​lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ

Chương 24

Bạo Táo Đích Bàng Giải

21/10/2021

Kiều Mộc sau khi giảm cân đã gây nên một làn sóng náo động khắp lớp Mười Tám, thậm chí ngay cả độ nổi tiếng của Lư Thời cũng bị xem nhẹ, dù cậu ta đang bạo hồng lưu lượng thời gian gần đây nhờ xuất hiện trong bộ phim thần tượng chiếu mạng.

Trong số đó có những nữ sinh vô cùng kích động, nguyên nhân cũng không phải bởi vì trong lớp lại có thêm một bạn học là giáo thảo, mà là do hiệu quả sau khi giảm cân của Kiều Mộc thực sự quá mức kinh ngạc. Chỉ sau một kỳ nghỉ đông, cả người như được thoát thai hoán cốt, đây chính là một phiên bản nam ngoài đời thực của vịt con xấu xí hóa thành thiên nga. Chuyện này đối với những cô gái mới lớn thường bị tăng cân giống như là thần tiên tồn thần (1).

(1)Trong bản gốc là 神人一般的存, khúc này thực sự không biết phải dịch sao, nhưng tồn thần là một trong bảy phép đạo dẫn của thiền do Thiền Sư Tuệ Minh chỉ dạy, ý nói con người nên giữ đầu óc thanh tịnh. Theo mình thì ý là thần tiên thì sẽ biết tồn thần, giữ đầu óc thanh tịnh. Ai biết thì góp ý mình để mình sửa.

Kiều Mộc bị quấy rầy ròng rã cả buổi sáng, không biết phải giải thích với bao nhiều người trong lớp về việc mình không phải cố tình giảm cân, cũng không hề dùng thuốc hoặc là tập luyện khắc khổ, chỉ là cơ thể đang phát triển, nên cao lớn hơn đồng thời cũng gầy đi nhiều, lúc này họ mới tạm yên tĩnh được một chút.

Không chỉ là các bạn học, ngay cả các giáo viên khi nhìn thấy Kiều Mộc cũng bật ngửa giật mình, cô Tống chủ nhiệm lớp thậm chí còn bí mật tìm Kiều Mộc để nói chuyện, hỏi thăm trong kỳ nghỉ đông có phải phát sinh chuyện gì hay không. Kiều Mộc lại phải giải thích một đợt nữa, thậm chí còn phải gọi cho chú của mình để trình bày thêm cho chủ nhiệm lớp, cuối cùng thì chuyện này mới xem như triệt để chấm dứt.

Nhưng sự tình gây xôn xao này của Kiều Mộc cũng không hoàn toàn chấm dứt, bởi vì sau khi từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga thì cũng sẽ được nhận đãi ngộ của thiên nga. Trước kia, cậu chỉ được xem như thằng em họ của minh tinh Lư Thời, ánh mắt của mọi người chung quanh cũng sẽ không rơi trên người cậu, nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác, bây giờ những ánh mắt cậu nhận được còn vô cùng nhiệt liệt ngưỡng mộ.

Dù sao, mọi người cũng đã ngắm “lão làng” trong giới giáo thảo như Lư Thời biết bao nhiêu năm, còn Kiều Mộc là một tiểu thịt tươi mới nổi gần đây. Thế cho nên, vào ngày lễ tình nhân, không quá bất ngờ khi lần đầu tiên trong đời Kiều Mộc nhận được N bức thư tình.

Sau giờ ăn trưa trưa trở về, ban đầu Kiều Mộc đang định vẽ lại một kỳ phổ, ai ngờ trong ngăn bàn lại có mười mấy lá thư tình, đều là những lá thư xinh xắn mang theo mùi hương thơm ngát.

"Ối, Kiều Mộc, sao cậu nhận được nhiều thư tình như vậy?" Bạch Dị vừa từ ngoài vào lớp thì vô tình thấy Kiều Mộc móc ra mấy bức thư tình, nhịn không được hô lên chọc ghẹo.

Kiều Mộc lúng túng cùng sững sờ ngay tại chỗ, cũng không thèm trả lời, lúi cúi nhét đống thư tình vào lại học bàn. Nhét xong, vẫn không quên nhìn lén sang phía Từ Dữu Dữu một chút.

Từ Dữu Dữu đang nằm sấp tựa đầu lên tay ngủ trưa, nghe thấy có tiếng nói chuyện liền ngẩng đầu dậy, quay về phía Kiều Mộc hỏi: "Thư tình?"

Kiều Mộc cứng ngắc không trả lời.

"Đúng vậy đó, cậu vừa rồi không nhìn thấy à, sờ đại vào hộc bàn thôi cũng phải có tầm 7-8 bức thư gì đó rồi, bên trong đoán chừng phải còn nhiều hơn nữa." Bạch Dị thấy Từ Dữu Dữu bỏ lỡ chưa được ăn dưa, liền hỗ trợ kể lại sự tình.

