Chương 69: Người đàn ông không thể thay thế
Dạ Tịch
02/12/2023
Bầu không khí kỳ lạ luân chuyển quanh hai người đàn ông rất nhanh đã bị dập tắt bởi giọng nói trong trẻo của người con gái.
- Mọi người cùng lên xe thôi, sắp đến giờ rồi nhỉ? – Giai Nghi nhắc khéo, miệng khẽ nở cười để phân tán sự chú ý của hai người đàn ông.
Hầu Minh Trị phản ứng lại ngay lập tức. Anh buông tay của người đàn ông cao lớn kia ra, mở cửa xe cho hai người. An Chính lách người ngồi luôn lên hàng ghế phụ, nhắm mắt làm ngơ trước vẻ mặt luống cuống của chàng trai mặc vest bảnh bao. Giai Nghi cũng nhanh chân ngồi sang ghế sau, thoải mái duỗi chân tay, ánh mắt không quên nhìn về phía người đàn ông tên Thiên An thầm cảm ơn một tiếng.
Cũng may là anh ta tinh ý ngồi lên ghế trước, tránh cho cô phải mất công khó xử. Dù sao cái váy hôm nay cũng tương đối ngắn, ngồi không cẩn thận rất dễ bị hớ hênh. Suốt quá trình trên xe, chỉ có Giai Nghi cùng Hầu Minh Trị vui vẻ nói chuyện, "Thiên An" gần như trở thành người tàng hình.
- Anh Thiên An này, không biết bây giờ anh đang làm ở đâu?
- Công việc tự do thôi.
- Anh và Giai Nghi là bạn lâu năm sao?
Thấy người đàn ông cầm vô lăng gọi tên cô một cách đầy thân mật, An Chính dĩ nhiên cảm thấy không thoải mái. Nếu không phải đang đóng kịch, An Chính thật sự muốn nói với người đàn ông kia rằng người yêu hàng thật giá thật của cô đang ngồi ngay bên cạnh anh đây này.
An Chính tự mắng bản thân một tiếng. Rõ ràng trong đầu luôn nghĩ muốn gửi gắm cô cho người khác, đến khi tự mình nhìn thấy có kẻ tán tỉnh cô, anh mới thấy thập phần khó chịu.
- Mới quen tuần trước. - An Chính hờ hững đáp lại.
- Anh ấy mới đến thành phố này không lâu, tôi muốn đưa anh ấy đi tham quan một chút nên mới dẫn đi cùng.
Giai Nghi vội vàng lên tiếng giải thích. Cô hơi sợ nếu như để người đàn ông kia tự mình trả lời, có khi anh ta lại ăn ngay nói thẳng kể hết cả câu chuyện vác dao vác kéo đến bữa tiệc thì cô cũng không còn mặt mũi nào nhìn người ta.
Cuộc nói chuyện vu vơ cũng không kéo dài quá lâu. Ba người rất nhanh đã đến phòng ăn của bữa tiệc. Mọi người vui vẻ nói chuyện, cầm những ly cocktail lấp lánh trên tay. Vừa thấy Hầu Minh Trị, họ liền hồ hởi vẫn tay.
- Nhân vật chính xuất hiện rồi đây.
Một anh chàng ghé vào tai Minh Trị thì thầm:
- Cô gái mà cậu hết lời ca ngợi đây sao?
- Chính là cô ấy.
- Chà, mắt nhìn không hề tệ, quả thật là một giai nhân khí chất. Mà sao lại đi ba người thế? – Minh Trị chẳng phải bảo muốn giới thiệu một cô gái mới với mọi người hay sao, bỗng nhiên lại thêm một anh chàng lạ hoắc đi kèm thế này.
- Bạn của cô ấy. Thêm người thêm vui mà.
Cậu bạn kia nhún nhún vai không thắc mắc nữa, cầm ly rượu vòng qua chỗ khác bắt chuyện. Hầu Minh Trị thấy vậy liền quay lại, lập tức bắt gặp cảnh tượng hai người kia đang cùng nhau chọn hoa quả đặt vào đĩa. Bầu không khí giữa họ bình yên và thoải mái, không hề có vẻ gì là gượng ép hay ngại ngần giống như lúc cô ở cùng anh.
