Chương 17
Kiều Diêu
02/12/2019
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- ---------------
Trần Nhiên nói xong, lén nhìn Trình Âm đang quay người lại nhưng không khí trong lớp lại càng nặng nề hơn.
Tạ Trường Tinh thu dọn xong mảnh thủy tinh vỡ, về chỗ ngồi, Tiếu Tư Nhiên vẫn không nói một câu nào, mặt cô ta trắng bệch mở to mắt nhìn chằm chằm vào sách vở trên bàn giống như không hề thấy mình có gì sai.
Không ai muốn nhân nhượng ai.
Không nói một câu xin lỗi, chẳng lẽ không cho cậu bậc thang đi xuống à!
Tạ Trường Tinh nghĩ thế cầm sách vở đi lên phía bục giảng.
"Ông đây không ngồi cạnh cậu nữa, tránh làm phiền đến cậu."
Gần bục giảng có một cái bàn không ai ngồi đấy, bình thường chỉ đặt ít đồ linh tinh, thỉnh thoảng cũng có học sinh không nhìn rõ lên phía trước ngồi nghe giảng.
Mông Tạ Trường Tinh vừa ngồi xuống, thì nghe thấy Tiếu Tư Nhiên ở phía sau cười lạnh nói: "Không phải do cậu thích Trình Âm nên không muốn nghe người khác nói xấu về cô ta sao?..."
Tạ Trường Tinh phát điên lên.
"Mẹ kiếp, ngày nào mà cậu không nói linh tinh thì không chịu được à! Cậu ghen tị đến phát điên lên rồi à!"
Cậu đứng dậy thiếu chút nữa làm đổ bàn ghế, sách vở rơi hết xuống đất, mọi thứ xung quanh cũng bị rung theo, một nam sinh gần đó giơ tay ngăn trước người cậu sợ cậu ra tay đánh con gái.
"Hai cậu nói ít đi mấy câu, vẫn đang trong giờ học."
"Tôi nói sai sao!"
Tiếu Tư Nhiên nghẹn lâu lắm rồi, bị một câu "Ghen tị" kia của Tạ Trường Tinh làm cho bùng nổ.
"Cô ta có gì đáng để tôi ghen tị chứ, ghen tị với cô ta không đạt tiêu chuẩn môn toán hay là ghen tị với tổng điểm đứng cuối của cô ta."
Phần đầu mở ra thì phần sau cũng không tốt chỗ nào.
Lời Tiếu Tư Nhiên nói cả lớp đều nghe thấy rõ ràng, Trình Âm há hốc mồm trố mắt nhìn mặt bàn.
Lần đầu tiên Trần Nhiên nhìn thấy Trình Âm lộ ra vẻ mặt bi thương như này.
Cô cúi đầu, sợi tóc xõa xuống, mặt đỏ lên như muốn khóc.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Trần Nhiên chính là bím tóc nhỏ dễ thương này sao lại bị người khác làm cho tức muốn khóc được.
Không thể.
Nhưng chiến trường đằng trước không hề thiếu các dũng sĩ.
Tính tình Tạ Dĩnh vốn không tốt còn gặp đúng Tiếu Tư Nhiên mà cô ghét nên mở miệng giống như bắn súng.
"Mày ghen tị người ta xinh đẹp! Ghen tị người ta chân dài! Ghen tị khẩu ngữ người ta hay hơn mày! Chuyện học tập của người ta liên quan đến mày à! Người ta có điệu kiện như thế đấy, do người ta đầu thai tốt, còn mày không phục thì bây giờ đầu thai lại lần nữa đi!"
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, đằng trước còn chưa kịp khuyên Tạ Trường Tinh và Tiếu Tư Nhiên, đằng sau Tạ Dĩnh lại nã pháo, các học sinh trong lớp đau đầu không chịu được.
Hai nữ sinh mà cãi nhau thì hình ảnh khó có thể miêu tả được.
Tiếu Tư Nhiên ghét nhất người khác nói cô ta ghen tị vì Trình Âm xinh đẹp, nhưng cô ta cảm thấy mình không phải do ghen tị.
Mà là không phục.
