Chương 29: Ngọa hổ tàng long
Dạ Tịch
11/07/2023
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
- Ánh mắt đó không giống với dáng vẻ con một mồi, anh không thấy vậy sao? - An Chính lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
Mọi người đều tò mò nhìn chằm chằm vào con hổ trên lá cờ. Nhìn kĩ một lúc, họ mới ồ lên kinh ngạc. Vẻ mặt con hổ nhìn qua thì có vẻ bình thản, nhưng chú ý kĩ thì sẽ thấy ánh mắt nó quay lại nhìn người đàn ông đầy nghiền ngẫm. Rõ ràng, đó mới chân chính là ánh mắt của kẻ đi săn nhìn con mồi.
- Ngọa hổ tàng long (*)... bức tranh rất ý vị. Tiếc là, anh lại không phải con hổ trong đó.
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Du Canh cũng xám ngoét lại. Những người cầm máy quay phim lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt. Thâm hiểm... người đàn ông này cũng quá cao tay, cư nhiên lại lấy chính biểu tượng của đối thủ để đả kích hắn. Cục tức này, Du Canh có nuốt cũng không trôi.
Buổi họp báo sau đó vẫn diễn ra suôn sẻ, chẳng qua là không có ai đủ tự tin để bới móc đời tư của An Chính nữa.
- Cao nhân, có thể chỉ giáo cho tại hạ cách lột mặt nạ người khác chỉ bằng lời nói được không, tại hạ thực sự tâm phục khẩu phục.
Kim Bắc khoa trương múa tay. Nhìn vẻ mặt ngậm bồ hòn làm ngọt của tên nhãi Du Canh kia, anh ta sướng rơn cả người. An Chính ngả người nằm dài ra ghế, ánh mắt nhàn nhạt lộ ra ý cười. Bị đối thủ phỉ báng đến mức đó, hắn không tức phát điên mới là lạ. Nhưng mà nói đi cũng phải nó lại, chỉ trách hắn quá nông cạn, thiếu hiểu biết nên mới có ngày hôm nay.
...
Trận đấu được mong chờ nhất rất nhanh đã đến.
- Chỉ còn khoảng 2 phút nữa trước khi trận đấu diễn ra, anh cảm thấy tuyển thủ nào đang nắm nhiều cơ hội dành chiến thắng hơn?
- Đây thực sự là một câu hỏi khó. Tuyển thủ Du Canh là một tay đấm rất lợi hại, khả năng ra đòn và né đòn đều rất chuyên nghiệp, chưa kể kỹ năng nắm bắt điểm yếu của đối phương cũng vô cùng đáng nể. Còn với tuyển thủ An Chính, đây có lẽ là tay đấm nhận được sự quan tâm lớn nhất trong khoảng thời gian gần đây. Trước khi dính phải những tai tiếng không đáng có, anh ấy đã từng được truyền thông cũng như giới chuyên môn ca ngợi là truyền nhân của phong cách đánh "phòng thủ chắc - phản công hiểm". Không thể không thừa nhận, lối đánh này quá hiếm gặp, cũng có quá ít người có thể thực hiện tốt như anh ta. Vậy nên, tôi cho rằng đây sẽ là một trận so găng cân tài cân sức.
- Quả đúng là như vậy, theo thông tin tôi vừa nhận được thì số phiếu đặt cược cho hai tuyển thủ gần như là ngang nhau. Chà... không biết ai mới là người thắng thế trong trận đấu hôm nay, chúng ta hãy cùng hướng mắt lên võ đài để theo dõi kĩ hơn.
An Chính mặc chiếc quần đỏ từ từ bước qua dây chắn. Nhìn từ xa, anh giống như một vị thần bệ vệ bước ra từ những trang sách thần thoại Hy Lạp. Hình thể vạm vỡ, cao lớn, cơ bụng săn chắc như từ khuôn đúc ra, làn da màu đồng đầy rắn rỏi cùng khuôn mặt điển trai phảng phất nét thản nhiên, lãnh đạm khiến người khác không rét mà run.
