Chương 10: Còn thích hơn cả trước
Mộc Phong Khinh Niên
12/07/2021
Giang Ấu Di nói không lại Nhan Vị, tức giận.
Gần đây Nhan Vị thật sự không bình thường, không chỉ thành tích giảm xuống không phanh, còn hút thuốc, bình thường giờ này hẳn đang ở trường học tiết tự học buổi tối, nhưng bây giờ lại đang chạy ra ngoài trường lên mạng.
Sau sinh nhật của Giang Ấu Di, Nhan Vị làm nhiều chuyện điên đảo ấn tượng dĩ vãng của mình trong Giang Ấu Di, nàng không thể không hoài nghi, có phải lời nói ngày đó của nàng đã ảnh hưởng không tốt cho Nhan Vị, nên cô mới có thể thay đổi như hiện tại.
Người ta đều nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, quả nhiên gần vũng bùn như nàng thì dù là học sinh ngoan cũng thành hư.
Là lỗi của nàng, từ lúc bắt đầu nàng đã sai.
Đột nhiên Giang Ấu Di im lặng.
Nhan Vị có dự cảm không tốt, cô cảm nhận được mưa gió sắp kéo đến từ sự trầm mặc của Giang Ấu Di.
Có phải cô đã ép Giang Ấu Di quá chặt?
Nên đã phản tác dụng, nên làm sao bây giờ?
Nhan Vị muốn nói gì đó để hòa hoãn không khí, đầu óc linh hoạt ngày thường lúc này không nghe lời, cô sợ mọi chuyện xấu đi, vì quá khẩn trương mà không nói nên lời.
Đúng lúc này, Giang Ấu Di nói: "Nhan Vị, nếu vì chuyện tối đó biến cậu thành như bây giờ, mình xin lỗi."
"Mình không nên trêu chọc cậu, cũng không nên nói những lời kia với cậu, cậu xem như đầu óc mình vào nước.....Thật ra ngày đó mình có uống chút rượu, uống say, cho nên lời tối đó của mình cậu đừng xem là thật."
"Mình không hề thích cậu, hai người chúng ta không hợp, cũng không có đề tài chung, mình vốn muốn mượn rượu giả điên, là vì mình biết cậu khẳng định sẽ từ chối mình, một học sinh ưu tú như cậu sao có thể yêu sớm? Huống chi chúng ta đều là nữ sinh, như vậy thì mình có thể cách xa cậu."
"Cho nên mình đã nghĩ đến biện pháp ghê tởm này để bản thân nhẹ nhàng, không cần gánh trách nhiệm, nhưng hiện tại mọi chuyện phát triển vượt ngoài dự kiến, mình cảm thấy rất mệt, không muốn diễn nữa, cậu cũng không cần vì hành vi tệ hại của mình áy náy, ủy khuất bản thân đón ý nói hùa sở thích của mình, làm bạn với hạng người như mình."
"Mình là rác rưởi, kẻ tồi, mình căn bản không xứng."
Giang Ấu Di thoạt nhìn bình tĩnh, trên mặt không biểu cảm, khi nói những lời này, nàng nhìn Nhan Vị, khiến cô có thể từ đôi mắt đen nhánh kia nhìn thấy chính mình.
Ban đầu Nhan Vị khiếp sợ sau đó dần bính tĩnh, hai chân cứng lại, câu nói cuối cùng của Giang Ấu Di truyền vào tai: "Chúng ta không ảnh hưởng nhau, từ nay về sau cậu tiếp tục làm học sinh tốt, bọn mình về sau nước sông không phạm nước giếng, được không?"
Ngực có chút buồn như có một tảng đá khiến nàng không thở nổi.
Nhan Vị thầm nghĩ: Giang Ấu Di, cậu thật sự rất giỏi, nếu không phải mình đã xem qua nhật ký của cậu, mình suýt nữa đã tin!
"Tuy rằng hôm nay không phải ngày cá tháng tư, nhưng những lời này của cậu, mình một chữ cũng không tin." Nhan Vị quật cường đứng, thẳng lưng nói: "Giang Ấu Di, chuyện cậu không thích không liên quan đến mình, nhưng mình có vài lời hy vọng cậu có thể kiên nhẫn nghe mình nói hết."