- Lấy thêm miếng dưa nữa đi.
- Đĩa đầy quá rồi, tôi cũng không đói đến mức ấy. – Giai Nghi lấy tay ngăn hành động của người đàn ông lại.
- Cô chủ Cẩm, theo tôi một chút được không?
Hầu Minh Trị không biết từ bao giờ đã tiến lại gần, vỗ vỗ vào vai cô. Giai Nghi thoáng giật mình, nghe thấy Hầu Minh Trị ngỏ ý liền vui vẻ nhận lời, đưa đĩa trái cây vào trong tay người đàn ông bên cạnh.
- Em gái tôi lần này không đến được, tình hình bệnh tình chuyển biến có chút phức tạp, tôi định sẽ gọi điện cho hai người gặp nhau, cô thấy thế nào? – Hầu Minh Trị vừa đi vừa kể lại cho cô, khuôn mặt ánh lên vẻ tiếc nuối.
- Không sao, như vậy cũng hợp lý, bắt cô bé đi xa cũng tội.
- Vậy chúng ta vào phòng nói chuyện nhé, bên ngoài có chút ồn ào.
Tầm mắt An Chính khóa chặt vào hai người phía xa, tận đến khí họ bước vào phòng, anh mới chầm chậm đặt đĩa hoa quả xuống, ánh mắt nhàn nhạt lại nghiêm nghị.
Điện thoại bật sáng, bóng dáng một cô bé hiện ra trên màn hình.
- Đan Đan, anh mang cô chủ Cẩm đến gặp em đây.
Bên trong điện thoại vang lên tiếng cười giòn giã, vui vẻ lên tiếng chào hỏi. Hầu Minh Trị lập tức áp sát lại gần Giai Nghi, giơ điện thoại ra xa để khuôn mặt hai người cùng xuất hiện trên màn hình.
- Xin chào, chị là Cẩm Giai Nghi, rất vui được làm quen.
- Oa, đúng là chị rất xinh đẹp a. Anh trai em quả thực có số hưởng lắm mới quen được chị.
Nhìn khuôn mặt phờ phạc yếu ớt liên tục cảm thán, trái tim Giai Nghi cũng dễ dàng mềm lòng. Cô bé còn ngây thơ như vậy đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi, ốm bệnh liên miên như vậy.
- Hai người xem này.
Cô bé reo lên, chìa camera về phía cái đèn ở đầu giường. Chiếc đèn tỏa ra thứ ánh sáng vàng dịu nhẹ, vô cùng thư thái.
- Ồ, đây là muốn nói với anh rằng em đang rất vui sao?
- Không phải nói với anh, là nói với chị gái xinh đẹp. – Cô gái nhỏ bĩu môi.
Giai Nhi ngồi bên cạnh thấy hai người trò chuyện thân mật cũng vui lây. Tính ra, người đàn ông này cũng là một người anh trai vô cùng tận tâm.
- Anh mà không rước được chị gái xinh đẹp về nhà, thể nào ba mẹ cũng cười anh thối mũi.
- Ôi trời, áp lực quá. Tôi phải làm sao đây cô chủ Cẩm? – Hầu Minh Trị ném lại quả bom hẹn giờ này cho cô.
Giai Nghi bối rối, vừa không muốn làm phật lòng cô bé, nhưng cũng thể tùy tiện mà nói đùa như vậy được. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định lựa lời, chọn một câu nói lấp lửng, không làm ảnh hưởng đến ai:
- Cái này chị không thể tự quyết định được, nếu có tình cảm tự khắc sẽ đến với nhau, không có thì cũng không cần phải nuối tiếc, còn rất nhiều cô gái khác cũng xinh đẹp và tốt bụng lắm, chẳng qua chúng ta chưa được gặp họ thôi.
