Chương 71
Dạ Tịch
02/12/2023
Một mùa sáng mùa đông mang theo hơi ẩm và khí trời lành lạnh. Kim Bắc mơ màng tỉnh dậy bởi những âm thanh hỗn độn bên ngoài. Anh ta trùm chăn kín mít lò mò bước xuống giường. Vừa ra đến bên ngoài liền thấy An Chính đang loay hoay xỏ giày bên ngoài.
- Sáng sớm thế này mà mày đã vội vàng đi đâu thế?
- 6 rưỡi sáng, cũng không tính là sớm.
Kim Bắc nhíu mày, không nói nổi thành lời. Mùa đông, 6 rưỡi sáng đã ra khỏi nhà, nếu không là sớm thì tính là gì đây. Nhưng nhìn lại vẻ mặt phấn chấn kia, Kim Bắc có ngốc hơn nữa cũng biết người đàn ông này là đang muốn đi tìm ai. Miệng thì nói muốn để cô ấy đi, cuối cùng hành động lại toàn đi ngược lại với lời nói. Nhìn xem, người đàn ông gần ba mươi tuổi đầu sao lại bày ra cái vẻ mặt háo hức như thế kia, không phải đi gặp người thương thì chẳng còn lý do nào khác.
- Thôi thôi, sớm với muộn gì, đi đi.
Kim Bắc chán chẳng buồn nói, phẩy tay rồi kéo chăn quay lại phòng.
Chín giờ sáng, Giai Nghi xách theo cái túi xách mở cửa ra ngoài. Vừa bước một chân ra liền suýt chút nữa đạp phải người đàn ông đang ngồi trước cửa.
- Anh chờ ở đây lâu chưa vậy? Sao không bấm chuông gọi tôi?
- Cũng không lâu lắm.
Còn nói không lâu, nhìn hai vai áo ướt đẫm tuyết là đủ hiểu rồi. Giai Nghi thoáng cười nhẹ một cái nhưng cũng không vạch trần lời nói của anh ta.
- Vậy thì đi thôi.
****
Mùa đông đến mang theo cơn gió lạnh, những hoài niệm, nhiều cung bậc cảm xúc không chỉ là tình yêu, mà đôi khi là lưng chừng một thứ gì đó mơ hồ. Người ta nói thu là mùa của lãng mạn, hè là mùa của nhiệt huyết thì mùa đông chính là mùa của bồi hồi tình yêu. Cái lạnh giá của mùa đông có lẽ là thứ khiến những trái tim cô độc tự khắc xích lại gần nhau, tìm cách sưởi ấm cho nhau...
Hai người họ rẽ vào một một siêu thị ở đầu khu phố. Giai Nghi bước vào bên trong bắt đầu chăm chú lựa chọn.
- Mùa này nên mua táo hay cảm đây nhỉ?
- Cô muốn mua về ăn sao?
- Không, mua cho người khác.
||||| Truyện đề cử: Chị Dâu Của Nữ Chính |||||
- Vậy thì táo đi.
- Ừm, tôi cũng nghĩ thế.
Giai Nghi ngắm nghía mấy trái táo đỏ tươi rồi đặt khay táo vào giỏ, rất tự nhiên đưa người đàn ông phía sau cầm. Lướt qua một vài gian hàng không tìm thêm được gì, hai người đành vòng sang bên gian hàng hoa.
- Thật sự nhiều quá, nên chọn loại gì bây giờ.
- Vẫn là tặng bạn sao?
- Ừm. – Giai Nghi đột nhiên quay người lại, ngước nhìn anh bằng đôi mắt to tròn đầy mông lung – Anh có hiểu ý nghĩa của mấy loài hoa này không?
- Tùy loại thôi. - An Chính lắc đầu không chắc lắm.
- Vậy loài hoa nào tượng trưng cho tình yêu vĩnh viễn không thể quên vậy? – Cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh, chờ đợi câu trả lời.