"Nhiều người xinh đẹp hơn cô ta nhiều tao ghen tị làm cái gì, nhưng dựa vào gì mà cô ta cái gì cũng không cần làm, chỉ dựa vào mặt mà cướp đồ của người khác! Đại hội thể thao năm ấy dáng vẻ đi nghiêm của cô ta như dở hơi dựa vào gì mà cô ta lại được cầm biển! Cùng với thành tích như dở hơi của cô ta mà có thể làm Mc cho chương trình Party năm mới!"
"Chỉ bằng ——"
Tạ Dĩnh vừa mới mở miệng lại bị Tiếu Tư Nhiên ngắt lời.
"Trường học cũng buồn cười, chỗ này là nơi để học tập hay là nơi chọn hoa hậu! Tôi hỏi các cậu, các cậu thật sự cảm thấy cái người đứng bét không học vấn không nghề nghiệp đầu óc trống trơn như cô ta có thể đại diện cho trường chúng ta sao!"
Tiếu Tư Nhiên vừa nói xong cả lớp yên tĩnh trong vòng ba giây một cách kỳ lạ.
Ngay cả Tạ Dĩnh, cũng không thể nói nên lời.
Trình Âm yên tĩnh, không nói gì.
Nhưng chỉ có cô biết, trong ba giây kia lông tơ phía sau lưng cô dựng hết cả lên.
Khoảng khắc im lặng đó, chứng tỏ không thể phản bác, chứng tỏ họ thừa nhận.
Hóa ra trong mắt mọi người cô là người như thế.
Sự yêu thích cùng khích lệ đều thật, nhưng đánh giá "Không học vấn không nghề nghiệp, đầu óc trống trơn" cũng là sự thật.
"Phim tuyên truyền không phải để cho người ta xem à, cũng có phải phim phóng sự về thi đại học đâu, người ta đẹp nên người khác thích xem thì làm sao!"
Tạ Dĩnh chỉ ngây người một chút rồi nói tiếp, "Mày học dương cầm học vũ đạo không phải hy vọng được nhiều người xem sao! Đừng nói cho tao là mày thích học nghệ thuật, nếu thế sao mày không vào lớp nghệ thuật đi! Tao nghĩ mày nên may mắn là Trình Âm lười học những thứ đấy nếu không thì chả ai đến xem mày."
"Mày, mày!!!!"
Tiếu Tư Nhiên tức giận nói không nên lời, mặt nghẹn đỏ, trong đầu đang nghĩ phải mắng lại như thế nào.
Tạ Dĩnh vênh váo tự đắc, nhìn Tiếu Tư Nhiên, chỉ thiếu viết bốn chữ to đùng "Phóng ngựa lại đây" lên mặt mà thôi.
Trên chiến trường gió lửa tung bay, còn Trình Âm lại yên lặng đỏ mắt.
Trong lòng Trần Nhiên lại tràn đầy bực bội không hiểu được.
Chiến tranh đằng trước vẫn đang tiếp tục thì một quyển sách đột nhiên bay từ dưới đập thẳng vào bảng đen, bay ra một đống tro bụi.
Một đám người quanh Tiếu Tư Nhiên đều bị dọa sợ, theo bản năng quay lại phía sau nhìn lập tức hiểu ra người ném sách là Trần Nhiên.
Vẻ mặt anh muốn nói "Mấy người làm phiền đến ông đây nếu còn tiếp tục thì quyển sách đấy chính là mấy người", không phải người khác đâu.
Mẹ kiếp, dọa chết người.
Tiếu Tư Nhiên ngậm miệng lại, Tạ Dĩnh cũng không nói nữa.
Màn che của vở kịch cứ như vậy bị kéo xuống mà nhân vật chính Trình Âm vẫn không nói câu nào từ đầu tới cuối.
Rất nhanh, chuông tan học vang lên.
Trình Âm nói cô muốn đi WC, rồi cúi gằm xuống đi ra ngoài.
Nhưng tới lúc vào học, cũng không thấy Trình Âm quay lại.
Tạ Dĩnh đi vào nhà vệ sinh tìm một vòng, không tìm được người, lúc về thấy hơi sốt ruột.
"Cậu ấy không ở trong nhà vệ sinh, thì đi đâu vậy nhỉ." Tạ Dĩnh cũng muốn vào học, "Tôi đi tìm cậu ấy."