Cô em gái nhỏ nghe vậy liền vui vẻ, nghĩ rằng anh trai mình hẳn là còn cơ hội đấy chứ. Chỉ có Hầu Minh Trị vừa nghe liền hiểu dụng ý trong lời nói của cô. Vẫn là đáp án như cũ. Cô không dành tình cảm cho anh, cũng khuyên anh hãy đi tìm một người phụ nữ khác tốt hơn.
Cuộc gọi kết thúc, Giai Nghi cũng chủ động ngồi dịch sang một bên.
- Cô đã có người mà mình để ý rồi sao?
- Hửm? – Câu hỏi bất chợt khiến hành động của Giai Nghi thoáng chững lại - Ờm, cứ cho là như vậy đi.
- Như vậy nghĩa là sao, tôi chưa hiểu lắm. – Người đàn ông ngơ ngác hỏi lại.
- Ý là, tôi quả thực có người mình thích, nhưng không phải đã, mà là đang.
- Hai người còn ở bên nhau sao? – Rõ ràng cô gái này luôn đi một mình, không hề có vẻ là đã có người yêu.
- Không còn.
- Vậy tại sao cô thử mở lòng mình một chút, chấp nhận một người khác cũng không khó đến mức ấy.
Giai Nghi im lặng, vẻ mặt trầm mặc nhưng thần sắc lại tỏa sáng.
- Có những việc không phải cứ cố mà được, có những người, dù muốn quên cũng khó. Nếu đã xác định chỉ có thể là người ấy, thì đời này nhất định sẽ không chấp nhận một người nào khác.
"Rầm"
Cánh cửa bên ngoài mở tung, người đàn ông đứng bên ngoài cửa rất tự nhiên đi vào bên trong, sau đó lại làm như không có gì xoay người đi ra ngoài.
- Xin lỗi nhé, tôi tưởng là phòng vệ sinh.
Mạch cảm xúc của hai người ngồi trong phòng cứ thế bị một câu của Thiên Ân cuốn sạch. Người đàn ông "vô tư" đi vào, rồi lại thản nhiên đi ra, làm như anh ta quả thực không biết nhà vệ sinh ở đâu vậy. Giai Nghi nhân cơ hội này liền lập tức đứng dậy đi theo người đàn ông kia. Hầu Minh Trị nhìn theo bóng lưng hai người, nhàn nhạt thu hồi lại tầm mắt.
- Mọi người cùng lên xe thôi, sắp đến giờ rồi nhỉ? – Giai Nghi nhắc khéo, miệng khẽ nở cười để phân tán sự chú ý của hai người đàn ông.
Hầu Minh Trị phản ứng lại ngay lập tức. Anh buông tay của người đàn ông cao lớn kia ra, mở cửa xe cho hai người. An Chính lách người ngồi luôn lên hàng ghế phụ, nhắm mắt làm ngơ trước vẻ mặt luống cuống của chàng trai mặc vest bảnh bao. Giai Nghi cũng nhanh chân ngồi sang ghế sau, thoải mái duỗi chân tay, ánh mắt không quên nhìn về phía người đàn ông tên Thiên An thầm cảm ơn một tiếng.
Cũng may là anh ta tinh ý ngồi lên ghế trước, tránh cho cô phải mất công khó xử. Dù sao cái váy hôm nay cũng tương đối ngắn, ngồi không cẩn thận rất dễ bị hớ hênh. Suốt quá trình trên xe, chỉ có Giai Nghi cùng Hầu Minh Trị vui vẻ nói chuyện, "Thiên An" gần như trở thành người tàng hình.
- Anh Thiên An này, không biết bây giờ anh đang làm ở đâu?
- Công việc tự do thôi.
- Anh và Giai Nghi là bạn lâu năm sao?
Thấy người đàn ông cầm vô lăng gọi tên cô một cách đầy thân mật, An Chính dĩ nhiên cảm thấy không thoải mái. Nếu không phải đang đóng kịch, An Chính thật sự muốn nói với người đàn ông kia rằng người yêu hàng thật giá thật của cô đang ngồi ngay bên cạnh anh đây này.
An Chính tự mắng bản thân một tiếng. Rõ ràng trong đầu luôn nghĩ muốn gửi gắm cô cho người khác, đến khi tự mình nhìn thấy có kẻ tán tỉnh cô, anh mới thấy thập phần khó chịu.
