Chương 9
Kiều Diêu
02/12/2019
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- -----------
Tuyệt.
Cô gái này thật sự quá tuyệt.
Anh thật sự muốn bổ đầu của cô ra xem bên trong chứa cái gì.
Anh lái xe đến trước đèn xanh đèn đỏ, đạp phanh lại, đưa tay ra kéo tóc mái của Trình Âm.
"Nhóc con suốt ngày nghĩ gì trong đầu đấy?"
Cách sợi tóc, ngón tay của anh nhẹ nhàng xoa mang theo mùi hương của thuốc lá.
Trình Âm bình thường rất ghét mùi thuốc lá nhưng không biết sao cô lại có hơi tham lam hít cái mùi thuốc lá chỉ lướt qua giây lát kia.
Trình Âm không biết đặt tay ở đâu, vì thế đưa tay ra xoa loạn tóc mái của mình.
"Thế lát nữa anh đi đâu?"
"Uống rượu."
"Quán bar à."
"Ừ."
Quán bar ở đường Tân Giang rất nổi tiếng, mỗi lần đi qua đấy Trình Âm luôn thấy vô số đàn ông và phụ nữ vây xung quanh cười nói.
"Tôi không hiểu sao đám đàn ông lại thích đi quán bar như vậy."
Trần Nhiên nghe thấy nhưng không muốn trả lời.
Lúc sau đi trên đường hai người vẫn yên lặng.
Tới cửa tiểu khu, Trình Âm tự giác xuống xe, nói cảm ơn sau đó nhanh chóng đi về nhà.
Cô không hiểu vì sao mình lại phải đi nhanh như vậy.
Lối đi vào tiểu khu thấy có hàng xóm dắt chó đi dạo, Trình Âm tiện đường ngồi xuống chơi với chúng.
Trên đầu của con chó chỉ còn lại một nhúm lông, Trình Âm xoa hai cái bỗng dừng lại. Sao cô lại cảm thấy vừa rồi Trần Nhiên xoa tóc cô giống như chó nhỉ.
Hàng xóm đứng bên cạnh, cười nói: "A Âm, đã lâu không gặp cháu dạo này bận học à?"
Trình Âm gật đầu, giữ cằm con chó rồi nói: "Bối Bối hình như gầy đi."
"Không gầy, do cạo lông đấy." Hàng xóm ngồi xổm xuống xoa đầu con chó, "Kiểu tóc này đẹp trai không?"
"Đẹp trai nhưng không đáng yêu bằng trước kia."
Người hàng xóm sờ cằm, nói: "Tôi đang thắc mắc sao gần đây dắt chó đi dạo không thấy ai đến chơi với nó, hóa ra không đáng yêu bằng trước kia."
Trình Âm nhìn chằm chằm Bối Bối, chớp mắt.
Đáng yêu.
Vậy Trần Nhiên cũng cảm thấy cô đáng yêu.
Lúc Trình Âm xuất thần thì một bóng người hiện trước mặt cô.
Trình Âm ngước lên nhìn thấy Trình Thanh trong tay cầm gói chuyển phát nhanh.
"Anh à, sao lại đứng đây?" Trình Âm hỏi.
Trình Thanh nhăn mày, nói: "Ai vừa đưa em về?"
Trình Âm đứng lên, khẽ nói: "À, bạn cùng lớp."
"Không phải Tạ Dĩnh à?"
Trình Âm cúi đầu không nói câu nào.
Trình Thanh thở dài, nói: "Đi về nhà trước nào."
Hai anh em về đến nhà, giúp việc vừa quét dọn vệ sinh xong thấy hai người chào hỏi rồi đi.
Trình Thanh ngồi lên ghế sô pha, vẫy tay gọi Trình Âm: "A Âm, lại đây."
Cả căn nhà chỉ có hai anh em bọn họ, sắc mặt Trình Thanh nghiêm túc làm Trình Âm có dự cảm bất thường.
"Có chuyện gì ngày mai nói được không em muốn đi tắm trước."
Trình Thanh lạnh lùng nói: "Lại đây ngồi xuống."
Trình Âm mới nhận ra được mức độ nghiêm trọng của tình hình, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mặc dù bình thường cô hay chống đối Trình Thanh nhưng lúc anh nghiêm túc vẫn làm cô không dám khinh thường.
"A Âm, hôm nay chủ nhiệm lớp gửi thành tích kì thi lần này của em đến." Trình Thanh cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể nhưng vẫn để lộ vẻ bất đắc dĩ "Tuy không khác gì kết quả lần trước, nhưng điểm trung bình của kì thi này tăng hơn ba mươi điểm, đối với em không khác gì bị thụt ba mươi điểm, em hiểu không?"
Đầu Trình Âm cúi càng thấp hơn nữa.
Trình Thanh nhớ tới hình ảnh ở trước cửa khu vừa rồi.
Tuổi còn nhỏ mà đã lái xe thì không phải người tốt lành gì.
Anh hít sâu một hơi nói: "A Âm, có phải gần đây có chuyện gì làm em phân tâm đúng không?"
Trình Âm ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: "Anh, không có mà, em cũng không đọc truyện tranh!"
"Anh không nói chuyện này."
Trình Thanh dừng lại nhớ tới lý thuyết trong sách, đối với vấn đề trẻ yêu sớm thì phải giải thích để hiểu chứ không được cấm đoán.
"Trong trường có phải em...... có phải em......"
Ngập ngừng một lúc mà Trình Thanh cũng không biết nên nói thế nào.
Anh cũng chỉ hai mấy tuổi còn chưa yêu đương bao giờ, trên sách có nói đặc thù của thời kỳ phản nghịch phải chú ý đến tâm lý của thanh thiếu niên, nếu không sẽ gây ra sự nổi loạn.