Người đàn ông thoáng bối rối. Trước ánh mắt chờ đợi của cô, anh không nhịn được liền lùi về sau mấy bước, giơ tay lên gãi gãi chân mày hai cái tránh để cô nhìn thấy biểu cảm lo lắng của mình.
- Ờm... hoa lưu ly.
- Lưu ly.
Giai Nghi lầm bầm trong miệng, xoay người đi dọc các gian hàng tìm kiếm. Mùa đông này muốn tìm một loài hoa khó trồng như lưu ly không phải là điều đơn giản. Mất gần nửa tiếng đồng hồ, mò mẫm sang tận gian hàng nhập khẩu hoa tươi, Giai Nghi mới tìm được loài hoa này. Nhìn vẻ mặt hớn hở kia thôi là đủ hiểu cô sung sướng thế nào khi tìm được nó, trông không khác gì đứa trẻ vui mừng khi được mẹ thưởng kẹo cho vậy.
- Đầy đủ rồi, đi thôi.
Giai Nghi nhét hết đống đồ vào tay An Chính, sau đó bắt taxi cùng đi đến điểm hẹn. Nhìn tuyến đường xe chạy, trong lòng An Chính không hiểu sao lại dấy lên cảm giác bất an. Chuyến đi lần này dự báo điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra. Nhìn thấy biển báo từ phía xa, nỗi lo lắng của anh cuối cùng cũng trở thành sự thật.
Hai người tiến sâu vào trong khu nghĩa trang. Người đi trước thong dong, bình tĩnh, kẻ đi sau thấp thỏm không yên. Giai Nghi cầm lấy giỏ hoa đặt xuống bên cạnh ngôi mộ của "An Chính", xếp táo lên trên đĩa rồi bày cẩn thận sang một bên.
- Hơn một tháng rồi nhỉ. Bây giờ em mới đủ can đảm đến gặp anh.
Cô ngồi xuống cạnh bia mộ, ra dấu để người đàn ông đang đứng ngồi xuống cùng mình. An Chính tần ngần một lúc, cuối cùng vẫn là làm theo ý cô.
- An Chính, anh nói xem, làm thế nào để khiến người ta tin rằng anh thật sự đã chết nhỉ?
Cô nhìn vào di ảnh trên bia mộ, thanh âm vang lên thật khẽ. An Chính bên cạnh hô hấp gần như đã ngưng trệ. Một giây... hai giây... ba giây... không hề có bất cứ âm thanh nào khác vang lên ngoại trừ tiếng thở của hai người.
- Sao anh không trả lời em?
Vẫn chỉ có tiếng gió thay lời hồi đáp thổi tung mái tóc cô.
- Em là đang hỏi anh đấy.
Cô quay phắt ra đằng sau nhìn thẳng vào đôi mắt hoang mang của người đàn ông. Trong con ngươi xinh đẹp đã ầng ậc nước, khuôn mặt ấm ức như thể đã nhẫn nhịn rất lâu.
Bàn tay vươn ra mãnh liệt chụp lấy cái đồng hồ, nhấn vào một khe hẹp dưới mặt đáy.
"Cùng em đi ngắm mưa sao băng rơi xuống trái đất
Để nước mắt của em chỉ rơi trên vai anh
Muốn em tin rằng tình yêu này vì em mà trở nên dũng cảm hơn
Rồi em sẽ cảm nhận được sự tồn tại của hạnh phúc..." (Bài hát: Mưa sao băng)
Tiếng nhạc vừa dứt, bầu không khí liền rơi vào trầm mặc. Thì ra đây chính là bí mật của chiếc đồng hồ mà ba năm trước cô nói với anh.