- Mới quen tuần trước. - An Chính hờ hững đáp lại.
- Anh ấy mới đến thành phố này không lâu, tôi muốn đưa anh ấy đi tham quan một chút nên mới dẫn đi cùng.
Giai Nghi vội vàng lên tiếng giải thích. Cô hơi sợ nếu như để người đàn ông kia tự mình trả lời, có khi anh ta lại ăn ngay nói thẳng kể hết cả câu chuyện vác dao vác kéo đến bữa tiệc thì cô cũng không còn mặt mũi nào nhìn người ta.
Cuộc nói chuyện vu vơ cũng không kéo dài quá lâu. Ba người rất nhanh đã đến phòng ăn của bữa tiệc. Mọi người vui vẻ nói chuyện, cầm những ly cocktail lấp lánh trên tay. Vừa thấy Hầu Minh Trị, họ liền hồ hởi vẫn tay.
- Nhân vật chính xuất hiện rồi đây.
Một anh chàng ghé vào tai Minh Trị thì thầm:
- Cô gái mà cậu hết lời ca ngợi đây sao?
- Chính là cô ấy.
- Chà, mắt nhìn không hề tệ, quả thật là một giai nhân khí chất. Mà sao lại đi ba người thế? – Minh Trị chẳng phải bảo muốn giới thiệu một cô gái mới với mọi người hay sao, bỗng nhiên lại thêm một anh chàng lạ hoắc đi kèm thế này.
- Bạn của cô ấy. Thêm người thêm vui mà.
Cậu bạn kia nhún nhún vai không thắc mắc nữa, cầm ly rượu vòng qua chỗ khác bắt chuyện. Hầu Minh Trị thấy vậy liền quay lại, lập tức bắt gặp cảnh tượng hai người kia đang cùng nhau chọn hoa quả đặt vào đĩa. Bầu không khí giữa họ bình yên và thoải mái, không hề có vẻ gì là gượng ép hay ngại ngần giống như lúc cô ở cùng anh.
- Lấy thêm miếng dưa nữa đi.
- Đĩa đầy quá rồi, tôi cũng không đói đến mức ấy. – Giai Nghi lấy tay ngăn hành động của người đàn ông lại.
- Cô chủ Cẩm, theo tôi một chút được không?
Hầu Minh Trị không biết từ bao giờ đã tiến lại gần, vỗ vỗ vào vai cô. Giai Nghi thoáng giật mình, nghe thấy Hầu Minh Trị ngỏ ý liền vui vẻ nhận lời, đưa đĩa trái cây vào trong tay người đàn ông bên cạnh.
- Em gái tôi lần này không đến được, tình hình bệnh tình chuyển biến có chút phức tạp, tôi định sẽ gọi điện cho hai người gặp nhau, cô thấy thế nào? – Hầu Minh Trị vừa đi vừa kể lại cho cô, khuôn mặt ánh lên vẻ tiếc nuối.
- Không sao, như vậy cũng hợp lý, bắt cô bé đi xa cũng tội.
- Vậy chúng ta vào phòng nói chuyện nhé, bên ngoài có chút ồn ào.
Tầm mắt An Chính khóa chặt vào hai người phía xa, tận đến khí họ bước vào phòng, anh mới chầm chậm đặt đĩa hoa quả xuống, ánh mắt nhàn nhạt lại nghiêm nghị.
Điện thoại bật sáng, bóng dáng một cô bé hiện ra trên màn hình.
- Đan Đan, anh mang cô chủ Cẩm đến gặp em đây.
Bên trong điện thoại vang lên tiếng cười giòn giã, vui vẻ lên tiếng chào hỏi. Hầu Minh Trị lập tức áp sát lại gần Giai Nghi, giơ điện thoại ra xa để khuôn mặt hai người cùng xuất hiện trên màn hình.
- Xin chào, chị là Cẩm Giai Nghi, rất vui được làm quen.
- Oa, đúng là chị rất xinh đẹp a. Anh trai em quả thực có số hưởng lắm mới quen được chị.