"Để tôi đi."
Trần Nhiên đứng lên nói.
Người khác đi, anh không yên tâm.
Tạ Dĩnh liếc nhìn Trần Nhiên, thấp giọng nhắc mãi: "Cũng đúng, thành tích của tôi quá tốt, cậu ấy thấy tôi sẽ càng khổ sở hơn."
Trần Nhiên: "......"
Mẹ nó chứ lúc này mà tự công kích nữa.
Nhưng Trần Nhiên tự xưng là người thành thục ưu nhã bình tĩnh, nên không muốn so đó với học sinh cấp ba.
Hỏi Tạ Dĩnh hai câu, cô nói có khả năng Trình Âm đi lên sân thượng trên thư viện, vì thế Trần Nhiên đi ra khỏi lớp.
Bên ngoài mưa đã tạnh, Trần Nhiên đi lên sân thượng thư viện quả nhiên tìm thấy Trình Âm.
Thư viện có tổng cộng ba tầng gần kề với tòa nhà Dật Phu ở trường, Tòa nhà này cũng không cao, mái hiên chỉ cao hơn một mét so với thư viện, lúc này Trình Âm đang ngồi trên mái hiên của Tòa Dật Phu.
Thấy Trần Nhiên tới, cô thay đổi tư thế đưa lưng về phía anh.
Trần Nhiên chống tay lên mái hiên nhảy lên, ngồi bên cạnh Trình Âm.
Trình Âm đợi mãi cũng không thấy Trần Nhiên nói gì, vì thế cô quay đầu, muốn nhìn xem Trần Nhiên có phải giống cô đang ngước lên nhìn bầu trời hay không.
Lại thấy anh đang xem wechat.
"Xích ra một chút." Trình Âm tức giận nói, "Anh đè lên cánh tay tôi, nặng."
Trần Nhiên cất điện thoại đi, không chỉ không dịch mà còn nhích lại gần vào Trình Âm hơn.
Vai chạm vai, chân chạm chân.
"Hôm nay lòng tự trọng bị tổn thương hả?"
Trần Nhiên hỏi.
Trình Âm liếc anh không nói câu nào.
Biết rõ còn cố hỏi.
Thật ra tổn thương lòng tự trọng không tính là gì mà quan trọng là Trình Âm cảm thấy Tiếu Tư Nhiên nói không sai.
"Từ nhỏ cha mẹ tôi đã nói chỉ cần sống hạnh phúc lương thiện là được rồi." Trình Âm ôm lấy hai đầu gối, dựa vào cánh tay "Bọn họ nói thành tích học tập không phải tiêu chuẩn để bình xét một người."
"À, như vậy à." Trần Nhiên nói tiếp, "Bằng cấp của cha mẹ em có phải rất cao không?"
"Cha mẹ tôi......" Giọng cô càng ngày càng nhỏ, đưa tay ra nghịch dây giày "Cha thi đại học là trạng nguyên khoa học tự nhiên toàn thành phố, còn mẹ là Thám Hoa."
Trần Nhiên ra vẻ "Tôi biết mà."
Trình Âm lại nói: "Anh trai tôi cũng thủ khoa đại học......"
"Trách không được."
"Trách không được cái gì?"
Thật ra Trần Nhiên muốn nói với cô, chỉ có nhân tài thành tích ưu tú mới có tư cách nói kiểu như thành tích học tập không phải tiêu chuẩn để bình xét một người.
Nhưng anh đoán một lát Trình Âm cũng không tiêu hóa hết được.
"Trách không được nhìn em rất thông minh."
Trình Âm tất nhiên không tin lời anh nói.
"Thật hay giả?"
"Thật." Trần Nhiên nói, "Cha mẹ cùng anh trai em đều thủ khoa đại học thì sao em có thể kém được."
Lời này có rất nhiều người đã nói với Trình Âm, nhưng cô cảm thấy mọi người đang khen cô mà thôi.
Mà lúc Trần Nhiên nói câu này.
—— mức độ đáng tin càng thấp.
Mặc dù cô chưa nói ra nhưng Trần Nhiên nhìn ra được trong mắt cô.
—— Mẹ anh là giáo viên lợi hại như vậy sao 5 năm rồi anh không thi đỗ đại học.
Mẹ nó chứ......
Trần Nhiên lại lần nữa nhắc nhở bản thân, người trưởng thành phải thành thực ưu nhã bình tĩnh.
Nửa tiếng sau, Trần Nhiên vẫn không nói gì.
Chuyện hôm nay thật ra anh cũng không thấy to tát gì, chỉ cần cô gái nhỏ này nghĩ cẩn thận thì được rồi.
Thật ra Trình Âm cũng hiểu rằng.
Cho đến bây giờ cô vẫn không thoát được cảm xúc khiếp sợ trong ba giây kia.
Hóa ra tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Cô không học vấn không nghề nghiệp, đầu óc trống trơn, cô chỉ là bình hoa ( mặt đẹp không có đầu óc) mà thôi.
Những sự thật này thường được che đậy bằng sự yêu mến của các bạn học, và trong sự thương yêu của người nhà họ hàng.
Cho nên cô không thấy rõ.
Loại cảm giác này khó có thể chấp nhận được, đời này Trình Âm không muốn phải trải qua lần thứ hai nữa.
-
Trần Nhiên ngồi thấy hơi nhàm chán nhìn Trình Âm ở bên cạnh vẫn còn đang trầm tư.
Cũng không biết trầm tư ra được cái gì rồi.
Một lát sau, Trình Âm đứng lên vỗ vỗ quần áo, nói: "Về đi học thôi."
"Ngồi lát nữa rồi hãy đi."
Trần Nhiên đột nhiên nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay của Trình Âm nóng lên nhanh chóng, đến cổ, đến mặt.
Nhưng Trần Nhiên buông ra rất nhanh.
Trình Âm từ từ ngồi xuống, cánh tay hai người sát vào nhau, cô có thể cảm giác được sức mạnh cơ bắp từ cánh tay bên trong lớp quần áo của Trần Nhiên, còn có thể ngửi được mùi hương quần áo của anh.
Trình Âm liếc thoáng qua Trần Nhiên, thấy Trần Nhiên cũng đang nhìn cô.
Cô quay mặt đi ngay, tim đập một cách kỳ lạ.
Nếu giờ phút này, Trình Âm biết nguyên nhân Trần Nhiên muốn cô ngồi lại một lát nữa là do chân anh bị tê thì nhất định cô sẽ băm nhỏ cái con nai đang nhẩy loạn lên trong lòng kia.
-
Vài phút sau, Trần Nhiên đứng lên, duỗi chân ra nhảy thẳng xuống.
Trình Âm đứng ở bên cạnh rìa nhìn xuống dưới mặt đất, hoa mắt choáng váng.
Lúc đi lên có thể "Bò" được, bây giờ thì phải làm sao?
Cô trông mong nhìn Trần Nhiên.
"Tôi, tôi không thể xuống được."
Trần Nhiên khoanh tay, không có ý muốn giúp cô mà còn lui xuống một bước.
"Không phải em có đôi cánh vô hình à? Bay xuống dưới đi."
Trình Âm: "......"
Trình Âm thực sự tức muốn chết rồi.
Cô cho rằng Trần Nhiên đặc biệt tới đây là muốn an ủi cô, là người có lương tâm không nghĩ tới vẫn nhìn nhầm rồi.
Trình Âm hít sâu, chuẩn bị nhảy xuống dưới.
Cùng lắm ngã cho tàn luôn cái đồ Trần Nhiên lừa bịp này.
Nhắm mắt, nhảy.
Không thấy bị đau giống như trong tưởng tượng mà cô rơi vào trong cái ôm vững chắc ấm áp.
Nói đúng ra, cô chưa nhảy, Trần Nhiên đã ôm cô vào trong lòng.
Trình Âm mở mắt ra theo bản năng ôm lấy cổ Trần Nhiên, bốn mắt nhìn nhau.
Hôm nay gió rất lạnh, sau cơn mưa có một mùi hương cây cỏ trong không khí, con nai trong lòng Trình Âm lại tiếp tục nhảy loạn lên.
Cứ thế mãi cô sợ trái tim cô sẽ biến thành nơi cư trú của những con nai điên mất.
"Sợ đến như vậy à? Sao tim em lại đập nhanh như vậy?"
Trần Nhiên nói.
Beta: Gấu Beo
- ---------------
Trần Nhiên nói xong, lén nhìn Trình Âm đang quay người lại nhưng không khí trong lớp lại càng nặng nề hơn.
Tạ Trường Tinh thu dọn xong mảnh thủy tinh vỡ, về chỗ ngồi, Tiếu Tư Nhiên vẫn không nói một câu nào, mặt cô ta trắng bệch mở to mắt nhìn chằm chằm vào sách vở trên bàn giống như không hề thấy mình có gì sai.
Không ai muốn nhân nhượng ai.
Không nói một câu xin lỗi, chẳng lẽ không cho cậu bậc thang đi xuống à!
Tạ Trường Tinh nghĩ thế cầm sách vở đi lên phía bục giảng.
"Ông đây không ngồi cạnh cậu nữa, tránh làm phiền đến cậu."
Gần bục giảng có một cái bàn không ai ngồi đấy, bình thường chỉ đặt ít đồ linh tinh, thỉnh thoảng cũng có học sinh không nhìn rõ lên phía trước ngồi nghe giảng.
Mông Tạ Trường Tinh vừa ngồi xuống, thì nghe thấy Tiếu Tư Nhiên ở phía sau cười lạnh nói: "Không phải do cậu thích Trình Âm nên không muốn nghe người khác nói xấu về cô ta sao?..."
Tạ Trường Tinh phát điên lên.
"Mẹ kiếp, ngày nào mà cậu không nói linh tinh thì không chịu được à! Cậu ghen tị đến phát điên lên rồi à!"
Cậu đứng dậy thiếu chút nữa làm đổ bàn ghế, sách vở rơi hết xuống đất, mọi thứ xung quanh cũng bị rung theo, một nam sinh gần đó giơ tay ngăn trước người cậu sợ cậu ra tay đánh con gái.
"Hai cậu nói ít đi mấy câu, vẫn đang trong giờ học."
"Tôi nói sai sao!"
Tiếu Tư Nhiên nghẹn lâu lắm rồi, bị một câu "Ghen tị" kia của Tạ Trường Tinh làm cho bùng nổ.
"Cô ta có gì đáng để tôi ghen tị chứ, ghen tị với cô ta không đạt tiêu chuẩn môn toán hay là ghen tị với tổng điểm đứng cuối của cô ta."
Phần đầu mở ra thì phần sau cũng không tốt chỗ nào.
Lời Tiếu Tư Nhiên nói cả lớp đều nghe thấy rõ ràng, Trình Âm há hốc mồm trố mắt nhìn mặt bàn.
Lần đầu tiên Trần Nhiên nhìn thấy Trình Âm lộ ra vẻ mặt bi thương như này.
Cô cúi đầu, sợi tóc xõa xuống, mặt đỏ lên như muốn khóc.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Trần Nhiên chính là bím tóc nhỏ dễ thương này sao lại bị người khác làm cho tức muốn khóc được.
Không thể.
Nhưng chiến trường đằng trước không hề thiếu các dũng sĩ.
Tính tình Tạ Dĩnh vốn không tốt còn gặp đúng Tiếu Tư Nhiên mà cô ghét nên mở miệng giống như bắn súng.
"Mày ghen tị người ta xinh đẹp! Ghen tị người ta chân dài! Ghen tị khẩu ngữ người ta hay hơn mày! Chuyện học tập của người ta liên quan đến mày à! Người ta có điệu kiện như thế đấy, do người ta đầu thai tốt, còn mày không phục thì bây giờ đầu thai lại lần nữa đi!"
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, đằng trước còn chưa kịp khuyên Tạ Trường Tinh và Tiếu Tư Nhiên, đằng sau Tạ Dĩnh lại nã pháo, các học sinh trong lớp đau đầu không chịu được.
Hai nữ sinh mà cãi nhau thì hình ảnh khó có thể miêu tả được.
Tiếu Tư Nhiên ghét nhất người khác nói cô ta ghen tị vì Trình Âm xinh đẹp, nhưng cô ta cảm thấy mình không phải do ghen tị.
Mà là không phục.