Anh cũng quá xem nhẹ cảm nhận của cô. Cái ngày anh đường đột xuất hiện rồi đưa cho cô cái áo khoác, cô thực sự đã lờ mờ nhận ra. Lông mày... sống mũi... đôi môi, tất cả đều giống ý hệt trong trí nhớ mơ hồ của cô. Mới chạm qua gương mặt anh một lần thì sao chứ, từng đường nét, từng chi tiết dù là nhỏ nhất đều được cô khắc ghi trong đầu. Cho đến ngày anh thốt lên câu nói đầu tiên, Giai Nghi có thể hoàn toàn khẳng định danh tính thật sự của anh. Giọng nói ấy đến trong mơ cô còn nhớ, anh bảo cô làm thế nào có thể vô tâm không nhận ra được cơ chứ.
Cô chưa bao giờ hỏi tên của anh, cũng là vì không muốn anh trước mặt cô tiếp tục nói dối. Ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng tràn đầy trìu mến, chỉ kẻ mù mới không phát hiện ra tâm tình này của anh, vậy mà vẫn cố chấp không chịu thừa nhận với cô.
An Chính không thốt được dù chỉ là nửa lời. Cô sớm đã nhận ra, nhưng lại cô tình không muốn vạch trần. Hiển nhiên là cô muốn cho anh cơ hội tự mình nói ra.
- Thật sự xin lỗi.
- Anh xin lỗi vì điều gì?
- Vì đã nói dối em lâu như vậy.
- Cho em biết lí do đi.
- Giai Nghi, em không nên biết.
- Tại sao lại không, anh chưa bao giờ xem trọng em có phải hay không, đường đột bỏ đi không nói với em một tiếng, hùa với mọi người lừa em rằng anh đã chết, cuối cùng bây giờ quay trở lại đây với tư cách gì, là Thiên Ân sao, hay một người bạn lâu năm khác của Kim Bắc?
Cô nói xong nước mắt cũng lã chã rơi. Cuộc hội ngộ của bọn họ sao lại khó khăn đến mức này. Cô đã rất hy vọng anh sẽ nói thật với cô, nhưng đến cuối cùng anh vẫn lựa chọn giấu diếm.
- Đừng khóc, tôi rất đau lòng.
Anh vươn tay định lau đi giọt nước mắt vương trên gò má cô nhưng lại bị Giai Nghi lạnh lùng quay đi.
- Nếu đã muốn rời đi, đơn giản chỉ cần nói câu chia tay, không cần phải diễn kịch với em như vậy.
- Chưa bao giờ tôi muốn bỏ em ở lại, Giai Nghi.
- Sáng sớm thế này mà mày đã vội vàng đi đâu thế?
- 6 rưỡi sáng, cũng không tính là sớm.
Kim Bắc nhíu mày, không nói nổi thành lời. Mùa đông, 6 rưỡi sáng đã ra khỏi nhà, nếu không là sớm thì tính là gì đây. Nhưng nhìn lại vẻ mặt phấn chấn kia, Kim Bắc có ngốc hơn nữa cũng biết người đàn ông này là đang muốn đi tìm ai. Miệng thì nói muốn để cô ấy đi, cuối cùng hành động lại toàn đi ngược lại với lời nói. Nhìn xem, người đàn ông gần ba mươi tuổi đầu sao lại bày ra cái vẻ mặt háo hức như thế kia, không phải đi gặp người thương thì chẳng còn lý do nào khác.
- Thôi thôi, sớm với muộn gì, đi đi.
Kim Bắc chán chẳng buồn nói, phẩy tay rồi kéo chăn quay lại phòng.
Chín giờ sáng, Giai Nghi xách theo cái túi xách mở cửa ra ngoài. Vừa bước một chân ra liền suýt chút nữa đạp phải người đàn ông đang ngồi trước cửa.
- Anh chờ ở đây lâu chưa vậy? Sao không bấm chuông gọi tôi?
- Cũng không lâu lắm.
Còn nói không lâu, nhìn hai vai áo ướt đẫm tuyết là đủ hiểu rồi. Giai Nghi thoáng cười nhẹ một cái nhưng cũng không vạch trần lời nói của anh ta.
- Vậy thì đi thôi.