Du Canh ở phía bên kia có vẻ như đã lấy lại tinh thần. Có chăng, ánh mắt hắn không còn tỏ ra bình thản được nữa mà thêm vào đó mấy phần hung hăng. Ngay khi hai tuyển thủ đã sẵn sàng, tiếng kẻng lập tức vang lên. Hai bên không lập tức lao vào nhau mà đều rất cẩn thận thăm dò đối phương. Du Canh chủ động tiến lên áp sát vào người An Chính.
- Ngọa hổ tàng long, nực cười, dù có là rồng đứng trước mặt tao cũng đừng hòng mà ngẩng đầu. - Du Canh ghé vào tai An Chính, thì thầm một câu.
An Chính nhất quyết giữ im lặng, cả cơ thể đều ở trong trạng thái phòng thủ tuyệt đối. Thấy không khiêu khích được An Chính, hắn ta có vẻ không cam lòng.
- Tay đấm đánh chết đối thủ của mình, cái danh xưng này quả là hợp với mày. Một tên máu lạnh như mày thì liệu có ai tình nguyện ở bên cạnh chứ, cha mẹ sinh mày ra chắc cũng nhìn thấy tương lai thằng con tội đồ của mình nên mới bỏ mày đi.
An Chính không biểu hiện cảm xúc gì, nhưng để ý kỹ sẽ thấy gân xanh nổi lên trên trán anh, bả vai cùng cánh tay cũng đều căng cứng. Thảo nào người ta nói Du Canh là kẻ rất giỏi nắm bắt điểm yếu của đối phương, thì ra là dùng cách này. Một giây lơ là, khuôn mặt An Chính đã hứng trọn một đấm từ đối thủ. Một đấm này có thể nói là dồn toàn bộ sức lực của Du Canh, hướng thẳng vào thái dương của anh. An Chính lảo đảo chống một tay xuống đất, trọng tài lập tức lao vào kiểm tra.
Máu đã chảy. Từng giọt máu nhỏ xuống từ chằng mày của An Chính, chảy dài qua mí mắt. Trước mắt anh giờ chỉ còn là một màu đỏ tươi. Đến khi lau máu dính ở trên mắt đi, An Chính liền hoảng loạn. Khuôn mặt Nhất Quán Lôi không phải đang đứng sờ sờ ngay phía đối diện đây sao.
- Cậu nói là cậu sẽ tha cho tôi mà, tại sao vẫn hại tôi phải chết, tại sao?
Nét mặt người đàn ông càng ngày càng trở nên méo mó, máu từ mũi và mồm ồng ộc chảy ra. Hai mắt An Chính hoa lên, cơ thể cao lớn ngồi sụp xuống đất. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, mí mắt bên trái bị đấm cho sưng vù, không mở ra nổi nữa. Đầu óc anh quay cuồng, thần trí mơ mơ hồ hồ. Đây là thực hay là mộng? Tại sao Nhất Quán Lôi lại ở đây? Sao có thể? Khuôn mặt An Chính dại ra, hai mắt dần dần không còn tiêu cự.
Ngay lúc trọng tài bắt đầu đếm ngược, tiếng kẻng kết thúc hiệp một vang lên. Kim Bắc ở bên dưới không chịu nổi nữa lập tức lao lên, đỡ lấy An Chính đưa về góc đài.
- Không sao chứ An Chính, mày có nhìn thấy tao không?
Kim Bắc lo lắng lấy đá ra chườm vào vết sưng của An Chính, tay còn lại nhanh chóng cầm bông băng dán vào vết thương trên chân mày. Cả cơ thể An Chính cứng đờ, dường như chưa thể tỉnh táo được.