Trò này không vui tý nào.
Trình Âm thấy Trình Thanh mãi không nói được câu nào thì hỏi: "Anh, hoàn hồn."
"Được rồi." Trình Thanh vẫy vẫy tay, "Không có gì."
Trình Âm thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội nói sang chuyện khác, "Em đi tắm đây."
"Từ từ." Trình Thanh gọi cô lại, "Còn một việc nữa."
Trình Âm quay đầu lại: "Chuyện gì?"
Trình Thanh nói, "Có gia sư ngoại khóa rất có tiếng, chuyên dạy các môn khoa học tự nhiên, kiến thức về thi đại học nắm chắc hơn các thầy cô trong trường, tỷ lệ đỗ rất cao."
Trình Âm: "wow!"
Trình Thanh lại nói: "Phương thức dạy học của cô ấy rất linh hoạt, sinh động thú vị, phản hồi của các học sinh rất tốt, để nhờ được cô ấy dạy phải đặt trước một năm"
Trình Âm cứng đờ người mà vỗ tay: "Oa! Thật lợi hại!"
Cho nên?
"Cha mẹ đã đặt lịch từ năm ngoái rồi." Trình Thanh vui mừng nói, "Hôm nay nhận được điện thoại nói cô giáo đã có lịch trống, sau này một tuần ba buổi tan học em đến nhà cô ấy học thêm."
Trình Âm: "......"
"Đúng rồi, thứ bảy cũng học 9 giờ sáng, anh sẽ nói với huấn luyện viên của CLB đấu kiếm chỉnh thời gian cho em thành buổi chiều."
Trình Âm: "......"
Trình Âm cúi đầu, rầu rĩ nói: "Biết rồi, em đi tắm đây."
Tắm rửa xong Trình Âm đi về phòng, Trình Thanh ngồi trong phòng khách vẫn chăm chú nhìn cô.
Nhìn cái gì mà nhìn, mười mấy năm rồi còn chưa nhìn đủ à.
Khoảng khắc nắm cửa được đẩy ra, trong đầu lóe lên.
Vừa rồi...... Trình Thanh là muốn hỏi cô đang yêu đúng không?
Vì thấy Trần Nhiên đưa cô về nhà.
Trình Âm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng ánh mắt thăm dò của Trình Thanh.
Đúng rồi, nhất định đúng rồi.
Trình Âm lập tức mở cửa ra vội vàng trốn vào.
Ngồi trên bàn học mở sách giáo khoa ra, Trình Âm lại không nhìn vào quyển sách chút nào.
Trình Thanh lại nghĩ cô đang yêu đương với Trần Nhiên.
Yêu đương......
Với Trần Nhiên......
Mặc dù chỉ là suy đoán của bản thân nhưng Trình Âm lại không khống chế được mà nghĩ đến chuyện nếu mình và Trần Nhiên yêu nhau thì như thế nào.
Trình Âm chỉ thấy các bạn cùng lớp yêu nhau nhưng Trần Nhiên lại không giống với bọn họ.
Chắc anh sẽ mang bạn gái đến quán bar, ôm cô đi uống rượu.
Mang bạn gái đến tụ họp với bạn vè sau đó để cô chơi với một đám người lớn.
Trưa nào cũng sẽ đưa cô đến căng tin căn cơm, chỉ hai người bọn họ.
Sau đó cuối tuần đưa cô đi xem phim, đi mua sắm, nắm tay cô.
Sau đó còn......
......
Ngừng!
Trình Âm phát hiện những ý nghĩ đó làm cho mình đỏ mặt tim đập mạnh tay nóng lên.
Không được, cô không thích kiểu người như Trần Nhiên, cô thích người học tập tốt, IQ cao.
Nhưng nửa tiếng trôi qua, cô vẫn không lật được một tờ nào, trong đầu toàn là hình ảnh mình tưởng tượng.
Đúng lúc này, vang lên tiếng điện thoại, là số lạ, kéo Trình Âm đang trong suy nghĩ ra.
"Alo" cô nhận điện thoại hỏi, "Ai đấy ạ?"
"Là tôi."
Tim Trình Âm nhảy mạnh lên một cái.
Là Trần Nhiên.
Là! Trần! Nhiên!
Sao lại tự cảm ứng mà gọi đến thế này!
"Có chuyện gì thế?"
"Chìa khóa của em đang trên xe tôi." Giọng Trần Nhiên bình tĩnh vững vàng, "Nói cho em biết tránh em không tìm thấy, thứ hai đến trường tôi đưa cho."
Hơi thở của cô hơi gấp, lâu sau mới "Ừ" một tiếng.
"Cúp đây."
Cho đến khi vang lên tiếng "Tút tút" trong điện thoại, Trình Âm mới lấy lại tinh thần.
Cô nhìn chằm chằm vào dãy số rồi từ từ lưu vào danh bạ.
Sau đó lại nghĩ gì đó, cô lại copy số điện thoại dán lên WeChat, tìm số WeChat.
Quả nhiên tìm thấy.
Một người tên là "cr", hình đại diện là một con chó.
Trình Âm nhìn thông tin của anh rất lâu, cuối cùng mới thoát ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Trình Thanh gọi Trình Âm dậy để đưa đến chỗ cô giáo gia sư tại nhà kia.
Trong thang máy Trình Thanh nói: "Hôm nào có thời gian anh sẽ đưa em đi, còn hôm nào bận thì em tự đi, nếu dám trốn học xem anh có đánh gãy chân em không, học một mình như thế là rất tốn kém biết không?"