"Nhiều người xinh đẹp hơn cô ta nhiều tao ghen tị làm cái gì, nhưng dựa vào gì mà cô ta cái gì cũng không cần làm, chỉ dựa vào mặt mà cướp đồ của người khác! Đại hội thể thao năm ấy dáng vẻ đi nghiêm của cô ta như dở hơi dựa vào gì mà cô ta lại được cầm biển! Cùng với thành tích như dở hơi của cô ta mà có thể làm Mc cho chương trình Party năm mới!"
"Chỉ bằng ——"
Tạ Dĩnh vừa mới mở miệng lại bị Tiếu Tư Nhiên ngắt lời.
"Trường học cũng buồn cười, chỗ này là nơi để học tập hay là nơi chọn hoa hậu! Tôi hỏi các cậu, các cậu thật sự cảm thấy cái người đứng bét không học vấn không nghề nghiệp đầu óc trống trơn như cô ta có thể đại diện cho trường chúng ta sao!"
Tiếu Tư Nhiên vừa nói xong cả lớp yên tĩnh trong vòng ba giây một cách kỳ lạ.
Ngay cả Tạ Dĩnh, cũng không thể nói nên lời.
Trình Âm yên tĩnh, không nói gì.
Nhưng chỉ có cô biết, trong ba giây kia lông tơ phía sau lưng cô dựng hết cả lên.
Khoảng khắc im lặng đó, chứng tỏ không thể phản bác, chứng tỏ họ thừa nhận.
Hóa ra trong mắt mọi người cô là người như thế.
Sự yêu thích cùng khích lệ đều thật, nhưng đánh giá "Không học vấn không nghề nghiệp, đầu óc trống trơn" cũng là sự thật.
"Phim tuyên truyền không phải để cho người ta xem à, cũng có phải phim phóng sự về thi đại học đâu, người ta đẹp nên người khác thích xem thì làm sao!"
Tạ Dĩnh chỉ ngây người một chút rồi nói tiếp, "Mày học dương cầm học vũ đạo không phải hy vọng được nhiều người xem sao! Đừng nói cho tao là mày thích học nghệ thuật, nếu thế sao mày không vào lớp nghệ thuật đi! Tao nghĩ mày nên may mắn là Trình Âm lười học những thứ đấy nếu không thì chả ai đến xem mày."
"Mày, mày!!!!"
Tiếu Tư Nhiên tức giận nói không nên lời, mặt nghẹn đỏ, trong đầu đang nghĩ phải mắng lại như thế nào.
Tạ Dĩnh vênh váo tự đắc, nhìn Tiếu Tư Nhiên, chỉ thiếu viết bốn chữ to đùng "Phóng ngựa lại đây" lên mặt mà thôi.
Trên chiến trường gió lửa tung bay, còn Trình Âm lại yên lặng đỏ mắt.
Trong lòng Trần Nhiên lại tràn đầy bực bội không hiểu được.
Chiến tranh đằng trước vẫn đang tiếp tục thì một quyển sách đột nhiên bay từ dưới đập thẳng vào bảng đen, bay ra một đống tro bụi.
Một đám người quanh Tiếu Tư Nhiên đều bị dọa sợ, theo bản năng quay lại phía sau nhìn lập tức hiểu ra người ném sách là Trần Nhiên.
Vẻ mặt anh muốn nói "Mấy người làm phiền đến ông đây nếu còn tiếp tục thì quyển sách đấy chính là mấy người", không phải người khác đâu.
Mẹ kiếp, dọa chết người.
Tiếu Tư Nhiên ngậm miệng lại, Tạ Dĩnh cũng không nói nữa.
Màn che của vở kịch cứ như vậy bị kéo xuống mà nhân vật chính Trình Âm vẫn không nói câu nào từ đầu tới cuối.
Rất nhanh, chuông tan học vang lên.
Trình Âm nói cô muốn đi WC, rồi cúi gằm xuống đi ra ngoài.
Nhưng tới lúc vào học, cũng không thấy Trình Âm quay lại.
Tạ Dĩnh đi vào nhà vệ sinh tìm một vòng, không tìm được người, lúc về thấy hơi sốt ruột.
"Cậu ấy không ở trong nhà vệ sinh, thì đi đâu vậy nhỉ." Tạ Dĩnh cũng muốn vào học, "Tôi đi tìm cậu ấy."