****
Mùa đông đến mang theo cơn gió lạnh, những hoài niệm, nhiều cung bậc cảm xúc không chỉ là tình yêu, mà đôi khi là lưng chừng một thứ gì đó mơ hồ. Người ta nói thu là mùa của lãng mạn, hè là mùa của nhiệt huyết thì mùa đông chính là mùa của bồi hồi tình yêu. Cái lạnh giá của mùa đông có lẽ là thứ khiến những trái tim cô độc tự khắc xích lại gần nhau, tìm cách sưởi ấm cho nhau...
Hai người họ rẽ vào một một siêu thị ở đầu khu phố. Giai Nghi bước vào bên trong bắt đầu chăm chú lựa chọn.
- Mùa này nên mua táo hay cảm đây nhỉ?
- Cô muốn mua về ăn sao?
- Không, mua cho người khác.
||||| Truyện đề cử: Chị Dâu Của Nữ Chính |||||
- Vậy thì táo đi.
- Ừm, tôi cũng nghĩ thế.
Giai Nghi ngắm nghía mấy trái táo đỏ tươi rồi đặt khay táo vào giỏ, rất tự nhiên đưa người đàn ông phía sau cầm. Lướt qua một vài gian hàng không tìm thêm được gì, hai người đành vòng sang bên gian hàng hoa.
- Thật sự nhiều quá, nên chọn loại gì bây giờ.
- Vẫn là tặng bạn sao?
- Ừm. – Giai Nghi đột nhiên quay người lại, ngước nhìn anh bằng đôi mắt to tròn đầy mông lung – Anh có hiểu ý nghĩa của mấy loài hoa này không?
- Tùy loại thôi. - An Chính lắc đầu không chắc lắm.
- Vậy loài hoa nào tượng trưng cho tình yêu vĩnh viễn không thể quên vậy? – Cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh, chờ đợi câu trả lời.
Người đàn ông thoáng bối rối. Trước ánh mắt chờ đợi của cô, anh không nhịn được liền lùi về sau mấy bước, giơ tay lên gãi gãi chân mày hai cái tránh để cô nhìn thấy biểu cảm lo lắng của mình.
- Ờm... hoa lưu ly.
- Lưu ly.
Giai Nghi lầm bầm trong miệng, xoay người đi dọc các gian hàng tìm kiếm. Mùa đông này muốn tìm một loài hoa khó trồng như lưu ly không phải là điều đơn giản. Mất gần nửa tiếng đồng hồ, mò mẫm sang tận gian hàng nhập khẩu hoa tươi, Giai Nghi mới tìm được loài hoa này. Nhìn vẻ mặt hớn hở kia thôi là đủ hiểu cô sung sướng thế nào khi tìm được nó, trông không khác gì đứa trẻ vui mừng khi được mẹ thưởng kẹo cho vậy.
- Đầy đủ rồi, đi thôi.
Giai Nghi nhét hết đống đồ vào tay An Chính, sau đó bắt taxi cùng đi đến điểm hẹn. Nhìn tuyến đường xe chạy, trong lòng An Chính không hiểu sao lại dấy lên cảm giác bất an. Chuyến đi lần này dự báo điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra. Nhìn thấy biển báo từ phía xa, nỗi lo lắng của anh cuối cùng cũng trở thành sự thật.
Hai người tiến sâu vào trong khu nghĩa trang. Người đi trước thong dong, bình tĩnh, kẻ đi sau thấp thỏm không yên. Giai Nghi cầm lấy giỏ hoa đặt xuống bên cạnh ngôi mộ của "An Chính", xếp táo lên trên đĩa rồi bày cẩn thận sang một bên.
- Hơn một tháng rồi nhỉ. Bây giờ em mới đủ can đảm đến gặp anh.
Cô ngồi xuống cạnh bia mộ, ra dấu để người đàn ông đang đứng ngồi xuống cùng mình. An Chính tần ngần một lúc, cuối cùng vẫn là làm theo ý cô.
- An Chính, anh nói xem, làm thế nào để khiến người ta tin rằng anh thật sự đã chết nhỉ?
