu đã gây tổn thương cho trái tim mềm yếu của cô ấy.
Một năm trước, có lẽ cậu không nên giúp đỡ người con gái kia? Nếu như không có chuyện đó thì quan hệ giữa cô và cậu ngày hôm nay sẽ không thành ra như thế này phải không?
“Tên tiểu tử Mạc Trần Bạch đúng thực chẳng phải là một tên Sở Khanh tầm thường! Hãy nhìn cái bộ dạng đang PR bản thân đó của hắn ta kìa, trông mới ghét làm sao!” Trong lớp học, Trương Nhã Tuyên nhìn về phía Mạc Trần Bạch đang được một đám con gái vây quanh chuyện trò “nổ như pháo rang” cách đó không xa, nhận xét với vẻ khinh miệt.
Thu Hạ Hạ không hùa theo lời châm chọc như mọi khi, không biết đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Trương Nhã Tuyên quay đầu nhìn vẻ trầm ngâm của bạn, không nén nổi liền chau mày lại. Nghĩ về thái độ khác thường của Thu Hạ Hạ từ hôm qua tới hôm nay, cuối cùng cô đành huých vào người bạn rồi hỏi:
-“Hạ Hạ, trước đây cậu có quen với Mạc Trần Bạch phải không?”.
Thu Hạ Hạ chu môi, gật gật đầu, do dự một lát rồi thủng thẳng kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Cậu ấy là hàng xóm, và cũng là bạn học của mình. Lúc còn nhỏ, cậu ấy rất độc mồm độc miệng, thường trêu chọc, gọi mình là “em gái phì nộm”. Nhưng mỗi ngày đi học đều không quên đèo mình. Sau đó, khi đăng ký nguyện vọng trường thi chuyển cấp, chúng mình đều cùng đăng ký nguyện vọng giống nhau. Cậu ấy dễ dàng thi đỗ nguyện vọng một, còn mình vì thiếu mất ba điểm nên mới học trường Tri Hiền. Cũng trong mùa hè năm đó, mình phát hiện ra là mình thích cậu ấy, nhưng mình không dám nói cho cậu ấy biết. Cậu ấy ưu tú như thế, lại còn đẹp trai, hội họa cũng tuyệt. Mình chỉ cần nấp trong bóng tối nhìn trộm cậu ấy, thích thầm cậu ấy, như thế là đã đủ rồi. Nhưng thầm thương trộm nhớ cậu ấy được một năm, nghỉ hè giữa lớp 10 lên lớp 11, cậu ấy thông báo cho mình biết thầy hiệu trưởng thấy tài năng hôi họa thiên bẩm của cậu nên đã gửi cậu sang Học viện mỹ thuật Paris học tập. Khi nghe thấy điều đó, mình đã thấy xây xẩm, choáng váng. Mình nghĩ sau này sẽ là cả một khoảng thời gian rất dài không nhìn thấy cậu ấy nên quyết định tìm cơ hội nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình. Sinh nhật năm đó, mình hẹn cậu ấy ra ngoài, nhưng khi mình vừa mới nói cho cậu ấy biết là mình thích cậu ấy thì cậu ấy chẳng nói chẳng rằng bỏ đi cùng một người con gái khác. Rõ ràng cậu ấy chẳng có tình cảm gì với mình. Mình bắt đầu tránh mặt không tiếp xúc với cậu ấy, bất kể là gặp mặt hay nói chuyện điện thoại. Từ sau lần nói chuyện ấy, chúng mình chưa nói chuyện với nhau dù chỉ nửa lời thì cậu ấy ra nước ngoài.” Thu Hạ Hạ từ từ kể lại giọng nhỏ nhẹ. Tâm tư bất giác trở lại cái đêm đã khiến lòng cô tổn thương ấy.
Đó là một đêm trời có sương mù, những đám sương ẩm thấm đẫm từng viên gạch màu xanh cũ kỹ trên con phố, thấm ướt cả mặt đất được trải đầy ánh sáng màu vàng phản chiếu những tia lạnh lẽo của ngọn đèn đường, giọng nói khẽ run rẩy của một người con gái vang lên trong đêm tối với tiết trời se lạnh.
“Mình thích cậu!” Giọng nói của cô run run, chân tay cũng khẽ run rẩy, nhưng ánh mắt thì kiên định quan sát cậu, không bỏ sót bất cứ phản ứng nào dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt cậu.
Thế nhưng, cô nhìn thấy thần sắc cậu hiện rõ sự ngỡ ngàng, sửng sốt, môi mấp máy nhưng lại không nói gì.
Cậu muốn từ chối tình cảm của cô có phải không? Cô thắc thỏm không yên.
Nhưng cô vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của cậu thì người con gái kia xuất hiện. Cô ấy không vừa tròn vừa thấp giống như cô. Người con gái ấy rất xinh đẹp! Khuôn mặt hình trái xoan nhỏ nhắn, mái tóc dài ngang lưng tết đuôi sam, buộc bằng một sợi dây màu hồng cánh bướm, váy công chúa màu hồng, yêu kiều ngọt ngào. Cô ấy bước tới nói nhỏ vào tai Mạc Trần Bạch vài câu, Mạc Trần Bạch liền vội vàng đi cùng cô ấy.
“Mạc Trần Bạch!” Cô nắm chặt tay, nhìn theo cậu đang vội vã bỏ đi gọi to, “Bất kể là có thích mình hay không, cậu cũng nên cho mình một câu trả lời!”.
Bước chân cậu khựng lại, cô biết cậu đã nghe thấy lời của cô, nhưng không thèm để ý đến cô, thậm chí cậu còn không quay lại nhìn cô, rồi leo lên xe cùng cô gái xinh đẹp kia. Cô định chạy lên trước kéo cậu lại nhưng còn chưa cất bước thì chiếc xe thời trang màu đỏ rực đã cuốn bụi mù mịt, chạy đi mất.
Trên con phố bị sương mù bao trùm chỉ còn lại mình cô đứng lẻ loi trong lạnh lẽo, toàn thân cô hóa đá nhìn về phía cậu biến mất, nỗi tê tái từ trong lòng từng đợt từng đợt thấm đẫm toàn thân.
“Tiểu nha đầu!” Một tiếng gọi từ phía trên đầu truyền tới kéo suy nghĩ của Thu Hạ Hạ quay trở về hiện tại.
Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cậu, không hiểu cậu tới làm gì.
Mạc Trần Bạch cười, vươn tay ra véo mũi cô: “Tiểu nha đầu, đừng có nhìn mình như thế, mình sẽ hiểu lầm đấy!”.
Thu Hạ Hạ đỏ mặt, cúi đầu, buồn bã hỏi: “Bạn Trần Bạch, xin hỏi bạn tìm tôi có việc gì không?”.
Một tiếng “bạn Trần Bạch” xa lạ khiến cậu nhíu mày, cô ấy muốn vạch ranh giới với cậu rõ ràng đến vậy sao? Đáng tiếc cậu lại không định như ý cô muốn, cậu về nước không phải để làm bạn học đơn thuần với cô! Đã là hạnh phúc của cậu thì nhất định cậu sẽ tranh đấu để đòi lại! Mạc Trần Bạch nở nụ cười tự tin, sau đó nghiêng người, ghé sát tai cô nói nhỏ: “Sau giờ tự học buổi tối chờ mình rồi cùng về nhà. Chuyện giữa chúng mình nên nói cho rõ ràng. Nhớ là chỉ có cậu với mình, để Trương Nhã Tuyên với những người khác về trước.” Nói xong, cậu đứng thẳng người, một ý nghĩ xấu xa vừa chạy qua trong đầu cậu, nụ cười của cậu bỗng trở nên gian xảo. Sau đó…
Cậu hôn cô.
Trong mắt của mọi người, bờ môi cậu hôn lên tai cô.
Trương Nhã Tuyên ngẩn người.
Những nữ sinh khác thở hắt ra, không dám tin hoàng tử trong tim bỗng dưng lại hôn một Thu Hạ Hạ hết sức bình thường.
Các nam sinh thì vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ nhìn cảnh thân mật giữa hai người bọn họ.
Mặt Thu Hạ Hạ đỏ dừ như thể sắp nổ “đoàng” một cái.
“Coi như là sự trừng phạt nho nhỏ với cái từ “bạn Trần Bạch” lúc nãy. Nếu lần sau còn lặp lại, mình sẽ hôn thẳng lên môi cậu.” Cậu nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của cô rồi cười thỏa mãn quay người bước đi.
Trương Nhã Tuyên lấy lại tinh thần liền đẩy đẩy Thu Hạ Hạ vẫn còn ngẩn ngơ, kinh ngạc thốt lên: “Hạ Hạ, cậu ấy vừa “mi” cậu kìa!”
Thu Hạ Hạ chớp mắt hoảng hốt, như thể vừa tỉnh sau cơn mê.
Trước mặt các bạn cùng lớp, cậu đã “mi” cô. Trống ngực của Hạ Hạ đập loạn xạ liên hồi, hai tay cô vô thức ôm ngực.
“Hạ Hạ! Hạ Hạ! Cậu đang nghĩ gì thế hả?”
Trương Nhã Tuyên gọi mấy lần, Thu Hạ Hạ vẫn không nghe thấy gì. Bên tai cô vẫn còn đọng lại giọng nói ấm áp của Mạc Trần Bạch: Lần sau, mình sẽ hôn thẳng lên môi cậu!
“Dị ơi, chơi bóng không?” Kim Dục Duy tay trái cầm quả bóng rổ, tay phải gõ gõ lên bàn của Âu Dương Dị.
Âu Dương Dị nửa thân bất động trên ghế, không có chút tinh thần nào trả lời: “Không chơi đâu! Cậu với Vạn và mấy người bọn họ đi chơi đi!”.
Kim Dục Duy nhìn từ trên xuống dưới người Dương Dị, quan tâm hỏi: “Dị, sao mà không có chút thần khí gì cả vậy? Có chuyện gì à?”
Có chuyện gì với cậu ư? Đến bản thân cậu còn không biết!
Kể từ hôm qua, cậu cứ có cảm giác kỳ lạ, không như bình thường, sau đó mới phát hiện hóa ra là do thiếu sự quấy rầy của Thu Hạ Hạ.
Thu Hạ Hạ không quấn lấy chân cậu, đây không phải là việc tốt sao? Ngày trước không phải chính cậu rất mong là Thu Hạ Hạ sẽ không xuất hiện ở bên cạnh cậu ư? Bây giờ cô không ở bên cậu rồi, lẽ ra cậu phải vui mừng mới phải!
Tuy nhiên trên thực tế thì lại không phải thế, không có cô ở bên phá bĩnh, cậu lại cảm thấy không quen, thiếu cái gì đó, cơ thể dương như cũng thiếu mất một phần. Thậm chí cậu còn tự an ủi mình, Thu Hạ Hạ có lẽ đang bận chuyện gì đó nên không quấn lấy cậu. Khi nào xong việc cô nhất định sẽ lại tới tìm cậu.