"Anh đánh đi." Trình Âm chẳng quan tâm nói, "Đánh gãy anh phải nuôi em cả đời, vợ cũng không cưới được."
Nói xong thì cửa thang máy mở ra, cô giáo kia đã đứng chờ ở cửa.
"Cô Vương." Trình Thanh mỉm cười bước lên, "Đây là em gái của em Trình Âm, hôm qua em đã gọi điện xác nhận với cô ạ."
Trình Âm lặng lẽ nhìn cô giáo này.
Vóc dáng cao ráo, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt hài hòa nhìn thấy không phải người dễ bị lừa.
"Em chào cô." Trình Âm ngoan ngoãn lên tiếng.
Vương Huệ Duẫn nhìn thấy Trình Âm thì hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu, "Cô bé rất đáng yêu."
Sau khi giao tiếp đơn giản, Trình Thanh đi về, Vương Huệ Duẫn mang Trình Âm vào nhà.
Là một giáo viên đã mười mấy năm, nên trong nhà Vương Huệ Duẫn đầy đủ các loại sách giáo khoa tư liệu tham khảo, còn một phòng riêng bên trong có bàn học và bảng đen, bình thường bà dạy học sinh ở chỗ này.
"Học trò, em có mang bút không?" Vương Huệ Duẫn vừa vào cửa đã đi thẳng vào vấn đề luôn, "Trước tiên chúng ta làm thử bài test nhỏ nhé, xem trình độ cơ bản em nắm đến đâu."
Bài test nhỏ.
Trình Âm mở bài thi ra, tổng cộng có sáu tờ.
Trời à, thế mà cô nói nhỏ.
Trình Âm cặm cụi làm, Vương Huệ Duẫn cầm một quyển sách ngồi bên cạnh.
Trình Âm vừa làm một bài mà đã thấy kẹt rồi, theo thói quen mà cắn bút.
Vương Huệ Duẫn nhìn cô cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Một lát sau vang lên tiếng đập cửa.
Vương Huệ Duẫn hơi khó chịu nhíu mày, đang muốn lên tiếng thì cửa bị đẩy ra.
Trình Âm nghe tiếng động lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Trần Nhiên đứng ở cửa, trong tay xách một túi táo.
Trần Nhiên và Trình Âm nhìn thấy nhau đều cảm thấy ngạc nhiên.
Vở kịch nhỏ nghĩ tối qua bay xẹt qua đầu cô, Trình Âm cảm thấy máu cả người đang dồn lên trên óc.
Duyên phận như này cũng quá mức rồi! trong tiểu thuyết cũng không viết như vậy!
Không thể! Ông trời ơi, ông không thể sắp xếp cho tôi như vậy được!
Đáng tiếc duyên phận bên kia lại không thể hiện gì, lạnh lùng nhìn hai người trong phòng.
"Anh......" Trình Âm nhìn Trần Nhiên, lại nhìn Vương Huệ Duẫn, "Cô Vương, không phải nói chỉ mình em học thôi mà."
Vương Huệ Duẫn nghẹn lời.
Trình Âm lại nói: "Nếu hai người thì giảm giá 50% ạ"
Trần Nhiên nghe xong liếc Trình Âm rồi quay sang nói với Vương Huệ Duẫn: "Xin lỗi, mẹ, con không biết mẹ đang dạy."
Mẹ?
Trần Nhiên nói xong thì đóng cửa lui ra ngoài, anh đóng rầm cửa lại làm cả căn phòng trở nên khá yên tĩnh.
Vương Huệ Duẫn nói: "Thật ngại quá, con trai cô không biết có học sinh ở đây."
"......"
Trình Âm không biết phải đối mặt như nào, đờ đẫn gật đầu.
Vương Huệ Duẫn thấy sắc mặt Trình Âm không bình thường, sợ cô để ý lại nói: "Em yên tâm, nó sẽ không vào quấy rầy chúng ta nữa đâu."
Trình Âm lại gật đầu, nói: "Không sao ạ."
Nhưng cách lúc Vương Huệ Duẫn nói còn chưa đến mười phút, cửa lại bị gõ.
Trình Âm quay đầu lại, quả nhiên thấy Trần Nhiên mở cửa ra trong tay bê một đĩa hoa quả đã gọt sẵn.
"Con làm sao đấy?" Vương Huệ Duẫn rất khó chịu, không vui nói, "Không biết mẹ đang dạy à?"
Trần Nhiên hơi hất cằm, nói: "Con chỉ muốn hỏi một chút, mọi người có ăn táo không thôi?"
Vương Huệ Duẫn dạy thêm mấy năm nay rồi, Trần Nhiên vẫn luôn hiểu quy củ, nếu ở nhà mà có học sinh tới học, thì anh sẽ ở trong phòng không ra chứ đừng nói đến chuyện mang đĩa táo vào hỏi có ăn không.
"Không ăn." Vương Huệ Duẫn trầm giọng nói, rồi lại nhìn Trình Âm nói, "Con đặt đấy rồi ra ngoài đi, đừng vào quấy rầy nữa."
"Vâng."
Trước mặt Trình Âm có cả một đĩa táo.
Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Trần Nhiên chỉ lát sau liền rời ngay đi.
Trần Nhiên cười khẽ, "Ăn nhiều một chút, mới cao lên được."
Trình Âm: "......"
Vương Huệ Duẫn kỳ lạ nhìn anh rồi lại nhìn bài thi của Trình Âm nói: "Em làm nhanh lên."
Bài test khá nhiều câu nhưng tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên bên ngoài làm gián đoạn sự chú ý của cô.
Anh có vào đây nữa không.
Anh đi ra ngoài rồi sao.
Anh hình như đang ở trong phòng bếp.
