Chương 46: Giả vờ đau
Bạch Dương Lê
23/10/2024
Vị bác sĩ trung niên cầm trên tay tấm phim X quang giơ lên cao xem cẩn thận, sau đó để tấm ảnh xuống bàn làm việc, đưa tay đẩy kính lên.
"Không ảnh hưởng đến xương, không có vấn đề gì lớn, quay về cẩn thận một chút, nếu không thật sự sẽ có vấn đề"
Cố Tử Phong bình tĩnh nói ' Cảm ơn sau đó bế cô ra ngoài, đặt cô lên dãy ghế bảo cô ngồi yên đó, còn anh thì đi thanh toán tiền.
Trần Y Y vì chân bị va đập trúng ngay vết thương, bị đau ê ẩm nên cũng chẳng buồn nói chuyện với Cố Tử Phong, cô ngồi yên một chỗ, đợi anh quay về.
Trần Y Y được Cố Tử Phong bế ra xe, trên đường trở về bên trong xe dường như chỉ nghe được tiếng họ đang thở, ngoài ra không còn tiếng gì khác.
Trở về Trần gia, dưới sự lo lắng của hai người vệ sĩ áo đen, Cố Tử Phong ôm người đi thẳng vào nhà, anh đặt cô lên chiếc giường màu hồng quen thuộc của cô, sau đó đứng thẳng người nhìn người con gái trước mắt.
"Hôm
nay là lỗi của tôi, nhưng hai ngày sau quay về cùng tôi."
Trần Y Y không bằng lòng nhìn chằm chằm Cổ Tử Phong, tuy nhiên vẫn là đồng ý, cô biết ngày hôm nay anh đã rất tức giận, nếu còn không nghe theo khả năng sẽ không còn cơ hội quay về nhà với ba, mẹ được nữa.
2 Ngày sau.
Sau bữa cơm trưa, cô không tiết tiền bắt taxi trở về thành phố, đi như thế nào thì về như thế ấy, mặt kệ lời Cố Tử Phong nói ' Quay về cùng tôi.
Đến chiều tối khi Cố Tử Phong vừa tan họp chuẩn bị đến tìm cô, thì nhận được cuộc gọi từ tên vệ sĩ áo đen được anh sắp xếp quan sát Trần Y Y .
" Chủ tịch, cô Trần đã bắt taxi quay về biệt thự an toàn rồi ạ".
Đầu dây bên kia im lặng không trả lời, người vệ sĩ không biết vì sao lại ớn lạnh, nuốt một ngụm nước bọt, vài giây sau mới nghe được âm thanh trầm thấp Ừm' một tiếng.
Ngoài đường kẹt xe do giờ cao điểm, gần một giờ trôi qua vẫn chưa lưu thông được, ai nấy đều đen mặt, sắp tức chết, nhưng ở giữa hàng trăm chiếc xe sáng bóng lại có một chiếc xe bị bao bọc bởi một đám mây đen, áp suất thấp đến đáng sợ, lúc này người tài xế đang ngồi trong buồng lái ngay cả thở cũng không dám.
" Về thành phố A"
Bánh xe vừa dừng lại ở trước sân, không đợi vệ sĩ bước đến mở cửa xe như thường lệ, Cố Tử Phong mặt lạnh một đường đi thẳng vào nhà, lên lầu, không thèm gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng Trần Y Y.
Cửa phòng đột ngột bị mở ra, Trần Y Y đang cầm một bộ đồ ngủ từ giường đứng dậy, co chân nhảy hướng về nhà tắm liền bị tiếng mở cửa làm cho giật mình, thân thể liền loạng choạng sắp ngã.
Cố Tử Phong một mặt âm trầm từ chiều, vào lúc này trên mặt liền có biến sắc, thân hình 1m8 dùng bốn bước chân đã có thể đỡ gọn cô vào lòng mình.
Trần Y Y không lạ người có thể tùy tiện vào căn phòng này là ai, vì người vào được chỉ có mỗi mình anh ta, chỉ là cô còn chưa có hoàn hồn từ vụ sắp ngã chỏng vó vừa rồi, thì giờ lại hoảng loạng vì cơ thể bỏng nhiên bị nhấc bổng lên.
" A..Ngài...Ngài làm gì đấy?!"
" Thả tôi xuống!"
Cố Tử Phong lúc này quay lại với gương mặt đen xì, thả cô về giường, nói.
"Không nhớ tôi nói gì?"
" Hå?!"
Đột nhiên bị hỏi không đầu không đuôi, Trần Y Y ngớ người, dù vậy chỉ qua vài giây cô đã hiểu Cố Tử Phong đang nói đến vấn đề gì, cô liền ầm ừ, lãng tránh.
" Lúc nãy cũng không đụng vào đâu, sao chân tôi lại thấy có chút đau"
Nói đến đây, Trần Y Y đang gục đầu ôm chần liền ngẩn đầu lên, đôi mắt ánh nước đến đáng thương.
Cố Tử Phong nhìn bộ dạng này của cô, liền nhíu mày, anh biết có thể cô đang đánh trống lãng nhưng cũng không loại trừ khả năng cô đau thật, vì lúc nãy khi mở cửa, anh thấy cô đang nhảy lò cò, cũng có thể nhảy như thế cũng có thể động đến vết thương.