Nhưng tới tận bây giờ cô vẫn chưa thèm xuất hiện. Thế là cô bắt đầu nghĩ lung tung, có phải cô ấy ốm rồi không? Có phải cô ấy mệt mỏi vì chuyện theo đuổi này mãi mà không thấy có kết quả không? Có phải là cô ấy ghét cậu rồi không?… Một chuỗi suy đoán khiến cậu không còn tâm trí để làm việc khác, ngay cả lúc lên lớp, tâm hồn cậu cũng “treo ngược cành cây”.
“Dị, cậu đang nghĩ gì thế?” Chờ mãi không thấy cậu trả lời, Kim Dục Duy lại gõ gõ lên bàn lần nữa.
Âu Dương Dị quay trở về thực tại, lúc này cậu mới phát hiện ra mình lại vừa phân tâm. Việc cậu lơ đễnh như vậy không biết đã là lần thứ bao nhiêu trong vòng hai ngày nay. Cậu cười đau khổ lắc đầu: “Mình không sao, có vẻ là tối qua ngủ không được sâu”.
Ngủ không sâu giấc? Ai thèm tin cơ chứ! Kim Dục Duy nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ, sau đó nghịch ngợm, ghé sát trước mặt, nháy mắt hỏi: “Tiểu tử! Không phải là thất tình đấy chứ?”.
Thất tình? Âu Dương Dị nhíu mày, không thể không cười mỉa mai. Triệu chứng bệnh của cậu quả thật rất giống thất tình, thế nhưng quan hệ giữa cô ấy vào cậu còn không được tính là tình bạn bình thường!
“Này tiểu tử! Làm sao mà cậu cười trông ai oán thế hả? Thất tình thì thất tình! Cũng chẳng phải cái gì lớn tới mức không chịu nổi! Làm người mà không thất tình thì mới gọi là lạ đấy!” Kim Dục Duy dùng tay đấm đấm lên ngực Âu Dương Dị, háo hức nói: “Đừng có đeo cái bộ dạng đưa đám oán thù con gái như vậy nữa! Quá lắm thì người anh em này sẽ giới thiệu một cô bồ cho cậu là cùng chứ gì!”.
Âu Dương Dị ôm ngực đang còn đau âm ỉ, cười khổ sở đứng lên: “Cái gì mà đưa đám oán thù con gái, cậu lố quá rồi đấy! Mình không thất tình, cũng không cần cậu giới thiệu bạn gái, tiểu tử cậu không cần phải mua việc vào người làm gì”.
“Coi cậu kìa! Chúng mình là anh em, cậu có việc gì thì cứ thẳng thắn nói với mình, đừng ngại ngùng, người anh em này không cười nhạo cậu đâu!” Kim Dục Duy liếc mắt vẻ trách móc nhìn cậu, nghiêm túc đặt trái bóng rổ trên sàn nhà, ngồi xuống chiếc ghế đằng trước Âu Dương Dị. “Dị, nếu cậu muốn thay bồ, mình thấy cô bé tặng hộp cơm lần trước cho cậu không đến nỗi quá tệ đâu!” Tặng hộp cơm? Mỗi ngày đều có bao nhiêu cô gái tặng hộp cơm cho cậu, Kim Dục Duy đang nói tới cô nào?
Âu Dương Dị nghĩ mãi mà không ra nên một lúc sau đành bỏ cuộc, hỏi Kim Dục Duy: “Cậu nói cô nào cơ?”.
“Thì là cái cô tặng cậu hộp cơm có thuốc xổ ấy.”
“Cậu nói tới Thu Hạ Hạ?” Âu Dương Dị lập tức đoán ra. Thực lòng mà nói, ngần ấy cô gái tặng cơm cho cậu đều ẩn chứa sự ngưỡng mộ, chỉ có mình cô ấy có ý xấu trộn thuốc xổ vào cơm, ấn tượng trong cậu không thể nào không sâu sắc.
“Thì ra cô ấy là Thu Hạ Hạ.” Kim Dục Duy phấn khích: “Nói thật nhé, tuy hợp cơm của cô ấy có thuốc xổ nhưng hương vị của hộp cơm rất ngon. Nếu nhóc con cậu có thể kết bạn với cô ấy thì sau này người anh em là tôi có thể được cải thiện bữa ăn rồi!”.
Nói qua nói lại hóa ra cậu ta cũng vì cái mốm muốn ăn ngon ấy! Nhưng tài nghệ bếp núc của Thu Hạ Hạ đích thực là hiếm thấy. Điểm này sau khi nếm qua các món ăn do cô đích thân nấu thì đã không còn nghi ngờ gì nữa. Thế nhưng, để cô làm bạn gái của cậu ư? Chuyện đó thì không thể được! Cậu tránh mặt cô còn chẳng xong nữa là! Làm sao có thể theo đuổi cô chứ! Nhưng những lời nói của Kim Dục Duy đã nhắc nhở có lẽ cậu nên đi tìm Thu Hạ Hạ một phen. Dù gì thì lần trước ăn cơm do Thu Hạ Hạ nấu, cậu cũng chưa chính thức nói lời cảm ơn với cô.
Cậu chắc chắn không phải vì nhớ nên mới phải đi tìm cô đâu nhé! Chỉ vì cậu muốn nói lời cảm ơn, phòng trường hợp sau này có người nói cậu không phải con nhà gia giáo! Đúng! Chính là vì lý do này!
Vậy thì sau giờ tự học buổi tối đi tìm cô ấy thôi!
Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc Thu Hạ Hạ vội vàng kêu Trương Nhã Tuyên về trước.
“Hạ Hạ, một mình cậu sẽ ổn chứ?” Trương Nhã Tuyên không an tâm hỏi.
Thu Hạ Hạ cười cười, xua tay: “Yên tâm, mình không sao đâu”.
“OK! Vậy mình về trước ! Bye bye! Ngày mai gặp!” Trương Nhã Tuyên xách cặp ra khỏi lớp học.
“Bye bye! Ngày mai gặp!”
Thu Hạ Hạ nhìn theo bạn thân đi xa rồi mới cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình. Đột nhiên, cô có cảm giác có một cái bóng từ phía trên đổ xuống người, cho rằng đó là Mạc Trần Bạch, cô lại tiếp tục thu dọn sách vở trên bàn, cất tiếng mà không ngẩng đầu lên: “Mạc Trần Bạch, mình đang thu dọn đồ đạc, cậu chờ mình một lát!”.
“Không thể ngờ cậu lại lắm thủ đoạn thế! Trần Bạch mới chuyển tới chưa đầy hai hôm, cậu đã một tay cưa đổ cậu ấy rồi.” Tiếng con gái vang lên mỉa mai.
Thu Hạ Hạ giật mình, nhìn lên, không ngờ lại thấy khuôn mặt khinh khỉnh của Chung Ngọc Thanh đang nhìn cô, đôi mắt không giấu nổi vẻ đố kỵ.
“Nhưng đáng tiếc là…” Chung Ngọc Thanh cố ý kéo dài giọng trêu ngươi, nóng nẩy như sắp cãi nhau, “Đáng tiếc người mà cậu cưa đổ không phải là Âu Dương Dị, cho nên vụ cá cược của chúng ta, cậu thua rồi! Cậu hãy thừa nhận cô bạn vô tích sự của cậu không thể sánh đôi cùng anh Dị đi”.
Thu Hạ Hạ phản ứng lại, thở hổn hển, nói: “Vụ cá cược của chúng ta vẫn chưa kết thúc! Cậu không cần đưa ra kết luận sớm như vậy! Mình sẽ không thua đâu, cho nên cậu nhất định phải xin lỗi Nhã Tuyên!”.
Chung Ngọc Thanh cười lạnh lùng: “Cậu cho rằng loại cỏ đuôi chó bình thường như cậu có thể cưa đổ Âu Dương Dị phải không? Tôi thấy hay là cậu đau lòng rồi chết sớm đi một chút! Ngộ nhỡ đến lúc thua cuộc rồi… Á! Đau quá!? Là đứa chết bầm chết dập nào dẫm lên chân tôi!?” Chung Ngọc Thanh run run tới mức lạc cả giọng, cả giận mất không quay đầu nhìn xem ai là người vừa dẫm lên bàn chân ngọc ngà của cô.
“Bạn Ngọc Thanh, xin lỗi, mình không cẩn thận dẫm lên chân bạn rồi.” Mạc Trần Bạch mỉm cười, đôi mắt quyến rũ ngập tràn hoa đào tình cờ khẽ chớp.
Mắt Chung Ngọc Thanh đỏ dừ, sự tức giận sớm đã biến mất từ lúc nhìn thấy Mạc Trần Bạch, cô bẽn lẽn nhìn cậu, cười ngại ngùng nói: “Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi”.
“Thật không? Vậy thì tốt quá! Bạn Ngọc Thanh đúng là người rộng lượng. Vậy chúng mình đi trước nhé!” Mạc Trần Bạch mỉm cười, kéo Thu Hạ Hạ đang mỉm cười với vẻ rất hả hê bước ra khỏi lớp mà không hề quay đầu lại.
“Mạc Trần Bạch, vừa rồi là cậu cố ý dẫm lên chân Chung Ngọc Thanh phải không?” Thu Hạ Hạ vừa nói vừa thử cố gắng gỡ tay ra khỏi tay cậu.
Mạc Trần Bạch chỉ cười mà không nói gì, càng nắm chặt hơn bàn tay đang cố gắng thoát khỏi tay cậu.
Tay Thu Hạ Hạ khua khoắng một hồi, sau đó cô phát hiện ra càng giãy ra thì cậu càng nắm chặt hơn nên chỉ có thể bỏ cuộc, để yên tay rồi chăm chú hỏi cậu: “Tại sao cậu lại dẫm lên chân cô ta? Là… vì mình ư?”.
Mạc Trần Bạch nhìn hai tay đang đan chặt vào nhau, phát hiện ra tâm trạng của cậu vui lên lạ thường.
“Nếu mình nói là như vậy thì cậu sẽ thưởng cho mình chứ?”, cậu cúi đầu nhìn cô, “Ví du như nói cho mình biết Âu Dương Dị là ai?”.
Không ngờ cậu lại nhắc đến Âu Dương Dị, Thu Hạ Hạ không biết phải làm thế nào, liền cúi đầu một lúc sau đó mới nói: “Cậu ấy là một người mà cậu không quen”.
Biết cô không muốn nói, Mạc Trần Bạch cũng không ép. Cậu không muốn vì một người lạ, không quan trọng mà phá hoại kế hoạch tối nay của cậu.
“Cậu có đi xe tới trường không?” Cậu chuyển chủ đề.
Thu Hạ Hạ lắc đầu “Không, xe đạp của mình hỏng, vẫn chưa sửa”.
“Không phải vì cân nặng quá mức của cậu ép cho xe bẹp nát chứ hả?” Mạc Trần Bạch trêu chọc.
Nghe xong, mặt Thu Hạ Hạ đỏ như gấc, giận dữ biện hộ cho trọng lượng của mình “Không phải thế! Mình gầy hơn trước rất nhiều, có biết không hả!”.
“Tiểu nha đầu, có phải cậu nghĩ không thông, chạy đi hút mỡ chứ hả?”.