"Mình không biết định nghĩa học sinh ngoan trong lòng cậu là thế nào nhưng mình chưa bao giờ cảm thấy mình là học sinh ngoan, mình chỉ không dám phóng túng, cũng không dám hứa hẹn điều gì, dù cậu tin hay không hiện tại mới thật sự là mình."
"Mình không thay đổi vì cậu, cậu không cần có trách nhiệm về hành vi của mình, nếu cậu vì bản tính của mình bắt đầu ghét mình, mình cũng không thể nói gì hơn."
Nhan Vị không phân rõ hiện tại là mơ hay thực, nếu đây thật sự là một giấc mơ, ít nhất trong mơ, cô muốn dũng cảm một lần, không cần vì sự yếu đuối của mình mà nuối tiếc.
Dù làm vậy không thay đổi được gì nhưng cô chỉ muốn cầu được an tâm.
Kết cục từ chối tối đó đã định, nhưng nếu hiện tại cho cô quyết định thêm lần nữa, cô vẫn sẽ từ chối nhưng sẽ lựa chọn cách ôn hòa hơn, tránh cho cả hai xấu hổ.
Cô rất phức tạp về cảm tình của Giang Ấu Di, người nàng thích là một học sinh giỏi, tính tình ôn nhu, được các hào quang vây quanh, cô không rõ mình đến từ bảy năm sau có thể được Giang Ấu Di tiếp tục thích không.
Quan trọng hơn, cô không xác định mình là thích Giang Ấu Di hay là vì chấp niệm tạo nên nuối tiếc, cho nên cô luôn rất cẩn thận, không dám thẳng thắn suy nghĩ của mình, muốn cho hai người có thời gian giảm xóc.
"Bạn bè" chính là cái cớ tốt nhất.
Cô không cần phải trở thành người yêu hiện tại của Giang Ấu Di, cũng không cảm thấy tình yêu mới là cái kết viên mãn duy nhất, mong muốn của cô chính là Giang Ấu Di có thể ra khỏi vực sâu, bình an thi đại học, như vậy hai người mới có nhiều thời gian triển vọng cho tương lai.
Còn nữa, nếu cha mẹ cô biết sự tồn tại của Giang Ấu Di, nhất định sẽ đem tất cả phản nghịch của cô cùng những thay đổi mà họ cho rằng không tốt giận chó đánh mèo lên Giang Ấu Di, nói không chừng sẽ tạo thêm tổn thương cho nàng, đây tuyệt đối là điều cô không cho phép.
Trước khi cánh chim của cô đầy đặn có thể bảo hộ được Giang Ấu Di, cô sẽ giữ lại tâm ý của mình, nhìn rõ bản tâm, cũng đồng thời cho mình một cơ hội.
Cô sẽ không buông tay nữa.
Cuộc trò chuyện thổ lộ tình cảm kết thúc một cách không thể hiểu được, hai người ai cũng chưa đạt được mục đích ban đầu, nhưng lại có vài thứ không nhìn thấy đã yên lặng thay đổi.
Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng đi dạo trung tâm hơn hai giờ, từ tiệm sách bước ra, nhìn thấy Giang Ấu Di và Nhan Vị ra khỏi nhà vệ sinh bên cạnh tiệm Cafe Internet.
"Nhan Vị!" Chu Hiểu Hiểu kinh hỉ, sách trong tay lay động chào hỏi Nhan Vị.
Lực chú ý của Trương Vũ Đồng dừng trên người Giang Ấu Di bên cạnh Nhan Vị, lại nhìn biển Cafe Internet sáng đèn bên cạnh, suy tư.
Nhan Vị cũng không nghĩ đến ở chỗ này gặp được Chu Hiểu Hiểu, tầm mắt của cô lướt qua hai người nhìn tiệm sách sau lưng các nàng, lúc này mới hiểu được, thì ra tiệm sách vừa mở Chu Hiểu Hiểu nói là ở trung tâm này.
"Các cậu mua thật nhiều đồ." Nhan Vị mỉm cười nói.
Nụ cười này thường xuất hiện trên mặt Nhan Vị, nhưng Giang Ấu Di đã gặp qua mặt khác của cô, nhìn nụ cười này cảm thấy vô cùng giả dối.
Ừ, có chút có lệ.