"Ồ ồ cậu nổi tiếng quá ha." Từ Dữu Dữu nhíu mày.

"Bảy tám bức thư thì có gì đâu, cậu đúng là phiền phức." Lư Thời nghe được thì liền đáp lại Bạch Dị.

Mỗi lần đến dịp lễ tình nhân hàng năm chỉ cần bạn có chút tiếng tăm trong trường như giáo thảo này nọ thì chẳng thiếu người tặng thư tình, Lư Thời mỗi năm đều đặn nhận được rất nhiều thư, chỉ cần lấy tay móc vào bên trong hộc bàn thì không biết bao nhiêu là thư tình, đồng thời còn có ba bốn hộp chocolate được đóng gói tinh xảo, "Thế nào?"

Ba người cực kỳ lạnh lùng ừ một tiếng, cũng không thèm phản ứng lại.

"Mấy người chính là ghen ghét ra mặt." Lư Thời quen tự tìm cho mình bậc thang leo xuống.

"Mình không ngờ là trong nước mà vẫn còn chuyện viết thư vào ngày lễ tình nhân cơ đấy." Từ Dữu Dữu cảm thán nói.

Bạch Dị lập tức hiểu có gì đó không đúng, mẫn cảm truy vấn: "Trong nước? Chẳng lẽ nước ngoài thì không làm vậy sao?"

Lời vừa nói ra, lực chú ý của Kiều Mộc cùng Lư Thời liền bị thu hút bởi câu hỏi đó, nhất là Kiều Mộc, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Từ Dữu Dữu, chờ cô trả lời.

"Chỗ nào thì mình không biết, nhưng trước kia thời còn học trung học, nếu thích ai thì đều trực tiếp thổ lộ. Thể hiện rõ ý tứ, biểu đạt đủ kiểu đủ cách, chứ đâu có ai thèm viết thư tình làm gì." Từ Dữu Dữu nói.

"Không hổ là nước ngoài, quả nhiên rất mạnh dạn cởi mở, thử nêu vài ví dụ cho mình nghe coi?" Bạch Dị bát quái hỏi.

"Kỳ thật cũng không có gì, đa số sẽ trực tiếp mời đi hẹn hò, rồi sau khi tan học đi đâu đó chơi thôi." Từ Dữu Dữu nói.

"Vậy cậu có được người khác mời bao giờ chưa?" Bạch Dị tiếp tục hỏi.

"Lắm chuyện." Từ Dữu Dữu không hề trả lời trực tiếp, nhưng dựa vào giọng nói kia, ai cũng có thể hiểu là cô chắc chắn từng được mời đi hẹn hò rồi.

"Ghê ghê ghê ~~" Khi Bạch Dị dừng lại cái kiểu chọc ghẹo dai như sói tru, Lư Thời lại lập tức khẩn trương nhìn xem Kiều Mộc. Biểu cảm của Kiều Mộc không có gì thay đổi, chỉ là xoay người sang chỗ khác, cúi đầu tiếp tục viết kỳ phổ.



Từ Dữu Dữu bị chọc ghẹo một hồi cũng ngủ sao không được, cô thấy còn chút thời gian có thể ngồi giải bài tập toán mới giao buổi sáng, ai ngờ vừa đưa tay vào hộc bàn thì tự nhiên cũng mò ra được hai lá thư tình.

"Cậu cũng có à." Mắt Bạch Dị nhạy bén nhận ra.

"Do ai viết?" Lư Thời cũng hỏi theo.

Tay Kiều Mộc ngay tức khắc dừng chép kỳ phổ lại, đường vẽ trên kỳ phổ cũng bị kéo một vệt thật dài.

Bên trên phong thư chỉ có tên của người nhận thư, chứ không có tên người gửi, Từ Dữu Dữu nhìn một chút, tiện tay liền lại nhét lại vào ngăn bàn.

"Cậu không đọc sao?" Bạch Dị kích động nói.

"Không đọc." Từ Dữu Dữu lắc đầu.

"Vì sao?" Bạch Dị vừa giật mình hỏi, lại nghĩ đến chuyện gì rồi đáp, "À biết rồi, cậu chắc là tính giữ lại rồi khi nào về nhà mới đọc chứ gì."

"Giờ thì mình hiểu tại sao cậu học kém như vậy, một nam sinh mà trong đầu suốt ngày chỉ biết hóng hớt, bát quái vớ vẩn." Từ Dữu Dữu im lặng nói, “Mình không thích đọc, vì không muốn yêu đương trước khi lên đại học."