Anh hình như đang di chuyển vật gì đấy.
......
Nửa giờ sau, bài thi của Trình Âm còn chưa sang khác.
"Cô ơi." Trình Âm cẩn thận hỏi, "Em muốn đi WC."
"Đi đi." Vương Huệ Duẫn thu bài, "Đi qua phòng khách cánh cửa thứ hai là toilet nhé."
Trình Âm đứng dậy đi ra ngoài.
Phòng khách nhà Vương Huệ Duẫn rất lớn, dọc hai bên đường đi là hai chậu câu xanh tươi tốt, còn cách một tấm kính mà hình như vẫn ngửi được mùi hương của ánh mặt trời.
Trần Nhiên ngồi ở giữa ghế sopha, ngửa đầu, nhắm mắt lại, cầm quyển sách trong tay.
Cách xa như vậy, Trình Âm vẫn có thể nhìn thấy lông mi của anh. Ánh mặt trời chiếu trên mặt anh, làm cô nhìn rõ được cả nốt ruồi lệ dưới đôi mắt.
Anh yên lặng ngồi đó ngực từ từ phập phồng theo hô hấp.
Nhìn rất đẹp, dường như có thể nhìn thấy ánh mặt trời đang lướt trên người anh.
Chưa kể nhìn rất giống như người trí thức.
Bỗng nhiên, người đàn ông ngồi trên sô pha mở mắt.
Trình Âm có tật giật mình, lập tức xoay người cầm tay cửa đi vào.
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên ở phía sau.
"Em vào phòng tôi làm gì?"
Trình Âm dừng lại, ngước lên nhìn thấy trang trí màu xám trắng, đồ nội thất đơn giản, đây rõ ràng là phòng của con trai.
Chăn gối trên giường còn chưa được xếp gọn, hơi lộn xộn có chiếc quần dài vất lên đấy.
Trình Âm đi nhầm.
Khi cô đang thấy xấu hổ không chịu được quay đầu ra thì người kia trong phòng khách lại nói: "Cô bé à, hành vi này của em ở cổ đại sẽ bị dìm lồng heo đấy."
Trình Âm: "......"
"Tôi không có mà!"
Cô không biết mình bị kích động gì nữa, tóm lại là nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh kéo cửa ra đi vào rồi đóng sầm cửa lại.
Trần Nhiên trong phòng khách sờ sờ mũi.
Cô ấy không có gì.
Trình Âm ở trong nhà vệ sinh rất lâu. Lúc rửa tay thấy mặt mình trong gương đỏ ửng, vì thế lấy nước lạnh vỗ vỗ mặt.
Đều tại Trình Thanh hết, anh ấy đang yên lành thì tự nhiên lại suy đoán cô với Trần Nhiên yêu đương gì chứ!
Làm cho cô cứ nhìn thấy Trần Nhiên thì trong đầu lại nhẩy ra ý tưởng người này là bạn trai mình, những hình ảnh quay cuồng liên tiếp trong đầu.
May mắn lúc đi ra thì không thấy Trần Nhiên trong phòng khách.
Trình Âm quay lại thư phòng, Vương Huệ Duẫn không đưa bài thi cho nữa mà giảng luôn những kiến thức cơ bản cho cô.
Giảng một lúc là đến tận hai tiếng.
11 giờ 30, Trình Thanh tới đón Trình Âm.
Vương Huệ Duẫn đưa cô ra lúc đến cửa Trình Âm quay đầu lại nhìn thoáng qua, đúng lúc thấy Trần Nhiên đi ra khỏi phòng.
Trình Âm lập tức bước đi, chớp mắt đã biến mất trước mặt Trần Nhiên.
Trần Nhiên dừng lại, nhìn chìa khóa trong tay mình.
Cô nhóc này chạy gì chứ, anh ăn được cô chắc.
Trình Thanh chờ Trình Âm ở dưới tầng, Vương Huệ Duẫn đưa cô xuống.
Trình Thanh cung kính chào hỏi Vương Huệ Duẫn, lại hỏi về tình hình học tập của Trình Âm.
Đầu tiên Vương Huệ Duẫn cũng miễn cưỡng khen Trình Âm, dù sao cô bé này cũng rất thông minh là câu chuyện dụng mà giáo viên hay nói nhất, tiếp đó mới nói: "Nhưng bạn này đi học không tập trung lắm, dễ bị phân tâm cái này phải sửa."
Trình Thanh nói chuyện với Vương Huệ Duẫn một lúc mới đưa Trình Âm về, trong lúc đó, Trình Âm vẫn đứng bên cạnh không nghe vào được câu nào, trong đầu óc toàn đang trách cứ Trình Thanh hại cô nghĩ linh tinh.
Sau khi lên xe, Trình Thanh thấy Trình Âm dáng vẻ thất thần rồi lại thở dài.
Anh biết em gái mình từ nhỏ đã không tập trung học, lúc này cũng chán không muốn nói chỉ thuận miệng hỏi: "Em thấy thế nào?"
Trình Âm nhíu mày nghĩ nói: "Anh có muốn nghe nói thật không?"
Trình Thanh "Ừ".
Trình Âm cúi đầu nhìn bài thi mà Vương Huệ Duẫn chuẩn bị cho cô, lại nghĩ tới Trần Nhiên dáng vẻ nửa cười nửa không trong phòng khách hôm nay.
Cô thấy chỗ đấy chính là ổ sói.
Người lớn kia giết người không thấy máu, còn người nhỏ kia cũng giết người không thấy máu nốt.
"Em thấy...... cô giáo này hình như là kẻ lừa đảo."
"..."
"Con trai của mình thi năm năm còn không đỗ đại học mà anh cũng dám tin!"
