Chương 29
Kiều Diêu
29/12/2019
Trình Âm vừa đến ktv đã không kịp chờ để cắt bánh kem.
Tổng cộng có tám người, bốn dao đi xuống chia đều cái bánh mỗi người một miếng, vừa có nhạc vừa có Coca mấy người bạn học ăn uống vô cùng vui vẻ.
Tần Huyên Dương và Vương Chiêu Chiêu quấn lấy Triệu Duy Lâm muốn thêm Wechat, hận không thể ngày mai đến nhà anh học bánh kem luôn. Tạ Trường Tinh và Tạ Dĩnh chọn bài, Nhiếp Nam thì chiếm lấy microphone, chìm đắm trong giọng hát của mình, còn Trình Âm cùng Trương Tư Khải đang nói chuyện phiếm bên cạnh.
"Gần đây cũng không thấy em đến lớp, có phải đang bận học thêm không?"
Trình Âm lắc đầu nói: "Không học thêm, nhưng ngày nào cũng phải đọc rất nhiều sách nên không có thời gian đi."
"Cũng phải." Trương Tư Khải cũng học lớp 12 nhưng anh ta là học sinh thể thao cho nên việc học tương đối nhẹ nhàng "Nếu em không thi vào khoa thể thao, thì việc học khá áp lực."
"Nhưng......" Anh lại nói, "Em thật sự không định thi vào trường thể thao à?"
Mặc dù thiện chí nhưng ý trong lời của anh nói cũng rất rõ ràng.
Quen với Trình Âm đã lâu nên anh cũng biết thành tích học tập của Trình Âm học tập không ra sao, thi đại học thì hơi quá sức. Lúc trước cô tới câu lạc bộ học thì người lớn trong nhà cũng nói qua hi vọng cô cố gắng thi vào đại học bằng cách này.
"Em thi vào trường thể thao cũng chưa chắc đã đỗ được mà." Trình Âm vẫn rất hiểu bản thân "Bây giờ em đã quá muộn để thi vận động viên cấp hai quốc gia, đại học thể thao em cũng không đủ tư cách."
"Thành tích bây giờ của em có khá hơn không?"
"Cũng...... cũng được, lại tiếp tục cố gắng khéo lại thi đỗ."
Trình Âm miễn cưỡng nói, Trương Tư Khải lại không phải người khéo nói chuyện vì thế đành ha ha nói: "Không sao đâu, em đã rất cố gắng rồi, con người ý mà sống sao vui vẻ là được, đúng không?"
Trình Âm mở một lon Coca, ừng ực uống một ngụm lớn giống như đang uống rượu, rồi bắt đầu mở máy nói.
"Ai, anh không biết chứ...... Em không muốn không muốn làm bình hoa."
Trương Tư Khải hỏi: "Ai bảo em là bình hoa?"
"Dù sao cũng có người nói như thế."
Trương Tư Khải chìm trong suy nghĩ.
Trong lĩnh vực của anh, rất ít có người gánh vác danh hiệu "Bình hoa" này. Dưới cái mũ bảo vệ chùm cả đầu thì chẳng nhìn thấy được mặt a, ngay cả phát sóng trực tiếp trên TV cũng chỉ nhìn thấy đôi mắt rồi dựa vào thực lực để nói chuyện.
"Em không cần phải nghĩ nhiều, người xinh đẹp bao giờ cũng sẽ bị đoạt sự nổi bật, có người không bao giờ thừa nhận người khác tốt hơn mình. Anh thấy em không phải bình hoa, Tiếng Anh của em rất tốt, ở câu lạc bộ mọi người đều thích em, chỉ cần cái này đã chứng minh em rất tốt."
Lời này hoàn toàn không có chút thuyết phục nào, cũng không khuyên được Trình Âm, cô thở dài muốn nói đến đề tài khác thì Trương Tư Khải lại cho rằng cô vẫn nghĩ quẩn trong lòng nên lại khuyên: "Em còn nhỏ chờ đến lúc lớn lên người khác sẽ nhìn thấy hào quang của em. Em xem Trần Nhiên lúc hơn mười tuổi cũng như thế này, mọi người chỉ nhìn mặt anh ta mà bỏ qua thực lực. Bây giờ em xem ai dám nói anh ta là bình hoa."
Trình Âm chớp chớp mắt, "Trần Nhiên!"
"Đúng vậy!"
Trương Tư Khải là người thứ hai ngoài Râu Xồm ở trrong câu lạc bộ hâm mộ Trần Nhiên, thường xuyên nhắc đến anh, mặc dù chưa nói hết nhưng vẫn là lần đầu tiên nhắc đến chuyện này "Lúc Trần Nhiên vừa mới bộc lộ tài năng thì rất nhiều người chú ý tới diện mạo của anh ấy, chỉ cần thi đấu sai lầm dù chỉ một lần thì mọi người đều nói anh ấy là bình hoa. Bây giờ em xem người ta như thế nào? Quá trâu bò đúng không!"
