Chương 51
Kiều Diêu
05/03/2020
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- ---------
Năm nay nghỉ sớm, tháng sáu đã bắt đầu vào mùa thi rồi, các môn công cộng cũng bắt đầu mở màn.
Khoa báo chí của nhóm Trình Âm thuộc về khoa học xã hội, trường học không sắp xếp các môn học nâng cao nên so với các chuyên ngành khác đang ôn tập muốn khóc thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đến cuối tháng sáu thì gần như không có tiết nữa rồi, Trình Âm và nhóm bạn cùng phòng ngày nào cũng ở thư viên từ sáng đến lúc trời đất u ám.
Trước khi chính thức bước vào tuần thi, mọi người phòng Trình Âm ai mà ngồi máy bay về đã bắt đầu mua vé dần.
Mọi người đều nghỉ hè, nhưng tiến sĩ thì không có khái niệm về nghỉ hè.
Trình Âm gọi điện thoại cho Trình Thanh, anh nói có dự án phải làm cùng thầy giáo không rảnh để về nhà.
Vì vậy Trình Âm gọi điện thoại hẹn Tạ Dĩnh cùng mua vé máy bay.
Tới ngày về nhà, Trình Âm và Tạ Dĩnh gặp nhau ở sân bay.
"Aiz." Trình Âm đi đăng ký với tâm trang nặng nề, tới phòng ngòi chờ còn thở dài "Chả vui tý nào."
"Làm sao vậy?" Tạ Dĩnh hỏi, "Trần Nhiên không đưa cậu ra sân bay?"
"Hôm nay anh ấy bận."
"À, cậu phải quen thôi."
"Tớ không sầu vì chuyện này."
"Thế vì cái gì?"
Trình Âm quay đầu nhìn Tạ Dĩnh, chớp mắt hỏi: "Cậu có kết quả kỳ thi lần này chưa?"
Tạ Dĩnh lui lại đề phòng nói: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
Ánh mắt này quá quen thuộc, Tạ Dĩnh cảm thấy Trình Âm sẽ bắt cô ngồi giảng bài mất.
"Chuyên ngành chúng ta khác nhau, tớ không thể dạy kèm cho cậu được."
"Không phải không phải, tớ chỉ muốn hỏi cậu thi thế nào thôi."
"À." Tạ Dĩnh kéo kéo tóc mái, "Cụ thể thì không nhớ rõ nhưng chắc vẫn như trình độ bình thường."
Trình Âm hỏi tiếp: "Trình độ đứng thứ nhất cả lớp?"
Tạ Dĩnh lắc ngón trỏ, "Trình độ đứng thứ nhất toàn ngành."
Trình Âm yên lặng một lát, ủ rũ cụp đuôi nói: "Tớ có hai môn là hơn 60 điểm, tổng cộng xếp thứ 9 trong lớp."
"Cũng được rồi." Tạ Dĩnh còn tưởng có chuyện gì "Bình thường mà, thi vào trường đại học như thế thì có ai kém đâu."
Nói là như thế, nhưng từ lúc vào đại học đến nay Trình Âm đã dần quên đi mình từng là học sinh kém nhất lịch sử.
Cô ôm cặp sách nặng trĩu sờ những đồ cưng cứng bên trong, tức giận nói: "Tớ cảm thấy tớ rất vô dụng, cái gì Trần Nhiên cũng đứng thứ nhất mà tớ thi chỉ lọt trong top 10."
Tạ Dĩnh yên lặng rồi lầm bầm lầu bầu nói: "Anh ta thích cậu là được rồi, cũng không cần năng lực ngang nhau mới có thể ở bên nhau."
Nhưng mà hiển nhiên Trình Âm không cùng kênh với Tạ Dĩnh, cô vuốt huy chương vàng trong túi nói với Tạ Dĩnh: "Cậu thấy sau này tớ làm phóng viên thể thao được không?"
"Rất mệt đấy, phải tới nơi thi đấu."
"Tớ không quan tâm."
Khi nói chuyện, Trình Âm ngước lên thấy Trình Thanh mang theo chiếc valy nhỏ đang đi tới cửa đăng ký.
"Á?" Trình Âm đứng lên vẫy tay "Anh!"