"......"
Beta: Gấu Beo
- -----------
Tuyệt.
Cô gái này thật sự quá tuyệt.
Anh thật sự muốn bổ đầu của cô ra xem bên trong chứa cái gì.
Anh lái xe đến trước đèn xanh đèn đỏ, đạp phanh lại, đưa tay ra kéo tóc mái của Trình Âm.
"Nhóc con suốt ngày nghĩ gì trong đầu đấy?"
Cách sợi tóc, ngón tay của anh nhẹ nhàng xoa mang theo mùi hương của thuốc lá.
Trình Âm bình thường rất ghét mùi thuốc lá nhưng không biết sao cô lại có hơi tham lam hít cái mùi thuốc lá chỉ lướt qua giây lát kia.
Trình Âm không biết đặt tay ở đâu, vì thế đưa tay ra xoa loạn tóc mái của mình.
"Thế lát nữa anh đi đâu?"
"Uống rượu."
"Quán bar à."
"Ừ."
Quán bar ở đường Tân Giang rất nổi tiếng, mỗi lần đi qua đấy Trình Âm luôn thấy vô số đàn ông và phụ nữ vây xung quanh cười nói.
"Tôi không hiểu sao đám đàn ông lại thích đi quán bar như vậy."
Trần Nhiên nghe thấy nhưng không muốn trả lời.
Lúc sau đi trên đường hai người vẫn yên lặng.
Tới cửa tiểu khu, Trình Âm tự giác xuống xe, nói cảm ơn sau đó nhanh chóng đi về nhà.
Cô không hiểu vì sao mình lại phải đi nhanh như vậy.
Lối đi vào tiểu khu thấy có hàng xóm dắt chó đi dạo, Trình Âm tiện đường ngồi xuống chơi với chúng.
Trên đầu của con chó chỉ còn lại một nhúm lông, Trình Âm xoa hai cái bỗng dừng lại. Sao cô lại cảm thấy vừa rồi Trần Nhiên xoa tóc cô giống như chó nhỉ.
Hàng xóm đứng bên cạnh, cười nói: "A Âm, đã lâu không gặp cháu dạo này bận học à?"
Trình Âm gật đầu, giữ cằm con chó rồi nói: "Bối Bối hình như gầy đi."
"Không gầy, do cạo lông đấy." Hàng xóm ngồi xổm xuống xoa đầu con chó, "Kiểu tóc này đẹp trai không?"
"Đẹp trai nhưng không đáng yêu bằng trước kia."
Người hàng xóm sờ cằm, nói: "Tôi đang thắc mắc sao gần đây dắt chó đi dạo không thấy ai đến chơi với nó, hóa ra không đáng yêu bằng trước kia."
Trình Âm nhìn chằm chằm Bối Bối, chớp mắt.
Đáng yêu.
Vậy Trần Nhiên cũng cảm thấy cô đáng yêu.
Lúc Trình Âm xuất thần thì một bóng người hiện trước mặt cô.
Trình Âm ngước lên nhìn thấy Trình Thanh trong tay cầm gói chuyển phát nhanh.
"Anh à, sao lại đứng đây?" Trình Âm hỏi.
Trình Thanh nhăn mày, nói: "Ai vừa đưa em về?"
Trình Âm đứng lên, khẽ nói: "À, bạn cùng lớp."
"Không phải Tạ Dĩnh à?"
Trình Âm cúi đầu không nói câu nào.
Trình Thanh thở dài, nói: "Đi về nhà trước nào."
Hai anh em về đến nhà, giúp việc vừa quét dọn vệ sinh xong thấy hai người chào hỏi rồi đi.
Trình Thanh ngồi lên ghế sô pha, vẫy tay gọi Trình Âm: "A Âm, lại đây."
Cả căn nhà chỉ có hai anh em bọn họ, sắc mặt Trình Thanh nghiêm túc làm Trình Âm có dự cảm bất thường.
"Có chuyện gì ngày mai nói được không em muốn đi tắm trước."
Trình Thanh lạnh lùng nói: "Lại đây ngồi xuống."
Trình Âm mới nhận ra được mức độ nghiêm trọng của tình hình, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mặc dù bình thường cô hay chống đối Trình Thanh nhưng lúc anh nghiêm túc vẫn làm cô không dám khinh thường.
"A Âm, hôm nay chủ nhiệm lớp gửi thành tích kì thi lần này của em đến." Trình Thanh cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể nhưng vẫn để lộ vẻ bất đắc dĩ "Tuy không khác gì kết quả lần trước, nhưng điểm trung bình của kì thi này tăng hơn ba mươi điểm, đối với em không khác gì bị thụt ba mươi điểm, em hiểu không?"
Đầu Trình Âm cúi càng thấp hơn nữa.
Trình Thanh nhớ tới hình ảnh ở trước cửa khu vừa rồi.
Tuổi còn nhỏ mà đã lái xe thì không phải người tốt lành gì.
Anh hít sâu một hơi nói: "A Âm, có phải gần đây có chuyện gì làm em phân tâm đúng không?"
Trình Âm ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: "Anh, không có mà, em cũng không đọc truyện tranh!"
"Anh không nói chuyện này."
Trình Thanh dừng lại nhớ tới lý thuyết trong sách, đối với vấn đề trẻ yêu sớm thì phải giải thích để hiểu chứ không được cấm đoán.
"Trong trường có phải em...... có phải em......"
Ngập ngừng một lúc mà Trình Thanh cũng không biết nên nói thế nào.
Anh cũng chỉ hai mấy tuổi còn chưa yêu đương bao giờ, trên sách có nói đặc thù của thời kỳ phản nghịch phải chú ý đến tâm lý của thanh thiếu niên, nếu không sẽ gây ra sự nổi loạn.