Mặc dù Trình Âm không quá quan tâm với Trần Nhiên nhưng Trương Tư Khải nói anh ta đẹp trai cũng làm cô hơi có hứng thú.
"Anh ta đẹp trai lắm à?"
Trương Tư Khải nhìn Trình Âm bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh: "Em đừng nói với anh là em chưa nhìn thấy Trần Nhiên như thế nào nhé!"
Trình Âm lắc đầu ngay, "Em biết chứ! Sao có thể không biết được, ý em là...... Là...... đều giống nhau mà, không quá đẹp."
"Không quá đẹp á!" Trương Tư Khải quả thực muốn nhảy dựng lên, "Anh chưa từng thấy vận động viên đấu kiếm nào đẹp trai như thế đâu! Không nói đến vận động viên mà anh cảm thấy anh ấy còn đẹp hơn nhiều nam minh tinh ý chứ! Phẩm vị của em thật là!"
"Có nói quá lên không đấy?"
Trình Âm lén lấy điện thoại ra muốn lên Baidu xem, nhưng tín hiệu trong KTV không tốt nên không search được.
Nhưng cô thấy hai cuộc gọi nhỡ đều là của Trần Nhiên.
Cầm điện thoại hơi ngạc nhiên, Trình Âm quyết định không gửi tin nhắn trả lời cho anh.
Ngay cả quà sinh nhật cũng không có thì cần gì phải để ý tới anh ta.
Vừa nhấc đầu, vẫn thấy Trương Tư Khải đang tiếp tục kích động.
"Không được không được, anh nhất định phải cho em xem ảnh của Trần Nhiên." Anh mở album ra, trong đó có tất cả ảnh chụp thi đấu của Trần Nhiên nhưng nhìn kỹ lại không có mấy ảnh để lộ mặt.
Có mấy tấm ảnh nhưng chụp hơi mờ lại còn biến dạng nếu để Trình Âm nhìn thấy chắc chắn cô sẽ không phục.
Vì thế Trương Tư Khải quyết định lên trên mạng tìm mấy bức ảnh chính diện mặt Trần Nhiên.
"Anh nói cho em nhé, em chưa nhìn thấy Trần Nhiên thực sự bên ngoài, năm trước đi thi đấu chỉ nhìn thoáng từ xa đã thấy thật sự rất đẹp trai, tuyệt đối là hình mẫu các cô gái như em thích."
Trình Âm chống cằm, không nghe Trương Tư Khải nói chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Hay nhắn lại cho anh một tin nhỉ.
Chẳng may anh thay đổi chủ ý muốn đến thì sao?
Nhưng sắp 9 giờ rồi, mà 10 giờ cô đã phải về rồi nếu không Trình Thanh chắc chắn sẽ không cho cô ra ngoài cửa.
Nhưng nếu gọi điện mà anh vẫn không tới thì sao......
Đang nghĩ thì cửa phòng bị đẩy ra.
Tạ Dĩnh nhìn thấy đầu tiên vội vàng kéo Trình Âm rồi nói to một tiếng: "Này! Trần Nhiên anh đến rồi!"
Trình Âm vừa mừng vừa sợ, lập tức đứng lên, đỏ mặt nói: "Anh, anh đến rồi à!"
Trần Nhiên nhìn quanh một vòng lúc nhìn thấy trên bàn chỉ có Coca với bánh kèm thì mới gật đầu.
Mà Trương Tư Khải bên cạnh Trình Âm lại đang hóa đá.
Trần Nhiên đi từ từ vào, Tạ Dĩnh tự động dịch sang bên cạnh.
Anh ngồi cạnh Trình Âm, nhìn bánh kem đã ăn đến tan nát còn có mấy nam sinh đang ngồi vây quanh cô, nhàn nhạt nói: "Sao trễ thế này còn chưa về nhà?"
Trình Âm trong lòng sung sướng lúc nãy mặt mũi còn ủ ê mà bây giờ hai mắt cong cong nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
"Anh tôi đã gọi phải về nhà lúc 10 giờ."
Trần Nhiên nhìn đồng hồ, "Thế bây giờ phải về rồi."
Trình Âm cười gật đầu: "Ừ ừ!"
Tạ Dĩnh:???Nhiếp Nam:???
Những người khác:???
"Cũng không còn sớm nữa, hôm nay cám ơn mọi người đã tới ăn sinh nhật mình." Trình Âm đứng lên nói, "Chúng ta đi về nhé."
Tạ Trường Tinh vội vã nói: "Không phải chứ, mới hát được hai bài, tớ......"
Tạ Dĩnh lập tức chặn miệng cậu ta lại, "Sáng mai cậu còn phải học thêm còn gì? Về nhà sớm một chút không lát nữa muộn cha mẹ cậu mắng đấy."