Nhưng nàng rất thích, thậm chí, còn thích hơn cả trước.
Chu Hiểu Hiểu đi đến trước mặt Nhan Vị, trong mắt vô cùng vui vẻ, nàng tự động xem nhẹ Giang Ấu Di lạnh lùng với mình, đáp lời Nhan Vị: "Nhan Vị, khi nào thì cậu về trường? Chúng ta có thể bắt xe về chung với Vũ Đồng!"
"Giờ này về rồi?" Nhan Vị kinh ngạc, quay đầu hỏi Giang Ấu Di: "Mấy giờ rồi?"
Giang Ấu Di nhìn đồng hồ, nói: "8 giờ rưỡi."
"Còn sớm! Ký túc xá 10 giờ mới đóng cửa, bắt xe về chỉ mất hai mươi phút."
Nhan Vị không muốn về sớm, Giang Ấu Di khẳng định sẽ không về nhà, cô vừa đi, Giang Ấu Di sẽ lại lên mạng.
Tuy tiệm cafe này cũng sạch sẽ nhưng Nhan Vị thấy thật chẳng ra gì, hơn nữa bọn họ vừa rồi náo mâu thuẫn không lớn không nhỏ, không chắc những tên trong đó có tìm Giang Ấu Di hay không.
Cô còn muốn khuyên Giang Ấu Di dứt khoát về trường, cho nên ở thêm một tiếng nữa, cô có sắp xếp khác.
"Một tuần mới có thể ra ngoài một lần, đi về thì phải chờ đến tuần sau lận, rất vất vả rời trường, sao có thể cam tâm về sớm?" Nhan Vị cười đổi chủ đề: "Các cậu có đói bụng không? Tiệm dụ viên kia ăn cũng ngon đó, muốn nếm thử không? Mình mời."
Nói rồi cô chỉ vào quảng cáo món mới của tiệm dụ viên, nói với Giang Ấu Di: "Thử món này đi, cậu sẽ thích."
Giang Ấu Di quay đầu nhìn.
Ở khoảng cách gần, Nhan Vị thấy được vành tai hơi hồng của nàng.
Có lẽ trùng hợp.
Sao Nhan Vị có thể biết nàng thích điểm tâm ngọt.
Gần đây Nhan Vị thật sự không bình thường, không chỉ thành tích giảm xuống không phanh, còn hút thuốc, bình thường giờ này hẳn đang ở trường học tiết tự học buổi tối, nhưng bây giờ lại đang chạy ra ngoài trường lên mạng.
Sau sinh nhật của Giang Ấu Di, Nhan Vị làm nhiều chuyện điên đảo ấn tượng dĩ vãng của mình trong Giang Ấu Di, nàng không thể không hoài nghi, có phải lời nói ngày đó của nàng đã ảnh hưởng không tốt cho Nhan Vị, nên cô mới có thể thay đổi như hiện tại.
Người ta đều nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, quả nhiên gần vũng bùn như nàng thì dù là học sinh ngoan cũng thành hư.
Là lỗi của nàng, từ lúc bắt đầu nàng đã sai.
Đột nhiên Giang Ấu Di im lặng.
Nhan Vị có dự cảm không tốt, cô cảm nhận được mưa gió sắp kéo đến từ sự trầm mặc của Giang Ấu Di.
Có phải cô đã ép Giang Ấu Di quá chặt?
Nên đã phản tác dụng, nên làm sao bây giờ?
Nhan Vị muốn nói gì đó để hòa hoãn không khí, đầu óc linh hoạt ngày thường lúc này không nghe lời, cô sợ mọi chuyện xấu đi, vì quá khẩn trương mà không nói nên lời.
Đúng lúc này, Giang Ấu Di nói: "Nhan Vị, nếu vì chuyện tối đó biến cậu thành như bây giờ, mình xin lỗi."
"Mình không nên trêu chọc cậu, cũng không nên nói những lời kia với cậu, cậu xem như đầu óc mình vào nước.....Thật ra ngày đó mình có uống chút rượu, uống say, cho nên lời tối đó của mình cậu đừng xem là thật."