Trò này không vui tý nào.
Trình Âm thấy Trình Thanh mãi không nói được câu nào thì hỏi: "Anh, hoàn hồn."
"Được rồi." Trình Thanh vẫy vẫy tay, "Không có gì."
Trình Âm thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội nói sang chuyện khác, "Em đi tắm đây."
"Từ từ." Trình Thanh gọi cô lại, "Còn một việc nữa."
Trình Âm quay đầu lại: "Chuyện gì?"
Trình Thanh nói, "Có gia sư ngoại khóa rất có tiếng, chuyên dạy các môn khoa học tự nhiên, kiến thức về thi đại học nắm chắc hơn các thầy cô trong trường, tỷ lệ đỗ rất cao."
Trình Âm: "wow!"
Trình Thanh lại nói: "Phương thức dạy học của cô ấy rất linh hoạt, sinh động thú vị, phản hồi của các học sinh rất tốt, để nhờ được cô ấy dạy phải đặt trước một năm"
Trình Âm cứng đờ người mà vỗ tay: "Oa! Thật lợi hại!"
Cho nên?
"Cha mẹ đã đặt lịch từ năm ngoái rồi." Trình Thanh vui mừng nói, "Hôm nay nhận được điện thoại nói cô giáo đã có lịch trống, sau này một tuần ba buổi tan học em đến nhà cô ấy học thêm."
Trình Âm: "......"
"Đúng rồi, thứ bảy cũng học 9 giờ sáng, anh sẽ nói với huấn luyện viên của CLB đấu kiếm chỉnh thời gian cho em thành buổi chiều."
Trình Âm: "......"
Trình Âm cúi đầu, rầu rĩ nói: "Biết rồi, em đi tắm đây."
Tắm rửa xong Trình Âm đi về phòng, Trình Thanh ngồi trong phòng khách vẫn chăm chú nhìn cô.
Nhìn cái gì mà nhìn, mười mấy năm rồi còn chưa nhìn đủ à.
Khoảng khắc nắm cửa được đẩy ra, trong đầu lóe lên.
Vừa rồi...... Trình Thanh là muốn hỏi cô đang yêu đúng không?
Vì thấy Trần Nhiên đưa cô về nhà.
Trình Âm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng ánh mắt thăm dò của Trình Thanh.
Đúng rồi, nhất định đúng rồi.
Trình Âm lập tức mở cửa ra vội vàng trốn vào.
Ngồi trên bàn học mở sách giáo khoa ra, Trình Âm lại không nhìn vào quyển sách chút nào.
Trình Thanh lại nghĩ cô đang yêu đương với Trần Nhiên.
Yêu đương......
Với Trần Nhiên......
Mặc dù chỉ là suy đoán của bản thân nhưng Trình Âm lại không khống chế được mà nghĩ đến chuyện nếu mình và Trần Nhiên yêu nhau thì như thế nào.
Trình Âm chỉ thấy các bạn cùng lớp yêu nhau nhưng Trần Nhiên lại không giống với bọn họ.
Chắc anh sẽ mang bạn gái đến quán bar, ôm cô đi uống rượu.
Mang bạn gái đến tụ họp với bạn vè sau đó để cô chơi với một đám người lớn.
Trưa nào cũng sẽ đưa cô đến căng tin căn cơm, chỉ hai người bọn họ.
Sau đó cuối tuần đưa cô đi xem phim, đi mua sắm, nắm tay cô.
Sau đó còn......
......
Ngừng!
Trình Âm phát hiện những ý nghĩ đó làm cho mình đỏ mặt tim đập mạnh tay nóng lên.
Không được, cô không thích kiểu người như Trần Nhiên, cô thích người học tập tốt, IQ cao.
Nhưng nửa tiếng trôi qua, cô vẫn không lật được một tờ nào, trong đầu toàn là hình ảnh mình tưởng tượng.
Đúng lúc này, vang lên tiếng điện thoại, là số lạ, kéo Trình Âm đang trong suy nghĩ ra.
"Alo" cô nhận điện thoại hỏi, "Ai đấy ạ?"
"Là tôi."
Tim Trình Âm nhảy mạnh lên một cái.
Là Trần Nhiên.
Là! Trần! Nhiên!
Sao lại tự cảm ứng mà gọi đến thế này!
"Có chuyện gì thế?"
"Chìa khóa của em đang trên xe tôi." Giọng Trần Nhiên bình tĩnh vững vàng, "Nói cho em biết tránh em không tìm thấy, thứ hai đến trường tôi đưa cho."
Hơi thở của cô hơi gấp, lâu sau mới "Ừ" một tiếng.
"Cúp đây."
Cho đến khi vang lên tiếng "Tút tút" trong điện thoại, Trình Âm mới lấy lại tinh thần.
Cô nhìn chằm chằm vào dãy số rồi từ từ lưu vào danh bạ.
Sau đó lại nghĩ gì đó, cô lại copy số điện thoại dán lên WeChat, tìm số WeChat.
Quả nhiên tìm thấy.
Một người tên là "cr", hình đại diện là một con chó.
Trình Âm nhìn thông tin của anh rất lâu, cuối cùng mới thoát ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Trình Thanh gọi Trình Âm dậy để đưa đến chỗ cô giáo gia sư tại nhà kia.
Trong thang máy Trình Thanh nói: "Hôm nào có thời gian anh sẽ đưa em đi, còn hôm nào bận thì em tự đi, nếu dám trốn học xem anh có đánh gãy chân em không, học một mình như thế là rất tốn kém biết không?"
