Chương 21: Gặp ba mẹ
Dạ Tịch
11/07/2023
Hình ảnh của những chiếc lá vàng rực rỡ và từng cơn gió lạnh ùa về báo hiệu cho một mùa thu nữa đang đến rất gần. Tâm trạng con người cũng theo đó mà có nhiều thay đổi trước cảnh sắc man mác buồn của mùa thu. Vào thời điểm giao mùa, mọi cảnh vật đều như chuyển mình, đổi sắc, con người cũng muốn sống chậm hơn để tận hưởng bầu không khí dễ chịu này.
Hai tháng qua, An Chính đã hoàn toàn từ bỏ công việc ở cửa hàng tiện lợi và để tập trung chuẩn bị cho sự quay trở lại trong giải đấu sắp tới. Giải đấu này không chỉ có quy mô khổng lồ, quy tụ hàng loạt anh tài trẻ cùng những tay đấm kỳ cựu mà còn có phần thưởng vô cùng hậu hĩnh. Nếu giành chiến thắng, anh hoàn toàn có thể chi trả cho khoản phí mổ mắt của Giai Nghi. Mặc dù chưa từng nói với cô nhưng trong suốt khoảng thời gian ở bên nhau, An Chính luôn trăn trở về vấn đề này. Đôi mắt của cô càng để lâu sẽ càng tiềm ẩn những mối hiểm họa anh không thể nào lường trước được.
An Chính đứng trước cây rút tiền, lẳng lặng nhìn vào số dư còn lại trong tài khoản. Khoảng thời gian bên nhau tuy rất hạnh phúc, nhưng gánh nặng về tài chính vẫn không ngừng đè nặng lên đôi vai anh. Việc quay trở lại võ đài là một hành động vô cùng liều lĩnh, bởi nếu không giành chiến thắng, thứ anh nhận lại chỉ vỏn vẹn là con số không tròn trĩnh. Anh đã dùng hết toàn bộ số tiền tiết kiệm để đầu tư cho sự chuẩn bị suốt hai tháng qua, vì thế anh càng không thể cầm bàn tay trắng ra về. Hơn nữa, việc này còn ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai của hai người. Dù lạc quan đến đâu đi chăng nữa, anh cũng phải nhìn thẳng vào sự thật. Cuộc sống của bọn họ hiện nay chỉ đang dừng lại ở mức gắng gượng qua ngày, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
...
"Lạch cạch... Xoạch"
- Anh về rồi. - An Chính mở cửa bước vào.
Tiếng gậy lạch cạch cùng tiếng bước chân từ phòng ăn vọng ra. Thân ảnh người con gái dần dần xuất hiện.
- Mừng anh về nhà.
Nhìn cô gái xinh đẹp của anh, An Chính không nhịn được nở nụ cười. Anh tiến đến ôm cô vào lòng, trao một nụ hôn lên trán cô như thường lệ sau đó nắm tay cô vào trong nhà. Vết thương trên chân sau thời gian dài chữa trị cuối cùng cũng đã lành hẳn, chỉ còn lưu lại vết sẹo tương đối lớn ở chân. Nhưng điều này đối với anh cũng không mấy quan trọng, vẻ đẹp của cô trong mắt anh từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi.
Nhắc lại thì, hai tháng trôi qua, cô gái của anh đã trưởng thành không ít. Hồi mới gặp nhau, cô còn ngượng ngùng, dáng vẻ khi gặp anh còn bối rối đến đỏ bừng mặt. Đến ngày hôm nay, cô gái trước mắt anh không chỉ tự tin, hoạt bát hơn hẳn ngày trước mà vẻ ngoài xinh đẹp dường như cũng thêm vài phần đằm thắm, duyên dáng.