Tiếng chuông bắt đầu hiệp hai vang lên, Kim Bắc chửi thề một câu rồi bất lực lui xuống. An Chính như con rối vô hồn bước từng bước nặng nhọc trên sàn. Một cú đấm chí mạng hướng thẳng vào mạn sườn của anh. Cả cơ thể sừng sững chao đảo như sắp ngã. Nhưng đối phương rõ ràng có ý muốn hành hạ anh lâu thêm một chút. Hắn lập tức áp sát, đấm liên hoàn vào hai bên sườn, dí An Chính vào sát góc đài, nhất định không để anh ngã xuống. Được đà hăng máu, Du Canh thậm chí còn tàn ác đấm móc thẳng vào mặt anh vài cái liên tục, cánh tay ghì chặt cổ An Chính, không để anh có cơ hội gượng dậy.
Nhìn tình hình này, mọi người trên khán đài đều chắc cú trận này Du Canh có thể dễ dàng knock-out đối thủ của mình.
- Wow, tôi cảm thấy khá bất ngờ trước sự áp đảo tuyệt đối đến từ tuyển thủ Du Canh, cứ cái đà này chắc chắn tuyển thủ An Chính sẽ không thể chống cự được nữa. - Bình luận viên X cảm thán.
- Thật đáng tiếc, đây đã có thể là một trận so tài căng thẳng hơn nếu như tuyển thủ An Chính không để bị mất bình tĩnh và lộ ra nhiều sơ hở như vậy. - Bình luận viên ngồi bên cạnh ngao ngán lắc đầu.
Kim Bắc ở dưới sàn gần như sắp phát điên. Cái tên An Chính này hôm nay đánh không khác gì một thằng trẻ con mới tập quyền anh. Bị đối thủ dồn vào góc chết đã đành, hắn ta thậm chí còn không giơ tay lên đỡ đòn, để mặc bản thân bị đánh cho bê bết như thế kia. Kim Bắc vò đầu bứt tai, nhắm mắt không muốn nhìn nữa.
(*) Ngọa hổ tàng long: Ngọa là nằm, tàng là ẩn. Ngọa hổ, tàng long là để nói đến khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.
- Ánh mắt đó không giống với dáng vẻ con một mồi, anh không thấy vậy sao? - An Chính lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
Mọi người đều tò mò nhìn chằm chằm vào con hổ trên lá cờ. Nhìn kĩ một lúc, họ mới ồ lên kinh ngạc. Vẻ mặt con hổ nhìn qua thì có vẻ bình thản, nhưng chú ý kĩ thì sẽ thấy ánh mắt nó quay lại nhìn người đàn ông đầy nghiền ngẫm. Rõ ràng, đó mới chân chính là ánh mắt của kẻ đi săn nhìn con mồi.
- Ngọa hổ tàng long (*)... bức tranh rất ý vị. Tiếc là, anh lại không phải con hổ trong đó.
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Du Canh cũng xám ngoét lại. Những người cầm máy quay phim lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt. Thâm hiểm... người đàn ông này cũng quá cao tay, cư nhiên lại lấy chính biểu tượng của đối thủ để đả kích hắn. Cục tức này, Du Canh có nuốt cũng không trôi.
Buổi họp báo sau đó vẫn diễn ra suôn sẻ, chẳng qua là không có ai đủ tự tin để bới móc đời tư của An Chính nữa.
- Cao nhân, có thể chỉ giáo cho tại hạ cách lột mặt nạ người khác chỉ bằng lời nói được không, tại hạ thực sự tâm phục khẩu phục.
Kim Bắc khoa trương múa tay. Nhìn vẻ mặt ngậm bồ hòn làm ngọt của tên nhãi Du Canh kia, anh ta sướng rơn cả người. An Chính ngả người nằm dài ra ghế, ánh mắt nhàn nhạt lộ ra ý cười. Bị đối thủ phỉ báng đến mức đó, hắn không tức phát điên mới là lạ. Nhưng mà nói đi cũng phải nó lại, chỉ trách hắn quá nông cạn, thiếu hiểu biết nên mới có ngày hôm nay.