Nhìn khuôn mặt phờ phạc yếu ớt liên tục cảm thán, trái tim Giai Nghi cũng dễ dàng mềm lòng. Cô bé còn ngây thơ như vậy đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi, ốm bệnh liên miên như vậy.
- Hai người xem này.
Cô bé reo lên, chìa camera về phía cái đèn ở đầu giường. Chiếc đèn tỏa ra thứ ánh sáng vàng dịu nhẹ, vô cùng thư thái.
- Ồ, đây là muốn nói với anh rằng em đang rất vui sao?
- Không phải nói với anh, là nói với chị gái xinh đẹp. – Cô gái nhỏ bĩu môi.
Giai Nhi ngồi bên cạnh thấy hai người trò chuyện thân mật cũng vui lây. Tính ra, người đàn ông này cũng là một người anh trai vô cùng tận tâm.
- Anh mà không rước được chị gái xinh đẹp về nhà, thể nào ba mẹ cũng cười anh thối mũi.
- Ôi trời, áp lực quá. Tôi phải làm sao đây cô chủ Cẩm? – Hầu Minh Trị ném lại quả bom hẹn giờ này cho cô.
Giai Nghi bối rối, vừa không muốn làm phật lòng cô bé, nhưng cũng thể tùy tiện mà nói đùa như vậy được. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định lựa lời, chọn một câu nói lấp lửng, không làm ảnh hưởng đến ai:
- Cái này chị không thể tự quyết định được, nếu có tình cảm tự khắc sẽ đến với nhau, không có thì cũng không cần phải nuối tiếc, còn rất nhiều cô gái khác cũng xinh đẹp và tốt bụng lắm, chẳng qua chúng ta chưa được gặp họ thôi.
Cô em gái nhỏ nghe vậy liền vui vẻ, nghĩ rằng anh trai mình hẳn là còn cơ hội đấy chứ. Chỉ có Hầu Minh Trị vừa nghe liền hiểu dụng ý trong lời nói của cô. Vẫn là đáp án như cũ. Cô không dành tình cảm cho anh, cũng khuyên anh hãy đi tìm một người phụ nữ khác tốt hơn.
Cuộc gọi kết thúc, Giai Nghi cũng chủ động ngồi dịch sang một bên.
- Cô đã có người mà mình để ý rồi sao?
- Hửm? – Câu hỏi bất chợt khiến hành động của Giai Nghi thoáng chững lại - Ờm, cứ cho là như vậy đi.
- Như vậy nghĩa là sao, tôi chưa hiểu lắm. – Người đàn ông ngơ ngác hỏi lại.
- Ý là, tôi quả thực có người mình thích, nhưng không phải đã, mà là đang.
- Hai người còn ở bên nhau sao? – Rõ ràng cô gái này luôn đi một mình, không hề có vẻ là đã có người yêu.
- Không còn.
- Vậy tại sao cô thử mở lòng mình một chút, chấp nhận một người khác cũng không khó đến mức ấy.
Giai Nghi im lặng, vẻ mặt trầm mặc nhưng thần sắc lại tỏa sáng.
- Có những việc không phải cứ cố mà được, có những người, dù muốn quên cũng khó. Nếu đã xác định chỉ có thể là người ấy, thì đời này nhất định sẽ không chấp nhận một người nào khác.
"Rầm"
Cánh cửa bên ngoài mở tung, người đàn ông đứng bên ngoài cửa rất tự nhiên đi vào bên trong, sau đó lại làm như không có gì xoay người đi ra ngoài.
- Xin lỗi nhé, tôi tưởng là phòng vệ sinh.
Mạch cảm xúc của hai người ngồi trong phòng cứ thế bị một câu của Thiên Ân cuốn sạch. Người đàn ông "vô tư" đi vào, rồi lại thản nhiên đi ra, làm như anh ta quả thực không biết nhà vệ sinh ở đâu vậy. Giai Nghi nhân cơ hội này liền lập tức đứng dậy đi theo người đàn ông kia. Hầu Minh Trị nhìn theo bóng lưng hai người, nhàn nhạt thu hồi lại tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.