“Hút cái đầu cậu ấy!”
“Ha ha! Khả năng này rất có thể xảy ra!”
Mạc Trần Bạch cố ý khiêu khích, câu đối thoại giữa hai người nhiều thêm, không khí tựa như đã quay về khoảng thời gian trước đây.
Hai người ra khỏi cổng trường, qua đường, đi qua con phố lớn, đi tắt vào ngõ nhỏ, những ngừoi xung quanh càng lúc càng ít, tiếng ồn ào cũng cách hai người càng lúc càng xa. Buổi tối của một ngày trời nắng vô cùng mỹ lệ, bầu trời trong xanh điểm những ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương, từng ngôi từng ngôi thu hút trí tưởng tượng của mọi người. Ánh trăng đêm nay rất sáng, từng đợt ánh sáng màu bạc dát đầy màn đêm âm u, lạnh lẽo. Những cơn gió đêm mát lạnh, thổi qa vi vu, dịu dàng mơn trớn làn da của hai người.
“Tiểu nha đầu”. Mạc Trần Bạch một tay đút túi quần, một tay nắm tay cô thật chặt.
“Ừa”. Chiều cao một mét sáu mươi của cô đi bên chiều cao một mét tám của cậu trông yêu kiều, nhỏ nhắn lạ thường.
“Thực ra đêm hôm đó không giống như trong suy nghĩ của cậu”. Cậu ngửa mặt lên trời, đường nét trên khuôn mặt cậu được khắc họa anh tuấn nhưng cô độc trong bóng đêm. Thu Hạ Hạ nhìn bàn tay mình đang đặt trong lòng bàn tay dịu dàng của cậu, yên lặng lắng nghe.
“Cô ấy là một người bạn mình quen trên mạng. Cô ấy bị vu khống là ăn trộm tiền của bạn cùng lớp, sự việc bị làm ầm lên. Bạn học tẩy chay cô ấy, bố mẹ gây áp lực và nhà trường cũng gây sức ép. Cô ấy rất sợ hãi liền chạy đến tìm, nhờ mình giúp cô ấy chạy trốn. Hôm ấy sinh nhật cậu, mình không ngờ cậu sẽ thổ lộ với mình, lúc ấy mình chưa trả lời với cậu là vì tâm trạng lúc bấy giờ rất phức tạp. Mình vốn không biết tình cảm của mình đối với cậu cho nên mình đi cùng cô ấy. Sau đó mình suy nghĩ kĩ rồi liền gọi điện cho cậu, thế nhưng…”, cậu cười đau khổ, “mình không ngờ cậu lại không muốn nghe điện thoại của mình. Về sau, mình ra nước ngoài du học, mình liên tục gọi điện cho cậu nhưng cậu đều không nhận điện thoại. Mình rất sợ, mình sợ cậu sẽ mãi mãi không màng tới mình nữa cho nên nhân cơ hội tìm kiếm người mẫu lần này, mình đã quay trở về”.
Thu Hạ Hạ nghe xong thấy cay cay đầu mũi. Không ngờ mọi việc hoàn toàn không như cô nghĩ, hóa ra từ trước đến giờ, người sai là cô.
“Tiểu nha đầu, tới nhà cậu rồi.” Mạc Trần Bạch buông tay cô , gió thổi sửa lại mái tóc rối giúp cô.
Thu Hạ Hạ ngẩng đầu, trước mắt quả nhiên là ngôi nhà quen thuộc.
Cô hít một hơi thật sâu, quay người dợm bước vào nhà,, bỗng nhiên cậu vương tay kéo cô lại. Cậu xoay ngừoi cô đứng thẳng, để cậu và cô mặt đối mặt. Mặt cậu rất đẹp, còn sáng hơn cả những vì sao trên trời, lại còn rất dễ quyến rũ người khác. Cô cảm thấy tim mình đang đập loạn xạ mà không làm cách nào kiểm soát được.
“Thu Hạ Hạ.”
Trong màn đêm tĩnh lặng, cô nghe thấy tiếng cậu gọi. Cô thấy cậu gọi “Thu Hạ Hạ”, chứ không phải là “Tiểu nha đầu” để gọi cô em hàng xóm mập ú.
“Một năm trước mình nợ cậu một câu trả lời, bây giờ mình trả cho cậu.” Giọng nói của cậu rất dịu dàng.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng hát trầm ấm vang lên trong đêm tĩnh lặng. Cậu dịu dàng nhìn ngắm cô, đôi mắt đen láy như hồ nước sâu thẳm, nhấn chìm cô bằng những đợt sóng tình cảm dạt dào ẩn sâu bên trong. Hai tay cậu nhẹ nhàng đặt lên bờ vai cô, thì thầm từng câu từng chữ trong bài hát Ở lại bên anh của Phi Luân Hải: Ai đồng ý là em có thể không quan tâm đến anh? Ai đồng ý với em đây là sự kết thúc? Em khiến anh chìm đắm trong giấc mộng, rồi lại muốn đánh thức anh dậy sớm. Không có câu trả lời, cũng không nghe thấy gì! Anh thừa nhận anh không phải là tốt nhất, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng để đem đến cho em nhiều hơn. Con đường dẫn tới hạnh phúc có quá nhiều điểm giao nhau, có thể lạc đường mà không được phép lùi lại. Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em bấy lâu mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi. Em mang đến những rung động tâm hồn đẹp nhất, em khiến anh tin rằng anh không giống với số đông, cho nên em thuộc về anh cũng như anh thuộc về em. Không có em, anh biết yêu người nào? Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em đang mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi.
Gió đêm nhưu dòng nước khẽ luồn qua hai người, ánh trăng dịu dàng, mờ ảo soi bóng họ. Cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn cô, cô ngước mắt, lặng lẽ quan sát cậu, cả thế giới tĩnh lặng giường như chỉ còn có hai người.
Ý cậu là cậu cũng thích cô? Có phải vậy không?
Những giọt nước mắt xúc động rưng rưng trước mắt Thu Hạ Hạ.
Mạc Trần Bạch lấy chiếc vòng tay từ trong túi ra. Hai đầu của chiếc vòng là hai viên ngọc đen bóng, tròn xoe. Đó là loại đá may mắn của cô. Giữa những hạt ngọc đen ở hai đầu là ba hình trái tim bằng bạc, chính giữa ba hình trái tim có chạm khắc một cái tên tách rời từng chữ là: Mạc Trần Bạch. Cậu nâng tay cô lên, nhẹ nhàng đeo vào tay cô.
Chiếc vòng này Thu Hạ Hạ đã từng nhìn thấy trên mạng. Chiếc vòng này là tác phẩm của một công ty trang sức nổi tiếng chế tác dàng cho những cặp tình nhân, chữ cái ở chính giữa chiếc vòng do những cặp yêu nhau tự yêu cầu khắc vào. Cô vẫn còn nhớ thông điệp của chiếc vòng là: Tình yêu của anh dành hết cho em! Ý của cậu đã rõ ràng như thế, cô lại còn không hiểu sao?
Chờ đến hơn một năm, cuối cùng cô cũng đã đợi được câu trả lời của cậu. Thu Hạ Hạ thổn thức, khóc nức nở.
“Đừng khóc, Hạ Hạ, sau này mình sẽ không để cậu phải rơi lệ nữa.” Cậu xót xa nhìn, lấy tay lau nước mắt cho cô.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cậu dịu dàng đặt một nụ hôn lên vầng trán thông minh của cô, khẽ thì thầm: “Hạ Hạ, nói cho mình biết, tình cảm của cậu dành cho mình có còn không?”.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, đôi môi hồng khẽ mấp máy, đang định trả lời thì cánh cửa đằng sau bị một vật gì đó đẩy mạnh kêu “rầm” một tiếng rồi mở ra, tiếp sau đó là bố mẹ Thu Hạ Hạ nháo nhào lao ra ngoài cổng sắt, loạng choạng mấy bước thì mới đứng vững.
“Không phải tôi đã bảo ông là đừng ép thêm nữa hay sao?” Bà Thu bực dọc, trợn mắt nhìn chồng.
“Nhưng tự nhiên chúng nó nói nhỏ quá, tôi không nghe thấy gì cả!” Ông Thu càu nhàu biện hộ.
Mặt Thu Hạ Hạ sa sầm, thái dương hằn rõ gân đen: “Xin hỏi, bố mẹ đang làm cái gì thế ạ?”.
Câu hỏi của cô con gái đang bực dọc khiến hai vị trung niên đang đổ lỗi cho nhau dừng lại, không hẹn mà cùng trả lời: “Ngắm sao!”.
Nói rồi còn làm như có việc ấy thật, ngẩn đầu lên nhìn trời, rất hiểu ý nhau, “chồng hát vợ xướng”, bà Thu chỉ tay lên trời: “Bố nó ơi, sao đêm nay đẹp thật!”. Ông Thu trìu mến nhìn vợ rồi thủng thẳng đáp: “Sao tuy có đẹp nhưng đẹp sao bằng bà được!”.
Thu Hạ Hạ trợn mắt, Mạc Trần Bạch thì cười khúc khích.
Sau đó bố Hạ Hạ còn nhân cơ hội kéo tay Mạc Trần Bạch, nhiệt tình lôi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Tiểu Bạch, hơn một năm không gặp đã cao đến thế này rồi, mau đi vào nhà cho bác Thu xem nào, tiện thể ăn bữa tối rồi hãy về nhé! Đằng nào hai nhà cũng gần nhau, con về muộn chút cũng không sao đâu”.
Mẹ Hạ Hạ cũng nhân cơ hội đi sau hai người rồi hùa vào: “Đúng, đúng!! Tối nay bác làm món bánh xoài. Bác nhớ đấy là món con và Hạ Hạ thích ăn nhất!”.
Thu Hạ Hạ trợn mắt, không lấy gì làm lạ với chiến thuật trốn chạy của bố mẹ, liền cùng đi vào.
Trăng sao sáng tỏ, con ngõ nhỏ lại yên tĩnh trở lại.
Đằng sau cột điện cách nhà Thu Hạ Hạ không xa, một chàng trai bước ra, mái tóc mềm mại phủ trước chán bị gió thổi bay, ánh mắt ấm áp dưới ánh trăng chiếu trở nên mơ hồ, không hiểu là cậu đang nghĩ gì.
Trương Nhã Tuyên theo đà kéo của Thu Hạ Hạ quay người lại, nhìn cô rồi hỏi: “Sao lại bị bại lộ?”.
Thu Hạ Hạ nằm gục đầu trên bàn, kể cho cô bạn thân tỉ mỉ sự việc ngày hôm qua. Nhưng cô cố ý che giấu đoạn nấu cơm cùng Âu Dương Dị. Dù gì thì Trương Nhã Tuyên cũng thích Âu Dương Dị, điều này thì Thu Hạ Hạ không có quên. Nếu không vì Trương Nhã Tuyên thì cô cũng không để ý tới Âu Dương Dị. Cho nên những chuyện này không cần thiết phải kể lại tất cả cho Trương Nhã Tuyên nghe để tránh cô ấy hiểu lầm. Thu Hạ Hạ nghĩ như vậy, trong lòng chẳng hiểu sao lại xuất hiện cảm giác chua chát.