Cô tốt xấu gì cũng có linh hồn của một người trưởng thành, dù sao cũng không thể có cảm tình với mấy đứa nhóc vị thành niên, huống chi, cho dù có thì cũng nên...

Từ Dữu Dữu ý thức nhìn Kiều Mộc một chút.

"Cậu tự nhiên nhìn Kiều Mộc làm gì?" Bạch Dị hỏi.

Lư Thời cũng là trở nên kích động, hận không thể nhảy lên cho Bạch Dị một cái tát vào mồm. Nếu như có người hỏi chuyện yêu đương của một cô gái, mà cô gái đó chợt quay đầu nhìn về phía người nam bên cạnh, đây chẳng phải là cô ấy đang tỏ ý thích cậu ta hay sao.

Kiều Mộc dừng hô hấp lại, nhịp tim nhảy như sấm, tay chân cũng không biết nên làm như thế nào. Bây giờ mình phải làm sao? Có nên nhìn sang Từ Dữu Dữu không, hay là giả vờ không nghe thấy, để Từ Dữu Dữu khỏi phải xấu hổ. Nhưng nếu như thế này, có phải đã biểu lộ quá rõ ràng rồi hay không.

"Mình đang nghĩ về những người gửi thư tình, nhìn có đẹp trai như bạn cùng bàn của mình hay không." Từ Dữu Dữu nói.

"Vậy chắc là không nhe, Kiều Mộc là tân giáo thảo của trường chúng ta, mình nghe mấy bạn nữ trong lớp bàn luận, trong diễn đàn của trường, số phiếu bình chọn của Kiều Mộc đã nhanh chóng vượt qua số phiếu của Lư Thời. Qua một thời gian ngắn, không chừng sẽ ra khỏi địa bàn Thất Trung, cùng các giáo thảo của trường khác ganh đua xem ai đẹp trai hơn." Bạch Dị thuận tiện thuật lại miếng dưa tươi ngon cậu vừa mới hóng được gần đây.

Lư Thời không nhìn thấy biểu cảm của Kiều Mộc, nhưng nhớ đến cuộc đối thoại ban nãy, Từ Dữu Dữu tuy chưa nói thích Kiều Mộc, nhưng cũng không hề phản bác không thích em ấy, nghĩ đến đây cậu yên tâm đôi phần.

=

Buổi trưa tan học, ba người đeo cặp sách cùng nhau đi về nhà. Từ khi bà ngoại Kiều tiếp quản việc thiết kế trong tiệm gốm mỹ nghệ, đồng thời cũng biết được mẹ Quý không biết nấu ăn, cơm tối của Từ Dữu Dữu cũng được bà ngoại Kiều triệt để nhận thầu luôn.

Mẹ Quý ban đầu còn có chút ngại ngùng, nhưng bà ngoại Kiều liên tục kiên trì thuyết phục nhiều lần nên mẹ Quý cũng đành thỏa hiệp, chỉ là nhất quyết phải trả tiền ăn, lại thường thường tặng đồ.

Đi đến cổng trường học, Từ Dữu Dữu chợt cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu nhìn lại, sau đó liền nhìn thấy một người quen. Kỳ thật cũng không thể xem như quen thuộc, chỉ có thể nói là nhận biết.

Người nhìn cô chằm chằm chính là Lý Tu Nhiên, Lý Tu Nhiên mặc bộ suit tây, xen lẫn cùng một đám học sinh mặc đồng phục có vẻ không hợp nhau cho lắm.

"Chào." Lý Tu Nhiên đi đến trước người Từ Dữu Dữu.

Từ Dữu Dữu hơi sững sờ, trong vô thức liền quay sang Kiều Mộc đang đứng bên cạnh, sau đó mới trả lời: "Cậu tìm tôi?"

"Kỳ thật tôi đến tìm Kiều Mộc, nhưng đứng chờ nửa ngày vẫn chưa thấy ra. Cho nên... Cho hỏi, Kiều Mộc còn trong trường học không?" Lý Tu Nhiên phi thường lễ phép hỏi.

"Cậu tìm Kiều Mộc à." Từ Dữu Dữu à một tiếng, xem như cũng hiểu được đại khái vấn đề, cười cười nhìn chằm chằm Kiều Mộc.

Thật đúng là vẫn có người nhận không ra Kiều Mộc sau khi giảm cân, coi như nhìn từ xa nhận không ra, nhìn gần như vầy cũng không nhận ra sao? Rõ ràng ngũ quan đều không có gì thay đổi.



"Đúng vậy, xin hỏi hôm nay cậu có thấy cậu ấy đi học không?" Lý Tu Nhiên lại hỏi lần nữa.

"Có gặp."

"Vậy cậu làm ơn có thể gọi cậu ấy ra đây giúp tôi được chứ? Tôi có gọi điện cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không bắt máy." Lý Tu Nhiên nói.