Trình Thanh nghe theo tiếng gọi ánh mắt nhìn qua Tạ Dĩnh bên cạnh.
Anh đi đến chỗ Trình Âm nghe thấy em gái mình hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Đi đến nơi khác." Trình Thanh cầm vé máy bay, gật đầu với Tạ Dĩnh xem như chào hỏi, "Bọn em đi đường cẩn thận, hạ cánh nhớ báo bình an, anh đến giờ đăng ký rồi đi trước nhé."
Trình Âm cho rằng Trình Thanh đổi ý muốn đi về cùng cô, không nghĩ tới chỉ ngẫu nhiên gặp được mà thôi, có chút mất mát gật đầu, "Vâng, biết rồi ạ."
Trình Thanh đi rồi, Tạ Dĩnh vẫn ngồi yên tĩnh.
Trình Âm quá quen với cô rồi nhưng lúc này cũng không có gì để nói.
Trình Âm không kiên nhẫn chờ, ngồi chơi điện thoại rồi đi dạo quanh tại chỗ mấy bước, lại ngồi xuống bên cạnh Tạ Dĩnh.
"Nói chuyện một chút đi."
"Nói cái gì?"
Hai người bình thường có gì cũng kể qua WeChat, lúc này tự dưng muốn tìm đề tài để nói thật sự hơi khó.
Nghĩ mãi, Trình Âm tìm một chủ đề phổ thông nhất.
"Sắp lên năm thứ hai rồi, cậu có thích nam sinh nào trong trường không?"
Tạ Dĩnh sửng sốt trợn mắt nói: "Không có."
"Thật sự không có?"
"Thật sự không có."
"Vì sao?" Trình Âm trăm lần cũng không nghĩ ra, Tạ Dĩnh này là thành tiên sao? Hoàn toàn không động lòng?
"Cậu phiền quá, đừng hỏi nữa."
"Nói đi." Trình Âm quấn lấy nàng, "Chẳng lẽ vì không ai học giỏi hơn cậu? Nên cậu chướng mắt?"
Tạ Dĩnh thuận miệng trả lời, "Đúng vậy."
"Không đúng." Trình Âm lại nói thầm, "Anh trai tớ cùng trường với cậu, anh ấy học không thể kém cậu được."
Tạ Dĩnh không nói gì vặn bình nước khoáng uống một ngụm lớn.
Mấy giây trôi qua, Trình Âm đành chấp nhận chuyện Tạ Dĩnh không trả lời vấn đề này, lại hỏi: "Vậy lúc cấp ba cậu cũng không thích ai sao?"
Bình nước trong tay thoáng run lên, thiếu chút nữa đổ ra ngoài.
Tạ Dĩnh từ từ vặn chặt nắp lại, "Có."
Trình Âm hai mắt sáng lên "Ai?!"
"Học tập."
"...... Tạ Dĩnh đồ biến thái."
"Đăng ký." Tạ Dĩnh đeo cặp sách, bắt lấy tay Trình Âm, "Đi thôi."
Trên máy bay, Trình Âm rất nhanh đã ngủ mất.
Tạ Dĩnh mở tấm chắn nắng, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Thật ra ngoài Trình Âm, khi những người khác hỏi vấn đề này Tạ Dĩnh không trả lời như vậy.
Các cô gái trong phòng ngủ thường xuyên nhắc tới đề tài này, nói đến nam sinh mình yêu thầm, nói mối tình đầu thất bại, nói về đàn anh mà mình đang liều mạng theo đuổi.
Lúc đến lượt Tạ Dĩnh, cô cũng kể chuyện mình thích một đàn anh, thích từ cái nhìn đầu tiên, kể về chuyện khác người nhất mà đời này mình làm là ban đêm lén ra ngoài đến câu lạc bộ quyền anh đường Tân Giang, kể ngày thi đại học cô trộm điện thoại của bạn tốt lấy được số người kia, sau đó gửi một tin nhắn qua.
Chịu đựng cả một đêm, chỉ chờ được một câu "Cảm ơn em đã thích, tôi vô tâm □□."
Tóm lại, người kia là đề tài cô nhắc đến khi nói chuyện phiếm cùng với đám bạn để thanh xuân của cô không lạnh lẽo nhạt nhòa như vậy, chỉ thế thôi.