Chờ một chút!! Thu Hạ Hạ, mày đang chua với chả chát cái gì cơ chứ? Dù sao Âu Dương Dị cũng là người Trương Nhã Tuyên thích, mày đừng có mà nghĩ lung tung! Thu Hạ Hạ lắc lắc đầu, kìm nén cảm giác chua chát trong lòng, tự cảnh cáo bản thân.
Trương Nhã Tuyên nhìn động tác kỳ lạ của bạn mình, không thể không lo lắng, đưa tay sờ lên trán bạn: “Không thấy sốt! Hạ Hạ, cậu thấy khó chịu ở đâu?”.
“Mình không sao.” Thu Hạ Hạ nằm bò trên bàn, ngẩng đầu nhìn Trương Nhã Tuyên, yếu ớt cười.
“Thực ra cậu không cần phải chán nản như vậy,” Trương Nhã Tuyên cho rằng Hạ Hạ buồn bã vì việc theo dõi bị bại lộ, nên nói ra những lời an ủi, “Âu Dương Dị không phải đã đồng ý để cậu sau này có thể đường đường chính chính theo dõi cậu ta rồi sao? Đây là việc tốt mà! Như vậy cậu có thể bớt được không ít lo âu.”
Nếu sự việc đơn giản như thế thì tốt quá! Thu Hạ Hạ thở dài, cảm thấy buồn bã trong lòng nhưng lại không thể nói ra nguyên nhân thật sự nỗi buồn chán của cô cho Trương Nhã Tuyên, chỉ có thể nói theo chủ đề câu chuyện của Nhã Tuyên. “Mình nghĩ rằng, nếu Âu Dương Dị biết mình đang theo dõi cậu ta thì sau này lúc gây án, cậu ta sẽ càng thận trọng và cẩn thận hơn, phải không? Nếu đúng là như vậy thì nhiệm vụ điều tra lần này của mình chẳng phải sẽ càng khó khăn hơn sao? Đến năm nào thì mới có thể điều tra ra Âu Dương Dị có phải là tên sát nhân ấy đây?”.
Hóa ra là lo lắng điều này, Trương Nhã Tuyên thở phào, cười rồi nói: “Việc này thì cậu không cần phải lo lắng đâu. Chúng mình có thời gian mà, không phải sao? Hơn nữa, giả sử Âu Dương Dị chính là tên sát nhân thì cậu ta sẽ vì sự có mặt của cậu mà kiêng kị, đó không phải là điều tốt ư! Cậu nghĩ mà xem, nếu đúng là như vậy thì không phải là số người bị hại sẽ giảm đi sao?”.
Thu Hạ Hạ nghiêng đầu nghĩ ngợi, Nhã Tương nói có vẻ cũng có lý đấy chứ!
“OK! Mình sẽ kiên trì đến cùng. Ôi! Mình mà không xuống địa ngục thì ai sẽ xuống địa ngục cơ chứ!”.
Trương Nhã Tuyên cười rồi liếc mắt nhìn cô chọc ghẹo: “Cậu dùng cái giọng bi thương gì thế hả? Cậu cũng hơi khoa trương đấy nhỉ?”.
Thu Hạ Hạ chu mỏ vừa mới định “đấu” lại thì phía gần cửa lớp có những tiếng ồn ào vọng lại.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Thu Hạ Hạ ngồi thẳng lưng, nghển cổ nhìn về đám nữ sinh đang tụ tập ở cửa lớp.
“Không phải là phát hiện ra “hot-boy” nào đấy chứ?” Trương Nhã Tuyên cũng quay ra sau, nhìn về phía ồn ào vẻ hiếu kỳ.
Mới nghe thấy “hot-boy”, mắt Thu Hạ Hạ liền “phát sáng”, đứng dậy phấn khích, nhảy nhảy, hỏi dò ý kiến của Trương Nhã Tuyên: “Nhã Tuyên, chúng mình có nên gia nhập vào đám đông náo nhiệt kia không?”.
Trương Nhã Tuyên còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng Chung Ngọc Thanh lanh lảnh, phấn khích từ cửa lớp vọng tới: “Trời ạ! Học sinh mới chuyển tới đúng là “hot-boy” chính hiệu nhỉ!”.
Cái con bé Chung Ngọc Thanh này không phải là thích Âu Dương Dị sao? Không phải bây giờ lại chuyển sang theo đuổi mục tiêu mới đấy chứ? Thu Hạ Hạ không nói được câu nào, đưa tay lên xoa xoa trán, không hiểu có phải là đang toát mồ hôi không. Có điều…
“Nhã Tuyên, lớp trên có học sinh mới chuyển tới ư? Sao mình lại không biết?” Thu Hạ Hạ cúi đầu thắc mắc hỏi cô bạn thân.
Trương Nhã Tuyên cũng ngây người lắc đầu, hoang mang trả lời: “Mình không biết, không thấy ai nói gì. Nhưng tin tức của bọn con gái ngốc nghếch do Chung Ngọc Thanh cầm đầu rất nhanh và chính xác. Bọn họ biết sớm hơn chúng mình cũng không có gì là lạ.”
Hai người còn đang băn khoăn thì từ cửa lớp lại rộ lên những tiếng lảnh lót.
“Oa!!! Đúng là rất đẹp trai!!! Cậu ấy đẹp trai tới mức ma mị, mê hồn!!”
“Tớ nghe bảo cậu ta là họa sỹ trẻ của trường Quốc tế Hưởng Diệu đấy!”
“Tớ cũng có nghe qua!! Hồi xưa tớ là bạn học cấp II của cậu ấy đấy! Hồi cấp II, cậu ấy vẽ đẹp kinh khủng, sau khi hiệu trưởng phát hiện ra tài năng của cậu ấy liền tiến cử tới Học viện mỹ thuật Paris! Tớ còn nghe đồn gần đây cậu ấy định vẽ một bức theo chủ đề “Thiếu nữ Trung Quốc”. Lần này cậu ấy trở về là để tìm người mẫu cho tác phẩm của cậu ấy!”.
“Oa! Thật không? Nếu cậu ta chọn mình thì tốt quá rồi!”
“Cuối cùng là thần thánh phương nào vậy? Tự nhiên có thể thu hút, làm náo động đến như thế này!” Trương Nhã Tuyên chịu không nổi đứng dậy, tò mò nhìn về phía cánh cửa lớp học.
Đám nữ sinh họ bất ngờ không hẹn mà cùng yên lặng, má đỏ bừng, thu tay vẻ bẽn lẽn, tất cả đều có vẻ gượng gạo. Sau đó, đám người tự động phân thành hai hàng, mở ra một lối đi nhỏ dẫn vào lớp học.
Một lát sau, một nam sinh mặc đồng phục của trường từ từ đi vào lớp. Tay trái cậu đút vào trong túi quần, tay phải nhàn nhã cầm vào quai cặp đang vác trên vai, mái tóc ngắn nhẹ bay phất phơ trong gió. Cậu từ từ quay người lại, ánh nắng vàng rải trên dáng người to cao của cậu, bóng cậu đổ dài trên nền xi măng. Cậu cười, đôi môi mỏng và đỏ tuôn ra sức hút ma mị. Đôi mắt đẹp, quyến rũ khiến mọi người mê mẩn.
Thu Hạ Hạ sững người lại, lấy tay che miệng đồng thời che giấu tiếng kêu ngạc nhiên suýt chút nữa bật ra.
Tại sao lại là cậu ấy?
Sau khi tan học, Thu Hạ Hạ lơ đãng đi bộ về nhà. Chiếc xe đạp của cô, tối qua vì trời tối quá, cô không cẩn thận lao xuống cống nên bị hỏng.
Đi bên cạnh Thu Hạ Hạ, Trương Nhã Tuyên lặng lẽ nhìn bạn chí cốt rất lâu. Cô có thể thấy rất rõ là bạn mình đang rất lơ đễnh, cuối cùng, không chịu nổi liền quan tâm hỏi: “Hạ Hạ, cậu sao thế? Kể từ lúc cậu học sinh mới chuyển trường tên Mạc Trần Bạch đó tới giờ, cậu bắt đầu không để ý mọi thứ rồi. Cậu quen cậu ấy có phải không?”.
Thu Hạ Hạ im lặng một lát rồi thì thầm: “Mình quen cậu ấy. Đó là hàng xóm của mình.
Ngày xưa mình yêu đơn phương cậu ấy!”.
“Á?!” Trương Nhã Tuyên ngạc nhiên, kêu lên một tiếng, thuận miệng hỏi, “Thế cậu ấy có biết không?”.
“Cậu ấy…” Thu Hạ Hạ còn chưa nói hết câu thì từ phía sau có tiếng bước chân rất nhanh, cùng với âm thanh trăm phần trăm của con trai vang lên.
“Tiểu nha đầu!”
Thu Hạ Hạ đứng khựng lại, cơ thể rõ ràng là đã đóng băng. Trương Nhã Tuyên ở bên cạnh bối rối nhăn mũi, không hỏi nữa, nhưng nhanh chóng, không do dự kéo tay Hạ Hạ, cố gắng dùng hơi ấm từ trong tim để truyền tới cho người bạn thân.
Mạc Trần Bạch bước tới trước mặt Thu Hạ Hạ, ánh mặt trời đỏ bao trùm khắp người cậu, trên mặt là nụ cười đẹp mê hồn có sức mạnh làm mê muội người khác. Cậu ấy và Âu Dương Dị đều rất hay dùng nụ cười cuốn hút người khác. Nụ cười của Âu Dương Dị thì dịu dàng còn nụ cười của Mạc Trần Bạch thì ma mị. Năm đó, Hạ Hạ bị chính nụ cười ma mị đó làm cho mê mẩn!
“Tiểu nha đầu, lâu như vậy không gặp, cậu gầy đi nhiều, xinh hơn trước bao nhiêu!” Cậu cười, thật thà khen ngợi.
Miệng Thu Hạ Hạ động đậy, nở nụ cười cứng đờ, khách sáo nói: “À! À! Cảm ơn!”.
“Tiểu nha đầu, sao lại khách sáo với mình như vậy? Hôm nay lại còn cứ tránh mặt mình, có phải trong thời gian mình không ở đây, cậu đã làm việc gì có lỗi với mình không hả? Ví dụ như tranh thủ lúc mình đi du học đã lén “vượt rào” rồi?”.
“Cái gì mà “vượt rào” cơ?” Trương Nhã Tuyên ở bên cạnh ngốc nghếch hỏi.
Ánh mắt quyến rũ của Mạc Trần Bạch dừng lại nhìn Trương Nhã Tuyên một giây, cười hi hi giải thích: “Thì là “vượt đèn đỏ” ấy!”. Giải thích xong, ánh mắt cậu lại chuyển sang nhìn Thu Hạ Hạ.
