Chương 67: Lời tạm biệt trong tĩnh lặng
Dạ Tịch
02/12/2023
Liên Chi, người phụ nữ ấy gợi nhớ rất nhiều đến mẹ anh. Cũng xinh đẹp không kém gì, thậm chí còn hấp dẫn hơn nhiều lần. Gặp rồi mới biết, cô ấy với mẹ anh hoàn toàn không thể so sánh. Trong suy nghĩ của Kim Bắc, bất cứ một người phụ nữ xinh đẹp nào đều mang trong mình những dã tâm khó lường. Nhưng khi Liên Chi bước vào cuộc đời anh, Kim Bắc mới rõ, một người phụ nữ đẹp hóa ra còn có thể giỏi giang, độc lập và thông minh đến mức này. Anh thừa nhận, anh si mê cô như điếu đổ, thậm chí đã có lúc anh nghĩ rằng bản thân mình sẽ không thể sống nổi nếu thiếu bóng dáng của cô.
Quen nhau ba năm, chia tay hai lần, dường như đây là kết quả cho một mối tình không tương xứng.
- Mọi người xem phim vui vẻ chứ?
Giọng nói nữ tính vang lên từ phía xa. Bóng dáng quen thuộc đập vào mắt khiến anh thiếu chút nữa không tin vào giác quan mình.
Đám đông xung quanh vui vẻ hưởng ứng trước người phụ nữ xinh đẹp.
- Được hôm về thăm người bạn cũ, ông ấy liền cho tôi một đặc quyền nho nhỏ được lên đây chia sẻ vài lời.
Liên Chi nhoẻn miệng cười, vươn tay chỉ về phía ông chủ già đang pha rượu ở quầy bar. Vẫn phong thái tự tin và tỏa sáng ấy, Liên Chi rất nhanh đã kéo mọi người vào câu chuyện của mình.
- Hôm nay là sinh nhật một người. Một người mà tôi đã toàn tâm toàn ý đặt trọn trái tim mình cho anh ta.
Cả đám đông ồ lên khúc khích cười. Kim Bắc cũng ngớ người ra. Anh mở điện thoại lên nhìn vào màn hình. Ngày 24 tháng 10, đúng là sinh nhật anh. Trái tim người đàn ông thoáng đập lệch một nhìn, ánh mắt nhìn lên phía người phụ nữ phía ở xa giống như phảng phất dư quang lấp lánh khó nói thành lời.
- Anh ta là một kẻ đãng trí và trẻ con, tôi dám cá với mọi người ngày mai thức dậy, anh ta mới nhớ ra hôm qua là sinh nhật mình.
Cả đám đông lại cười rộ lên. Khóe miệng người đàn ông cũng bất giác mỉm cười thật nhẹ.
- Một kẻ ngốc nghếch như vậy, nhưng sinh nhật tôi chưa bao giờ quên. Ba năm yêu nhau, tôi và anh ta đã đón đủ ba lần sinh nhật. Nhưng năm tới, có lẽ không được rồi. Bởi vì... chúng tôi đã chia tay. – Lặng người một chút, cô tiếp tục – Anh ấy là người nhiệt tình và luôn hết mình, tôi lại chẳng mấy khi thể hiện cảm xúc của mình ra. Không phải tôi keo kiệt tình cảm, mà là bản thân tôi vẫn luôn lo sợ. Những thứ tình cảm đến quá nhanh thì cũng có thể đi nhanh như cách nó đến, những sự vồ vập thường mãnh liệt vào thời điểm ban đầu, và rồi kết thúc trong chóng vánh. Chính vì những suy nghĩ này, tôi đã đẩy ngoài mình yêu đi quá xa, đến khi anh ấy tìm đến một vòng tay khác, tôi mới bàng hoàng nhận ra có lẽ cách yêu của bản thân sai rồi.
Là tôi sai, không phải em. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến em lại mang nhiều tâm sự như vậy. Phụ nữ khi yêu, hóa ra lại luôn chất chứa những muộn phiền, lo âu mà đàn ông không bao giờ có thể thấu hiểu được.
- Mọi người có lẽ không biết, rất nhiều lúc tôi đã muốn đưa anh ấy cùng mình đi khắp chân trời góc bể. Tôi muốn cùng anh ấy tắm trong cái nắng thi vị của trời Âu, đón lấy cơn mưa bất chợt nơi xứ người. Tiếc rằng, anh ấy chưa bao giờ thích những nơi như vậy. Nếu anh ấy có nghe được lời của tôi hôm nay, tôi sẽ nói với anh ấy rằng lần tới, chúng mình hãy cùng đến những quán cà phê với thật nhiều ghế mây, khách khứa kéo tới tán chuyện rôm rả cả một góc thành phố. Hãy cùng em ghé qua những sạp sách báo với hàng dài những tờ báo cũ, sách mới thơm mùi giấy. Chúng mình nhất định phải cùng nhau thưởng thức bánh mì mới nướng từ lò nóng hổi, thơm ngậy đến mê người.