Trình Âm nghênh đón nghỉ hè đại học năm thứ nhất.
Giống như kỳ nghỉ hè lúc thi đại học xong, không có bài tập, không có học bù chán đến mức không biết làm gì.
Hi vọng duy nhất là tháng tám Trần Nhiên có một cuộc thi, trong nước, ngay thành phố bên cạnh chỉ đi mất hai tiếng thôi, anh nói lúc đấy mang Trình Âm đi cùng.
Trình Âm chưa từng đến hiện trường thì đấu, vì thế ngày ngày đếm ngược.
Trước ngày thi đấu là cuối tuần, Trình Âm rời giường rất sớm, ở trong phòng bếp nhìn mẹ làm cơm sáng.
Trình Thanh hiếm khi rảnh rỗi trở về, mẹ đặc biệt dậy sớm làm bữa sáng cho anh.
Trình Thanh vừa đánh răng vừa đi đến phòng bếp, định nhìn một cái rồi đi lại bị mẹ gọi lại.
"Con đi sửa soạn lại một chút, lát nữa đưa A Âm đi ra ga tàu cao tốc."
Trình Thanh dựa vào tủ lạnh, trong miệng còn đang nhét bàn chải đánh răng, "ả B y nhi?" ( theo mình hiểu là anh ấy hỏi đi đâu
Cũng làm khó Trình Âm nghe hiểu anh ấy nói gì
"Đến Giang Thành
"Sao lại đến Giang Thành
"Chơi
"Chơi?" Trình Thanh rút bàn chải đánh răng ra, lười biếng nói, "Đi chơi với bạn trai
Mẹ Trình năng lực bắt từ trọng điểm từ trước đến nay vẫn rất mạnh, lập tức quay đầu hỏi: "Con có bạn trai
"Không có không có!" Trình Âm lo lắng đẩy Trình Thanh, "Đừng nghe anh ấy nói bậy
Trình Thanh đứng bất động, "Đã hơn hai mươi rồi, có gì mà thẹn thùng. Mẹ, con gái mẹ tìm được con rể rất trâu bò
"Thật không
Mặt Trình Âm đỏ như thấy máu, mẹ vừa nhìn đã biết tại sao, đặt dao xuống đến trước mặt Trình Âm "Nhanh nói với mẹ nào
Trình Âm lúc này không có biện pháp chống chế nữa, cô cũng không phải người nói dối chỉ có thể dừng sức lườm Trình Thanh
"Ai nói cho anh
Trình Thanh buông tay, "Người ta tự mình nói cho anh
"Hai đứa nói gì đấy?" mẹ Trình hỏi, "Mau nói cho mẹ biết là người như nào, đẹp trai không
Trình Thanh cầm bàn chải đánh răng trong tay, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Trình Âm, ý bảo cô tự nói
Trình Âm đỏ cổ phun từng chữ từng chữ ra: "Được rồi, hôm trước quốc khánh, con uống quá nhiều, cái người buổi tối đưa con về ý "
Mẹ Trình nghĩ lại một chút rồi tổng kết một câu: "À, rất tuấn tú."
Hai mẹ con nhà này đều nông cạn như nhau.
Sau bữa sáng, Trình Âm bị bố mẹ bao vây, giống như ngồi tọa đàm bắt cô thành thật nói hết tất cả.
Cuối cùng cũng đến ngày xuất phát, Trình Âm cầm lấy valy hành lý chạy đi
Lúc ra đến cửa mẹ còn gào lên ở cửa "Chơi vui vẻ nhé, dù sao con ở nhà cũng không có việc gì, thêm hai ngày nữa cũng được, nhớ phải quay lại video thi đấu cho mẹ đấy
Cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu: "Chú ý an toàn
Vốn dĩ những lời này cũng rất bình thường nhưng Trình Thanh bên cạnh lại cứ cười làm Trình Âm xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu
Trình Âm chỉ muốn đi nhanh thôi
Lên xe, Trình Âm đấm một cái lên vai Trình
"Ai cho anh lắm chuyện."