Ngay cả Tạ Dĩnh cũng nói như vậy rồi, mọi người hết hứng thú lần lượt đứng lên.
Chỉ có Trương Tư Khải, vẫn còn ngồi bất động, giống như một bức điêu khắc bằng đá.
Trình Âm kéo kéo tay anh, "Đi thôi, về nhà."
Trương Tư Khải há miệng thở dốc phun ra hai chữ: "Trần, Trần......"
"A đúng rồi, giới thiệu một chút." Trình Âm chỉ vào Trương Tư Khải nói, "Đây là sư huynh của em Trương Tư Khải."
Rồi lại chỉ vào Trần Nhiên nói với Trương Tư Khải: "Đây là bạn ngồi cùng bàn với em Trần Nhiên."
"Ngồi cùng bàn?"
Trương Tư Khải nói theo.
"Đúng rồi." Trình Âm nhìn thời gian, "Chúng ta đi thôi."
"Cùng, ngồi cùng bàn......"
Nhiếp Nam đã khá quen thuộc với Trương Tư Khải đập vào bờ vai của anh ta đưa ra ngoài, "Huynh đệ đi thôi!"
-
Dưới tầng KTV, Tạ Trường Tinh và Triệu Duy Lâm cùng lên một chiếc xe taxi, bọn họ tiện đường.
Nhiếp Nam hỏi thì thấy Trương Tư Khải không tiện đường, nhưng từ nhỏ cậu ta đã thích thể thao cho nên thích nói chuyện với Trương Tư Khải, vì thế chủ động muốn ngồi cùng xe với Trương Tư Khải.
Trương Tư Khải còn vẫn còn đang ngây ngốc mà nhìn phía sau Trần Nhiên: "Anh, anh......"
"Đừng nhìn nữa biết anh ta rất đẹp trai rồi nhưng anh cũng không cần phải giống gay như vậy." Nhiếp Nam nhét Trương Tư Khải vào xe taxi, "Đi thôi!"
Trình Âm tiễn các bạn học đi chỉ còn lại Tạ Dĩnh đứng ở ven đường chờ xe.
"Này......" Trình Âm đứng cạnh Trần Nhiên hỏi nhỏ, "Sao anh lại tới thế?"
Trần Nhiên liếc Trình Âm, đưa tay ra nghịch đuôi tóc của cô.
"Nếu tôi không tới thì em chuẩn bị chơi suốt đêm à?"
"Nào có, tôi cũng định 10 giờ về nhà mà."
Trình Âm lại lén ngắm Trần Nhiên, thấy chắc chắn anh không mang gì nên khó tránh hơi thất vọng "Ngay cả quà sinh nhật cũng không có?"
Trần Nhiên: "Ừ!"
Trình Âm duỗi chân đá bậc thang trước mặt, nói thầm: "Cũng không tặng quà cho người ta à?"
Vậy là không nhận được bánh kem à!
Chết tiệt mà.
Khiếu nại.
Về phải khiếu nại ngay.
Nhìn dáng vẻ mất mát của cô gái nhỏ, Trần Nhiên có chút không đành lòng.
"Tôi tặng em......"
Trình Âm ngước lên, chờ mong mà nhìn anh.
"Đưa tôi cái gì?"
"Tôi đưa em về nhà."
-
Xe taxi dừng vững vàng trên đường rồi mở ra.
Lúc vừa lên xe, Tạ Dĩnh nhất quyết đi về nhà một mình nói thế nào cũng không lên cùng xe với bọn họ.
Trình Âm không hiểu cô bướng bỉnh cái gì, chắc là không muốn ngồi cùng xe với Trần Nhiên.
Được rồi ngoài cô bị mắt mù ra thì làm ai còn muốn ở bên loại người như Trần Nhiên chứ.
Hai người ngồi phía sau, cách một chỗ trống ở giữa
Trình Âm giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, một câu cũng không muốn nói.
Đồ đàn ông thúi.
"Trình Âm."
Trần Nhiên đột nhiên nói.
"Làm gì!"
Trần Nhiên nghiêng người, nhìn hình ảnh của Trình Âm chiếu trên cửa sổ xe.
Hình như giận thật rồi.
Aizz.
Anh thở dài, nói: "Hôm nay không nhận được bánh kem à?"
"Cái gì?"
Trình Âm quay đầu lại ánh sáng lại hiện lên trong mắt "Cái bánh kem hôm nay là anh đưa?"
Trần Nhiên gật đầu.
"A! Sao anh không nói sớm!"
Trình Âm lập tức vươn tay qua ghế xe đập vào vai tài xế "Bác tài bác tài! Bây giờ đến Tam Trung!"
Tới Tam Trung, Trình Âm chạy đến phòng bảo vệ nghiêng người qua cửa sổ nói mấy câu sau đó ôm một cái bánh kem to quay lại.