Trương Nhã Tuyên kinh ngạc, miệng há hốc, ánh mắt nghi ngờ nhìn Thu Hạ Hạ rồi lại chuyển sang nhìn Mạc Trần Bạch, cuối cùng tập trung nhìn Thu Hạ Hạ. Bất kể là như thế nào, cô cũng đều tin tưởng bạn thân của cô. Cô tin tưởng rằng lúc Thu Hạ Hạ muốn nói, cô ấy sẽ tự nói cho cô biết.
“Cậu…” Thu Hạ Hạ yên lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng, “Cậu tìm mình có việc gì không?”.
Mạc Trần Bạch liếc cô rồi bước tới bên cạnh: “Cậu đều chào đón bạn bè cũ như thế này phải không?”.
Bạn bè…
Kỷ niệm đau khổ lúc trước thoáng hiện ra trong đầu Thu Hạ Hạ, cô khẽ nói, “Chúng ta… không tính là bạn bè.”
“Không tính phải không?” Mạc Trần Bạch nhìn cô đang cúi đầu rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
Tiếng cười vang trong không trung, mọi thứ xung quanh trở nên trống rỗng. Tiếng cười ấy từng tiếng, từng tiếng như đang đâm vào thần kinh của Thu Hạ Hạ. Mím mím đôi môi khô ráp, sần sùi, cô càng cúi thấp đầu hơn.
Trương Nhã Tuyên nhìn qua nhìn lại hai con người cổ quái ấy. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại nhìn Mạc Trần Bạch đang cười ra nước mắt. Lông mày của cô từ từ chau lại, tay trái cũng từ từ nắm chặt; sau cùng chịu không nổi liền dùng tay phải nắm lấy tay Thu Hạ Hạ thật chặt.
Cuối cùng, Mạc Trần Bạch không cười nữa, cậu cúi đầu, đôi mắt ngập tràn hoa đào quyến rũ ấy trở nên dịu dàng hơn, “Tiểu nha đầu, mình mời cậu đi ăn cơm nhé!”.
Thu Hạ Hạ im lặng rất lâu rồi gật đầu. Có một vài câu hỏi đã đến lúc phải biết câu trả lời là gì rồi.
Trương Nhã Tuyên ở bên đã nhìn thấy liền nói xen vào: “Mình cũng muốn đi!” Chỉ cần nhìn là biết hai người bạn này có vấn đề nên cô phải đi cùng để bảo vệ bạn chí cốt.
Mạc Trần Bạch liếc nhìn Trương Nhã Tuyên cười rồi nói: “Chúng mình đi ôn lại thời thanh mai trúc mã, cậu đến góp vui cái gì?”.
“Mình không cần biết, mình nhất định phải đi!” Một Trương Nhã Tuyên hiền dịu, biết điều vì bảo vệ bạn thân mà tự nhiên cũng đanh đá hét lên.
“Ai thèm quan tâm đến cậu!” Mạc Trần Bạch từ chối rồi “ra lệnh”: “Cậu mau về nhà đi!”.
“Mình muốn đi với Nhã Tuyên.” Thu Hạ Hạ nhẹ nhàng cất tiếng, khiến Mạc Trần Bạch không kịp nói thêm điều gì nữa.
Nghe thấy thế, Trương Nhã Tuyên đắc ý quay sang Mạc Trần Bạch “hứ!” một tiếng. Mạc Trần Bạch chỉ đáp lại một câu: “Trẻ con!”, rồi tiếp tục cười nói, trêu chọc Thu Hạ Hạ.
Hơn mười phút sau, ba người họ đã ngồi trong nhà hàng cao cấp nhất thị trấn Hạnh Phúc có tên Á Mễ Khắc.
Loại nhà hàng năm sao kiểu này, trong lòng Thu Hạ Hạ sớm đã muốn được ăn một trận no nê, thoải mái! Có điều sự thoải mái này có được là do bữa hôm nay được người khác mời, nếu không phải vì như thế thì Thu Hạ Hạ sẽ không thấy hoan hỉ đến như vậy. Nếu như theo giá cả trên menu, ăn một bữa bình thường thôi thì ví tiền cũng có thể lép đi trông thấy.
Bây giờ có người mời rồi, Thu Hạ Hạ bình thường lắm lời như thế bỗng nhiên im lặng, lặng lẽ đảo đồ ăn trong bát, ăn một miếng rồi thôi, hương vị đồ ăn nhạt như nước ốc. Nhưng Trương Nhã Tuyên nhu mì, dịu dàng thì không khách sáo, gọi đầy một bàn các món ăn. Lúc thức ăn được đưa lên, cô cũng không ăn, chỉ chăm chăm chế giễu Mạc Trần Bạch, câu nào câu nấy đều chĩa mũi nhọn vào cậu. Rõ ràng là cô chỉ muốn “đánh” vào ví tiền của Mạc Trần Bạch, không hề có ý động đến đồ ăn trên bàn. Tốt nhất là anh chàng này không đủ tiền trả, cô nhất định sẽ xúi quản lý nhà hàng giữ cậu ta lại rửa bát trừ nợ.
Về phía Mạc Trần Bạch, cậu không hề so đo với Trương Nhã Tuyên. Trong suốt thời gian dùng bữa, cậu chỉ lặng lẽ quan sát Thu Hạ Hạ, trên môi vẫn nở nụ cười mê hoặc ấy. Đến lúc thanh toán, cậu mới nhìn chế giễu Trương Nhã Tuyên, giọng châm chích: “Hôm nay có nghe một bạn nam trong lớp nói, bạn Nhã Tuyên là một cô gái rất nhu mì, tuyệt đối không thể ngờ cậu lại háu ăn đến thế. Mình nghĩ sau khi các bạn cùng lớp biết điều này, bọn họ nhất định sẽ rất kinh ngạc đấy!”.
“Hứ!” Trương Nhã Tuyên không thèm để ý tới cậu ta, quay sang nói với người bạn thân thiết: “Hạ Hạ, mình đưa cậu về.”
Từ bữa tối đến giờ, Thu Hạ Hạ lơ đãng, giờ mới dần dần lấy lại được chút tinh thần. Cô ngẩng đầu nhìn Trương Nhã Tuyên, cười miễn cưỡng: “Nhã Tuyên, không cần đâu! Mình có thể tự về được.”
“Nhưng mà…” Trương Nhã Tuyên không an tâm, liếc sang Mạc Trần Bạch.
Thu Hạ Hạ hiểu ý, vỗ vỗ vào mu bàn tay Nhã Tuyên, xoa dịu: “Đừng lo! Mình có thể tự bảo vệ bản thân!”.
Mạc Trần Bạch đảo mắt khinh khỉnh, hai cô nương này tính toán phòng bị như thể cậu là Đại Ma Vương vô cùng tàn nhẫn không bằng!
Thu Hạ Hạ đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, sau khi Nhã Tuyên ngồi vào trong, còn nhìn Mãi theo cho tới khi chiếc taxi đi xa chỉ bé bằng một cái chấm nhỏ mới lặng lẽ quay lại bên cạnh Mạc Trần Bạch.
Im lặng một lúc, cô nghe thấy âm thanh khàn khàn của mình vang lên trên con phố vắng lặng: “Mình về trước đây!”.
“Mình đưa cậu về!” Cậu nói, ngữ khí không phải là câu hỏi mà là sự quyết định.
Thu Hạ Hạ im lặng gật đầu.
Hai người im lặng bước đi trên con đường yên tĩnh, không ai nói câu nào. Có tiếng cười ồn ào vọng lại từ phía con phố đêm cách đó không xa nhưng những âm thanh náo nhiệt đó không lọt vào tai họ. Lúc này, chỉ có hai người bên nhau, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không hề liên quan tới họ.
Tối nay không có ánh trăng, trên trời chỉ có những đám mây dày đã giấu mặt trăng và những ngôi sao đi đâu mất. Dưới ánh đèn đường, bóng đèn không mới lắm phủ một lớp bụi dày, có một vài con thiêu thân bay phía dưới, bay vòng vòng không nghỉ hòng tìm kiếm ánh hào quang cho riêng mình. Ánh đèn màu vàng, tạo thành quầng loang trên con phố tĩnh lặng, thưa thớt, hắt lên người họ tạo thành hai chiếc bóng đổ dài, rất gần nhau, gần như trùng hẳn vào nhau, như đã từng trải qua những năm tháng quấn quýt bên nhau.
“Tiểu nha đầu.”
Giọng Mạc Trần Bạch trầm ấm vang lên từ trong đêm tối mông lung, giọng nói bớt đi vài phần “tà khí”, thêm vào đó là một chút đau buồn không dễ nhận thấy.
Thu Hạ Hạ lặng lẽ không đáp lại. Cô đang tự giễu cợt, hôm nay cô làm sao vậy? Không phải bình thường giống con chim sẻ rất thích chi chi cha cha, nói luôn miệng sao? Tại sao hôm nay lại cứ im lặng như vậy? Thật là không giống cô chút nào cả!
“Cậu vẫn còn giận mình phải không?” Mạc Trần Bạch hỏi.
Cô vẫn còn giận cậu sao? Thu Hạ Hạ tự hỏi. Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, nhưng đến lúc nhớ lại cảnh cậu quay lưng lạnh lùng, những tiếng khóc bất lực rõ mồn một lại vang lên, quanh quẩn bên tai. Như thế có được tính là không tức giận không?
“Mình không biết.” Thu Hạ Hạ nghe thấy mình nói như vậy.
“Tiểu nha đầu, nếu bên trong những biểu hiện của sự việc còn ẩn giấu một sự thật khác, cậu có tha thứ cho mình không?” Mạc Trần Bạch cúi đầu nhìn cô dò hỏi, ánh mắt như có ngọn đuốc. Thu Hạ Hạ bối rối cúi đầu xuống nhìn đôi giày của cô, tránh cái nhìn chằm chằm như có lửa của cậu.
“Tiểu nha đầu…” Cậu hạ giọng gọi cô, kìm nén sự căng thẳng và kích động trong giọng nói. Cậu đút tay vào trong túi quần mà không gây ra tiếng động nào, lấy ra một vật gì đó rồi để trong lòng bàn tay, xúc động run run chuẩn bị đưa cho cô.
“Mình về đến nhà rồi!” Cô dừng bước, nhìn xuống đất, nhẹ nhàng nói, không hề phát hiện ra câu nói của cô đã làm gián đoạn hành động của cậu.
Mạc Trần Bạch khựng lại, bàn tay sắp đưa ra cứng đờ trong không trung.
Gió lặng lẽ thổi vào khoảng không giữa hai người.
Một lúc lâu sau, tay Mạc Trần Bạch run lên một chút, cuối cùng không còn chút lực nào buông thõng xuống.
“Thôi! Cậu vào nhà đi!” Mạc Trần Bạch miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Đôi mắt ngập tràn hoa đào dần dần trở nên buồn bã.
“Ừ! Cậu… cũng về nhà đi!” Thu Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn sang căn hộ bên cạnh nhà cô, ánh mắt thoáng chút đăm chiêu. Lẳng lặng thu ánh nhìn về, cô lộ vẻ bối rối, nhanh chóng mở cửa sắt rồi chạy vào nhà.
Nhìn bộ dạng cô như thể đang tránh ma, nhanh nhanh chóng chóng từ bên cạnh chạy thoát, Mạc Trần Bạch không nén nổi một nụ cười chua xót. Cô ấy nhất định rất hận cậu cho nên đến cả việc ở bên cạnh cậu thêm một lát thôi, cô ấy cũng không muốn. Cười đau khổ, cậu giơ bàn tay phải đang nắm chặt lên, các ngón tay từ từ mở ra. Nằm trong bàn tay đầy đặn của cậu là một chuỗi vòng tay dùng để thay cho một lời xin lỗi được thiết kế rất tinh xảo. Chiếc vòng tay bằng bạc dưới ánh sáng màu vàng của ngọn đèn tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, dịu dàng.
Một năm trước vào ngày mà chiếc lắc bằng bạc này lẽ ra phải được đeo lên cổ tay cô ấy, chính sự ngu muội của cậu đã gây tổn thương cho trái tim mềm yếu của cô ấy.
Một năm trước, có lẽ cậu không nên giúp đỡ người con gái kia? Nếu như không có chuyện đó thì quan hệ giữa cô và cậu ngày hôm nay sẽ không thành ra như thế này phải không?
“Tên tiểu tử Mạc Trần Bạch đúng thực chẳng phải là một tên Sở Khanh tầm thường! Hãy nhìn cái bộ dạng đang PR bản thân đó của hắn ta kìa, trông mới ghét làm sao!” Trong lớp học, Trương Nhã Tuyên nhìn về phía Mạc Trần Bạch đang được một đám con gái vây quanh chuyện trò “nổ như pháo rang” cách đó không xa, nhận xét với vẻ khinh miệt.
Thu Hạ Hạ không hùa theo lời châm chọc như mọi khi, không biết đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Trương Nhã Tuyên quay đầu nhìn vẻ trầm ngâm của bạn, không nén nổi liền chau mày lại. Nghĩ về thái độ khác thường của Thu Hạ Hạ từ hôm qua tới hôm nay, cuối cùng cô đành huých vào người bạn rồi hỏi:
-“Hạ Hạ, trước đây cậu có quen với Mạc Trần Bạch phải không?”.
Thu Hạ Hạ chu môi, gật gật đầu, do dự một lát rồi thủng thẳng kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Cậu ấy là hàng xóm, và cũng là bạn học của mình. Lúc còn nhỏ, cậu ấy rất độc mồm độc miệng, thường trêu chọc, gọi mình là “em gái phì nộm”. Nhưng mỗi ngày đi học đều không quên đèo mình. Sau đó, khi đăng ký nguyện vọng trường thi chuyển cấp, chúng mình đều cùng đăng ký nguyện vọng giống nhau. Cậu ấy dễ dàng thi đỗ nguyện vọng một, còn mình vì thiếu mất ba điểm nên mới học trường Tri Hiền. Cũng trong mùa hè năm đó, mình phát hiện ra là mình thích cậu ấy, nhưng mình không dám nói cho cậu ấy biết. Cậu ấy ưu tú như thế, lại còn đẹp trai, hội họa cũng tuyệt. Mình chỉ cần nấp trong bóng tối nhìn trộm cậu ấy, thích thầm cậu ấy, như thế là đã đủ rồi. Nhưng thầm thương trộm nhớ cậu ấy được một năm, nghỉ hè giữa lớp 10 lên lớp 11, cậu ấy thông báo cho mình biết thầy hiệu trưởng thấy tài năng hôi họa thiên bẩm của cậu nên đã gửi cậu sang Học viện mỹ thuật Paris học tập. Khi nghe thấy điều đó, mình đã thấy xây xẩm, choáng váng. Mình nghĩ sau này sẽ là cả một khoảng thời gian rất dài không nhìn thấy cậu ấy nên quyết định tìm cơ hội nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình. Sinh nhật năm đó, mình hẹn cậu ấy ra ngoài, nhưng khi mình vừa mới nói cho cậu ấy biết là mình thích cậu ấy thì cậu ấy chẳng nói chẳng rằng bỏ đi cùng một người con gái khác. Rõ ràng cậu ấy chẳng có tình cảm gì với mình. Mình bắt đầu tránh mặt không tiếp xúc với cậu ấy, bất kể là gặp mặt hay nói chuyện điện thoại. Từ sau lần nói chuyện ấy, chúng mình chưa nói chuyện với nhau dù chỉ nửa lời thì cậu ấy ra nước ngoài.” Thu Hạ Hạ từ từ kể lại giọng nhỏ nhẹ. Tâm tư bất giác trở lại cái đêm đã khiến lòng cô tổn thương ấy.
Đó là một đêm trời có sương mù, những đám sương ẩm thấm đẫm từng viên gạch màu xanh cũ kỹ trên con phố, thấm ướt cả mặt đất được trải đầy ánh sáng màu vàng phản chiếu những tia lạnh lẽo của ngọn đèn đường, giọng nói khẽ run rẩy của một người con gái vang lên trong đêm tối với tiết trời se lạnh.
“Mình thích cậu!” Giọng nói của cô run run, chân tay cũng khẽ run rẩy, nhưng ánh mắt thì kiên định quan sát cậu, không bỏ sót bất cứ phản ứng nào dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt cậu.
Thế nhưng, cô nhìn thấy thần sắc cậu hiện rõ sự ngỡ ngàng, sửng sốt, môi mấp máy nhưng lại không nói gì.
Cậu muốn từ chối tình cảm của cô có phải không? Cô thắc thỏm không yên.
Nhưng cô vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của cậu thì người con gái kia xuất hiện. Cô ấy không vừa tròn vừa thấp giống như cô. Người con gái ấy rất xinh đẹp! Khuôn mặt hình trái xoan nhỏ nhắn, mái tóc dài ngang lưng tết đuôi sam, buộc bằng một sợi dây màu hồng cánh bướm, váy công chúa màu hồng, yêu kiều ngọt ngào. Cô ấy bước tới nói nhỏ vào tai Mạc Trần Bạch vài câu, Mạc Trần Bạch liền vội vàng đi cùng cô ấy.
“Mạc Trần Bạch!” Cô nắm chặt tay, nhìn theo cậu đang vội vã bỏ đi gọi to, “Bất kể là có thích mình hay không, cậu cũng nên cho mình một câu trả lời!”.
Bước chân cậu khựng lại, cô biết cậu đã nghe thấy lời của cô, nhưng không thèm để ý đến cô, thậm chí cậu còn không quay lại nhìn cô, rồi leo lên xe cùng cô gái xinh đẹp kia. Cô định chạy lên trước kéo cậu lại nhưng còn chưa cất bước thì chiếc xe thời trang màu đỏ rực đã cuốn bụi mù mịt, chạy đi mất.
Trên con phố bị sương mù bao trùm chỉ còn lại mình cô đứng lẻ loi trong lạnh lẽo, toàn thân cô hóa đá nhìn về phía cậu biến mất, nỗi tê tái từ trong lòng từng đợt từng đợt thấm đẫm toàn thân.
“Tiểu nha đầu!” Một tiếng gọi từ phía trên đầu truyền tới kéo suy nghĩ của Thu Hạ Hạ quay trở về hiện tại.
Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cậu, không hiểu cậu tới làm gì.
Mạc Trần Bạch cười, vươn tay ra véo mũi cô: “Tiểu nha đầu, đừng có nhìn mình như thế, mình sẽ hiểu lầm đấy!”.
Thu Hạ Hạ đỏ mặt, cúi đầu, buồn bã hỏi: “Bạn Trần Bạch, xin hỏi bạn tìm tôi có việc gì không?”.
Một tiếng “bạn Trần Bạch” xa lạ khiến cậu nhíu mày, cô ấy muốn vạch ranh giới với cậu rõ ràng đến vậy sao? Đáng tiếc cậu lại không định như ý cô muốn, cậu về nước không phải để làm bạn học đơn thuần với cô! Đã là hạnh phúc của cậu thì nhất định cậu sẽ tranh đấu để đòi lại! Mạc Trần Bạch nở nụ cười tự tin, sau đó nghiêng người, ghé sát tai cô nói nhỏ: “Sau giờ tự học buổi tối chờ mình rồi cùng về nhà. Chuyện giữa chúng mình nên nói cho rõ ràng. Nhớ là chỉ có cậu với mình, để Trương Nhã Tuyên với những người khác về trước.” Nói xong, cậu đứng thẳng người, một ý nghĩ xấu xa vừa chạy qua trong đầu cậu, nụ cười của cậu bỗng trở nên gian xảo. Sau đó…
Cậu hôn cô.
Trong mắt của mọi người, bờ môi cậu hôn lên tai cô.
Trương Nhã Tuyên ngẩn người.
Những nữ sinh khác thở hắt ra, không dám tin hoàng tử trong tim bỗng dưng lại hôn một Thu Hạ Hạ hết sức bình thường.
Các nam sinh thì vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ nhìn cảnh thân mật giữa hai người bọn họ.
Mặt Thu Hạ Hạ đỏ dừ như thể sắp nổ “đoàng” một cái.
“Coi như là sự trừng phạt nho nhỏ với cái từ “bạn Trần Bạch” lúc nãy. Nếu lần sau còn lặp lại, mình sẽ hôn thẳng lên môi cậu.” Cậu nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của cô rồi cười thỏa mãn quay người bước đi.
Trương Nhã Tuyên lấy lại tinh thần liền đẩy đẩy Thu Hạ Hạ vẫn còn ngẩn ngơ, kinh ngạc thốt lên: “Hạ Hạ, cậu ấy vừa “mi” cậu kìa!”
Thu Hạ Hạ chớp mắt hoảng hốt, như thể vừa tỉnh sau cơn mê.
Trước mặt các bạn cùng lớp, cậu đã “mi” cô. Trống ngực của Hạ Hạ đập loạn xạ liên hồi, hai tay cô vô thức ôm ngực.
“Hạ Hạ! Hạ Hạ! Cậu đang nghĩ gì thế hả?”
Trương Nhã Tuyên gọi mấy lần, Thu Hạ Hạ vẫn không nghe thấy gì. Bên tai cô vẫn còn đọng lại giọng nói ấm áp của Mạc Trần Bạch: Lần sau, mình sẽ hôn thẳng lên môi cậu!
“Dị ơi, chơi bóng không?” Kim Dục Duy tay trái cầm quả bóng rổ, tay phải gõ gõ lên bàn của Âu Dương Dị.
Âu Dương Dị nửa thân bất động trên ghế, không có chút tinh thần nào trả lời: “Không chơi đâu! Cậu với Vạn và mấy người bọn họ đi chơi đi!”.
Kim Dục Duy nhìn từ trên xuống dưới người Dương Dị, quan tâm hỏi: “Dị, sao mà không có chút thần khí gì cả vậy? Có chuyện gì à?”
Có chuyện gì với cậu ư? Đến bản thân cậu còn không biết!
Kể từ hôm qua, cậu cứ có cảm giác kỳ lạ, không như bình thường, sau đó mới phát hiện hóa ra là do thiếu sự quấy rầy của Thu Hạ Hạ.