"Không ảnh hưởng đến xương, không có vấn đề gì lớn, quay về cẩn thận một chút, nếu không thật sự sẽ có vấn đề"
Cố Tử Phong bình tĩnh nói ' Cảm ơn sau đó bế cô ra ngoài, đặt cô lên dãy ghế bảo cô ngồi yên đó, còn anh thì đi thanh toán tiền.
Trần Y Y vì chân bị va đập trúng ngay vết thương, bị đau ê ẩm nên cũng chẳng buồn nói chuyện với Cố Tử Phong, cô ngồi yên một chỗ, đợi anh quay về.
Trần Y Y được Cố Tử Phong bế ra xe, trên đường trở về bên trong xe dường như chỉ nghe được tiếng họ đang thở, ngoài ra không còn tiếng gì khác.
Trở về Trần gia, dưới sự lo lắng của hai người vệ sĩ áo đen, Cố Tử Phong ôm người đi thẳng vào nhà, anh đặt cô lên chiếc giường màu hồng quen thuộc của cô, sau đó đứng thẳng người nhìn người con gái trước mắt.
"Hôm
nay là lỗi của tôi, nhưng hai ngày sau quay về cùng tôi."
Trần Y Y không bằng lòng nhìn chằm chằm Cổ Tử Phong, tuy nhiên vẫn là đồng ý, cô biết ngày hôm nay anh đã rất tức giận, nếu còn không nghe theo khả năng sẽ không còn cơ hội quay về nhà với ba, mẹ được nữa.
2 Ngày sau.
Sau bữa cơm trưa, cô không tiết tiền bắt taxi trở về thành phố, đi như thế nào thì về như thế ấy, mặt kệ lời Cố Tử Phong nói ' Quay về cùng tôi.
Đến chiều tối khi Cố Tử Phong vừa tan họp chuẩn bị đến tìm cô, thì nhận được cuộc gọi từ tên vệ sĩ áo đen được anh sắp xếp quan sát Trần Y Y .
" Chủ tịch, cô Trần đã bắt taxi quay về biệt thự an toàn rồi ạ".
Đầu dây bên kia im lặng không trả lời, người vệ sĩ không biết vì sao lại ớn lạnh, nuốt một ngụm nước bọt, vài giây sau mới nghe được âm thanh trầm thấp Ừm' một tiếng.
Ngoài đường kẹt xe do giờ cao điểm, gần một giờ trôi qua vẫn chưa lưu thông được, ai nấy đều đen mặt, sắp tức chết, nhưng ở giữa hàng trăm chiếc xe sáng bóng lại có một chiếc xe bị bao bọc bởi một đám mây đen, áp suất thấp đến đáng sợ, lúc này người tài xế đang ngồi trong buồng lái ngay cả thở cũng không dám.
" Về thành phố A"
Bánh xe vừa dừng lại ở trước sân, không đợi vệ sĩ bước đến mở cửa xe như thường lệ, Cố Tử Phong mặt lạnh một đường đi thẳng vào nhà, lên lầu, không thèm gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng Trần Y Y.
Cửa phòng đột ngột bị mở ra, Trần Y Y đang cầm một bộ đồ ngủ từ giường đứng dậy, co chân nhảy hướng về nhà tắm liền bị tiếng mở cửa làm cho giật mình, thân thể liền loạng choạng sắp ngã.
Cố Tử Phong một mặt âm trầm từ chiều, vào lúc này trên mặt liền có biến sắc, thân hình 1m8 dùng bốn bước chân đã có thể đỡ gọn cô vào lòng mình.
Trần Y Y không lạ người có thể tùy tiện vào căn phòng này là ai, vì người vào được chỉ có mỗi mình anh ta, chỉ là cô còn chưa có hoàn hồn từ vụ sắp ngã chỏng vó vừa rồi, thì giờ lại hoảng loạng vì cơ thể bỏng nhiên bị nhấc bổng lên.
" A..Ngài...Ngài làm gì đấy?!"
" Thả tôi xuống!"
Cố Tử Phong lúc này quay lại với gương mặt đen xì, thả cô về giường, nói.
"Không nhớ tôi nói gì?"
" Hå?!"
Đột nhiên bị hỏi không đầu không đuôi, Trần Y Y ngớ người, dù vậy chỉ qua vài giây cô đã hiểu Cố Tử Phong đang nói đến vấn đề gì, cô liền ầm ừ, lãng tránh.
" Lúc nãy cũng không đụng vào đâu, sao chân tôi lại thấy có chút đau"
Nói đến đây, Trần Y Y đang gục đầu ôm chần liền ngẩn đầu lên, đôi mắt ánh nước đến đáng thương.
Cố Tử Phong nhìn bộ dạng này của cô, liền nhíu mày, anh biết có thể cô đang đánh trống lãng nhưng cũng không loại trừ khả năng cô đau thật, vì lúc nãy khi mở cửa, anh thấy cô đang nhảy lò cò, cũng có thể nhảy như thế cũng có thể động đến vết thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.