Liên Chi nói liền một hơi rất dài, giống như mọi cảm xúc giấu giếm bao lâu nay đều được bộc bạch ra hết. Con người ta cũng thật kì lạ. Người cần nghe thì ta lại không nói, đứng trước những người xa lạ thì lời nói ra bỗng dưng lại nhẹ tựa lông hồng.
- Lần nào cũng thế, mỗi nơi tôi bước qua, tôi đều mong anh ấy sánh bước bên cạnh. Anh ấy đã từng đến Paris để tìm tôi, nhưng là để đưa tôi cùng trở về chứ không tình nguyện ở lại cùng tôi. Giá như anh ở lại, thì có lẽ Paris sẽ trở thành thành phố xa xứ đầu tiên chứng kiến tình yêu của chúng mình.
Càng nói giọng cô càng nhỏ dần. Cho đến khi có người phụ nữ bước lại gần đưa cho cô một tờ khăn giấy, cô mới hoàn hồn.
- Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi có chút xúc động. Lời cuối cùng, chúc mừng sinh nhật anh.
Liên Chi bước xuống khỏi bục dưới sự vỗ tay động viên của mọi người. Cô cầm áo khoác rời đi trong đêm tối, không hề phát hiện ra sự tồn tại của người đàn ông ngồi ở góc phòng. Anh lặng lẽ đến vô hồn, thần sắc nhạt nhòa như chìm nghỉm giữa không khí của đám đông ồn ào.
Đêm ấy, thì ra Liên Chi thực sự đã trở về. Cô ấy đã chứng kiến tất cả. Thế nhưng đến giờ phút này, nửa câu trách móc anh cũng không có. Tối hôm ấy, anh đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để làm hòa với cô. Mọi thứ diễn ra giống như sự sắp xếp của số phận để thử thách trái tim yếu đuối của con người. Một phút đánh mất bản thân, anh cũng vô tình đánh mất người yêu của đời mình. Tuyết Vân nói đúng. Anh đã phản bội người con gái anh yêu. Đây có lẽ cũng là lời từ biệt cuối cùng cô dành cho anh. Liên Chi, hôm nay tôi sẽ không chạy theo tìm em nữa. Phải để em đi thôi, đi tìm người đàn ông xứng đáng hơn tôi, vững vàng hơn tôi, trường thành hơn tôi.
Ở ngay sau góc tường cạnh quán bar, người con gái ôm mặt khóc nức nở. Họ lỡ hẹn quay về bên nhau không chỉ một lần, mà là hai, nếu tính cả đêm hôm nay nữa. Từ giây phút anh âm thầm mở cửa quán bar đi vào, cô đã phát hiện ra anh rồi. Những lời nói của hôm nay, chính là nói cho anh nghe. Những cảm xúc ứ đọng, sau ngày hôm nay coi như hoàn toàn để nó phơi bày. Cô đã có thể tha thứ cho hành động của anh, nhưng cô không làm. Một tờ giấy đã rách, dù có dùng băng dính dán lại, cũng chỉ nham nhở chắp vá mà thôi. Tự bản thân cô quá hiểu cá tính của mình, những chuyện đau lòng như vậy có lẽ cả đời này cô cũng chẳng thể quên. Thà rằng buông tay người đàn ông ấy, để anh có cơ hội tìm được một người con gái phù hợp hơn cô, có lẽ là việc nên làm.
Cách nhau một bờ tường, hai nửa tình yêu vĩnh viễn chia đôi. Chưa đủ quên thành ra vẫn nhớ. Chưa đủ xa lạ nên vẫn yêu. Anh trẻ tuổi, dại khờ đứng một bên, em đa sầu đa cảm chông chênh đầu bên kia. Tình cảm giữa Liên Chi và Kim Bắc giống như một chiếc bập bênh lúc lên lúc xuống, không bao giờ có thể thăng bằng. Liên Chi thì quá đỗi trưởng thành và không thể mãi chờ đợi người con trai mình yêu đủ mạnh mẽ, còn Kim Bắc thì cứ mải mê chạy theo Liên Chi, nhưng rồi vẫn không đuổi kịp.
Họ bỏ lỡ nhau từ bao giờ? Có phải là khi anh 26, cô bước sang tuổi 27, khi anh 30, cô đã vượt qua cái tuổi thanh xuân để chạm ngưỡng 31. Thời điểm lần đầu tiên cô xách va li sang Paris xa lạ, cũng là lần đầu họ bỏ lỡ nhau phải không? Hay là, từ giây phút anh bắt đầu miệt mài chạy theo cô, họ xác định đời này sẽ không bao giờ có kết quả...