Đằng sau có chỗ trống để đặt bánh kem nhưng Trình Âm nghĩ để mình vào trước ngồi cạnh Trần Nhiên rồi đặt bánh kem lên hai chân thì tốt hơn.
"Tôi còn tưởng anh không tặng quà gì cho tôi chứ."
Trong không gian nhỏ hẹp của xe toàn mùi hương dầu gội của thiếu nữ còn có giọng nói vui mừng nhảy nhót của cô.
"Chúng ta dù sao cũng ngồi cùng bàn lâu như vậy, tôi biết chắc chắn anh sẽ không quên mà. Hơn nữa bên chỗ người bạn kia của anh đã kết thúc rồi à!"
Mẹ kiếp.
Trần Nhiên lúc này mới nhớ.
Anh lấy điện thoại ra trên màn hình đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Trần Nhiên đau đầu quay mặt đi, nhanh chóng nhắn tin lại cho mấy người bạn.
"Sinh nhật của người bạn nào lại khéo như vậy cùng một ngày với tôi."
Trần Nhiên tùy ý trả lời mấy câu, Trình Âm vẫn còn đang lải nhải.
"Trịnh Văn Tinh uống nhiều quá, tôi đưa cậu ta về nhà trước."
Người bạn gửi tin nhắn cho Trần Nhiên.
"Đưa về nhà tôi nên chắc không quay lại được nữa, ngày mai còn có việc, các cậu chơi vui nhé. Trần Nhiên chúc mừng thằng nhóc cậu nhé, sang năm chờ cậu lấy được chức vô địch. Lúc nào về đơn vị nói với tôi một tiếng nhé, chắc chắn phải phong bế để tập luyện mấy tháng cũng không được gặp, lúc đấy đến tiễn cậu."
Trần Nhiên gửi mấy chữ qua, quay đầu sang nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Trình Âm.
Cô cười lộ hết cả hai má lúm đồng tiền.
"Sinh nhật của anh là lúc nào?"
"Còn sớm." Giọng của Trần Nhiên bình tĩnh khác thường, "A Âm, tôi hỏi em một chuyện."
"Chuyện gì thế?"
"Em có người mình thích đúng không?"
Trình Âm sửng sốt, đỏ mặt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
"Anh đang nói bậy bạ gì vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ hỏi một chút thôi."
Ngón tay Trình Âm nghịch tơ lụa trên hộp bánh kem, nói: "Có người yêu thích thì làm sao."
Trình Âm biết Trần Nhiên đang nhìn cô, ngón tay từ từ dán lên cửa sổ xe.
Cô hà hơi hiện lên một mảng sương mù trên cửa sổ xe.
Trình Âm cô viết chậm rãi hai chữ "cr" trên đó.
"Tôi thích Trần Nhiên."
Không nghĩ cô nói thẳng ra như vậy, trong lòng Trần Nhiên hơi nhảy lên.
Cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Ngay sau đó, Trình Âm lại quay lưng về phía anh cười nói: "Không phải anh đâu, đừng tự mình đa tình, tôi nói chính là quán quân thế giới kia ý, anh có nhớ có lần tôi đã nói với anh không, người ta rất giỏi lại còn đẹp trai, quả thật là tình nhân trong mộng của tôi."
Trần Nhiên đằng sau nhịp thở không được bình tĩnh.
Rất lâu sau anh nói: "Ừ."
Trình Âm thấy vẻ mặt bình thường của anh qua cửa sổ, lúc này mới xoay người nói: "Tôi về đến nhà rồi."
-
Sau khi xuống xe, Trình Âm ôm bánh kem đi vào tiểu khu.
Thang máy vừa mới đi lên nên còn phải đợi một lúc nữa.
Bánh kem quá nặng, tay cô hơi mỏi nên đặt xuống đất tiện tay lấy điện thoại ra.
Mở ra nhìn thấy một loạt tin nhắn mà Trương Tư Khải gửi cho cô.
"A!!!!!!"
"Trình Âm anh giết em!!!! Sao em không nói sớm!!!! Em sao lại quen với Trần Nhiên thế!!! Anh ấy còn đến dự sinh nhật của em chứ!!!"
"Quán quân thế giới đến sinh nhật em!!!!"
"Quán quân thế giới còn ngồi cùng bàn với em!!!!"
"Em muốn anh ghen ghét đến chết phải không!!!!"
"Hôm nay em còn giả vờ với anh là không quen biết Trần Nhiên!!!"
"Anh giết em!!!!"
Trình Âm đọc rất lâu, mới hiểu được ý của Trương Tư Khải.
Trần Nhiên, chính là Trần Nhiên kia.
Là Trần Nhiên trong bài văn cô viết.