"Gọi thì được, nhưng chỉ sợ có gọi thì cậu ấy cũng không ra, nói đúng chứ."

"Cậu có ý gì?" Lý Tu Nhiên một mặt không hiểu.

Từ Dữu Dữu cười trộm, ánh mắt liên tiếp quét về phía Kiều Mộc đứng bên cạnh, mặt của Kiều Mộc trông thật bất đắc dĩ, đành chủ động đáp lời: "Tìm tôi?"

Lý Tu Nhiên đột nhiên quay đầu, đôi mắt nhìn chăm chú thật lâu trên mặt Kiều Mộc, cho đến khi cuối cùng cũng nhìn ra những điểm quen thuộc trên gương mặt này, nhưng vẫn không dám xác nhận: "Cậu là... Kiều Mộc?"

Kiều Mộc gật đầu: "Chúc mừng cậu đã trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp."

Đang trong những tháng đi học, nhưng Lý Tu Nhiên không mặc đồng phục, còn mặc suit tới đây, mọi chuyện đều quá rõ ràng.

"Cậu... Làm sao trở nên như vầy?" Sự biến hóa của Kiều Mộc không khiến Lý Tu Nhiên cảm thấy kinh hỉ, ngược lại còn khiến cậu lo lắng, một người trong thời gian ngắn bỗng dưng gầy xuống, chuyện này chắc chắn không phải là trạng thái sức khỏe bình thường. Huống chi Kiều Mộc là người có bệnh án, chẳng phải lúc còn mười tuổi cậu ấy cũng là do mắc bệnh tâm lý mới từ bỏ cờ vây sao?

Lý Tu Nhiên muốn Kiều Mộc trở lại giới cờ vây, đó là bởi vì cậu thấy được thiên phú chơi cờ trong Kiều Mộc, nên không muốn Kiều Mộc lãng phí tài năng của bản thân, cũng không muốn giới cờ vây mất đi một thiên tài như vầy. Nhưng cái này cũng không có nghĩa là cậu sẽ không để ý đến tình trạng sức khỏe của Kiều Mộc: "Cậu mắc bệnh sao?"

Lư Thời vốn đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt, đột nhiên nghe được đối phương hỏi về bệnh tình của Kiều Mộc, lập tức khẩn trương lên.

"Không." Kiều Mộc lắc đầu, một câu giải thích cũng không có.

Lý Tu Nhiên quan sát thần sắc của Kiều Mộc, thấy cậu ta sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt lóng lánh, liền hơi tin tưởng. Vả lại, từ khi đi tham gia thi Định Đoạn cho đến bây giờ, gần như nửa năm chưa gặp lại Kiều Mộc, vì vậy cho dù có giảm béo thì cũng là chuyện bình thường.

"Cậu thay đổi như thế này, trông có vẻ có sức sống hơn." Lý Tu Nhiên khen.

"Cảm ơn."

"Tôi nghe nói, cậu giành được hạng nhất của cuộc thi cấp tỉnh." Sau một hồi ngỡ ngàng, Lý Tu Nhiên bắt đầu tiến vào vấn đề chính.

"Ừm." Kiều Mộc không có ý định giấu diếm, phiếu báo danh cũng là do Lý Tu Nhiên gửi qua, cho nên chắc chắn cậu ta có theo dõi kết quả.

"Vì sao không đi thi đấu giải quốc gia?"

"Trùng vào ngày thi cuối kỳ trường tôi."

Lý Tu Nhiên ngạc nhiên một lát, sau đó mới phục hồi cảm xúc, lúc này Kiều Mộc vẫn còn là một học sinh chơi cờ nghiệp dư mà thôi, vì thi cuối kỳ mà bỏ kỳ thi toàn quốc cũng là chuyện bình thường.

"Vậy... Kỳ thi Định Đoạn năm nay, cậu sẽ tham gia chứ?" Lý Tu Nhiên trực tiếp nhìn thẳng về phía Kiều Mộc.

"Có." Kiều Mộc không chút do dự, quả quyết xác nhận.

"Vậy tôi chờ cậu." Lý Tu Nhiên nói xong liền quay người rời đi. Cũng không hề hỏi Kiều Mộc có nhắm chắc sẽ vượt qua kỳ thi Định Đoạn hay không, dường như đối với cậu ta, nếu Kiều Mộc tham gia, chắc chắn sẽ đậu.

"Lễ tình nhân còn trưng diện thế này chặn đường cậu, về sau còn nói muốn chờ cậu." Từ Dữu Dữu sờ cằm, nhìn về phía Kiều Mộc, "Có phải cậu ta đến tỏ tình với cậu hay không?"

"..." Kiều Mộc.

"Phụt... Hahaha" Lư Thời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện ​lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook