Chương 5: Ấu Di, đưa nước cho mình
Mộc Phong Khinh Niên
12/07/2021
Nhan Vị về phòng sắp xếp lại bài học, bỗng ngâm bài hát Giang Ấu Di đã hát tối đó.
Cô không hát lời, chỉ nhỏ giọng ngâm giai điệu, nhưng cô không có thiên phú trong âm nhạc, Chu Hiểu Hiểu nghe mãi không hiểu cô đang ngâm bài gì, vì thế quay đầu hỏi: "Bài này tên gì vậy?"
"Tôi có thể của Thái Mân Hữu." Khi trả lời Nhan Vị vẫn không ngẩng đầu.
Chu Hiểu Hiểu cảm thấy hứng thú nói: "Thì ra là bài này! Hèn gì mình thấy quen tai! Cậu cũng thích bài này?"
Nhan Vị gật đầu: "Ừ, thích, rất hay."
Tuy ca sĩ hát gốc cũng hay nhưng cô thích Giang Ấu Di hát hơn.
Khi hát, giọng Giang Ấu Di khác khi nói, nhu hòa tinh tế hơn, rất ôn nhu, cũng rất.....từ tính.
Đương nhiên, trong ký ức của Nhan Vị, Giang Ấu Di hát cho cô nghe đã là chuyện của bảy năm trước, trong ấn tượng, tiếng ca được tiềm thức của cô tô điểm hơn cũng không chừng.
Chu Hiểu Hiểu thấy Nhan Vị nói hay, hai mắt cong lên, không tự giác cười, xem ra là rất thích.
Nàng cúi đầu lấy điện thoại trong ngăn kéo, lên mạng, gõ tên bài hát, tải xuống.
Như vậy sẽ có một bài cùng thích với Nhan nữ thần, hihi.
Giang Ấu Di theo tiếng chuông bước vào lớp, khi đi ngang qua Nhan Vị, tóc mái rủ xuống che đi đôi mắt của nàng, Nhan Vị không ngâm nga cũng không ngẩng đầu, hai người như người xa lạ như cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi ở tầng thượng chưa từng xảy ra.
Hai ngày tiếp theo cũng không có chuyện gì, Nhan Vị cũng dần tìm được tiết tấu học tập ở cao trung, tuy trong thời gian ngắn hiệu quả không ổn nhưng những kiến thức đã học qua đều đã nắm, dành thêm thời gian nữa thì có thể khôi phục lại trạng thái bình thường trước kỳ thi đại học.
Trước Tết Thanh Minh một ngày là thứ tư, trường tổ chức hoạt động đi bộ đường xa, cao nhất cùng cao nhị đều phải tham gia.
Nơi tổ chức là vùng ngoại ô, thắng cảnh nổi danh gần trường tên Nhạc Đông Hồ. Học sinh tham gia từ điểm xuất phát, đi bộ một vòng, đến đích thì hoàn thành nhiệm vụ.
Chu Hiểu Hiểu lên mạng tìm hiểu, toàn bộ Nhạc Đông Hồ khoảng 17km.
Với học sinh cao nhất lần đầu tham gia đi bộ đường xa, 17km là một khái niệm không thực tế, nhưng đối với cao nhị đã từng tham gia một lần thì 17km chính là một ác mộng.
Nhưng vết sẹo lành rồi thì quên đau, học sinh vẫn nhiệt tình đối với hoạt động thoát khỏi "nhà giam" này.
Buổi sáng học sinh cao nhất đã xuất phát, học sinh cao nhị phải nghe giáo viên dặn dò, hết nửa ngày, buổi chiều dưới sự dẫn dắt của ban chủ nhiệm bước lên xe, chạy đến nơi tổ chức hoạt động.
Tuy dẫn đầu sẽ được khen thưởng, top ba còn được quà nhưng hầu hết học sinh đều không hứng thú với thứ tự, chỉ thừa dịp trường hiếm khi có lương tâm mà thư giãn một chút.
Cô Từ kiểm kê nhân số, chờ khi xe dừng lại, những nam sinh ngồi gần cửa chớp mắt đã không thấy.
Nhan Vị chờ các bạn vội vàng đi mất mới chậm rãi xuống xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, tâm tình cũng trống trải.
Không biết từ khi nào đã không thấy Giang Ấu Di, Chu Hiểu Hiểu đi cùng Nhan Vị, vừa đi vừa trò chuyện cùng các bạn học khác.
Cảnh sắc ven bờ Nhạc Đông Hồ rất đẹp, hai bên đường xanh biếc, thiếu niên thiếu nữ 17-18 tuổi đi theo đàn, dọc đường vang lên tiếng nói chuyện, trong mắt người khác là bức tranh thanh xuân tươi đẹp.
Nhan Vị không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.
Có thể đúng như Chu Hiểu Hiểu nói, kỹ năng của cô đều cống hiến cho học tập hết rồi, không chỉ không có chút kiến thức âm nhạc, năng lực vận động của cô cũng rất thấp.
Sau khi lên đại học, vì ngoại hình cùng khí chất xuất chúng, thường có nam sinh ý đồ quấy rầy, vì thế có một thời gian cô đã học chút võ tự vệ, thể lực mới cải thiện hơn, nhưng hiện tại học cao trung, thể chất của cô rất kém, cả thân yếu ớt, đi hai bước đã bắt đầu thở dốc.
Chu Hiểu Hiểu quay đầu nhìn cô: "Rất mệt sao? Muốn nghỉ ngơi chút không?"
"Không sao." Nhan Vị xua tay.
Lớp trưởng đi trước cùng các bạn nam, thỉnh thoảng quay đầu nhìn một cái, nam sinh hết xô lại đẩy không ngừng thúc giục, chỉ lát sau, lớp trưởng bị đẩy mặt đỏ tai hồng đến trước mặt Nhan Vị, lấy hết can đảm nói: "Nhan Vị, balo của cậu rất nặng phải không? Hay là để mình giúp cậu nha?"
Nam sinh ồn ào: "Để cậu ấy cầm! Để cậu ấy cầm!" Nhan Vị có chút câm lặng, không biết còn tưởng bọn họ vây xem tỏ tình, lớn tiếng hô để nữ chính đáp ứng.
Thật ấu trĩ.
"Không cần, cảm ơn cậu." Nhan Vị lễ phép cự tuyệt nói: "Không nặng lắm, mình tự mang được."
Các nam sinh thổn thức một phen, lớp trưởng mặt đỏ ửng hơn, hai tai như muốn cháy, miệng không rõ đang nói gì, Nhan Vị chưa nghe rõ, hắn đã bỏ chạy.
Cuối xuân đầu hạ, tuy không phải rất nóng, nhưng sau khi đi được một đoạn, Nhan Vị bắt đầu đổ mồ hôi, cởi áo khoác trường treo trên khuỷu tay.
Nhìn các nam sinh kia cười đùa chạy xa, Chu Hiểu Hiểu bỗng nhỏ giọng nói: "Hình như lớp trưởng thích cậu."
Nhan Vị đương nhiên cũng nhìn ra, dù đến hiện tại cô vẫn không hiểu vì sao.
"Mình không thích cậu ấy." Nhan Vị trả lời rõ ràng, không thích chính là không thích, dù bị người khác nghe thấy nói lại với lớp trưởng, cô vẫn sẽ nói như vậy.
Cô cảm thấy có lẽ khi mình còn đi học đã không nói rõ với lớp trưởng nên nam sinh kia vẫn luôn chờ đợi.
Chu Hiểu Hiểu nghe cô nói quyết đoán như vậy cũng cười rộ lên, trêu: "Lớp trưởng rất đẹp, người cũng tốt, khối chúng ta có nhiều nữ sinh rất thích cậu ấy, Nhan nữ thần thật sự không suy xét sao?"
"Suy xét cái gì?" Nhan Vị nhún vai: "Đều là học sinh, yêu sớm là trái nội quy trường học."
Ngẫm lại thì dáng vẻ hào hoa phong nhã thẹn thùng lại nghiêm túc như lớp trưởng trước đây đã không hấp dẫn cô, thì bảy năm sau càng không thể.
"Nhan nữ thần thật sự là mẫu mực vườn trường mà." Chu Hiểu Hiểu vui vẻ nói: "Nói cách khác, trước tốt nghiệp cậu sẽ không yêu đương sao?"
Nhan Vị "ừ" một tiếng như trả lời.
Cô vừa nói xong, Giang Ấu Di lúc trước biến mất bỗng đi ngang qua cô, trong tay cầm chai Coca, vừa đi vừa uống.
Thì ra vừa rồi là đi mua nước.
Vậy cuộc đối thoại giữa cô và Chu Hiểu Hiểu, Giang Ấu Di có lẽ đã nghe hơn phân nửa.
Lúc này, lớp trưởng vừa bỏ chạy đã quay lại, đỏ mặt đưa nước suối cho Nhan Vị: "Vẫn chưa mở."
Nhan Vị cười với lớp trưởng: "Thật sự không cần lớp trưởng, mình có nước rồi, cậu cầm uống đi."
Nói rồi, cô gọi Giang Ấu Di: "Ấu Di, đưa nước cho mình."
Giang Ấu Di cách đó hai bước đang âm thầm quan sát, đột nhiên bị Nhan Vị điểm danh, không kịp nghĩ đã đưa chai Coca mình vừa uống cho cô.
Chờ nàng ý thức được chỗ không đúng đã không kịp rồi.
Nhan Vị nhận Coca, mở nắp, uống một ngụm.
Giang Ấu Di: "!!!!"
- -------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan nữ thần: Hút chung điếu thuốc (qua), uống chung chai nước (qua).
Cô không hát lời, chỉ nhỏ giọng ngâm giai điệu, nhưng cô không có thiên phú trong âm nhạc, Chu Hiểu Hiểu nghe mãi không hiểu cô đang ngâm bài gì, vì thế quay đầu hỏi: "Bài này tên gì vậy?"
"Tôi có thể của Thái Mân Hữu." Khi trả lời Nhan Vị vẫn không ngẩng đầu.
Chu Hiểu Hiểu cảm thấy hứng thú nói: "Thì ra là bài này! Hèn gì mình thấy quen tai! Cậu cũng thích bài này?"
Nhan Vị gật đầu: "Ừ, thích, rất hay."
Tuy ca sĩ hát gốc cũng hay nhưng cô thích Giang Ấu Di hát hơn.
Khi hát, giọng Giang Ấu Di khác khi nói, nhu hòa tinh tế hơn, rất ôn nhu, cũng rất.....từ tính.
Đương nhiên, trong ký ức của Nhan Vị, Giang Ấu Di hát cho cô nghe đã là chuyện của bảy năm trước, trong ấn tượng, tiếng ca được tiềm thức của cô tô điểm hơn cũng không chừng.
Chu Hiểu Hiểu thấy Nhan Vị nói hay, hai mắt cong lên, không tự giác cười, xem ra là rất thích.
Nàng cúi đầu lấy điện thoại trong ngăn kéo, lên mạng, gõ tên bài hát, tải xuống.
Như vậy sẽ có một bài cùng thích với Nhan nữ thần, hihi.
Giang Ấu Di theo tiếng chuông bước vào lớp, khi đi ngang qua Nhan Vị, tóc mái rủ xuống che đi đôi mắt của nàng, Nhan Vị không ngâm nga cũng không ngẩng đầu, hai người như người xa lạ như cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi ở tầng thượng chưa từng xảy ra.
Hai ngày tiếp theo cũng không có chuyện gì, Nhan Vị cũng dần tìm được tiết tấu học tập ở cao trung, tuy trong thời gian ngắn hiệu quả không ổn nhưng những kiến thức đã học qua đều đã nắm, dành thêm thời gian nữa thì có thể khôi phục lại trạng thái bình thường trước kỳ thi đại học.
Trước Tết Thanh Minh một ngày là thứ tư, trường tổ chức hoạt động đi bộ đường xa, cao nhất cùng cao nhị đều phải tham gia.
Nơi tổ chức là vùng ngoại ô, thắng cảnh nổi danh gần trường tên Nhạc Đông Hồ. Học sinh tham gia từ điểm xuất phát, đi bộ một vòng, đến đích thì hoàn thành nhiệm vụ.
Chu Hiểu Hiểu lên mạng tìm hiểu, toàn bộ Nhạc Đông Hồ khoảng 17km.
Với học sinh cao nhất lần đầu tham gia đi bộ đường xa, 17km là một khái niệm không thực tế, nhưng đối với cao nhị đã từng tham gia một lần thì 17km chính là một ác mộng.
Nhưng vết sẹo lành rồi thì quên đau, học sinh vẫn nhiệt tình đối với hoạt động thoát khỏi "nhà giam" này.
Buổi sáng học sinh cao nhất đã xuất phát, học sinh cao nhị phải nghe giáo viên dặn dò, hết nửa ngày, buổi chiều dưới sự dẫn dắt của ban chủ nhiệm bước lên xe, chạy đến nơi tổ chức hoạt động.
Tuy dẫn đầu sẽ được khen thưởng, top ba còn được quà nhưng hầu hết học sinh đều không hứng thú với thứ tự, chỉ thừa dịp trường hiếm khi có lương tâm mà thư giãn một chút.
Cô Từ kiểm kê nhân số, chờ khi xe dừng lại, những nam sinh ngồi gần cửa chớp mắt đã không thấy.
Nhan Vị chờ các bạn vội vàng đi mất mới chậm rãi xuống xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, tâm tình cũng trống trải.
Không biết từ khi nào đã không thấy Giang Ấu Di, Chu Hiểu Hiểu đi cùng Nhan Vị, vừa đi vừa trò chuyện cùng các bạn học khác.
Cảnh sắc ven bờ Nhạc Đông Hồ rất đẹp, hai bên đường xanh biếc, thiếu niên thiếu nữ 17-18 tuổi đi theo đàn, dọc đường vang lên tiếng nói chuyện, trong mắt người khác là bức tranh thanh xuân tươi đẹp.
Nhan Vị không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.
Có thể đúng như Chu Hiểu Hiểu nói, kỹ năng của cô đều cống hiến cho học tập hết rồi, không chỉ không có chút kiến thức âm nhạc, năng lực vận động của cô cũng rất thấp.
Sau khi lên đại học, vì ngoại hình cùng khí chất xuất chúng, thường có nam sinh ý đồ quấy rầy, vì thế có một thời gian cô đã học chút võ tự vệ, thể lực mới cải thiện hơn, nhưng hiện tại học cao trung, thể chất của cô rất kém, cả thân yếu ớt, đi hai bước đã bắt đầu thở dốc.
Chu Hiểu Hiểu quay đầu nhìn cô: "Rất mệt sao? Muốn nghỉ ngơi chút không?"
"Không sao." Nhan Vị xua tay.
Lớp trưởng đi trước cùng các bạn nam, thỉnh thoảng quay đầu nhìn một cái, nam sinh hết xô lại đẩy không ngừng thúc giục, chỉ lát sau, lớp trưởng bị đẩy mặt đỏ tai hồng đến trước mặt Nhan Vị, lấy hết can đảm nói: "Nhan Vị, balo của cậu rất nặng phải không? Hay là để mình giúp cậu nha?"
Nam sinh ồn ào: "Để cậu ấy cầm! Để cậu ấy cầm!" Nhan Vị có chút câm lặng, không biết còn tưởng bọn họ vây xem tỏ tình, lớn tiếng hô để nữ chính đáp ứng.
Thật ấu trĩ.
"Không cần, cảm ơn cậu." Nhan Vị lễ phép cự tuyệt nói: "Không nặng lắm, mình tự mang được."
Các nam sinh thổn thức một phen, lớp trưởng mặt đỏ ửng hơn, hai tai như muốn cháy, miệng không rõ đang nói gì, Nhan Vị chưa nghe rõ, hắn đã bỏ chạy.
Cuối xuân đầu hạ, tuy không phải rất nóng, nhưng sau khi đi được một đoạn, Nhan Vị bắt đầu đổ mồ hôi, cởi áo khoác trường treo trên khuỷu tay.
Nhìn các nam sinh kia cười đùa chạy xa, Chu Hiểu Hiểu bỗng nhỏ giọng nói: "Hình như lớp trưởng thích cậu."
Nhan Vị đương nhiên cũng nhìn ra, dù đến hiện tại cô vẫn không hiểu vì sao.
"Mình không thích cậu ấy." Nhan Vị trả lời rõ ràng, không thích chính là không thích, dù bị người khác nghe thấy nói lại với lớp trưởng, cô vẫn sẽ nói như vậy.
Cô cảm thấy có lẽ khi mình còn đi học đã không nói rõ với lớp trưởng nên nam sinh kia vẫn luôn chờ đợi.
Chu Hiểu Hiểu nghe cô nói quyết đoán như vậy cũng cười rộ lên, trêu: "Lớp trưởng rất đẹp, người cũng tốt, khối chúng ta có nhiều nữ sinh rất thích cậu ấy, Nhan nữ thần thật sự không suy xét sao?"
"Suy xét cái gì?" Nhan Vị nhún vai: "Đều là học sinh, yêu sớm là trái nội quy trường học."
Ngẫm lại thì dáng vẻ hào hoa phong nhã thẹn thùng lại nghiêm túc như lớp trưởng trước đây đã không hấp dẫn cô, thì bảy năm sau càng không thể.
"Nhan nữ thần thật sự là mẫu mực vườn trường mà." Chu Hiểu Hiểu vui vẻ nói: "Nói cách khác, trước tốt nghiệp cậu sẽ không yêu đương sao?"
Nhan Vị "ừ" một tiếng như trả lời.
Cô vừa nói xong, Giang Ấu Di lúc trước biến mất bỗng đi ngang qua cô, trong tay cầm chai Coca, vừa đi vừa uống.
Thì ra vừa rồi là đi mua nước.
Vậy cuộc đối thoại giữa cô và Chu Hiểu Hiểu, Giang Ấu Di có lẽ đã nghe hơn phân nửa.
Lúc này, lớp trưởng vừa bỏ chạy đã quay lại, đỏ mặt đưa nước suối cho Nhan Vị: "Vẫn chưa mở."
Nhan Vị cười với lớp trưởng: "Thật sự không cần lớp trưởng, mình có nước rồi, cậu cầm uống đi."
Nói rồi, cô gọi Giang Ấu Di: "Ấu Di, đưa nước cho mình."
Giang Ấu Di cách đó hai bước đang âm thầm quan sát, đột nhiên bị Nhan Vị điểm danh, không kịp nghĩ đã đưa chai Coca mình vừa uống cho cô.
Chờ nàng ý thức được chỗ không đúng đã không kịp rồi.
Nhan Vị nhận Coca, mở nắp, uống một ngụm.
Giang Ấu Di: "!!!!"
- -------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan nữ thần: Hút chung điếu thuốc (qua), uống chung chai nước (qua).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.