"Anh đánh đi." Trình Âm chẳng quan tâm nói, "Đánh gãy anh phải nuôi em cả đời, vợ cũng không cưới được."
Nói xong thì cửa thang máy mở ra, cô giáo kia đã đứng chờ ở cửa.
"Cô Vương." Trình Thanh mỉm cười bước lên, "Đây là em gái của em Trình Âm, hôm qua em đã gọi điện xác nhận với cô ạ."
Trình Âm lặng lẽ nhìn cô giáo này.
Vóc dáng cao ráo, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt hài hòa nhìn thấy không phải người dễ bị lừa.
"Em chào cô." Trình Âm ngoan ngoãn lên tiếng.
Vương Huệ Duẫn nhìn thấy Trình Âm thì hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu, "Cô bé rất đáng yêu."
Sau khi giao tiếp đơn giản, Trình Thanh đi về, Vương Huệ Duẫn mang Trình Âm vào nhà.
Là một giáo viên đã mười mấy năm, nên trong nhà Vương Huệ Duẫn đầy đủ các loại sách giáo khoa tư liệu tham khảo, còn một phòng riêng bên trong có bàn học và bảng đen, bình thường bà dạy học sinh ở chỗ này.
"Học trò, em có mang bút không?" Vương Huệ Duẫn vừa vào cửa đã đi thẳng vào vấn đề luôn, "Trước tiên chúng ta làm thử bài test nhỏ nhé, xem trình độ cơ bản em nắm đến đâu."
Bài test nhỏ.
Trình Âm mở bài thi ra, tổng cộng có sáu tờ.
Trời à, thế mà cô nói nhỏ.
Trình Âm cặm cụi làm, Vương Huệ Duẫn cầm một quyển sách ngồi bên cạnh.
Trình Âm vừa làm một bài mà đã thấy kẹt rồi, theo thói quen mà cắn bút.
Vương Huệ Duẫn nhìn cô cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Một lát sau vang lên tiếng đập cửa.
Vương Huệ Duẫn hơi khó chịu nhíu mày, đang muốn lên tiếng thì cửa bị đẩy ra.
Trình Âm nghe tiếng động lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Trần Nhiên đứng ở cửa, trong tay xách một túi táo.
Trần Nhiên và Trình Âm nhìn thấy nhau đều cảm thấy ngạc nhiên.
Vở kịch nhỏ nghĩ tối qua bay xẹt qua đầu cô, Trình Âm cảm thấy máu cả người đang dồn lên trên óc.
Duyên phận như này cũng quá mức rồi! trong tiểu thuyết cũng không viết như vậy!
Không thể! Ông trời ơi, ông không thể sắp xếp cho tôi như vậy được!
Đáng tiếc duyên phận bên kia lại không thể hiện gì, lạnh lùng nhìn hai người trong phòng.
"Anh......" Trình Âm nhìn Trần Nhiên, lại nhìn Vương Huệ Duẫn, "Cô Vương, không phải nói chỉ mình em học thôi mà."
Vương Huệ Duẫn nghẹn lời.
Trình Âm lại nói: "Nếu hai người thì giảm giá 50% ạ"
Trần Nhiên nghe xong liếc Trình Âm rồi quay sang nói với Vương Huệ Duẫn: "Xin lỗi, mẹ, con không biết mẹ đang dạy."
Mẹ?
Trần Nhiên nói xong thì đóng cửa lui ra ngoài, anh đóng rầm cửa lại làm cả căn phòng trở nên khá yên tĩnh.
Vương Huệ Duẫn nói: "Thật ngại quá, con trai cô không biết có học sinh ở đây."
"......"
Trình Âm không biết phải đối mặt như nào, đờ đẫn gật đầu.
Vương Huệ Duẫn thấy sắc mặt Trình Âm không bình thường, sợ cô để ý lại nói: "Em yên tâm, nó sẽ không vào quấy rầy chúng ta nữa đâu."
Trình Âm lại gật đầu, nói: "Không sao ạ."
Nhưng cách lúc Vương Huệ Duẫn nói còn chưa đến mười phút, cửa lại bị gõ.
Trình Âm quay đầu lại, quả nhiên thấy Trần Nhiên mở cửa ra trong tay bê một đĩa hoa quả đã gọt sẵn.
"Con làm sao đấy?" Vương Huệ Duẫn rất khó chịu, không vui nói, "Không biết mẹ đang dạy à?"
Trần Nhiên hơi hất cằm, nói: "Con chỉ muốn hỏi một chút, mọi người có ăn táo không thôi?"
Vương Huệ Duẫn dạy thêm mấy năm nay rồi, Trần Nhiên vẫn luôn hiểu quy củ, nếu ở nhà mà có học sinh tới học, thì anh sẽ ở trong phòng không ra chứ đừng nói đến chuyện mang đĩa táo vào hỏi có ăn không.
"Không ăn." Vương Huệ Duẫn trầm giọng nói, rồi lại nhìn Trình Âm nói, "Con đặt đấy rồi ra ngoài đi, đừng vào quấy rầy nữa."
"Vâng."
Trước mặt Trình Âm có cả một đĩa táo.
Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Trần Nhiên chỉ lát sau liền rời ngay đi.
Trần Nhiên cười khẽ, "Ăn nhiều một chút, mới cao lên được."
Trình Âm: "......"
Vương Huệ Duẫn kỳ lạ nhìn anh rồi lại nhìn bài thi của Trình Âm nói: "Em làm nhanh lên."
Bài test khá nhiều câu nhưng tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên bên ngoài làm gián đoạn sự chú ý của cô.
Anh có vào đây nữa không.
Anh đi ra ngoài rồi sao.
Anh hình như đang ở trong phòng bếp.