...
Trận đấu được mong chờ nhất rất nhanh đã đến.
- Chỉ còn khoảng 2 phút nữa trước khi trận đấu diễn ra, anh cảm thấy tuyển thủ nào đang nắm nhiều cơ hội dành chiến thắng hơn?
- Đây thực sự là một câu hỏi khó. Tuyển thủ Du Canh là một tay đấm rất lợi hại, khả năng ra đòn và né đòn đều rất chuyên nghiệp, chưa kể kỹ năng nắm bắt điểm yếu của đối phương cũng vô cùng đáng nể. Còn với tuyển thủ An Chính, đây có lẽ là tay đấm nhận được sự quan tâm lớn nhất trong khoảng thời gian gần đây. Trước khi dính phải những tai tiếng không đáng có, anh ấy đã từng được truyền thông cũng như giới chuyên môn ca ngợi là truyền nhân của phong cách đánh "phòng thủ chắc - phản công hiểm". Không thể không thừa nhận, lối đánh này quá hiếm gặp, cũng có quá ít người có thể thực hiện tốt như anh ta. Vậy nên, tôi cho rằng đây sẽ là một trận so găng cân tài cân sức.
- Quả đúng là như vậy, theo thông tin tôi vừa nhận được thì số phiếu đặt cược cho hai tuyển thủ gần như là ngang nhau. Chà... không biết ai mới là người thắng thế trong trận đấu hôm nay, chúng ta hãy cùng hướng mắt lên võ đài để theo dõi kĩ hơn.
An Chính mặc chiếc quần đỏ từ từ bước qua dây chắn. Nhìn từ xa, anh giống như một vị thần bệ vệ bước ra từ những trang sách thần thoại Hy Lạp. Hình thể vạm vỡ, cao lớn, cơ bụng săn chắc như từ khuôn đúc ra, làn da màu đồng đầy rắn rỏi cùng khuôn mặt điển trai phảng phất nét thản nhiên, lãnh đạm khiến người khác không rét mà run.
Du Canh ở phía bên kia có vẻ như đã lấy lại tinh thần. Có chăng, ánh mắt hắn không còn tỏ ra bình thản được nữa mà thêm vào đó mấy phần hung hăng. Ngay khi hai tuyển thủ đã sẵn sàng, tiếng kẻng lập tức vang lên. Hai bên không lập tức lao vào nhau mà đều rất cẩn thận thăm dò đối phương. Du Canh chủ động tiến lên áp sát vào người An Chính.
- Ngọa hổ tàng long, nực cười, dù có là rồng đứng trước mặt tao cũng đừng hòng mà ngẩng đầu. - Du Canh ghé vào tai An Chính, thì thầm một câu.
An Chính nhất quyết giữ im lặng, cả cơ thể đều ở trong trạng thái phòng thủ tuyệt đối. Thấy không khiêu khích được An Chính, hắn ta có vẻ không cam lòng.
- Tay đấm đánh chết đối thủ của mình, cái danh xưng này quả là hợp với mày. Một tên máu lạnh như mày thì liệu có ai tình nguyện ở bên cạnh chứ, cha mẹ sinh mày ra chắc cũng nhìn thấy tương lai thằng con tội đồ của mình nên mới bỏ mày đi.
An Chính không biểu hiện cảm xúc gì, nhưng để ý kỹ sẽ thấy gân xanh nổi lên trên trán anh, bả vai cùng cánh tay cũng đều căng cứng. Thảo nào người ta nói Du Canh là kẻ rất giỏi nắm bắt điểm yếu của đối phương, thì ra là dùng cách này. Một giây lơ là, khuôn mặt An Chính đã hứng trọn một đấm từ đối thủ. Một đấm này có thể nói là dồn toàn bộ sức lực của Du Canh, hướng thẳng vào thái dương của anh. An Chính lảo đảo chống một tay xuống đất, trọng tài lập tức lao vào kiểm tra.