"Chúng ta vẫn luôn cho rằng, cái gọi là tạm biệt, chắc chắn là một nghi thức long trọng. Thế nên ta vẫn luôn chờ đợi, chờ một cái ôm ấm áp, chờ một chầu say ngất ngây, chờ một tiếng tạm biệt từ đáy lòng. Chờ đến cuối cùng chúng ta phát hiện, đa phần lời tạm biệt trong đời người, đều là lặng yên không một tiếng động." (Trích phim: Chúng ta đáng yêu như thế)
Quen nhau ba năm, chia tay hai lần, dường như đây là kết quả cho một mối tình không tương xứng.
- Mọi người xem phim vui vẻ chứ?
Giọng nói nữ tính vang lên từ phía xa. Bóng dáng quen thuộc đập vào mắt khiến anh thiếu chút nữa không tin vào giác quan mình.
Đám đông xung quanh vui vẻ hưởng ứng trước người phụ nữ xinh đẹp.
- Được hôm về thăm người bạn cũ, ông ấy liền cho tôi một đặc quyền nho nhỏ được lên đây chia sẻ vài lời.
Liên Chi nhoẻn miệng cười, vươn tay chỉ về phía ông chủ già đang pha rượu ở quầy bar. Vẫn phong thái tự tin và tỏa sáng ấy, Liên Chi rất nhanh đã kéo mọi người vào câu chuyện của mình.
- Hôm nay là sinh nhật một người. Một người mà tôi đã toàn tâm toàn ý đặt trọn trái tim mình cho anh ta.
Cả đám đông ồ lên khúc khích cười. Kim Bắc cũng ngớ người ra. Anh mở điện thoại lên nhìn vào màn hình. Ngày 24 tháng 10, đúng là sinh nhật anh. Trái tim người đàn ông thoáng đập lệch một nhìn, ánh mắt nhìn lên phía người phụ nữ phía ở xa giống như phảng phất dư quang lấp lánh khó nói thành lời.
- Anh ta là một kẻ đãng trí và trẻ con, tôi dám cá với mọi người ngày mai thức dậy, anh ta mới nhớ ra hôm qua là sinh nhật mình.
Cả đám đông lại cười rộ lên. Khóe miệng người đàn ông cũng bất giác mỉm cười thật nhẹ.
- Một kẻ ngốc nghếch như vậy, nhưng sinh nhật tôi chưa bao giờ quên. Ba năm yêu nhau, tôi và anh ta đã đón đủ ba lần sinh nhật. Nhưng năm tới, có lẽ không được rồi. Bởi vì... chúng tôi đã chia tay. – Lặng người một chút, cô tiếp tục – Anh ấy là người nhiệt tình và luôn hết mình, tôi lại chẳng mấy khi thể hiện cảm xúc của mình ra. Không phải tôi keo kiệt tình cảm, mà là bản thân tôi vẫn luôn lo sợ. Những thứ tình cảm đến quá nhanh thì cũng có thể đi nhanh như cách nó đến, những sự vồ vập thường mãnh liệt vào thời điểm ban đầu, và rồi kết thúc trong chóng vánh. Chính vì những suy nghĩ này, tôi đã đẩy ngoài mình yêu đi quá xa, đến khi anh ấy tìm đến một vòng tay khác, tôi mới bàng hoàng nhận ra có lẽ cách yêu của bản thân sai rồi.
Là tôi sai, không phải em. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến em lại mang nhiều tâm sự như vậy. Phụ nữ khi yêu, hóa ra lại luôn chất chứa những muộn phiền, lo âu mà đàn ông không bao giờ có thể thấu hiểu được.
- Mọi người có lẽ không biết, rất nhiều lúc tôi đã muốn đưa anh ấy cùng mình đi khắp chân trời góc bể. Tôi muốn cùng anh ấy tắm trong cái nắng thi vị của trời Âu, đón lấy cơn mưa bất chợt nơi xứ người. Tiếc rằng, anh ấy chưa bao giờ thích những nơi như vậy. Nếu anh ấy có nghe được lời của tôi hôm nay, tôi sẽ nói với anh ấy rằng lần tới, chúng mình hãy cùng đến những quán cà phê với thật nhiều ghế mây, khách khứa kéo tới tán chuyện rôm rả cả một góc thành phố. Hãy cùng em ghé qua những sạp sách báo với hàng dài những tờ báo cũ, sách mới thơm mùi giấy. Chúng mình nhất định phải cùng nhau thưởng thức bánh mì mới nướng từ lò nóng hổi, thơm ngậy đến mê người.
Liên Chi nói liền một hơi rất dài, giống như mọi cảm xúc giấu giếm bao lâu nay đều được bộc bạch ra hết. Con người ta cũng thật kì lạ. Người cần nghe thì ta lại không nói, đứng trước những người xa lạ thì lời nói ra bỗng dưng lại nhẹ tựa lông hồng.