Anh hình như đang di chuyển vật gì đấy.
......
Nửa giờ sau, bài thi của Trình Âm còn chưa sang khác.
"Cô ơi." Trình Âm cẩn thận hỏi, "Em muốn đi WC."
"Đi đi." Vương Huệ Duẫn thu bài, "Đi qua phòng khách cánh cửa thứ hai là toilet nhé."
Trình Âm đứng dậy đi ra ngoài.
Phòng khách nhà Vương Huệ Duẫn rất lớn, dọc hai bên đường đi là hai chậu câu xanh tươi tốt, còn cách một tấm kính mà hình như vẫn ngửi được mùi hương của ánh mặt trời.
Trần Nhiên ngồi ở giữa ghế sopha, ngửa đầu, nhắm mắt lại, cầm quyển sách trong tay.
Cách xa như vậy, Trình Âm vẫn có thể nhìn thấy lông mi của anh. Ánh mặt trời chiếu trên mặt anh, làm cô nhìn rõ được cả nốt ruồi lệ dưới đôi mắt.
Anh yên lặng ngồi đó ngực từ từ phập phồng theo hô hấp.
Nhìn rất đẹp, dường như có thể nhìn thấy ánh mặt trời đang lướt trên người anh.
Chưa kể nhìn rất giống như người trí thức.
Bỗng nhiên, người đàn ông ngồi trên sô pha mở mắt.
Trình Âm có tật giật mình, lập tức xoay người cầm tay cửa đi vào.
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên ở phía sau.
"Em vào phòng tôi làm gì?"
Trình Âm dừng lại, ngước lên nhìn thấy trang trí màu xám trắng, đồ nội thất đơn giản, đây rõ ràng là phòng của con trai.
Chăn gối trên giường còn chưa được xếp gọn, hơi lộn xộn có chiếc quần dài vất lên đấy.
Trình Âm đi nhầm.
Khi cô đang thấy xấu hổ không chịu được quay đầu ra thì người kia trong phòng khách lại nói: "Cô bé à, hành vi này của em ở cổ đại sẽ bị dìm lồng heo đấy."
Trình Âm: "......"
"Tôi không có mà!"
Cô không biết mình bị kích động gì nữa, tóm lại là nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh kéo cửa ra đi vào rồi đóng sầm cửa lại.
Trần Nhiên trong phòng khách sờ sờ mũi.
Cô ấy không có gì.
Trình Âm ở trong nhà vệ sinh rất lâu. Lúc rửa tay thấy mặt mình trong gương đỏ ửng, vì thế lấy nước lạnh vỗ vỗ mặt.
Đều tại Trình Thanh hết, anh ấy đang yên lành thì tự nhiên lại suy đoán cô với Trần Nhiên yêu đương gì chứ!
Làm cho cô cứ nhìn thấy Trần Nhiên thì trong đầu lại nhẩy ra ý tưởng người này là bạn trai mình, những hình ảnh quay cuồng liên tiếp trong đầu.
May mắn lúc đi ra thì không thấy Trần Nhiên trong phòng khách.
Trình Âm quay lại thư phòng, Vương Huệ Duẫn không đưa bài thi cho nữa mà giảng luôn những kiến thức cơ bản cho cô.
Giảng một lúc là đến tận hai tiếng.
11 giờ 30, Trình Thanh tới đón Trình Âm.
Vương Huệ Duẫn đưa cô ra lúc đến cửa Trình Âm quay đầu lại nhìn thoáng qua, đúng lúc thấy Trần Nhiên đi ra khỏi phòng.
Trình Âm lập tức bước đi, chớp mắt đã biến mất trước mặt Trần Nhiên.
Trần Nhiên dừng lại, nhìn chìa khóa trong tay mình.
Cô nhóc này chạy gì chứ, anh ăn được cô chắc.
Trình Thanh chờ Trình Âm ở dưới tầng, Vương Huệ Duẫn đưa cô xuống.
Trình Thanh cung kính chào hỏi Vương Huệ Duẫn, lại hỏi về tình hình học tập của Trình Âm.
Đầu tiên Vương Huệ Duẫn cũng miễn cưỡng khen Trình Âm, dù sao cô bé này cũng rất thông minh là câu chuyện dụng mà giáo viên hay nói nhất, tiếp đó mới nói: "Nhưng bạn này đi học không tập trung lắm, dễ bị phân tâm cái này phải sửa."
Trình Thanh nói chuyện với Vương Huệ Duẫn một lúc mới đưa Trình Âm về, trong lúc đó, Trình Âm vẫn đứng bên cạnh không nghe vào được câu nào, trong đầu óc toàn đang trách cứ Trình Thanh hại cô nghĩ linh tinh.
Sau khi lên xe, Trình Thanh thấy Trình Âm dáng vẻ thất thần rồi lại thở dài.
Anh biết em gái mình từ nhỏ đã không tập trung học, lúc này cũng chán không muốn nói chỉ thuận miệng hỏi: "Em thấy thế nào?"
Trình Âm nhíu mày nghĩ nói: "Anh có muốn nghe nói thật không?"
Trình Thanh "Ừ".
Trình Âm cúi đầu nhìn bài thi mà Vương Huệ Duẫn chuẩn bị cho cô, lại nghĩ tới Trần Nhiên dáng vẻ nửa cười nửa không trong phòng khách hôm nay.
Cô thấy chỗ đấy chính là ổ sói.
Người lớn kia giết người không thấy máu, còn người nhỏ kia cũng giết người không thấy máu nốt.
"Em thấy...... cô giáo này hình như là kẻ lừa đảo."
"..."
"Con trai của mình thi năm năm còn không đỗ đại học mà anh cũng dám tin!"
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.