Trình Âm nghĩ lại lời nói vừa rồi trên xe taxi, trên đầu hiện lên một loạt chữ "..??."
Tổng cộng có tám người, bốn dao đi xuống chia đều cái bánh mỗi người một miếng, vừa có nhạc vừa có Coca mấy người bạn học ăn uống vô cùng vui vẻ.
Tần Huyên Dương và Vương Chiêu Chiêu quấn lấy Triệu Duy Lâm muốn thêm Wechat, hận không thể ngày mai đến nhà anh học bánh kem luôn. Tạ Trường Tinh và Tạ Dĩnh chọn bài, Nhiếp Nam thì chiếm lấy microphone, chìm đắm trong giọng hát của mình, còn Trình Âm cùng Trương Tư Khải đang nói chuyện phiếm bên cạnh.
"Gần đây cũng không thấy em đến lớp, có phải đang bận học thêm không?"
Trình Âm lắc đầu nói: "Không học thêm, nhưng ngày nào cũng phải đọc rất nhiều sách nên không có thời gian đi."
"Cũng phải." Trương Tư Khải cũng học lớp 12 nhưng anh ta là học sinh thể thao cho nên việc học tương đối nhẹ nhàng "Nếu em không thi vào khoa thể thao, thì việc học khá áp lực."
"Nhưng......" Anh lại nói, "Em thật sự không định thi vào trường thể thao à?"
Mặc dù thiện chí nhưng ý trong lời của anh nói cũng rất rõ ràng.
Quen với Trình Âm đã lâu nên anh cũng biết thành tích học tập của Trình Âm học tập không ra sao, thi đại học thì hơi quá sức. Lúc trước cô tới câu lạc bộ học thì người lớn trong nhà cũng nói qua hi vọng cô cố gắng thi vào đại học bằng cách này.
"Em thi vào trường thể thao cũng chưa chắc đã đỗ được mà." Trình Âm vẫn rất hiểu bản thân "Bây giờ em đã quá muộn để thi vận động viên cấp hai quốc gia, đại học thể thao em cũng không đủ tư cách."
"Thành tích bây giờ của em có khá hơn không?"
"Cũng...... cũng được, lại tiếp tục cố gắng khéo lại thi đỗ."
Trình Âm miễn cưỡng nói, Trương Tư Khải lại không phải người khéo nói chuyện vì thế đành ha ha nói: "Không sao đâu, em đã rất cố gắng rồi, con người ý mà sống sao vui vẻ là được, đúng không?"
Trình Âm mở một lon Coca, ừng ực uống một ngụm lớn giống như đang uống rượu, rồi bắt đầu mở máy nói.
"Ai, anh không biết chứ...... Em không muốn không muốn làm bình hoa."
Trương Tư Khải hỏi: "Ai bảo em là bình hoa?"
"Dù sao cũng có người nói như thế."
Trương Tư Khải chìm trong suy nghĩ.
Trong lĩnh vực của anh, rất ít có người gánh vác danh hiệu "Bình hoa" này. Dưới cái mũ bảo vệ chùm cả đầu thì chẳng nhìn thấy được mặt a, ngay cả phát sóng trực tiếp trên TV cũng chỉ nhìn thấy đôi mắt rồi dựa vào thực lực để nói chuyện.
"Em không cần phải nghĩ nhiều, người xinh đẹp bao giờ cũng sẽ bị đoạt sự nổi bật, có người không bao giờ thừa nhận người khác tốt hơn mình. Anh thấy em không phải bình hoa, Tiếng Anh của em rất tốt, ở câu lạc bộ mọi người đều thích em, chỉ cần cái này đã chứng minh em rất tốt."
Lời này hoàn toàn không có chút thuyết phục nào, cũng không khuyên được Trình Âm, cô thở dài muốn nói đến đề tài khác thì Trương Tư Khải lại cho rằng cô vẫn nghĩ quẩn trong lòng nên lại khuyên: "Em còn nhỏ chờ đến lúc lớn lên người khác sẽ nhìn thấy hào quang của em. Em xem Trần Nhiên lúc hơn mười tuổi cũng như thế này, mọi người chỉ nhìn mặt anh ta mà bỏ qua thực lực. Bây giờ em xem ai dám nói anh ta là bình hoa."
Trình Âm chớp chớp mắt, "Trần Nhiên!"
"Đúng vậy!"
Trương Tư Khải là người thứ hai ngoài Râu Xồm ở trrong câu lạc bộ hâm mộ Trần Nhiên, thường xuyên nhắc đến anh, mặc dù chưa nói hết nhưng vẫn là lần đầu tiên nhắc đến chuyện này "Lúc Trần Nhiên vừa mới bộc lộ tài năng thì rất nhiều người chú ý tới diện mạo của anh ấy, chỉ cần thi đấu sai lầm dù chỉ một lần thì mọi người đều nói anh ấy là bình hoa. Bây giờ em xem người ta như thế nào? Quá trâu bò đúng không!"