Từ khi hai người về sống chung, cuộc sống của họ nghiễm nhiên trở nên bận bịu hơn, khoảng thời gian dành cho bản thân cũng trở nên hiếm hoi hơn trước rất nhiều. An Chính dành hầu hết thời gian vùi mình trong phòng tập. Còn Giai Nghi sau khi xuất viện liền lập tức quay trở lại công ty, tiếp tục công việc phát thanh viên của mình. Để vun đắp cho ngôi nhà nhỏ, cả hai người đều dành thời gian cùng nhau chuẩn bị bữa tối, cùng nhau dọn dẹp, trồng hoa và sửa sang lại căn nhà. Mặc dù cuộc sống khá vất vả nhưng họ chưa bao giờ than vãn một câu. Có những lo toan về tương lai mà tự bản thân hai người đều nhận thức rõ ràng, nhưng họ muốn tận hưởng trọn vẹn niềm vui của hiện tại thay vì cứ canh cánh trong lòng những suy nghĩ về ngày mai.
Chẳng hạn như bây giờ, An Chính đang phụ cô rửa chén ở trong bếp, còn cô thì giúp anh lau dọn bàn ăn, khung cảnh giữa hai người hòa hợp, ấm cúng đến lạ kỳ.
- Lịch tập ngày mai của anh thế nào? - Giai Nghi bất chợt lên tiếng hỏi.
- Chắc vẫn từ sáng đến tối.
- Anh dành buổi sáng ngày mai cho em được không?
- Được. - Anh không suy nghĩ quá nhiều liền lập tức đồng ý với cô.
Giai Nghi mang giẻ lau vào nhà bếp, đứng bên cạnh anh, suy nghĩ một hồi rồi mới cẩn thận lên tiếng.
- Ngày mai, em muốn đưa anh đi gặp ba mẹ em.
...
Mùa thu giống như sự khởi đầu mới, cho cả thiên nhiên và cả con người. Có một thay đổi thực sự trong không khí, đã không còn cái nóng bức, ngột ngạt của mùa hè, ta nghe đâu đó trong hơi gió có chút se lạnh nhẹ nhàng và cũng để nhắc nhớ ta rằng mùa đông đầy gió lạnh chẳng mấy chốc sẽ đến...
Giai Nghi mặc một chiếc váy mỏng, khoác thêm một chiếc áo khoác len bên ngoài, cẩn thận bước đi trên bờ cát trắng. An Chính ở bên cạnh khẽ khàng nắm lấy bàn tay cô.
- Đến rồi.
Mùi biển mặn chát sộc lên khoang mũi khiến khóe mắt Giai Nghi có chút cay cay.
- Ba, mẹ đây là An Chính - Giai Nghi chậm rãi cất tiếng, thanh âm của cô rất nhanh đã chìm vào trong tiếng sóng biển rì rầm.
- Chào cô chú, cháu là An Chính - Anh cúi gập người trước đại dương bao la, một lúc sau mới từ từ đứng thẳng dậy.
Giai Nghi kéo tay anh cùng ngồi xuống, khẽ tựa đầu vào bờ vai vững chãi của người đàn ông.
- Ba mẹ em, họ là những con người nhân hậu nhất mà em từng biết. - Giữa tiếng sóng biển ồn ào, giọng nói trong trẻo của Giai Nghi chợt lọt vào tai anh - Ba em là một kiến trúc sư, còn mẹ làm công việc nội trợ ở nhà. Cả cuộc đời họ đều dành thời gian cùng nhau đi đến các cô nhi viện, giúp những đứa trẻ ở đó có cơ hội được đến trường. Bọn trẻ con vẫn thường gọi ba mẹ em là ông bụt bà tiên của chúng. Thế nhưng họ đã mất rồi, chỉ vì đứa con gái ngu xuẩn của họ mà... - Giọng của cô lạc hẳn đi, nước mắt không biết tự bao giờ đã thấm ướt vai áo anh.
- Không sao, mọi chuyện qua rồi. - An Chính nắm lấy bàn tay cô, 5 ngón tay đan chặt vào nhau.