"Để tôi đi."
Trần Nhiên đứng lên nói.
Người khác đi, anh không yên tâm.
Tạ Dĩnh liếc nhìn Trần Nhiên, thấp giọng nhắc mãi: "Cũng đúng, thành tích của tôi quá tốt, cậu ấy thấy tôi sẽ càng khổ sở hơn."
Trần Nhiên: "......"
Mẹ nó chứ lúc này mà tự công kích nữa.
Nhưng Trần Nhiên tự xưng là người thành thục ưu nhã bình tĩnh, nên không muốn so đó với học sinh cấp ba.
Hỏi Tạ Dĩnh hai câu, cô nói có khả năng Trình Âm đi lên sân thượng trên thư viện, vì thế Trần Nhiên đi ra khỏi lớp.
Bên ngoài mưa đã tạnh, Trần Nhiên đi lên sân thượng thư viện quả nhiên tìm thấy Trình Âm.
Thư viện có tổng cộng ba tầng gần kề với tòa nhà Dật Phu ở trường, Tòa nhà này cũng không cao, mái hiên chỉ cao hơn một mét so với thư viện, lúc này Trình Âm đang ngồi trên mái hiên của Tòa Dật Phu.
Thấy Trần Nhiên tới, cô thay đổi tư thế đưa lưng về phía anh.
Trần Nhiên chống tay lên mái hiên nhảy lên, ngồi bên cạnh Trình Âm.
Trình Âm đợi mãi cũng không thấy Trần Nhiên nói gì, vì thế cô quay đầu, muốn nhìn xem Trần Nhiên có phải giống cô đang ngước lên nhìn bầu trời hay không.
Lại thấy anh đang xem wechat.
"Xích ra một chút." Trình Âm tức giận nói, "Anh đè lên cánh tay tôi, nặng."
Trần Nhiên cất điện thoại đi, không chỉ không dịch mà còn nhích lại gần vào Trình Âm hơn.
Vai chạm vai, chân chạm chân.
"Hôm nay lòng tự trọng bị tổn thương hả?"
Trần Nhiên hỏi.
Trình Âm liếc anh không nói câu nào.
Biết rõ còn cố hỏi.
Thật ra tổn thương lòng tự trọng không tính là gì mà quan trọng là Trình Âm cảm thấy Tiếu Tư Nhiên nói không sai.
"Từ nhỏ cha mẹ tôi đã nói chỉ cần sống hạnh phúc lương thiện là được rồi." Trình Âm ôm lấy hai đầu gối, dựa vào cánh tay "Bọn họ nói thành tích học tập không phải tiêu chuẩn để bình xét một người."
"À, như vậy à." Trần Nhiên nói tiếp, "Bằng cấp của cha mẹ em có phải rất cao không?"
"Cha mẹ tôi......" Giọng cô càng ngày càng nhỏ, đưa tay ra nghịch dây giày "Cha thi đại học là trạng nguyên khoa học tự nhiên toàn thành phố, còn mẹ là Thám Hoa."
Trần Nhiên ra vẻ "Tôi biết mà."
Trình Âm lại nói: "Anh trai tôi cũng thủ khoa đại học......"
"Trách không được."
"Trách không được cái gì?"
Thật ra Trần Nhiên muốn nói với cô, chỉ có nhân tài thành tích ưu tú mới có tư cách nói kiểu như thành tích học tập không phải tiêu chuẩn để bình xét một người.
Nhưng anh đoán một lát Trình Âm cũng không tiêu hóa hết được.
"Trách không được nhìn em rất thông minh."
Trình Âm tất nhiên không tin lời anh nói.
"Thật hay giả?"
"Thật." Trần Nhiên nói, "Cha mẹ cùng anh trai em đều thủ khoa đại học thì sao em có thể kém được."
Lời này có rất nhiều người đã nói với Trình Âm, nhưng cô cảm thấy mọi người đang khen cô mà thôi.
Mà lúc Trần Nhiên nói câu này.
—— mức độ đáng tin càng thấp.
Mặc dù cô chưa nói ra nhưng Trần Nhiên nhìn ra được trong mắt cô.
—— Mẹ anh là giáo viên lợi hại như vậy sao 5 năm rồi anh không thi đỗ đại học.