Mặc dù Trình Âm không quá quan tâm với Trần Nhiên nhưng Trương Tư Khải nói anh ta đẹp trai cũng làm cô hơi có hứng thú.
"Anh ta đẹp trai lắm à?"
Trương Tư Khải nhìn Trình Âm bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh: "Em đừng nói với anh là em chưa nhìn thấy Trần Nhiên như thế nào nhé!"
Trình Âm lắc đầu ngay, "Em biết chứ! Sao có thể không biết được, ý em là...... Là...... đều giống nhau mà, không quá đẹp."
"Không quá đẹp á!" Trương Tư Khải quả thực muốn nhảy dựng lên, "Anh chưa từng thấy vận động viên đấu kiếm nào đẹp trai như thế đâu! Không nói đến vận động viên mà anh cảm thấy anh ấy còn đẹp hơn nhiều nam minh tinh ý chứ! Phẩm vị của em thật là!"
"Có nói quá lên không đấy?"
Trình Âm lén lấy điện thoại ra muốn lên Baidu xem, nhưng tín hiệu trong KTV không tốt nên không search được.
Nhưng cô thấy hai cuộc gọi nhỡ đều là của Trần Nhiên.
Cầm điện thoại hơi ngạc nhiên, Trình Âm quyết định không gửi tin nhắn trả lời cho anh.
Ngay cả quà sinh nhật cũng không có thì cần gì phải để ý tới anh ta.
Vừa nhấc đầu, vẫn thấy Trương Tư Khải đang tiếp tục kích động.
"Không được không được, anh nhất định phải cho em xem ảnh của Trần Nhiên." Anh mở album ra, trong đó có tất cả ảnh chụp thi đấu của Trần Nhiên nhưng nhìn kỹ lại không có mấy ảnh để lộ mặt.
Có mấy tấm ảnh nhưng chụp hơi mờ lại còn biến dạng nếu để Trình Âm nhìn thấy chắc chắn cô sẽ không phục.
Vì thế Trương Tư Khải quyết định lên trên mạng tìm mấy bức ảnh chính diện mặt Trần Nhiên.
"Anh nói cho em nhé, em chưa nhìn thấy Trần Nhiên thực sự bên ngoài, năm trước đi thi đấu chỉ nhìn thoáng từ xa đã thấy thật sự rất đẹp trai, tuyệt đối là hình mẫu các cô gái như em thích."
Trình Âm chống cằm, không nghe Trương Tư Khải nói chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Hay nhắn lại cho anh một tin nhỉ.
Chẳng may anh thay đổi chủ ý muốn đến thì sao?
Nhưng sắp 9 giờ rồi, mà 10 giờ cô đã phải về rồi nếu không Trình Thanh chắc chắn sẽ không cho cô ra ngoài cửa.
Nhưng nếu gọi điện mà anh vẫn không tới thì sao......
Đang nghĩ thì cửa phòng bị đẩy ra.
Tạ Dĩnh nhìn thấy đầu tiên vội vàng kéo Trình Âm rồi nói to một tiếng: "Này! Trần Nhiên anh đến rồi!"
Trình Âm vừa mừng vừa sợ, lập tức đứng lên, đỏ mặt nói: "Anh, anh đến rồi à!"
Trần Nhiên nhìn quanh một vòng lúc nhìn thấy trên bàn chỉ có Coca với bánh kèm thì mới gật đầu.
Mà Trương Tư Khải bên cạnh Trình Âm lại đang hóa đá.
Trần Nhiên đi từ từ vào, Tạ Dĩnh tự động dịch sang bên cạnh.
Anh ngồi cạnh Trình Âm, nhìn bánh kem đã ăn đến tan nát còn có mấy nam sinh đang ngồi vây quanh cô, nhàn nhạt nói: "Sao trễ thế này còn chưa về nhà?"
Trình Âm trong lòng sung sướng lúc nãy mặt mũi còn ủ ê mà bây giờ hai mắt cong cong nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
"Anh tôi đã gọi phải về nhà lúc 10 giờ."
Trần Nhiên nhìn đồng hồ, "Thế bây giờ phải về rồi."
Trình Âm cười gật đầu: "Ừ ừ!"
Tạ Dĩnh:???Nhiếp Nam:???
Những người khác:???
"Cũng không còn sớm nữa, hôm nay cám ơn mọi người đã tới ăn sinh nhật mình." Trình Âm đứng lên nói, "Chúng ta đi về nhé."
Tạ Trường Tinh vội vã nói: "Không phải chứ, mới hát được hai bài, tớ......"
Tạ Dĩnh lập tức chặn miệng cậu ta lại, "Sáng mai cậu còn phải học thêm còn gì? Về nhà sớm một chút không lát nữa muộn cha mẹ cậu mắng đấy."
Ngay cả Tạ Dĩnh cũng nói như vậy rồi, mọi người hết hứng thú lần lượt đứng lên.
Chỉ có Trương Tư Khải, vẫn còn ngồi bất động, giống như một bức điêu khắc bằng đá.
Trình Âm kéo kéo tay anh, "Đi thôi, về nhà."
Trương Tư Khải há miệng thở dốc phun ra hai chữ: "Trần, Trần......"
"A đúng rồi, giới thiệu một chút." Trình Âm chỉ vào Trương Tư Khải nói, "Đây là sư huynh của em Trương Tư Khải."
Rồi lại chỉ vào Trần Nhiên nói với Trương Tư Khải: "Đây là bạn ngồi cùng bàn với em Trần Nhiên."
"Ngồi cùng bàn?"
Trương Tư Khải nói theo.
"Đúng rồi." Trình Âm nhìn thời gian, "Chúng ta đi thôi."
"Cùng, ngồi cùng bàn......"
Nhiếp Nam đã khá quen thuộc với Trương Tư Khải đập vào bờ vai của anh ta đưa ra ngoài, "Huynh đệ đi thôi!"
-
Dưới tầng KTV, Tạ Trường Tinh và Triệu Duy Lâm cùng lên một chiếc xe taxi, bọn họ tiện đường.
Nhiếp Nam hỏi thì thấy Trương Tư Khải không tiện đường, nhưng từ nhỏ cậu ta đã thích thể thao cho nên thích nói chuyện với Trương Tư Khải, vì thế chủ động muốn ngồi cùng xe với Trương Tư Khải.
Trương Tư Khải còn vẫn còn đang ngây ngốc mà nhìn phía sau Trần Nhiên: "Anh, anh......"
"Đừng nhìn nữa biết anh ta rất đẹp trai rồi nhưng anh cũng không cần phải giống gay như vậy." Nhiếp Nam nhét Trương Tư Khải vào xe taxi, "Đi thôi!"
Trình Âm tiễn các bạn học đi chỉ còn lại Tạ Dĩnh đứng ở ven đường chờ xe.
"Này......" Trình Âm đứng cạnh Trần Nhiên hỏi nhỏ, "Sao anh lại tới thế?"
Trần Nhiên liếc Trình Âm, đưa tay ra nghịch đuôi tóc của cô.
"Nếu tôi không tới thì em chuẩn bị chơi suốt đêm à?"
"Nào có, tôi cũng định 10 giờ về nhà mà."
Trình Âm lại lén ngắm Trần Nhiên, thấy chắc chắn anh không mang gì nên khó tránh hơi thất vọng "Ngay cả quà sinh nhật cũng không có?"
Trần Nhiên: "Ừ!"
Trình Âm duỗi chân đá bậc thang trước mặt, nói thầm: "Cũng không tặng quà cho người ta à?"
Vậy là không nhận được bánh kem à!
Chết tiệt mà.
Khiếu nại.
Về phải khiếu nại ngay.
Nhìn dáng vẻ mất mát của cô gái nhỏ, Trần Nhiên có chút không đành lòng.
"Tôi tặng em......"
Trình Âm ngước lên, chờ mong mà nhìn anh.
"Đưa tôi cái gì?"
"Tôi đưa em về nhà."
-
Xe taxi dừng vững vàng trên đường rồi mở ra.
Lúc vừa lên xe, Tạ Dĩnh nhất quyết đi về nhà một mình nói thế nào cũng không lên cùng xe với bọn họ.
Trình Âm không hiểu cô bướng bỉnh cái gì, chắc là không muốn ngồi cùng xe với Trần Nhiên.
Được rồi ngoài cô bị mắt mù ra thì làm ai còn muốn ở bên loại người như Trần Nhiên chứ.
Hai người ngồi phía sau, cách một chỗ trống ở giữa
Trình Âm giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, một câu cũng không muốn nói.
Đồ đàn ông thúi.
"Trình Âm."
Trần Nhiên đột nhiên nói.
"Làm gì!"
Trần Nhiên nghiêng người, nhìn hình ảnh của Trình Âm chiếu trên cửa sổ xe.
Hình như giận thật rồi.
Aizz.
Anh thở dài, nói: "Hôm nay không nhận được bánh kem à?"
"Cái gì?"
Trình Âm quay đầu lại ánh sáng lại hiện lên trong mắt "Cái bánh kem hôm nay là anh đưa?"
Trần Nhiên gật đầu.
"A! Sao anh không nói sớm!"
Trình Âm lập tức vươn tay qua ghế xe đập vào vai tài xế "Bác tài bác tài! Bây giờ đến Tam Trung!"
Tới Tam Trung, Trình Âm chạy đến phòng bảo vệ nghiêng người qua cửa sổ nói mấy câu sau đó ôm một cái bánh kem to quay lại.