"Mình không hề thích cậu, hai người chúng ta không hợp, cũng không có đề tài chung, mình vốn muốn mượn rượu giả điên, là vì mình biết cậu khẳng định sẽ từ chối mình, một học sinh ưu tú như cậu sao có thể yêu sớm? Huống chi chúng ta đều là nữ sinh, như vậy thì mình có thể cách xa cậu."
"Cho nên mình đã nghĩ đến biện pháp ghê tởm này để bản thân nhẹ nhàng, không cần gánh trách nhiệm, nhưng hiện tại mọi chuyện phát triển vượt ngoài dự kiến, mình cảm thấy rất mệt, không muốn diễn nữa, cậu cũng không cần vì hành vi tệ hại của mình áy náy, ủy khuất bản thân đón ý nói hùa sở thích của mình, làm bạn với hạng người như mình."
"Mình là rác rưởi, kẻ tồi, mình căn bản không xứng."
Giang Ấu Di thoạt nhìn bình tĩnh, trên mặt không biểu cảm, khi nói những lời này, nàng nhìn Nhan Vị, khiến cô có thể từ đôi mắt đen nhánh kia nhìn thấy chính mình.
Ban đầu Nhan Vị khiếp sợ sau đó dần bính tĩnh, hai chân cứng lại, câu nói cuối cùng của Giang Ấu Di truyền vào tai: "Chúng ta không ảnh hưởng nhau, từ nay về sau cậu tiếp tục làm học sinh tốt, bọn mình về sau nước sông không phạm nước giếng, được không?"
Ngực có chút buồn như có một tảng đá khiến nàng không thở nổi.
Nhan Vị thầm nghĩ: Giang Ấu Di, cậu thật sự rất giỏi, nếu không phải mình đã xem qua nhật ký của cậu, mình suýt nữa đã tin!
"Tuy rằng hôm nay không phải ngày cá tháng tư, nhưng những lời này của cậu, mình một chữ cũng không tin." Nhan Vị quật cường đứng, thẳng lưng nói: "Giang Ấu Di, chuyện cậu không thích không liên quan đến mình, nhưng mình có vài lời hy vọng cậu có thể kiên nhẫn nghe mình nói hết."
"Mình không biết định nghĩa học sinh ngoan trong lòng cậu là thế nào nhưng mình chưa bao giờ cảm thấy mình là học sinh ngoan, mình chỉ không dám phóng túng, cũng không dám hứa hẹn điều gì, dù cậu tin hay không hiện tại mới thật sự là mình."
"Mình không thay đổi vì cậu, cậu không cần có trách nhiệm về hành vi của mình, nếu cậu vì bản tính của mình bắt đầu ghét mình, mình cũng không thể nói gì hơn."
Nhan Vị không phân rõ hiện tại là mơ hay thực, nếu đây thật sự là một giấc mơ, ít nhất trong mơ, cô muốn dũng cảm một lần, không cần vì sự yếu đuối của mình mà nuối tiếc.
Dù làm vậy không thay đổi được gì nhưng cô chỉ muốn cầu được an tâm.
Kết cục từ chối tối đó đã định, nhưng nếu hiện tại cho cô quyết định thêm lần nữa, cô vẫn sẽ từ chối nhưng sẽ lựa chọn cách ôn hòa hơn, tránh cho cả hai xấu hổ.
Cô rất phức tạp về cảm tình của Giang Ấu Di, người nàng thích là một học sinh giỏi, tính tình ôn nhu, được các hào quang vây quanh, cô không rõ mình đến từ bảy năm sau có thể được Giang Ấu Di tiếp tục thích không.
Quan trọng hơn, cô không xác định mình là thích Giang Ấu Di hay là vì chấp niệm tạo nên nuối tiếc, cho nên cô luôn rất cẩn thận, không dám thẳng thắn suy nghĩ của mình, muốn cho hai người có thời gian giảm xóc.
"Bạn bè" chính là cái cớ tốt nhất.
Cô không cần phải trở thành người yêu hiện tại của Giang Ấu Di, cũng không cảm thấy tình yêu mới là cái kết viên mãn duy nhất, mong muốn của cô chính là Giang Ấu Di có thể ra khỏi vực sâu, bình an thi đại học, như vậy hai người mới có nhiều thời gian triển vọng cho tương lai.