Trình Thanh khó hiểu nhìn Trình Âm, "Sao không thể nói? Lớn như thế rồi còn phải yêu đương vụng trộm, em còn muốn gạt ba mẹ à
Cũng không phải muốn gạt, chỉ xấu hổ mà thôi
"Em mặc kệ, sau này chuyện của em sẽ tự em nói không cần anh lắm miệng
Trình Thanh hừ lạnh một tiếng, dẫm chân
Tới ga tàu cao tốc, Trình Thanh xuống xe xách valy hành lý cho Trình Âm rồi đưa cô đến cổng soát vé
Trình Âm cầm vé rồi giật valy từ trong tay Trình Thanh "Em đi đây
"Ừ." Trình Thanh nhàn nhạt nói, "Chú ý an toàn, à, chú ý an toàn mọi phương diện
Bởi vì nụ cười trước khi ra cửa kia nên Trình Âm cảm thấy lời Trình Thanh nói có ý nghĩa khác
Vừa ngước lên quả nhiên thấy anh đang cười dâm đãng
"Anh câm miệng!" Trình Âm trước khi đi còn không quên dẫm vào chân anh "Có bệnh
Cho đến lúc xoay người vào cổng soát vé, tim Trình Âm vẫn không đập chậm lại.
Nếu không phải do Trình Thanh cố ý nói như vậy thì Trình Âm cũng không nghĩ tới chuyện đi đặc biệt lần này.
Đây là lần đầu tiên bọn họ qua đêm ở bên ngoài.
Nhưng nghĩ lại, toàn bộ đội ngũ đều ở đấy cũng không phải trai đơn gái chiếc.
Trình Âm không lo lắng như vậy, thong dong lên tàu cao tốc tới nơi.
Bởi vì trước khi thi đấu Trần Nhiên không thể tự ý đi ra ngoài, cho nên Trình Âm tự gọi xe tới khách sạn.
Trần Nhiên ở dưới tầng chờ cô.
Lúc xe taxi đi chậm để dừng xe thì Trần Nhiên cũng đi về phía cô.
Chờ cửa xe mở ra, Trình Âm lập tức nhảy xuống, Trần Nhiên không kịp phòng ngừa bị cô nhào vào trong ngực.
"Em tới rồi!"
"Ừ." Trần Nhiên vùi đầu dùng cằm cọ cọ tóc cô, "Anh mang em lên."
Trình Âm không cần phải hỏi gì cứ đi theo Trần Nhiên là được.
Anh mang cô đến đại sảnh, làm thủ tục rồi lên luôn tầng năm.
Ngay khi quẹt thẻ mở cửa ra, Trình Âm chỉ thò đầu vào nhìn xung quanh.
Bên trong là một chiếc giường tròn, trên đỉnh là mành sa màu hồng nhạt.
Giữa giường đặt mấy bông hoa hồng.
Trông nó thế nào...... Không giống một căn phòng bình thường?
Trần Nhiên cũng hơi ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh mà cầm valy hành lý đi vào.
Không nói gì đặt valy của cô vào trong tủ giữ đồ.
Quay đầu nhìn lại, bạn gái anh vẫn đang đứng cửa, đỏ mặt.
"Em vào đi."
Trình Âm dịch từng bước khẽ nói: "Anh...... Đêm nay cũng ở đây?"
Trần Nhiên thẳng lưng lên, khuôn mặt ẩn sau tấm rèm màu hồng, chỉ có tiếng nói nặng nề của anh vang lên
"Em cảm thấy sao?"
"Em, em cảm thấy khá tốt."
Trình Âm bước nhanh tới, giả vờ dũng cảm mà ngồi trên mép giường, vỗ vỗ giường, "Giường lớn như vậy, một người ngủ quá phí."
Trần Nhiên từ sau tấm rèm đi ra, cúi người sát vào Trình Âm.
Hô hấp giao nhau, ấm áp thổi lên mặt.
Trình Âm theo bản năng ngửa ra sau.
"Không, không đúng sao?"
"Em nói rất đúng." Trần Nhiên nói từ từ, "Nhưng bọn anh đã được sắp xếp ở tầng bốn, làm em thất vọng rồi."
Trình Âm thở phào một hơi.
Giây tiếp theo, lại trừng mắt nhìn Trần Nhiên.
"Ai thất vọng chứ?!"