- Ngày hôm đó là sinh nhật em, vốn dĩ cả gia đình đã hẹn cùng nhau đi ăn, nhưng cô nhi viện lại xảy ra chuyện. Gia đình em phóng xe lên đến nơi thì mới biết được rằng có người phụ nữ lạ mặt đến đó làm loạn, nhưng đã rời đi rồi. Chỉ vì việc này mà em nổi giận với ba mẹ, cả nhà đã cãi nhau trên ô tô, và không ai chú ý đến một người phụ nữ lao ra trước đầu xe. Cô ấy ôm một đứa bé, lao nhanh đến nỗi cha em đánh lái không kịp, cuối cùng đã tông chết cả hai mẹ con cô ấy. - Kể đến đây, cơ thể cô đã run lên bần bật, ký ức kinh hoàng ồ ạt kéo về khiến trái tim cô thắt lại - Xe của gia đình em bị lật, đến khi được đưa vào bệnh viện, ba mẹ em đều không qua khỏi. Đôi mắt này, cũng vì ngày hôm ấy mà không còn nhìn thấy gì nữa.
Bàn tay chai sạn khẽ lau đi giọt nước mắt trên má cô, vén lại mái tóc đang rối tung trước mặt.
- An Chính, nếu hôm ấy em không làm loạn trên xe, có phải gia đình em sẽ không gặp chuyện không?
An Chính bần thần không biết phải trả lời người con gái của anh ra sao. Câu hỏi này, bản thân anh cũng đã tự hỏi mình vô số lần, rốt cuộc cũng không biết đáp án của nó là gì.
- Giai Nghi, anh không thể cho em một câu trả lời chính xác được, bởi bản thân anh cũng chưa thể tự giải đáp cho chính mình. Anh chỉ biết rằng, những người đã khuất, hãy để họ an ổn sang thế giới bên kia. Còn em là người được chọn ở lại, thì hãy sống thật trọn vẹn cuộc đời này của em. Em sẽ phải sống cho bản thân, sống thay cho phần của họ, và sống cho cả những người đang yêu em nữa, Giai Nghi.
Tiếng sóng biển vẫn rì rầm bên tai, nhưng từng câu từng chữ anh nói với cô đều rất rõ ràng.
Nỗi day dứt của cô không thể trong thời gian ngắn mà tháo gỡ được, nhưng chắc chắn đến một thời điểm, cô sẽ học được cách sống chúng với nó, lấy nó làm động lực để tiếp tục sống dũng cảm và đầy kiên cường, cũng để bảo vệ người mà cô thương yêu. Bàn tay nhỏ bé bất giác siết chặt lấy bả vai người đàn ông vào lòng mình. Số phận nhẫn tâm cướp đi gia đình của cô một lần, thì cô nhất định sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai.
Hai tháng qua, An Chính đã hoàn toàn từ bỏ công việc ở cửa hàng tiện lợi và để tập trung chuẩn bị cho sự quay trở lại trong giải đấu sắp tới. Giải đấu này không chỉ có quy mô khổng lồ, quy tụ hàng loạt anh tài trẻ cùng những tay đấm kỳ cựu mà còn có phần thưởng vô cùng hậu hĩnh. Nếu giành chiến thắng, anh hoàn toàn có thể chi trả cho khoản phí mổ mắt của Giai Nghi. Mặc dù chưa từng nói với cô nhưng trong suốt khoảng thời gian ở bên nhau, An Chính luôn trăn trở về vấn đề này. Đôi mắt của cô càng để lâu sẽ càng tiềm ẩn những mối hiểm họa anh không thể nào lường trước được.
An Chính đứng trước cây rút tiền, lẳng lặng nhìn vào số dư còn lại trong tài khoản. Khoảng thời gian bên nhau tuy rất hạnh phúc, nhưng gánh nặng về tài chính vẫn không ngừng đè nặng lên đôi vai anh. Việc quay trở lại võ đài là một hành động vô cùng liều lĩnh, bởi nếu không giành chiến thắng, thứ anh nhận lại chỉ vỏn vẹn là con số không tròn trĩnh. Anh đã dùng hết toàn bộ số tiền tiết kiệm để đầu tư cho sự chuẩn bị suốt hai tháng qua, vì thế anh càng không thể cầm bàn tay trắng ra về. Hơn nữa, việc này còn ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai của hai người. Dù lạc quan đến đâu đi chăng nữa, anh cũng phải nhìn thẳng vào sự thật. Cuộc sống của bọn họ hiện nay chỉ đang dừng lại ở mức gắng gượng qua ngày, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
...