Máu đã chảy. Từng giọt máu nhỏ xuống từ chằng mày của An Chính, chảy dài qua mí mắt. Trước mắt anh giờ chỉ còn là một màu đỏ tươi. Đến khi lau máu dính ở trên mắt đi, An Chính liền hoảng loạn. Khuôn mặt Nhất Quán Lôi không phải đang đứng sờ sờ ngay phía đối diện đây sao.
- Cậu nói là cậu sẽ tha cho tôi mà, tại sao vẫn hại tôi phải chết, tại sao?
Nét mặt người đàn ông càng ngày càng trở nên méo mó, máu từ mũi và mồm ồng ộc chảy ra. Hai mắt An Chính hoa lên, cơ thể cao lớn ngồi sụp xuống đất. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, mí mắt bên trái bị đấm cho sưng vù, không mở ra nổi nữa. Đầu óc anh quay cuồng, thần trí mơ mơ hồ hồ. Đây là thực hay là mộng? Tại sao Nhất Quán Lôi lại ở đây? Sao có thể? Khuôn mặt An Chính dại ra, hai mắt dần dần không còn tiêu cự.
Ngay lúc trọng tài bắt đầu đếm ngược, tiếng kẻng kết thúc hiệp một vang lên. Kim Bắc ở bên dưới không chịu nổi nữa lập tức lao lên, đỡ lấy An Chính đưa về góc đài.
- Không sao chứ An Chính, mày có nhìn thấy tao không?
Kim Bắc lo lắng lấy đá ra chườm vào vết sưng của An Chính, tay còn lại nhanh chóng cầm bông băng dán vào vết thương trên chân mày. Cả cơ thể An Chính cứng đờ, dường như chưa thể tỉnh táo được.
Tiếng chuông bắt đầu hiệp hai vang lên, Kim Bắc chửi thề một câu rồi bất lực lui xuống. An Chính như con rối vô hồn bước từng bước nặng nhọc trên sàn. Một cú đấm chí mạng hướng thẳng vào mạn sườn của anh. Cả cơ thể sừng sững chao đảo như sắp ngã. Nhưng đối phương rõ ràng có ý muốn hành hạ anh lâu thêm một chút. Hắn lập tức áp sát, đấm liên hoàn vào hai bên sườn, dí An Chính vào sát góc đài, nhất định không để anh ngã xuống. Được đà hăng máu, Du Canh thậm chí còn tàn ác đấm móc thẳng vào mặt anh vài cái liên tục, cánh tay ghì chặt cổ An Chính, không để anh có cơ hội gượng dậy.
Nhìn tình hình này, mọi người trên khán đài đều chắc cú trận này Du Canh có thể dễ dàng knock-out đối thủ của mình.
- Wow, tôi cảm thấy khá bất ngờ trước sự áp đảo tuyệt đối đến từ tuyển thủ Du Canh, cứ cái đà này chắc chắn tuyển thủ An Chính sẽ không thể chống cự được nữa. - Bình luận viên X cảm thán.
- Thật đáng tiếc, đây đã có thể là một trận so tài căng thẳng hơn nếu như tuyển thủ An Chính không để bị mất bình tĩnh và lộ ra nhiều sơ hở như vậy. - Bình luận viên ngồi bên cạnh ngao ngán lắc đầu.
Kim Bắc ở dưới sàn gần như sắp phát điên. Cái tên An Chính này hôm nay đánh không khác gì một thằng trẻ con mới tập quyền anh. Bị đối thủ dồn vào góc chết đã đành, hắn ta thậm chí còn không giơ tay lên đỡ đòn, để mặc bản thân bị đánh cho bê bết như thế kia. Kim Bắc vò đầu bứt tai, nhắm mắt không muốn nhìn nữa.
(*) Ngọa hổ tàng long: Ngọa là nằm, tàng là ẩn. Ngọa hổ, tàng long là để nói đến khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.