Thu Hạ Hạ không quấn lấy chân cậu, đây không phải là việc tốt sao? Ngày trước không phải chính cậu rất mong là Thu Hạ Hạ sẽ không xuất hiện ở bên cạnh cậu ư? Bây giờ cô không ở bên cậu rồi, lẽ ra cậu phải vui mừng mới phải!
Tuy nhiên trên thực tế thì lại không phải thế, không có cô ở bên phá bĩnh, cậu lại cảm thấy không quen, thiếu cái gì đó, cơ thể dương như cũng thiếu mất một phần. Thậm chí cậu còn tự an ủi mình, Thu Hạ Hạ có lẽ đang bận chuyện gì đó nên không quấn lấy cậu. Khi nào xong việc cô nhất định sẽ lại tới tìm cậu.
Nhưng tới tận bây giờ cô vẫn chưa thèm xuất hiện. Thế là cô bắt đầu nghĩ lung tung, có phải cô ấy ốm rồi không? Có phải cô ấy mệt mỏi vì chuyện theo đuổi này mãi mà không thấy có kết quả không? Có phải là cô ấy ghét cậu rồi không?… Một chuỗi suy đoán khiến cậu không còn tâm trí để làm việc khác, ngay cả lúc lên lớp, tâm hồn cậu cũng “treo ngược cành cây”.
“Dị, cậu đang nghĩ gì thế?” Chờ mãi không thấy cậu trả lời, Kim Dục Duy lại gõ gõ lên bàn lần nữa.
Âu Dương Dị quay trở về thực tại, lúc này cậu mới phát hiện ra mình lại vừa phân tâm. Việc cậu lơ đễnh như vậy không biết đã là lần thứ bao nhiêu trong vòng hai ngày nay. Cậu cười đau khổ lắc đầu: “Mình không sao, có vẻ là tối qua ngủ không được sâu”.
Ngủ không sâu giấc? Ai thèm tin cơ chứ! Kim Dục Duy nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ, sau đó nghịch ngợm, ghé sát trước mặt, nháy mắt hỏi: “Tiểu tử! Không phải là thất tình đấy chứ?”.
Thất tình? Âu Dương Dị nhíu mày, không thể không cười mỉa mai. Triệu chứng bệnh của cậu quả thật rất giống thất tình, thế nhưng quan hệ giữa cô ấy vào cậu còn không được tính là tình bạn bình thường!
“Này tiểu tử! Làm sao mà cậu cười trông ai oán thế hả? Thất tình thì thất tình! Cũng chẳng phải cái gì lớn tới mức không chịu nổi! Làm người mà không thất tình thì mới gọi là lạ đấy!” Kim Dục Duy dùng tay đấm đấm lên ngực Âu Dương Dị, háo hức nói: “Đừng có đeo cái bộ dạng đưa đám oán thù con gái như vậy nữa! Quá lắm thì người anh em này sẽ giới thiệu một cô bồ cho cậu là cùng chứ gì!”.
Âu Dương Dị ôm ngực đang còn đau âm ỉ, cười khổ sở đứng lên: “Cái gì mà đưa đám oán thù con gái, cậu lố quá rồi đấy! Mình không thất tình, cũng không cần cậu giới thiệu bạn gái, tiểu tử cậu không cần phải mua việc vào người làm gì”.
“Coi cậu kìa! Chúng mình là anh em, cậu có việc gì thì cứ thẳng thắn nói với mình, đừng ngại ngùng, người anh em này không cười nhạo cậu đâu!” Kim Dục Duy liếc mắt vẻ trách móc nhìn cậu, nghiêm túc đặt trái bóng rổ trên sàn nhà, ngồi xuống chiếc ghế đằng trước Âu Dương Dị. “Dị, nếu cậu muốn thay bồ, mình thấy cô bé tặng hộp cơm lần trước cho cậu không đến nỗi quá tệ đâu!” Tặng hộp cơm? Mỗi ngày đều có bao nhiêu cô gái tặng hộp cơm cho cậu, Kim Dục Duy đang nói tới cô nào?
Âu Dương Dị nghĩ mãi mà không ra nên một lúc sau đành bỏ cuộc, hỏi Kim Dục Duy: “Cậu nói cô nào cơ?”.
“Thì là cái cô tặng cậu hộp cơm có thuốc xổ ấy.”
“Cậu nói tới Thu Hạ Hạ?” Âu Dương Dị lập tức đoán ra. Thực lòng mà nói, ngần ấy cô gái tặng cơm cho cậu đều ẩn chứa sự ngưỡng mộ, chỉ có mình cô ấy có ý xấu trộn thuốc xổ vào cơm, ấn tượng trong cậu không thể nào không sâu sắc.
“Thì ra cô ấy là Thu Hạ Hạ.” Kim Dục Duy phấn khích: “Nói thật nhé, tuy hợp cơm của cô ấy có thuốc xổ nhưng hương vị của hộp cơm rất ngon. Nếu nhóc con cậu có thể kết bạn với cô ấy thì sau này người anh em là tôi có thể được cải thiện bữa ăn rồi!”.
Nói qua nói lại hóa ra cậu ta cũng vì cái mốm muốn ăn ngon ấy! Nhưng tài nghệ bếp núc của Thu Hạ Hạ đích thực là hiếm thấy. Điểm này sau khi nếm qua các món ăn do cô đích thân nấu thì đã không còn nghi ngờ gì nữa. Thế nhưng, để cô làm bạn gái của cậu ư? Chuyện đó thì không thể được! Cậu tránh mặt cô còn chẳng xong nữa là! Làm sao có thể theo đuổi cô chứ! Nhưng những lời nói của Kim Dục Duy đã nhắc nhở có lẽ cậu nên đi tìm Thu Hạ Hạ một phen. Dù gì thì lần trước ăn cơm do Thu Hạ Hạ nấu, cậu cũng chưa chính thức nói lời cảm ơn với cô.
Cậu chắc chắn không phải vì nhớ nên mới phải đi tìm cô đâu nhé! Chỉ vì cậu muốn nói lời cảm ơn, phòng trường hợp sau này có người nói cậu không phải con nhà gia giáo! Đúng! Chính là vì lý do này!
Vậy thì sau giờ tự học buổi tối đi tìm cô ấy thôi!
Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc Thu Hạ Hạ vội vàng kêu Trương Nhã Tuyên về trước.
“Hạ Hạ, một mình cậu sẽ ổn chứ?” Trương Nhã Tuyên không an tâm hỏi.
Thu Hạ Hạ cười cười, xua tay: “Yên tâm, mình không sao đâu”.
“OK! Vậy mình về trước ! Bye bye! Ngày mai gặp!” Trương Nhã Tuyên xách cặp ra khỏi lớp học.
“Bye bye! Ngày mai gặp!”
Thu Hạ Hạ nhìn theo bạn thân đi xa rồi mới cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình. Đột nhiên, cô có cảm giác có một cái bóng từ phía trên đổ xuống người, cho rằng đó là Mạc Trần Bạch, cô lại tiếp tục thu dọn sách vở trên bàn, cất tiếng mà không ngẩng đầu lên: “Mạc Trần Bạch, mình đang thu dọn đồ đạc, cậu chờ mình một lát!”.
“Không thể ngờ cậu lại lắm thủ đoạn thế! Trần Bạch mới chuyển tới chưa đầy hai hôm, cậu đã một tay cưa đổ cậu ấy rồi.” Tiếng con gái vang lên mỉa mai.
Thu Hạ Hạ giật mình, nhìn lên, không ngờ lại thấy khuôn mặt khinh khỉnh của Chung Ngọc Thanh đang nhìn cô, đôi mắt không giấu nổi vẻ đố kỵ.
“Nhưng đáng tiếc là…” Chung Ngọc Thanh cố ý kéo dài giọng trêu ngươi, nóng nẩy như sắp cãi nhau, “Đáng tiếc người mà cậu cưa đổ không phải là Âu Dương Dị, cho nên vụ cá cược của chúng ta, cậu thua rồi! Cậu hãy thừa nhận cô bạn vô tích sự của cậu không thể sánh đôi cùng anh Dị đi”.
Thu Hạ Hạ phản ứng lại, thở hổn hển, nói: “Vụ cá cược của chúng ta vẫn chưa kết thúc! Cậu không cần đưa ra kết luận sớm như vậy! Mình sẽ không thua đâu, cho nên cậu nhất định phải xin lỗi Nhã Tuyên!”.
Chung Ngọc Thanh cười lạnh lùng: “Cậu cho rằng loại cỏ đuôi chó bình thường như cậu có thể cưa đổ Âu Dương Dị phải không? Tôi thấy hay là cậu đau lòng rồi chết sớm đi một chút! Ngộ nhỡ đến lúc thua cuộc rồi… Á! Đau quá!? Là đứa chết bầm chết dập nào dẫm lên chân tôi!?” Chung Ngọc Thanh run run tới mức lạc cả giọng, cả giận mất không quay đầu nhìn xem ai là người vừa dẫm lên bàn chân ngọc ngà của cô.
“Bạn Ngọc Thanh, xin lỗi, mình không cẩn thận dẫm lên chân bạn rồi.” Mạc Trần Bạch mỉm cười, đôi mắt quyến rũ ngập tràn hoa đào tình cờ khẽ chớp.
Mắt Chung Ngọc Thanh đỏ dừ, sự tức giận sớm đã biến mất từ lúc nhìn thấy Mạc Trần Bạch, cô bẽn lẽn nhìn cậu, cười ngại ngùng nói: “Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi”.
“Thật không? Vậy thì tốt quá! Bạn Ngọc Thanh đúng là người rộng lượng. Vậy chúng mình đi trước nhé!” Mạc Trần Bạch mỉm cười, kéo Thu Hạ Hạ đang mỉm cười với vẻ rất hả hê bước ra khỏi lớp mà không hề quay đầu lại.
“Mạc Trần Bạch, vừa rồi là cậu cố ý dẫm lên chân Chung Ngọc Thanh phải không?” Thu Hạ Hạ vừa nói vừa thử cố gắng gỡ tay ra khỏi tay cậu.
Mạc Trần Bạch chỉ cười mà không nói gì, càng nắm chặt hơn bàn tay đang cố gắng thoát khỏi tay cậu.
Tay Thu Hạ Hạ khua khoắng một hồi, sau đó cô phát hiện ra càng giãy ra thì cậu càng nắm chặt hơn nên chỉ có thể bỏ cuộc, để yên tay rồi chăm chú hỏi cậu: “Tại sao cậu lại dẫm lên chân cô ta? Là… vì mình ư?”.
Mạc Trần Bạch nhìn hai tay đang đan chặt vào nhau, phát hiện ra tâm trạng của cậu vui lên lạ thường.
“Nếu mình nói là như vậy thì cậu sẽ thưởng cho mình chứ?”, cậu cúi đầu nhìn cô, “Ví du như nói cho mình biết Âu Dương Dị là ai?”.
Không ngờ cậu lại nhắc đến Âu Dương Dị, Thu Hạ Hạ không biết phải làm thế nào, liền cúi đầu một lúc sau đó mới nói: “Cậu ấy là một người mà cậu không quen”.