Beta: Gấu Beo
- ---------
Năm nay nghỉ sớm, tháng sáu đã bắt đầu vào mùa thi rồi, các môn công cộng cũng bắt đầu mở màn.
Khoa báo chí của nhóm Trình Âm thuộc về khoa học xã hội, trường học không sắp xếp các môn học nâng cao nên so với các chuyên ngành khác đang ôn tập muốn khóc thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đến cuối tháng sáu thì gần như không có tiết nữa rồi, Trình Âm và nhóm bạn cùng phòng ngày nào cũng ở thư viên từ sáng đến lúc trời đất u ám.
Trước khi chính thức bước vào tuần thi, mọi người phòng Trình Âm ai mà ngồi máy bay về đã bắt đầu mua vé dần.
Mọi người đều nghỉ hè, nhưng tiến sĩ thì không có khái niệm về nghỉ hè.
Trình Âm gọi điện thoại cho Trình Thanh, anh nói có dự án phải làm cùng thầy giáo không rảnh để về nhà.
Vì vậy Trình Âm gọi điện thoại hẹn Tạ Dĩnh cùng mua vé máy bay.
Tới ngày về nhà, Trình Âm và Tạ Dĩnh gặp nhau ở sân bay.
"Aiz." Trình Âm đi đăng ký với tâm trang nặng nề, tới phòng ngòi chờ còn thở dài "Chả vui tý nào."
"Làm sao vậy?" Tạ Dĩnh hỏi, "Trần Nhiên không đưa cậu ra sân bay?"
"Hôm nay anh ấy bận."
"À, cậu phải quen thôi."
"Tớ không sầu vì chuyện này."
"Thế vì cái gì?"
Trình Âm quay đầu nhìn Tạ Dĩnh, chớp mắt hỏi: "Cậu có kết quả kỳ thi lần này chưa?"
Tạ Dĩnh lui lại đề phòng nói: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
Ánh mắt này quá quen thuộc, Tạ Dĩnh cảm thấy Trình Âm sẽ bắt cô ngồi giảng bài mất.
"Chuyên ngành chúng ta khác nhau, tớ không thể dạy kèm cho cậu được."
"Không phải không phải, tớ chỉ muốn hỏi cậu thi thế nào thôi."
"À." Tạ Dĩnh kéo kéo tóc mái, "Cụ thể thì không nhớ rõ nhưng chắc vẫn như trình độ bình thường."
Trình Âm hỏi tiếp: "Trình độ đứng thứ nhất cả lớp?"
Tạ Dĩnh lắc ngón trỏ, "Trình độ đứng thứ nhất toàn ngành."
Trình Âm yên lặng một lát, ủ rũ cụp đuôi nói: "Tớ có hai môn là hơn 60 điểm, tổng cộng xếp thứ 9 trong lớp."
"Cũng được rồi." Tạ Dĩnh còn tưởng có chuyện gì "Bình thường mà, thi vào trường đại học như thế thì có ai kém đâu."
Nói là như thế, nhưng từ lúc vào đại học đến nay Trình Âm đã dần quên đi mình từng là học sinh kém nhất lịch sử.
Cô ôm cặp sách nặng trĩu sờ những đồ cưng cứng bên trong, tức giận nói: "Tớ cảm thấy tớ rất vô dụng, cái gì Trần Nhiên cũng đứng thứ nhất mà tớ thi chỉ lọt trong top 10."
Tạ Dĩnh yên lặng rồi lầm bầm lầu bầu nói: "Anh ta thích cậu là được rồi, cũng không cần năng lực ngang nhau mới có thể ở bên nhau."
Nhưng mà hiển nhiên Trình Âm không cùng kênh với Tạ Dĩnh, cô vuốt huy chương vàng trong túi nói với Tạ Dĩnh: "Cậu thấy sau này tớ làm phóng viên thể thao được không?"
"Rất mệt đấy, phải tới nơi thi đấu."
"Tớ không quan tâm."
Khi nói chuyện, Trình Âm ngước lên thấy Trình Thanh mang theo chiếc valy nhỏ đang đi tới cửa đăng ký.
"Á?" Trình Âm đứng lên vẫy tay "Anh!"
Trình Thanh nghe theo tiếng gọi ánh mắt nhìn qua Tạ Dĩnh bên cạnh.
Anh đi đến chỗ Trình Âm nghe thấy em gái mình hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Đi đến nơi khác." Trình Thanh cầm vé máy bay, gật đầu với Tạ Dĩnh xem như chào hỏi, "Bọn em đi đường cẩn thận, hạ cánh nhớ báo bình an, anh đến giờ đăng ký rồi đi trước nhé."
Trình Âm cho rằng Trình Thanh đổi ý muốn đi về cùng cô, không nghĩ tới chỉ ngẫu nhiên gặp được mà thôi, có chút mất mát gật đầu, "Vâng, biết rồi ạ."
Trình Thanh đi rồi, Tạ Dĩnh vẫn ngồi yên tĩnh.
Trình Âm quá quen với cô rồi nhưng lúc này cũng không có gì để nói.
Trình Âm không kiên nhẫn chờ, ngồi chơi điện thoại rồi đi dạo quanh tại chỗ mấy bước, lại ngồi xuống bên cạnh Tạ Dĩnh.
"Nói chuyện một chút đi."
"Nói cái gì?"
Hai người bình thường có gì cũng kể qua WeChat, lúc này tự dưng muốn tìm đề tài để nói thật sự hơi khó.
Nghĩ mãi, Trình Âm tìm một chủ đề phổ thông nhất.
"Sắp lên năm thứ hai rồi, cậu có thích nam sinh nào trong trường không?"
Tạ Dĩnh sửng sốt trợn mắt nói: "Không có."
"Thật sự không có?"
"Thật sự không có."
"Vì sao?" Trình Âm trăm lần cũng không nghĩ ra, Tạ Dĩnh này là thành tiên sao? Hoàn toàn không động lòng?
"Cậu phiền quá, đừng hỏi nữa."
"Nói đi." Trình Âm quấn lấy nàng, "Chẳng lẽ vì không ai học giỏi hơn cậu? Nên cậu chướng mắt?"
Tạ Dĩnh thuận miệng trả lời, "Đúng vậy."
"Không đúng." Trình Âm lại nói thầm, "Anh trai tớ cùng trường với cậu, anh ấy học không thể kém cậu được."
Tạ Dĩnh không nói gì vặn bình nước khoáng uống một ngụm lớn.
Mấy giây trôi qua, Trình Âm đành chấp nhận chuyện Tạ Dĩnh không trả lời vấn đề này, lại hỏi: "Vậy lúc cấp ba cậu cũng không thích ai sao?"
Bình nước trong tay thoáng run lên, thiếu chút nữa đổ ra ngoài.
Tạ Dĩnh từ từ vặn chặt nắp lại, "Có."
Trình Âm hai mắt sáng lên "Ai?!"
"Học tập."
"...... Tạ Dĩnh đồ biến thái."
"Đăng ký." Tạ Dĩnh đeo cặp sách, bắt lấy tay Trình Âm, "Đi thôi."
Trên máy bay, Trình Âm rất nhanh đã ngủ mất.
Tạ Dĩnh mở tấm chắn nắng, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Thật ra ngoài Trình Âm, khi những người khác hỏi vấn đề này Tạ Dĩnh không trả lời như vậy.
Các cô gái trong phòng ngủ thường xuyên nhắc tới đề tài này, nói đến nam sinh mình yêu thầm, nói mối tình đầu thất bại, nói về đàn anh mà mình đang liều mạng theo đuổi.
Lúc đến lượt Tạ Dĩnh, cô cũng kể chuyện mình thích một đàn anh, thích từ cái nhìn đầu tiên, kể về chuyện khác người nhất mà đời này mình làm là ban đêm lén ra ngoài đến câu lạc bộ quyền anh đường Tân Giang, kể ngày thi đại học cô trộm điện thoại của bạn tốt lấy được số người kia, sau đó gửi một tin nhắn qua.
Chịu đựng cả một đêm, chỉ chờ được một câu "Cảm ơn em đã thích, tôi vô tâm □□."
Tóm lại, người kia là đề tài cô nhắc đến khi nói chuyện phiếm cùng với đám bạn để thanh xuân của cô không lạnh lẽo nhạt nhòa như vậy, chỉ thế thôi.
Trình Âm nghênh đón nghỉ hè đại học năm thứ nhất.
Giống như kỳ nghỉ hè lúc thi đại học xong, không có bài tập, không có học bù chán đến mức không biết làm gì.
Hi vọng duy nhất là tháng tám Trần Nhiên có một cuộc thi, trong nước, ngay thành phố bên cạnh chỉ đi mất hai tiếng thôi, anh nói lúc đấy mang Trình Âm đi cùng.
Trình Âm chưa từng đến hiện trường thì đấu, vì thế ngày ngày đếm ngược.
Trước ngày thi đấu là cuối tuần, Trình Âm rời giường rất sớm, ở trong phòng bếp nhìn mẹ làm cơm sáng.
Trình Thanh hiếm khi rảnh rỗi trở về, mẹ đặc biệt dậy sớm làm bữa sáng cho anh.
Trình Thanh vừa đánh răng vừa đi đến phòng bếp, định nhìn một cái rồi đi lại bị mẹ gọi lại.
"Con đi sửa soạn lại một chút, lát nữa đưa A Âm đi ra ga tàu cao tốc."
Trình Thanh dựa vào tủ lạnh, trong miệng còn đang nhét bàn chải đánh răng, "ả B y nhi?" ( theo mình hiểu là anh ấy hỏi đi đâu
Cũng làm khó Trình Âm nghe hiểu anh ấy nói gì
"Đến Giang Thành
"Sao lại đến Giang Thành
"Chơi
"Chơi?" Trình Thanh rút bàn chải đánh răng ra, lười biếng nói, "Đi chơi với bạn trai
Mẹ Trình năng lực bắt từ trọng điểm từ trước đến nay vẫn rất mạnh, lập tức quay đầu hỏi: "Con có bạn trai
"Không có không có!" Trình Âm lo lắng đẩy Trình Thanh, "Đừng nghe anh ấy nói bậy
Trình Thanh đứng bất động, "Đã hơn hai mươi rồi, có gì mà thẹn thùng. Mẹ, con gái mẹ tìm được con rể rất trâu bò
"Thật không
Mặt Trình Âm đỏ như thấy máu, mẹ vừa nhìn đã biết tại sao, đặt dao xuống đến trước mặt Trình Âm "Nhanh nói với mẹ nào
Trình Âm lúc này không có biện pháp chống chế nữa, cô cũng không phải người nói dối chỉ có thể dừng sức lườm Trình Thanh
"Ai nói cho anh
Trình Thanh buông tay, "Người ta tự mình nói cho anh
"Hai đứa nói gì đấy?" mẹ Trình hỏi, "Mau nói cho mẹ biết là người như nào, đẹp trai không
Trình Thanh cầm bàn chải đánh răng trong tay, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Trình Âm, ý bảo cô tự nói
Trình Âm đỏ cổ phun từng chữ từng chữ ra: "Được rồi, hôm trước quốc khánh, con uống quá nhiều, cái người buổi tối đưa con về ý "
Mẹ Trình nghĩ lại một chút rồi tổng kết một câu: "À, rất tuấn tú."
Hai mẹ con nhà này đều nông cạn như nhau.
Sau bữa sáng, Trình Âm bị bố mẹ bao vây, giống như ngồi tọa đàm bắt cô thành thật nói hết tất cả.
Cuối cùng cũng đến ngày xuất phát, Trình Âm cầm lấy valy hành lý chạy đi
Lúc ra đến cửa mẹ còn gào lên ở cửa "Chơi vui vẻ nhé, dù sao con ở nhà cũng không có việc gì, thêm hai ngày nữa cũng được, nhớ phải quay lại video thi đấu cho mẹ đấy
Cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu: "Chú ý an toàn
Vốn dĩ những lời này cũng rất bình thường nhưng Trình Thanh bên cạnh lại cứ cười làm Trình Âm xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu
Trình Âm chỉ muốn đi nhanh thôi
Lên xe, Trình Âm đấm một cái lên vai Trình
"Ai cho anh lắm chuyện."
Trình Thanh khó hiểu nhìn Trình Âm, "Sao không thể nói? Lớn như thế rồi còn phải yêu đương vụng trộm, em còn muốn gạt ba mẹ à
Cũng không phải muốn gạt, chỉ xấu hổ mà thôi
"Em mặc kệ, sau này chuyện của em sẽ tự em nói không cần anh lắm miệng
Trình Thanh hừ lạnh một tiếng, dẫm chân
Tới ga tàu cao tốc, Trình Thanh xuống xe xách valy hành lý cho Trình Âm rồi đưa cô đến cổng soát vé
Trình Âm cầm vé rồi giật valy từ trong tay Trình Thanh "Em đi đây
"Ừ." Trình Thanh nhàn nhạt nói, "Chú ý an toàn, à, chú ý an toàn mọi phương diện
Bởi vì nụ cười trước khi ra cửa kia nên Trình Âm cảm thấy lời Trình Thanh nói có ý nghĩa khác
Vừa ngước lên quả nhiên thấy anh đang cười dâm đãng
"Anh câm miệng!" Trình Âm trước khi đi còn không quên dẫm vào chân anh "Có bệnh
Cho đến lúc xoay người vào cổng soát vé, tim Trình Âm vẫn không đập chậm lại.
Nếu không phải do Trình Thanh cố ý nói như vậy thì Trình Âm cũng không nghĩ tới chuyện đi đặc biệt lần này.
Đây là lần đầu tiên bọn họ qua đêm ở bên ngoài.
Nhưng nghĩ lại, toàn bộ đội ngũ đều ở đấy cũng không phải trai đơn gái chiếc.
Trình Âm không lo lắng như vậy, thong dong lên tàu cao tốc tới nơi.
Bởi vì trước khi thi đấu Trần Nhiên không thể tự ý đi ra ngoài, cho nên Trình Âm tự gọi xe tới khách sạn.
Trần Nhiên ở dưới tầng chờ cô.
Lúc xe taxi đi chậm để dừng xe thì Trần Nhiên cũng đi về phía cô.
Chờ cửa xe mở ra, Trình Âm lập tức nhảy xuống, Trần Nhiên không kịp phòng ngừa bị cô nhào vào trong ngực.
"Em tới rồi!"
"Ừ." Trần Nhiên vùi đầu dùng cằm cọ cọ tóc cô, "Anh mang em lên."
Trình Âm không cần phải hỏi gì cứ đi theo Trần Nhiên là được.
Anh mang cô đến đại sảnh, làm thủ tục rồi lên luôn tầng năm.
Ngay khi quẹt thẻ mở cửa ra, Trình Âm chỉ thò đầu vào nhìn xung quanh.
Bên trong là một chiếc giường tròn, trên đỉnh là mành sa màu hồng nhạt.
Giữa giường đặt mấy bông hoa hồng.
Trông nó thế nào...... Không giống một căn phòng bình thường?
Trần Nhiên cũng hơi ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh mà cầm valy hành lý đi vào.
Không nói gì đặt valy của cô vào trong tủ giữ đồ.
Quay đầu nhìn lại, bạn gái anh vẫn đang đứng cửa, đỏ mặt.
"Em vào đi."
Trình Âm dịch từng bước khẽ nói: "Anh...... Đêm nay cũng ở đây?"
Trần Nhiên thẳng lưng lên, khuôn mặt ẩn sau tấm rèm màu hồng, chỉ có tiếng nói nặng nề của anh vang lên
"Em cảm thấy sao?"
"Em, em cảm thấy khá tốt."
Trình Âm bước nhanh tới, giả vờ dũng cảm mà ngồi trên mép giường, vỗ vỗ giường, "Giường lớn như vậy, một người ngủ quá phí."
Trần Nhiên từ sau tấm rèm đi ra, cúi người sát vào Trình Âm.
Hô hấp giao nhau, ấm áp thổi lên mặt.
Trình Âm theo bản năng ngửa ra sau.
"Không, không đúng sao?"
"Em nói rất đúng." Trần Nhiên nói từ từ, "Nhưng bọn anh đã được sắp xếp ở tầng bốn, làm em thất vọng rồi."
Trình Âm thở phào một hơi.
Giây tiếp theo, lại trừng mắt nhìn Trần Nhiên.
"Ai thất vọng chứ?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.