Còn nữa, nếu cha mẹ cô biết sự tồn tại của Giang Ấu Di, nhất định sẽ đem tất cả phản nghịch của cô cùng những thay đổi mà họ cho rằng không tốt giận chó đánh mèo lên Giang Ấu Di, nói không chừng sẽ tạo thêm tổn thương cho nàng, đây tuyệt đối là điều cô không cho phép.
Trước khi cánh chim của cô đầy đặn có thể bảo hộ được Giang Ấu Di, cô sẽ giữ lại tâm ý của mình, nhìn rõ bản tâm, cũng đồng thời cho mình một cơ hội.
Cô sẽ không buông tay nữa.
Cuộc trò chuyện thổ lộ tình cảm kết thúc một cách không thể hiểu được, hai người ai cũng chưa đạt được mục đích ban đầu, nhưng lại có vài thứ không nhìn thấy đã yên lặng thay đổi.
Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng đi dạo trung tâm hơn hai giờ, từ tiệm sách bước ra, nhìn thấy Giang Ấu Di và Nhan Vị ra khỏi nhà vệ sinh bên cạnh tiệm Cafe Internet.
"Nhan Vị!" Chu Hiểu Hiểu kinh hỉ, sách trong tay lay động chào hỏi Nhan Vị.
Lực chú ý của Trương Vũ Đồng dừng trên người Giang Ấu Di bên cạnh Nhan Vị, lại nhìn biển Cafe Internet sáng đèn bên cạnh, suy tư.
Nhan Vị cũng không nghĩ đến ở chỗ này gặp được Chu Hiểu Hiểu, tầm mắt của cô lướt qua hai người nhìn tiệm sách sau lưng các nàng, lúc này mới hiểu được, thì ra tiệm sách vừa mở Chu Hiểu Hiểu nói là ở trung tâm này.
"Các cậu mua thật nhiều đồ." Nhan Vị mỉm cười nói.
Nụ cười này thường xuất hiện trên mặt Nhan Vị, nhưng Giang Ấu Di đã gặp qua mặt khác của cô, nhìn nụ cười này cảm thấy vô cùng giả dối.
Ừ, có chút có lệ.
Nhưng nàng rất thích, thậm chí, còn thích hơn cả trước.
Chu Hiểu Hiểu đi đến trước mặt Nhan Vị, trong mắt vô cùng vui vẻ, nàng tự động xem nhẹ Giang Ấu Di lạnh lùng với mình, đáp lời Nhan Vị: "Nhan Vị, khi nào thì cậu về trường? Chúng ta có thể bắt xe về chung với Vũ Đồng!"
"Giờ này về rồi?" Nhan Vị kinh ngạc, quay đầu hỏi Giang Ấu Di: "Mấy giờ rồi?"
Giang Ấu Di nhìn đồng hồ, nói: "8 giờ rưỡi."
"Còn sớm! Ký túc xá 10 giờ mới đóng cửa, bắt xe về chỉ mất hai mươi phút."
Nhan Vị không muốn về sớm, Giang Ấu Di khẳng định sẽ không về nhà, cô vừa đi, Giang Ấu Di sẽ lại lên mạng.
Tuy tiệm cafe này cũng sạch sẽ nhưng Nhan Vị thấy thật chẳng ra gì, hơn nữa bọn họ vừa rồi náo mâu thuẫn không lớn không nhỏ, không chắc những tên trong đó có tìm Giang Ấu Di hay không.
Cô còn muốn khuyên Giang Ấu Di dứt khoát về trường, cho nên ở thêm một tiếng nữa, cô có sắp xếp khác.
"Một tuần mới có thể ra ngoài một lần, đi về thì phải chờ đến tuần sau lận, rất vất vả rời trường, sao có thể cam tâm về sớm?" Nhan Vị cười đổi chủ đề: "Các cậu có đói bụng không? Tiệm dụ viên kia ăn cũng ngon đó, muốn nếm thử không? Mình mời."
Nói rồi cô chỉ vào quảng cáo món mới của tiệm dụ viên, nói với Giang Ấu Di: "Thử món này đi, cậu sẽ thích."
Giang Ấu Di quay đầu nhìn.
Ở khoảng cách gần, Nhan Vị thấy được vành tai hơi hồng của nàng.
Có lẽ trùng hợp.
Sao Nhan Vị có thể biết nàng thích điểm tâm ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.