Biết cô không muốn nói, Mạc Trần Bạch cũng không ép. Cậu không muốn vì một người lạ, không quan trọng mà phá hoại kế hoạch tối nay của cậu.
“Cậu có đi xe tới trường không?” Cậu chuyển chủ đề.
Thu Hạ Hạ lắc đầu “Không, xe đạp của mình hỏng, vẫn chưa sửa”.
“Không phải vì cân nặng quá mức của cậu ép cho xe bẹp nát chứ hả?” Mạc Trần Bạch trêu chọc.
Nghe xong, mặt Thu Hạ Hạ đỏ như gấc, giận dữ biện hộ cho trọng lượng của mình “Không phải thế! Mình gầy hơn trước rất nhiều, có biết không hả!”.
“Tiểu nha đầu, có phải cậu nghĩ không thông, chạy đi hút mỡ chứ hả?”.
“Hút cái đầu cậu ấy!”
“Ha ha! Khả năng này rất có thể xảy ra!”
Mạc Trần Bạch cố ý khiêu khích, câu đối thoại giữa hai người nhiều thêm, không khí tựa như đã quay về khoảng thời gian trước đây.
Hai người ra khỏi cổng trường, qua đường, đi qua con phố lớn, đi tắt vào ngõ nhỏ, những ngừoi xung quanh càng lúc càng ít, tiếng ồn ào cũng cách hai người càng lúc càng xa. Buổi tối của một ngày trời nắng vô cùng mỹ lệ, bầu trời trong xanh điểm những ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương, từng ngôi từng ngôi thu hút trí tưởng tượng của mọi người. Ánh trăng đêm nay rất sáng, từng đợt ánh sáng màu bạc dát đầy màn đêm âm u, lạnh lẽo. Những cơn gió đêm mát lạnh, thổi qa vi vu, dịu dàng mơn trớn làn da của hai người.
“Tiểu nha đầu”. Mạc Trần Bạch một tay đút túi quần, một tay nắm tay cô thật chặt.
“Ừa”. Chiều cao một mét sáu mươi của cô đi bên chiều cao một mét tám của cậu trông yêu kiều, nhỏ nhắn lạ thường.
“Thực ra đêm hôm đó không giống như trong suy nghĩ của cậu”. Cậu ngửa mặt lên trời, đường nét trên khuôn mặt cậu được khắc họa anh tuấn nhưng cô độc trong bóng đêm. Thu Hạ Hạ nhìn bàn tay mình đang đặt trong lòng bàn tay dịu dàng của cậu, yên lặng lắng nghe.
“Cô ấy là một người bạn mình quen trên mạng. Cô ấy bị vu khống là ăn trộm tiền của bạn cùng lớp, sự việc bị làm ầm lên. Bạn học tẩy chay cô ấy, bố mẹ gây áp lực và nhà trường cũng gây sức ép. Cô ấy rất sợ hãi liền chạy đến tìm, nhờ mình giúp cô ấy chạy trốn. Hôm ấy sinh nhật cậu, mình không ngờ cậu sẽ thổ lộ với mình, lúc ấy mình chưa trả lời với cậu là vì tâm trạng lúc bấy giờ rất phức tạp. Mình vốn không biết tình cảm của mình đối với cậu cho nên mình đi cùng cô ấy. Sau đó mình suy nghĩ kĩ rồi liền gọi điện cho cậu, thế nhưng…”, cậu cười đau khổ, “mình không ngờ cậu lại không muốn nghe điện thoại của mình. Về sau, mình ra nước ngoài du học, mình liên tục gọi điện cho cậu nhưng cậu đều không nhận điện thoại. Mình rất sợ, mình sợ cậu sẽ mãi mãi không màng tới mình nữa cho nên nhân cơ hội tìm kiếm người mẫu lần này, mình đã quay trở về”.
Thu Hạ Hạ nghe xong thấy cay cay đầu mũi. Không ngờ mọi việc hoàn toàn không như cô nghĩ, hóa ra từ trước đến giờ, người sai là cô.
“Tiểu nha đầu, tới nhà cậu rồi.” Mạc Trần Bạch buông tay cô , gió thổi sửa lại mái tóc rối giúp cô.
Thu Hạ Hạ ngẩng đầu, trước mắt quả nhiên là ngôi nhà quen thuộc.
Cô hít một hơi thật sâu, quay người dợm bước vào nhà,, bỗng nhiên cậu vương tay kéo cô lại. Cậu xoay ngừoi cô đứng thẳng, để cậu và cô mặt đối mặt. Mặt cậu rất đẹp, còn sáng hơn cả những vì sao trên trời, lại còn rất dễ quyến rũ người khác. Cô cảm thấy tim mình đang đập loạn xạ mà không làm cách nào kiểm soát được.
“Thu Hạ Hạ.”
Trong màn đêm tĩnh lặng, cô nghe thấy tiếng cậu gọi. Cô thấy cậu gọi “Thu Hạ Hạ”, chứ không phải là “Tiểu nha đầu” để gọi cô em hàng xóm mập ú.
“Một năm trước mình nợ cậu một câu trả lời, bây giờ mình trả cho cậu.” Giọng nói của cậu rất dịu dàng.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng hát trầm ấm vang lên trong đêm tĩnh lặng. Cậu dịu dàng nhìn ngắm cô, đôi mắt đen láy như hồ nước sâu thẳm, nhấn chìm cô bằng những đợt sóng tình cảm dạt dào ẩn sâu bên trong. Hai tay cậu nhẹ nhàng đặt lên bờ vai cô, thì thầm từng câu từng chữ trong bài hát Ở lại bên anh của Phi Luân Hải: Ai đồng ý là em có thể không quan tâm đến anh? Ai đồng ý với em đây là sự kết thúc? Em khiến anh chìm đắm trong giấc mộng, rồi lại muốn đánh thức anh dậy sớm. Không có câu trả lời, cũng không nghe thấy gì! Anh thừa nhận anh không phải là tốt nhất, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng để đem đến cho em nhiều hơn. Con đường dẫn tới hạnh phúc có quá nhiều điểm giao nhau, có thể lạc đường mà không được phép lùi lại. Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em bấy lâu mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi. Em mang đến những rung động tâm hồn đẹp nhất, em khiến anh tin rằng anh không giống với số đông, cho nên em thuộc về anh cũng như anh thuộc về em. Không có em, anh biết yêu người nào? Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em đang mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi.
Gió đêm nhưu dòng nước khẽ luồn qua hai người, ánh trăng dịu dàng, mờ ảo soi bóng họ. Cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn cô, cô ngước mắt, lặng lẽ quan sát cậu, cả thế giới tĩnh lặng giường như chỉ còn có hai người.
Ý cậu là cậu cũng thích cô? Có phải vậy không?
Những giọt nước mắt xúc động rưng rưng trước mắt Thu Hạ Hạ.
Mạc Trần Bạch lấy chiếc vòng tay từ trong túi ra. Hai đầu của chiếc vòng là hai viên ngọc đen bóng, tròn xoe. Đó là loại đá may mắn của cô. Giữa những hạt ngọc đen ở hai đầu là ba hình trái tim bằng bạc, chính giữa ba hình trái tim có chạm khắc một cái tên tách rời từng chữ là: Mạc Trần Bạch. Cậu nâng tay cô lên, nhẹ nhàng đeo vào tay cô.
Chiếc vòng này Thu Hạ Hạ đã từng nhìn thấy trên mạng. Chiếc vòng này là tác phẩm của một công ty trang sức nổi tiếng chế tác dàng cho những cặp tình nhân, chữ cái ở chính giữa chiếc vòng do những cặp yêu nhau tự yêu cầu khắc vào. Cô vẫn còn nhớ thông điệp của chiếc vòng là: Tình yêu của anh dành hết cho em! Ý của cậu đã rõ ràng như thế, cô lại còn không hiểu sao?
Chờ đến hơn một năm, cuối cùng cô cũng đã đợi được câu trả lời của cậu. Thu Hạ Hạ thổn thức, khóc nức nở.
“Đừng khóc, Hạ Hạ, sau này mình sẽ không để cậu phải rơi lệ nữa.” Cậu xót xa nhìn, lấy tay lau nước mắt cho cô.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cậu dịu dàng đặt một nụ hôn lên vầng trán thông minh của cô, khẽ thì thầm: “Hạ Hạ, nói cho mình biết, tình cảm của cậu dành cho mình có còn không?”.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, đôi môi hồng khẽ mấp máy, đang định trả lời thì cánh cửa đằng sau bị một vật gì đó đẩy mạnh kêu “rầm” một tiếng rồi mở ra, tiếp sau đó là bố mẹ Thu Hạ Hạ nháo nhào lao ra ngoài cổng sắt, loạng choạng mấy bước thì mới đứng vững.
“Không phải tôi đã bảo ông là đừng ép thêm nữa hay sao?” Bà Thu bực dọc, trợn mắt nhìn chồng.
“Nhưng tự nhiên chúng nó nói nhỏ quá, tôi không nghe thấy gì cả!” Ông Thu càu nhàu biện hộ.
Mặt Thu Hạ Hạ sa sầm, thái dương hằn rõ gân đen: “Xin hỏi, bố mẹ đang làm cái gì thế ạ?”.
Câu hỏi của cô con gái đang bực dọc khiến hai vị trung niên đang đổ lỗi cho nhau dừng lại, không hẹn mà cùng trả lời: “Ngắm sao!”.
Nói rồi còn làm như có việc ấy thật, ngẩn đầu lên nhìn trời, rất hiểu ý nhau, “chồng hát vợ xướng”, bà Thu chỉ tay lên trời: “Bố nó ơi, sao đêm nay đẹp thật!”. Ông Thu trìu mến nhìn vợ rồi thủng thẳng đáp: “Sao tuy có đẹp nhưng đẹp sao bằng bà được!”.
Thu Hạ Hạ trợn mắt, Mạc Trần Bạch thì cười khúc khích.
Sau đó bố Hạ Hạ còn nhân cơ hội kéo tay Mạc Trần Bạch, nhiệt tình lôi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Tiểu Bạch, hơn một năm không gặp đã cao đến thế này rồi, mau đi vào nhà cho bác Thu xem nào, tiện thể ăn bữa tối rồi hãy về nhé! Đằng nào hai nhà cũng gần nhau, con về muộn chút cũng không sao đâu”.
Mẹ Hạ Hạ cũng nhân cơ hội đi sau hai người rồi hùa vào: “Đúng, đúng!! Tối nay bác làm món bánh xoài. Bác nhớ đấy là món con và Hạ Hạ thích ăn nhất!”.
Thu Hạ Hạ trợn mắt, không lấy gì làm lạ với chiến thuật trốn chạy của bố mẹ, liền cùng đi vào.
Trăng sao sáng tỏ, con ngõ nhỏ lại yên tĩnh trở lại.
Đằng sau cột điện cách nhà Thu Hạ Hạ không xa, một chàng trai bước ra, mái tóc mềm mại phủ trước chán bị gió thổi bay, ánh mắt ấm áp dưới ánh trăng chiếu trở nên mơ hồ, không hiểu là cậu đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.