Cô nhìn vào di ảnh trên bia mộ, thanh âm vang lên thật khẽ. An Chính bên cạnh hô hấp gần như đã ngưng trệ. Một giây... hai giây... ba giây... không hề có bất cứ âm thanh nào khác vang lên ngoại trừ tiếng thở của hai người.
- Sao anh không trả lời em?
Vẫn chỉ có tiếng gió thay lời hồi đáp thổi tung mái tóc cô.
- Em là đang hỏi anh đấy.
Cô quay phắt ra đằng sau nhìn thẳng vào đôi mắt hoang mang của người đàn ông. Trong con ngươi xinh đẹp đã ầng ậc nước, khuôn mặt ấm ức như thể đã nhẫn nhịn rất lâu.
Bàn tay vươn ra mãnh liệt chụp lấy cái đồng hồ, nhấn vào một khe hẹp dưới mặt đáy.
"Cùng em đi ngắm mưa sao băng rơi xuống trái đất
Để nước mắt của em chỉ rơi trên vai anh
Muốn em tin rằng tình yêu này vì em mà trở nên dũng cảm hơn
Rồi em sẽ cảm nhận được sự tồn tại của hạnh phúc..." (Bài hát: Mưa sao băng)
Tiếng nhạc vừa dứt, bầu không khí liền rơi vào trầm mặc. Thì ra đây chính là bí mật của chiếc đồng hồ mà ba năm trước cô nói với anh.
Anh cũng quá xem nhẹ cảm nhận của cô. Cái ngày anh đường đột xuất hiện rồi đưa cho cô cái áo khoác, cô thực sự đã lờ mờ nhận ra. Lông mày... sống mũi... đôi môi, tất cả đều giống ý hệt trong trí nhớ mơ hồ của cô. Mới chạm qua gương mặt anh một lần thì sao chứ, từng đường nét, từng chi tiết dù là nhỏ nhất đều được cô khắc ghi trong đầu. Cho đến ngày anh thốt lên câu nói đầu tiên, Giai Nghi có thể hoàn toàn khẳng định danh tính thật sự của anh. Giọng nói ấy đến trong mơ cô còn nhớ, anh bảo cô làm thế nào có thể vô tâm không nhận ra được cơ chứ.
Cô chưa bao giờ hỏi tên của anh, cũng là vì không muốn anh trước mặt cô tiếp tục nói dối. Ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng tràn đầy trìu mến, chỉ kẻ mù mới không phát hiện ra tâm tình này của anh, vậy mà vẫn cố chấp không chịu thừa nhận với cô.
An Chính không thốt được dù chỉ là nửa lời. Cô sớm đã nhận ra, nhưng lại cô tình không muốn vạch trần. Hiển nhiên là cô muốn cho anh cơ hội tự mình nói ra.
- Thật sự xin lỗi.
- Anh xin lỗi vì điều gì?
- Vì đã nói dối em lâu như vậy.
- Cho em biết lí do đi.
- Giai Nghi, em không nên biết.
- Tại sao lại không, anh chưa bao giờ xem trọng em có phải hay không, đường đột bỏ đi không nói với em một tiếng, hùa với mọi người lừa em rằng anh đã chết, cuối cùng bây giờ quay trở lại đây với tư cách gì, là Thiên Ân sao, hay một người bạn lâu năm khác của Kim Bắc?
Cô nói xong nước mắt cũng lã chã rơi. Cuộc hội ngộ của bọn họ sao lại khó khăn đến mức này. Cô đã rất hy vọng anh sẽ nói thật với cô, nhưng đến cuối cùng anh vẫn lựa chọn giấu diếm.
- Đừng khóc, tôi rất đau lòng.
Anh vươn tay định lau đi giọt nước mắt vương trên gò má cô nhưng lại bị Giai Nghi lạnh lùng quay đi.
- Nếu đã muốn rời đi, đơn giản chỉ cần nói câu chia tay, không cần phải diễn kịch với em như vậy.
- Chưa bao giờ tôi muốn bỏ em ở lại, Giai Nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.