"Lạch cạch... Xoạch"
- Anh về rồi. - An Chính mở cửa bước vào.
Tiếng gậy lạch cạch cùng tiếng bước chân từ phòng ăn vọng ra. Thân ảnh người con gái dần dần xuất hiện.
- Mừng anh về nhà.
Nhìn cô gái xinh đẹp của anh, An Chính không nhịn được nở nụ cười. Anh tiến đến ôm cô vào lòng, trao một nụ hôn lên trán cô như thường lệ sau đó nắm tay cô vào trong nhà. Vết thương trên chân sau thời gian dài chữa trị cuối cùng cũng đã lành hẳn, chỉ còn lưu lại vết sẹo tương đối lớn ở chân. Nhưng điều này đối với anh cũng không mấy quan trọng, vẻ đẹp của cô trong mắt anh từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi.
Nhắc lại thì, hai tháng trôi qua, cô gái của anh đã trưởng thành không ít. Hồi mới gặp nhau, cô còn ngượng ngùng, dáng vẻ khi gặp anh còn bối rối đến đỏ bừng mặt. Đến ngày hôm nay, cô gái trước mắt anh không chỉ tự tin, hoạt bát hơn hẳn ngày trước mà vẻ ngoài xinh đẹp dường như cũng thêm vài phần đằm thắm, duyên dáng.
Từ khi hai người về sống chung, cuộc sống của họ nghiễm nhiên trở nên bận bịu hơn, khoảng thời gian dành cho bản thân cũng trở nên hiếm hoi hơn trước rất nhiều. An Chính dành hầu hết thời gian vùi mình trong phòng tập. Còn Giai Nghi sau khi xuất viện liền lập tức quay trở lại công ty, tiếp tục công việc phát thanh viên của mình. Để vun đắp cho ngôi nhà nhỏ, cả hai người đều dành thời gian cùng nhau chuẩn bị bữa tối, cùng nhau dọn dẹp, trồng hoa và sửa sang lại căn nhà. Mặc dù cuộc sống khá vất vả nhưng họ chưa bao giờ than vãn một câu. Có những lo toan về tương lai mà tự bản thân hai người đều nhận thức rõ ràng, nhưng họ muốn tận hưởng trọn vẹn niềm vui của hiện tại thay vì cứ canh cánh trong lòng những suy nghĩ về ngày mai.
Chẳng hạn như bây giờ, An Chính đang phụ cô rửa chén ở trong bếp, còn cô thì giúp anh lau dọn bàn ăn, khung cảnh giữa hai người hòa hợp, ấm cúng đến lạ kỳ.
- Lịch tập ngày mai của anh thế nào? - Giai Nghi bất chợt lên tiếng hỏi.
- Chắc vẫn từ sáng đến tối.
- Anh dành buổi sáng ngày mai cho em được không?
- Được. - Anh không suy nghĩ quá nhiều liền lập tức đồng ý với cô.
Giai Nghi mang giẻ lau vào nhà bếp, đứng bên cạnh anh, suy nghĩ một hồi rồi mới cẩn thận lên tiếng.
- Ngày mai, em muốn đưa anh đi gặp ba mẹ em.
...
Mùa thu giống như sự khởi đầu mới, cho cả thiên nhiên và cả con người. Có một thay đổi thực sự trong không khí, đã không còn cái nóng bức, ngột ngạt của mùa hè, ta nghe đâu đó trong hơi gió có chút se lạnh nhẹ nhàng và cũng để nhắc nhớ ta rằng mùa đông đầy gió lạnh chẳng mấy chốc sẽ đến...
Giai Nghi mặc một chiếc váy mỏng, khoác thêm một chiếc áo khoác len bên ngoài, cẩn thận bước đi trên bờ cát trắng. An Chính ở bên cạnh khẽ khàng nắm lấy bàn tay cô.
- Đến rồi.
Mùi biển mặn chát sộc lên khoang mũi khiến khóe mắt Giai Nghi có chút cay cay.