Mẹ nó chứ......
Trần Nhiên lại lần nữa nhắc nhở bản thân, người trưởng thành phải thành thực ưu nhã bình tĩnh.
Nửa tiếng sau, Trần Nhiên vẫn không nói gì.
Chuyện hôm nay thật ra anh cũng không thấy to tát gì, chỉ cần cô gái nhỏ này nghĩ cẩn thận thì được rồi.
Thật ra Trình Âm cũng hiểu rằng.
Cho đến bây giờ cô vẫn không thoát được cảm xúc khiếp sợ trong ba giây kia.
Hóa ra tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Cô không học vấn không nghề nghiệp, đầu óc trống trơn, cô chỉ là bình hoa ( mặt đẹp không có đầu óc) mà thôi.
Những sự thật này thường được che đậy bằng sự yêu mến của các bạn học, và trong sự thương yêu của người nhà họ hàng.
Cho nên cô không thấy rõ.
Loại cảm giác này khó có thể chấp nhận được, đời này Trình Âm không muốn phải trải qua lần thứ hai nữa.
-
Trần Nhiên ngồi thấy hơi nhàm chán nhìn Trình Âm ở bên cạnh vẫn còn đang trầm tư.
Cũng không biết trầm tư ra được cái gì rồi.
Một lát sau, Trình Âm đứng lên vỗ vỗ quần áo, nói: "Về đi học thôi."
"Ngồi lát nữa rồi hãy đi."
Trần Nhiên đột nhiên nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay của Trình Âm nóng lên nhanh chóng, đến cổ, đến mặt.
Nhưng Trần Nhiên buông ra rất nhanh.
Trình Âm từ từ ngồi xuống, cánh tay hai người sát vào nhau, cô có thể cảm giác được sức mạnh cơ bắp từ cánh tay bên trong lớp quần áo của Trần Nhiên, còn có thể ngửi được mùi hương quần áo của anh.
Trình Âm liếc thoáng qua Trần Nhiên, thấy Trần Nhiên cũng đang nhìn cô.
Cô quay mặt đi ngay, tim đập một cách kỳ lạ.
Nếu giờ phút này, Trình Âm biết nguyên nhân Trần Nhiên muốn cô ngồi lại một lát nữa là do chân anh bị tê thì nhất định cô sẽ băm nhỏ cái con nai đang nhẩy loạn lên trong lòng kia.
-
Vài phút sau, Trần Nhiên đứng lên, duỗi chân ra nhảy thẳng xuống.
Trình Âm đứng ở bên cạnh rìa nhìn xuống dưới mặt đất, hoa mắt choáng váng.
Lúc đi lên có thể "Bò" được, bây giờ thì phải làm sao?
Cô trông mong nhìn Trần Nhiên.
"Tôi, tôi không thể xuống được."
Trần Nhiên khoanh tay, không có ý muốn giúp cô mà còn lui xuống một bước.
"Không phải em có đôi cánh vô hình à? Bay xuống dưới đi."
Trình Âm: "......"
Trình Âm thực sự tức muốn chết rồi.
Cô cho rằng Trần Nhiên đặc biệt tới đây là muốn an ủi cô, là người có lương tâm không nghĩ tới vẫn nhìn nhầm rồi.
Trình Âm hít sâu, chuẩn bị nhảy xuống dưới.
Cùng lắm ngã cho tàn luôn cái đồ Trần Nhiên lừa bịp này.
Nhắm mắt, nhảy.
Không thấy bị đau giống như trong tưởng tượng mà cô rơi vào trong cái ôm vững chắc ấm áp.
Nói đúng ra, cô chưa nhảy, Trần Nhiên đã ôm cô vào trong lòng.
Trình Âm mở mắt ra theo bản năng ôm lấy cổ Trần Nhiên, bốn mắt nhìn nhau.
Hôm nay gió rất lạnh, sau cơn mưa có một mùi hương cây cỏ trong không khí, con nai trong lòng Trình Âm lại tiếp tục nhảy loạn lên.
Cứ thế mãi cô sợ trái tim cô sẽ biến thành nơi cư trú của những con nai điên mất.
"Sợ đến như vậy à? Sao tim em lại đập nhanh như vậy?"
Trần Nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.