- Lần nào cũng thế, mỗi nơi tôi bước qua, tôi đều mong anh ấy sánh bước bên cạnh. Anh ấy đã từng đến Paris để tìm tôi, nhưng là để đưa tôi cùng trở về chứ không tình nguyện ở lại cùng tôi. Giá như anh ở lại, thì có lẽ Paris sẽ trở thành thành phố xa xứ đầu tiên chứng kiến tình yêu của chúng mình.
Càng nói giọng cô càng nhỏ dần. Cho đến khi có người phụ nữ bước lại gần đưa cho cô một tờ khăn giấy, cô mới hoàn hồn.
- Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi có chút xúc động. Lời cuối cùng, chúc mừng sinh nhật anh.
Liên Chi bước xuống khỏi bục dưới sự vỗ tay động viên của mọi người. Cô cầm áo khoác rời đi trong đêm tối, không hề phát hiện ra sự tồn tại của người đàn ông ngồi ở góc phòng. Anh lặng lẽ đến vô hồn, thần sắc nhạt nhòa như chìm nghỉm giữa không khí của đám đông ồn ào.
Đêm ấy, thì ra Liên Chi thực sự đã trở về. Cô ấy đã chứng kiến tất cả. Thế nhưng đến giờ phút này, nửa câu trách móc anh cũng không có. Tối hôm ấy, anh đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để làm hòa với cô. Mọi thứ diễn ra giống như sự sắp xếp của số phận để thử thách trái tim yếu đuối của con người. Một phút đánh mất bản thân, anh cũng vô tình đánh mất người yêu của đời mình. Tuyết Vân nói đúng. Anh đã phản bội người con gái anh yêu. Đây có lẽ cũng là lời từ biệt cuối cùng cô dành cho anh. Liên Chi, hôm nay tôi sẽ không chạy theo tìm em nữa. Phải để em đi thôi, đi tìm người đàn ông xứng đáng hơn tôi, vững vàng hơn tôi, trường thành hơn tôi.
Ở ngay sau góc tường cạnh quán bar, người con gái ôm mặt khóc nức nở. Họ lỡ hẹn quay về bên nhau không chỉ một lần, mà là hai, nếu tính cả đêm hôm nay nữa. Từ giây phút anh âm thầm mở cửa quán bar đi vào, cô đã phát hiện ra anh rồi. Những lời nói của hôm nay, chính là nói cho anh nghe. Những cảm xúc ứ đọng, sau ngày hôm nay coi như hoàn toàn để nó phơi bày. Cô đã có thể tha thứ cho hành động của anh, nhưng cô không làm. Một tờ giấy đã rách, dù có dùng băng dính dán lại, cũng chỉ nham nhở chắp vá mà thôi. Tự bản thân cô quá hiểu cá tính của mình, những chuyện đau lòng như vậy có lẽ cả đời này cô cũng chẳng thể quên. Thà rằng buông tay người đàn ông ấy, để anh có cơ hội tìm được một người con gái phù hợp hơn cô, có lẽ là việc nên làm.
Cách nhau một bờ tường, hai nửa tình yêu vĩnh viễn chia đôi. Chưa đủ quên thành ra vẫn nhớ. Chưa đủ xa lạ nên vẫn yêu. Anh trẻ tuổi, dại khờ đứng một bên, em đa sầu đa cảm chông chênh đầu bên kia. Tình cảm giữa Liên Chi và Kim Bắc giống như một chiếc bập bênh lúc lên lúc xuống, không bao giờ có thể thăng bằng. Liên Chi thì quá đỗi trưởng thành và không thể mãi chờ đợi người con trai mình yêu đủ mạnh mẽ, còn Kim Bắc thì cứ mải mê chạy theo Liên Chi, nhưng rồi vẫn không đuổi kịp.
Họ bỏ lỡ nhau từ bao giờ? Có phải là khi anh 26, cô bước sang tuổi 27, khi anh 30, cô đã vượt qua cái tuổi thanh xuân để chạm ngưỡng 31. Thời điểm lần đầu tiên cô xách va li sang Paris xa lạ, cũng là lần đầu họ bỏ lỡ nhau phải không? Hay là, từ giây phút anh bắt đầu miệt mài chạy theo cô, họ xác định đời này sẽ không bao giờ có kết quả...
"Chúng ta vẫn luôn cho rằng, cái gọi là tạm biệt, chắc chắn là một nghi thức long trọng. Thế nên ta vẫn luôn chờ đợi, chờ một cái ôm ấm áp, chờ một chầu say ngất ngây, chờ một tiếng tạm biệt từ đáy lòng. Chờ đến cuối cùng chúng ta phát hiện, đa phần lời tạm biệt trong đời người, đều là lặng yên không một tiếng động." (Trích phim: Chúng ta đáng yêu như thế)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.