- Ba, mẹ đây là An Chính - Giai Nghi chậm rãi cất tiếng, thanh âm của cô rất nhanh đã chìm vào trong tiếng sóng biển rì rầm.
- Chào cô chú, cháu là An Chính - Anh cúi gập người trước đại dương bao la, một lúc sau mới từ từ đứng thẳng dậy.
Giai Nghi kéo tay anh cùng ngồi xuống, khẽ tựa đầu vào bờ vai vững chãi của người đàn ông.
- Ba mẹ em, họ là những con người nhân hậu nhất mà em từng biết. - Giữa tiếng sóng biển ồn ào, giọng nói trong trẻo của Giai Nghi chợt lọt vào tai anh - Ba em là một kiến trúc sư, còn mẹ làm công việc nội trợ ở nhà. Cả cuộc đời họ đều dành thời gian cùng nhau đi đến các cô nhi viện, giúp những đứa trẻ ở đó có cơ hội được đến trường. Bọn trẻ con vẫn thường gọi ba mẹ em là ông bụt bà tiên của chúng. Thế nhưng họ đã mất rồi, chỉ vì đứa con gái ngu xuẩn của họ mà... - Giọng của cô lạc hẳn đi, nước mắt không biết tự bao giờ đã thấm ướt vai áo anh.
- Không sao, mọi chuyện qua rồi. - An Chính nắm lấy bàn tay cô, 5 ngón tay đan chặt vào nhau.
- Ngày hôm đó là sinh nhật em, vốn dĩ cả gia đình đã hẹn cùng nhau đi ăn, nhưng cô nhi viện lại xảy ra chuyện. Gia đình em phóng xe lên đến nơi thì mới biết được rằng có người phụ nữ lạ mặt đến đó làm loạn, nhưng đã rời đi rồi. Chỉ vì việc này mà em nổi giận với ba mẹ, cả nhà đã cãi nhau trên ô tô, và không ai chú ý đến một người phụ nữ lao ra trước đầu xe. Cô ấy ôm một đứa bé, lao nhanh đến nỗi cha em đánh lái không kịp, cuối cùng đã tông chết cả hai mẹ con cô ấy. - Kể đến đây, cơ thể cô đã run lên bần bật, ký ức kinh hoàng ồ ạt kéo về khiến trái tim cô thắt lại - Xe của gia đình em bị lật, đến khi được đưa vào bệnh viện, ba mẹ em đều không qua khỏi. Đôi mắt này, cũng vì ngày hôm ấy mà không còn nhìn thấy gì nữa.
Bàn tay chai sạn khẽ lau đi giọt nước mắt trên má cô, vén lại mái tóc đang rối tung trước mặt.
- An Chính, nếu hôm ấy em không làm loạn trên xe, có phải gia đình em sẽ không gặp chuyện không?
An Chính bần thần không biết phải trả lời người con gái của anh ra sao. Câu hỏi này, bản thân anh cũng đã tự hỏi mình vô số lần, rốt cuộc cũng không biết đáp án của nó là gì.
- Giai Nghi, anh không thể cho em một câu trả lời chính xác được, bởi bản thân anh cũng chưa thể tự giải đáp cho chính mình. Anh chỉ biết rằng, những người đã khuất, hãy để họ an ổn sang thế giới bên kia. Còn em là người được chọn ở lại, thì hãy sống thật trọn vẹn cuộc đời này của em. Em sẽ phải sống cho bản thân, sống thay cho phần của họ, và sống cho cả những người đang yêu em nữa, Giai Nghi.
Tiếng sóng biển vẫn rì rầm bên tai, nhưng từng câu từng chữ anh nói với cô đều rất rõ ràng.
Nỗi day dứt của cô không thể trong thời gian ngắn mà tháo gỡ được, nhưng chắc chắn đến một thời điểm, cô sẽ học được cách sống chúng với nó, lấy nó làm động lực để tiếp tục sống dũng cảm và đầy kiên cường, cũng để bảo vệ người mà cô thương yêu. Bàn tay nhỏ bé bất giác siết chặt lấy bả vai người đàn ông vào lòng mình. Số phận nhẫn tâm cướp đi gia đình của cô một lần, thì cô nhất định sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.