Đằng sau có chỗ trống để đặt bánh kem nhưng Trình Âm nghĩ để mình vào trước ngồi cạnh Trần Nhiên rồi đặt bánh kem lên hai chân thì tốt hơn.
"Tôi còn tưởng anh không tặng quà gì cho tôi chứ."
Trong không gian nhỏ hẹp của xe toàn mùi hương dầu gội của thiếu nữ còn có giọng nói vui mừng nhảy nhót của cô.
"Chúng ta dù sao cũng ngồi cùng bàn lâu như vậy, tôi biết chắc chắn anh sẽ không quên mà. Hơn nữa bên chỗ người bạn kia của anh đã kết thúc rồi à!"
Mẹ kiếp.
Trần Nhiên lúc này mới nhớ.
Anh lấy điện thoại ra trên màn hình đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Trần Nhiên đau đầu quay mặt đi, nhanh chóng nhắn tin lại cho mấy người bạn.
"Sinh nhật của người bạn nào lại khéo như vậy cùng một ngày với tôi."
Trần Nhiên tùy ý trả lời mấy câu, Trình Âm vẫn còn đang lải nhải.
"Trịnh Văn Tinh uống nhiều quá, tôi đưa cậu ta về nhà trước."
Người bạn gửi tin nhắn cho Trần Nhiên.
"Đưa về nhà tôi nên chắc không quay lại được nữa, ngày mai còn có việc, các cậu chơi vui nhé. Trần Nhiên chúc mừng thằng nhóc cậu nhé, sang năm chờ cậu lấy được chức vô địch. Lúc nào về đơn vị nói với tôi một tiếng nhé, chắc chắn phải phong bế để tập luyện mấy tháng cũng không được gặp, lúc đấy đến tiễn cậu."
Trần Nhiên gửi mấy chữ qua, quay đầu sang nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Trình Âm.
Cô cười lộ hết cả hai má lúm đồng tiền.
"Sinh nhật của anh là lúc nào?"
"Còn sớm." Giọng của Trần Nhiên bình tĩnh khác thường, "A Âm, tôi hỏi em một chuyện."
"Chuyện gì thế?"
"Em có người mình thích đúng không?"
Trình Âm sửng sốt, đỏ mặt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
"Anh đang nói bậy bạ gì vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ hỏi một chút thôi."
Ngón tay Trình Âm nghịch tơ lụa trên hộp bánh kem, nói: "Có người yêu thích thì làm sao."
Trình Âm biết Trần Nhiên đang nhìn cô, ngón tay từ từ dán lên cửa sổ xe.
Cô hà hơi hiện lên một mảng sương mù trên cửa sổ xe.
Trình Âm cô viết chậm rãi hai chữ "cr" trên đó.
"Tôi thích Trần Nhiên."
Không nghĩ cô nói thẳng ra như vậy, trong lòng Trần Nhiên hơi nhảy lên.
Cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Ngay sau đó, Trình Âm lại quay lưng về phía anh cười nói: "Không phải anh đâu, đừng tự mình đa tình, tôi nói chính là quán quân thế giới kia ý, anh có nhớ có lần tôi đã nói với anh không, người ta rất giỏi lại còn đẹp trai, quả thật là tình nhân trong mộng của tôi."
Trần Nhiên đằng sau nhịp thở không được bình tĩnh.
Rất lâu sau anh nói: "Ừ."
Trình Âm thấy vẻ mặt bình thường của anh qua cửa sổ, lúc này mới xoay người nói: "Tôi về đến nhà rồi."
-
Sau khi xuống xe, Trình Âm ôm bánh kem đi vào tiểu khu.
Thang máy vừa mới đi lên nên còn phải đợi một lúc nữa.
Bánh kem quá nặng, tay cô hơi mỏi nên đặt xuống đất tiện tay lấy điện thoại ra.
Mở ra nhìn thấy một loạt tin nhắn mà Trương Tư Khải gửi cho cô.
"A!!!!!!"
"Trình Âm anh giết em!!!! Sao em không nói sớm!!!! Em sao lại quen với Trần Nhiên thế!!! Anh ấy còn đến dự sinh nhật của em chứ!!!"
"Quán quân thế giới đến sinh nhật em!!!!"
"Quán quân thế giới còn ngồi cùng bàn với em!!!!"
"Em muốn anh ghen ghét đến chết phải không!!!!"
"Hôm nay em còn giả vờ với anh là không quen biết Trần Nhiên!!!"
"Anh giết em!!!!"
Trình Âm đọc rất lâu, mới hiểu được ý của Trương Tư Khải.
Trần Nhiên, chính là Trần Nhiên kia.
Là Trần Nhiên trong bài văn cô viết.
Trình Âm nghĩ lại lời nói vừa rồi trên xe taxi, trên đầu hiện lên một loạt chữ "..??."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.